Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 63: Trọng sinh ở tận thế 14

Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 63: Trọng sinh ở tận thế 14

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh kín đáo quan sát bốn phía một lượt, nghĩ đợi lát nữa nên làm thế nào để rời khỏi Triệu gia, chỉ là cô chưa hề nghĩ đến, mình thế mà lại đụng phải Sở Việt ở Triệu gia!

“Đây không phải Sở Việt sao." Triệu Khải Siêu híp mắt, cười như không cười mở miệng. Đột nhiên, hắn ta như nghĩ tới điều gì, liền ghé mắt nhìn Đường Khanh đứng bên cạnh mình, nhếch khóe môi, cứ thế một tay ôm cô vào lòng, sau đó cười tủm tỉm nói: “Có chuyện tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không phải cậu từ bỏ Hạ tiểu thư, tôi còn không biết trên thế giới lại có cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy đâu."

Sở Việt mặt không biểu cảm, đối với khiêu khích của Triệu Khải Siêu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Thấy hắn lạnh nhạt như vậy, Đường Khanh vốn đang run sợ trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là nam chính hắc hóa, nếu như hắn vì mấy câu nói mà hắc hóa ngay tại đây, vậy bọn họ đều coi như xong hết! Dị năng hấp thụ có thể biến tất cả người dị năng thành người thường, mà người thường, dưới tình cảnh hắn hắc hóa, sợ là không có chút cơ hội sống sót nào.

“Thế nào, tức giận sao?" Triệu Khải Siêu còn đang không ngừng khiêu khích hắn. Khó khăn lắm mới tìm được một thứ có thể khoe khoang với Sở Việt, sao hắn ta lại bỏ qua chứ. Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu người đã so sánh Sở Việt với mình, còn nói Sở gia của hắn có một ngày sẽ thay thế được Triệu gia! Nói giỡn, hiện tại Sở gia còn không phải đang quẫy đuôi tới lấy lòng Triệu gia bọn họ à!

Đường Khanh không dám để hắn tiếp tục, vì thế liền tùy tiện tìm lý do nói: “Triệu tiên sinh, chẳng phải chúng ta đi dùng cơm à? Cần gì phải vì một người ngoài mà lãng phí thời gian chứ."

Triệu Khải Siêu nghe xong lời này, tức khắc nở nụ cười, “Đúng vậy, quả thật không nên để cô gái nhỏ xinh đẹp của chúng ta bị đói, đi thôi." Nói xong, hắn ta ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực, cười to rời đi.

Sở Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt vốn đen nhánh, dưới ánh trăng lại chợt nổi lên ánh đỏ quỷ dị.

Đường Khanh có chút cứng ngắc đi theo Triệu Khải Siêu tới một căn phòng. Căn phòng này cực kỳ xa hoa, cửa sổ sát sàn thật lớn có thể nhìn ra toàn bộ căn cứ, chỉ là bố cục căn phòng này rõ ràng không phải nơi dùng cơm, rốt cuộc thì ai lại mời người khác ăn cơm trong phòng ngủ của mình chứ.

“Hạ tiểu thư, tới ngồi bên này." Triệu Khải Siêu vừa nói, vừa kéo ghế dựa ra, chỉ là một hành động rõ ràng cực kỳ thân sĩ, lại khiến người ta sinh lòng chán ghét, bởi vì ánh mắt kia thật sự quá trần trụi.

Bàn ghế bày biện trước cửa sổ sát sàn, trên bàn còn đặt một chiếc bình hoa, mà trong bình hoa lại cắm một đóa hoa hồng đỏ, hoa hồng cực kỳ tươi, dưới ánh đèn, đặc biệt diễm lệ.

“Cảm ơn."

“Phục vụ người đẹp là niềm vui của tôi."

Người hầu rất nhanh bưng bữa tối đến, bữa tối cũng không phải kiểu đồ ăn Trung Quốc phức tạp, mà là một phần bò bít tết kiểu Tây nhìn như đơn giản.

Thân là kẻ tham ăn, Đường Khanh chỉ liếc mắt một cái liền có thể đoán được miếng bò bít tết này không phải bò bít tết bình thường, ngay cả trước tận thế, chỉ sợ cũng không phải món mà người thường có thể ăn.

Triệu Khải Siêu cũng không vội vã dùng bữa, ngược lại rời khỏi chỗ ngồi.

“Có thể dùng cơm với người đẹp, đương nhiên phải tạo một bầu không khí tốt." Nói xong, hắn không biết lấy từ đâu ra một chiếc giá cắm nến kiểu Âu, sau khi thắp sáng hết những ngọn nến trên đó, hắn ta tắt toàn bộ đèn phòng ngủ.

Dưới ánh nến, trước cửa sổ sát sàn, mùi thơm hoa hồng lan tỏa, không thể không nói, Triệu Khải Siêu cực kỳ lãng mạn.

Nhưng sự lãng mạn này, bản thân hắn ta lại không được hưởng dụng, bởi vì sau khi hắn làm xong hết thảy, cả người lại đột nhiên gục xuống đất.

