Chinh Phu
Chương 4-2
Editor: Melodysoyani
“Điền Đại Khánh?!" Đinh Mạt Mạt kinh ngạc hét lên, ấn đường lập tức chau chặt lại.
Hai ngày trước, nàng mới nghe tên sai vặt A Đức nhắc tới ở trường ngựa, nói hắn có một đệ đệ A Nghĩa làm ở “Trà hành Điền gia", nghe nói nhị công tử Điền gia là một đứa con phá hoại, hơn phân nửa gia sản đều bị hắn làm mất hết, mà tháng sau Điền Đại Khánh phải bỏ ra một số tiền lớn nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức.
A Đức lại nhắc thêm chuyện này, hắn hỏi nàng nếu như “Trà hành Điền gia" bị sụp đổ, đệ đệ hắn A Nghĩa có thể để mã trường để làm công hay không, vì vậy nàng rất có ấn tượng với chuyện này, sẽ không nhớ sai.
“Mẫu thân, nghe nói Trà hành Điền gia, đang gặp phải phiền phức rất lớn…."
Đinh Mạt Mạt nói lại chuyện nghe được từ chỗ A Đức, mà sau khi Lư Thu Tuyết nghe xong, khắp khuôn mặt là khiếp sợ cùng lo lắng.
“Cái gì? Chuyện như vậy….Thế nào lại không nghe nói gì hết? Đây là sự thật sao?"
“Không có lửa làm sao có khói, nếu là do A Nghĩa làm việc ở Trà hành Điền gia nói ra, thì chắc là thật rồi!" Đinh Mạt Mạt nói.
Nếu không phải là tin tức xác thực, A Đức cũng sẽ không hỏi thăm đệ đệ hắn có thể tới làm công ở mã trường trong tương lai hay không rồi.
“Nguy rồi! Hắn….Hắn tới cửa cầu hôn, chắc không phải là chỉ muốn gạt lấy mã trường thôi chứ?" Lư Thu Tuyết tâm loạn như ma nói: “Làm thế nào? Làm thế nào? Đều tại mẫu thân muốn mau chóng đính hôn dùm con, mới có thể trúng kế, thậm chí còn lập tức lập chứng từ, con nói xem nên xử lý chuyện này như thế nào mới được?"
Lòng Lư Thu Tuyết nóng như lửa, nghĩ đến chuyện mình nhất thời ngu xuẩn, làm hại Mã trường Đinh gia bị người ta cướp đi, tâm tư thoáng chốc bị thắt chặt bởi sự oán trách cực độ cùng hốt hoảng.
Một trận choáng váng mãnh liệt bỗng nhiên kéo tới, khiến bước chân của bà bị lảo đảo.
“Mẫu thân!" Đinh Mạt Mạt kêu lên một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ mẫu thân ngồi xuống.
Lư Thu Tuyết nắm chặt tay Đinh Mạt Mạt, vẻ mặt vô cùng bất lực nói: “Làm sao đây….Mạt Mạt….Làm sao bây giờ? Đều tại mẫu thân không tốt…."
“Trước tiên mẫu thân đừng hốt hoảng nữa, tất cả sẽ có biện pháp để giải quyết." Đinh Mạt Mạt vội vàng an ủi nàng.
“Nhưng….Mẫu thân đã lập chứng từ….Vậy phải làm sao mới đúng đây? Nếu như mã trường thật sự bị ý đồ bất chính của người ta lừa gạt đi, người đó…..Làm sao mẫu thân có mặt mũi nào đi gặp mặt phụ thân con chứ?"
Đinh Mạt Mạt cũng bị chuyện này làm cho đầu rối loàn thành một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra mình nên làm gì thì mới đúng, vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ cửa đại sảnh truyền đến….
“Đừng lo lắng. Không có việc gì đâu."
Hai mẹ con nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Doãn Dương đi vào.
“Thích công tử…" Đinh Mạt Mạt nhìn hắn, ảnh mắt tản ra một chút vô dụng.
