Chính Năng Lượng Hệ Thống
Chương 61: Chu Nghiêu Uẩn trả thù
Edit: Koliz
Kỳ thực từ chuyện này, có thể thể hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai.
Việc này nếu như đặt ở trên người Chu Nghiêu Uẩn, nếu cậu được trọng sinh trước tiên sẽ chọn trả thù, có Tiểu Thất cái thứ gian lận này, muốn trả thù lại thành là việc phi thường đơn giản, mà ở Quý Trần Ai xem ra, so với tốn đi hận thù người khác, ngược lại đơn giản là quên đi quá khứ.
Sự thực chứng minh, Quý Trần Ai đối với suy đoán qua tính cách của Chu Nghiêu Uẩn vô cùng đáng tin, bởi vì sau khi Tiểu Thất kiểm tra phát hiện một nhà đứa trẻ đã được Quý Trần Ai cứu kia, quá mức bi thảm.
Mẹ đứa nhỏ là công nhân, người cha lấy vốn làm ăn nhỏ, cuộc sống vẫn luôn được cho khá giả, thế nhưng ngay không lâu trước đây, cửa hàng của cha cậu ta đột nhiên gặp hỏa hoạn, hàng hóa tồn trữ cùng phòng ở đồng thời bị thiêu thành tro tàn, vạn hạnh là không người có người bị thương. Trải qua điều tra của lực lượng cảnh sát, phát hiện là do đường bộ lão hóa tạo thành hỏa hoạn. Nhưng bởi vì không mua bảo hiểm, bọn họ nhất định phải gánh chịu lượng tổn thất lớn.
Đương nhiên, chuyện này đối với nhà bọn họ mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu, rất nhanh, hành vi lấy trộm đồ bên trong nhà xưởng của mẹ đứa nhỏ bị người phát hiện, cô ta trực tiếp bị nhà xưởng đuổi đi.
Bởi vì chút biến cố này, sinh hoạt của một nhà bọn họ trực tiếp từ thiên đường biến thành địa ngục, đứa nhỏ trong lúc nhất thời không có cách nào chịu đựng được biến hóa lớn như vậy, lựa chọn rời nhà trốn đi, kết quả buổi tối hôm cậu ta rời nhà, cậu ta gặp phải một vụ tai nạn xe cộ —— mất đi đôi chân.
Hỏa hoạn, sa thải, tai nạn xe cộ, Quý Trần Ai không biết bên trong còn có bao nhiêu trùng hợp, nhưng Chu Nghiêu Uẩn trong việc này, tuyệt đối đóng vai trò không nhỏ.
Giờ khắc này, tâm tình Quý Trần Ai vốn nên cao hứng, nhìn thấy người hại anh biến thành tàn tật bị báo ứng, kết cục hả hê lòng người như thế, vốn nên khiến người ta muốn nhếch khóe miệng. Nhưng lại không giống sảng khoái trong tưởng tượng, Quý Trần Ai tâm tình lúc này vô cùng bình tĩnh, giống như nhìn cố sự không hề liên quan gì tới anh, nhiều nhất chỉ là cười cười vô vị.
Tiểu Thất nói: “Ai Ai, ngươi không cao hứng?"
Quý Trần Ai nói: “Thời gian đã cách quá lâu… Ta không còn cảm giác gì cả."
Tiểu Thất trầm mặc một hồi, lại nói: “Ta rất ghét Lưu Hi."
Quý Trần Ai nói: “Ai? Ai là Lưu Hi?"
Tiểu Thất nói: “Chính là đứa bé trai làm bộ cầu cứu kia…"
Lưu Hi, Quý Trần Ai bây giờ mới biết tên đứa bé trai anh cứu, sau khi anh bị thương, người nhà kia cũng chưa từng đến thăm anh, lần gặp mặt duy nhất là ở cục cảnh sát, bất quá lần gặp gỡ kia cũng là cãi vã từ đầu tới đuôi.
Cha mẹ Lưu Hi cũng không nhận ra con trai mình sai chỗ nào, dưới cái nhìn của bọn họ, Quý Trần Ai chính là một người đi đường quản việc không đâu, trái lại mang đến cho gia đình bọn họ không ít phiền phức.
Ranh con xấc xược* để có thể trở thành thằng ranh con xấc xược, là vì bọn chúng có một cha mẹ so với bọn chúng còn xấc xược hơn.
(*: Nguyên văn là ‘hùng hài tử’, ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, nagng bướng, khiến người khác ghét.)
Quý Trần Ai đối với việc này hoàn toàn được trải nghiệm bản chất con người đáng ghê tởm, anh lúc đó lại không hiểu tại sao, tại sao làm chuyện tốt mà anh lại có kết quả như thế.
Bất quá bây giờ, có hiểu hay không đã không còn vấn đề.
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn không hề dò hỏi ý kiến Quý Trần Ai, mà trực tiếp lựa chọn giúp anh báo thù, nếu như không phải là bởi vì sự việc Quý Minh Trung mà Quý Trần Ai đột nhiên nghĩ tới, e rằng Quý Trần Ai vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Từ trong tài liệu tiểu Thất tra ra có thể biết, một nhà Lưu Hi vô cùng thê thảm, cha làm ăn thất bại, mẹ bị sa thải, cố tình vào lúc này chân Lưu Hi lại bị thương, tài xế gây chuyện vẫn chưa bắt được, cho nên toàn bộ tiền chữa bệnh đều phải tự mình gánh chịu.
Tiểu Thất thậm chí còn phát một đoạn video bệnh viện liên quan tới Lưu Hi cho Quý Trần Ai xem, bên trong video, Lưu Hi đang phát nóng giận vứt đồ đạc trên đất, mẹ cậu ta đứng một bên gào khóc, cha thì lại cau mày hút thuốc lá, từ trên nét mặt có thể nhìn ra một mặt sầu khổ.
Giọng mẹ đứa bé truyền tới, cô ta nói: “Lão Lưu, chúng ta gặp phải những chuyện này, có lẽ đều là báo ứng a."
Lão Lưu sau khi nghe cũng không nói gì, chỉ tiếp tục yên lặng hút thuốc.
Mẹ đứa bé lại nói: “Em đã tự mình đi thăm dò điều tra chuyện kia, phát hiện cậu ta sau khi tàn tật không lâu đã chết rồi…" Cô ta lúc nói lời này, là thì thầm cùng với cha đứa bé, giống như sợ bị đứa trẻ bị thương nghe được.
“Cô nói mò gì đây!" Lão Lưu nói, “Đừng có mẹ nhà nó nói lung tung."
Mẹ của đứa bé lầm bầm: “Nếu không chúng ta đi mời một đạo sĩ tới làm…? Chúng ta như bây giờ… Cũng quá…"
Chân mày lão chồng nhíu chặt hơn, nhưng không hề phản bác mẹ đứa bé, lúc trước hắn ta không có để ý, bây giờ nghĩ lại, những chuyện này đồng thời phát sinh, dường như cũng thật trùng hợp không ít, đặc biệt sau khi Lưu Hi thối tàn phế, hắn ta nhanh chóng gọi người đi hỏi tin tức thiếu niên bởi vì Lưu Hi mà tàn phế kia.
Mà sau khi biết tin thiếu niên kia đã chết, ý nghĩ là người nhà thiếu niên kia đang gây chuyện là vô lý, hắn ta vốn muốn thở một hơi, nhưng một câu của mẹ đứa bé, lại làm cho phía sau lưng hắn ta đột nhiên có chút lạnh người.
Nếu như không phải là do người mà là thiên tai, e rằng đối với bọn họ mà nói còn bết bát hơn, cái thứ vận thế này, tuy rằng ngươi có thể không tin, thế nhưng sự tình phát sinh hiện thực lại ngươi không thể tiếp tục không tin.
Lão Lưu cuối cùng thỏa hiệp nói: “Làm một chút đi."
Mẹ đứa bé lại nói: “Em đã hỏi thăm một chút ông ta sống ở chỗ nào, tìm thời gian đi xem xem…"
Lão Lưu lại gật đầu một cái, còn muốn nói, lại bị một trận khóc nháo của đứa trẻ cắt đứt. Lưu Hi với Quý Trần Ai khác nhau, cậu ta là từ nhỏ được yêu chiều lớn lên, chưa từng chịu qua ủy khuất gì, nếu không cũng sẽ không làm nên trò đùa dai ác liệt như vậy, nhưng biến đổi lớn trong nhà cùng với thân thể tàn tật lại làm cho cậu ta trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được, vì vậy tính cách trở nên ngày càng nóng nảy.
Cùng Quý Trần Ai sau khi tàn tật so ra, tình huống của cậu ta càng thêm không xong.
Xem đến đây, video liền hết, Quý Trần Ai nói: “Bọn họ thật sự đi?"
Tiểu Thất nói: “Ta cũng thật tò mò về vấn đề này, cho nên cứ tiếp tục vây xem thêm…"
Quý Trần Ai nghe đến đó bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, anh cau mày lại: “Tiểu Thất, ngươi nói ngươi tiếp tục vây xem, ý là ngươi kỳ thật vẫn luôn biết Chu Nghiêu Uẩn đang làm cái gì?"
Tiểu Thất ho khan hai tiếng: “Này, đây không phải là do ngươi không có hỏi sao…"
Quý Trần Ai nói: “Ngươi dám à Tiểu Thất, này cũng có thể gạt ta."
Tiểu Thất liền hết sức khó xử cười hai tiếng, sau đó cứng rắn chuyển đề tài: “Ngươi có còn muốn biết chuyện sau đó sao."
Quý Trần Ai nói: “Nói."
Tiểu Thất nói: “Sau đó bọn họ đi tìm Quý Minh Trung, muốn hỏi ra vị trí phần mộ ngươi…"
Quý Trần Ai nói: “Quý Minh Trung? Sau đó thì sao?"
Tiểu Thất nói: “Khi đó Trầm Thư Nhã mới ly hôn với Quý Minh Trung không lâu, Quý Tô Minh lại ở nhà bộc lộ, tâm tình Quý Minh Trung hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, sau đó ông ta trực tiếp gọi người đánh hai người kia đuổi ra ngoài."
Phát triển này Quý Trần Ai có thể đoán được.
Tiểu Thất nói: “Sau khi bị đánh đuổi ra ngoài, bọn họ đương nhiên không cam lòng, lại không biết từ đâu lấy được địa chỉ của Trầm Thư Nhã, chạy đến nhà Trầm Thư Nhã hỏi…"
Quý Trần Ai nói: “Trầm Thư Nhã phản ứng thế nào?"
Tiểu Thất nói: “Ha, cái này rất đặc sắc, ta còn ghi lại đây!" —— Thấy Tiểu Thất nói tự hào như thế, Quý Trần Ai cũng không biết nên mắng nó cái gì, tên này sau lưng anh không biết rình coi bao nhiêu người, mãi đến tận khi sự việc bại lộ mới nói cho anh biết những thứ này.
Sau đó Tiểu Thất liền lấy video lợi dụng camera máy tính trong nhà Trầm Thư Nhã quay lại cho Quý Trần Ai xem.
Trầm Thư Nhã lúc đó cũng không đi xử lý chuyện này, cho nên chưa từng thấy cha mẹ Lưu Hi, ban đầu còn nhiệt tình nghênh đón hai vợ chồng này vào trong phòng, kết quả sai khi biết nguyên lai bọn họ chính là cha mẹ của đứa nhóc xấc xược kia, Trầm Thư Nhã lập tức đổi sắc mặt, bà vốn đang pha trà cho hai người kia, khi biết thông tin này, lập tức đập ấm trà lên bàn một cái, mặt âm trầm thu cốc uống trà đi.
Trầm Thư Nhã nói: “Các người tới đây làm gì?"
Biểu tình của mẹ Lưu Hi có chút lúng túng, cô ta nói: “Là như vậy, chúng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với chuyện lúc trước, cho nên… Muốn hỏi một chút, ừm… Quý Trần Ai chôn ở chỗ nào."
Trầm Thư Nhã cười lạnh nói: “Chôn ở chỗ nào? Chôn ở chỗ cái rắm nhà mày!"
Cha Lưu Hi nói: “Chị sao lại tỏ thái độ đấy, chúng tôi cũng biết sai rồi mà, nếu không tại sao lại chạy tới hỏi chị cái này!" —— hắn ta cũng không phải thật sự cảm thấy bản thân sai, mà là sau khi hỏi thăm đạo sĩ phong thủy, bị người ta kiến nghị tốt nhất đi tới mộ phần thì đổi vận mới tương đối dễ dàng.
Trầm Thư Nhã nói: “Các người cút đi, tôi không có gì đáng nói với các người hết." Lúc bà nói lời này, trong ánh mắt với trên mặt đều là xem thường cùng trào phúng, nhìn hai người trước mặt mình kia phảng phất như đang nhìn vật bẩn thỉu, hận không thể lấy giấy ăn ném hai người kia từ trong nhà ra ngoài!
Quý Trần Ai chưa từng gặp Trầm Thư Nhã có tính công kích như thế bao giờ, mặc dù anh biết Quý Minh Trung và Trầm Thư Nhã đã ly hôn, cũng biết Trầm Thư Nhã đối với sự quấy rầy của truyền thông hết sức xem thường, nhưng khi nhìn đến Trầm Thư Nhã trên mặt không chút che giấu xem thường cùng tức giận, anh mới chính thức cảm giác được, Trầm Thư Nhã đã thay đổi.
Từ thỏ con trắng nhỏ nhu thuận, biến thành con nhím không chút do dự đánh trả, chỉ cần có người dám xâm phạm đến lãnh địa của bà, bà liền dám tức giận đâm ngược lại.
Mẹ Lưu Hi cũng có hơi bốc hỏa, giống như cha Lưu Hi, cô ta đồng dạng không cảm thấy bản thân sai chỗ nào, dưới cái nhìn của cô ta, hành động của Quý Trần Ai chính là loại ngu xuẩn điển hình —— không sai, trong mắt của cô ta, người bởi vì làm việc tốt mà gặp bất hạnh, đều là ngu xuẩn.
itsukahikari.wordpress.com
Mẹ Lưu Hi mạnh mẽ đè nén tức giận xuống, giả cười nói: “Em biết chị nóng tính, thế nhưng sự việc đã xảy ra rồi, ai cũng không muốn như vậy, chúng em đây không phải là muốn bồi thường chị một chút sao."
Trầm Thư Nhã lạnh lùng nhìn hai người: “Bồi thường? Cô bồi thường tôi? Cũng đúng là tiện nhân sinh tiện chủng, lúc trước khi con trai tôi vì cứu tên tiểu tạp chủng nhà cô bị thương tại sao cô không có tới bồi thường, hiện tại con trai tôi mất, các người muốn tới trước mộ phần coi như bồi thường xong? Cô đi mà mơ với quỷ đi!"
Quý Trần Ai lớn tới vậy, xưa nay chưa từng nghe Trầm Thư Nhã nói một câu thô tục, thế nhưng hôm nay lại rõ ràng từ trong miệng Trầm Thư Nhã nghe được câu thô tục thằng con hoang cùng tiện nhân, anh cũng không nói được bản thân có cảm giác gì, chỉ là nặng nề mím môi.
