Chính Là Yêu Kẻ Hám Tiền
Chương 7
“Nếu không có lợi, ai chịu giả mạo làm con gái riêng?"
Doãn Tâm Đường lãnh đạm vô tình. Thẩm Bái Kim mi nhắn nhỏ giọng hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?"
“Ta thôi!" Doãn Tâm Đường nhưng lại theo bản năng nở nụ cười. “Ta là hàng thật giá thật Doãn Tâm Đường, là nữ nhi thân sinh của thợ săn họ Doãn. Sau khi bọn họ nhận nuôi đứa trẻ kia một năm sau thì sinh ra ta, thực buồn cười quá đi!? Bất quá, bệnh chốc đầu cũng thật tốt, đứa con riêng kia tồn tại cũng dư thừa."
“Ngươi là nói, nữ nhi thân sinh của Chu phu nhân đã sớm qua đời?" Thẩm Bái Kim tâm rùng mình.
“Không sai, nàng bệnh bạch hầu, không tìm đại phu xem bệnh, tự nhiên không thể không chết."
Thật đáng thương! Thẩm Bái Kim lãnh khí, tâm vì Chu phu nhân mà thấy đáng thương, nàng lại vì nữ nhi sớm không còn trên đời mà gặp đại họa, đem chính mình đẩy vào ngõ cụt.
Tống Trì đồng cảm tức giận. “Đã thu dưỡng nàng thì nên đối xử như con đẻ, thấy chết mà không cứu, các ngươi là con người sao?"
Doãn Tâm Đường không chút để ý, nhún nhún vai nói: “Các người cho Doãn gia ta là nhân vật nao? Bọn họ vốn là một đôi uyên ương đạo tặc, chiếm núi xưng vương, phía dưới có mấy trăm lâu la. Trong giới giang hồ lục lâm mà nói có thể là danh tiếng lừng lẫy, không bạo bởi bang chủ tiền nhiệm Thiên Long bang Hàn Không Anh. Có một ngày một vị tự xưng là anh hùng đạo sĩ xuất hiện tiêu diệt sơn trại. Cha ta mang theo nương bỏ trốn, đến khi tới một ngọn núi hoang dã mới không còn người đuổi giết. Bọn họ từ đó bỏ dã tâm xưng hùng, mai danh ẩn tích, trở thành thợ săn mà sống cuộc đời còn lại.
“Đối với Trần lão gia mà nói, đem con gái riêng của nữ nhi cho người khác thì tốt nhất chính là đưa cho người tha hương, như vậy sẽ không có ai truy ra. Bất quá, đứa con gái riêng này chính là vận mệnh không tốt, cơ thể nhiều bệnh như vậy, ai có kiên nhẫn mà nuôi sống nàng? Cha mẹ ta có ta, nàng căn bản là dư thừa."
Tống Trì thật sâu xem xét nàng, một lúc lâu mới mở miệng. “Cha mẹ không thiện lương thì làm sao có thể nuôi ra đứa con thiện lương. Chu phu nhân muốn tìm kiếm nữ nhi, sao ngươi có thể không biết liêm sỉ mà thế thân!"K
“Hừ hừ! Nói cho nàng chân tướng, nàng chẳng phải là thương tâm muốn chết? Nàng muốn đền bù thua thiệt cho nữ nhi, mà ta luôn nghĩ tới ngày ăn sung mặc sướng, theo nhu cầu thôi." Doãn Tâm Đường dõng dạc nói.
“Nếu không phải ngươi, Chu phu nhân căn bản không cần làm ác." Tống Trì cắn chặt hàm răng quát. Hắn tuy rằng tùy hứng lại bá đạo, nhưng là trắng đen vẫn phân biệt rõ ràng.
“Thật nực cười, nàng trước khi kết hôn cùng người khác tằng tịu với nhau vụng trộm sinh hạ nữ nhi lại không nuôi nấng nàng, sớm đã làm điều ác, chịu báo ứng cũng là ý trời. Huống hồ, nàng luôn thỏa mãn mà! Thỏa mãn vì nữ nhi mà hi sinh, thỏa mãn tình thương của mẫu thân, nói không chừng nàng ấy còn thấy thật hạnh phúc nha!" Doãn Tâm Đường ha ha cười nhạo.
“Ngươi căn bản là đổi trắng thay đen, không hề phân biệt đúng sai." Thẩm Bái Kim không khỏi thở phì phì mắng.
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì sống. Đó là thiên lí!" Doãn Tâm Đường bên môi hiện lên ý cười lạnh lùng, nói tiếp:“Chờ ta giải quyết đôi cẩu nam nữ đã phá hư cuộc sống phú quý của ta là các người, ta sẽ quay lại Chu gia khiến Hoàng kim đáng chết kia sống cả đời cô độc. Mà Chu DuẫnCan dám ruồng bỏ ta, ta sẽ ho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết."
Tống Trì biểu cảm thay đổi không ngừng nói: “Rốt cuộc cũng lòi ra mục đích, Doãn Tâm Đường, ngươi đuổi theo chúng ta, tự nhiên là muốn báo thù, tuy rằng thù này là do ngươi tự chuốc lấy."
“Ta không phạm người, người lại phạm đến ta, cũng không biết làm sao." Doãn Tâm Đường ngạo nghễ nói “Có thù tất báo mới là bản tính người luyện võ, mới không uổng phí công ta ngày đêm rèn luyện."
Tống Trì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Bái Kim liếc mắt một cái. “Kim Kim, ngươi nghe được đi!? Ngươi luôn mắng ta hồ nháo, nếu so với nàng ta, ai hồ nháo hơn?"
“Ngươi là hồ nháo, nàng đâu! Còn lại là đáng chết." Thẩm Bái Kim thở dài. “Nàng sẽ đeo bám sau lưng như ngươi, ba năm, năm năm cũng không thoát được nàng đâu! Giải quyết một lần cho xong đi
“Ta kháng nghị! Ta kháng nghị! Ta mới không phải đeo bám sau lưng, ta là người trong lòng ngươi, là tướng công đờiđời kiếp kiếp của ngươi." Tống Trì chỉ thiếu mức vung tay hô to.
“Tha ta đi! Kiếp sau nếu còn dây dưa với ngươi không rõ, ta tình nguyện không đầu thai." Thẩm Bái Kim vỗ nhẹ trán của mình, một bộ bộ dáng buồn rầu.
“Không, ta sẽ cầu xin Diêm La vương, kiếp sau đổi thành ngươi đuổi theo ta chạy, bất quá, ta sẽ rất nhanh khiến cho ngươi đuổi theo." Hắn cười hơ hớ xem xét nàng, trước mặt Doãn Tâm Đường cùng nàng tán tỉnh.
“Ta đây sẽ cầm đại đao đuổi theo ngươi, khiến ngươi chạy nhanh còn hơn gió." Nàng vì câu nói đùa của hắn mà che miệng cười duyên.
“Không sợ, ta một thân xương đồng da sắt, rất thích hợp cùng nữ nhân mạnh mẽ liếc mắt đưa tình." Hắn vỗ vỗ ngực nói. “Không tầm thường! Tình huống này còn có thể trước mặt ta mà liếc mắt đưa tình," Âm thanh Doãn Đường Tâm tràn ngập ghen tị, “Ta dám đuổi theo các ngươi tất nhiên là nắm chắc phần thắng. Đợi lát nữa đừng sợ tới mức ôm đầu khóc rống nha!"
Tống Trì ha ha cười, vẫy vẫy tay, “Cho dù ngươi bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ thì thế nào, giỏi lắm sao? Chỉ bằng việc ngươi không chịu khổ nhọc mà nuôi sống bản thân lại muốn không làm mà hưởng, ta cũng không tin ngươi khổ luyện công phu thì có thể nghịch lại ý trời."
Một tiếng thở dài sâu kín truyền đến
“Anh hùng xuất thiếu niên kia! Tuổi còn trẻ, nhãn lực thật tốt, hai ba cái liền nhìn thấy năng lực của nữ nhi ta."
Âm thanh này có chút quen thuộc, xuất phát từ béo lão bản?!
“Xú lão đầu, làm sao nữ nhi của chính mình." Lão bản nương cũng lên tiếng.
“Cha! Nương!" Doãn Tâm Đường lập tức không vui cáo trạng, “Là bọn họ hủy đi mộng đẹp của ta."
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc còn có bao nhiêu điều ngoài ý muốn đang chờ chúng ta?" Tống Trì hỏi nhẹ nhàng linh hoạt.