Thích Doãn Dương đi tới trước mặt họ, lấy ra tờ chứng từ đã bị xé thành bốn mảnh.
“Phu nhân đừng lo lắng, mưu kế của tên kia không có cơ hội thực hiện được."
Vừa nhìn thấy chứng từ đã bị xé bỏ, Lư Thu Tuyết vừa mừng vừa sợ.
“Đây là chứng từ mà ta đã lập! Thật sự quá tốt! Nhưng mà, Thích công tử, làm sao ngươi biết…"
“Xin phu nhân thứ tội, tại hạ vô tình nghe được cuộc đối thoại của người với bà mà và Điền Đại Khánh, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều kỳ hoặc, cho nên liền bắm theo tên Điền Đại Khánh kia, lúc này mới phát hiện ra mưu kế của hắn."
“Mưu kế?" Trong lòng Lư Thu Tuyết nguội lạnh hỏi: “ Nói như vậy, Điền công tử đó thật sự không phải là thật lòng muốn lấy Mạt Mạt làm thê tử sao?"
“Không sai, mưu kế của hắn thật sự rất độc ác!"
Vì để cho Lư Thu Tuyết có thể hoàn toàn từ bỏ ý niệm thúc đẩy việc hôn sự này, Thích Doãn Dương mói kể lại đầu đuôi ngọn góc của chuyện vừa rồi.
“Cái gì? Thật không nghĩ tới….Mới vừa rồi hằn thành khẩn như vậy, một dáng vẻ thật lòng yêu thích Mạt Mạt, kết quả cũng chỉ vì mã trường…." Lư Thu Tuyết đau lòng lắc lắc đầu, khó chịu nói: “Thiếu chút nữa ta đã hại chết nữ nhi ta, ta….Ta thật sự phải…."
Vốn là tâm của bà đã loạn như ma, vào lúc này cảm xúc lại bị đả kích lớn, chớp chóp mắt, ngất đi.
“Mẫu thân!" Đinh Mạt Mạt kinh hô một tiếng, bị sắc mặt cực kỳ của mẫu thân dọa sợ: “Người đâu mau tới đây! Nhanh đi mời đại phu!" Nàng lo lắng kêu.
Thích Doãn Dương thấy nàng tâm hoảng ý loạn như vậy, đưa tay lên vỗ nhẹ hai vai của nàng, nhỏ giọng trấn an.
“Trước tiên ngươi đừng hoảng hốt, đại phu sẽ nhanh chóng đến thôi, mẫu thân của ngươi sẽ không có việc gì, hay lả đỡ mẫu thân ngươi vào trong phòng nằm đi!"
“Được…"
Đinh Mạt Mạt nâng lên một nụ cười cảm kích với hắn, vội vàng làm giống như lời hắn, đỡ mẹ đi vào phòng ngủ.
…..
Một đại phu tóc bạc nhanh chóng đến, cẩn thận bắt mạch và khám bệnh cho Lư Thu Tuyết.
“Đại phu, tình trạng của mẫu thân ta thế nào?" Đinh mạt Mạt lo lắng hỏi.
Lão đại phu thở dài, nói : “Kể từ chuyện nhiều về trước khi phu nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, thì thân thế đã không được tốt lắm, vào lúc này xem mạch tượng củaphu nhân, chứng tỏ phu nhân đã trải qua thời gian lo âu phiền lòng, khí huyết hư tổn, vẫn còn buồn phiền trong lòng, khiến cảm xúc uất ức và phiền não, mới có thể khiến cho thần thể phu nhân ngày càng suy yếu."
Nghe lời nói của đại phu, nước mắt Đinh Mạt Mạt nhịn không được đảo quanh hốc mắt.
Nàng biết mẫu thân đã lo phiền những chuyện gì, còn không phải là chuyện lớn cả đời của nàng sao!
Vốn là mẫu thân đã lo lắng những lời đồn nhảm ở bên ngoài kia, rất sợ nửa đời sau nàng sẽ không có ai để dựa vào, vào lúc này lại gặp Điền Đại Khánh lừa gạt ác ý như vậy, mới có thể bị đả kích lớn như vậy.
