Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 167
Tô Lê nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh, khuôn mặt mệt mỏi, cũng quả thực không giống với đang nói dối, với cả anh ấy giỏi che giấu nội tâm, tự nhiên sẽ có rất nhiều lý do và cớ để che giấu. Vì thế đã lựa chọn tin tưởng anh thì không nên có nhiều thắc mắc nghi ngờ làm gì.
“Anh mới đi công tác có mấy ngày, mà đã thành như thế này sao, không chịu nghỉ ngơi đầy đủ sao? Sao mà vết thương lại bị viêm vậy?" Tô Lê nhìn anh, chau mày hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay kéo lấy tay cô, dịu dàng nói: “ Nào, nằm bên cạnh anh này, anh muốn ôm em một chút."
Nhìn thấy cô, mặc dù không tưởng tượng ra dáng vẻ lo lắng của cô, nhưng mà cô luôn chỉ trích khuôn mặt không vui, anh lại rất là vui vẻ.
Tô Lê nhìn thấy anh, dường như cũng không nỡ nhẫn tâm mà từ chối anh, liền trèo lên giương anh, Giang Thần Hy liền kéo cô lôi vào trong lòng.
Trên người Giang Thần Hy không còn mùi hương nước hoa quen thuộc nữa là thay vào đó toàn là mùi thuốc khử trùng.
Cô nhắm nhắm mắt lại, hít một hơi dài, hỏi: “Sao rồi, còn đau không?"
Giang Thần Hy “ừ" một tiếng, trầm ngâm nói: “Không sao."
“Sao lại tới mức này chứ?" Tô Lê hỏi.
“Hôm đó đi công trường, trời đột nhiên mưa, bị ngấm nước mưa, vết thương bị ngấm mưa, vốn dĩ cho rằng băng bó lại một chút là sẽ không sao, kết quả vẫn là bất cẩn quá." Giang Thần Hy thành thật trả lời cô.
Tô Lê khẽ ngước đầu, nhìn hướng anh, Giang Thần Hy muốn hôn cô, Tô Lê lại đẩy đầu anh ra, không khách sáo gì nói: “Đừng có dùng đôi môi mà người khác đã hôn qua động vào người em."
Giang Thần Hy nhìn cô, trong mắt hiện lên vài nét cười nhạt, trầm ngâm hỏi: “Giận rồi sao?"
Tô Lê nhắm nhắm mắt, chà chà vào lòng anh, không nói gì cả.
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Sau này anh bảo đảm nhất định sẽ cảnh giác những người phụ nữ khác lợi dụng lúc anh ngủ say mà động linh tinh vào người anh, như vậy … có được chưa?"
Tô Lê không nhịn được khẽ cười.
Người của Giang Thần Hy vẫn rất nóng, xem ra sốt vẫn chưa hạ chút nào, nhưng mà anh vẫn nói: “Gọi y tá đến giúp anh, anh muốn tắm rửa một chút, làm cho cơ thể sạch sẽ một chút, để tránh con hồ ly của anh chê bai anh."
Không oai nghiêm như mọi lần, anh dường như cũng biết đùa, dáng vẻ ốm đau, có chút gì đó muốn bắt nạt anh.
Nhưng mà Tô Lê cũng không nhàm chán như vậy, cô ấn nút báo gọi, rất nhanh liền có hai y tá tới, Giang Thần Hy để cho họ dìu anh ngồi dậy, một người cao hơn một chút thì giúp anh giữ bình nước truyền đi vào nhà vệ sinh.
Tô Lê lại yên tĩnh ngồi một bên, cô không hề săn đón chăm sóc anh, một là chẳng cần phải ân cần như thế, hai là cô cũng chẳng thể làm được gì cả, không cần tham gia náo nhiệt.
Giang Thần Hy tắm rửa xong, y tá liền giúp anh lau lau người sau đó thay đồ cho anh.
Anh đang chờ khi mà Tô Lê tới thì bị sốt cao, sau đó toàn thân đều bị toát mồ hôi.
