Chinh Phu
Chương 8-2
Ngụy Thừa Tự đã nhìn ra nàng đang dao động, vội vàng đi tới bên cạnh Hồ Lan Nhi, cằm chặt tay của nàng.
“Trở lại bên cạnh ta, được không? Lan nhi, ta thật lòng yêu nàng mà!"
Đối mặt với từng tiếng sám hối cùng khẩn cầu của hắn, thật ra thì Hồ Lan Nhi đã sớm mềm lòng, dù sao thì mình cũng từng thật lòng yêu người nam nhân này!
Nàng chần chờ quay đầu lại, nhìn về phía Thích Doãn Dương.
“Doãn Dương ca…." Nàng khẽ gọi, tuy là không dám mở miệng cầu xin Thích Doãn Dương bỏ qua cho Ngụy Thừa Tự, nhưng vẻ mặt đã lộ ra rõ vẻ khẩn cầu.
Dù Đinh Mạt Mạt ở bên cạnh cũng đồng tình với Hồ Lan nhi, nhưng cũng không có mở miệng nói giúp, bởi vì nàng biết bây giờ tâm tình của Thích Doãn Dương nhất định là đang vật lộn, nàng không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng hắn.
Thích Doãn Dương nhíu mày rậm, quả thật tương đối rắc rối.
Tên Ngụy Thừa Tự tội ác tày trời này, mặc dù tạm thời hắn đã không còn ý đồ mưu hại mình, chỉ là chuyện bọn nô bộc vô tội bị giết hại trong sơn trang, khiến Thích Doãn Dương khó có thể tha thứ cho hắn.
Muốn hắn bỏ qua cho người này, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nhìn thấy tình cảnh của nghĩa muội, có lẽ hắn có thể cố gắng cân nhắc lại một chút.
Vẻ mặt Thích Doãn Dương nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật lòng hối cải sao?"
“Đúng, ta thật sự biết sai rồi!" Ngụy Thừa Từ gật đầu không chậm trễ chút nào"Ta biết mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, thật sự là thiên lý bất dung, tội đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ ta thật sự hối cải rồi, vì Lan nhi cùng đứa bé, ta nhất định sẽ sửa sai để làm lại con người mới!"
Thích Doãn Dương vừa nghe, nói tiếp: “Vậy thị tốt rồi, nếu ngươi đã thật lòng hối cải, vậy thì tự mình đi tới quan phủ đầu thú đi! Có lẽ quan phủ sẽ xem xét việc ngươi tự mình tỉnh ngộ, mà cân nhắc việc giảm nhẹ hình phạt." Hắn có thể cố gắng kiềm chế lại ý tưởng muốn hung hăng đánh người này một trận sau đó tự mình kéo hắn tới quan phủ, mà đay cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của hắn rồi.
“Cái gì?!" Ngụy Thừa Tự kinh ngạc giật mình.
“Ngươi phải đi đầu thú." Thích Doãn Dương nói lại lần nữa: “Ngươi phại tiếp nhận hình phạt cho sự sai lầm của mình, sau đó hãy trở lại bên cạnh Lan nhi."
Nét mặt Ngụy Thừa Tự cứng ngắt, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Nếu ta cưới Lan nhi, vậy thì chúng ta là người nhà rồi, cần gì phải như vậy? Huống chi.…Nếu….Nếu như ta khó thoát khỏi tội chết…..Vậy…..Vậy….."
“Đó cũng là trách nhiệm mà ngươi phải chịu." Giọng của Thích Doãn Dương nghiêm túc, biết rõ chuyện này không có đường cứu vãn nữa rồi.
“Không phải ta không muốn chịu trách nhiệm, nhưng…..Ngươi cũng phải suy nghĩ cho đứa bé và Lan nhi….."
“Ta vì suy nghĩ cho nàng, mới đồng ý cho ngươi làm như vậy." Thích Doãn Dương nói: “Nếu như ngươi thật lòng tỉnh ngộ, thật lòng yêu Lan nhi, như vậy thì ta tin tưởng là Lan nhi sẽ chờ ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi phải lấy mạng để đổi mạng, yên tâm, vậy thì ta sẽ giúp ngươi chăm sóc cho mẫu tữ Lan nhi cả đời."
“Chuyện này…." Ngụy Thừa Tự quay đầu lại nhìn Hồ Lan Nhi, năn nỉ nói: “Lan nhi, nàng hãy giúp ta khuyên nghĩa huynh nàng đi, ta không muốn rời xa nàng!"
Hồ Lan Nhi lắc đầu một cái, nói: “Tất cả lập tức lám theo lời của nghĩa huynh đi!"
Nàng tin tưởng nghĩa huynh đang suy nghĩ cho nàng, cho nên tôn trọng quyết định của nghĩa huynh.
“Cái gì? Nàng…..Nàng thật sự nhẫn tâm muốn ta đi đầu án sao?"
“Người mà ta và đứa bé cần chính là một người dũng cảm biết chịu trách nhiệm để dựa vào, nếu như ngươi thật lòng yêu ta, yêu đứa bé, thì phải đi đầu thú!"
Nàng tin tưởng nếu như hắn thật lòng hối cải, thật lòng yêu nàng, thì sẽ nguyện ý làm như vậy.
Ngụy Thừa Tự cắn răng, đáy mắt xẹt qua một chút hung ác, cũng thừa dịu mọi người không kịp phản ứng, một tay kéo Hồ Lan Nhi vào trong ngực, tiếp theo thì móc một thanh đoản đao từ trong ngực ra, đặt ngang trên cổ nàng.
“Ngươi?!" Hồ Lan Nhi kêu lên.
“Hừ, lão tử vì không muốn vào quan phủ nên mới tới đây, không ngờ các ngươi lại vẫn muốn ta đi đầu án? Phi! Vậy thì ta tới đây làm gì?"
“Đáng chết! Những lời ngươi vừa nói đều là nói dối sao?!" Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi mắng.
“Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu muốn nghĩa muội ngươi sống, thì hãy cho ta một con ngựa, một số bạc lớn, chờ ta thuận lợi rời khỏi, sau khi đến chỗ an toàn, thì tự nhiên sẽ thả nàng rời đi, nếu không….Đừng trách ta vô tình!" Ngụy Thừa Tự nói xong, thì để đoản đao trong tay đến gần cổ của Hồ Lan Nhi hơn để tăng thêm tính chất uy hiếp.
Đinh Mạt Mạt thấy thế, cực kỳ nóng nảy, vội vàng la ầm lên: “Mau thả nàng ra! Nàng đang mang thai con của ngươi, nhưng ngươi vẫn muốn thương tổn nàng sao?"
“Hừ, thai nhi trong bụng nàng cũng chỉ là con cờ trong kế hoạch mà thôi!" Ngụy Thừa Tự lơ đễnh nói, trong lòng một chút cũng không để ý tới máu mủ ruột thít của mình.
Thái độ máu lạnh vô tình như vậy, khiến Hồ Lan Nhi cực kỳ đau lòng, hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân này.
“Ngươi đừng hi vọng nữa, người nghĩa huynh yêu căn bản không phải là ta, huynh ấy sẽ không đưa cho ngươi ngựa và ngân lượng đâu, không bằng ngươi hãy trực tiếp giết chết ta đi! Chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết, dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
“Ngươi nói cái gì? Nữ nhân này…."
“Đợi đã nào…." Đinh Mạt Mạt gấp gáp la ầm lên: “Ngươi đừng tổn thương nàng, ta bằng lòng trao đổi với nàng, làm con tin của ngươi."
“Mạt Mạt?!" Thích Doãn Dương sốt ruột rống lên một tiếng, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
Nhìn ra Thích Doãn Dương lo lắng, Ngụy Thừa Tự cười lạnh một tiếng, lập tức biết được tình cảm trong lòng của Thích Doãn Dương đối với nữ nhân này vượt xa Hồ Lan Nhi.
“Ý kiến hay, ngươi tới đây cho ta!" Hắn mở miệng ra lệnh.
“Mạt Mạt…"
Thích Doãn Dương muốn ngăn cản, nhưng Đinh Mạt Mạt lại lắc đầu một cái.