“Chỉ sợ là từ lúc đi vào quán, họ đã định mang chúng ta đi làm bánh bao thịt người." Thẩm Bái Kim có dự cảm không tốt .“Ý kiến hay! Ý kiến hay! Đa tạ vị cô nương này nhắc nhở ta." Béo lão bản vỗ tay cười hơ hớ nói: “Từ khi ái nữ tiến vào Chu gia trang, đã lâu không nghe nó gọi chúng ta là cha, nương, hiện tại nghe nàng kêu như vậy thật giống như thiên âm. Cho nên, mặc kệ là nàng muốn điều gì chúng ta đều sẽ cho nàng. Nếu nàng muốn đầu chó của các ngươi, ta cũng hảo hảo mang cho nàng."
“Xú lão đầu, cuối cùng cũng nói vài câu tiếng người." Lão bản nương phụ họa nói.
Doãn Tâm Đường ngồi ngay ngắn như đại vương, đắc ý dào dạt nói:“Cha, nương, mau động thủ đi!" Nàng đã chờ không kịp.
Tống Trì chậc chậc lấy làm kỳ lạ. “Ta thật tiếc nuối cha ta không ở bên cạnh, nhìn các ngươi để biết thế nào là ‘hiếu nữ’ (ý nói chìu chuộng con gái)! Hắn cũng nên làm một ‘hiếu tử’ (chìu chuộng con trai) mới đúng!"
Thẩm Bái Kim thưởng hắn một cái xem thường. “Không được cười!"
“Hừ!" Doãn Tâm Đường dưới đáy lòng không ngừng mắng đôi năm nữ này, tức giận nói: “Cha! Nương! Nếu không mang họ giải quyết ngay lập tức thì ta cả đời sẽ không chú ý đến hai người."
A! Uy hiếp thật nghiêm trọng nha.
Tức thì, Thẩm Bái Kim chỉ nghe một giọng nói cắt qua không khí, một phen thái đao đã chém trước mặt nàng, lão bản nương động thủ trước.
Thẩm Bái Kim thân hình di chuyển, tay phải hướng bên hông lấy ra một thanh kiếm nhanh như chớp đánh đến bụng lão bản nương.
Béo lão bản cười, thân ảnh quỷ mị trượt một cái đã tiến đến bên hông Tống Trì.
Hai bên đánh nhau quyết liệt, bốn phương tám hướng đều thi triển võ công, hơn mười chiêu đã đi qua trong nháy mắt.
Trà quán đều bị phá hủy, bọn họ dần tiến ra ngoài.
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim cũng không có chiếm được thượng phong, thậm chí càng lúc càng cảm thấy tay chân bủn rủn, dần dần thở dốc dần dần. Việc này thực không thích hợp! Hai người trong đầu linh quang tránh, bay nhanh lui về sau, nhưng béo gầy vợ chồng hai đao chém tới như điện, hào quang xẹt qua, tuy tránh thoát nhưng trước ngực vẫn bị một chưởng ngã xuống.
“Chúng ta trúng độc." Tống Trì nghiến răng nghiến lợi nói, bọn họ sơ suất quá. “Ta biết, đây là một loại vô sắc vô vị nhuyễn cân tán." Thẩm Bái Kim đồng dạng vỗ về miệng vết thương, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, “Bất quá thuốc này phẩm chất thật đúng là kém, đến bây giờ mới phát huy tác dụng, hại chúng ta thành như vậy."
Đã dấn thân vào giang hồ thì không sợ chết. Nhưng bị người ti bỉ ám hại thì rất không cam lòng. Phóng mắt tìm cả giang hồ cũng không tìm được vài người dám ngạo nghễ thiên hạ, chỉ vì đã trải qua những giây phút sinh tử, âm dương giao giới mới hiểu rõ. Trừ bỏ là thiếu niên anh kiệt mới ra đời, người từng trải đã quen với cuộc sống sinh tử này, thân ở trong sóng gió, gặp nguy mà không loạn.
Gặp thời khắc khó khăn thế này, thế gian điên đảo vô thường, cái gì có thể chân chính dựa vào?
Có khi một thân tuyệt học võ công, tài trí hơn người cũng không thể tránh khỏi sinh tử ngoài ý muốn.
Mà sự ngoài ý muốn này đã làm cho Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim mặt mày xám tro! Là một đao giết trực tiếp? Hay là trói bọn họ rồi quăng xuống vách núi không xa kia?
