Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 295
Tô Lê không kìm được có chút kinh ngạc, híp mắt lại cười khỉnh thành tiếng nói: “Vậy Sâm Uy Nhĩ tiên sinh, trên bàn rượu hợp tác, nhất định phải mời cả phu nhân tới."
Tô Lê nói nghe thì có vẻ không có ý tứ gì, nhưng ý tứ của câu nói thì lai rất rõ ràng.
Đối phương cười nói: “Nhất định, nhất định."
Rất rõ ràng, lời nói của đối phương cũng không phải là nhắm vào ai.
Giang Thần Hy yêu chiều nhìn Tô Lê, anh đương nhiên nghe ra ý tứ của cô……
Lúc này Lục Cảnh Niên đi vào, bảo mọi người đi dùng bữa tối……
……
Sau bữa tối, Tô Lê đứng ở trên ban công hóng gió.
Thiết kế căn phòng ở bên trên mặt nước, nên phong cảnh rất đẹp.
“Mệt chết tôi rồi." Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, thong thả nằm trên sô pha, “Giang Thần Hy, tôi nói với cậu, cái tên Sâm Uy Nhĩ đó, nói trắng ra thì chính là một lão hồ ly."
Giang Thần Hy sau đó liền đi vào, Tô Lê quay đầu lại nhìn hai người họ, hỏi: “Sao rồi? Vẫn không thương lượng được sao?"
Lục Cảnh Niên nói: “Lão già đó cứ cưỡi ngựa xem hoa, giờ ông ta do dự không đưa ra quyết định, chính là muốn xem tập đoàn Kiều Thị có động tĩnh gì không."
Tô Lê bảo người đem tới cho bọn họ hai ly nước, “Bọn họ đi rồi?"
Lục Cảnh Niên thở phào một tiếng, nói: “Cảm tạ trời đất cuối cùng cũng đi rồi, hại tôi cả đem qua không được chợp mắt."
Tô Lê cười hỏi: “Xem ra Lục thiếu gia thực sự đã hao tổn không ít công sức rồi. Hôm nay vị Jenny tiểu thư đó tới hỏi tôi có phải cậu có người thích rồi không."
“Cô nói thế nào?" Lục Cảnh Niên có chút căng thẳng hỏi.
“Tôi nói không có." Tô Lê cười nói.
Vẻ mặt của Lục Cảnh Niên trở nên kinh sợ bất lực, “Ây da bà nội của tôi ơi, cô làm như vậy là hại tôi rồi."
Tô Lê vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh ta, nói: “Sao vậy? Tôi nói gì sai rồi sao? Lục thiếu không phải vẫn chưa có bạn gái sao? Hình như tôi cũng không lừa cô ấy mà? Vả lại tôi thấy vị Jenny tiểu thư đó khá yêu thích cậu đấy, dù sao hạng mục này của hai người, tôi thấy vị Sâm Uy Nhĩ đó vẫn chưa đưa ra quyết định, hay là Lục thiếu hy sinh một chút vậy?"
“Cô im đi! Tôi là người kinh doanh chứ không bán thân!" Vẻ mặt Lục Cảnh Niên ấm ức, “Nói về nhan sắc, Giang Thần Hy cao hơn tối rất nhiều, sao cô không đi bán cậu ta chứ?"
Tô Lê cười nói: “Dù sao thì cậu cũng là người làm ăn, cuộc mua bán này thì phải có người mua thì mới có người bán chứ. Vả lại, Giang thiếu giờ đã có chủ rồi, tôi sẽ không bán đâu. Lục thiếu vẫn còn độc thân mà."
Lục Cảnh Niên tức tới mức không nói nên lời, Giang Thần Hy ở bên cạnh lắc đầu cười.
Buổi tối, Giang Thần Hy và Tô Lê ở lại vườn nho.
Tô Lê tắm xong bước ra, chuyện giữa Lục Cảnh Niên và Giang Thần Hy cũng thương lượng sắp ổn thỏa rồi.
Cô bước lại, nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Sao vậy? Có phải có thay đổi gì không?"
