Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 289
Sau đó nói chuyện một lúc, dì Trương đi đến bảo là nhân ludc mưa tạnh thì đưa tiểu Gạo Nếp về trước.
“ Mai tôi lại đưa con bé đến đây." Dì Trương nói
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê trầm giọng nói: “ Em về cùng dì Trương đi, mai lại tới đây."
Tô Lê cho Tiểu Gạo Nếp vào xe đẩy rồi nói: “ Em ở đây với anh một lát, muộn chút nữa em về." Cô rất kiên trì, cũng không có ý thương lượng với anh, chỉ chau mày nói: “ Em tiễn dì Trương về rồi quay lại ngay."
Giang Thần Hy cũng biết cô đã quyết định điều gì thì rất khó thuyết phục cô vì vậy chỉ gật đầu: “ Ừm, được."
Tiễn Dì Trương về Tô Lê trở vào trên tay cầm một bó hoa: “ Nhìn hoa trong này đã héo cả rồi, nên em tiện tay mua một bó mới, thế nào, có đẹp không?"
Giang Thần Hy dựa vào thành giường nhìn cô gật đầu: “ Đẹp."
Tô Lê nghe xong rất vui liền thay bình hoa đã héo đi, rồi nói: “ Em qua bên phòng A Hào thay luôn bình hoa bên đó."
Nói rồi vừa định quay người rời đi, Giang Thần Hy dùng tay kéo cô lại.
Tô Lê quay lại nhìn anh có chút khó hiểu liền hỏi: “ Sao thế?"
Giang Thần Hy lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói: “ Không có gì, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi một lát, còn nữa…" Anh dừng lại một lúc, anh kéo cô đến ngồi bên cạnh anh nói: “ A Hào vừa mới ngủ, đừng qua đó kẻo đánh thức cậu ấy."
“ Anh qua đó thăm cậu ta rồi?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy gật đầu: “Em vừa đi khỏi, anh liền nhờ người đẩy anh qua đó, mỗi lần qua đó thăm cậu ấy, cậu ấy đều mê man, hôm nay xem ra là tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều rồi, thấy cậu ấy như vậy anh cũng yên tâm rồi."
Vết thương của A Hào Tô Lê hiểu rất rõ, mỗi ngày cô đều nói bác sĩ nói cho cô tình hình của cậu ấy, cô nói: “ Bác sĩ nói rồi, chỉ cần không để vết thương phía sau bị nhiễm trùng, thì cậu ấy sẽ nhanh chóng bình phục."
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Cảm on em đã thay anh chăm sóc cậu ấy."
Tô Lê lắc đầu nói: “ Em là vợ của anh, đây cũng là việc nên làm, huống hồ cậu ấy cũng vì cứu anh, từ góc độ của anh, cậu ấy là cam tâm tình nguyện, nhưng nhìn từ góc độ của em, cậu ấy là ân nhân của em, vì cậu ấy đã cứu chồng em, em phải tận tâm mà cảm ơn cậu ấy."
Giang Thần Hy khẽ xoa xoa đầu cô: “ Em cũng đừng quá vất vả là được."
Tô Lê lắc đầu: “ Không vất vả chút nào, em xin nghỉ phép bên đoàn phim rồi."
Giang Thần Hy kéo cô vào lòng rồi nói: “ Em không cần phải làm gì cả, ở đây bên cạnh anh là được."
Tô Lê gật đầu: “ Em ở đây với anh, sau này đều ở bên cạnh anh."
Giang Thần Hy nhìn cô: “ Mấy ngày nay em vất vả rồi."
“ Không sao cả." Tô Lê lắc đầu: “ Chỉ cần anh không sao, những cái khác đều chẳng là gì cả."
“ Nhưng anh đau lòng." Giang Thần Hy hôn nhẹ lên trán cô.
Tô Lê ngồi thẳng dậy nhìn Giang Thần Hy đáp: “ Anh cũng mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, em ỏ đây với anh."
Giang Thần Hy nói: “ Vậy em ngủ cùng anh một lúc."
Tô Lê nhìn anh, gật đầu.
Cô cởi đôi giày cao gót, nằm xuống bên cạnh anh, cô khẽ nắm chặt lấy tay anh, nhắm nghiền mắt: “ Giang Thần Hy…"
Giang Thần Hy “ Ừm" một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tô Lê gọi anh như vậy.