Mẹ Lưu Hi cả giận nói: “Mày nói chuyện kiểu gì đấy! Ai là thằng con hoang! Có tin tao tát cái miệng rộng của mày không!"
Trầm Thư Nhã đối mặt với hai người đang tức giận cái gì cũng không nói, trực tiếp quay người đi vào nhà bếp, mấy giây sau mang theo con dao thái rau đi tới phòng khách, sau đó dùng đao chỉ vào hai người nói: “Bọn mày cút hay không cút? Có tin tao một đao chém chết hai người bọn mày không?"
Lúc bà nói lời này, trong ánh mắt là một loại tối tăm cùng phẫn nộ khiến người kinh hồn táng đảm*, khiến người khác không chút hoài nghi nào rằng bà chỉ là đang đe dọa.
Cha Lưu Hi còn muốn nói điều gì đó, lại bị mẹ Lưu Hi kéo lại, cô ta nhổ nước bọt xuống đất, cười lạnh nói: “Đi thì đi, uy hiếp bọn tao có ích lợi gì, mẹ kiếp còn không phải đều đã chết!" (T không thích dịch mấy đoạn này, khó dịch quớ QAQ)
Lời này xem như hoàn toàn đâm vào tim Trầm Thư Nhã, bà trực tiếp giơ dao lên đâm về phía mẹ Lưu Hi, mẹ Lưu Hi hét lên một tiếng, nghiêng mình né tránh, dao kia vừa vặn cắm trên ghế sô pha bên người cô ta.
Trầm Thư Nhã giận dữ hét: “Cút hay không cút?"
Hai người nhìn về phía Trầm Thư Nhã, trong ánh mắt toàn bộ đều là sợ hãi, sau đó ngã lộn nhào chạy mất.
Trầm Thư Nhã nhìn bóng lưng hai người, bộ dáng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, bà đứng tại chỗ một hồi, rồi mới chậm rãi đi tới cạnh ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.
Cũng không quản bên cạnh còn cắm dao thái rau, Trầm Thư Nhã móc ví tiền từ trong túi sách gần đó ra, sau đó tay run run lấy ra một bức ảnh từ trong ví —— bức ảnh kia, lại bất ngờ chính là Quý Trần Ai.
Không nói tiếng nào, một giọt nước mắt Trầm Thư Nhã rơi vào trong hình, bà nghẹn ngào vuốt ve đứa con trong hình vẫn còn trẻ tuổi, lại đã chết, sau đó nhẹ giọng kêu: “Ai Ai, mẹ rất nhớ con."
Quý Trần Ai thấy cảnh này, hầu kết hơi giật giật lên xuống.
Vận mệnh hỏng bét của cha mẹ Lưu Hi, cũng không bởi vì bọn họ giả vờ thỏa hiệp mà dừng lại, bởi vì không lâu sau khi bọn họ quấy rầy Trầm Thư Nhã, trong nhà liền gặp trộm, ngoại trừ sổ tiết kiệm ra, tất cả những vật đáng tiền đều bị đánh cắp đi, mà gia cụ lớn không thể mang đi, toàn bộ đều bị đập phá, trong nhà khắp nơi đều bừa bộn.
Sau khi cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận là vụ trốn phạm gây án, tính khả thi có thể bắt được tên trộm vô cùng nhỏ —— nói cách khác, chính là muốn bắt được tội phạm, khả năng rất thấp.
Mẹ Lưu Hi bởi vì chuyện này mà bạo phát cãi vã quy mô lớn với cha Lưu Hi, cô ta nói nhất định là cha Lưu Hi chọc phải người nào, mới có thể dính phải trả thù này, cha Lưu Hi thì lại phản bác nói nhất định là tính tình mẹ Lưu Hi quá quái gở, mới ở bên ngoài đắc tội người ta.
Một gia đình vốn hài hòa hoàn toàn bị phá vỡ, Lưu Hi bởi vì trong nhà không chi trả nổi tiền chữa bệnh, không thể không xuất viện sớm, chân triệt để đã không còn khả năng hồi phục.
Đương nhiên, người chỉ cần sống, tổng sẽ phát hiện sự tình vẫn còn có thể càng gay go thêm, sau khi trong nhà bị trộm, cha Lưu Hi đột nhiên phát hiện thân thể mình giống như có vấn đề, đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện mình cư nhiên bị ung thư phổi.
Chuyện như vậy, không phải là Chu Nghiêu Uẩn có thể điều khiển, hiển nhiên là trời cao cũng không nhìn nổi, trực tiếp khiến cha Lưu Hi gặp một kiếp này.
Mẹ Lưu Hi đến lúc này muốn không tin số mệnh cũng không được, cô ta cảm thấy những việc làm mình nhất định là sai rồi, nhưng trên thế giới lại không có thuốc hối hận.
Quý Trần Ai xem như triệt để kiến thức được thủ đoạn trả thù của Chu Nghiêu Uẩn, dựa theo logic của Chu Nghiêu Uẩn chính là —— chết gì đó thì quá dễ dàng, quả thực chính là tiện nghi cho người muốn trả thù, chỉ có sống, tiếp tục sống, mới sẽ biết được, dưới đáy địa ngục, còn có thể có một địa ngục khác.