“Tình trạng thân thể của Lan nhi quan trọng hơn, không thể có bất kỳ sơ xuất nào!" Sau khi nàng nói xong, nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía Ngụy Thừa Tự.
Hồ Lan Nhi nhìn thấy tất cả lực chú ý của Ngụy Thừa Tự đều đặt trên người của Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt, nàng cắn răng một cái, chợt quên mình mà lấy hết hơi sức đánh vào Ngụy Thừa Tự!
Ngụy Thừa Tự không ngờ nàng sẽ làm như vậy, cả người bị đánh phải lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Thích Doãn Dương mắt thấy cơ hội không thể mất, lập tức bổ nhảo về phía trước, không chỉ cướp đi thanh đao trong tay Ngụy Thừa Tự, còn đánh hắn một chưởng, hắn bị mất thăng bằng ngã xuống đất, nôn ra một miệng máu tươi.
Hồ Lan Nhi dùng sức quá mạnh, không chỉ có cổ họng bị dao quẹt, mà thân thể nhỏ nhắn cũng ngã xuống đất, bụng nặng nề đụng phải mắt đất, đau đến nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lòng Đinh Mạt Mạt nhéo chặt một cái, lo lắng quát: “Người đâu, nhanh đi mời đại phu!"
Vài tên nghe thấy xôn xao, đã sớm nóng nảy nhìn quanh ở cửa chính, lập tức di chuyển, có người đi mời đại phu, có người đi tới đỡ Hồ Lan Nhi.
Đinh Mạt Mạt nói với Thích Doãn Dương: “Ta sẽ chăm sóc Lan nhi, chàng mau bắt người này tới quan phủ đi!"
Thích Doãn Dương gật đầu một cái, mặc dù lo lắng cho tình huống của nghĩa muội, nhưng cũng phải lập tức trừng trị tên đáng chết này, tránh cho hắn lại giở trò âm hiểm xảo quyệt.
“Nhờ nàng chăm sóc cho Lan nhi." Hắn lập tức bắt tên Ngụy Thừa Tự đã mất lực phản kháng đi.
★★★
Sau khi Thích Doãn Dương bắt Ngụy Thừa Tự tới quan phủ, thì lập tức chạy về Đinh gia, mới vừa vào cửa, chỉ thấy Đinh Mạt Mạt vừa đưa đại phu đi ra.
Sắc mặt nặng nề của đại phu cùng vẻ mặt u sầu của Đinh Mạt Mạt, khiến lòng Thích Doãn Dương chợt trầm lại, một chút dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Tình huống như thế nào?" Hắn lo lắng hỏi.
Đinh Mạt Mạt nhìn hắn, lúc thì muốn nói lúc thì không, cuối cùng thì thở dài, ưu thương nói: “Thai nhi trong bụng nàng……Đã không còn…."
Thích Doãn Dương đau xót nhắm mắt lại, cảm thấy khổ sở cho nghĩa muội.
“Lan nhi đâu? Tình trạng thân thể của muội ấy như thế nào?"
“Rất suy yếu, mặc dù đại phu đã nói thật may là không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng thể cốt lại bị tổn thương nặng nề, sợ rằng phải điều dưỡng dài lâu, thì mới có thể khôi phục được."
Thích Doãn Dương nghe vậy, không khỏi thở dài, mà Đinh Mạt Mạt cũng nhịn không nổi nữa rơi nước mắt xuống.
Mặc dù phụ thân của đứa bé kia là tên Ngụy Thừa Tự hết sức ghê tởm, nhưng thai nhi trong bụng thì có tội gì chứ? Đó là một sinh mệnh nhỏ đáng được trân quý!
Thấy nàng rơi lệ, Thích Doãn Dương cảm thấy đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho nàng, mà Đinh Mạt Mạt cũng không nhịn nữa đưa đầu vào khóc thút thít trong ngực hắn.
Nàng thật sự rất khổ sở, vốn hi vọng là tất cả sẽ có một kết thúc tốt đẹp, không ngờ lại….
“Đừng khóc, Mạt Mạt, mau lau nước mắt đi, chúng ta vào trong thăm Lan nhi!"