Đều do nàng không tốt, mặc dù có để ý đến trật tự của “Mã trường Đinh gia", nhưng lại không thể khiến mẫu thân có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo.
Nhớ lại một màn mẫu thân vừa té xỉu kia, vẫn còn cảm thấy sợ hãi, e sợ người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của nàng cũng bỏ đi.
Thấy mắt nàng khổ sở, lão đại phu mở miệng an ủi: “ Đinh cô nương cũng đừng quá lo lắng, mặc dù thân thể của phu nhân suy yếu, nhưng nếu hết lòng điều dưỡng, đừng làm cho bà có quá nhiều phiền lòng, sẽ khá lên từ từ."
“Ta biết rồi, đa tạ đại phu."
Liếc thấy mẫu thân rên nhỏ một tiếng, giống như là sắp tỉnh lại, Đinh Mạt Mạt vội vàng nháy mắt rơi nước mắt trong hốc mắt xuống, không muốn cho mẫu thân thấy đau lòng.
Một lát sau, Lư Thu Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
Khi bà nhìn thấy nữ nhi đang đứng nghiêm với dáng vẻ lo âu ở ben giường, không khỏi khẽ thở dài một cach1 suy yếu.
“Mạt Mạt, khiến con lo lắng….Ai, bình thường con đã gành nhiều trọng trách nặng nề ở trên vai, vào lúc này mẫu thân lại gây phiền toái cho con…."
Đinh Mạt Mạt vội vàng lắc đầu nói: “Mẫu thân đừng nói như vậy nữa, nữ nhi không cảm thấ phiền toái chút nào."
“Ai…làm sao lại không có phiền toái….Đứa nhỏ này….Từ nhỏ con đã gánh chịu nhiều cực khổ….Kể từ sau khi tiếp nhận mã trường….thì càng thêm hao tâm hao lực….Ai….Đều tại mẫu thân không tốt…." Lư thu Tuyết suy yếu than nhẹ cõi lòng đầy áy náy.
Đinh Mạt Mạt lắc đầu một cái: “ Chuyện như vậy sao lại có thể liên quan tới mẹ được?"
“Sao lại không? Đều do chuyện ngoài ý muốn của mẫu thân vào năm đó…..Không có cách nào tiếp tục sinh con….Hại từ nhỏ con đã phải gánh nhiều trọng trách nặng nề như vậy…Đều tại mẫu thân đã liên lụy con…."
“Đừng nói ah….Mẫu thân, chuyện này căn bản không phải là lỗi của mẫu thân. Ta thích cầm kỳ thi họa, cũng thích bắn cung và tính sổ sách, càng yêu quý mọi thứ trong mã trường, nếu mẹ thật sự sinh ra đệ đẹ, nói không chừng còn sẽ tranh giành với đệ đệ đấy!"
Nghe nàng nói như vậy, bên môi Lư Thu Tuyết lộ ra một nụ cười vừa vui mừng lại cảm động.
“Đứa nhỏ ngoan….Mẫu thân biết….Con nói những lời này chỉ để an ủi mẫu thân…."
“Mới không phải! Mẫu thân chớ suy nghĩ quá nhiều, nên nghĩ ngời nhiều hơn chút đi!" Đinh Mạt Mạt khuyên nhủ, nàng cũng không quên mới vừa rồi đại phu có dặn phải để mẫu thân nghĩ ngơi nhiều hơn mới được.
“Đúng vậy, phu nhân nghỉ ngơi đi, nhanh chóng điều dưỡng thân thể, Đinh cô nương mới không còn lo lắng nữa!"
Lư Thu Tuyết gật đầu một cái, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ thật say lần nữa.
Đại phu quay đầu lại nhẹ giọng nói với Đinh Mạt Mạt: “Lão phu sẽ kê một đơn thuốc tốt, nhớ cho phu nhân uống thuốc đúng giờ, tịnh dưỡng thật tốt,làm mọi cách đừng để bà lo lắng và phiền lòng vì bất cứ chuyện gì nữa."
Đinh Mạt Mạt nghe vậy tâm đau nhói, nghiêm túc gật đầu một cái.
“Đa tạ đại phu đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý."
…..
Sau khi Đinh Mạt Mạt đưa đại phu ra khỏi phòng ngủ, liền liếc nhìn Thích Doãn Dương ở ngoài hành lang, chẳng lẽ từ lúc nàng đỡ mẫu thân vào phòng tới giờ, hắn vẫn đứng ở nơi này?
Ngực của nàng dâng lên chút ấm áp, chỉ là vì lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân nên lòng nàng vẫn bị thắt chặt, khiến nàng ngay cả một nụ cười miễn cưỡng và một lời khen tặng cũng không thể làm được.
“Đinh cô nương, lão phu về trước."
“Đa tạ đại phu."
Sau khi đại phu rời đi, Thích Doãn Dương mới bước chân đi tới, một đôi tròng mắt đen quan tâm nhìn Đinh Mạt Mạt, chỉ thấy sắc mặt của nàng không được tốt lắm, thậm chí hốc mắt còn bị ửng hồng.
“Tình trạng của bá mẫu có tốt không?" Hắn lo âu hỏi.
Mặc dù hắn vẫn nhớ được tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng mà dù sao hắn cũng là một người ngoài, mới vừa rồi cũng không tiện vào phòng ngủ, chỉ có thể chở ở bên ngoài.
Mặc dù tam tình Đinh Mạt Mạt có chút ngưng trọng và rối loạn, vẫn có thể nhìn ra được Thích Doãn Dương thật sự quan tâm tới tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng nàng không hy vọng khiến hắn lo lắng, dù sao hắn cũng đã làm quá nhiều chuyện vì nàng.
Nàng ép buôc mình khẽ nâng khóe môi lên, nhưng lại không biết nụ cười gượng gạo nàng càng khiến cho người ta đau lòng.
“Cũng may, mới vừa rồi đại phu có nói, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, uống thuốc đúng giờ, thân thể sẽ từ từ hồi phục." Lời tuy như thế, tam tình Đinh Mạt Mạt lại không có biện pháp thanh tỉnh lại.
Chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẫu thân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, cả người nàng lập tức rét run, không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc phụ thân qua đời, chỉ sợ lại phải trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nữa.
Nàng vừa đau lòng vừa sợ, có suy nghĩ vô dụng lá muốn rơi nước mắt, nhưng lại không muốn suy sụp trước mặt người khác, nhất là ở trước mặt của Thích Doãn Dương, nàng hy vọng sẽ không khiến hắn gặp thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.
“Đa tạ Thích công tử đã quan tâm, ta….Ta còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến." Sau khi ném lại những lời này, Đinh mạt Mạt lập tức xoay người bỏ đi.
Bước chân của nàng có vẻ hơi vội vàng, hơn nữa càng đi càng gấp, càng đi càng nhanh, một đường đi về phía chuông ngựa, một lòng muốn nhanh tìm một chỗ không có ai để trốn, một mình thổ lộ tâm tình trong lòng.
Thích Doãn Dương nhìn ra ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, nụ cười miễn cưỡng này như là đang khóc vậy, mà bước chân vội vàng không có trật tự này, tiết lộ cảm xúc lo lắng bất lực của nàng.
Nàng như vậy, thật khiến người ta không thể yên lòng.
Vì vậy, hắn vội vàng chạy theo, muốn ngăn nàng lại, không ngờ nàng chợt đi về phía tọa kỵ của Truy Nguyệt, sau khi xoay người nhảy lên lưng ngựa, lập tực vội vàng thúc ngựa chay ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng kia, mày rậm Thích Doãn Dương níu chặt lại, không chút do dự chọn ra một con ngựa khác từ chuồng ngựa, cũng nhảy lên lưng ngựa chạy ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trên dọc đường.
