Chính Năng Lượng Hệ Thống
Chương 58: Sự kiện Lỗ Du Du
Edit: Koliz
Tuy bởi vì duyên cớ Lỗ Dư Quang, bầu không khí trở nên hơi lúng túng, nhưng tổng thể mà nói, sau khi biết Lỗ Dư Quang không có chuyện gì, mẹ Lỗ và Lỗ Du Du đều thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lỗ nhìn Lỗ Dư Quang co vào ổ chăn, thở dài sau đó đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối cho Lỗ Dư Quang, ba người còn lại cũng rời khỏi phòng ngủ, để Lỗ Dư Quang tiếp tục ở trên giường nghỉ ngơi.
Ngồi trên ghế sô pha phòng khách, Lỗ Tương Minh kêu Lỗ Du Du đi ngủ, sau đó nói hắn một lúc nữa sẽ lái xe đưa Quý Trần Ai về.
Lỗ Du Du nghe vậy tuy còn có chút không muốn, nhưng vẫn đứng dậy ma ma thặng thặng trở về phòng ngủ.
Nếu như không có Quý Trần Ai, vậy Lỗ Tương Minh hiện tại tuyệt đối không thể hoàn hảo không chút tổn hại ngồi trên ghế sô pha tán gẫu cùng Quý Trần Ai, thương tổn của Lỗ Tương Minh là ở chỗ hiểm, dù có đi bệnh viện, cũng không nhất định có thể được chữa trị hữu hiệu.
Nhưng bây giờ hết thảy đều thay đổi, Lỗ Tương Minh vốn đã chết đi vẫn còn ngồi ở chỗ này, cùng Quý Trần Ai thảo luận chuyện sau này.
Chuyện trả thù Lỗ Tương Minh này, người cầm đầu thật ra lại là Trần Giang, bởi vì nguyên nhân Lỗ Tương Minh, lão đại của bọn họ đã bị đánh gục, còn dư lại đều là mấy người tầng dưới chót, ngoại trừ Trần Giang ra, rốt cuộc không còn lực liên kết, sau khi Trần Giang chết rồi, chuyện này cuối cùng có cái kết thúc tạm thời.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, hiện tại Lỗ Tương Minh đã biết người bán đứng hắn rốt cuộc là ai, điều này cũng mang ý nghĩa ở những lần đối đầu sau này, Lỗ Tương Minh sẽ không còn bị động như vậy, thậm chí còn có thể rảnh tay phản kích.
Hiện tại việc duy nhất cần lo lắng, chính là giải thưởng treo thưởng Lỗ Tương Minh cao tới năm triệu kia, Quý Trần Ai cũng không bao nhiêu do dự, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Nghiêu Uẩn, hỏi cậu có biện pháp gì giải quyết chuyện này không.
Chu Nghiêu Uẩn tiếp đến điện thoại, hỏi thăm tình huống trước mắt của Quý Trần Ai, sau khi biết người treo giải thưởng Trần Giang đã cắn lưỡi tự sát, cậu liền cam kết mình sẽ giải quyết xong chuyện này trong vòng hai ngày.
Quý Trần Ai lại hỏi câu lúc nào cậu trở về, Chu Nghiêu Uẩn nói cũng nhanh thôi, nhưng thời gian cụ thể vẫn chưa biết chính xác.
Quý Trần Ai à một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Lỗ Tương Minh nhìn Quý Trần Ai gọi điện thoại, sau khi Quý Trần Ai ngắt, nghe thấy Quý Trần Ai nói: “Vụ treo thưởng đã giải quyết, còn cái người bán đứng anh chuẩn bị xử lý thế nào?"
Lỗ Tương Minh nói: “Tạm thời còn chưa biết." Hắn mặc dù nói chưa biết, nhưng sát ý cùng lửa giận ánh mắt tiết lộ ra ngoài lại hết sức rõ ràng, Quý Trần Ai nhìn ẩn nhẫn không bùng phát Lỗ Tương Minh, lại hơi nở nụ cười, anh nói: “Hừm, nếu có cái gì bận rộn, cứ việc nói." —— ai cũng sẽ không thoát khỏi giá trị năng lượng được.
Nếu là trước đây Lỗ Tương Minh còn sẽ lo lắng Quý Trần Ai bị hắn kéo vào chuyện này, sẽ bị liên lụy, nhưng sau khi nhìn Quý Trần Ai bày ra thực lực, việc mà Lỗ Tương Minh lo lắng lại biến thành làm thế nào để trả cái ân tình vô cùng lớn này.
