Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 77
Phương Nghiên nhìn đám đông xung quanh, lại muốn nhìn Tô Lê, nên cắn chặt răng giận dữ với cô: “Tô Lê, con tiện nhân, cô làm như vậy có phải cô rất vui vẻ hay không."
Tô Lê nghiêng nét mặt chán chường cười nói: “Tôi còn chưa bảo anh ấy xuống nước, liên quan gì đến tôi?"
“Cô……" Phương Nghiên tức đến nói lắp, Cô ta còn chạy đến xem Diệp Minh giúp Tô Lê tìm nhẫn trong hồ nước, “ Diệp Minh, Anh mau lên đi, Diệp Minh!"
Nhưng mà Diệp Minh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lúc này, bảo vệ của cửa hàng còn có người phụ trách khu vực cũng đến, yêu cầu Diệp Minh ra khỏi hồ nước.
Nhưng mà Diệp Minh vẫn không quan tâm đến lời bọn họ.
Anh cẩn thận bơi giữa dòng nước như chú cá vàng nhỏ đang tìm kiếm đồ chơi của nó vậy, cuối cùng cùng tìm được nhẫn của Tô Lê.
“ Có phải cái này không?" Diệp Minh lắc lắc trong tay nhìn Tô Lê hỏi.
Tô Lê nhìn thấy anh, cười nhếch nhẹ khóe miệng, “ Ừ, đúng rồi."
Lúc này Diệp Minh mới từ từ trèo ra khỏi hồ nước, nước không sâu, nhưng ống quần của anh đều ướt sũng hết.
Anh đi thẳng về phía Tô Lê, cười cười, đưa chiếc nhẫn trong tay mình cho cô.
Tô Lê nhận lại nhẫn, nhìn anh nói: “ Cảm ơn."
Diệp Minh nhìn cô, thấy cô đeo nhẫn vào ngón áp út, nụ cười trên mặt anh liền tắt hẳn đi.
Phương Nghiên không chút kiên dè giận dữ nói: “ Tô Lê, cô là cái đồ hồ ly tinh, cô đây có phải là phạm phải tội dụ dỗ đàn ông của người khác hay sao? Tại sao cô lại bảo Diệp Minh đi nhặt nhẫn cho cô hả, Cô không biết tự mình đi nhặt hả? Cô thật quá là đê tiện."
Diệp Minh đứng bên cạnh chau mày nạt Phương Nghiên một tiếng, cô ta bị anh làm giật mình, sau đó bao nhiêu tức giận cô ta đều trút hết lên đầu Tô Lê.
Tô Lê mới dùng khăn giấy lau tay, điềm đạm nói: “ Ít nhất thì tôi cũng không bò lên giường với người đàn ông của bạn học cũ, nếu như cô chưa kết hôn thì tôi có thể không so đo với cô, tất nhiên cũng rất bình thường, anh ấy chẳng phải là bạn trai cũ của tôi hay sao?" Nói xong, cô nhìn qua Diệp Minh, điềm đạm nói: “ Nếu anh không muốn mất mặt thì đưa cô ta về sớm đi." Nói xong,cô quay người hướng theo cửa lớn mà đi không một chút do dự.
Mọi người xung quanh dường như gặp pải tình tiết cẩu huyết thú vị vậy, bao xung quanh dùng điện thoại quay lại, dáng vẻ rất thích thú…….
Phương Nghiên dường như mọi thể diện đều không còn, cô ta muốn níu kéo Diệp Minh.
Nhưng Diệp Minh rất chán ghét mà hất cô ta ra, chẳng them đoái hoài gì đến cô ta.Nhìn thấy mọi người xung quanh cứ chỉ chỏ, nhất thời cô ta hận không có cái lỗ để chui vào.
Tô Lê cũng chẳng có thời gian quan tâm Phương Nghiên mất mặt hay không, cô vừa bước đến trước xe của mình, thì bị Diệp Minh chạy đến chặn lại.
“ Anh có lạnh không?" Cô nhìn thấy quần áo của anh đều ướt sũng bèn hỏi.