“Điền Đại Khánh?!" Đinh Mạt Mạt kinh ngạc hét lên, ấn đường lập tức chau chặt lại.
Hai ngày trước, nàng mới nghe tên sai vặt A Đức nhắc tới ở trường ngựa, nói hắn có một đệ đệ A Nghĩa làm ở “Trà hành Điền gia", nghe nói nhị công tử Điền gia là một đứa con phá hoại, hơn phân nửa gia sản đều bị hắn làm mất hết, mà tháng sau Điền Đại Khánh phải bỏ ra một số tiền lớn nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức.
A Đức lại nhắc thêm chuyện này, hắn hỏi nàng nếu như “Trà hành Điền gia" bị sụp đổ, đệ đệ hắn A Nghĩa có thể để mã trường để làm công hay không, vì vậy nàng rất có ấn tượng với chuyện này, sẽ không nhớ sai.
“Mẫu thân, nghe nói Trà hành Điền gia, đang gặp phải phiền phức rất lớn…."
Đinh Mạt Mạt nói lại chuyện nghe được từ chỗ A Đức, mà sau khi Lư Thu Tuyết nghe xong, khắp khuôn mặt là khiếp sợ cùng lo lắng.
“Cái gì? Chuyện như vậy….Thế nào lại không nghe nói gì hết? Đây là sự thật sao?"
“Không có lửa làm sao có khói, nếu là do A Nghĩa làm việc ở Trà hành Điền gia nói ra, thì chắc là thật rồi!" Đinh Mạt Mạt nói.
Nếu không phải là tin tức xác thực, A Đức cũng sẽ không hỏi thăm đệ đệ hắn có thể tới làm công ở mã trường trong tương lai hay không rồi.
“Nguy rồi! Hắn….Hắn tới cửa cầu hôn, chắc không phải là chỉ muốn gạt lấy mã trường thôi chứ?" Lư Thu Tuyết tâm loạn như ma nói: “Làm thế nào? Làm thế nào? Đều tại mẫu thân muốn mau chóng đính hôn dùm con, mới có thể trúng kế, thậm chí còn lập tức lập chứng từ, con nói xem nên xử lý chuyện này như thế nào mới được?"
Lòng Lư Thu Tuyết nóng như lửa, nghĩ đến chuyện mình nhất thời ngu xuẩn, làm hại Mã trường Đinh gia bị người ta cướp đi, tâm tư thoáng chốc bị thắt chặt bởi sự oán trách cực độ cùng hốt hoảng.
Một trận choáng váng mãnh liệt bỗng nhiên kéo tới, khiến bước chân của bà bị lảo đảo.
“Mẫu thân!" Đinh Mạt Mạt kêu lên một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ mẫu thân ngồi xuống.
Lư Thu Tuyết nắm chặt tay Đinh Mạt Mạt, vẻ mặt vô cùng bất lực nói: “Làm sao đây….Mạt Mạt….Làm sao bây giờ? Đều tại mẫu thân không tốt…."
“Trước tiên mẫu thân đừng hốt hoảng nữa, tất cả sẽ có biện pháp để giải quyết." Đinh Mạt Mạt vội vàng an ủi nàng.
“Nhưng….Mẫu thân đã lập chứng từ….Vậy phải làm sao mới đúng đây? Nếu như mã trường thật sự bị ý đồ bất chính của người ta lừa gạt đi, người đó…..Làm sao mẫu thân có mặt mũi nào đi gặp mặt phụ thân con chứ?"
Đinh Mạt Mạt cũng bị chuyện này làm cho đầu rối loàn thành một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra mình nên làm gì thì mới đúng, vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ cửa đại sảnh truyền đến….
“Đừng lo lắng. Không có việc gì đâu."
Hai mẹ con nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Doãn Dương đi vào.
“Thích công tử…" Đinh Mạt Mạt nhìn hắn, ảnh mắt tản ra một chút vô dụng.
Thích Doãn Dương đi tới trước mặt họ, lấy ra tờ chứng từ đã bị xé thành bốn mảnh.
