Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Quyển 1 - Chương 46
Vũ Văn Mặc muốn gặp nàng? Mộ Dung Thư chau mày, vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì chuyện của Lý thị sao?
Đến phòng của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư thấy hắn đang ngồi xử lí công việc, vung bút như gió viết viết cái gì đó, vẻ mặt rất chuyên chú, giống như không có phát hiện nàng đã vào phòng.
Thấy hắn cau mày, hình như là gặp chuyện khó giải quyết, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mộ Dung Thư đành yên lặng ngồi chờ ở một bên, Hồng Lăng muốn tiến lên báo một tiếng nhưng nàng khoát tay ngăn cản, cho Hồng Lăng lui ra, còn mình thì uống trà ngồi đợi.
Thời gian thấm thoát đã gần một canh giờ! Lúc này trăng đã lên cao, gió đêm từ cửa sổ bay vào phòng làm cho nàng cảm thấy hơi lạnh, nàng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc vẫn đang nghiêm túc xử lí công việc, bỗng hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Không ngờ lúc đóng cửa sổ hắn lại nói một câu làm cho nàng muốn tức chết, “Nàng chờ bản Vương một lát nữa, sắp xong rồi." Vũ Văn Mặc cúi đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên.
Lông mày của Mộ Dung Thư khẽ nhếch, nàng không trả lời nhưng trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn. Ai bảo hắn có quyền lực đi! Hừ, chờ thêm một lát nữa, cũng được.
Một lát của hắn là hơn nửa canh giờ, Mộ Dung Thư rất mệt, cả ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn định đi ngủ sớm, nhưng xem ra tên điên này không cho nàng toại nguyện rồi, tên ích kỉ, bận rộn thì bận rộn một mình đi, làm sao lại còn muốn người khác như mình! Nàng định đứng dậy cáo lui thì người kia mở miệng nói: “Trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho Vương phi đợi lâu."
“Gia đừng nói vậy, chút ít thời gian này thì có là gì đâu, đừng nói là một hai canh giờ, dù gia có bắt thiếp chờ thêm một hai buổi tối, thần thiếp cũng nguyện ý." Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười tươi như hoa trên mặt bỗng cứng đờ.
Dưới ánh nến mông lung, Mộ Dung Thư mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt càng thêm xinh đẹp, dáng người thướt tha giống như tiên tử, hoàn toàn không giống với mĩ nhân mà hắn đã từng gặp, Vũ Văn Mặc thất thần.
Tất nhiên là hắn nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của nàng, còn có cả ý nịnh nọt cùng trào phúng nhưng nó vẫn không có làm cho hắn khó chịu ngược lại càng làm hắn thêm hiếu kì. Nữ nhân trước mắt đã thay đổi quá nhiều, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tuyệt tình nhưng ngoài mặt vẫn một bộ tươi cười như gió xuân, làm cho không ai có thể nhìn thấu được những suy nghĩ của nàng, nàng là cố ý hãm hại người hay là có ý khác?
Bất kể là ai, nữ nhân trước mắt hoàn toàn khác xa so với Mộ Dung Thư mà hắn biết! Trước kia, nàng là người nhiệt tình như lửa, tính tình nóng nảy, không có một chút tâm cơ, luôn bị người khác đùa bỡn trong tay nhưng người trước mắt… Làm việc chu toàn, đã ra tay thì sẽ không chừa một chút đường lui cho đối phương, tỉ như hôm nay, Nhị di nương và Nhị tiểu thư ra tay hãm hại Lý thị, mà nàng thì không có chút sợ hãi, ra tay đối phó lại thật ngoan độc.
Chỉ cần như thế là có thể đánh giá nàng là một nữ nhân không dễ nhìn thấu. Tiểu nữ nhân ở trước mắt, biết mình có thể lợi dụng cái gì và cũng biết sẽ làm cái gì. Đôi mắt ngàn năm vẫn lạnh như băng của Vũ Văn Mặc lóe lên một tia sáng, tiếp theo lại bất động thanh sắc đi về phía Mộ Dung Thư.