Hắn ta ngã bất thình lình, Đường Khanh cả kinh đứng lên khỏi ghế. Đây chính là Triệu gia, người dị năng xung quanh vô số, căn bản không thể nào có người đột phá trùng vây tiến vào ám sát, trừ phi……

Trong lòng cả kinh, cô còn chưa kịp mở miệng, cả người liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Sở…… Sở Việt?"

“Mộc Mộc lại không ngoan, chẳng qua mới hơn một tháng không gặp, thế mà ngay cả xưng hô cũng quên rồi, nên đánh."

Rõ ràng giọng nói còn mang theo một tia sủng nịch, nhưng Đường Khanh lại không khỏi cảm thấy đáng sợ.

“Làm sao bây giờ hệ thống, ta…… ta có chút sợ."

Hệ thống rất muốn nói đừng sợ! Nhưng lời nói đến bên miệng, lại nói không ra, bởi vì hắn cũng cảm thấy có chút khủng bố.

“A a a, hệ thống, sao ngươi lại không nói lời nào!"

“Ta, ta có một dự cảm xấu."

Hệ thống vừa mới nói xong, trong phòng liền vang lên hai tiếng bộp bộp vang dội.

Đường Khanh trợn tròn mắt, cô chưa từng nghĩ tới, thế mà lại có một ngày mình bị người ta —— đánh mông!

Rõ ràng trong lòng tức điên, nhưng quay đầu đối diện với đôi mắt của Sở Việt, cô lại sợ hãi.

Cũng may, Sở Việt cũng không tiếp tục, ngược lại ôm cô ngồi trên ghế trước cửa sổ sát sàn, “Chẳng phải Mộc Mộc đói bụng à, sao lại không ăn?"

Đường Khanh rất muốn nói không ăn, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt khủng bố trước đó của hắn, cô lập tức ngoan ngoãn cúi đầu dồn sức ăn.

Sở Việt thần sắc tối tăm nhìn động tác của cô gái nhỏ trong ngực, đột nhiên buồn bã nói: “Mộc Mộc đúng là không có lương tâm, chỉ lo ăn một mình."

Nghe vậy, Đường Khanh ngay cả miếng thịt trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đã lập tức xiên một miếng bò bít tết đưa tới bên miệng hắn, “Sở……" Nói đến một nửa, cô lập tức sửa lời: “Anh Việt ăn đi."

Sở Việt cũng không há miệng ăn miếng bò bít tết cô đưa tới, ngược lại duỗi tay giữ lấy gáy cô, không đợi đối phương phản ứng lại, đã trực tiếp ngậm cánh môi cô vào trong miệng, tiếp theo thuần thục cạy mở đôi môi cô……

Hai mắt Đường Khanh đột nhiên trừng lớn, chờ đến khi có phản ứng, nhận ra hắn đang làm gì, cô lập tức giãy giụa.

Chỉ là, đối phương lại như đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp dùng đùi kẹp lấy hai chân mảnh khảnh của cô, tiếp theo đôi tay cô cũng bị giữ chặt sau lưng mình.

Đường Khanh hô hấp nặng dần, nụ hôn tràn đầy tính xâm lược kia, tựa như cướp đi tất cả sức lực của cô vậy. Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến lúc đối phương buông cô ra, cô đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Sở Việt lại như chơi đùa đến nghiện, sau khi hắn buông môi cô ra, thế mà lại tự mình cắt bò bít tết đưa tới bên miệng cô.

Có giáo huấn trước đó, Đường Khanh đâu chịu ăn.

“Anh Việt, em ăn no rồi."

“Không thích ăn bò bít tết?"

Đường Khanh kím nén xúc động muốn động thủ đánh người, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nhưng mà, cô vốn cho rằng mình có thể tránh được một kiếp, lại không nghĩ rằng đối phương đột nhiên mở miệng: “Nhưng anh còn đói."

“A?" Hơi sửng sốt, đợi đến khi cô phản ứng kịp, nhận ra ý trong lời hắn, tức khắc cả khuôn mặt đều đỏ bừng, “Anh Việt, nơi này không an toàn, hay là, chúng ta đi ra ngoài, em cho anh ăn có được không?"

Sở Việt sao có thể chịu buông tha cho cô, hơn một tháng nay, hắn đã muốn bắt cô trở về đến chừng nào!

“Nhưng mà anh đói. Mộc Mộc nhẫn tâm để anh đói bụng?"

“Anh Việt……"

Đường Khanh vẻ mặt bất lực nhìn hắn, nếu đổi thành trước kia, Sở Việt đã sớm buông tha cho cô, nhưng hiện tại, động tác trong tay hắn lại không có nửa phần tạm dừng.

“Mộc Mộc ngoan, há miệng."

Dưới sức ép của cường quyền, Đường Khanh chỉ đành há miệng, nhưng đối phương lại như muốn dồn hết sức để trừng trị cô. Đây căn bản không phải ăn bò bít tết! Mà là đang ăn cô! Đầu tiên là gương mặt, tiếp theo là cổ, cuối cùng còn một đường đi xuống, phàm là cô có chút phản kháng, kết quả đều bị trấn áp một cách vô tình, thậm chí còn ngày càng quá trớn.
Tác giả : Hoa Sinh Tương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại