Chinh Phục Học Trưởng
Chương 6
Đôi tay nọ như có thể nhìn xuyên bóng tối, nhanh chóng bắt được cặp mông Tạ Lỗi, lập tức mân mê, động tác vừa thô bạo, vừa hung tợn, làn da nóng hầm hập áp vào lưng Tạ Lỗi, tay phải mặc sức vuốt ve cánh mông mềm mại, tay trái luồn ra phía trước, từ lưng hắn, chuyển sang mạnh bạo dò xét cơ bụng hắn, hướng lên trước ngực hắn, cực kỳ thô lỗ xòe ra, nắm lấy cơ ngực hắn, tục tằn như một dã thú.
“Đã muốn nghịch anh thế này từ lâu lắm rồi." Người nọ vừa thỏa thích đùa bỡn Tạ Lỗi, vừa nói những lời dâm tục, “Mỗi lần nhìn anh chạy bộ, đã muốn vạch quần anh ra xem bên trong vểnh thế nào, mẹ nó chứ, sờ sướng quá, tiểu đê tiện, có thích không?" Dứt lời, người nọ há miệng, thô bạo cắn lên vai Tạ Lỗi.
Sau những ngày dài mòn mỏi chờ mong, cuồng phong bão táp lúc này thật sự chính là vọng tưởng của Tạ Lỗi, hắn không nói nên lời, thân thể ngày thường luôn vững chãi như núi, hiện giờ lại bị người nọ mạnh mẽ ấn lên tường, lồng ngực đối phương áp trên lưng hắn, nhiệt độ nóng cháy xuyên thẳng qua da hắn, đâm vào xương tủy hắn, khiến cho hắn choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn, suýt thì ngã gục xuống.
Hai tay đối phương thăm thú khắp thân thể hắn, những cử chỉ thô bạo lại mang đến khoái cảm tuyệt vời, hắn hoa mắt chóng mặt, chỉ còn biết mặc cho người nọ chà đạp làn da mình, lúc này đối phương một tay nắm lấy cổ hắn, ép hắn quay đầu lại, đôi môi kèm theo hơi thở nóng rực áp lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào, xâm chiếm toàn bộ khoang miệng hắn.
Nụ hôn mãnh liệt như ngọn lửa ngút trời này là nụ hôn đầu của Tạ Lỗi, hoàn toàn khác hẳn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hắn vẫn mường tượng khi còn học trung học. Hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ khi ấy, cũng không còn ước ao những nụ hôn se sẽ ưu tư như vậy, khi đầu lưỡi người nọ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, tham lam mút liếm, Tạ Lỗi biết, mình đã bị trói buộc rồi.
Một bàn tay người nọ trượt dọc theo bả vai hắn, bắt lấy bàn tay hắn, kéo nó về phía sau. Ở giữa hai cánh mông bị chèn ép đến phát đau của hắn, hắn chạm tới một con thú dữ đang hiên ngang ngẩng đầu. Trong thoáng chốc, hắn vô thức muốn rụt tay về, nhưng đối phương lại giữ chặt lấy tay hắn, ép hắn nắm lấy vật nọ.
Bóng tối bao trùm đôi mắt, lại giúp hắn cảm nhận rõ chiều dài, sự thô to, và nhiệt độ kinh người.
“Lớn không?" Đối phương ghé sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.
Tim đập thình thình, hắn qua quýt gật đầu, người nọ không nhìn thấy, bèn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên thịt nhỏ trước ngực hắn, Tạ Lỗi lập tức thở hổn hển.
“Dâm đãng." Người nọ cười nhẹ, mắng hắn, “Học trưởng, của tôi lớn không?"
“Lớn…" Tạ Lỗi muốn ngăn cản bàn tay trước ngực hắn, nhưng hắn chỉ có thể yếu ớt nắm lấy cổ tay người nọ, ngược lại còn giống như đang chào mời.
“Không đúng, phải nói là, của học đệ lớn quá, học trưởng thích lắm." Lời lẽ dâm loạn vô cùng.
Hai ngón tay thoăn thoắt, vừa kéo vừa miết, Tạ Lỗi chỉ đành ngoan ngoãn tuân theo, “Của, của học đệ lớn, lớn quá, học trưởng thích lắm… Ư…" Bởi vì lời ra miệng quá mức dâm tục, Tạ Lỗi xấu hổ muốn khóc.
Người nọ mãn nguyện thở dài, “Tiếng anh gọi tôi học đệ, nghe hoài không chán…"
Dù đang đắm chìm trong bể dục, Tạ Lỗi vẫn nghe ra hàm ý của câu này, “Cậu nói chuyện với tôi rồi à?"
“Từ khi anh đón tiếp sinh viên mới, từ câu đầu tiên anh nói với tôi, tôi đã lên kế hoạch cho ngày này. Anh không biết tôi sưu tập tư liệu về anh khổ sở thế nào đâu, lúc phát hiện thân phận trên mạng của anh, anh không biết tôi vui sướng đến mức nào đâu." Người nọ nắm lấy vai Tạ Lỗi, ép hắn xoay người lại, trong bóng tối, Tạ Lỗi chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng quắc như sao, ánh nhìn nóng rực, như đang muốn nuốt chửng lấy hắn, “Học trưởng, anh là của tôi…"
Người nọ tham lam ôm lấy hắn, thô bạo hôn môi hắn, mạnh mẽ kéo quần lót của hắn xuống, hai vật thể đồng dạng kề sát bên nhau, được người nọ một tay nắm lấy, bắt đầu vuốt lên xuống.
“Ngậm tôi được không, hả học trưởng dâm đãng?" Tuy ngoài miệng trưng cầu ý kiến, nhưng bàn tay người nọ đã ấn đầu hắn xuống, bắt hắn quỳ gối. Tạ Lỗi khuất phục dễ dàng, hắn cảm nhận được vật cứng rắn kia đập vào mặt mình, so với những gì hắn tự miêu tả trong tiểu thuyết, so với những gì hắn khao khát trong thâm tâm, giờ phút này là sự thật, sự thật cực kỳ chân thật. Hắn không chút do dự, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi lập tức đảo quanh đỉnh tròn.
“A…" Người nọ mãn nguyện rên khẽ, “Học trưởng, lần đầu của anh thật hả, sao thành thạo thế?"
Dù đang mê muội, nhưng nghe thấy lời “Buộc tội" này, Tạ Lỗi vẫn cuống quýt thanh minh, “Tôi chưa làm bao giờ, chỉ xem phim thôi…"
“Tôi biết mà, nhìn anh cũng biết anh vẫn còn zin, bằng không sao chỉ ngậm suông như thế?" Người nọ nắm lấy cằm hắn, “Đưa lưỡi ra."
Tạ Lỗi ngoan ngoãn nghe lời, lập tức cảm nhận được vật cứng trong miệng trượt qua trượt lại trên mặt lưỡi, rồi thình lình đâm vào thật sâu trong khoang miệng hắn. Dùng lưỡi đo đạc, chỉ có thể nói, chiều dài kinh người, Tạ Lỗi nhịn không được phải nôn khan.
Đối phương không chịu buông tha, tiếp tục lần thứ hai, nhưng Tạ Lỗi vẫn không thể ngậm trọn nó, vì vậy người nọ chỉ đành bỏ cuộc, túm lấy gáy hắn, bắt đầu ra vào. Trước sau kích thích, từ trong ra ngoài, Tạ Lỗi cố gắng thích ứng, chỉ chốc lát sau, khoang miệng đã ngập tràn chất lỏng, vật thể nọ rời khỏi miệng hắn, đập đập lên mặt hắn.
Người nọ nắm lấy bả vai hắn, đỡ hắn đứng dậy, nâng chân trái hắn lên đặt trên cánh tay mình, ngón tay trượt dọc xuống, nhẹ nhàng chạm tới lối vào mềm mại của hắn. Tạ Lỗi lập tức căng thẳng đến đờ người, không biết nên chờ mong hay nên e ngại, vô thức ngăn cản, “Đừng…"
Không ngờ đối phương lại thật sự nghe theo, buông tay, Tạ Lỗi bất giác cảm thấy thất vọng nhiều hơn là nhẹ nhõm.
“Anh nghĩ hôm nay anh có thể cho tôi vào sao?" Người nọ lại một lần nữa bắt Tạ Lỗi nắm lấy hung khí kia, thấp giọng cười cười, “Đừng vội, tôi còn rất nhiều trò vui, anh sẽ rất thích."
Người nọ siết chặt lấy Tạ Lỗi, đưa đẩy eo lưng, phía dưới hai người ma sát mạnh bạo, Tạ Lỗi chỉ thấy khoái cảm cuộn trào, người nọ lại bắt lấy tay hắn, cùng nắm lấy nguồn cơn của khoái cảm, nhịp nhàng lên xuống, vành tai và tóc mai trượt qua nhau, hô hấp nóng rực, thân thể Tạ Lỗi căng cứng.
“Học trưởng không chịu được nữa à?" Đối phương cười nhạo, ấn Tạ Lỗi xuống, ép hắn ngồi lên ghế gỗ phía sau, thân thể người nọ luồn vào giữa hai chân hắn, phía dưới vẫn ma sát qua lại, Tạ Lỗi chỉ cảm thấy mình yếu ớt tới không ngờ, đôi chân ngày ngày thoải mái chạy năm cây số giờ đây không thể ngăn nổi đối phương xâm lược, mãi tới khi dòng chất lỏng trắng đục bắn lên đầy người, một đêm điên cuồng mới có dấu hiệu chấm dứt.
Ngón tay người nọ vuốt ve bừa bãi trên thân thể Tạ Lỗi, hứng lấy tinh hoa của cả hai, lại dùng đầu ngón tay quệt lấy một ít, ép Tạ Lỗi há miệng.
Mùi vị tanh mặn làm Tạ Lỗi ngượng muốn tránh né, nhưng đối phương lại khẽ cười, “Học trưởng, thích không?"
Thấy Tạ Lỗi không trả lời, người nọ lại vuốt ve bờ môi hắn, ép hỏi, “Thích không?"
Ngập ngừng một lát, Tạ Lỗi gật đầu, bàn tay người nọ cảm nhận được động tác của hắn, hài lòng nở nụ cười.
“Ngày mai lại đến, chúng ta chơi trò khác." Người nọ tiến sát tới, nhẹ giọng bên tai hắn, “Giờ tôi sẽ ra ngoài, anh muốn nhìn mặt tôi, hay là muốn tiếp tục bị tôi đùa giỡn trong bóng tối?"
Người nọ liên tục dùng từ đó, đùa giỡn, Tạ Lỗi nghe mà rung động trong lòng.
“Cậu đi trước đi." Hắn dồn hết can đảm, nói ra bốn chữ này.
“Ha ha." Trong bóng tối, tiếng cười khẽ thay lời tạm biệt như hợp âm lay động lòng người, khiến trái tim mới vừa bình ổn của hắn lại bắt đầu trông ngóng ngày mai.
Chờ tới khi bên ngoài không còn tiếng động, Tạ Lỗi mới sờ soạng mở vòi nước, nước ban đầu rất lạnh, sau dần dần chuyển nóng, Tạ Lỗi bắt đầu tắm rửa, đồng thời lại hồi tưởng bàn tay gian ác vừa rời đi.
Xúc cảm lưu lại như đã ăn sâu vào xương tủy.
Phòng tắm tối tăm, tiếng rên rỉ vang vang, Tạ Lỗi nhớ đến từng chi tiết nhỏ xảy ra đêm nay, khát khao trong đầu càng thêm mãnh liệt, như lốc xoáy quét qua da thịt hắn, hắn đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương rồi.
“Đã muốn nghịch anh thế này từ lâu lắm rồi." Người nọ vừa thỏa thích đùa bỡn Tạ Lỗi, vừa nói những lời dâm tục, “Mỗi lần nhìn anh chạy bộ, đã muốn vạch quần anh ra xem bên trong vểnh thế nào, mẹ nó chứ, sờ sướng quá, tiểu đê tiện, có thích không?" Dứt lời, người nọ há miệng, thô bạo cắn lên vai Tạ Lỗi.
Sau những ngày dài mòn mỏi chờ mong, cuồng phong bão táp lúc này thật sự chính là vọng tưởng của Tạ Lỗi, hắn không nói nên lời, thân thể ngày thường luôn vững chãi như núi, hiện giờ lại bị người nọ mạnh mẽ ấn lên tường, lồng ngực đối phương áp trên lưng hắn, nhiệt độ nóng cháy xuyên thẳng qua da hắn, đâm vào xương tủy hắn, khiến cho hắn choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn, suýt thì ngã gục xuống.
Hai tay đối phương thăm thú khắp thân thể hắn, những cử chỉ thô bạo lại mang đến khoái cảm tuyệt vời, hắn hoa mắt chóng mặt, chỉ còn biết mặc cho người nọ chà đạp làn da mình, lúc này đối phương một tay nắm lấy cổ hắn, ép hắn quay đầu lại, đôi môi kèm theo hơi thở nóng rực áp lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào, xâm chiếm toàn bộ khoang miệng hắn.
Nụ hôn mãnh liệt như ngọn lửa ngút trời này là nụ hôn đầu của Tạ Lỗi, hoàn toàn khác hẳn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hắn vẫn mường tượng khi còn học trung học. Hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ khi ấy, cũng không còn ước ao những nụ hôn se sẽ ưu tư như vậy, khi đầu lưỡi người nọ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, tham lam mút liếm, Tạ Lỗi biết, mình đã bị trói buộc rồi.
Một bàn tay người nọ trượt dọc theo bả vai hắn, bắt lấy bàn tay hắn, kéo nó về phía sau. Ở giữa hai cánh mông bị chèn ép đến phát đau của hắn, hắn chạm tới một con thú dữ đang hiên ngang ngẩng đầu. Trong thoáng chốc, hắn vô thức muốn rụt tay về, nhưng đối phương lại giữ chặt lấy tay hắn, ép hắn nắm lấy vật nọ.
Bóng tối bao trùm đôi mắt, lại giúp hắn cảm nhận rõ chiều dài, sự thô to, và nhiệt độ kinh người.
“Lớn không?" Đối phương ghé sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.
Tim đập thình thình, hắn qua quýt gật đầu, người nọ không nhìn thấy, bèn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên thịt nhỏ trước ngực hắn, Tạ Lỗi lập tức thở hổn hển.
“Dâm đãng." Người nọ cười nhẹ, mắng hắn, “Học trưởng, của tôi lớn không?"
“Lớn…" Tạ Lỗi muốn ngăn cản bàn tay trước ngực hắn, nhưng hắn chỉ có thể yếu ớt nắm lấy cổ tay người nọ, ngược lại còn giống như đang chào mời.
“Không đúng, phải nói là, của học đệ lớn quá, học trưởng thích lắm." Lời lẽ dâm loạn vô cùng.
Hai ngón tay thoăn thoắt, vừa kéo vừa miết, Tạ Lỗi chỉ đành ngoan ngoãn tuân theo, “Của, của học đệ lớn, lớn quá, học trưởng thích lắm… Ư…" Bởi vì lời ra miệng quá mức dâm tục, Tạ Lỗi xấu hổ muốn khóc.
Người nọ mãn nguyện thở dài, “Tiếng anh gọi tôi học đệ, nghe hoài không chán…"
Dù đang đắm chìm trong bể dục, Tạ Lỗi vẫn nghe ra hàm ý của câu này, “Cậu nói chuyện với tôi rồi à?"
“Từ khi anh đón tiếp sinh viên mới, từ câu đầu tiên anh nói với tôi, tôi đã lên kế hoạch cho ngày này. Anh không biết tôi sưu tập tư liệu về anh khổ sở thế nào đâu, lúc phát hiện thân phận trên mạng của anh, anh không biết tôi vui sướng đến mức nào đâu." Người nọ nắm lấy vai Tạ Lỗi, ép hắn xoay người lại, trong bóng tối, Tạ Lỗi chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng quắc như sao, ánh nhìn nóng rực, như đang muốn nuốt chửng lấy hắn, “Học trưởng, anh là của tôi…"
Người nọ tham lam ôm lấy hắn, thô bạo hôn môi hắn, mạnh mẽ kéo quần lót của hắn xuống, hai vật thể đồng dạng kề sát bên nhau, được người nọ một tay nắm lấy, bắt đầu vuốt lên xuống.
“Ngậm tôi được không, hả học trưởng dâm đãng?" Tuy ngoài miệng trưng cầu ý kiến, nhưng bàn tay người nọ đã ấn đầu hắn xuống, bắt hắn quỳ gối. Tạ Lỗi khuất phục dễ dàng, hắn cảm nhận được vật cứng rắn kia đập vào mặt mình, so với những gì hắn tự miêu tả trong tiểu thuyết, so với những gì hắn khao khát trong thâm tâm, giờ phút này là sự thật, sự thật cực kỳ chân thật. Hắn không chút do dự, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi lập tức đảo quanh đỉnh tròn.
“A…" Người nọ mãn nguyện rên khẽ, “Học trưởng, lần đầu của anh thật hả, sao thành thạo thế?"
Dù đang mê muội, nhưng nghe thấy lời “Buộc tội" này, Tạ Lỗi vẫn cuống quýt thanh minh, “Tôi chưa làm bao giờ, chỉ xem phim thôi…"
“Tôi biết mà, nhìn anh cũng biết anh vẫn còn zin, bằng không sao chỉ ngậm suông như thế?" Người nọ nắm lấy cằm hắn, “Đưa lưỡi ra."
Tạ Lỗi ngoan ngoãn nghe lời, lập tức cảm nhận được vật cứng trong miệng trượt qua trượt lại trên mặt lưỡi, rồi thình lình đâm vào thật sâu trong khoang miệng hắn. Dùng lưỡi đo đạc, chỉ có thể nói, chiều dài kinh người, Tạ Lỗi nhịn không được phải nôn khan.