“Do trong triều có việc nên ngày mai bản Vương sẽ hồi phủ. Nếu Vương phi muốn ở lại phủ Tướng quân thì cứ ở lại."
Hóa ra là vì chuyện này, chỉ cần nói hai câu đã nói xong, thế mà hắn lại bắt nàng đợi gần hai canh giờ! Mộ Dung Thư ôn nhu trả lời: “Thần thiếp cũng không có muốn rời xa gia, nhưng trớ trêu, sức khỏe mẫu thân thân không được tốt, thần thiếp muốn ở lại hầu hạ mẫu thân vài ngày cho tròn chữ hiếu. Mong gia đừng trách cứ, hai ngày sau, thần thiếp sẽ hồi phủ hầu hạ gia." Tuy nàng đã giải quyết xong Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhưng vẫn còn có chút việc nàng vẫn chưa xử lý, thời gian hai ngày này, nàng sẽ tranh thủ xử lí xong.
Ánh nến phản chiếu tiểu nữ nhân giảo hoạt trước mắt, khóe miệng Vũ Văn Mặc giật giật, bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, vậy nàng cứ ở lại phủ Tướng quân hai ngày đi."
“Vâng." Mộ Dung Thư lập tức phúc thân thi lễ, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Vũ Văn Mặc lại gọi nàng, “Vương phi khoan đi, bản Vương cảm thấy hơi mệt một chút…"
Vũ Văn Mặc còn chưa dứt lời, Mộ Dung Thư đã biến sắc, rất nhanh đã cướp lời của hắn, “Hồi gia, hôm nay thân thể thần thiếp không được, cái kia… Cái kia…" Lời chưa xong, mặt nàng đã đỏ bừng, xoay lưng về phía hắn, giả vờ ngượng ngùng nói, “Thần thiếp lại quỳ thủy nữa rồi."
Dưới ánh nến lung linh, nữ nhân mặt đỏ bừng, khóe miệng Vũ Văn Mặc kịch liệt co giật, bình tĩnh gật đầu nói: “Thì ra Vương phi lại quỳ thủy, hai ngày tới đừng quá cố sức! Bất quá... Bản Vương hơi mệt một chút, bụng có hơi đói, lại nghĩ đến vài món mà Vương phi đã làm vài ngày trước, đúng là mĩ vị, nếu bây giờ Vương phi rảnh, có thể xuống bếp vì bản Vương không?"
Quác quác quác quác quác quác...
Tiếng quạ đen kêu vang bên tai của Mộ Dung Thư, mặt nàng lúc hồng lúc trắng, thì ra… Hiazz… Chữ nghĩa ở cổ đại này rất tinh thâm đi, làm người ta nghĩ sai là không thể tránh được.
Nhưng nàng giận! Thật xấu hổ đi!
Nàng xoay người, vẫn bình tĩnh như trước, ôn nhu nói, “Thần thiếp đến phòng bếp ngay đây, xin gia chờ một lát." Đã bị mất hết mặt mũi nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường, tuy biểu hiện có chút cứng nhắc. Lúc nàng rời đi, dưới chân nàng hình như có gió, thoáng chốc đã không thấy nàng. Vũ Văn Mặc nhìn bóng lưng của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lại không tự chủ được mà đi theo nàng.
Mộ Dung Thư đi như chạy, âm thầm tự trách mình, đêm nay, nàng mất kiên nhẫn nên đã bị người kia trả đũa rồi! Mất mặt quá, thật là mất mặt quá mà! Nàng lo suy nghĩ nên vẫn không có phát hiện Vũ Văn Mặc đi theo phía sau. Đến phòng bếp, nàng thấy trong phòng chỉ còn vài bà tử làm việc nặng, Mộ Dung Thư lại thở dài, nàng vốn không muốn làm, nhưng xem ra chỉ còn cách tự bắt mình làm thôi.
Khi mấy người bà tử nhìn thấy Mộ Dung Thư thì sợ hãi như gặp phải cọp, khi nàng ôn nhu nói rõ ra lý do mà nàng đến đây thì họ mới không còn sợ, dựa theo sự phân phó của nàng mà bắt đầu nhóm lửa, rửa rau. Trong phòng bếp này, nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, so với phòng bếp nhỏ của Mộ Dung Thư thì tốt hơn một chút. Sau khi nghĩ xong sẽ nấu món gì, nàng liền bắt tay vào chuẩn bị.
Lúc này, có vài nguyên liệu rơi vào tầm mắt nàng, sâu trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng lại cười lạnh. Đứng ở cửa phòng bếp, Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư không ngừng bận rộn trong lòng cảm thấy tò mò. Nữ nhân này… Thật ra là người như thế nào? Khi thì giảo hoạt, khi thì thủ đoạn tàn nhẫn, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì…
Lúc này, khi Mộ Dung Thư quay đầu thì nhìn thấy Vũ Văn Mặc đang đứng ở cửa, nhíu mày nghĩ : hắn là đến trông coi? Chẳng lẽ sợ nàng để người khác làm thay?
Sau khi dặn dò bà tử canh lửa, Mộ Dung Thư đi qua cười nói: “Xin gia chờ thêm một chút nữa, sẽ xong rất nhanh. Thần thiếp chắc chắn sẽ làm cho khẩu vị của gia được mở rộng hơn!" Nàng cố gắng nhịn cười, không biết hắn có thể chịu nổi không đây!
Chưa tới một canh giờ sau, các món ăn đã chín.
Mộ Dung Thư hài lòng nhìn thành quả, tổng cộng có bảy món: ba ba hầm, canh thịt ớt, sườn kho, ruột heo hấp, cá cuốn cải chua, gà chiên ngũ vị, thịt băm chưng tương.
Đến phòng của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư thấy hắn đang ngồi xử lí công việc, vung bút như gió viết viết cái gì đó, vẻ mặt rất chuyên chú, giống như không có phát hiện nàng đã vào phòng.
Thấy hắn cau mày, hình như là gặp chuyện khó giải quyết, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mộ Dung Thư đành yên lặng ngồi chờ ở một bên, Hồng Lăng muốn tiến lên báo một tiếng nhưng nàng khoát tay ngăn cản, cho Hồng Lăng lui ra, còn mình thì uống trà ngồi đợi.
Thời gian thấm thoát đã gần một canh giờ! Lúc này trăng đã lên cao, gió đêm từ cửa sổ bay vào phòng làm cho nàng cảm thấy hơi lạnh, nàng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc vẫn đang nghiêm túc xử lí công việc, bỗng hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Không ngờ lúc đóng cửa sổ hắn lại nói một câu làm cho nàng muốn tức chết, “Nàng chờ bản Vương một lát nữa, sắp xong rồi." Vũ Văn Mặc cúi đầu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên.
Lông mày của Mộ Dung Thư khẽ nhếch, nàng không trả lời nhưng trong lòng đã sớm mất kiên nhẫn. Ai bảo hắn có quyền lực đi! Hừ, chờ thêm một lát nữa, cũng được.
Một lát của hắn là hơn nửa canh giờ, Mộ Dung Thư rất mệt, cả ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn định đi ngủ sớm, nhưng xem ra tên điên này không cho nàng toại nguyện rồi, tên ích kỉ, bận rộn thì bận rộn một mình đi, làm sao lại còn muốn người khác như mình! Nàng định đứng dậy cáo lui thì người kia mở miệng nói: “Trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho Vương phi đợi lâu."
“Gia đừng nói vậy, chút ít thời gian này thì có là gì đâu, đừng nói là một hai canh giờ, dù gia có bắt thiếp chờ thêm một hai buổi tối, thần thiếp cũng nguyện ý." Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười tươi như hoa trên mặt bỗng cứng đờ.