Tô Lê nhắm hờ mắt: “ thật ra, em không dám ngủ."
Giang Thần Hy nghe xong bỗng sửng người.
Tô Lê tiếp tục nói: “ Mấy ngày nay mỗi lần nhắm mắt lại em đều suy nghĩ, có khi nào đây là một giấc mơ, có khi nào em tỉnh dậy tất cả đều biến mất, có khi nào em tỉnh dậy, em vẫn đang ở ngoài cánh cửa phòng cấp cứu.Còn anh thì vẫn dang trên bàn phẫu thuật không biết sống chết."
Giang Thần Hy ôm chặt cô vào lòng, “ Không phải đâu, đây đều là hiện thực, đều là sự thật, tất cả không sao rồi, anh không sao rồi, tất cả đã qua rồi, tin anh."
Mắt cô cay cay sau đó lại hít một hơi thật sâu đáp: “ Giang thiếu gia, là anh đã cho em tất cả, cho em một mái ấm gia đình, em không muốn mất đi những thứ này, em không muốn đánh mất anh."
“ Không đâu, anh đảm bảo với em." Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Anh hứa với em, anh sẽ vì em, vì con của chúng ta mà sống thật tốt, anh cũng yêu mái ấm này, cũng nhờ em mà anh đã không còn như trước đây nữa, em biết không, Tôn Hàm nói trái tim anh cứng như đá, trái tim em lại giống như được bao bọc bởi băng tuyết bên ngoài, chúng ta muốn ở bên nhau, hoặc là em nghiền nát trái tim anh, hoặc là anh làm tan chảy trái tim giá lạnh của em. không thì cũng ta vĩnh viễn đều sẽ làm tổn thương đối phương."
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô nói: “ Trái tim anh đã không còn cứng như trước nữa."
“ Là vì anh sưởi ấm trái tim em." Tô Lê nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ véo nhẹ má cô.
Tô Lê xà sát vào lòng anh nói: “ Không nói nữa, anh mau nghỉ ngơi đi."
Giang Thần Hy “ Ừm" một tiếng, vì anh nghe được tiếng thút thít, cô đang khóc.
Cô là một người không dễ gì rơi nước mắt, là một người phụ nữ mạnh mẽ, thật khiến người ta đau lòng.
Anh hiểu rằng cô không muốn để anh nhìn thấy cô khóc.
Một tuần nữa lại trôi qua, Giang Thần Hy có thể tự mình đi lại được rồi, so với hai ngày trước anh đã khỏe hơn rất nhiều rồi.
Vết thương của A Hào cũng bình phục nhanh chóng, vết thương dần dần lành lại, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể xuống giường bệnh, nhưng tinh thần thì đã phấn chấn hơn nhiều, không mê man như trước nữa, dì Trương nhìn thấy thì lại khóc, dì thật sự thương xót cho đứa con trai.
Thời tiết rất đẹp, Tô Lê kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài nói: “ Hôm nay thời tiết đẹp, Giang thiếu gia, em dìu anh ra ngoài đi dạo."
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hy đang cầm một tập tài liệu, cô đi đến thở dài, lấy đi tập tài liệu trên tay anh, điềm đạm nói: “ không được xem nữa, em dìu anh ra ngoài phơi chút nắng ấm nào."
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “ Được rồi nghe em cả, đừng giận nữa."
Tô Lê kéo tấm chăn ra khỏi người anh, dìu anh xuống giường nói: “ Em không có giận."
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Vậy sao?"
Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh than thở: “ em chỉ là thấy anh đã bị thương như thế này rồi còn lo cho việc của công ty, trong lòng khó chịu, rồi gần đây phải đối phó với những cổ đông rắc rối đó nữa, em cảm thấy khó chịu."
Cô không phải là người hớn hở ra mặt, cô cũng đi tiếp đón các cổ đông, nhưng vào lúc này lại đi gặp mấy tên cổ đông hôm đó đứng ngoài phòng cấp cứu, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Tô Lê dìu anh xuống bãi cỏ dưới bệnh viện ngồi một lát.