“Phu nhân đừng lo lắng, mưu kế của tên kia không có cơ hội thực hiện được."
Vừa nhìn thấy chứng từ đã bị xé bỏ, Lư Thu Tuyết vừa mừng vừa sợ.
“Đây là chứng từ mà ta đã lập! Thật sự quá tốt! Nhưng mà, Thích công tử, làm sao ngươi biết…"
“Xin phu nhân thứ tội, tại hạ vô tình nghe được cuộc đối thoại của người với bà mà và Điền Đại Khánh, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều kỳ hoặc, cho nên liền bắm theo tên Điền Đại Khánh kia, lúc này mới phát hiện ra mưu kế của hắn."
“Mưu kế?" Trong lòng Lư Thu Tuyết nguội lạnh hỏi: “ Nói như vậy, Điền công tử đó thật sự không phải là thật lòng muốn lấy Mạt Mạt làm thê tử sao?"
“Không sai, mưu kế của hắn thật sự rất độc ác!"
Vì để cho Lư Thu Tuyết có thể hoàn toàn từ bỏ ý niệm thúc đẩy việc hôn sự này, Thích Doãn Dương mói kể lại đầu đuôi ngọn góc của chuyện vừa rồi.
“Cái gì? Thật không nghĩ tới….Mới vừa rồi hằn thành khẩn như vậy, một dáng vẻ thật lòng yêu thích Mạt Mạt, kết quả cũng chỉ vì mã trường…." Lư Thu Tuyết đau lòng lắc lắc đầu, khó chịu nói: “Thiếu chút nữa ta đã hại chết nữ nhi ta, ta….Ta thật sự phải…."
Vốn là tâm của bà đã loạn như ma, vào lúc này cảm xúc lại bị đả kích lớn, chớp chóp mắt, ngất đi.
“Mẫu thân!" Đinh Mạt Mạt kinh hô một tiếng, bị sắc mặt cực kỳ của mẫu thân dọa sợ: “Người đâu mau tới đây! Nhanh đi mời đại phu!" Nàng lo lắng kêu.
Thích Doãn Dương thấy nàng tâm hoảng ý loạn như vậy, đưa tay lên vỗ nhẹ hai vai của nàng, nhỏ giọng trấn an.
“Trước tiên ngươi đừng hoảng hốt, đại phu sẽ nhanh chóng đến thôi, mẫu thân của ngươi sẽ không có việc gì, hay lả đỡ mẫu thân ngươi vào trong phòng nằm đi!"
“Được…"
Đinh Mạt Mạt nâng lên một nụ cười cảm kích với hắn, vội vàng làm giống như lời hắn, đỡ mẹ đi vào phòng ngủ.
…..
Một đại phu tóc bạc nhanh chóng đến, cẩn thận bắt mạch và khám bệnh cho Lư Thu Tuyết.
“Đại phu, tình trạng của mẫu thân ta thế nào?" Đinh mạt Mạt lo lắng hỏi.
Lão đại phu thở dài, nói : “Kể từ chuyện nhiều về trước khi phu nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, thì thân thế đã không được tốt lắm, vào lúc này xem mạch tượng củaphu nhân, chứng tỏ phu nhân đã trải qua thời gian lo âu phiền lòng, khí huyết hư tổn, vẫn còn buồn phiền trong lòng, khiến cảm xúc uất ức và phiền não, mới có thể khiến cho thần thể phu nhân ngày càng suy yếu."
Nghe lời nói của đại phu, nước mắt Đinh Mạt Mạt nhịn không được đảo quanh hốc mắt.
Nàng biết mẫu thân đã lo phiền những chuyện gì, còn không phải là chuyện lớn cả đời của nàng sao!
Vốn là mẫu thân đã lo lắng những lời đồn nhảm ở bên ngoài kia, rất sợ nửa đời sau nàng sẽ không có ai để dựa vào, vào lúc này lại gặp Điền Đại Khánh lừa gạt ác ý như vậy, mới có thể bị đả kích lớn như vậy.