Diệp Minh nhìn cô, nói: “ Đợt trước anh có đến bệnh viện thăm người bạn, anh nhìn thấy em từ khoa phụ sản đi ra, em bị sao vậy?"
Cô nhìn anh trả lời: “ kiểm tra sức khỏe."
“ Kiểm tra sức khỏe?" Diệp Minh nhìn cô cười nói: “ Em đến khoa phụ sản kiểm tra, lại để Trần Miễn đi cùng em? Chẳng phải là em đã kết hôn rồi sao? Vậy chồng của em đâu?"
Cô nhìn anh nói: “ Đi công tác, Trần Miễn chỉ là trùng hợp có thời gian rảnh rỗi nên mới đi cùng mà thôi."
Diệp Minh lại nhìn cô, nói: “Em có cần anh phải đến bệnh viện điều tra một chuyến không?"
Cô lại nhìn anh từ tốn trả lời: “ Tùy anh, Anh là thiếu gia nhà họ Diệp, điều tra mấy chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng mà Diệp Minh, tôi nói cho anh biết tôi ghét nhất là anh dùng sự giả tạo quan tâm để điều tra đời tư của người khác, Tôi cũng chẳng cần anh quan tâm, anh đã nghe rõ chưa hả!"
Nói xong cô đi ngang qua Diệp Minh đưa tay mở cửa xe.
Nhưng mà Diệp Minh ghì lấy cánh tay cô, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “ Có Phải Giang Thần Hy đối xử tệ với em? Tô Lê, anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ là quan tâm em trên danh nghĩa bạn bè mà thôi." Ngừng một lúc, anh ta nói “ Trừ phi em còn xem anh là bạn."
Tô Lê nhìn anh ta, cười nói: “ Anh nghĩ là chúng ta có thể làm bạn được hay sao?"
Diệp Minh nhìn cô, mọi lời muốn nói như nghẹn ứ ở cổ họng.
Tô Lê lại nhìn anh ta điềm đạm nói: “ Diệp Minh, tôi nói lại một lần cho anh rõ, lần trước tôi tìm anh giúp đỡ, những gì tôi nợ anh tôi đã trả hết rồi. Nếu như anh cảm thấy vẫn còn nợ tôi cái gì, thì tránh xa tôi ra, tôi không muốn mỗi lần đều gặp cô vợ chưa cưới xấu hổ của anh kéo theo tôi cùng mất mặt.
Nói xong, Cô liền mở cửa xe, lập tức lái xe rời đi……
Phương Nghiên đuổi theo…..cô ta vừa kéo Diệp Minh vừa khóc nói: “ Diệp Minh, Em mới là vợ chưa cưới của anh! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Tại sao!"
Diệp Minh nhìn cô ta, chán ghét hất tay cô ta ra, điềm đạm nói: “ Tại sao ư? Hả, Phương Nghiên lúc tôi bị cô bỏ thuốc thì tôi đã sớm biết rằng, tôi sẽ không bao giờ yêu cô. Tôi và cô đính hôn, đó là việc của hai nhà Diệp và Phương, không liên quan đến tôi".
Nói xong, Diệp Minh quay người đi thẳng lên xe, bỏ mặc một mình Phương Nghiên ở bãi đỗ xe.
Phương Nghiên đứng nguyên tại chỗ, hét to tên của Diệp Minh, nhưng anh rời đi không một chút cảm xúc.
“Tô Lê! Lại là cô! Lại là cô! Tại sao cô không đi chết đi! Tại sao cô không đi chết đi! " Phương Nghiên nghiến chặt răng, tay cuộn thành nắm đấm, ánh mắt chứa đầy thù hận………
Tô Lê không chậm rãi lái xe, đi đến nhà hàng mà Giang Thần Hy đã nói trước đó.
Cô thậm chí đi sớm hơn giờ hẹn đến hai tiếng.
Lúc cô đến thì cũng đã 10 giờ.
Khắp nhà hàng mang đậm không khí giáng sinh, xem ra là được trang trí rất tỉ mỉ công phu.
Nhưng mà cả nhà hàng vắng tanh, không có một bóng khách.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như cũng đã hiểu ra được gì đó.
Cô đi thẳng đến chiếc bàn đã được dọn sẵn, ngồi xuống.
“Muộn vậy".
Cô vừa ngồi xuống, sau lưng vọng lại giọng nói trầm trầm của Giang Thần Hy.
Cô quay lại nhìn hồi lâu vào phía Giang Thần Hy, khiến cô có chút ngạc nhiên.
Anh một tay đút vào túi quần, một tay trên tay vẫn mân mê điếu thuốc.
Ánh nhìn của cô lặng lẽ nhìn anh, cười cười nói: “ Hóa ra Giang thiếu gia vẫn còn ở đây à".
Giang Thần Hy đi thẳng đến và ngồi đối diện cô, nét mặt anh rất bình tĩnh, dường như không nhìn ra là anh có đang nổi giận hay không. Anh điềm đạm cười nói: “ Đúng vậy, tối nay tôi đã gọi hết tất cả các món ăn ở đây rồi".
Tô Lê lại cười nói: “Em nghĩ tối nay Giang thiếu gia nhất định là có hẹn với người khác, cho nên tôi nghĩ dù sao cũng chỉ có một mình nên hà cớ gì đến sớm chứ?"
Giang Thần Hy nhìn cô, cười tít mắt nói: “Rốt cuộc thì em giận tôi hả? "
Tô Lê nheo nheo mắt cười, nghiêng đầu ôn tồn nói: “Thú thật nếu em là Giang thiếu gia, em sẽ đến vào phút cuối cùng của đêm bình an, giả vờ một chút là được. Vốn dĩ hôm nay là diễn để cho người khác xem, hà tất phải nghiêm túc như vậy, không phải sao?"
Tô Lê quả thực rất thẳng thắn, cô cũng thể hiện rõ ra là không cần thiết phải lấy lòng Giang Thần Hy.
Tối hôm qua bị cho leo cây, nếu nói cô không quan tâm thì là giả, nhưng cô tuyệt đối không thể hiện rõ sự bất mãn, đương nhiên cô cũng không phải là lại con gái dễ dàng nhận nhịn chịu đựng, cho nên nếu làm một Giang Phu nhân đẹp đẽ như anh mong muốn thì cô có thể. Đương nhiên chịu ấm ức và chọc giận cô thì cô sẽ biểu lộ ra.
Nhưng sau vài phút yên ắng, Giang Thần Hy cũng chẳng có vẻ vui vẻ gì, ra hiệu cho người phục vụ ở phía sau rót rượu, điềm đạm nói: “Cho nên hôm nay em không có ý định ăn cơm cùng tôi bù lại món nợ bữa ăn của tối hôm qua hay sao? "
Tô Lê nhấc ly rượu lên uống một ngụm, cười nói: “ Sao vậy được? Hôm nay là đêm bình an.Em đương nhiên là muốn cùng chồng mình ăn một bữa cơm". Ngừng một lúc,cô lại nói: “ Nhưng mà Giang thiếu gia cũng đừng giận tại sao Em lại đến muộn, nhưng em cũng sẽ không xin lỗi đâu. Hôm qua anh cho em leo cây, hôm nay em lại để anh đợi em, vậy thì xem như hai chúng ta…..hòa nhé? "
Giang Thần Hy nghe xong bất giác cười nhẹ, “ Xem ra Tô Lê tiểu thư vẫn còn đang giận chuyện tối hôm qua "
Tô Lê cười cười nói: “ Vậy anh cảm thấy cảm giác một mình đợi như vậy có thoải mái hay không? "
Giang Thần Hy nhướn mày nói: “ Được rồi, bây giờ đã hết giận chưa? "
Tô Lê nhìn anh, bất giác cười lớn, nói: “Đương nhiên. Giang thiếu gia có thể vào thời khắc quan trọng bỏ mặc người quan trọng mà cùng tôi ăn cơm, nếu em không nguôi giận, thì quá là không coi trọng Giang thiếu gia rồi. "
Giang Thần Hy cười cười, nói: “ Vậy gọi thức ăn đi"
Tô Lê cười, sau đó gọi hai phần cơm……
Lúc gần hết giờ ăn tối, Giang Thần Hy nhận thức ra thời gian, sau đó thì nhìn thấy anh lấy điện thoại ra gọi điện, giọng điềm đạm nói với đầu dây điện thoại bên kia: “ Bắt đầu đi".
Sau đó liền ngắt điện thoại.
Lúc đó, bờ sông đối diện pháo hoa nổ ngập trời. Tô Lê một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “ Có phải là do anh sắp đặt hay không vậy? "
Giang Thần Hy ngắm pháo hoa ngoài cửa, trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê lẩm nhẩm nói: “ Hôm qua, ngồi ở nơi cao thế này ngắm pháo hoa, pháo hoa lại nổ rộ dưới chân mình, cái cảm giác ấy thật là kỳ diệu làm sao. "
Giang Thần Hy thu tầm nhìn, nhìn cô, điềm đạm nói: “ Vậy bây giờ thì sao? Từ góc độ này thì có cảm giác gì? "
Tô Lê cười cười, lắc đầu nói: “Phụ nữ thì thông minh một chút vẫn hơn, như vậy thì không đến mức phải lạc vào khung cảnh huyền ảo mà không thuộc về mình, thông minh một chút, tỉnh táo một chút, có thể chịu ít tổn thương hơn".
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu, từ trong túi quần tây, lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô, điềm đạm nói: “Tặng cho em. "
Cô nhìn anh, không nhịn được cười nói: “Hóa ra em cũng có quà à. "
Giang Thần Hy chỉ cười.
Tô Lê nhận lấy chiếc hộp, lập tức mở lớp giấy bọc ra, bên trong là một chiếc giây chuyền bằng kim cương, nhìn có vẻ rất quý phái. Nhưng cô cũng nhận ra rằng đây đều là Giang Thần Hy cho người chuẩn bị.
Đây cũng là trực giác chuẩn xác của phụ nữ, thật sự, phụ nữ có lúc hồ đồ một chút, vừa nhìn thì có thể nhận ra, muốn giả vờ vui vẻ cũng rất là khó.
Cô cười nói: “ Cảm ơn, rất đẹp, anh có thể đeo cho em không? " Vừa nói cô đưa chiếc hộp trong tay đưa cho anh…….
Tô Lê nghiêng nét mặt chán chường cười nói: “Tôi còn chưa bảo anh ấy xuống nước, liên quan gì đến tôi?"
“Cô……" Phương Nghiên tức đến nói lắp, Cô ta còn chạy đến xem Diệp Minh giúp Tô Lê tìm nhẫn trong hồ nước, “ Diệp Minh, Anh mau lên đi, Diệp Minh!"
Nhưng mà Diệp Minh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lúc này, bảo vệ của cửa hàng còn có người phụ trách khu vực cũng đến, yêu cầu Diệp Minh ra khỏi hồ nước.
Nhưng mà Diệp Minh vẫn không quan tâm đến lời bọn họ.
Anh cẩn thận bơi giữa dòng nước như chú cá vàng nhỏ đang tìm kiếm đồ chơi của nó vậy, cuối cùng cùng tìm được nhẫn của Tô Lê.
“ Có phải cái này không?" Diệp Minh lắc lắc trong tay nhìn Tô Lê hỏi.
Tô Lê nhìn thấy anh, cười nhếch nhẹ khóe miệng, “ Ừ, đúng rồi."
Lúc này Diệp Minh mới từ từ trèo ra khỏi hồ nước, nước không sâu, nhưng ống quần của anh đều ướt sũng hết.
Anh đi thẳng về phía Tô Lê, cười cười, đưa chiếc nhẫn trong tay mình cho cô.
Tô Lê nhận lại nhẫn, nhìn anh nói: “ Cảm ơn."
Diệp Minh nhìn cô, thấy cô đeo nhẫn vào ngón áp út, nụ cười trên mặt anh liền tắt hẳn đi.
Phương Nghiên không chút kiên dè giận dữ nói: “ Tô Lê, cô là cái đồ hồ ly tinh, cô đây có phải là phạm phải tội dụ dỗ đàn ông của người khác hay sao? Tại sao cô lại bảo Diệp Minh đi nhặt nhẫn cho cô hả, Cô không biết tự mình đi nhặt hả? Cô thật quá là đê tiện."
Diệp Minh đứng bên cạnh chau mày nạt Phương Nghiên một tiếng, cô ta bị anh làm giật mình, sau đó bao nhiêu tức giận cô ta đều trút hết lên đầu Tô Lê.
Tô Lê mới dùng khăn giấy lau tay, điềm đạm nói: “ Ít nhất thì tôi cũng không bò lên giường với người đàn ông của bạn học cũ, nếu như cô chưa kết hôn thì tôi có thể không so đo với cô, tất nhiên cũng rất bình thường, anh ấy chẳng phải là bạn trai cũ của tôi hay sao?" Nói xong, cô nhìn qua Diệp Minh, điềm đạm nói: “ Nếu anh không muốn mất mặt thì đưa cô ta về sớm đi." Nói xong,cô quay người hướng theo cửa lớn mà đi không một chút do dự.
Mọi người xung quanh dường như gặp pải tình tiết cẩu huyết thú vị vậy, bao xung quanh dùng điện thoại quay lại, dáng vẻ rất thích thú…….
Phương Nghiên dường như mọi thể diện đều không còn, cô ta muốn níu kéo Diệp Minh.
Nhưng Diệp Minh rất chán ghét mà hất cô ta ra, chẳng them đoái hoài gì đến cô ta.Nhìn thấy mọi người xung quanh cứ chỉ chỏ, nhất thời cô ta hận không có cái lỗ để chui vào.
Tô Lê cũng chẳng có thời gian quan tâm Phương Nghiên mất mặt hay không, cô vừa bước đến trước xe của mình, thì bị Diệp Minh chạy đến chặn lại.
“ Anh có lạnh không?" Cô nhìn thấy quần áo của anh đều ướt sũng bèn hỏi.
Diệp Minh nhìn cô, nói: “ Đợt trước anh có đến bệnh viện thăm người bạn, anh nhìn thấy em từ khoa phụ sản đi ra, em bị sao vậy?"
Cô nhìn anh trả lời: “ kiểm tra sức khỏe."
“ Kiểm tra sức khỏe?" Diệp Minh nhìn cô cười nói: “ Em đến khoa phụ sản kiểm tra, lại để Trần Miễn đi cùng em? Chẳng phải là em đã kết hôn rồi sao? Vậy chồng của em đâu?"
Cô nhìn anh nói: “ Đi công tác, Trần Miễn chỉ là trùng hợp có thời gian rảnh rỗi nên mới đi cùng mà thôi."
Diệp Minh lại nhìn cô, nói: “Em có cần anh phải đến bệnh viện điều tra một chuyến không?"
Cô lại nhìn anh từ tốn trả lời: “ Tùy anh, Anh là thiếu gia nhà họ Diệp, điều tra mấy chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng mà Diệp Minh, tôi nói cho anh biết tôi ghét nhất là anh dùng sự giả tạo quan tâm để điều tra đời tư của người khác, Tôi cũng chẳng cần anh quan tâm, anh đã nghe rõ chưa hả!"
Nói xong cô đi ngang qua Diệp Minh đưa tay mở cửa xe.
Nhưng mà Diệp Minh ghì lấy cánh tay cô, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “ Có Phải Giang Thần Hy đối xử tệ với em? Tô Lê, anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ là quan tâm em trên danh nghĩa bạn bè mà thôi." Ngừng một lúc, anh ta nói “ Trừ phi em còn xem anh là bạn."
Tô Lê nhìn anh ta, cười nói: “ Anh nghĩ là chúng ta có thể làm bạn được hay sao?"
Diệp Minh nhìn cô, mọi lời muốn nói như nghẹn ứ ở cổ họng.
Tô Lê lại nhìn anh ta điềm đạm nói: “ Diệp Minh, tôi nói lại một lần cho anh rõ, lần trước tôi tìm anh giúp đỡ, những gì tôi nợ anh tôi đã trả hết rồi. Nếu như anh cảm thấy vẫn còn nợ tôi cái gì, thì tránh xa tôi ra, tôi không muốn mỗi lần đều gặp cô vợ chưa cưới xấu hổ của anh kéo theo tôi cùng mất mặt.