Khi đi ra, thân trên của anh phơi ra, băng trắng nhìn rất là hấp dẫn.
Sau khi y tá rời đi, Tô Lê nhìn anh hỏi: “Đống tài liệu này của anh là làm gì vậy?"
“Vẫn chưa xử lý xong." Giang Thần Hy ngồi dựa bên đó, cười nói: “Vú Trương về làm cơm rồi, anh bảo bà ấy làm nhiều một chút,em ở lại lát nữa ăn cùng với anh."
Tô Lê đắp chăn cho anh, nói: “Được."
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Giang Thần Hy, cô khẽ cười, nói: “dù sao cũng còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi, đến giờ em sẽ gọi anh."
Giang Thần Hy gật gật đầu, “ừ" một tiếng, dựa người bên đó, mơ mơ hồ hồ, rất nhanh liền ngủ đi.
Tô Lê khẽ thở dài một tiếng, thực ra trước khi tới đây, cô đã tới hỏi bác sỹ về tình hình của Giang Thần Hy, vẫn là tại cái lần tai nạn xe đó, ngoại thương nội thương đều có, vốn dĩ đúng là không sao cả nhưng mà không được nghỉ ngơi đầy đủ lại bị dính mưa nên dẫn tới vết thương bị viêm, thế nên mới trở nên như vậy.
Tô Lê ngồi một bên nhìn anh, Vú Trương mang cơm tới. Tô Lê ra hiệu cho Vú Trương, để cho bà yên tâm đi về, cô ở lại bên anh ấy. Cô tiện tay bỏ tập tài liệu trên tay xuống, từng phần từng phần một, một loạt các chữ số báo biểu còn có lẫn cả tiếng Anh dày đặc.
Nhìn một chút là thấy đau cả đầu, bỏ xuống khẽ vuốt vuốt mày, thở dài một hơi.
Khi Giang Thần Hy tỉnh dậy, tinh thần cũng khá hơn vừa nãy rất nhiều.
Hai người dùng bữa tối, Tô Lê nhìn anh, một tay bê bát cơm, gặm đũa nhìn Giang Thần Hy, nói: “ nghỉ ngơi hẳn hoi vài ngày đã chuyện công ty tạm ngưng trời không sập xuống chứ?"
Giang Thần Hy cười thành tiếng, gật gật đầu, “Chắc có lẽ là không."
“Thế thì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, trước đây em không quan tâm anh thế nào không quan tâm bản thân ra sao, nhưng giờ anh là người đã có vợ rồi, em nói rồi, em không muốn làm góa phụ đâu, vì thế làm phiền anh sau này coi trọng bản thân mình một chút đi?" Giang Thần Hy mặc dù nhìn dáng vẻ rất yếu đuối, nhưng tinh thần lại rất tốt, trong lòng Tô Lê cũng yên tâm không ít.
“Thế em thì sao?" Giang Thần Hy khẽ nhíu nhíu mày, dường như có chút kì vọng, “Em mấy ngày này sẽ bên anh chứ?"
Tô Lê ăn một miếng, nhẹ nhàng nói: “Em còn phải đi làm, thời gian biểu của em mấy ngày này đều có sắp xếp cả rồi."
Sắc mặt của Giang Thần Hy cũng trầm xuống một chút, nhẹ nhàng khẽ đáp một tiếng.
Tô Lê nhìn nhìn anh, khẽ cười, nhưng cũng không nói gì nữa.
Im lặng một lúc lâu, Giang Thần Hy nói: “Lão gia tìm em sao?"
Tô Lê vốn dĩ cũng không định nói với anh chuyện này, nhưng mà không ngờ Giang Thần Hy lại biết chuyện từ lâu rồi.
Cô khẽ cười, ăn một miếng cơm, nói: “đúng là không có chuyện gì có thể giấu được Giang thiếu."