Đối phương không chịu buông tha, tiếp tục lần thứ hai, nhưng Tạ Lỗi vẫn không thể ngậm trọn nó, vì vậy người nọ chỉ đành bỏ cuộc, túm lấy gáy hắn, bắt đầu ra vào. Trước sau kích thích, từ trong ra ngoài, Tạ Lỗi cố gắng thích ứng, chỉ chốc lát sau, khoang miệng đã ngập tràn chất lỏng, vật thể nọ rời khỏi miệng hắn, đập đập lên mặt hắn.
Người nọ nắm lấy bả vai hắn, đỡ hắn đứng dậy, nâng chân trái hắn lên đặt trên cánh tay mình, ngón tay trượt dọc xuống, nhẹ nhàng chạm tới lối vào mềm mại của hắn. Tạ Lỗi lập tức căng thẳng đến đờ người, không biết nên chờ mong hay nên e ngại, vô thức ngăn cản, “Đừng…"
Không ngờ đối phương lại thật sự nghe theo, buông tay, Tạ Lỗi bất giác cảm thấy thất vọng nhiều hơn là nhẹ nhõm.
“Anh nghĩ hôm nay anh có thể cho tôi vào sao?" Người nọ lại một lần nữa bắt Tạ Lỗi nắm lấy hung khí kia, thấp giọng cười cười, “Đừng vội, tôi còn rất nhiều trò vui, anh sẽ rất thích."
Người nọ siết chặt lấy Tạ Lỗi, đưa đẩy eo lưng, phía dưới hai người ma sát mạnh bạo, Tạ Lỗi chỉ thấy khoái cảm cuộn trào, người nọ lại bắt lấy tay hắn, cùng nắm lấy nguồn cơn của khoái cảm, nhịp nhàng lên xuống, vành tai và tóc mai trượt qua nhau, hô hấp nóng rực, thân thể Tạ Lỗi căng cứng.
“Học trưởng không chịu được nữa à?" Đối phương cười nhạo, ấn Tạ Lỗi xuống, ép hắn ngồi lên ghế gỗ phía sau, thân thể người nọ luồn vào giữa hai chân hắn, phía dưới vẫn ma sát qua lại, Tạ Lỗi chỉ cảm thấy mình yếu ớt tới không ngờ, đôi chân ngày ngày thoải mái chạy năm cây số giờ đây không thể ngăn nổi đối phương xâm lược, mãi tới khi dòng chất lỏng trắng đục bắn lên đầy người, một đêm điên cuồng mới có dấu hiệu chấm dứt.
Ngón tay người nọ vuốt ve bừa bãi trên thân thể Tạ Lỗi, hứng lấy tinh hoa của cả hai, lại dùng đầu ngón tay quệt lấy một ít, ép Tạ Lỗi há miệng.
Mùi vị tanh mặn làm Tạ Lỗi ngượng muốn tránh né, nhưng đối phương lại khẽ cười, “Học trưởng, thích không?"
Thấy Tạ Lỗi không trả lời, người nọ lại vuốt ve bờ môi hắn, ép hỏi, “Thích không?"
Ngập ngừng một lát, Tạ Lỗi gật đầu, bàn tay người nọ cảm nhận được động tác của hắn, hài lòng nở nụ cười.
“Ngày mai lại đến, chúng ta chơi trò khác." Người nọ tiến sát tới, nhẹ giọng bên tai hắn, “Giờ tôi sẽ ra ngoài, anh muốn nhìn mặt tôi, hay là muốn tiếp tục bị tôi đùa giỡn trong bóng tối?"
Người nọ liên tục dùng từ đó, đùa giỡn, Tạ Lỗi nghe mà rung động trong lòng.
“Cậu đi trước đi." Hắn dồn hết can đảm, nói ra bốn chữ này.
“Ha ha." Trong bóng tối, tiếng cười khẽ thay lời tạm biệt như hợp âm lay động lòng người, khiến trái tim mới vừa bình ổn của hắn lại bắt đầu trông ngóng ngày mai.
Chờ tới khi bên ngoài không còn tiếng động, Tạ Lỗi mới sờ soạng mở vòi nước, nước ban đầu rất lạnh, sau dần dần chuyển nóng, Tạ Lỗi bắt đầu tắm rửa, đồng thời lại hồi tưởng bàn tay gian ác vừa rời đi.
Xúc cảm lưu lại như đã ăn sâu vào xương tủy.
Phòng tắm tối tăm, tiếng rên rỉ vang vang, Tạ Lỗi nhớ đến từng chi tiết nhỏ xảy ra đêm nay, khát khao trong đầu càng thêm mãnh liệt, như lốc xoáy quét qua da thịt hắn, hắn đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương rồi.
Tác giả :
Tiểu Dã Thú/ Tiểu Gia Bất Thị Thụ