Nói xong, Cô liền mở cửa xe, lập tức lái xe rời đi……
Phương Nghiên đuổi theo…..cô ta vừa kéo Diệp Minh vừa khóc nói: “ Diệp Minh, Em mới là vợ chưa cưới của anh! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Tại sao!"
Diệp Minh nhìn cô ta, chán ghét hất tay cô ta ra, điềm đạm nói: “ Tại sao ư? Hả, Phương Nghiên lúc tôi bị cô bỏ thuốc thì tôi đã sớm biết rằng, tôi sẽ không bao giờ yêu cô. Tôi và cô đính hôn, đó là việc của hai nhà Diệp và Phương, không liên quan đến tôi".
Nói xong, Diệp Minh quay người đi thẳng lên xe, bỏ mặc một mình Phương Nghiên ở bãi đỗ xe.
Phương Nghiên đứng nguyên tại chỗ, hét to tên của Diệp Minh, nhưng anh rời đi không một chút cảm xúc.
“Tô Lê! Lại là cô! Lại là cô! Tại sao cô không đi chết đi! Tại sao cô không đi chết đi! " Phương Nghiên nghiến chặt răng, tay cuộn thành nắm đấm, ánh mắt chứa đầy thù hận………
Tô Lê không chậm rãi lái xe, đi đến nhà hàng mà Giang Thần Hy đã nói trước đó.
Cô thậm chí đi sớm hơn giờ hẹn đến hai tiếng.
Lúc cô đến thì cũng đã 10 giờ.
Khắp nhà hàng mang đậm không khí giáng sinh, xem ra là được trang trí rất tỉ mỉ công phu.
Nhưng mà cả nhà hàng vắng tanh, không có một bóng khách.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như cũng đã hiểu ra được gì đó.
Cô đi thẳng đến chiếc bàn đã được dọn sẵn, ngồi xuống.
“Muộn vậy".
Cô vừa ngồi xuống, sau lưng vọng lại giọng nói trầm trầm của Giang Thần Hy.
Cô quay lại nhìn hồi lâu vào phía Giang Thần Hy, khiến cô có chút ngạc nhiên.
Anh một tay đút vào túi quần, một tay trên tay vẫn mân mê điếu thuốc.
Ánh nhìn của cô lặng lẽ nhìn anh, cười cười nói: “ Hóa ra Giang thiếu gia vẫn còn ở đây à".
Giang Thần Hy đi thẳng đến và ngồi đối diện cô, nét mặt anh rất bình tĩnh, dường như không nhìn ra là anh có đang nổi giận hay không. Anh điềm đạm cười nói: “ Đúng vậy, tối nay tôi đã gọi hết tất cả các món ăn ở đây rồi".
Tô Lê lại cười nói: “Em nghĩ tối nay Giang thiếu gia nhất định là có hẹn với người khác, cho nên tôi nghĩ dù sao cũng chỉ có một mình nên hà cớ gì đến sớm chứ?"
Giang Thần Hy nhìn cô, cười tít mắt nói: “Rốt cuộc thì em giận tôi hả? "
Tô Lê nheo nheo mắt cười, nghiêng đầu ôn tồn nói: “Thú thật nếu em là Giang thiếu gia, em sẽ đến vào phút cuối cùng của đêm bình an, giả vờ một chút là được. Vốn dĩ hôm nay là diễn để cho người khác xem, hà tất phải nghiêm túc như vậy, không phải sao?"
Tô Lê quả thực rất thẳng thắn, cô cũng thể hiện rõ ra là không cần thiết phải lấy lòng Giang Thần Hy.
Tối hôm qua bị cho leo cây, nếu nói cô không quan tâm thì là giả, nhưng cô tuyệt đối không thể hiện rõ sự bất mãn, đương nhiên cô cũng không phải là lại con gái dễ dàng nhận nhịn chịu đựng, cho nên nếu làm một Giang Phu nhân đẹp đẽ như anh mong muốn thì cô có thể. Đương nhiên chịu ấm ức và chọc giận cô thì cô sẽ biểu lộ ra.