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Đúng thế, vì thế sau này ngoan ngoãn một chút, anh cái gì anh cũng biết đó." Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh vẫn trầm ngâm, nói: “sau này em cẩn thận một chút."
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, hỏi: “ Anh không lo em sẽ phản bội anh sao?"
Giang Thần Hy nghe xong ngước lên nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là vợ chồng, nếu như đến cả em cũng phản bội anh, thì anh cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi."
Tô Lê hít một hơi dài, gắp cho anh một miếng thịt gà bỏ vào bát anh, nói: “Ăn nhiều chút, anh phải được nghỉ ngơi thật tốt, vết thương mới nhanh khỏi được."
Giang Thần Hy mặc dù biết lão gia có tìm cô, trong lòng Tô Lê nghĩ anh có lẽ cũng không thần thông quảng đại tới mức đến nội dung cuộc nói chuyện cũng biết.
Tô Lê không hề nói cho Giang Thần Hy biết về nội dung cuộc nói chuyện giữa cô với lão gia, với lại cô cũng không muốn anh biết được.
Điều khiến người ta rùng mình là, Tô Lê không hề biết Giang Thần Hy có phải là sớm đã nghe được chuyện gì đó rồi, dù sao cô nghe xong chuyện cũng không thấy thoải mái chút nào.
Hoặc có lẽ cô đã thực sự đã yêu người đàn ông này, thậm chí còn có thể là nhiều hơn bản thân cô tưởng tượng chứ …
Sau bữa tối, Tô Lê đưa cho anh gói thuốc mà y tá khi nãy đưa, nói: “Anh uống thuốc đi."
Giang Thần Hy “ừ" một tiếng, đưa tay lấy thuốc lại và uống ngon lành.
Tô Lê ngồi cạnh anh,dựa người vào ghế sô pha, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười, nói: “Khi Giang thiếu bị ốm nhìn dẻo dai hơn bình thường rất nhiều, rất là đáng yêu."
Giang Thần Hy ngước nhìn cô, môi hơi cong lên, nói: “ Lúc anh bị ốm, em cũng rất ngoan, luôn ở bên cạnh anh, anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy."
Tô Lê ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên, cười nói: “Nếu như em lúc này đối với anh mặc kệ anh thì cũng quá là không có nhân tính rồi phải không?"
Giang Thần Hy cũng dường như khá là thích câu nói này, không nhịn được khẽ cười, không cẩn thận lại đụng vào vết thương, chau mày lại.
Tô Lê thấy vậy khẽ chau mày, nói: “Được rồi, không trêu anh nữa, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi sớm đi."
Giang Thần Hy cười bất lực khẽ cười, “Cô bạn à, em nhìn anh như này, mà vẫn có thể bình tĩnh xem kịch bản của em, chẳng lẽ không nên lập tức lại hỏi anh xem có phải rất đau không?"
Tô Lê dựa vào ghế sô pha, một tay chống đầu, tay còn lại cầm kịch bản, nghe thấy, cô ngước lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “ Thế thì có tác dụng gì chứ? Nói nhiều thêm vài câu, căng thẳng thêm một chút thì vết thương của anh cũng không thể nào lập tức khôi phục hoàn toàn được? Chẳng lẽ anh hy vọng em hiện tại ngồi trên giường anh khóc lóc hay sao? Anh vẫn chưa chết, khóc lóc chẳng tốt lành gì?"
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được cười thành tiếng, đột nhiên những buồn phiền trong lòng đều không còn nữa.
Thực sự, anh thực sự đã quên rồi, người phụ nữ này không giống, cô … rất khác biệt.
Uống thuốc xong, Giang Thần Hy liền bắt đầu cảm thấy mơ mơ hồ hồ, hai người chưa nói được mấy câu, anh liền bắt đầu lơ mơ, được một lúc liền ngủ quên mất.
Tô Lê xem kịch bản một lúc, ngước đầu lên, Giang Thần Hy đã ngủ quên rồi.
Cô nhìn anh, bỏ quyển kịch bản trong tay xuống, cô bước qua, cẩn thận đóng giường lại.