“Ừ." Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, biết vào lúc này Hồ Lan Nhi cần nhất chính là sự chăm sóc và quan tâm của bọn họ.
Bọn họ cùng đi vào tẩm phòng, nhìn thấy mặc dù Hồ Lan Nhi đã tình lại, nhưng sái mặt tái nhợt đến khác thường.
“Lan nhi…." Thích Doãn Dương thương tiếc khẽ gọi.
Hồ Lan Nhi suy yếu lại bình tĩnh nói: “Chớ vì muội mà khổ sở….Muội thấy….Đây là sự an bài của trời cao thôi….Đứa nhỏ này không nên tới trên đời, cho nên ông trời mới mang nó đi….Trên thực tế, nếu như nó thật sự ra đời…..Chỉ sự cũng sẽ chịu khổ cả đời….."
Nghe lời của nàng….Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt không khỏi đau lòng vì nàng, nhưng mà tâm tình của Hồ Lan Nhi cũng rất thoải mái, ngay cả nàng cũng không ngờ tới sự bình tĩnh của mình.
“Muội thấy…Là do muội và đứa nhỏ này không có duyên phận….Không sao….Thật sự….không sao, chớ khổ sở vì muội….Vậy thì muội sẽ không yên tâm…."
Hồ Lan Nhi cố gắng cong khóe miệng lên, nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, bởi vì thân thể suy yếu quá mức, rất nhanh lại ngủ mê mang.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, nước mắt Đinh Mạt Mạt lại đỏa quanh hốc mắt lần nữa. Thích Doãn Dương ôm nhẹ nàng xoay người rời đi, để cho Hồ Lan Nhi nghỉ ngơi thật tốt.
Vừa rời khỏi tẩm phòng, Đinh Mạt mạt lau nước mắt, hỏi: “Người đáng hận đó, đã đưa cho quan phủ xử trí rồi sao?"
“Ừ." Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Thích Doãn Dương lập tức nghiêm nghị nói: “Mạt Mạt, về sau không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện mọ hiểm nào như vừa rồi nữa, biết chưa?"
“Nhưng mà, tình huống vừa rồi như vậy, ta thật sự không yên lòng để Lan nhi rơi vào tay tên kia…."
Đinh Mạt Mạt giải thích tại sao mình lại làm như vậy, nhưng Thích Doãn Dương lại không nghe lọt tai.
“Cho dù như thế nào, tự nhiên ta sẽ nghĩ ra cách để giải quyết, về sau đừng mảo hiểm nữa, biết chưa?" Nếu nàng có việc gì không hay xảy ra, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho mình.
Từ vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đinh Mạt Mạt cảm thấy sự thâm tình cùng quan tậm của hắn đối với nàng, khiến nàng không thể cãi lại nữa, lập tức gật đầu thuận theo.
“Ta biết rồi, ta sẽ không để cho chàng lo lắng nữa." Nàng mở miệng hứa hẹn, cũng chủ động tiến sát vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Tất cả phiền toái nguy nan, thật sự đã kết thúc rồi sao?"
Nhớ lại mấy ngày nay, thật đúng là có nhiều biến đổi bất ngờ, chỉ là vì những khó khăn này, mà bọn họ trở nên kiên định và hiểu tâm ý của nhau hơn.
“Đều đã kết thúc, sẽ không còn khó khăn nữa." Thích Doãn Dương thu hẹp cánh tay, ôm chặt người yêu.
“Vậy thì thật tốt quá, về sau chúng ta nhất định phải biết quý trọng lẫn nhau, quý trọng mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau." Nàng cảm thán nói.
Cõi đời này thật sự có quá nhiều chuyện không thể ngờ tới, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm, cũng chỉ có thể nắm thật chặt tay nhau và yêu thương nhau, những ngày gần nhau.
“Chuyện đó còn cần phải nói sao? Ta nhất định sẽ quý trọng nàng cả đời, thương yêu nàng."
Khi được hắn thâm tình ôm vào trong lòng, những cảm giác thăng trầm và bi thương của Đinh Mạt Mạt đã được tản đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Nàng nghĩ, coi như về sau lại có khó khăn gì đó, thì nàng cũng không sợ, bởi vì nàng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ nắm tay nhau vượt qua tất cả!