“ Cẩn thận." Cô nhắc nhở sau đó tiếp tục nói: “ Giang thiếu gia, mỗi lần em nghĩ đến hôm đó bọn họ đối xử với anh như vậy, bây giờ lại đem đến nhân sâm tổ yến, em càng hận hơn, em biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với bọn họ, phải lấy đại cục làm trọng nhưng…."
Giang Thần Hy nắm lấy tay cô: “ Anh biết, em chỉ cần nể mặt bọn họ là được, chỉ cần anh vẫn ngồi ở vị trí này, bọn họ sẽ chẳng làm gì em cả, biết chưa? Đừng uất ức bản thân, có chuyện gì, anh gánh thay em."
Tô Lê khẽ cười: “ Thật sao?"
Giang Thân Hy rất nghiêm túc: “" ừm, thật đấy, cứ nể mặt bọn họ, với tư cách là thiếu phu nhân nhà họ Giang, để cho bọn họ biết sự lợi hại của em."
Tô Lê trợn mắt nhìn anh: “ Nói giống như em khó đối phó lắm vậy đó."
Giang Thần Hy người rồi nói: “ Ít ra thì Lục thiếu gia Lục Cảnh Niên cũng hết cách với em."
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ em cảm thấy là anh ấy hết cách với tiểu Gạo Nếp thì đúng hơn, muốn dỗ dành con bé, kết quả lại bị con bé bơ đẹp."
Giang Thần Hy khẽ cười đáp: “ Đợi tiểu Gạo Nếp của chúng ta lớn rồi, mỗi ngày đều sẽ ăn hiếp cậu ấy thôi."
Tô Lê nhìn anh gật đầu.
Tô Lê dìu Giang Thần Hy đi dạo một vòng quanh bãi cỏ.
“ Tay em làm sao vậy?" Giang Thần Hy nắm lấy tay cô, vừa nãy bị tay áo sơ mi dài che lại không hề phát hiện, để lại một vết bầm tim tím.
Tô Lê nhìn, nhưng không hề để tâm đến chỉ cười rồi nói: “ không sao, sáng này ra ngoài chạy bộ, va vào một chiếc xe đạp."
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ chau mày: “ Sao lại không cẩn thận như vậy hả?"
Tô Lê nói: “ Anh đừng căng thẳng như vậy, chỉ đụng lướt qua thôi, chắc cậu ta lái quá nhanh, không sao rồi."
“ em chắc chắn chỉ là một người đi xe đạp bình thường?" Giang Thần Hy chau mày.
Tô Lê nhìn anh gật đầu: “ Anh yên tâm đi."
Giang Thần Hy chau mày rồi gật đầu: “ sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút, có phát hiện bất kỳ chuyện gì kỳ lạ thì phải nói ngay cho anh biết, biết chưa?"
Anh thật sự có chút lo sợ, nghĩ rằng chuyện này không phải ngoài ý muốn, tuy rằng đây chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng anh lại lo lắng rằng đây chỉ là một lời cảnh cáo, lần này chỉ là xe đạp, lần sau thì lại là xe hơi rồi….
Tuy anh không có biểu hiện gì quá rõ ràng nhưng trong lòng đã có sẵn tính toán..
“ Vâng, em sẽ chú ý." Nói rồi xoa xoa vết bầm nói: “ Không sao, em dùng nước ấm chườm một lúc là khỏi ngay thôi."
Cô hiểu rõ Giang Thần Hy đang lo lắng điều gì, ít ra thì cô bị chiếc xe đạp đó va vào thì cô cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương vẻ mặt đầy ăn năn xin lỗi cô, cô cũng thầm nhắc bản thân không nên nghĩ quá phức tạp.
“ Đúng rồi, Giang thiếu gia, hôm nay tiểu Gạo Nếp đột nhiên gọi được tiếng “ Bố" rồi đấy." Tô Lê cười nói: “ Tuy là không rõ, nhưng em nghe được nó đang gọi anh đấy."
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi đáp: “ thật sao? Tiếng đầu tiếng nó gọi lại là gọi anh sao?"
Tô Lê nhìn anh đáp “ Xem anh vui như vậy, sau này việc cho con bú bình vào buổi tối để anh làm vậy."
Giang Thần Hy vui vẻ: “ bắt đầu nhịu thiệt rồi?"