Kỳ thực từ chuyện này, có thể thể hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai.
Việc này nếu như đặt ở trên người Chu Nghiêu Uẩn, nếu cậu được trọng sinh trước tiên sẽ chọn trả thù, có Tiểu Thất cái thứ gian lận này, muốn trả thù lại thành là việc phi thường đơn giản, mà ở Quý Trần Ai xem ra, so với tốn đi hận thù người khác, ngược lại đơn giản là quên đi quá khứ.
Sự thực chứng minh, Quý Trần Ai đối với suy đoán qua tính cách của Chu Nghiêu Uẩn vô cùng đáng tin, bởi vì sau khi Tiểu Thất kiểm tra phát hiện một nhà đứa trẻ đã được Quý Trần Ai cứu kia, quá mức bi thảm.
Mẹ đứa nhỏ là công nhân, người cha lấy vốn làm ăn nhỏ, cuộc sống vẫn luôn được cho khá giả, thế nhưng ngay không lâu trước đây, cửa hàng của cha cậu ta đột nhiên gặp hỏa hoạn, hàng hóa tồn trữ cùng phòng ở đồng thời bị thiêu thành tro tàn, vạn hạnh là không người có người bị thương. Trải qua điều tra của lực lượng cảnh sát, phát hiện là do đường bộ lão hóa tạo thành hỏa hoạn. Nhưng bởi vì không mua bảo hiểm, bọn họ nhất định phải gánh chịu lượng tổn thất lớn.
Đương nhiên, chuyện này đối với nhà bọn họ mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu, rất nhanh, hành vi lấy trộm đồ bên trong nhà xưởng của mẹ đứa nhỏ bị người phát hiện, cô ta trực tiếp bị nhà xưởng đuổi đi.
Bởi vì chút biến cố này, sinh hoạt của một nhà bọn họ trực tiếp từ thiên đường biến thành địa ngục, đứa nhỏ trong lúc nhất thời không có cách nào chịu đựng được biến hóa lớn như vậy, lựa chọn rời nhà trốn đi, kết quả buổi tối hôm cậu ta rời nhà, cậu ta gặp phải một vụ tai nạn xe cộ —— mất đi đôi chân.
Hỏa hoạn, sa thải, tai nạn xe cộ, Quý Trần Ai không biết bên trong còn có bao nhiêu trùng hợp, nhưng Chu Nghiêu Uẩn trong việc này, tuyệt đối đóng vai trò không nhỏ.
Giờ khắc này, tâm tình Quý Trần Ai vốn nên cao hứng, nhìn thấy người hại anh biến thành tàn tật bị báo ứng, kết cục hả hê lòng người như thế, vốn nên khiến người ta muốn nhếch khóe miệng. Nhưng lại không giống sảng khoái trong tưởng tượng, Quý Trần Ai tâm tình lúc này vô cùng bình tĩnh, giống như nhìn cố sự không hề liên quan gì tới anh, nhiều nhất chỉ là cười cười vô vị.
Tiểu Thất nói: “Ai Ai, ngươi không cao hứng?"
Quý Trần Ai nói: “Thời gian đã cách quá lâu… Ta không còn cảm giác gì cả."
Tiểu Thất trầm mặc một hồi, lại nói: “Ta rất ghét Lưu Hi."
Quý Trần Ai nói: “Ai? Ai là Lưu Hi?"
Tiểu Thất nói: “Chính là đứa bé trai làm bộ cầu cứu kia…"
Lưu Hi, Quý Trần Ai bây giờ mới biết tên đứa bé trai anh cứu, sau khi anh bị thương, người nhà kia cũng chưa từng đến thăm anh, lần gặp mặt duy nhất là ở cục cảnh sát, bất quá lần gặp gỡ kia cũng là cãi vã từ đầu tới đuôi.
Cha mẹ Lưu Hi cũng không nhận ra con trai mình sai chỗ nào, dưới cái nhìn của bọn họ, Quý Trần Ai chính là một người đi đường quản việc không đâu, trái lại mang đến cho gia đình bọn họ không ít phiền phức.
Ranh con xấc xược* để có thể trở thành thằng ranh con xấc xược, là vì bọn chúng có một cha mẹ so với bọn chúng còn xấc xược hơn.
(*: Nguyên văn là ‘hùng hài tử’, ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, nagng bướng, khiến người khác ghét.)
Quý Trần Ai đối với việc này hoàn toàn được trải nghiệm bản chất con người đáng ghê tởm, anh lúc đó lại không hiểu tại sao, tại sao làm chuyện tốt mà anh lại có kết quả như thế.
Bất quá bây giờ, có hiểu hay không đã không còn vấn đề.
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn không hề dò hỏi ý kiến Quý Trần Ai, mà trực tiếp lựa chọn giúp anh báo thù, nếu như không phải là bởi vì sự việc Quý Minh Trung mà Quý Trần Ai đột nhiên nghĩ tới, e rằng Quý Trần Ai vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Từ trong tài liệu tiểu Thất tra ra có thể biết, một nhà Lưu Hi vô cùng thê thảm, cha làm ăn thất bại, mẹ bị sa thải, cố tình vào lúc này chân Lưu Hi lại bị thương, tài xế gây chuyện vẫn chưa bắt được, cho nên toàn bộ tiền chữa bệnh đều phải tự mình gánh chịu.