Quay người, cô nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi cô, nhắm mắt lại, cô hít một hơi dài nói: “Yên tâm, em sẽ không bỏ mặc lại anh một mình đâu, anh phải nhanh chóng khỏe lại đi, được không?"
Cô khẽ vùi mình vào lòng anh, nhắm nhắm mắt, hít một hơi dài …
Đêm nay yên tĩnh quá, không biết là bên ngoài, bắt đầu mưa to từ khi nào, chính là tiếng mưa này, Tô Lê cũng yên tĩnh ngủ quên đi mất …
Ngày hôm sau mới bốn giờ rưỡi sáng đã thức dậy tới trường quay quay phim.
Tô Lê thực sự đã có tính toán của mình, vì thế đến khoảng thời gian đó nhất định sẽ thức dậy.
Cô cẩn thận khẽ ra khỏi lòng Giang Thần Hy, nhưng dường như lại kinh động đến anh.
“Em đi đâu vậy?" Anh đưa tay kéo cô lại, hôn lên cổ cô.
Anh nhẹ nhàng quay người đè lên cô.
Tô Lê có vẻ bất lực, nói: “Giang thiếu, đừng … đừng như vậy.."
Buổi sáng thân thể đàn ông cực kì mẫn cảm, anh khẽ hỏi: “đừng làm sao?"
Tô Lê nói: “Trên người anh còn vết thương đó…"
Giang Thần Hy lại khẽ cắn tai cô, khẽ cười, nói: “Anh đúng là trên người bị thương, lại không phải là dưới người bị thương, không ảnh hưởng gì tới chất lượng cả."
Tô Lê bị đè xuống không cử động được, “Giang thiếu không phải nói chỉ quen trên giường của mình thôi sao?"
Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo cô, thân thể hai người ôm chặt lấy nhau, anh khẽ cười nói: “ ga giường bệnh viện mỗi ngày đều được thay đều được khử độc xử lý, vì thế rất là sạch sẽ."
“Anh …" Tô Lê còn chưa kịp nói gì, liền bị anh khóa môi lại …
“Anh mới đi công tác có mấy ngày, mà đã thành như thế này sao, không chịu nghỉ ngơi đầy đủ sao? Sao mà vết thương lại bị viêm vậy?" Tô Lê nhìn anh, chau mày hỏi.
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay kéo lấy tay cô, dịu dàng nói: “ Nào, nằm bên cạnh anh này, anh muốn ôm em một chút."
Nhìn thấy cô, mặc dù không tưởng tượng ra dáng vẻ lo lắng của cô, nhưng mà cô luôn chỉ trích khuôn mặt không vui, anh lại rất là vui vẻ.
Tô Lê nhìn thấy anh, dường như cũng không nỡ nhẫn tâm mà từ chối anh, liền trèo lên giương anh, Giang Thần Hy liền kéo cô lôi vào trong lòng.
Trên người Giang Thần Hy không còn mùi hương nước hoa quen thuộc nữa là thay vào đó toàn là mùi thuốc khử trùng.
Cô nhắm nhắm mắt lại, hít một hơi dài, hỏi: “Sao rồi, còn đau không?"
Giang Thần Hy “ừ" một tiếng, trầm ngâm nói: “Không sao."
“Sao lại tới mức này chứ?" Tô Lê hỏi.
“Hôm đó đi công trường, trời đột nhiên mưa, bị ngấm nước mưa, vết thương bị ngấm mưa, vốn dĩ cho rằng băng bó lại một chút là sẽ không sao, kết quả vẫn là bất cẩn quá." Giang Thần Hy thành thật trả lời cô.
Tô Lê khẽ ngước đầu, nhìn hướng anh, Giang Thần Hy muốn hôn cô, Tô Lê lại đẩy đầu anh ra, không khách sáo gì nói: “Đừng có dùng đôi môi mà người khác đã hôn qua động vào người em."