“Trở lại bên cạnh ta, được không? Lan nhi, ta thật lòng yêu nàng mà!"
Đối mặt với từng tiếng sám hối cùng khẩn cầu của hắn, thật ra thì Hồ Lan Nhi đã sớm mềm lòng, dù sao thì mình cũng từng thật lòng yêu người nam nhân này!
Nàng chần chờ quay đầu lại, nhìn về phía Thích Doãn Dương.
“Doãn Dương ca…." Nàng khẽ gọi, tuy là không dám mở miệng cầu xin Thích Doãn Dương bỏ qua cho Ngụy Thừa Tự, nhưng vẻ mặt đã lộ ra rõ vẻ khẩn cầu.
Dù Đinh Mạt Mạt ở bên cạnh cũng đồng tình với Hồ Lan nhi, nhưng cũng không có mở miệng nói giúp, bởi vì nàng biết bây giờ tâm tình của Thích Doãn Dương nhất định là đang vật lộn, nàng không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng hắn.
Thích Doãn Dương nhíu mày rậm, quả thật tương đối rắc rối.
Tên Ngụy Thừa Tự tội ác tày trời này, mặc dù tạm thời hắn đã không còn ý đồ mưu hại mình, chỉ là chuyện bọn nô bộc vô tội bị giết hại trong sơn trang, khiến Thích Doãn Dương khó có thể tha thứ cho hắn.
Muốn hắn bỏ qua cho người này, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà nhìn thấy tình cảnh của nghĩa muội, có lẽ hắn có thể cố gắng cân nhắc lại một chút.
Vẻ mặt Thích Doãn Dương nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật lòng hối cải sao?"
“Đúng, ta thật sự biết sai rồi!" Ngụy Thừa Từ gật đầu không chậm trễ chút nào"Ta biết mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, thật sự là thiên lý bất dung, tội đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ ta thật sự hối cải rồi, vì Lan nhi cùng đứa bé, ta nhất định sẽ sửa sai để làm lại con người mới!"
Thích Doãn Dương vừa nghe, nói tiếp: “Vậy thị tốt rồi, nếu ngươi đã thật lòng hối cải, vậy thì tự mình đi tới quan phủ đầu thú đi! Có lẽ quan phủ sẽ xem xét việc ngươi tự mình tỉnh ngộ, mà cân nhắc việc giảm nhẹ hình phạt." Hắn có thể cố gắng kiềm chế lại ý tưởng muốn hung hăng đánh người này một trận sau đó tự mình kéo hắn tới quan phủ, mà đay cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của hắn rồi.
“Cái gì?!" Ngụy Thừa Tự kinh ngạc giật mình.
“Ngươi phải đi đầu thú." Thích Doãn Dương nói lại lần nữa: “Ngươi phại tiếp nhận hình phạt cho sự sai lầm của mình, sau đó hãy trở lại bên cạnh Lan nhi."
Nét mặt Ngụy Thừa Tự cứng ngắt, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Nếu ta cưới Lan nhi, vậy thì chúng ta là người nhà rồi, cần gì phải như vậy? Huống chi.…Nếu….Nếu như ta khó thoát khỏi tội chết…..Vậy…..Vậy….."
“Đó cũng là trách nhiệm mà ngươi phải chịu." Giọng của Thích Doãn Dương nghiêm túc, biết rõ chuyện này không có đường cứu vãn nữa rồi.
“Không phải ta không muốn chịu trách nhiệm, nhưng…..Ngươi cũng phải suy nghĩ cho đứa bé và Lan nhi….."
“Ta vì suy nghĩ cho nàng, mới đồng ý cho ngươi làm như vậy." Thích Doãn Dương nói: “Nếu như ngươi thật lòng tỉnh ngộ, thật lòng yêu Lan nhi, như vậy thì ta tin tưởng là Lan nhi sẽ chờ ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi phải lấy mạng để đổi mạng, yên tâm, vậy thì ta sẽ giúp ngươi chăm sóc cho mẫu tữ Lan nhi cả đời."
“Chuyện này…." Ngụy Thừa Tự quay đầu lại nhìn Hồ Lan Nhi, năn nỉ nói: “Lan nhi, nàng hãy giúp ta khuyên nghĩa huynh nàng đi, ta không muốn rời xa nàng!"
Hồ Lan Nhi lắc đầu một cái, nói: “Tất cả lập tức lám theo lời của nghĩa huynh đi!"
Nàng tin tưởng nghĩa huynh đang suy nghĩ cho nàng, cho nên tôn trọng quyết định của nghĩa huynh.
“Cái gì? Nàng…..Nàng thật sự nhẫn tâm muốn ta đi đầu án sao?"
“Người mà ta và đứa bé cần chính là một người dũng cảm biết chịu trách nhiệm để dựa vào, nếu như ngươi thật lòng yêu ta, yêu đứa bé, thì phải đi đầu thú!"
Nàng tin tưởng nếu như hắn thật lòng hối cải, thật lòng yêu nàng, thì sẽ nguyện ý làm như vậy.
Ngụy Thừa Tự cắn răng, đáy mắt xẹt qua một chút hung ác, cũng thừa dịu mọi người không kịp phản ứng, một tay kéo Hồ Lan Nhi vào trong ngực, tiếp theo thì móc một thanh đoản đao từ trong ngực ra, đặt ngang trên cổ nàng.
“Ngươi?!" Hồ Lan Nhi kêu lên.
“Hừ, lão tử vì không muốn vào quan phủ nên mới tới đây, không ngờ các ngươi lại vẫn muốn ta đi đầu án? Phi! Vậy thì ta tới đây làm gì?"
“Đáng chết! Những lời ngươi vừa nói đều là nói dối sao?!" Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi mắng.
“Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu muốn nghĩa muội ngươi sống, thì hãy cho ta một con ngựa, một số bạc lớn, chờ ta thuận lợi rời khỏi, sau khi đến chỗ an toàn, thì tự nhiên sẽ thả nàng rời đi, nếu không….Đừng trách ta vô tình!" Ngụy Thừa Tự nói xong, thì để đoản đao trong tay đến gần cổ của Hồ Lan Nhi hơn để tăng thêm tính chất uy hiếp.
Đinh Mạt Mạt thấy thế, cực kỳ nóng nảy, vội vàng la ầm lên: “Mau thả nàng ra! Nàng đang mang thai con của ngươi, nhưng ngươi vẫn muốn thương tổn nàng sao?"
“Hừ, thai nhi trong bụng nàng cũng chỉ là con cờ trong kế hoạch mà thôi!" Ngụy Thừa Tự lơ đễnh nói, trong lòng một chút cũng không để ý tới máu mủ ruột thít của mình.
Thái độ máu lạnh vô tình như vậy, khiến Hồ Lan Nhi cực kỳ đau lòng, hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân này.
“Ngươi đừng hi vọng nữa, người nghĩa huynh yêu căn bản không phải là ta, huynh ấy sẽ không đưa cho ngươi ngựa và ngân lượng đâu, không bằng ngươi hãy trực tiếp giết chết ta đi! Chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết, dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
“Ngươi nói cái gì? Nữ nhân này…."
“Đợi đã nào…." Đinh Mạt Mạt gấp gáp la ầm lên: “Ngươi đừng tổn thương nàng, ta bằng lòng trao đổi với nàng, làm con tin của ngươi."
“Mạt Mạt?!" Thích Doãn Dương sốt ruột rống lên một tiếng, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
Nhìn ra Thích Doãn Dương lo lắng, Ngụy Thừa Tự cười lạnh một tiếng, lập tức biết được tình cảm trong lòng của Thích Doãn Dương đối với nữ nhân này vượt xa Hồ Lan Nhi.
“Ý kiến hay, ngươi tới đây cho ta!" Hắn mở miệng ra lệnh.
“Mạt Mạt…"
Thích Doãn Dương muốn ngăn cản, nhưng Đinh Mạt Mạt lại lắc đầu một cái.
“Tình trạng thân thể của Lan nhi quan trọng hơn, không thể có bất kỳ sơ xuất nào!" Sau khi nàng nói xong, nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía Ngụy Thừa Tự.