Đều do nàng không tốt, mặc dù có để ý đến trật tự của “Mã trường Đinh gia", nhưng lại không thể khiến mẫu thân có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo.
Nhớ lại một màn mẫu thân vừa té xỉu kia, vẫn còn cảm thấy sợ hãi, e sợ người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của nàng cũng bỏ đi.
Thấy mắt nàng khổ sở, lão đại phu mở miệng an ủi: “ Đinh cô nương cũng đừng quá lo lắng, mặc dù thân thể của phu nhân suy yếu, nhưng nếu hết lòng điều dưỡng, đừng làm cho bà có quá nhiều phiền lòng, sẽ khá lên từ từ."
“Ta biết rồi, đa tạ đại phu."
Liếc thấy mẫu thân rên nhỏ một tiếng, giống như là sắp tỉnh lại, Đinh Mạt Mạt vội vàng nháy mắt rơi nước mắt trong hốc mắt xuống, không muốn cho mẫu thân thấy đau lòng.
Một lát sau, Lư Thu Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
Khi bà nhìn thấy nữ nhi đang đứng nghiêm với dáng vẻ lo âu ở ben giường, không khỏi khẽ thở dài một cach1 suy yếu.
“Mạt Mạt, khiến con lo lắng….Ai, bình thường con đã gành nhiều trọng trách nặng nề ở trên vai, vào lúc này mẫu thân lại gây phiền toái cho con…."
Đinh Mạt Mạt vội vàng lắc đầu nói: “Mẫu thân đừng nói như vậy nữa, nữ nhi không cảm thấ phiền toái chút nào."
“Ai…làm sao lại không có phiền toái….Đứa nhỏ này….Từ nhỏ con đã gánh chịu nhiều cực khổ….Kể từ sau khi tiếp nhận mã trường….thì càng thêm hao tâm hao lực….Ai….Đều tại mẫu thân không tốt…." Lư thu Tuyết suy yếu than nhẹ cõi lòng đầy áy náy.
Đinh Mạt Mạt lắc đầu một cái: “ Chuyện như vậy sao lại có thể liên quan tới mẹ được?"
“Sao lại không? Đều do chuyện ngoài ý muốn của mẫu thân vào năm đó…..Không có cách nào tiếp tục sinh con….Hại từ nhỏ con đã phải gánh nhiều trọng trách nặng nề như vậy…Đều tại mẫu thân đã liên lụy con…."
“Đừng nói ah….Mẫu thân, chuyện này căn bản không phải là lỗi của mẫu thân. Ta thích cầm kỳ thi họa, cũng thích bắn cung và tính sổ sách, càng yêu quý mọi thứ trong mã trường, nếu mẹ thật sự sinh ra đệ đẹ, nói không chừng còn sẽ tranh giành với đệ đệ đấy!"
Nghe nàng nói như vậy, bên môi Lư Thu Tuyết lộ ra một nụ cười vừa vui mừng lại cảm động.
“Đứa nhỏ ngoan….Mẫu thân biết….Con nói những lời này chỉ để an ủi mẫu thân…."
“Mới không phải! Mẫu thân chớ suy nghĩ quá nhiều, nên nghĩ ngời nhiều hơn chút đi!" Đinh Mạt Mạt khuyên nhủ, nàng cũng không quên mới vừa rồi đại phu có dặn phải để mẫu thân nghĩ ngơi nhiều hơn mới được.
“Đúng vậy, phu nhân nghỉ ngơi đi, nhanh chóng điều dưỡng thân thể, Đinh cô nương mới không còn lo lắng nữa!"
Lư Thu Tuyết gật đầu một cái, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ thật say lần nữa.
Đại phu quay đầu lại nhẹ giọng nói với Đinh Mạt Mạt: “Lão phu sẽ kê một đơn thuốc tốt, nhớ cho phu nhân uống thuốc đúng giờ, tịnh dưỡng thật tốt,làm mọi cách đừng để bà lo lắng và phiền lòng vì bất cứ chuyện gì nữa."