“Ừm, yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán." Giang Thần Hy nhìn cô, cười có chút cứng nhắc, nhìn được ra là anh có dự định gì đó, nhưng trong lòng Tô Lê hiểu, trước khi có biện pháp cụ thể anh sẽ không nói ra đâu.
“Được rồi, đứng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi nhé?" Tô Lê nói.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, giữ lấy mũi cô, nói: “Ngày mai dẫn em tới hầm rượu của Lục thiếu."
“Được thôi, Tô Lê mỉm cười gật đầu……
Nơi đây chỗ cất rượu chiếm diện tích rất lớn, nơi ở tối qua cũng chỉ là một khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Chiếc xe xuyên qua khu trồng nho, còn có một chiếc máy điều chế rượu nho được đưa tới.
"Lục thiếu, tôi nghe nói anh giữ một chút rượu ngon lâu năm, có phải thật không vậy?" Tô Lê cười hỏi.
Lục Cảnh Niên nghiêng đầu, đau lòng nhìn Tô Lê nói: "Tôi chỉ có một ít thôi, tôi nói cho biết, cô đừng có mà mơ có được."
Giang Thần Hy nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lê, nói nhỏ bên tai cô: "Lát nữa nhân lúc cậu ta không chú ý, anh dẫn em đi lấy."
Tô Lê nghiêng đầu, nhìn Giang Thần Hy không nhịn được bật cười, Giang Thần Hy đã nói thì sẽ làm, bỗng nhiên cô thấy thương cho Lục Cảnh Niên.
"Lục thiếu, thật là nhìn không ra sở thích của anh là rượu vang đấy." Tô Lê nói, "Người có tiền giống như hai người, hình như đều có trang trại rượu cho riêng mình nhỉ? Uống rượu xong thì bắt đầu nói chuyện làm ăn?"
Lục Cảnh Niên cười lắc đầu: "Cô nghe ai nói vậy?"
"Lẽ nào không phải sao?"
Lục Cảnh Niên bước lên phía trước nắm lấy vai cô, nói: "Tiểu hồ ly, tôi nói với cô, chúng tôi là người làm ăn, đương nhiên thứ gì cũng có thể trở thành thủ đoạn kiếm tiền, sở thích vẫn là sở thích, làm ăn và sở thích không xung đột với nhau, huống hồ cũng chẳng có mấy người thực sự hiểu về rượu vang, rượu ngon phải tự mình thưởng thức, ai mà ngu ngốc đưa rượu ngon cho người không hiểu biết về rượu thưởng thức chứ, vậy không phải lãng phí rồi sao."
Tô Lê nghe xong nói: "Thì ra là như vậy, quả nhiên là thương nhân."
"Không gian thì làm sao làm được thương nhân." Câu nói này từ miệng Lục Cảnh Niên nghe có chút đắc ý.
Tô Lê không kìm được lắc lắc đầu.
Thực ra Lục Cảnh Niên không khó hòa hợp, ở lâu với nhau thì sẽ cảm thấy anh là người rất dễ hòa đồng, anh sẽ không che giấu gì trước mặt bạn bè, hay giở trò gì, anh là người khá đơn thuần.
Có lẽ là vì vậy, Giang Thần Hy mới làm anh em với anh ta lâu như vậy.
Vả lại người anh em như anh ấy cũng chẳng có được mấy người.
"Tới đây, tôi dẫn cô đi xem hầm rượu."
Tô Lê cười nói: "Anh không sợ tôi khênh hết rượu của anh đi sao?".
Lục Cảnh Niên nhìn cô, vô cùng đắc ý nói: "Được thôi, dù sao chỗ của cậu ta cũng có nhiều rượu ngon hơn tôi, nếu như tôi không có rượu uống, thì tôi sẽ lấy của Giang Thần Hy."
Giang Thần Hy kéo Tô Lê lại, ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô, nói: “Tránh xa cậu ta một chút."