Việc Quý Trần Ai làm, có thể nói là cứu vớt một nhà bọn họ, nếu hắn và Lỗ Dư Quang xảy ra vấn đề, vậy mẹ của hắn cùng Lỗ Du Du cũng tuyệt đối trốn không thoát.
Quý Trần Ai gật đầu, nói: “Vậy cứ như vậy đi, tôi đi về trước."
Lỗ Tương Minh ừ một tiếng: “Tôi đưa cậu."
Vì vậy Quý Trần Ai cáo biệt mẹ Lỗ, cùng Lỗ Tương Minh đi ra ngoài.
Lỗ Tương Minh lái đưa Quý Trần Ai về hướng nhà anh, Quý Trần Ai ngồi ghế phó lái có chút ngủ gà ngủ gật, hai người bôn ba một ngày, Quý Trần Ai buổi tối cũng không sao ngủ được, lúc này buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Mười mấy phút sau, xe lái đến dưới tầng nhà Quý Trần Ai, Quý Trần Ai vốn sắp ngủ, thấy xe dừng lại, mạnh mẽ xốc tinh thần, miễn cưỡng nói: “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Lỗ Tương Minh nói: “Tôi đưa cậu lên đi."
Quý Trần Ai lắc đầu, anh cũng không dám để Vương Chi Tú nhìn thấy Lỗ Tương Minh, hiện tại là mùa hè, vốn mặc ít, hình xăm trên người Lỗ Tương Minh sẽ khiến Vương Chi Tú nghi ngờ ——trước mặt mẫu thân đang thương con sốt ruột, lớn lên trông đẹp trai cũng không có tác dụng gì.
Tuy Quý Trần Ai cự tuyệt ý tốt của Lỗ Tương Minh, nhưng Lỗ Tương Minh vẫn nhìn Quý Trần Ai vào trong thang máy xong mới quay người rời đi, tuy bộ dáng hắn cao lớn thô kệch, nhưng trên một số chuyện lại vô cùng tỉ mỉ, nếu không cảnh sát bên kia cũng sẽ không lựa chọn hắn đi nằm vùng.
Quý Trần Ai lên tầng, vừa mới chuẩn bị giơ tay gõ cửa, đã thấy cửa mở ra, Vương Chi Tú cầm theo một túi rác nhìn thấy Quý Trần Ai đứng ở ngoài cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà nói: “Về rồi à."
Quý Trần Ai gật gật đầu.
Vương Chi Tú nói: “Mẹ đi vứt rác, con đi vào trước đi."
Quý Trần Ai cởi giày vào trong phòng, ngồi ở trên ghế sa lon mở TV ra, lúc này đã hơn mười giờ, anh nghỉ ngơi một chút, cảm thấy nên lên giường ngủ.
Vương Chi Tú vứt rác, trở lại rửa tay xong hỏi: “Bạn học của con thế nào? Con đã ăn cơm chưa? Sao lại muộn như vậy mới về."
Quý Trần Ai nói: “Bạn ấy không sao rồi, con đã ăn cơm, mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Vương Chi Tú lúc nãy vẫn luôn lo lắng cho Quý Trần Ai, thấy anh đã trễ thế này còn chưa trở lại, đang nghĩ ngợi vứt rác xong về gọi điện thoại hỏi xem tình huống thế nào, thì phát hiện Quý Trần Ai đang chuẩn bị cẩn thận gõ cửa.
Nếu con trai đã trở lại, vậy Vương Chi Tú yên tâm, dặn dò thêm Quý Trần Ai vài câu, lúc này mới quay về phòng ngủ đi ngủ.
Quý Trần Ai cầm áo ngủ vọt vào tắm xong, lúc này mới nằm vật xuống giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chuẩn bị ngủ.
Tiểu Thất đột nhiên nói: “Ai Ai, mười vạn giá trị năng lượng của ngươi bù đắp lại rồi."
Quý Trần Ai nghe vậy cả kinh, anh vốn tưởng rằng chuyện này tối đa là năm, sáu vạn giá trị năng lượng, không nghĩ rằng ngắn ngủi trong vòng mấy tiếng, giá trị năng lượng của anh đã kiếm về.
Quý Trần Ai nói: “Mười vạn giá trị năng lượng bù lại? Làm sao lại nhanh như vậy?"