Tống Trì hắc hắc cười, bình tĩnh không nhìn ra được hoảng sợ khi sắp chết, “Kim Kim, ngươi chính là không tin, ta sớm nói với ngươi, chúng ta nhất định sẽ chết cùng nhau, làm một đôi uyên ương bỏ mạng, không sinh cùng nhưng sẽ chết cùng huyệt. Ngươi nên chấp nhận vận mệnh đi! Trước khi chết, nói một câu dẽ nghe với ta xem, như là ‘A Trì, ta yêu ngươi’, để ta chết được nhắm mắt đi!" Toàn thân vô lực nhưng miệng nói không ngừng.
Thẩm Bái Kim thật muốn giết hắn, lúc này còn tán tỉnh nàng, chẳng lẽ không thấy tình huống hiện tại sao?
Tống Trì thúc giục nói: “Kim Kim, ngươi muốn để ta ôm hận mà chết sao? Ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ!? Nói một câu ‘Ta yêu ngươi’ cũng không mất đi chút thịt nào." Hắn trời sinh là thiên tài võ công nhưng không có dã tâm xưng hùng, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cưới A Kim làm nương tử.
Thẩm Bái Kim híp mắt nhịn xuống bất mãn, “Xem ra, chúng ta là trốn không thoát. Ngươi muốn gì thì cứ gặp Diêm vương mà nói." Ý tứ là, xem duyên phận kiếp sau đi!
“Không sai, không sai, đưa các ngươi đi gặp Diêm La vương, chủ ý này thật tốt!" Doãn Tâm Đường nghênh ngang tiêu sái đến trước mặt bọn họ, đá bọn họ mấy cái tiết hận. “Nhất là ngươi, Thẩm Bái Kim, thủ đoạn so với ta còn cao hơn, ngay cả ta cũng giấu diếm được, làm hại ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đáng chết! Còn có ngươi, Tống Trì, ngươi tuổi trẻ anh tuấn, ta thanh xuân xinh đẹp, ngươi lại không có vì ta mê muội, ngược lại luôn miệng nói yêu nữ nhân xấu xí này, có mắt không tròng, cũng đáng chết!"
Tống Trì giơ lên nụ cười khinh miệt, chết còn không sợ, còn sợ đắc tội với ngươi?
“Oa! Ai dám yêu ngươi a!? Ngươi diện mạo dịu dàng, tâm như rắn rết, khẩu phật tâm xà, rắp tâm hại người, gian xảo giả dối, nam nhân nào yêu thương ngươi, mới là chân chính có mắt không tròng, xúi quẩy tám đời!"
“Ngươi nói sao! Có giỏi ngươi nói lại!" Doãn Tâm Đường đá mấy đá, khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“A Trì, ngươi đừng nói." Thẩm Bái Kim thấp hô, chỉ cảm thấy trái tim nhắc tới cổ họng, ngay cả hô hấp đều có vẻ khó khăn. Nàng không muốn thấy hắn đổ máu chết, ít nhất không phải là vì nàng.
“Kim Kim, ngươi thừa nhận đáy lòng ngươi thủy chung có ta, đúng hay không? Tuy rằng ngươi là con vịt mạnh miệng nhưng ta có thể cảm nhận được." Khóe môi hắn nhẹ nhàng kéo mở một chút vui sướng, bên môi chưa khô vết máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Ngươi xin thương xót, câm miệng của ngươi lại." Nàng cho tới bây giờ chỉ nói điều nên nói, chỉ làm chuyện nên làm, không hiểu hắn vì sao lại muốn đấu võ mồm khiêu khích vô ích như vậy.
“Vì sao? Ta là như vậy, không chút nào che dấu, yêu thì nói yêu, nếu ngươi không yêu ta liền chết. Cho dù hiện tại đầu rơi, hai bị vứt xuống vách núi, ta cũng muốn thổ lộ rõ ràng."
Ha ha! Kim Kim rốt cục hiểu được sự kiên quyết của hắn!
Nhưng là, những lời này rơi vào tai những người không có người yêu thì thật chói tai.
Doãn Tâm Đường sắc mặt trầm xuống, ra lệnh nói: “Cha, nương, mau đem đôi cẩu nam nữ này làm thịt, làm tiêu mối hận trong lòng của ta."