Hồ Lan Nhi nhìn thấy tất cả lực chú ý của Ngụy Thừa Tự đều đặt trên người của Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt, nàng cắn răng một cái, chợt quên mình mà lấy hết hơi sức đánh vào Ngụy Thừa Tự!
Ngụy Thừa Tự không ngờ nàng sẽ làm như vậy, cả người bị đánh phải lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Thích Doãn Dương mắt thấy cơ hội không thể mất, lập tức bổ nhảo về phía trước, không chỉ cướp đi thanh đao trong tay Ngụy Thừa Tự, còn đánh hắn một chưởng, hắn bị mất thăng bằng ngã xuống đất, nôn ra một miệng máu tươi.
Hồ Lan Nhi dùng sức quá mạnh, không chỉ có cổ họng bị dao quẹt, mà thân thể nhỏ nhắn cũng ngã xuống đất, bụng nặng nề đụng phải mắt đất, đau đến nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lòng Đinh Mạt Mạt nhéo chặt một cái, lo lắng quát: “Người đâu, nhanh đi mời đại phu!"
Vài tên nghe thấy xôn xao, đã sớm nóng nảy nhìn quanh ở cửa chính, lập tức di chuyển, có người đi mời đại phu, có người đi tới đỡ Hồ Lan Nhi.
Đinh Mạt Mạt nói với Thích Doãn Dương: “Ta sẽ chăm sóc Lan nhi, chàng mau bắt người này tới quan phủ đi!"
Thích Doãn Dương gật đầu một cái, mặc dù lo lắng cho tình huống của nghĩa muội, nhưng cũng phải lập tức trừng trị tên đáng chết này, tránh cho hắn lại giở trò âm hiểm xảo quyệt.
“Nhờ nàng chăm sóc cho Lan nhi." Hắn lập tức bắt tên Ngụy Thừa Tự đã mất lực phản kháng đi.
★★★
Sau khi Thích Doãn Dương bắt Ngụy Thừa Tự tới quan phủ, thì lập tức chạy về Đinh gia, mới vừa vào cửa, chỉ thấy Đinh Mạt Mạt vừa đưa đại phu đi ra.
Sắc mặt nặng nề của đại phu cùng vẻ mặt u sầu của Đinh Mạt Mạt, khiến lòng Thích Doãn Dương chợt trầm lại, một chút dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Tình huống như thế nào?" Hắn lo lắng hỏi.
Đinh Mạt Mạt nhìn hắn, lúc thì muốn nói lúc thì không, cuối cùng thì thở dài, ưu thương nói: “Thai nhi trong bụng nàng……Đã không còn…."
Thích Doãn Dương đau xót nhắm mắt lại, cảm thấy khổ sở cho nghĩa muội.
“Lan nhi đâu? Tình trạng thân thể của muội ấy như thế nào?"
“Rất suy yếu, mặc dù đại phu đã nói thật may là không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng thể cốt lại bị tổn thương nặng nề, sợ rằng phải điều dưỡng dài lâu, thì mới có thể khôi phục được."
Thích Doãn Dương nghe vậy, không khỏi thở dài, mà Đinh Mạt Mạt cũng nhịn không nổi nữa rơi nước mắt xuống.
Mặc dù phụ thân của đứa bé kia là tên Ngụy Thừa Tự hết sức ghê tởm, nhưng thai nhi trong bụng thì có tội gì chứ? Đó là một sinh mệnh nhỏ đáng được trân quý!
Thấy nàng rơi lệ, Thích Doãn Dương cảm thấy đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho nàng, mà Đinh Mạt Mạt cũng không nhịn nữa đưa đầu vào khóc thút thít trong ngực hắn.
Nàng thật sự rất khổ sở, vốn hi vọng là tất cả sẽ có một kết thúc tốt đẹp, không ngờ lại….
“Đừng khóc, Mạt Mạt, mau lau nước mắt đi, chúng ta vào trong thăm Lan nhi!"
“Ừ." Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái, biết vào lúc này Hồ Lan Nhi cần nhất chính là sự chăm sóc và quan tâm của bọn họ.