Lục Cảnh Niên hừm một tiếng, không thèm để ý đến bọn họ, ra hiệu cho người kia mở cửa hầm rượu……
……
Lục Cảnh Niên dường như quen thuộc với cả từng bình rượu ở nơi đây.
Anh lấy một chiếc ly rượu từ tay của người bên cạnh, rót một chút rượu từ bình rượu ở phía trước, sau đó anh lắc lắc ly rượu để quan sát màu sắc, anh ngửi thử mùi rượu, dung tiếng Pháp nói chuyện với mấy người hiểu về rượu ở bên cạnh.
Đại khái ý là nói tới chất lượng của rượu. Nhìn được ra là anh đối với rượu vang không chỉ đơn giản là có hứng thú mà là có kiến thức chuyên môn cao.
Sau đó mới biết Lục Cảnh Niên là giáo sư về rượu vang nổi tiếng thế giới, danh hiệu này không phải ai cũng có được.
Tô Lê cười nhỏ tiếng nói với Giang Thần Hy: “Hình như trước giờ em chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lục thiếu."
Giang Thần Hy cười nói: “Cậu ta không phải là người chỉ ham vui ham chơi mà quên đi chính sự."
Tô Lê mỉm cười gật đầu……
Ở lại trang trại nho của Lục Cảnh Niên một ngày rồi mới rời đi.
Hai ngày sau, tập đoàn Mạc Thị truyền tin tới, bọn họ đồng ý hợp tác với tập đoàn Giang Thị, tin tức này khiến mọi người đều rất vui mừng.
Ngày này, Giang Thần Hy nhận được điện thoại gọi tới của lão gia bảo anh về Giang gia một chuyến, có việc cần thương lượng với anh.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, nói: “Được, biết rồi."
Tô Lê ôm lấy Tiểu Gạo Nếp đi tới hỏi: “Sao lão gia đột nhiên lại tìm anh vậy?"
Giang Thần Hy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần gấp, hôm nay không thể cùng em và Tiểu Gạo Nếp tới khám bác sĩ được rồi."
Tô Lê híp mắt cười nói: “Không sao, em đưa Tiểu Gạo Nếp đi làm kiểm tra."
Giang Thần Hy ừ một tiếng……
……
Giang Thần Hy một mình ngồi trong phòng họp rộng lớn, anh thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, “Thì ra cậu ở đây." Mặt cuả anh ngập tràn sự tức giận, “Tôi không hiểu, tại sao vậy?! Dã tâm của Kiều Minh ngày càng lớn, nhưng mấy ngày nay cậu cứ nhượng bộ mãi, tôi thực sự không hiểu chúng ta có thể có được lợi ích gì từ cậu ta. Nếu như cậu cảm thấy hạng mục này quá lớn, hoàn toàn có thể tìm thêm vài người cùng hợp tác, tập đoàn Giang Thành Mạc Thị cũng đã nói qua với cậu sao cậu không suy nghĩ tới việc hợp tác với bọn họ?"
Giang Thần Hy cười vỗ vai anh, “Người an hem, tôi biết tâm trạng hiện giờ của cậu, nhưng giờ Kiều Minh cứ liên tục dùng chỗ dựa chính trị của mình để tạo áp lực cho Giang Thị, tôi cảm thấy tôi không cần tìm thêm phiền phức cho riêng mình."
“Phiền phức?" Lục Cảnh Niên rất ngạc nhiên với câu nói của Giang Thần Hy, bất giác cười khỉnh một tiếng, “Giang Thần Hy, trước giờ tôi chưa từng nghe thấy từ đó ở đây, tôi nhớ là trước giờ cậu không sợ phiền phức, là cậu nói với tôi, muốn kiếm tiền, thì không thể sợ phiền phức, nhưng tôi không hiểu tại sao giờ cậu lại cụp đuôi như vậy. Nguồn năng lượng thiên nhiên là xu thế trước mắt, nhưng cậu lại muốn từ bỏ nó. Được, cứ coi như chúng ta không có kinh nghiệm, cậu trước giờ vẫn luôn rất phóng khoáng với người khác, đây là điều mà người trong ngành đều biết, tôi nghĩ chỉ cần Giang thiếu mở lời, thì sao có thể không tìm được người có kinh nghiệm chứ."