“Ai! Đợi chút a -..." Tống Trì sốt ruột reo lên: “Ngươi xem chúng ta ân ái như thế, nhơ để chúng ta toàn thây, đem chôn cùng một chỗ, ngàn lần đừng mang quăng xuống vách núi nha, xương tan thịt nát như vậy đến điện Diêm vương cũng không thể nhận ra nhau, rất thảm!"
“Như thế không phải rất tốt sao?" Khuôn mặt tú lệ của Doãn Tâm Đường nở nụ cười tàn khốc, trong mắt có đắc ý. “Các ngươi hai người rơi nát bươm, không phải vừa vặn ngươi trong bùn có ta, ta trong bùn có ngươi? Ta thế này mới kêu là tâm địa từ bi nha! Cha, nương, đem bọn họ hai người quăng vào vách núi, thành toàn cho bọn họ làm một đôi bỏ mạng uyên ương đi!"
Đôi “Hiếu nữ" vợ chồng cũng sợ phức tạp, chạy nhanh làm theo, mang theo hai thân thể hung hăng ném giữa không trung…
“Cha a! Nhớ báo thù cho......" Tống Trì kêu thảm thiết vang tận trời.
Sau một lúc lâu, lại là một mảnh xinh đẹp yên tĩnh.
Béo lão bản cùng gầy lão bản nương trở lại tranh công cùng nữ nhi, bỗng nhiên thấy hoa mắt, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, một thân thể khác bay qua đỉnh đầu họ hướng xuống vách núi…
“Là ai?" Hai vợ chồng đồng thời kinh hồn táng đảm, nhìn nhau.
“Nữ nhi của các người." Một thanh âm thoát ra.
“Tâm Đường -- không --" Hai vợ chồng đồng thời chạy về phía vách đá nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi biết mất ở đáy cốc, vô lực quì rạp xuống đất, kinh ngạc nhìn đáy vực.
“Các ngươi đem con trai độc nhất cùng đồ đệ của ta vứt xuống vách núi, ta đem nữ nhi của các ngươi quăng xuống để các ngươi có thể nếm thử cảm giác của ta." Người nọ trong lòng lửa giận bừng bừng, âm thanh lạnh như băng.
Thật vất vả hai vợ chồng tỉnh táo lại, suy nghĩ bắt đầu vận chuyển.
“Ngươi là ai?" Béo lão bản lớn tiếng mở miệng.
“Trả mạng cho nữ nhi ta --" Gầy lão bản nương đồng thời ra tiếng, tâm giống lạnh lẽo, thống khổ, tuyệt vọng.
Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tối tăm tràn đầy sát ý. “Lão phu chậm một bước, chỉ kịp nghe con trai bảo bối của ta kêu lên muốn ta báo thù, còn sinh mệnh của đồ nhi ta nữa, các ngươi còn muốn cầu xin sao?"
“Ngươi rốt cuộc là ai?" Béo lão bản trong lòng lửa giận bùng nổ.
“Nữ nhi không còn, chúng ta còn sợ chết sao?" Gầy lão bản nương khẽ rống giận, giống con sư tử nổi điên.
“Lão phu thật lâu không có tự báo danh, chỉ chuyên tâm dạy đồ nhi cùng con trai bảo bối luyện công. Nếu lão phu nhớ không lầm mà nói, trước kia giang hồ bằng hữu đều xưng hô ta ‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất."
“‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất?" Hai vợ chồng đồng thời rùng mình. Khi bọn họ chưa mai danh ẩn tích, ‘ma tôn’ Tống Thiên Nhất là người mà khi giang hồ nghe tên ai cũng biến sắc.
Tống Trì cái miệng ngôn luận hoang đường kia, là con hắn?
Tống Thiên Nhất vung chưởng, hắc bào theo dòng khí mãnh liệt phiêu đãng.
Cam tâm chịu chết đi!
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn hoàng hôn.
Dòng suối trôi cuồn cuộn, hai bên bờ mọc đầy cỏ dại, khung cảnh dưới đáy cốc này đương nhiên không thể so sánh với trên kia.
Khi Tống Trì tỉnh táo lại thì nhuyễn cân tán cũng mất đi hiệu lực. Nằm mơ cũng không nghĩ ra thân thế Doãn Tâm Đường cũng thật kinh người. Đáng thương Chu phu nhân, đáng thương hắn cùng A Kim chỉ thiếu chút nữa xuống hoàng tuyền làm vợ chồng.