Nhưng sau vài phút yên ắng, Giang Thần Hy cũng chẳng có vẻ vui vẻ gì, ra hiệu cho người phục vụ ở phía sau rót rượu, điềm đạm nói: “Cho nên hôm nay em không có ý định ăn cơm cùng tôi bù lại món nợ bữa ăn của tối hôm qua hay sao? "
Tô Lê nhấc ly rượu lên uống một ngụm, cười nói: “ Sao vậy được? Hôm nay là đêm bình an.Em đương nhiên là muốn cùng chồng mình ăn một bữa cơm". Ngừng một lúc,cô lại nói: “ Nhưng mà Giang thiếu gia cũng đừng giận tại sao Em lại đến muộn, nhưng em cũng sẽ không xin lỗi đâu. Hôm qua anh cho em leo cây, hôm nay em lại để anh đợi em, vậy thì xem như hai chúng ta…..hòa nhé? "
Giang Thần Hy nghe xong bất giác cười nhẹ, “ Xem ra Tô Lê tiểu thư vẫn còn đang giận chuyện tối hôm qua "
Tô Lê cười cười nói: “ Vậy anh cảm thấy cảm giác một mình đợi như vậy có thoải mái hay không? "
Giang Thần Hy nhướn mày nói: “ Được rồi, bây giờ đã hết giận chưa? "
Tô Lê nhìn anh, bất giác cười lớn, nói: “Đương nhiên. Giang thiếu gia có thể vào thời khắc quan trọng bỏ mặc người quan trọng mà cùng tôi ăn cơm, nếu em không nguôi giận, thì quá là không coi trọng Giang thiếu gia rồi. "
Giang Thần Hy cười cười, nói: “ Vậy gọi thức ăn đi"
Tô Lê cười, sau đó gọi hai phần cơm……
Lúc gần hết giờ ăn tối, Giang Thần Hy nhận thức ra thời gian, sau đó thì nhìn thấy anh lấy điện thoại ra gọi điện, giọng điềm đạm nói với đầu dây điện thoại bên kia: “ Bắt đầu đi".
Sau đó liền ngắt điện thoại.
Lúc đó, bờ sông đối diện pháo hoa nổ ngập trời. Tô Lê một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “ Có phải là do anh sắp đặt hay không vậy? "
Giang Thần Hy ngắm pháo hoa ngoài cửa, trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê lẩm nhẩm nói: “ Hôm qua, ngồi ở nơi cao thế này ngắm pháo hoa, pháo hoa lại nổ rộ dưới chân mình, cái cảm giác ấy thật là kỳ diệu làm sao. "
Giang Thần Hy thu tầm nhìn, nhìn cô, điềm đạm nói: “ Vậy bây giờ thì sao? Từ góc độ này thì có cảm giác gì? "
Tô Lê cười cười, lắc đầu nói: “Phụ nữ thì thông minh một chút vẫn hơn, như vậy thì không đến mức phải lạc vào khung cảnh huyền ảo mà không thuộc về mình, thông minh một chút, tỉnh táo một chút, có thể chịu ít tổn thương hơn".
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu, từ trong túi quần tây, lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô, điềm đạm nói: “Tặng cho em. "
Cô nhìn anh, không nhịn được cười nói: “Hóa ra em cũng có quà à. "
Giang Thần Hy chỉ cười.
Tô Lê nhận lấy chiếc hộp, lập tức mở lớp giấy bọc ra, bên trong là một chiếc giây chuyền bằng kim cương, nhìn có vẻ rất quý phái. Nhưng cô cũng nhận ra rằng đây đều là Giang Thần Hy cho người chuẩn bị.
Đây cũng là trực giác chuẩn xác của phụ nữ, thật sự, phụ nữ có lúc hồ đồ một chút, vừa nhìn thì có thể nhận ra, muốn giả vờ vui vẻ cũng rất là khó.
Cô cười nói: “ Cảm ơn, rất đẹp, anh có thể đeo cho em không? " Vừa nói cô đưa chiếc hộp trong tay đưa cho anh…….
Tác giả :
Vô Danh