“Cảnh Niên, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Không sai, Kiều Thị đã nghênh ngang nhiều năm nay rồi, nhưng chúng ta là người làm ăn, làm ăn phải lấy lợi ích làm mục tiêu chính, điều này chắc tôi không nói cậu cũng hiểu. So sánh công bằng, lợi và hại quá lớn. Huống hồ hiện giờ tôi không muốn mạo hiểm." Ngừng một lát, chỉ nghe thấy tiếng Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng.
“Được rồi, đừng giận nữa, hôm nay ở lại ăn bữa cơm đi, tôi bảo dì Trương làm mấy món ngon ngon được không?"
Nhìn Giang Thần Hy, Lục Cảnh Niên im lặng một lúc, “Cậu nói thật xe, có phải lão gia nhà cậu đứng giữa giở trò gì không."
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Cảnh Niên, chuyện này, tôi đã quyết định rồi."
Lục Cảnh Niên hít thở sâu một hơi, nói: “Là bọn họ nợ Kiều gia, Giang Thần Hy cậu không nợ gì bọn họ, tôi thực sự không hiểu, lão già đó đối xử với cậu như vậy, sao cậu phải nghe lời ông ta chứ? Cậu tự nói, vì món nợ này, Giang Thần Hy cậu bỏ ra tất cả sức lao động, sau đó để bọn họ ngồi hưởng thụ thành quả? Lão già đó vẫn có thể tiếp tục bợ đỡ bọn họ, cậu không cảm thấy hài hước sao?"
Giang Thần Hy trầm mặc không nói.
Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy, gật đầu, tức giận nói: “Được, nếu như cậu đã quyết định rồi, cậu không muốn tranh đấu với bọn họ cũng không sao, nhưng tôi sẽ tranh đấu với bọn họ. Cậu nói xem, bao nhiêu năm nay cậu ta cũng hống hách đủ rồi, Lục Cảnh Niên tôi sẽ không để bọn họ tới uy hiếp tôi đâu."
Tô Lê nói nghe thì có vẻ không có ý tứ gì, nhưng ý tứ của câu nói thì lai rất rõ ràng.
Đối phương cười nói: “Nhất định, nhất định."
Rất rõ ràng, lời nói của đối phương cũng không phải là nhắm vào ai.
Giang Thần Hy yêu chiều nhìn Tô Lê, anh đương nhiên nghe ra ý tứ của cô……
Lúc này Lục Cảnh Niên đi vào, bảo mọi người đi dùng bữa tối……
……
Sau bữa tối, Tô Lê đứng ở trên ban công hóng gió.
Thiết kế căn phòng ở bên trên mặt nước, nên phong cảnh rất đẹp.
“Mệt chết tôi rồi." Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, thong thả nằm trên sô pha, “Giang Thần Hy, tôi nói với cậu, cái tên Sâm Uy Nhĩ đó, nói trắng ra thì chính là một lão hồ ly."
Giang Thần Hy sau đó liền đi vào, Tô Lê quay đầu lại nhìn hai người họ, hỏi: “Sao rồi? Vẫn không thương lượng được sao?"
Lục Cảnh Niên nói: “Lão già đó cứ cưỡi ngựa xem hoa, giờ ông ta do dự không đưa ra quyết định, chính là muốn xem tập đoàn Kiều Thị có động tĩnh gì không."
Tô Lê bảo người đem tới cho bọn họ hai ly nước, “Bọn họ đi rồi?"
Lục Cảnh Niên thở phào một tiếng, nói: “Cảm tạ trời đất cuối cùng cũng đi rồi, hại tôi cả đem qua không được chợp mắt."
Tô Lê cười hỏi: “Xem ra Lục thiếu gia thực sự đã hao tổn không ít công sức rồi. Hôm nay vị Jenny tiểu thư đó tới hỏi tôi có phải cậu có người thích rồi không."