Tiểu Thất thậm chí còn phát một đoạn video bệnh viện liên quan tới Lưu Hi cho Quý Trần Ai xem, bên trong video, Lưu Hi đang phát nóng giận vứt đồ đạc trên đất, mẹ cậu ta đứng một bên gào khóc, cha thì lại cau mày hút thuốc lá, từ trên nét mặt có thể nhìn ra một mặt sầu khổ.
Giọng mẹ đứa bé truyền tới, cô ta nói: “Lão Lưu, chúng ta gặp phải những chuyện này, có lẽ đều là báo ứng a."
Lão Lưu sau khi nghe cũng không nói gì, chỉ tiếp tục yên lặng hút thuốc.
Mẹ đứa bé lại nói: “Em đã tự mình đi thăm dò điều tra chuyện kia, phát hiện cậu ta sau khi tàn tật không lâu đã chết rồi…" Cô ta lúc nói lời này, là thì thầm cùng với cha đứa bé, giống như sợ bị đứa trẻ bị thương nghe được.
“Cô nói mò gì đây!" Lão Lưu nói, “Đừng có mẹ nhà nó nói lung tung."
Mẹ của đứa bé lầm bầm: “Nếu không chúng ta đi mời một đạo sĩ tới làm…? Chúng ta như bây giờ… Cũng quá…"
Chân mày lão chồng nhíu chặt hơn, nhưng không hề phản bác mẹ đứa bé, lúc trước hắn ta không có để ý, bây giờ nghĩ lại, những chuyện này đồng thời phát sinh, dường như cũng thật trùng hợp không ít, đặc biệt sau khi Lưu Hi thối tàn phế, hắn ta nhanh chóng gọi người đi hỏi tin tức thiếu niên bởi vì Lưu Hi mà tàn phế kia.
Mà sau khi biết tin thiếu niên kia đã chết, ý nghĩ là người nhà thiếu niên kia đang gây chuyện là vô lý, hắn ta vốn muốn thở một hơi, nhưng một câu của mẹ đứa bé, lại làm cho phía sau lưng hắn ta đột nhiên có chút lạnh người.
Nếu như không phải là do người mà là thiên tai, e rằng đối với bọn họ mà nói còn bết bát hơn, cái thứ vận thế này, tuy rằng ngươi có thể không tin, thế nhưng sự tình phát sinh hiện thực lại ngươi không thể tiếp tục không tin.
Lão Lưu cuối cùng thỏa hiệp nói: “Làm một chút đi."
Mẹ đứa bé lại nói: “Em đã hỏi thăm một chút ông ta sống ở chỗ nào, tìm thời gian đi xem xem…"
Lão Lưu lại gật đầu một cái, còn muốn nói, lại bị một trận khóc nháo của đứa trẻ cắt đứt. Lưu Hi với Quý Trần Ai khác nhau, cậu ta là từ nhỏ được yêu chiều lớn lên, chưa từng chịu qua ủy khuất gì, nếu không cũng sẽ không làm nên trò đùa dai ác liệt như vậy, nhưng biến đổi lớn trong nhà cùng với thân thể tàn tật lại làm cho cậu ta trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được, vì vậy tính cách trở nên ngày càng nóng nảy.
Cùng Quý Trần Ai sau khi tàn tật so ra, tình huống của cậu ta càng thêm không xong.
Xem đến đây, video liền hết, Quý Trần Ai nói: “Bọn họ thật sự đi?"
Tiểu Thất nói: “Ta cũng thật tò mò về vấn đề này, cho nên cứ tiếp tục vây xem thêm…"
Quý Trần Ai nghe đến đó bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, anh cau mày lại: “Tiểu Thất, ngươi nói ngươi tiếp tục vây xem, ý là ngươi kỳ thật vẫn luôn biết Chu Nghiêu Uẩn đang làm cái gì?"
Tiểu Thất ho khan hai tiếng: “Này, đây không phải là do ngươi không có hỏi sao…"
Quý Trần Ai nói: “Ngươi dám à Tiểu Thất, này cũng có thể gạt ta."
Tiểu Thất liền hết sức khó xử cười hai tiếng, sau đó cứng rắn chuyển đề tài: “Ngươi có còn muốn biết chuyện sau đó sao."
Quý Trần Ai nói: “Nói."
Tiểu Thất nói: “Sau đó bọn họ đi tìm Quý Minh Trung, muốn hỏi ra vị trí phần mộ ngươi…"
Quý Trần Ai nói: “Quý Minh Trung? Sau đó thì sao?"
Tiểu Thất nói: “Khi đó Trầm Thư Nhã mới ly hôn với Quý Minh Trung không lâu, Quý Tô Minh lại ở nhà bộc lộ, tâm tình Quý Minh Trung hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, sau đó ông ta trực tiếp gọi người đánh hai người kia đuổi ra ngoài."
Phát triển này Quý Trần Ai có thể đoán được.