Giang Thần Hy nhìn cô, trong mắt hiện lên vài nét cười nhạt, trầm ngâm hỏi: “Giận rồi sao?"
Tô Lê nhắm nhắm mắt, chà chà vào lòng anh, không nói gì cả.
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Sau này anh bảo đảm nhất định sẽ cảnh giác những người phụ nữ khác lợi dụng lúc anh ngủ say mà động linh tinh vào người anh, như vậy … có được chưa?"
Tô Lê không nhịn được khẽ cười.
Người của Giang Thần Hy vẫn rất nóng, xem ra sốt vẫn chưa hạ chút nào, nhưng mà anh vẫn nói: “Gọi y tá đến giúp anh, anh muốn tắm rửa một chút, làm cho cơ thể sạch sẽ một chút, để tránh con hồ ly của anh chê bai anh."
Không oai nghiêm như mọi lần, anh dường như cũng biết đùa, dáng vẻ ốm đau, có chút gì đó muốn bắt nạt anh.
Nhưng mà Tô Lê cũng không nhàm chán như vậy, cô ấn nút báo gọi, rất nhanh liền có hai y tá tới, Giang Thần Hy để cho họ dìu anh ngồi dậy, một người cao hơn một chút thì giúp anh giữ bình nước truyền đi vào nhà vệ sinh.
Tô Lê lại yên tĩnh ngồi một bên, cô không hề săn đón chăm sóc anh, một là chẳng cần phải ân cần như thế, hai là cô cũng chẳng thể làm được gì cả, không cần tham gia náo nhiệt.
Giang Thần Hy tắm rửa xong, y tá liền giúp anh lau lau người sau đó thay đồ cho anh.
Anh đang chờ khi mà Tô Lê tới thì bị sốt cao, sau đó toàn thân đều bị toát mồ hôi.
Khi đi ra, thân trên của anh phơi ra, băng trắng nhìn rất là hấp dẫn.
Sau khi y tá rời đi, Tô Lê nhìn anh hỏi: “Đống tài liệu này của anh là làm gì vậy?"
“Vẫn chưa xử lý xong." Giang Thần Hy ngồi dựa bên đó, cười nói: “Vú Trương về làm cơm rồi, anh bảo bà ấy làm nhiều một chút,em ở lại lát nữa ăn cùng với anh."
Tô Lê đắp chăn cho anh, nói: “Được."
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Giang Thần Hy, cô khẽ cười, nói: “dù sao cũng còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi, đến giờ em sẽ gọi anh."
Giang Thần Hy gật gật đầu, “ừ" một tiếng, dựa người bên đó, mơ mơ hồ hồ, rất nhanh liền ngủ đi.
Tô Lê khẽ thở dài một tiếng, thực ra trước khi tới đây, cô đã tới hỏi bác sỹ về tình hình của Giang Thần Hy, vẫn là tại cái lần tai nạn xe đó, ngoại thương nội thương đều có, vốn dĩ đúng là không sao cả nhưng mà không được nghỉ ngơi đầy đủ lại bị dính mưa nên dẫn tới vết thương bị viêm, thế nên mới trở nên như vậy.
Tô Lê ngồi một bên nhìn anh, Vú Trương mang cơm tới. Tô Lê ra hiệu cho Vú Trương, để cho bà yên tâm đi về, cô ở lại bên anh ấy. Cô tiện tay bỏ tập tài liệu trên tay xuống, từng phần từng phần một, một loạt các chữ số báo biểu còn có lẫn cả tiếng Anh dày đặc.
Nhìn một chút là thấy đau cả đầu, bỏ xuống khẽ vuốt vuốt mày, thở dài một hơi.
Khi Giang Thần Hy tỉnh dậy, tinh thần cũng khá hơn vừa nãy rất nhiều.
Hai người dùng bữa tối, Tô Lê nhìn anh, một tay bê bát cơm, gặm đũa nhìn Giang Thần Hy, nói: “ nghỉ ngơi hẳn hoi vài ngày đã chuyện công ty tạm ngưng trời không sập xuống chứ?"