Cũng thật mệt hắn suy tính kế, biết rõ vợ chồng bọn họ muốn một đao giết sạch, cố ý nói không muốn bị ném xuống vực. Quả nhiên, bị bọn họ quăng xuống núi, cũng may là có đường sống.
Hắn biết dưới vách có một con sông, lúc này đang là mùa nước sung túc, dòng nước lớn, rơi xuống đây mới không tan xương nát thịt.
Hắn trời sinh thể chất có chút kì lạ, hơn nữa lại được Tống Thiên Nhất tận lực bồi dưỡng, mê dược bình thường căn bản không thể hại hắn, trúng nhuyễn cân tán thì cũng rất nhanh hồi phục. Cho nên lúc nãy hắn cứ nói lung tung kéo dài thời gian nhưng vẫn không kịp, hoặc là tu vi của hắn không đổi, vạn nhất bị chém một đao không phải là chết oan uổng sao? Hắn đành đi bước nguy hiểm này.
Trong lúc rơi xuống, hắn thành công nắm được cổ áo Thẩm Bái Kim, dùng chân khí đáp xuống dòng sông, nhưng lực không đủ lại bị cuốn trôi đi hơn mười trượng. Hắn dùng khí lực cuối cùng đem bản thân cùng Thẩm Bái Kim kéo lên bờ liền ngất đi.
Mệnh không chết! Cho nên trong cảnh chết cũng có thể hồi sinh.
“Đúng rồi, Kim Kim đâu?" Tâm hắn nhảy lên một chút, chạy nhanh tìm kiếm, Thẩm Bái Kim ở cách đó không xa, chính là nàng vẫn chưa tỉnh.
“Dù sao cũng là nữ nhân, thể lực kém một chút." Lời như thế, mang theo một chút cao ngạo của nam nhân.
Coi hơi thở của nàng, hô hấp vững vàng, không tìm ra ngoại thương nghiêm trọng, hắn buông ra sự không yên tâm. Thừa dịp Kim Kim chưa tỉnh lại mà tìm chút trái cây hoang dã ăn cho đỡ đói, đồng thời tìm đường thoát ra khỏi đây.
Dòng suối chảy róc rách, hắn đi về phía thượng nguồn, hai mắt trợn trừng khi thấy một thân thể ngâm trong nước.
Doãn Tâm Đường chết thật thảm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Cha thực sự đến đây!"
Ăn miếng trả miếng, là nguyên tắc đầu tiên của Tống Thiên Nhất.
Doãn Tâm Đường đã chết, phụ mẫu nàng cũng không khả năng sống, Tống Thiên Nhất báo thù luôn đòi thêm lãi. “Thật tiện nghi cho Chu Duẫn Can, có thể tránh được một kiếp."
Đột nhiên, không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, hắn rùng mình một cái. Cha đến đây, có phải hay không cố ý muốn tới phá chuyện tốt của hắn? Cha muốn chia rẽ hắn cùng Kim Kim, muốn Kim Kim thuận lợi gả cho đại sư huynh.
“Trừ phi ta chết! Bằng không cho dù ngươi là cha ta, ta cũng không đồng ý." Hắn hướng lên trời rống to, phảng phất như cha hắn có thể nghe thấy.
Nói đến cùng, hắn muốn cưới Thẩm Bái Kim.
Có khi, hắn thật muốn cùng Thẩm Bái Kim ẩn thân ở đảo nhỏ tiêu dao tự tại qua ngày. Nhưng Thẩm Bái Kim lại không làm theo, nàng tựa hồ rất thích làm đường chủ ‘hình pháp đường’.
Thật là khó khăn a! Từ nhỏ hắn đã thích nàng kiêu ngạo cùng bình tĩnh tự tin. Cũng vì cá tính này mà hắn có hao tổn tâm cơ cũng không thể bắt được nàng lên giường.
“Cha đến đây, không thể để Kim Kim biết, bằng không cái tiểu nữ nhân không lương tâm kia sẽ cùng cha mang ta nhốt tại Đại Hồ Đảo ba tháng, sau đó cùng thành thân với đại sư huynh mà hưởng thụ cuộc sống tân hôn."
Hắn đã hao tổn bao tâm tư, không thể không đề phòng được.
Đi mau! Trước mang theo Kim Kim rời đây rồi nói sau.
