Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Quyển 1 - Chương 12
Trong hai năm qua, Vương gia chỉ nghỉ tại phòng của Vương phi duy nhất có một lần, đó là vào đêm tân hôn. Nhưng hôm nay, Vương gia rõ ràng là dùng cả buổi chiều chơi cờ vây cùng Thẩm trắc phi, cùng dùng xong bữa tối tại Trúc viên thế nhưng lại nghỉ ngơi ở Mai Viên?
Thẩm trắc phi lặng im không nói, ngẩng đầu nhìn y phục ngoài còn để trên đầu giường, lúc hắn rời đi đã quên mặc, hắn chưa từng như vậy, hôm nay hắn đúng là hơi khác thường.
Trong lòng hơi lo lắng, lẽ nào hắn động tâm với Mộ Dung Thư?
Nàng lắc đầu, sẽ không, hắn sẽ không. Nàng hiểu hắn, Mộ Dung Thư không phải là loại nữ tử hắn thích, hắn thích chính là nữ tử ôn nhu hiền thục.
Nhưng, những ngày gần đây Mộ Dung Thư có chút thay đổi, chẳng lẽ điểm ấy lại hấp dẫn hắn?
“Có phải hay không phải vì chuyện của Lưu mụ, Vương gia có chút bất mãn?" Tú Ngọc suy đoán nói.
Thẩm trắc phi nhướng mày, hai mắt sáng ngời, nhưng chẳng bao lâu, trong mắt lại có chút tia lo lắng hiện lên: “Chẳng lẽ Vương gia là trách ta quản lý vương phủ không tốt, nên mới xảy ra chuyện hạ nhân lừa gạt chủ tử." Kỳ thực trước đây nàng cũng đã biết việc này của Mai viên, nhưng cũng không có đi quản, dù sao nàng là vì tâm tư riêng của mình. Hôm nay đã hối hận, nếu nàng nắm quyền, nên sớm xử lí tốt việc này, không để cho hôm nay Mộ Dung Thư thừa cơ chiếm ưu thế.
“Sẽ không, vừa rồi Vương gia một chút tức giận cũng không có. Trắc phi không nên quá lo lắng." Tú Ngọc thấy khóe mi Thẩm trắc phi có nét ưu sầu, lập tức khuyên giải nói.
Nghe vậy, nét ưu sầu trên mặt Thẩm trắc phi cũng không giảm bớt, ngược lại còn còn tăng lên nhiều hơn. Cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài.
Sau khi bốn thị thiếp trong Bắc viên biết tin đêm nay Vương gia sẽ nghỉ tại Mai viên, không ai dám tin, lập tức cho người trong viện đi thăm dò đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, Vương gia đến Mai viên là muốn sủng ái Vương phi, hay còn nguyên nhân khác?
Người được phái đi tới tới lui lui cũng không có chút tin tức. Bốn vị phu nhân không khỏi đều hoảng hồn, nếu như Vương phi lấy được sủng ái, như vậy những ngày kế tiếp của các nàng nhất định là không dễ chịu! Thấp thỏm không yên nên bốn người cuối cùng phải ngồi lại, một bên dùng trà, một bên đợi tới sáng mai. Chỉ cần đến ngày mai, các nàng đều sẽ biết chuyện gì xảy ra.
“Lúc này chúng ta lo lắng như thế, trong lòng Thẩm trắc phi chắc chắc cũng không chịu nổi đâu." Đại phu nhân dùng khăn thêu chậm chút nước trà ở khóe môi, thản nhiên nói. Rõ ràng Vương gia cả ngày đều ở cùng Thẩm trắc phi, không ngờ sau bữa cơm chiều, Vương gia lại đến chỗ của Vương phi.
Ba người còn lại nhìn nhau, Tam phu nhân gật đầu nói: “Đúng vậy, nên lo lắng cũng không phải chỉ có mấy người chúng ta. Nếu đến lúc đó Vương phi lại được sủng ái, chúng ta chỉ cần thận trọng trong lời nói và việc làm, thì cũng không có chuyện gì."
“Ân, Tam muội nói rất đúng." Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân gật đầu phụ họa. Tứ phu nhân chớp đôi mắt quyến rũ hai cái, trong lòng vạn lần không cam lòng. Sau khi cắn nhẹ môi, cũng theo các nàng nói chuyện phiếm, chờ tin tức ngày mai.