Đinh Mạt Mạt nghe vậy tâm đau nhói, nghiêm túc gật đầu một cái.
“Đa tạ đại phu đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý."
…..
Sau khi Đinh Mạt Mạt đưa đại phu ra khỏi phòng ngủ, liền liếc nhìn Thích Doãn Dương ở ngoài hành lang, chẳng lẽ từ lúc nàng đỡ mẫu thân vào phòng tới giờ, hắn vẫn đứng ở nơi này?
Ngực của nàng dâng lên chút ấm áp, chỉ là vì lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân nên lòng nàng vẫn bị thắt chặt, khiến nàng ngay cả một nụ cười miễn cưỡng và một lời khen tặng cũng không thể làm được.
“Đinh cô nương, lão phu về trước."
“Đa tạ đại phu."
Sau khi đại phu rời đi, Thích Doãn Dương mới bước chân đi tới, một đôi tròng mắt đen quan tâm nhìn Đinh Mạt Mạt, chỉ thấy sắc mặt của nàng không được tốt lắm, thậm chí hốc mắt còn bị ửng hồng.
“Tình trạng của bá mẫu có tốt không?" Hắn lo âu hỏi.
Mặc dù hắn vẫn nhớ được tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng mà dù sao hắn cũng là một người ngoài, mới vừa rồi cũng không tiện vào phòng ngủ, chỉ có thể chở ở bên ngoài.
Mặc dù tam tình Đinh Mạt Mạt có chút ngưng trọng và rối loạn, vẫn có thể nhìn ra được Thích Doãn Dương thật sự quan tâm tới tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng nàng không hy vọng khiến hắn lo lắng, dù sao hắn cũng đã làm quá nhiều chuyện vì nàng.
Nàng ép buôc mình khẽ nâng khóe môi lên, nhưng lại không biết nụ cười gượng gạo nàng càng khiến cho người ta đau lòng.
“Cũng may, mới vừa rồi đại phu có nói, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, uống thuốc đúng giờ, thân thể sẽ từ từ hồi phục." Lời tuy như thế, tam tình Đinh Mạt Mạt lại không có biện pháp thanh tỉnh lại.
Chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẫu thân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, cả người nàng lập tức rét run, không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc phụ thân qua đời, chỉ sợ lại phải trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nữa.
Nàng vừa đau lòng vừa sợ, có suy nghĩ vô dụng lá muốn rơi nước mắt, nhưng lại không muốn suy sụp trước mặt người khác, nhất là ở trước mặt của Thích Doãn Dương, nàng hy vọng sẽ không khiến hắn gặp thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.
“Đa tạ Thích công tử đã quan tâm, ta….Ta còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến." Sau khi ném lại những lời này, Đinh mạt Mạt lập tức xoay người bỏ đi.
Bước chân của nàng có vẻ hơi vội vàng, hơn nữa càng đi càng gấp, càng đi càng nhanh, một đường đi về phía chuông ngựa, một lòng muốn nhanh tìm một chỗ không có ai để trốn, một mình thổ lộ tâm tình trong lòng.
Thích Doãn Dương nhìn ra ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, nụ cười miễn cưỡng này như là đang khóc vậy, mà bước chân vội vàng không có trật tự này, tiết lộ cảm xúc lo lắng bất lực của nàng.
Nàng như vậy, thật khiến người ta không thể yên lòng.
Vì vậy, hắn vội vàng chạy theo, muốn ngăn nàng lại, không ngờ nàng chợt đi về phía tọa kỵ của Truy Nguyệt, sau khi xoay người nhảy lên lưng ngựa, lập tực vội vàng thúc ngựa chay ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng kia, mày rậm Thích Doãn Dương níu chặt lại, không chút do dự chọn ra một con ngựa khác từ chuồng ngựa, cũng nhảy lên lưng ngựa chạy ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trên dọc đường.
Tác giả :
Chu Ánh Huy