“ Mai tôi lại đưa con bé đến đây." Dì Trương nói
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê trầm giọng nói: “ Em về cùng dì Trương đi, mai lại tới đây."
Tô Lê cho Tiểu Gạo Nếp vào xe đẩy rồi nói: “ Em ở đây với anh một lát, muộn chút nữa em về." Cô rất kiên trì, cũng không có ý thương lượng với anh, chỉ chau mày nói: “ Em tiễn dì Trương về rồi quay lại ngay."
Giang Thần Hy cũng biết cô đã quyết định điều gì thì rất khó thuyết phục cô vì vậy chỉ gật đầu: “ Ừm, được."
Tiễn Dì Trương về Tô Lê trở vào trên tay cầm một bó hoa: “ Nhìn hoa trong này đã héo cả rồi, nên em tiện tay mua một bó mới, thế nào, có đẹp không?"
Giang Thần Hy dựa vào thành giường nhìn cô gật đầu: “ Đẹp."
Tô Lê nghe xong rất vui liền thay bình hoa đã héo đi, rồi nói: “ Em qua bên phòng A Hào thay luôn bình hoa bên đó."
Nói rồi vừa định quay người rời đi, Giang Thần Hy dùng tay kéo cô lại.
Tô Lê quay lại nhìn anh có chút khó hiểu liền hỏi: “ Sao thế?"
Giang Thần Hy lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói: “ Không có gì, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi một lát, còn nữa…" Anh dừng lại một lúc, anh kéo cô đến ngồi bên cạnh anh nói: “ A Hào vừa mới ngủ, đừng qua đó kẻo đánh thức cậu ấy."
“ Anh qua đó thăm cậu ta rồi?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy gật đầu: “Em vừa đi khỏi, anh liền nhờ người đẩy anh qua đó, mỗi lần qua đó thăm cậu ấy, cậu ấy đều mê man, hôm nay xem ra là tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều rồi, thấy cậu ấy như vậy anh cũng yên tâm rồi."
Vết thương của A Hào Tô Lê hiểu rất rõ, mỗi ngày cô đều nói bác sĩ nói cho cô tình hình của cậu ấy, cô nói: “ Bác sĩ nói rồi, chỉ cần không để vết thương phía sau bị nhiễm trùng, thì cậu ấy sẽ nhanh chóng bình phục."
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Cảm on em đã thay anh chăm sóc cậu ấy."
Tô Lê lắc đầu nói: “ Em là vợ của anh, đây cũng là việc nên làm, huống hồ cậu ấy cũng vì cứu anh, từ góc độ của anh, cậu ấy là cam tâm tình nguyện, nhưng nhìn từ góc độ của em, cậu ấy là ân nhân của em, vì cậu ấy đã cứu chồng em, em phải tận tâm mà cảm ơn cậu ấy."
Giang Thần Hy khẽ xoa xoa đầu cô: “ Em cũng đừng quá vất vả là được."
Tô Lê lắc đầu: “ Không vất vả chút nào, em xin nghỉ phép bên đoàn phim rồi."
Giang Thần Hy kéo cô vào lòng rồi nói: “ Em không cần phải làm gì cả, ở đây bên cạnh anh là được."
Tô Lê gật đầu: “ Em ở đây với anh, sau này đều ở bên cạnh anh."
Giang Thần Hy nhìn cô: “ Mấy ngày nay em vất vả rồi."
“ Không sao cả." Tô Lê lắc đầu: “ Chỉ cần anh không sao, những cái khác đều chẳng là gì cả."
“ Nhưng anh đau lòng." Giang Thần Hy hôn nhẹ lên trán cô.
Tô Lê ngồi thẳng dậy nhìn Giang Thần Hy đáp: “ Anh cũng mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, em ỏ đây với anh."
Giang Thần Hy nói: “ Vậy em ngủ cùng anh một lúc."
Tô Lê nhìn anh, gật đầu.
Cô cởi đôi giày cao gót, nằm xuống bên cạnh anh, cô khẽ nắm chặt lấy tay anh, nhắm nghiền mắt: “ Giang Thần Hy…"
Giang Thần Hy “ Ừm" một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tô Lê gọi anh như vậy.