Tiểu Thất nói: “Sau khi bị đánh đuổi ra ngoài, bọn họ đương nhiên không cam lòng, lại không biết từ đâu lấy được địa chỉ của Trầm Thư Nhã, chạy đến nhà Trầm Thư Nhã hỏi…"
Quý Trần Ai nói: “Trầm Thư Nhã phản ứng thế nào?"
Tiểu Thất nói: “Ha, cái này rất đặc sắc, ta còn ghi lại đây!" —— Thấy Tiểu Thất nói tự hào như thế, Quý Trần Ai cũng không biết nên mắng nó cái gì, tên này sau lưng anh không biết rình coi bao nhiêu người, mãi đến tận khi sự việc bại lộ mới nói cho anh biết những thứ này.
Sau đó Tiểu Thất liền lấy video lợi dụng camera máy tính trong nhà Trầm Thư Nhã quay lại cho Quý Trần Ai xem.
Trầm Thư Nhã lúc đó cũng không đi xử lý chuyện này, cho nên chưa từng thấy cha mẹ Lưu Hi, ban đầu còn nhiệt tình nghênh đón hai vợ chồng này vào trong phòng, kết quả sai khi biết nguyên lai bọn họ chính là cha mẹ của đứa nhóc xấc xược kia, Trầm Thư Nhã lập tức đổi sắc mặt, bà vốn đang pha trà cho hai người kia, khi biết thông tin này, lập tức đập ấm trà lên bàn một cái, mặt âm trầm thu cốc uống trà đi.
Trầm Thư Nhã nói: “Các người tới đây làm gì?"
Biểu tình của mẹ Lưu Hi có chút lúng túng, cô ta nói: “Là như vậy, chúng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với chuyện lúc trước, cho nên… Muốn hỏi một chút, ừm… Quý Trần Ai chôn ở chỗ nào."
Trầm Thư Nhã cười lạnh nói: “Chôn ở chỗ nào? Chôn ở chỗ cái rắm nhà mày!"
Cha Lưu Hi nói: “Chị sao lại tỏ thái độ đấy, chúng tôi cũng biết sai rồi mà, nếu không tại sao lại chạy tới hỏi chị cái này!" —— hắn ta cũng không phải thật sự cảm thấy bản thân sai, mà là sau khi hỏi thăm đạo sĩ phong thủy, bị người ta kiến nghị tốt nhất đi tới mộ phần thì đổi vận mới tương đối dễ dàng.
Trầm Thư Nhã nói: “Các người cút đi, tôi không có gì đáng nói với các người hết." Lúc bà nói lời này, trong ánh mắt với trên mặt đều là xem thường cùng trào phúng, nhìn hai người trước mặt mình kia phảng phất như đang nhìn vật bẩn thỉu, hận không thể lấy giấy ăn ném hai người kia từ trong nhà ra ngoài!
Quý Trần Ai chưa từng gặp Trầm Thư Nhã có tính công kích như thế bao giờ, mặc dù anh biết Quý Minh Trung và Trầm Thư Nhã đã ly hôn, cũng biết Trầm Thư Nhã đối với sự quấy rầy của truyền thông hết sức xem thường, nhưng khi nhìn đến Trầm Thư Nhã trên mặt không chút che giấu xem thường cùng tức giận, anh mới chính thức cảm giác được, Trầm Thư Nhã đã thay đổi.
Từ thỏ con trắng nhỏ nhu thuận, biến thành con nhím không chút do dự đánh trả, chỉ cần có người dám xâm phạm đến lãnh địa của bà, bà liền dám tức giận đâm ngược lại.
Mẹ Lưu Hi cũng có hơi bốc hỏa, giống như cha Lưu Hi, cô ta đồng dạng không cảm thấy bản thân sai chỗ nào, dưới cái nhìn của cô ta, hành động của Quý Trần Ai chính là loại ngu xuẩn điển hình —— không sai, trong mắt của cô ta, người bởi vì làm việc tốt mà gặp bất hạnh, đều là ngu xuẩn.
itsukahikari.wordpress.com
Mẹ Lưu Hi mạnh mẽ đè nén tức giận xuống, giả cười nói: “Em biết chị nóng tính, thế nhưng sự việc đã xảy ra rồi, ai cũng không muốn như vậy, chúng em đây không phải là muốn bồi thường chị một chút sao."
Trầm Thư Nhã lạnh lùng nhìn hai người: “Bồi thường? Cô bồi thường tôi? Cũng đúng là tiện nhân sinh tiện chủng, lúc trước khi con trai tôi vì cứu tên tiểu tạp chủng nhà cô bị thương tại sao cô không có tới bồi thường, hiện tại con trai tôi mất, các người muốn tới trước mộ phần coi như bồi thường xong? Cô đi mà mơ với quỷ đi!"
Quý Trần Ai lớn tới vậy, xưa nay chưa từng nghe Trầm Thư Nhã nói một câu thô tục, thế nhưng hôm nay lại rõ ràng từ trong miệng Trầm Thư Nhã nghe được câu thô tục thằng con hoang cùng tiện nhân, anh cũng không nói được bản thân có cảm giác gì, chỉ là nặng nề mím môi.