“Cô nói thế nào?" Lục Cảnh Niên có chút căng thẳng hỏi.
“Tôi nói không có." Tô Lê cười nói.
Vẻ mặt của Lục Cảnh Niên trở nên kinh sợ bất lực, “Ây da bà nội của tôi ơi, cô làm như vậy là hại tôi rồi."
Tô Lê vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh ta, nói: “Sao vậy? Tôi nói gì sai rồi sao? Lục thiếu không phải vẫn chưa có bạn gái sao? Hình như tôi cũng không lừa cô ấy mà? Vả lại tôi thấy vị Jenny tiểu thư đó khá yêu thích cậu đấy, dù sao hạng mục này của hai người, tôi thấy vị Sâm Uy Nhĩ đó vẫn chưa đưa ra quyết định, hay là Lục thiếu hy sinh một chút vậy?"
“Cô im đi! Tôi là người kinh doanh chứ không bán thân!" Vẻ mặt Lục Cảnh Niên ấm ức, “Nói về nhan sắc, Giang Thần Hy cao hơn tối rất nhiều, sao cô không đi bán cậu ta chứ?"
Tô Lê cười nói: “Dù sao thì cậu cũng là người làm ăn, cuộc mua bán này thì phải có người mua thì mới có người bán chứ. Vả lại, Giang thiếu giờ đã có chủ rồi, tôi sẽ không bán đâu. Lục thiếu vẫn còn độc thân mà."
Lục Cảnh Niên tức tới mức không nói nên lời, Giang Thần Hy ở bên cạnh lắc đầu cười.
Buổi tối, Giang Thần Hy và Tô Lê ở lại vườn nho.
Tô Lê tắm xong bước ra, chuyện giữa Lục Cảnh Niên và Giang Thần Hy cũng thương lượng sắp ổn thỏa rồi.
Cô bước lại, nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Sao vậy? Có phải có thay đổi gì không?"
“Ừm, yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán." Giang Thần Hy nhìn cô, cười có chút cứng nhắc, nhìn được ra là anh có dự định gì đó, nhưng trong lòng Tô Lê hiểu, trước khi có biện pháp cụ thể anh sẽ không nói ra đâu.
“Được rồi, đứng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi nhé?" Tô Lê nói.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, giữ lấy mũi cô, nói: “Ngày mai dẫn em tới hầm rượu của Lục thiếu."
“Được thôi, Tô Lê mỉm cười gật đầu……
Nơi đây chỗ cất rượu chiếm diện tích rất lớn, nơi ở tối qua cũng chỉ là một khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Chiếc xe xuyên qua khu trồng nho, còn có một chiếc máy điều chế rượu nho được đưa tới.
"Lục thiếu, tôi nghe nói anh giữ một chút rượu ngon lâu năm, có phải thật không vậy?" Tô Lê cười hỏi.
Lục Cảnh Niên nghiêng đầu, đau lòng nhìn Tô Lê nói: "Tôi chỉ có một ít thôi, tôi nói cho biết, cô đừng có mà mơ có được."
Giang Thần Hy nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lê, nói nhỏ bên tai cô: "Lát nữa nhân lúc cậu ta không chú ý, anh dẫn em đi lấy."
Tô Lê nghiêng đầu, nhìn Giang Thần Hy không nhịn được bật cười, Giang Thần Hy đã nói thì sẽ làm, bỗng nhiên cô thấy thương cho Lục Cảnh Niên.
"Lục thiếu, thật là nhìn không ra sở thích của anh là rượu vang đấy." Tô Lê nói, "Người có tiền giống như hai người, hình như đều có trang trại rượu cho riêng mình nhỉ? Uống rượu xong thì bắt đầu nói chuyện làm ăn?"
Lục Cảnh Niên cười lắc đầu: "Cô nghe ai nói vậy?"
"Lẽ nào không phải sao?"