Mai viên
Mộ Dung Thư dùng xong cơm chiều, sau khi uống một ly trà, liền ở trong sân đi một vòng để tiêu thực.
Đến khi trời tối hẳn, trăng đã hiện lên trên không, thì liền cùng Hồng Lăng quay về phòng.
“Vương phi, có phải chúng ta có nên chọn thêm hai đại nha hoàn hay không?" Hồng Lăng đang sửa soạn giường, nhẹ giọng đối với Mộ Dung Thư nói.
Chọn thêm đại nha hoàn? Mâu quang của Mộ Dung Thư lóe sáng, theo lẽ bình thường thì bên cạnh Vương phi phải có bốn đại nha hoàn hầu hạ, nhưng trong vòng hai năm nhập phủ, Mộ Dung Thư bởi vì ghen tị với dung mạo của ba đại nha hoàn kia, sợ ba người dùng nhan sắc quyến rũ Vũ Văn Mặc, liền tìm cách đuổi ra khỏi phủ, sau vẫn không tuyển thêm đại nha hoàn, chỉ để một mình Hồng Lăng hầu hạ bên cạnh.
Hôm nay mới nghĩ đến Hồng Lăng chỉ có một người nên năng lực cũng có hạn, cũng có rất nhiều chuyện nàng ấy không quản được, hiện nay phòng bếp nhỏ tạm thời cũng cần nàng ấy quản lý, sau khi trầm tư nửa khắc*, trả lời: “Mấy người nha hoàn bên ngoài, ngươi so với bản Vương phi đương nhiên hiểu rõ hơn, tìm ba người có năng lực còn có thể tin được, nâng lên thành đại nha hoàn đi."
* : khoảng nửa giây
“Mấy nha đầu này dung mạo cũng không tệ, Vương phi…" Hồng Lăng có chút do dự, ba nha đầu trước kia bị đuổi ra khỏi vương phủ đều có dung mạo thanh lệ, nên mới thành bệnh trong lòng của Vương phi, lúc này việc chọn đại nha hoàn không thể khinh suất, nếu như khiến Vương phi không hài lòng, chẳng phải đã hại mấy vị cô nương này sao.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư không khỏi có chút buồn cười, nàng gật đầu trả lời: “Dung mạo không quan trọng, chỉ cần là người hiểu chuyện và an phận liền có thể. Những người chuyên gây chuyện đừng nhắc tới. Nếu ngươi khó xử, chờ sau khi ngày mai bản Vương phi giải quyết xong chuyện của mấy cửa hàng, ngươi gọi các nha hoàn đó vào đây, bản Vương phi tự chọn là được." Sợ rằng chuyện trước kia đã trở thành bóng ma trong lòng của Hồng Lăng, Mộ Dung Thư trước kia thật đáng thương, một người nam nhân nếu muốn ăn vụng, ngươi có thể phòng được sao? Còn chưa thấy mình tự chuốc khổ!
“Vương phi không sợ các nha đầu này có tâm tư khác trong lòng sao?" Hồng Lăng đang trải chăn chợt ngừng tay, nói ra nghi ngờ trong lòng. Nàng cũng là vì Vương phi mà lo lắng, nếu đến lúc đó nha hoàn của Vương phi bò lên giường của Vương gia, như vậy, khẳng định là lại có không có ít thị phi.
Mộ Dung Thư phì cười ra tiếng, lắc đầu khẽ nói: “Nếu là có, bản Vương phi phòng được sao? Huống hồ việc này cũng không phải bản Vương phi có thể làm chủ! Vương gia muốn nữ nhân nào, bản Vương phi còn có thể ngăn cản? Dù cho Vương gia muốn ngươi, bản Vương phi cũng phải chấp nhận!
“Vương phi! Nô tì không có những ý nghĩ như vậy!" Hồng Lăng hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất thể hiện tâm ý, nàng đối với Vương gia không có một chút tâm tư nào không nên. Nàng chỉ muốn sau này có thể gả cho một người bình thường làm thê, dù cuộc sống có nghèo khó, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với thân phận của một nha đầu thông phòng trong vương phủ nhiều. “Nô tì biết thân phận của mình, thầm nghĩ phải hầu hạ Vương phi thật tốt, không dám có tâm tư trèo cao."