Tô Lê nhắm hờ mắt: “ thật ra, em không dám ngủ."
Giang Thần Hy nghe xong bỗng sửng người.
Tô Lê tiếp tục nói: “ Mấy ngày nay mỗi lần nhắm mắt lại em đều suy nghĩ, có khi nào đây là một giấc mơ, có khi nào em tỉnh dậy tất cả đều biến mất, có khi nào em tỉnh dậy, em vẫn đang ở ngoài cánh cửa phòng cấp cứu.Còn anh thì vẫn dang trên bàn phẫu thuật không biết sống chết."
Giang Thần Hy ôm chặt cô vào lòng, “ Không phải đâu, đây đều là hiện thực, đều là sự thật, tất cả không sao rồi, anh không sao rồi, tất cả đã qua rồi, tin anh."
Mắt cô cay cay sau đó lại hít một hơi thật sâu đáp: “ Giang thiếu gia, là anh đã cho em tất cả, cho em một mái ấm gia đình, em không muốn mất đi những thứ này, em không muốn đánh mất anh."
“ Không đâu, anh đảm bảo với em." Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Anh hứa với em, anh sẽ vì em, vì con của chúng ta mà sống thật tốt, anh cũng yêu mái ấm này, cũng nhờ em mà anh đã không còn như trước đây nữa, em biết không, Tôn Hàm nói trái tim anh cứng như đá, trái tim em lại giống như được bao bọc bởi băng tuyết bên ngoài, chúng ta muốn ở bên nhau, hoặc là em nghiền nát trái tim anh, hoặc là anh làm tan chảy trái tim giá lạnh của em. không thì cũng ta vĩnh viễn đều sẽ làm tổn thương đối phương."
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô nói: “ Trái tim anh đã không còn cứng như trước nữa."
“ Là vì anh sưởi ấm trái tim em." Tô Lê nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ véo nhẹ má cô.
Tô Lê xà sát vào lòng anh nói: “ Không nói nữa, anh mau nghỉ ngơi đi."
Giang Thần Hy “ Ừm" một tiếng, vì anh nghe được tiếng thút thít, cô đang khóc.
Cô là một người không dễ gì rơi nước mắt, là một người phụ nữ mạnh mẽ, thật khiến người ta đau lòng.
Anh hiểu rằng cô không muốn để anh nhìn thấy cô khóc.
Một tuần nữa lại trôi qua, Giang Thần Hy có thể tự mình đi lại được rồi, so với hai ngày trước anh đã khỏe hơn rất nhiều rồi.
Vết thương của A Hào cũng bình phục nhanh chóng, vết thương dần dần lành lại, nhưng cậu ấy vẫn chưa thể xuống giường bệnh, nhưng tinh thần thì đã phấn chấn hơn nhiều, không mê man như trước nữa, dì Trương nhìn thấy thì lại khóc, dì thật sự thương xót cho đứa con trai.
Thời tiết rất đẹp, Tô Lê kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài nói: “ Hôm nay thời tiết đẹp, Giang thiếu gia, em dìu anh ra ngoài đi dạo."
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hy đang cầm một tập tài liệu, cô đi đến thở dài, lấy đi tập tài liệu trên tay anh, điềm đạm nói: “ không được xem nữa, em dìu anh ra ngoài phơi chút nắng ấm nào."
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “ Được rồi nghe em cả, đừng giận nữa."
Tô Lê kéo tấm chăn ra khỏi người anh, dìu anh xuống giường nói: “ Em không có giận."
Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Vậy sao?"
Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh than thở: “ em chỉ là thấy anh đã bị thương như thế này rồi còn lo cho việc của công ty, trong lòng khó chịu, rồi gần đây phải đối phó với những cổ đông rắc rối đó nữa, em cảm thấy khó chịu."
Cô không phải là người hớn hở ra mặt, cô cũng đi tiếp đón các cổ đông, nhưng vào lúc này lại đi gặp mấy tên cổ đông hôm đó đứng ngoài phòng cấp cứu, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Tô Lê dìu anh xuống bãi cỏ dưới bệnh viện ngồi một lát.
“ Cẩn thận." Cô nhắc nhở sau đó tiếp tục nói: “ Giang thiếu gia, mỗi lần em nghĩ đến hôm đó bọn họ đối xử với anh như vậy, bây giờ lại đem đến nhân sâm tổ yến, em càng hận hơn, em biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với bọn họ, phải lấy đại cục làm trọng nhưng…."
Giang Thần Hy nắm lấy tay cô: “ Anh biết, em chỉ cần nể mặt bọn họ là được, chỉ cần anh vẫn ngồi ở vị trí này, bọn họ sẽ chẳng làm gì em cả, biết chưa? Đừng uất ức bản thân, có chuyện gì, anh gánh thay em."
Tô Lê khẽ cười: “ Thật sao?"
Giang Thân Hy rất nghiêm túc: “" ừm, thật đấy, cứ nể mặt bọn họ, với tư cách là thiếu phu nhân nhà họ Giang, để cho bọn họ biết sự lợi hại của em."
Tô Lê trợn mắt nhìn anh: “ Nói giống như em khó đối phó lắm vậy đó."
Giang Thần Hy người rồi nói: “ Ít ra thì Lục thiếu gia Lục Cảnh Niên cũng hết cách với em."
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ em cảm thấy là anh ấy hết cách với tiểu Gạo Nếp thì đúng hơn, muốn dỗ dành con bé, kết quả lại bị con bé bơ đẹp."
Giang Thần Hy khẽ cười đáp: “ Đợi tiểu Gạo Nếp của chúng ta lớn rồi, mỗi ngày đều sẽ ăn hiếp cậu ấy thôi."
Tô Lê nhìn anh gật đầu.
Tô Lê dìu Giang Thần Hy đi dạo một vòng quanh bãi cỏ.
“ Tay em làm sao vậy?" Giang Thần Hy nắm lấy tay cô, vừa nãy bị tay áo sơ mi dài che lại không hề phát hiện, để lại một vết bầm tim tím.
Tô Lê nhìn, nhưng không hề để tâm đến chỉ cười rồi nói: “ không sao, sáng này ra ngoài chạy bộ, va vào một chiếc xe đạp."
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ chau mày: “ Sao lại không cẩn thận như vậy hả?"
Tô Lê nói: “ Anh đừng căng thẳng như vậy, chỉ đụng lướt qua thôi, chắc cậu ta lái quá nhanh, không sao rồi."
“ em chắc chắn chỉ là một người đi xe đạp bình thường?" Giang Thần Hy chau mày.
Tô Lê nhìn anh gật đầu: “ Anh yên tâm đi."
Giang Thần Hy chau mày rồi gật đầu: “ sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút, có phát hiện bất kỳ chuyện gì kỳ lạ thì phải nói ngay cho anh biết, biết chưa?"
Anh thật sự có chút lo sợ, nghĩ rằng chuyện này không phải ngoài ý muốn, tuy rằng đây chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng anh lại lo lắng rằng đây chỉ là một lời cảnh cáo, lần này chỉ là xe đạp, lần sau thì lại là xe hơi rồi….
Tuy anh không có biểu hiện gì quá rõ ràng nhưng trong lòng đã có sẵn tính toán..
“ Vâng, em sẽ chú ý." Nói rồi xoa xoa vết bầm nói: “ Không sao, em dùng nước ấm chườm một lúc là khỏi ngay thôi."
Cô hiểu rõ Giang Thần Hy đang lo lắng điều gì, ít ra thì cô bị chiếc xe đạp đó va vào thì cô cũng nghĩ như vậy, nhưng đối phương vẻ mặt đầy ăn năn xin lỗi cô, cô cũng thầm nhắc bản thân không nên nghĩ quá phức tạp.
“ Đúng rồi, Giang thiếu gia, hôm nay tiểu Gạo Nếp đột nhiên gọi được tiếng “ Bố" rồi đấy." Tô Lê cười nói: “ Tuy là không rõ, nhưng em nghe được nó đang gọi anh đấy."
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi đáp: “ thật sao? Tiếng đầu tiếng nó gọi lại là gọi anh sao?"
Tô Lê nhìn anh đáp “ Xem anh vui như vậy, sau này việc cho con bú bình vào buổi tối để anh làm vậy."
Giang Thần Hy vui vẻ: “ bắt đầu nhịu thiệt rồi?"
Tác giả :
Vô Danh