Lục Cảnh Niên bước lên phía trước nắm lấy vai cô, nói: "Tiểu hồ ly, tôi nói với cô, chúng tôi là người làm ăn, đương nhiên thứ gì cũng có thể trở thành thủ đoạn kiếm tiền, sở thích vẫn là sở thích, làm ăn và sở thích không xung đột với nhau, huống hồ cũng chẳng có mấy người thực sự hiểu về rượu vang, rượu ngon phải tự mình thưởng thức, ai mà ngu ngốc đưa rượu ngon cho người không hiểu biết về rượu thưởng thức chứ, vậy không phải lãng phí rồi sao."
Tô Lê nghe xong nói: "Thì ra là như vậy, quả nhiên là thương nhân."
"Không gian thì làm sao làm được thương nhân." Câu nói này từ miệng Lục Cảnh Niên nghe có chút đắc ý.
Tô Lê không kìm được lắc lắc đầu.
Thực ra Lục Cảnh Niên không khó hòa hợp, ở lâu với nhau thì sẽ cảm thấy anh là người rất dễ hòa đồng, anh sẽ không che giấu gì trước mặt bạn bè, hay giở trò gì, anh là người khá đơn thuần.
Có lẽ là vì vậy, Giang Thần Hy mới làm anh em với anh ta lâu như vậy.
Vả lại người anh em như anh ấy cũng chẳng có được mấy người.
"Tới đây, tôi dẫn cô đi xem hầm rượu."
Tô Lê cười nói: "Anh không sợ tôi khênh hết rượu của anh đi sao?".
Lục Cảnh Niên nhìn cô, vô cùng đắc ý nói: "Được thôi, dù sao chỗ của cậu ta cũng có nhiều rượu ngon hơn tôi, nếu như tôi không có rượu uống, thì tôi sẽ lấy của Giang Thần Hy."
Giang Thần Hy kéo Tô Lê lại, ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô, nói: “Tránh xa cậu ta một chút."
Lục Cảnh Niên hừm một tiếng, không thèm để ý đến bọn họ, ra hiệu cho người kia mở cửa hầm rượu……
……
Lục Cảnh Niên dường như quen thuộc với cả từng bình rượu ở nơi đây.
Anh lấy một chiếc ly rượu từ tay của người bên cạnh, rót một chút rượu từ bình rượu ở phía trước, sau đó anh lắc lắc ly rượu để quan sát màu sắc, anh ngửi thử mùi rượu, dung tiếng Pháp nói chuyện với mấy người hiểu về rượu ở bên cạnh.
Đại khái ý là nói tới chất lượng của rượu. Nhìn được ra là anh đối với rượu vang không chỉ đơn giản là có hứng thú mà là có kiến thức chuyên môn cao.
Sau đó mới biết Lục Cảnh Niên là giáo sư về rượu vang nổi tiếng thế giới, danh hiệu này không phải ai cũng có được.
Tô Lê cười nhỏ tiếng nói với Giang Thần Hy: “Hình như trước giờ em chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lục thiếu."
Giang Thần Hy cười nói: “Cậu ta không phải là người chỉ ham vui ham chơi mà quên đi chính sự."
Tô Lê mỉm cười gật đầu……
Ở lại trang trại nho của Lục Cảnh Niên một ngày rồi mới rời đi.
Hai ngày sau, tập đoàn Mạc Thị truyền tin tới, bọn họ đồng ý hợp tác với tập đoàn Giang Thị, tin tức này khiến mọi người đều rất vui mừng.
Ngày này, Giang Thần Hy nhận được điện thoại gọi tới của lão gia bảo anh về Giang gia một chuyến, có việc cần thương lượng với anh.
Giang Thần Hy ừ một tiếng, nói: “Được, biết rồi."
Tô Lê ôm lấy Tiểu Gạo Nếp đi tới hỏi: “Sao lão gia đột nhiên lại tìm anh vậy?"
Giang Thần Hy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần gấp, hôm nay không thể cùng em và Tiểu Gạo Nếp tới khám bác sĩ được rồi."
Tô Lê híp mắt cười nói: “Không sao, em đưa Tiểu Gạo Nếp đi làm kiểm tra."