“Nha đầu ngốc. Ngươi là hạng người gì, bản Vương phi còn không biết sao? Trong vương phủ cũng chỉ có mình ngươi là đem Vương phi ta đặt vào trong lòng ngươi. Mấy năm qua ngươi tận tâm hầu hạ bản Vương phi, bản Vương phi đều ghi tạc trong lòng, chắc chắn sẽ vì ngươi mà chuẩn bị của hồi môn, còn tìm cho ngươi một mối hôn sự thật tốt. Huống hồ, huệ chất lan tâm như ngươi, hẳn đã quá rõ ràng, cùng nhiều nữ nhân hầu hạ một nam nhân, chắc chắn sẽ rất đau khổ, cuộc sống cũng không tốt gì. Ngày sau bản Vương phi sẽ cấp thật nhiều đồ cưới để gia đình chồng của ngươi phải vị nể mà ngươi ở gia đình chồng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống." Mộ Dung Thư ôn nhu nói. Trong khoảng thời gian này vẫn chỉ có Hồng Lăng là bên cạnh nàng, giúp nàng xử lí rất là nhiều việc lộn xộn, tất cả đều là nghĩ cho nàng.
Nàng đối đãi địch nhân sẽ không chút nương tay, thế nhưng đối với người của mình, tuyệt đối sẽ cấp những thứ tốt nhất!
Hồng Lăng viền mắt phiếm hồng*, nàng không ngờ vị trí của mình trong lòng Vương phi lại quan trọng như vậy, tuy rằng trong hai năm qua thỉnh thoảng Vương phi đối với nàng cũng có nghiêm khắc, thế nhưng đối với nàng vẫn là tín nhiệm, bây giờ còn đang vì nàng mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, nàng làm sao có thể không cảm động. Âm thầm quyết định, ngày sau đối với Vương phi càng trung thành, nhất định không làm vương phi thất vọng.
: khóc rồi đỏ
“Vương phi người tốt như vậy, Vương gia sao lại không nhìn thấy?" Hồng Lăng lau lệ trên mặt, thấp giọng thở dài.
“Chuyện này không có cách nào cưỡng cầu." Mộ Dung Thư cười trả lời. Nàng đối với Vũ Văn Mặc hoàn toàn không có cảm giác gì, hắn để ý hay không để ý thì cũng không liên quan đến nàng. Nàng không có tâm tư để quản, cũng sẽ không lãng phí tinh thần ở trên người của hắn.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang, chỉ nghe nha hoàn canh cửa hô: “Vương gia vạn phúc."
“Vương phi ở trong phòng, lúc này chắc vẫn chưa nghỉ ngơi."
Thẩm trắc phi lặng im không nói, ngẩng đầu nhìn y phục ngoài còn để trên đầu giường, lúc hắn rời đi đã quên mặc, hắn chưa từng như vậy, hôm nay hắn đúng là hơi khác thường.
Trong lòng hơi lo lắng, lẽ nào hắn động tâm với Mộ Dung Thư?
Nàng lắc đầu, sẽ không, hắn sẽ không. Nàng hiểu hắn, Mộ Dung Thư không phải là loại nữ tử hắn thích, hắn thích chính là nữ tử ôn nhu hiền thục.
Nhưng, những ngày gần đây Mộ Dung Thư có chút thay đổi, chẳng lẽ điểm ấy lại hấp dẫn hắn?
“Có phải hay không phải vì chuyện của Lưu mụ, Vương gia có chút bất mãn?" Tú Ngọc suy đoán nói.
Thẩm trắc phi nhướng mày, hai mắt sáng ngời, nhưng chẳng bao lâu, trong mắt lại có chút tia lo lắng hiện lên: “Chẳng lẽ Vương gia là trách ta quản lý vương phủ không tốt, nên mới xảy ra chuyện hạ nhân lừa gạt chủ tử." Kỳ thực trước đây nàng cũng đã biết việc này của Mai viên, nhưng cũng không có đi quản, dù sao nàng là vì tâm tư riêng của mình. Hôm nay đã hối hận, nếu nàng nắm quyền, nên sớm xử lí tốt việc này, không để cho hôm nay Mộ Dung Thư thừa cơ chiếm ưu thế.
“Sẽ không, vừa rồi Vương gia một chút tức giận cũng không có. Trắc phi không nên quá lo lắng." Tú Ngọc thấy khóe mi Thẩm trắc phi có nét ưu sầu, lập tức khuyên giải nói.
Nghe vậy, nét ưu sầu trên mặt Thẩm trắc phi cũng không giảm bớt, ngược lại còn còn tăng lên nhiều hơn. Cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài.
Sau khi bốn thị thiếp trong Bắc viên biết tin đêm nay Vương gia sẽ nghỉ tại Mai viên, không ai dám tin, lập tức cho người trong viện đi thăm dò đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, Vương gia đến Mai viên là muốn sủng ái Vương phi, hay còn nguyên nhân khác?
Người được phái đi tới tới lui lui cũng không có chút tin tức. Bốn vị phu nhân không khỏi đều hoảng hồn, nếu như Vương phi lấy được sủng ái, như vậy những ngày kế tiếp của các nàng nhất định là không dễ chịu! Thấp thỏm không yên nên bốn người cuối cùng phải ngồi lại, một bên dùng trà, một bên đợi tới sáng mai. Chỉ cần đến ngày mai, các nàng đều sẽ biết chuyện gì xảy ra.
“Lúc này chúng ta lo lắng như thế, trong lòng Thẩm trắc phi chắc chắc cũng không chịu nổi đâu." Đại phu nhân dùng khăn thêu chậm chút nước trà ở khóe môi, thản nhiên nói. Rõ ràng Vương gia cả ngày đều ở cùng Thẩm trắc phi, không ngờ sau bữa cơm chiều, Vương gia lại đến chỗ của Vương phi.
Ba người còn lại nhìn nhau, Tam phu nhân gật đầu nói: “Đúng vậy, nên lo lắng cũng không phải chỉ có mấy người chúng ta. Nếu đến lúc đó Vương phi lại được sủng ái, chúng ta chỉ cần thận trọng trong lời nói và việc làm, thì cũng không có chuyện gì."
“Ân, Tam muội nói rất đúng." Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân gật đầu phụ họa. Tứ phu nhân chớp đôi mắt quyến rũ hai cái, trong lòng vạn lần không cam lòng. Sau khi cắn nhẹ môi, cũng theo các nàng nói chuyện phiếm, chờ tin tức ngày mai.
Mai viên
Mộ Dung Thư dùng xong cơm chiều, sau khi uống một ly trà, liền ở trong sân đi một vòng để tiêu thực.
Đến khi trời tối hẳn, trăng đã hiện lên trên không, thì liền cùng Hồng Lăng quay về phòng.
“Vương phi, có phải chúng ta có nên chọn thêm hai đại nha hoàn hay không?" Hồng Lăng đang sửa soạn giường, nhẹ giọng đối với Mộ Dung Thư nói.
Chọn thêm đại nha hoàn? Mâu quang của Mộ Dung Thư lóe sáng, theo lẽ bình thường thì bên cạnh Vương phi phải có bốn đại nha hoàn hầu hạ, nhưng trong vòng hai năm nhập phủ, Mộ Dung Thư bởi vì ghen tị với dung mạo của ba đại nha hoàn kia, sợ ba người dùng nhan sắc quyến rũ Vũ Văn Mặc, liền tìm cách đuổi ra khỏi phủ, sau vẫn không tuyển thêm đại nha hoàn, chỉ để một mình Hồng Lăng hầu hạ bên cạnh.
Hôm nay mới nghĩ đến Hồng Lăng chỉ có một người nên năng lực cũng có hạn, cũng có rất nhiều chuyện nàng ấy không quản được, hiện nay phòng bếp nhỏ tạm thời cũng cần nàng ấy quản lý, sau khi trầm tư nửa khắc*, trả lời: “Mấy người nha hoàn bên ngoài, ngươi so với bản Vương phi đương nhiên hiểu rõ hơn, tìm ba người có năng lực còn có thể tin được, nâng lên thành đại nha hoàn đi."
* : khoảng nửa giây
“Mấy nha đầu này dung mạo cũng không tệ, Vương phi…" Hồng Lăng có chút do dự, ba nha đầu trước kia bị đuổi ra khỏi vương phủ đều có dung mạo thanh lệ, nên mới thành bệnh trong lòng của Vương phi, lúc này việc chọn đại nha hoàn không thể khinh suất, nếu như khiến Vương phi không hài lòng, chẳng phải đã hại mấy vị cô nương này sao.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư không khỏi có chút buồn cười, nàng gật đầu trả lời: “Dung mạo không quan trọng, chỉ cần là người hiểu chuyện và an phận liền có thể. Những người chuyên gây chuyện đừng nhắc tới. Nếu ngươi khó xử, chờ sau khi ngày mai bản Vương phi giải quyết xong chuyện của mấy cửa hàng, ngươi gọi các nha hoàn đó vào đây, bản Vương phi tự chọn là được." Sợ rằng chuyện trước kia đã trở thành bóng ma trong lòng của Hồng Lăng, Mộ Dung Thư trước kia thật đáng thương, một người nam nhân nếu muốn ăn vụng, ngươi có thể phòng được sao? Còn chưa thấy mình tự chuốc khổ!