Bọn họ cùng đi vào tẩm phòng, nhìn thấy mặc dù Hồ Lan Nhi đã tình lại, nhưng sái mặt tái nhợt đến khác thường.
“Lan nhi…." Thích Doãn Dương thương tiếc khẽ gọi.
Hồ Lan Nhi suy yếu lại bình tĩnh nói: “Chớ vì muội mà khổ sở….Muội thấy….Đây là sự an bài của trời cao thôi….Đứa nhỏ này không nên tới trên đời, cho nên ông trời mới mang nó đi….Trên thực tế, nếu như nó thật sự ra đời…..Chỉ sự cũng sẽ chịu khổ cả đời….."
Nghe lời của nàng….Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt không khỏi đau lòng vì nàng, nhưng mà tâm tình của Hồ Lan Nhi cũng rất thoải mái, ngay cả nàng cũng không ngờ tới sự bình tĩnh của mình.
“Muội thấy…Là do muội và đứa nhỏ này không có duyên phận….Không sao….Thật sự….không sao, chớ khổ sở vì muội….Vậy thì muội sẽ không yên tâm…."
Hồ Lan Nhi cố gắng cong khóe miệng lên, nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, bởi vì thân thể suy yếu quá mức, rất nhanh lại ngủ mê mang.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, nước mắt Đinh Mạt Mạt lại đỏa quanh hốc mắt lần nữa. Thích Doãn Dương ôm nhẹ nàng xoay người rời đi, để cho Hồ Lan Nhi nghỉ ngơi thật tốt.
Vừa rời khỏi tẩm phòng, Đinh Mạt mạt lau nước mắt, hỏi: “Người đáng hận đó, đã đưa cho quan phủ xử trí rồi sao?"
“Ừ." Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Thích Doãn Dương lập tức nghiêm nghị nói: “Mạt Mạt, về sau không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện mọ hiểm nào như vừa rồi nữa, biết chưa?"
“Nhưng mà, tình huống vừa rồi như vậy, ta thật sự không yên lòng để Lan nhi rơi vào tay tên kia…."
Đinh Mạt Mạt giải thích tại sao mình lại làm như vậy, nhưng Thích Doãn Dương lại không nghe lọt tai.
“Cho dù như thế nào, tự nhiên ta sẽ nghĩ ra cách để giải quyết, về sau đừng mảo hiểm nữa, biết chưa?" Nếu nàng có việc gì không hay xảy ra, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho mình.
Từ vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đinh Mạt Mạt cảm thấy sự thâm tình cùng quan tậm của hắn đối với nàng, khiến nàng không thể cãi lại nữa, lập tức gật đầu thuận theo.
“Ta biết rồi, ta sẽ không để cho chàng lo lắng nữa." Nàng mở miệng hứa hẹn, cũng chủ động tiến sát vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Tất cả phiền toái nguy nan, thật sự đã kết thúc rồi sao?"
Nhớ lại mấy ngày nay, thật đúng là có nhiều biến đổi bất ngờ, chỉ là vì những khó khăn này, mà bọn họ trở nên kiên định và hiểu tâm ý của nhau hơn.
“Đều đã kết thúc, sẽ không còn khó khăn nữa." Thích Doãn Dương thu hẹp cánh tay, ôm chặt người yêu.
“Vậy thì thật tốt quá, về sau chúng ta nhất định phải biết quý trọng lẫn nhau, quý trọng mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau." Nàng cảm thán nói.
Cõi đời này thật sự có quá nhiều chuyện không thể ngờ tới, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm, cũng chỉ có thể nắm thật chặt tay nhau và yêu thương nhau, những ngày gần nhau.
“Chuyện đó còn cần phải nói sao? Ta nhất định sẽ quý trọng nàng cả đời, thương yêu nàng."
Khi được hắn thâm tình ôm vào trong lòng, những cảm giác thăng trầm và bi thương của Đinh Mạt Mạt đã được tản đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Nàng nghĩ, coi như về sau lại có khó khăn gì đó, thì nàng cũng không sợ, bởi vì nàng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ nắm tay nhau vượt qua tất cả!
Tác giả :
Chu Ánh Huy