Dưới ánh nến mông lung, Mộ Dung Thư mặc trên người bộ y phục màu vàng nhạt càng thêm xinh đẹp, dáng người thướt tha giống như tiên tử, hoàn toàn không giống với mĩ nhân mà hắn đã từng gặp, Vũ Văn Mặc thất thần.
Tất nhiên là hắn nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của nàng, còn có cả ý nịnh nọt cùng trào phúng nhưng nó vẫn không có làm cho hắn khó chịu ngược lại càng làm hắn thêm hiếu kì. Nữ nhân trước mắt đã thay đổi quá nhiều, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tuyệt tình nhưng ngoài mặt vẫn một bộ tươi cười như gió xuân, làm cho không ai có thể nhìn thấu được những suy nghĩ của nàng, nàng là cố ý hãm hại người hay là có ý khác?
Bất kể là ai, nữ nhân trước mắt hoàn toàn khác xa so với Mộ Dung Thư mà hắn biết! Trước kia, nàng là người nhiệt tình như lửa, tính tình nóng nảy, không có một chút tâm cơ, luôn bị người khác đùa bỡn trong tay nhưng người trước mắt… Làm việc chu toàn, đã ra tay thì sẽ không chừa một chút đường lui cho đối phương, tỉ như hôm nay, Nhị di nương và Nhị tiểu thư ra tay hãm hại Lý thị, mà nàng thì không có chút sợ hãi, ra tay đối phó lại thật ngoan độc.
Chỉ cần như thế là có thể đánh giá nàng là một nữ nhân không dễ nhìn thấu. Tiểu nữ nhân ở trước mắt, biết mình có thể lợi dụng cái gì và cũng biết sẽ làm cái gì. Đôi mắt ngàn năm vẫn lạnh như băng của Vũ Văn Mặc lóe lên một tia sáng, tiếp theo lại bất động thanh sắc đi về phía Mộ Dung Thư.
“Do trong triều có việc nên ngày mai bản Vương sẽ hồi phủ. Nếu Vương phi muốn ở lại phủ Tướng quân thì cứ ở lại."
Hóa ra là vì chuyện này, chỉ cần nói hai câu đã nói xong, thế mà hắn lại bắt nàng đợi gần hai canh giờ! Mộ Dung Thư ôn nhu trả lời: “Thần thiếp cũng không có muốn rời xa gia, nhưng trớ trêu, sức khỏe mẫu thân thân không được tốt, thần thiếp muốn ở lại hầu hạ mẫu thân vài ngày cho tròn chữ hiếu. Mong gia đừng trách cứ, hai ngày sau, thần thiếp sẽ hồi phủ hầu hạ gia." Tuy nàng đã giải quyết xong Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhưng vẫn còn có chút việc nàng vẫn chưa xử lý, thời gian hai ngày này, nàng sẽ tranh thủ xử lí xong.
Ánh nến phản chiếu tiểu nữ nhân giảo hoạt trước mắt, khóe miệng Vũ Văn Mặc giật giật, bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, vậy nàng cứ ở lại phủ Tướng quân hai ngày đi."
“Vâng." Mộ Dung Thư lập tức phúc thân thi lễ, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Vũ Văn Mặc lại gọi nàng, “Vương phi khoan đi, bản Vương cảm thấy hơi mệt một chút…"
Vũ Văn Mặc còn chưa dứt lời, Mộ Dung Thư đã biến sắc, rất nhanh đã cướp lời của hắn, “Hồi gia, hôm nay thân thể thần thiếp không được, cái kia… Cái kia…" Lời chưa xong, mặt nàng đã đỏ bừng, xoay lưng về phía hắn, giả vờ ngượng ngùng nói, “Thần thiếp lại quỳ thủy nữa rồi."