“Vương phi không sợ các nha đầu này có tâm tư khác trong lòng sao?" Hồng Lăng đang trải chăn chợt ngừng tay, nói ra nghi ngờ trong lòng. Nàng cũng là vì Vương phi mà lo lắng, nếu đến lúc đó nha hoàn của Vương phi bò lên giường của Vương gia, như vậy, khẳng định là lại có không có ít thị phi.
Mộ Dung Thư phì cười ra tiếng, lắc đầu khẽ nói: “Nếu là có, bản Vương phi phòng được sao? Huống hồ việc này cũng không phải bản Vương phi có thể làm chủ! Vương gia muốn nữ nhân nào, bản Vương phi còn có thể ngăn cản? Dù cho Vương gia muốn ngươi, bản Vương phi cũng phải chấp nhận!
“Vương phi! Nô tì không có những ý nghĩ như vậy!" Hồng Lăng hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất thể hiện tâm ý, nàng đối với Vương gia không có một chút tâm tư nào không nên. Nàng chỉ muốn sau này có thể gả cho một người bình thường làm thê, dù cuộc sống có nghèo khó, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với thân phận của một nha đầu thông phòng trong vương phủ nhiều. “Nô tì biết thân phận của mình, thầm nghĩ phải hầu hạ Vương phi thật tốt, không dám có tâm tư trèo cao."
“Nha đầu ngốc. Ngươi là hạng người gì, bản Vương phi còn không biết sao? Trong vương phủ cũng chỉ có mình ngươi là đem Vương phi ta đặt vào trong lòng ngươi. Mấy năm qua ngươi tận tâm hầu hạ bản Vương phi, bản Vương phi đều ghi tạc trong lòng, chắc chắn sẽ vì ngươi mà chuẩn bị của hồi môn, còn tìm cho ngươi một mối hôn sự thật tốt. Huống hồ, huệ chất lan tâm như ngươi, hẳn đã quá rõ ràng, cùng nhiều nữ nhân hầu hạ một nam nhân, chắc chắn sẽ rất đau khổ, cuộc sống cũng không tốt gì. Ngày sau bản Vương phi sẽ cấp thật nhiều đồ cưới để gia đình chồng của ngươi phải vị nể mà ngươi ở gia đình chồng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống." Mộ Dung Thư ôn nhu nói. Trong khoảng thời gian này vẫn chỉ có Hồng Lăng là bên cạnh nàng, giúp nàng xử lí rất là nhiều việc lộn xộn, tất cả đều là nghĩ cho nàng.
Nàng đối đãi địch nhân sẽ không chút nương tay, thế nhưng đối với người của mình, tuyệt đối sẽ cấp những thứ tốt nhất!
Hồng Lăng viền mắt phiếm hồng*, nàng không ngờ vị trí của mình trong lòng Vương phi lại quan trọng như vậy, tuy rằng trong hai năm qua thỉnh thoảng Vương phi đối với nàng cũng có nghiêm khắc, thế nhưng đối với nàng vẫn là tín nhiệm, bây giờ còn đang vì nàng mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, nàng làm sao có thể không cảm động. Âm thầm quyết định, ngày sau đối với Vương phi càng trung thành, nhất định không làm vương phi thất vọng.
: khóc rồi đỏ
“Vương phi người tốt như vậy, Vương gia sao lại không nhìn thấy?" Hồng Lăng lau lệ trên mặt, thấp giọng thở dài.
“Chuyện này không có cách nào cưỡng cầu." Mộ Dung Thư cười trả lời. Nàng đối với Vũ Văn Mặc hoàn toàn không có cảm giác gì, hắn để ý hay không để ý thì cũng không liên quan đến nàng. Nàng không có tâm tư để quản, cũng sẽ không lãng phí tinh thần ở trên người của hắn.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang, chỉ nghe nha hoàn canh cửa hô: “Vương gia vạn phúc."
“Vương phi ở trong phòng, lúc này chắc vẫn chưa nghỉ ngơi."
Tác giả :
Thư Ca