Mẹ Lưu Hi cả giận nói: “Mày nói chuyện kiểu gì đấy! Ai là thằng con hoang! Có tin tao tát cái miệng rộng của mày không!"
Trầm Thư Nhã đối mặt với hai người đang tức giận cái gì cũng không nói, trực tiếp quay người đi vào nhà bếp, mấy giây sau mang theo con dao thái rau đi tới phòng khách, sau đó dùng đao chỉ vào hai người nói: “Bọn mày cút hay không cút? Có tin tao một đao chém chết hai người bọn mày không?"
Lúc bà nói lời này, trong ánh mắt là một loại tối tăm cùng phẫn nộ khiến người kinh hồn táng đảm*, khiến người khác không chút hoài nghi nào rằng bà chỉ là đang đe dọa.
Cha Lưu Hi còn muốn nói điều gì đó, lại bị mẹ Lưu Hi kéo lại, cô ta nhổ nước bọt xuống đất, cười lạnh nói: “Đi thì đi, uy hiếp bọn tao có ích lợi gì, mẹ kiếp còn không phải đều đã chết!" (T không thích dịch mấy đoạn này, khó dịch quớ QAQ)
Lời này xem như hoàn toàn đâm vào tim Trầm Thư Nhã, bà trực tiếp giơ dao lên đâm về phía mẹ Lưu Hi, mẹ Lưu Hi hét lên một tiếng, nghiêng mình né tránh, dao kia vừa vặn cắm trên ghế sô pha bên người cô ta.
Trầm Thư Nhã giận dữ hét: “Cút hay không cút?"
Hai người nhìn về phía Trầm Thư Nhã, trong ánh mắt toàn bộ đều là sợ hãi, sau đó ngã lộn nhào chạy mất.
Trầm Thư Nhã nhìn bóng lưng hai người, bộ dáng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, bà đứng tại chỗ một hồi, rồi mới chậm rãi đi tới cạnh ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.
Cũng không quản bên cạnh còn cắm dao thái rau, Trầm Thư Nhã móc ví tiền từ trong túi sách gần đó ra, sau đó tay run run lấy ra một bức ảnh từ trong ví —— bức ảnh kia, lại bất ngờ chính là Quý Trần Ai.
Không nói tiếng nào, một giọt nước mắt Trầm Thư Nhã rơi vào trong hình, bà nghẹn ngào vuốt ve đứa con trong hình vẫn còn trẻ tuổi, lại đã chết, sau đó nhẹ giọng kêu: “Ai Ai, mẹ rất nhớ con."
Quý Trần Ai thấy cảnh này, hầu kết hơi giật giật lên xuống.
Vận mệnh hỏng bét của cha mẹ Lưu Hi, cũng không bởi vì bọn họ giả vờ thỏa hiệp mà dừng lại, bởi vì không lâu sau khi bọn họ quấy rầy Trầm Thư Nhã, trong nhà liền gặp trộm, ngoại trừ sổ tiết kiệm ra, tất cả những vật đáng tiền đều bị đánh cắp đi, mà gia cụ lớn không thể mang đi, toàn bộ đều bị đập phá, trong nhà khắp nơi đều bừa bộn.
Sau khi cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận là vụ trốn phạm gây án, tính khả thi có thể bắt được tên trộm vô cùng nhỏ —— nói cách khác, chính là muốn bắt được tội phạm, khả năng rất thấp.
Mẹ Lưu Hi bởi vì chuyện này mà bạo phát cãi vã quy mô lớn với cha Lưu Hi, cô ta nói nhất định là cha Lưu Hi chọc phải người nào, mới có thể dính phải trả thù này, cha Lưu Hi thì lại phản bác nói nhất định là tính tình mẹ Lưu Hi quá quái gở, mới ở bên ngoài đắc tội người ta.
Một gia đình vốn hài hòa hoàn toàn bị phá vỡ, Lưu Hi bởi vì trong nhà không chi trả nổi tiền chữa bệnh, không thể không xuất viện sớm, chân triệt để đã không còn khả năng hồi phục.
Đương nhiên, người chỉ cần sống, tổng sẽ phát hiện sự tình vẫn còn có thể càng gay go thêm, sau khi trong nhà bị trộm, cha Lưu Hi đột nhiên phát hiện thân thể mình giống như có vấn đề, đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện mình cư nhiên bị ung thư phổi.
Chuyện như vậy, không phải là Chu Nghiêu Uẩn có thể điều khiển, hiển nhiên là trời cao cũng không nhìn nổi, trực tiếp khiến cha Lưu Hi gặp một kiếp này.
Mẹ Lưu Hi đến lúc này muốn không tin số mệnh cũng không được, cô ta cảm thấy những việc làm mình nhất định là sai rồi, nhưng trên thế giới lại không có thuốc hối hận.
Quý Trần Ai xem như triệt để kiến thức được thủ đoạn trả thù của Chu Nghiêu Uẩn, dựa theo logic của Chu Nghiêu Uẩn chính là —— chết gì đó thì quá dễ dàng, quả thực chính là tiện nghi cho người muốn trả thù, chỉ có sống, tiếp tục sống, mới sẽ biết được, dưới đáy địa ngục, còn có thể có một địa ngục khác.
Tác giả :
Tây Tử Tự