Dưới ánh nến lung linh, nữ nhân mặt đỏ bừng, khóe miệng Vũ Văn Mặc kịch liệt co giật, bình tĩnh gật đầu nói: “Thì ra Vương phi lại quỳ thủy, hai ngày tới đừng quá cố sức! Bất quá... Bản Vương hơi mệt một chút, bụng có hơi đói, lại nghĩ đến vài món mà Vương phi đã làm vài ngày trước, đúng là mĩ vị, nếu bây giờ Vương phi rảnh, có thể xuống bếp vì bản Vương không?"
Quác quác quác quác quác quác...
Tiếng quạ đen kêu vang bên tai của Mộ Dung Thư, mặt nàng lúc hồng lúc trắng, thì ra… Hiazz… Chữ nghĩa ở cổ đại này rất tinh thâm đi, làm người ta nghĩ sai là không thể tránh được.
Nhưng nàng giận! Thật xấu hổ đi!
Nàng xoay người, vẫn bình tĩnh như trước, ôn nhu nói, “Thần thiếp đến phòng bếp ngay đây, xin gia chờ một lát." Đã bị mất hết mặt mũi nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường, tuy biểu hiện có chút cứng nhắc. Lúc nàng rời đi, dưới chân nàng hình như có gió, thoáng chốc đã không thấy nàng. Vũ Văn Mặc nhìn bóng lưng của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lại không tự chủ được mà đi theo nàng.
Mộ Dung Thư đi như chạy, âm thầm tự trách mình, đêm nay, nàng mất kiên nhẫn nên đã bị người kia trả đũa rồi! Mất mặt quá, thật là mất mặt quá mà! Nàng lo suy nghĩ nên vẫn không có phát hiện Vũ Văn Mặc đi theo phía sau. Đến phòng bếp, nàng thấy trong phòng chỉ còn vài bà tử làm việc nặng, Mộ Dung Thư lại thở dài, nàng vốn không muốn làm, nhưng xem ra chỉ còn cách tự bắt mình làm thôi.
Khi mấy người bà tử nhìn thấy Mộ Dung Thư thì sợ hãi như gặp phải cọp, khi nàng ôn nhu nói rõ ra lý do mà nàng đến đây thì họ mới không còn sợ, dựa theo sự phân phó của nàng mà bắt đầu nhóm lửa, rửa rau. Trong phòng bếp này, nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, so với phòng bếp nhỏ của Mộ Dung Thư thì tốt hơn một chút. Sau khi nghĩ xong sẽ nấu món gì, nàng liền bắt tay vào chuẩn bị.
Lúc này, có vài nguyên liệu rơi vào tầm mắt nàng, sâu trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng lại cười lạnh. Đứng ở cửa phòng bếp, Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư không ngừng bận rộn trong lòng cảm thấy tò mò. Nữ nhân này… Thật ra là người như thế nào? Khi thì giảo hoạt, khi thì thủ đoạn tàn nhẫn, khi thì thẹn thùng đáng yêu, khi thì…
Lúc này, khi Mộ Dung Thư quay đầu thì nhìn thấy Vũ Văn Mặc đang đứng ở cửa, nhíu mày nghĩ : hắn là đến trông coi? Chẳng lẽ sợ nàng để người khác làm thay?
Sau khi dặn dò bà tử canh lửa, Mộ Dung Thư đi qua cười nói: “Xin gia chờ thêm một chút nữa, sẽ xong rất nhanh. Thần thiếp chắc chắn sẽ làm cho khẩu vị của gia được mở rộng hơn!" Nàng cố gắng nhịn cười, không biết hắn có thể chịu nổi không đây!
Chưa tới một canh giờ sau, các món ăn đã chín.
Mộ Dung Thư hài lòng nhìn thành quả, tổng cộng có bảy món: ba ba hầm, canh thịt ớt, sườn kho, ruột heo hấp, cá cuốn cải chua, gà chiên ngũ vị, thịt băm chưng tương.
Tác giả :
Thư Ca