Giang Thần Hy ừ một tiếng……
……
Giang Thần Hy một mình ngồi trong phòng họp rộng lớn, anh thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, “Thì ra cậu ở đây." Mặt cuả anh ngập tràn sự tức giận, “Tôi không hiểu, tại sao vậy?! Dã tâm của Kiều Minh ngày càng lớn, nhưng mấy ngày nay cậu cứ nhượng bộ mãi, tôi thực sự không hiểu chúng ta có thể có được lợi ích gì từ cậu ta. Nếu như cậu cảm thấy hạng mục này quá lớn, hoàn toàn có thể tìm thêm vài người cùng hợp tác, tập đoàn Giang Thành Mạc Thị cũng đã nói qua với cậu sao cậu không suy nghĩ tới việc hợp tác với bọn họ?"
Giang Thần Hy cười vỗ vai anh, “Người an hem, tôi biết tâm trạng hiện giờ của cậu, nhưng giờ Kiều Minh cứ liên tục dùng chỗ dựa chính trị của mình để tạo áp lực cho Giang Thị, tôi cảm thấy tôi không cần tìm thêm phiền phức cho riêng mình."
“Phiền phức?" Lục Cảnh Niên rất ngạc nhiên với câu nói của Giang Thần Hy, bất giác cười khỉnh một tiếng, “Giang Thần Hy, trước giờ tôi chưa từng nghe thấy từ đó ở đây, tôi nhớ là trước giờ cậu không sợ phiền phức, là cậu nói với tôi, muốn kiếm tiền, thì không thể sợ phiền phức, nhưng tôi không hiểu tại sao giờ cậu lại cụp đuôi như vậy. Nguồn năng lượng thiên nhiên là xu thế trước mắt, nhưng cậu lại muốn từ bỏ nó. Được, cứ coi như chúng ta không có kinh nghiệm, cậu trước giờ vẫn luôn rất phóng khoáng với người khác, đây là điều mà người trong ngành đều biết, tôi nghĩ chỉ cần Giang thiếu mở lời, thì sao có thể không tìm được người có kinh nghiệm chứ."
“Cảnh Niên, tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Không sai, Kiều Thị đã nghênh ngang nhiều năm nay rồi, nhưng chúng ta là người làm ăn, làm ăn phải lấy lợi ích làm mục tiêu chính, điều này chắc tôi không nói cậu cũng hiểu. So sánh công bằng, lợi và hại quá lớn. Huống hồ hiện giờ tôi không muốn mạo hiểm." Ngừng một lát, chỉ nghe thấy tiếng Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng.
“Được rồi, đừng giận nữa, hôm nay ở lại ăn bữa cơm đi, tôi bảo dì Trương làm mấy món ngon ngon được không?"
Nhìn Giang Thần Hy, Lục Cảnh Niên im lặng một lúc, “Cậu nói thật xe, có phải lão gia nhà cậu đứng giữa giở trò gì không."
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Cảnh Niên, chuyện này, tôi đã quyết định rồi."
Lục Cảnh Niên hít thở sâu một hơi, nói: “Là bọn họ nợ Kiều gia, Giang Thần Hy cậu không nợ gì bọn họ, tôi thực sự không hiểu, lão già đó đối xử với cậu như vậy, sao cậu phải nghe lời ông ta chứ? Cậu tự nói, vì món nợ này, Giang Thần Hy cậu bỏ ra tất cả sức lao động, sau đó để bọn họ ngồi hưởng thụ thành quả? Lão già đó vẫn có thể tiếp tục bợ đỡ bọn họ, cậu không cảm thấy hài hước sao?"
Giang Thần Hy trầm mặc không nói.
Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy, gật đầu, tức giận nói: “Được, nếu như cậu đã quyết định rồi, cậu không muốn tranh đấu với bọn họ cũng không sao, nhưng tôi sẽ tranh đấu với bọn họ. Cậu nói xem, bao nhiêu năm nay cậu ta cũng hống hách đủ rồi, Lục Cảnh Niên tôi sẽ không để bọn họ tới uy hiếp tôi đâu."
Tác giả :
Vô Danh