Giang Thần Hy cười thành tiếng, gật gật đầu, “Chắc có lẽ là không."
“Thế thì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, trước đây em không quan tâm anh thế nào không quan tâm bản thân ra sao, nhưng giờ anh là người đã có vợ rồi, em nói rồi, em không muốn làm góa phụ đâu, vì thế làm phiền anh sau này coi trọng bản thân mình một chút đi?" Giang Thần Hy mặc dù nhìn dáng vẻ rất yếu đuối, nhưng tinh thần lại rất tốt, trong lòng Tô Lê cũng yên tâm không ít.
“Thế em thì sao?" Giang Thần Hy khẽ nhíu nhíu mày, dường như có chút kì vọng, “Em mấy ngày này sẽ bên anh chứ?"
Tô Lê ăn một miếng, nhẹ nhàng nói: “Em còn phải đi làm, thời gian biểu của em mấy ngày này đều có sắp xếp cả rồi."
Sắc mặt của Giang Thần Hy cũng trầm xuống một chút, nhẹ nhàng khẽ đáp một tiếng.
Tô Lê nhìn nhìn anh, khẽ cười, nhưng cũng không nói gì nữa.
Im lặng một lúc lâu, Giang Thần Hy nói: “Lão gia tìm em sao?"
Tô Lê vốn dĩ cũng không định nói với anh chuyện này, nhưng mà không ngờ Giang Thần Hy lại biết chuyện từ lâu rồi.
Cô khẽ cười, ăn một miếng cơm, nói: “đúng là không có chuyện gì có thể giấu được Giang thiếu."
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Đúng thế, vì thế sau này ngoan ngoãn một chút, anh cái gì anh cũng biết đó." Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh vẫn trầm ngâm, nói: “sau này em cẩn thận một chút."
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, hỏi: “ Anh không lo em sẽ phản bội anh sao?"
Giang Thần Hy nghe xong ngước lên nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là vợ chồng, nếu như đến cả em cũng phản bội anh, thì anh cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi."
Tô Lê hít một hơi dài, gắp cho anh một miếng thịt gà bỏ vào bát anh, nói: “Ăn nhiều chút, anh phải được nghỉ ngơi thật tốt, vết thương mới nhanh khỏi được."
Giang Thần Hy mặc dù biết lão gia có tìm cô, trong lòng Tô Lê nghĩ anh có lẽ cũng không thần thông quảng đại tới mức đến nội dung cuộc nói chuyện cũng biết.
Tô Lê không hề nói cho Giang Thần Hy biết về nội dung cuộc nói chuyện giữa cô với lão gia, với lại cô cũng không muốn anh biết được.
Điều khiến người ta rùng mình là, Tô Lê không hề biết Giang Thần Hy có phải là sớm đã nghe được chuyện gì đó rồi, dù sao cô nghe xong chuyện cũng không thấy thoải mái chút nào.
Hoặc có lẽ cô đã thực sự đã yêu người đàn ông này, thậm chí còn có thể là nhiều hơn bản thân cô tưởng tượng chứ …
Sau bữa tối, Tô Lê đưa cho anh gói thuốc mà y tá khi nãy đưa, nói: “Anh uống thuốc đi."
Giang Thần Hy “ừ" một tiếng, đưa tay lấy thuốc lại và uống ngon lành.
Tô Lê ngồi cạnh anh,dựa người vào ghế sô pha, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười, nói: “Khi Giang thiếu bị ốm nhìn dẻo dai hơn bình thường rất nhiều, rất là đáng yêu."
Giang Thần Hy ngước nhìn cô, môi hơi cong lên, nói: “ Lúc anh bị ốm, em cũng rất ngoan, luôn ở bên cạnh anh, anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy."
Tô Lê ngước đôi mắt xinh đẹp của mình lên, cười nói: “Nếu như em lúc này đối với anh mặc kệ anh thì cũng quá là không có nhân tính rồi phải không?"