Tiểu Thất nói: “Bởi vì ngươi đã làm chuyện thật tốt nha."
Quý Trần Ai nói: “Nói chi tiết một chút?"
Tiểu Thất nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như Lỗ Du Du không gọi điện thoại cho ngươi tìm giúp đỡ, nhà bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì."
Một khắc Lỗ Du Du gọi điện thoại cho Quý Trần Ai kia, quỹ tích chuyện này, đã xảy ra thay đổi.
Quý Trần Ai nói: “Cho nên… Nếu như Lỗ Du Du không gọi cú điện thoại kia, một nhà bọn họ…"
Tiểu Thất không nói, mà trực tiếp điều màn sáng ra.
Quý Trần Ai định thần lại nhìn, mới phát hiện đang hiện trên màn sáng là một cỗ thi thể —— xác chết Lỗ Tương Minh.
Lỗ Tương Minh trên màn sáng, đã không còn sự sống, khắp toàn thân hắn đều là vết thương ghê rợn, mắt bán trợn tròn, phảng phất như không cam lòng chết đi như vậy.
Tiếp theo Quý Trần Ai lại thấy được kết cục giống như Lỗ Tương Minh của Lỗ Dư Quang, ông hơi thở thoi thóp bị nhét vào một thùng dầu, cùng với đá ném xuống sông.
Còn có Lỗ Du Du, cô và mẹ cô bị người giết chết Lỗ Tương Minh và Lỗ Dư Quang trực tiếp trói từ trong nhà ra, sau đó gặp phải cái gì, Quý Trần Ai đã không muốn tiếp tục xem.
Tiểu Thất biểu tình âm trầm nói với Quý Trần Ai: “Nếu như Trần Giang không chết, hắn ta nửa đời sau sẽ trải qua trong vinh hoa phú quý, còn việc hắn còn có thể bán bao nhiêu ma tuý, hại chết bao nhiêu người… Không ai biết được."
Quý Trần Ai nói: “Không ai biết được? Kể cả ngươi cũng không biết?"
Tiểu Thất nghe vậy ngạo kiều lên, nó hừ nói: “Ta đương nhiên là biết, bất quá nhiều đường đi như vậy, ai biết hắn chọn thế nào, mà dù sao đi nữa, số mệnh của hắn cũng sẽ không bết bát bằng hiện tại."
Quý Trần Ai đã hiểu ý tứ của Tiểu Thất, dựa theo lời nó nói, nhân sinh là là một cuộc chơi có vô số điểm phân nhánh, bất luận lựa chọn nào cũng có thể ảnh hưởng tới kết cục.
Nếu như Lỗ Du Du không gọi điện thoại cho Quý Trần Ai, vậy một nhà Lỗ Tương Minh đại khái sẽ chết bi thảm. Bất quá bây giờ, cái nếu như này đã không còn ý nghĩa gì.
Dễ dàng đạt tới cấp hai lần thứ hai, tâm tình Quý Trần Ai cũng không khỏi tốt lên, bất quá ngày hôm nay anh quá mệt mỏi, nghe xong Tiểu Thất, liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến đại hừng đông.
Ngày hôm sau, là một ngày đẹp trời.
Quý Trần Ai ăn bữa sáng dinh dưỡng Vương Chi Tú chuẩn bị xong, đeo cặp sách đi học, đến lớp học, phát hiện Lỗ Du Du còn tới trước anh.
Trải qua những chuyện ngày hôm qua, tình cảm của Lỗ Du Du đối với Quý Trần Ai trở nên phức tạp hơn, cô nín nửa ngày chỉ xuất ra một câu cảm ơn, sau đó còn nặng giọng nói với Quý Trần Ai, nếu như sau này có chỗ nào có thể giúp một tay, Quý Trần Ai cứ việc nói.
Quý Trần Ai nhìn Lỗ Du Du cười xấu hổ trước mặt, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua thấy bên trong màn sáng, sau đó nhịn không được đưa tay sờ đầu Lỗ Du Du.
Lỗ Du Du bị Quý Trần Ai xoa đầu sửng sốt một chút, sau đó mặt xoát một cái liền đỏ lên, cô lắp bắp nói: “Chu Nghiêu Cần cậu, cậu làm cái gì vậy."
Quý Trần Ai cười nói: “Thật có lỗi, nhìn cậu đáng yêu quá, nhịn không được."
Mặt Lỗ Du Du lại càng đỏ hơn, cô chỗ nào nghĩ đến Quý Trần Ai cư nhiên cứ như vậy nói ra, còn nói thản nhiên như vậy, khiến cô không biết đáp lời thế nào.
Ngược lại Quý Trần Ai không có gì phản ứng, nói câu học đi rồi bắt đầu lấy sách giáo khoa.
Lỗ Du Du cúi đầu tìm sách dùng tiết này, cô thừa dịp Quý Trần Ai cũng tìm sách, lén lén lút lút quay đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng quay lại, làm một bộ không có gì xảy ra.
Quý Trần Ai cũng không phát hiện tâm tình của Lỗ Du Du biến hóa, anh chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình phá lệ tốt, nội dung vốn khô khan liên quan cũng có hứng thú hơn.
Sự tình ngày hôm qua, trở thành bí mật giữa hai người Quý Trần Ai và Lỗ Du Du, quan hệ giữa bọn họ vốn rất tốt, hiện tại lại càng thêm thân mật hơn, biểu hiện cụ thể chính là Lỗ Du Du bất luận lúc nào ăn thức ăn, đều sẽ mang cho Quý Trần Ai một phần.
Cấp ba vốn là thời gian tình cảm hồ đồ nảy mầm, hơn một tuần lễ như vậy trôi qua, lớp học bắt đầu xuất hiện tin đồn Quý Trần Ai và Lỗ Du Du yêu nhau.
Quý Trần Ai đối với mấy lời đồn từ trước đến giờ luôn giữ thái độ coi thường, người khác thích nói cái gì anh không xen vào, chỉ cần không đưa đến trước mặt anh là được.
Nhưng mà Quý Trần Ai bình tĩnh, Lỗ Du Du lại không làm được, tại một buổi chiều thứ sáu nào đó, cô đỏ mặt thấp giọng hỏi Quý Trần Ai có đi xem phim hay không.
Quý Trần Ai ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Lỗ Du Du chỉ là tìm bạn đi chơi, vì vậy dứt khoát đồng ý.
Nghe được Quý Trần Ai đáp ứng, Lỗ Du Du có vẻ phá lệ hài lòng, trong lớp học cũng ngân nga khẽ hát.
Tuy bởi vì duyên cớ Lỗ Dư Quang, bầu không khí trở nên hơi lúng túng, nhưng tổng thể mà nói, sau khi biết Lỗ Dư Quang không có chuyện gì, mẹ Lỗ và Lỗ Du Du đều thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lỗ nhìn Lỗ Dư Quang co vào ổ chăn, thở dài sau đó đi ra ngoài chuẩn bị cơm tối cho Lỗ Dư Quang, ba người còn lại cũng rời khỏi phòng ngủ, để Lỗ Dư Quang tiếp tục ở trên giường nghỉ ngơi.
Ngồi trên ghế sô pha phòng khách, Lỗ Tương Minh kêu Lỗ Du Du đi ngủ, sau đó nói hắn một lúc nữa sẽ lái xe đưa Quý Trần Ai về.
Lỗ Du Du nghe vậy tuy còn có chút không muốn, nhưng vẫn đứng dậy ma ma thặng thặng trở về phòng ngủ.
Nếu như không có Quý Trần Ai, vậy Lỗ Tương Minh hiện tại tuyệt đối không thể hoàn hảo không chút tổn hại ngồi trên ghế sô pha tán gẫu cùng Quý Trần Ai, thương tổn của Lỗ Tương Minh là ở chỗ hiểm, dù có đi bệnh viện, cũng không nhất định có thể được chữa trị hữu hiệu.
Nhưng bây giờ hết thảy đều thay đổi, Lỗ Tương Minh vốn đã chết đi vẫn còn ngồi ở chỗ này, cùng Quý Trần Ai thảo luận chuyện sau này.
Chuyện trả thù Lỗ Tương Minh này, người cầm đầu thật ra lại là Trần Giang, bởi vì nguyên nhân Lỗ Tương Minh, lão đại của bọn họ đã bị đánh gục, còn dư lại đều là mấy người tầng dưới chót, ngoại trừ Trần Giang ra, rốt cuộc không còn lực liên kết, sau khi Trần Giang chết rồi, chuyện này cuối cùng có cái kết thúc tạm thời.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, hiện tại Lỗ Tương Minh đã biết người bán đứng hắn rốt cuộc là ai, điều này cũng mang ý nghĩa ở những lần đối đầu sau này, Lỗ Tương Minh sẽ không còn bị động như vậy, thậm chí còn có thể rảnh tay phản kích.
Hiện tại việc duy nhất cần lo lắng, chính là giải thưởng treo thưởng Lỗ Tương Minh cao tới năm triệu kia, Quý Trần Ai cũng không bao nhiêu do dự, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Nghiêu Uẩn, hỏi cậu có biện pháp gì giải quyết chuyện này không.
Chu Nghiêu Uẩn tiếp đến điện thoại, hỏi thăm tình huống trước mắt của Quý Trần Ai, sau khi biết người treo giải thưởng Trần Giang đã cắn lưỡi tự sát, cậu liền cam kết mình sẽ giải quyết xong chuyện này trong vòng hai ngày.
Quý Trần Ai lại hỏi câu lúc nào cậu trở về, Chu Nghiêu Uẩn nói cũng nhanh thôi, nhưng thời gian cụ thể vẫn chưa biết chính xác.
Quý Trần Ai à một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Lỗ Tương Minh nhìn Quý Trần Ai gọi điện thoại, sau khi Quý Trần Ai ngắt, nghe thấy Quý Trần Ai nói: “Vụ treo thưởng đã giải quyết, còn cái người bán đứng anh chuẩn bị xử lý thế nào?"
Lỗ Tương Minh nói: “Tạm thời còn chưa biết." Hắn mặc dù nói chưa biết, nhưng sát ý cùng lửa giận ánh mắt tiết lộ ra ngoài lại hết sức rõ ràng, Quý Trần Ai nhìn ẩn nhẫn không bùng phát Lỗ Tương Minh, lại hơi nở nụ cười, anh nói: “Hừm, nếu có cái gì bận rộn, cứ việc nói." —— ai cũng sẽ không thoát khỏi giá trị năng lượng được.
Nếu là trước đây Lỗ Tương Minh còn sẽ lo lắng Quý Trần Ai bị hắn kéo vào chuyện này, sẽ bị liên lụy, nhưng sau khi nhìn Quý Trần Ai bày ra thực lực, việc mà Lỗ Tương Minh lo lắng lại biến thành làm thế nào để trả cái ân tình vô cùng lớn này.
Việc Quý Trần Ai làm, có thể nói là cứu vớt một nhà bọn họ, nếu hắn và Lỗ Dư Quang xảy ra vấn đề, vậy mẹ của hắn cùng Lỗ Du Du cũng tuyệt đối trốn không thoát.
Quý Trần Ai gật đầu, nói: “Vậy cứ như vậy đi, tôi đi về trước."
Lỗ Tương Minh ừ một tiếng: “Tôi đưa cậu."
Vì vậy Quý Trần Ai cáo biệt mẹ Lỗ, cùng Lỗ Tương Minh đi ra ngoài.
Lỗ Tương Minh lái đưa Quý Trần Ai về hướng nhà anh, Quý Trần Ai ngồi ghế phó lái có chút ngủ gà ngủ gật, hai người bôn ba một ngày, Quý Trần Ai buổi tối cũng không sao ngủ được, lúc này buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Mười mấy phút sau, xe lái đến dưới tầng nhà Quý Trần Ai, Quý Trần Ai vốn sắp ngủ, thấy xe dừng lại, mạnh mẽ xốc tinh thần, miễn cưỡng nói: “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Lỗ Tương Minh nói: “Tôi đưa cậu lên đi."
Quý Trần Ai lắc đầu, anh cũng không dám để Vương Chi Tú nhìn thấy Lỗ Tương Minh, hiện tại là mùa hè, vốn mặc ít, hình xăm trên người Lỗ Tương Minh sẽ khiến Vương Chi Tú nghi ngờ ——trước mặt mẫu thân đang thương con sốt ruột, lớn lên trông đẹp trai cũng không có tác dụng gì.
Tuy Quý Trần Ai cự tuyệt ý tốt của Lỗ Tương Minh, nhưng Lỗ Tương Minh vẫn nhìn Quý Trần Ai vào trong thang máy xong mới quay người rời đi, tuy bộ dáng hắn cao lớn thô kệch, nhưng trên một số chuyện lại vô cùng tỉ mỉ, nếu không cảnh sát bên kia cũng sẽ không lựa chọn hắn đi nằm vùng.
Quý Trần Ai lên tầng, vừa mới chuẩn bị giơ tay gõ cửa, đã thấy cửa mở ra, Vương Chi Tú cầm theo một túi rác nhìn thấy Quý Trần Ai đứng ở ngoài cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà nói: “Về rồi à."
Quý Trần Ai gật gật đầu.
Vương Chi Tú nói: “Mẹ đi vứt rác, con đi vào trước đi."
Quý Trần Ai cởi giày vào trong phòng, ngồi ở trên ghế sa lon mở TV ra, lúc này đã hơn mười giờ, anh nghỉ ngơi một chút, cảm thấy nên lên giường ngủ.
Vương Chi Tú vứt rác, trở lại rửa tay xong hỏi: “Bạn học của con thế nào? Con đã ăn cơm chưa? Sao lại muộn như vậy mới về."
Quý Trần Ai nói: “Bạn ấy không sao rồi, con đã ăn cơm, mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Vương Chi Tú lúc nãy vẫn luôn lo lắng cho Quý Trần Ai, thấy anh đã trễ thế này còn chưa trở lại, đang nghĩ ngợi vứt rác xong về gọi điện thoại hỏi xem tình huống thế nào, thì phát hiện Quý Trần Ai đang chuẩn bị cẩn thận gõ cửa.
Nếu con trai đã trở lại, vậy Vương Chi Tú yên tâm, dặn dò thêm Quý Trần Ai vài câu, lúc này mới quay về phòng ngủ đi ngủ.
Quý Trần Ai cầm áo ngủ vọt vào tắm xong, lúc này mới nằm vật xuống giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chuẩn bị ngủ.
Tiểu Thất đột nhiên nói: “Ai Ai, mười vạn giá trị năng lượng của ngươi bù đắp lại rồi."
Quý Trần Ai nghe vậy cả kinh, anh vốn tưởng rằng chuyện này tối đa là năm, sáu vạn giá trị năng lượng, không nghĩ rằng ngắn ngủi trong vòng mấy tiếng, giá trị năng lượng của anh đã kiếm về.
Quý Trần Ai nói: “Mười vạn giá trị năng lượng bù lại? Làm sao lại nhanh như vậy?"
Tiểu Thất nói: “Bởi vì ngươi đã làm chuyện thật tốt nha."
Quý Trần Ai nói: “Nói chi tiết một chút?"
Tiểu Thất nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như Lỗ Du Du không gọi điện thoại cho ngươi tìm giúp đỡ, nhà bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì."
Một khắc Lỗ Du Du gọi điện thoại cho Quý Trần Ai kia, quỹ tích chuyện này, đã xảy ra thay đổi.
Quý Trần Ai nói: “Cho nên… Nếu như Lỗ Du Du không gọi cú điện thoại kia, một nhà bọn họ…"
Tiểu Thất không nói, mà trực tiếp điều màn sáng ra.
Quý Trần Ai định thần lại nhìn, mới phát hiện đang hiện trên màn sáng là một cỗ thi thể —— xác chết Lỗ Tương Minh.
Lỗ Tương Minh trên màn sáng, đã không còn sự sống, khắp toàn thân hắn đều là vết thương ghê rợn, mắt bán trợn tròn, phảng phất như không cam lòng chết đi như vậy.
Tiếp theo Quý Trần Ai lại thấy được kết cục giống như Lỗ Tương Minh của Lỗ Dư Quang, ông hơi thở thoi thóp bị nhét vào một thùng dầu, cùng với đá ném xuống sông.
Còn có Lỗ Du Du, cô và mẹ cô bị người giết chết Lỗ Tương Minh và Lỗ Dư Quang trực tiếp trói từ trong nhà ra, sau đó gặp phải cái gì, Quý Trần Ai đã không muốn tiếp tục xem.
Tiểu Thất biểu tình âm trầm nói với Quý Trần Ai: “Nếu như Trần Giang không chết, hắn ta nửa đời sau sẽ trải qua trong vinh hoa phú quý, còn việc hắn còn có thể bán bao nhiêu ma tuý, hại chết bao nhiêu người… Không ai biết được."
Quý Trần Ai nói: “Không ai biết được? Kể cả ngươi cũng không biết?"
Tiểu Thất nghe vậy ngạo kiều lên, nó hừ nói: “Ta đương nhiên là biết, bất quá nhiều đường đi như vậy, ai biết hắn chọn thế nào, mà dù sao đi nữa, số mệnh của hắn cũng sẽ không bết bát bằng hiện tại."
Quý Trần Ai đã hiểu ý tứ của Tiểu Thất, dựa theo lời nó nói, nhân sinh là là một cuộc chơi có vô số điểm phân nhánh, bất luận lựa chọn nào cũng có thể ảnh hưởng tới kết cục.
Nếu như Lỗ Du Du không gọi điện thoại cho Quý Trần Ai, vậy một nhà Lỗ Tương Minh đại khái sẽ chết bi thảm. Bất quá bây giờ, cái nếu như này đã không còn ý nghĩa gì.
Dễ dàng đạt tới cấp hai lần thứ hai, tâm tình Quý Trần Ai cũng không khỏi tốt lên, bất quá ngày hôm nay anh quá mệt mỏi, nghe xong Tiểu Thất, liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến đại hừng đông.
Ngày hôm sau, là một ngày đẹp trời.
Quý Trần Ai ăn bữa sáng dinh dưỡng Vương Chi Tú chuẩn bị xong, đeo cặp sách đi học, đến lớp học, phát hiện Lỗ Du Du còn tới trước anh.
Trải qua những chuyện ngày hôm qua, tình cảm của Lỗ Du Du đối với Quý Trần Ai trở nên phức tạp hơn, cô nín nửa ngày chỉ xuất ra một câu cảm ơn, sau đó còn nặng giọng nói với Quý Trần Ai, nếu như sau này có chỗ nào có thể giúp một tay, Quý Trần Ai cứ việc nói.
Quý Trần Ai nhìn Lỗ Du Du cười xấu hổ trước mặt, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua thấy bên trong màn sáng, sau đó nhịn không được đưa tay sờ đầu Lỗ Du Du.
Lỗ Du Du bị Quý Trần Ai xoa đầu sửng sốt một chút, sau đó mặt xoát một cái liền đỏ lên, cô lắp bắp nói: “Chu Nghiêu Cần cậu, cậu làm cái gì vậy."
Quý Trần Ai cười nói: “Thật có lỗi, nhìn cậu đáng yêu quá, nhịn không được."
Mặt Lỗ Du Du lại càng đỏ hơn, cô chỗ nào nghĩ đến Quý Trần Ai cư nhiên cứ như vậy nói ra, còn nói thản nhiên như vậy, khiến cô không biết đáp lời thế nào.
Ngược lại Quý Trần Ai không có gì phản ứng, nói câu học đi rồi bắt đầu lấy sách giáo khoa.
Lỗ Du Du cúi đầu tìm sách dùng tiết này, cô thừa dịp Quý Trần Ai cũng tìm sách, lén lén lút lút quay đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng quay lại, làm một bộ không có gì xảy ra.
Quý Trần Ai cũng không phát hiện tâm tình của Lỗ Du Du biến hóa, anh chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình phá lệ tốt, nội dung vốn khô khan liên quan cũng có hứng thú hơn.
Sự tình ngày hôm qua, trở thành bí mật giữa hai người Quý Trần Ai và Lỗ Du Du, quan hệ giữa bọn họ vốn rất tốt, hiện tại lại càng thêm thân mật hơn, biểu hiện cụ thể chính là Lỗ Du Du bất luận lúc nào ăn thức ăn, đều sẽ mang cho Quý Trần Ai một phần.
Cấp ba vốn là thời gian tình cảm hồ đồ nảy mầm, hơn một tuần lễ như vậy trôi qua, lớp học bắt đầu xuất hiện tin đồn Quý Trần Ai và Lỗ Du Du yêu nhau.
Quý Trần Ai đối với mấy lời đồn từ trước đến giờ luôn giữ thái độ coi thường, người khác thích nói cái gì anh không xen vào, chỉ cần không đưa đến trước mặt anh là được.
Nhưng mà Quý Trần Ai bình tĩnh, Lỗ Du Du lại không làm được, tại một buổi chiều thứ sáu nào đó, cô đỏ mặt thấp giọng hỏi Quý Trần Ai có đi xem phim hay không.
Quý Trần Ai ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Lỗ Du Du chỉ là tìm bạn đi chơi, vì vậy dứt khoát đồng ý.
Nghe được Quý Trần Ai đáp ứng, Lỗ Du Du có vẻ phá lệ hài lòng, trong lớp học cũng ngân nga khẽ hát.
Tác giả :
Tây Tử Tự