Giang Thần Hy cũng dường như khá là thích câu nói này, không nhịn được khẽ cười, không cẩn thận lại đụng vào vết thương, chau mày lại.
Tô Lê thấy vậy khẽ chau mày, nói: “Được rồi, không trêu anh nữa, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi sớm đi."
Giang Thần Hy cười bất lực khẽ cười, “Cô bạn à, em nhìn anh như này, mà vẫn có thể bình tĩnh xem kịch bản của em, chẳng lẽ không nên lập tức lại hỏi anh xem có phải rất đau không?"
Tô Lê dựa vào ghế sô pha, một tay chống đầu, tay còn lại cầm kịch bản, nghe thấy, cô ngước lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “ Thế thì có tác dụng gì chứ? Nói nhiều thêm vài câu, căng thẳng thêm một chút thì vết thương của anh cũng không thể nào lập tức khôi phục hoàn toàn được? Chẳng lẽ anh hy vọng em hiện tại ngồi trên giường anh khóc lóc hay sao? Anh vẫn chưa chết, khóc lóc chẳng tốt lành gì?"
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được cười thành tiếng, đột nhiên những buồn phiền trong lòng đều không còn nữa.
Thực sự, anh thực sự đã quên rồi, người phụ nữ này không giống, cô … rất khác biệt.
Uống thuốc xong, Giang Thần Hy liền bắt đầu cảm thấy mơ mơ hồ hồ, hai người chưa nói được mấy câu, anh liền bắt đầu lơ mơ, được một lúc liền ngủ quên mất.
Tô Lê xem kịch bản một lúc, ngước đầu lên, Giang Thần Hy đã ngủ quên rồi.
Cô nhìn anh, bỏ quyển kịch bản trong tay xuống, cô bước qua, cẩn thận đóng giường lại.
Quay người, cô nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi cô, nhắm mắt lại, cô hít một hơi dài nói: “Yên tâm, em sẽ không bỏ mặc lại anh một mình đâu, anh phải nhanh chóng khỏe lại đi, được không?"
Cô khẽ vùi mình vào lòng anh, nhắm nhắm mắt, hít một hơi dài …
Đêm nay yên tĩnh quá, không biết là bên ngoài, bắt đầu mưa to từ khi nào, chính là tiếng mưa này, Tô Lê cũng yên tĩnh ngủ quên đi mất …
Ngày hôm sau mới bốn giờ rưỡi sáng đã thức dậy tới trường quay quay phim.
Tô Lê thực sự đã có tính toán của mình, vì thế đến khoảng thời gian đó nhất định sẽ thức dậy.
Cô cẩn thận khẽ ra khỏi lòng Giang Thần Hy, nhưng dường như lại kinh động đến anh.
“Em đi đâu vậy?" Anh đưa tay kéo cô lại, hôn lên cổ cô.
Anh nhẹ nhàng quay người đè lên cô.
Tô Lê có vẻ bất lực, nói: “Giang thiếu, đừng … đừng như vậy.."
Buổi sáng thân thể đàn ông cực kì mẫn cảm, anh khẽ hỏi: “đừng làm sao?"
Tô Lê nói: “Trên người anh còn vết thương đó…"
Giang Thần Hy lại khẽ cắn tai cô, khẽ cười, nói: “Anh đúng là trên người bị thương, lại không phải là dưới người bị thương, không ảnh hưởng gì tới chất lượng cả."
Tô Lê bị đè xuống không cử động được, “Giang thiếu không phải nói chỉ quen trên giường của mình thôi sao?"
Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo cô, thân thể hai người ôm chặt lấy nhau, anh khẽ cười nói: “ ga giường bệnh viện mỗi ngày đều được thay đều được khử độc xử lý, vì thế rất là sạch sẽ."
“Anh …" Tô Lê còn chưa kịp nói gì, liền bị anh khóa môi lại …
Tác giả :
Vô Danh