Tống Trì chân to vừa mới bước được vài bước lại chú ý tới một bao đồ trên tảng đá bên bờ suối. Mở ra xem thì thấy bên trong có một lớp giấy dầu bao lấy một con gà nướng thơm ngào ngạt.
Mùi rất quen thuộc.
“Là cha? Đây là ý tứ gì?" Tống Trì dáng vẻ anh tuấn, ánh mắt lóng lánh không dám tin.“Cha cam chịu ta cùng với KimKim? Cha rốt cục đầu hàng, không mạnh mẽ chia rẽ chúng ta?" Hắn không tự giác dương cao giọng, lập tức kéo xuống một cái đùi gà ăn thử. “Không sai, đây là cha tự tay nướng."
Cha cả đời cậy mạnh, cho dù nhận thua cũng tuyệt không nói ra, cho nên chỉ có thể dùng ám chỉ.
Hắn mừng như điên chạy về phía Kim Kim.
“Kim Kim! Kim Kim! Cha đầu hàng, cha ta đầu hàng......" Trong tay nâng đùi gà còn chưa ăn xong, chờ cùng người trong lòng chia sẻ.
“Kim Kim, chúng ta có thể thành thân, chỉ chờ đại sư huynh giải trừ hôn ước......"
“Kim Kim, Kim Kim......" Hắn nhẹ lay động nàng.
Thẩm Bái Kim không có phản ứng, lông mi đóng chặt, nằm không nhúc nhích.
“Kim Kim đừng ngủ, Kim Kim, Kim Kim......" Hắn không hiểu cảm thấy bất an, tăng thêm lực đạo lay động nàng.
“Kim Kim ngươi tỉnh tỉnh! Kim Kim...... Ngươi không cần làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại......"
Này rất khác thường!
Mặc kệ hắn kêu gọi như thế nào, ôm chặt nào như thế nào như, nàng thủy chung mê man nặng nề. Hắn chưa bao giờ yếu đuối như vậy, nhưng bản thân sợ nàng chết mà rơi lệ.
“Kim Kim, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao còn không tỉnh lại?" Tâm dường như bị dao sắc đâm trúng, đau run rẩy.
Dáng vẻ này của nàng, quả thực so với hắn chết còn khổ sở hơn. Giống như tâm bị lấy đi một mảnh lớn, trống trơn. Hắn thà rằng nàng tỉnh lại mà đấm đá hắn một chút, trách hắn ăn vụng đậu hủ cũng không muốn nàng thế này.
Đột nhiên mày vặn xoắn, lau đi nước mắt, hắn không chút nghĩ ngợi liền đem nàng cõng trên lưng, phải mau chóng đi ra đáy cốc, chữa bệnh cho nàng mới được.
Mở mắt ra Thẩm Bái Kim liền nhìn thấy một đôi mắt thâm đen, toàn bong bóng mắt, khuôn mắt vốn tuấn tú biến dắckhông ít. Thì ra không chỉ mĩ nữ mới cần ngủ để giữ gìn nhan sắc, nam nhân mà không ngủ thì khuôn mặt cũng biến dạng nha.
“Kim Kim, ngươi rốt cục tỉnh." Đôi mắt gấu mèo của Tống Trì hiện lên tia sáng rạng rỡ. “Ngươi hôn mê đằng đẵng ba ngày, hại ta thật lo lắng nha! Giống như là bị ném lên không trung vậy, lúc nào cũng không nơm nớp lo sợ. Ta ngày ngàyche chở ngươi, bảo vệ ngươi, ‘hiếu phu’ như ta thật là thế gian khó tìm nha!" Vừa thấy nàng tỉnh lại, Tống Trì vui mừng không ít, còn không quên khoe thành tích của bản thân.
“Cái gì?" Ngược lại là nàng sững sờ.
Nàng sao lại không hiểu hắn nói cái gì?
“Ta nói ngươi nha! Chúng ta tốt xấu gì cũng đã bái đường, không thể cùng sinh nhưng lại cầu cùng chết. Lần sau ngươi không được làm ta lo lắng nữa, đến lúc đó đầu ta bạc rồi ngươi sẽ chê ta già a." Tống Trì tâm tình thoải mái nhịn không được lại lải nhải một phen. Hắn nói, hắn cùng nàng bái đường – nàng không có nghe sai đi!?
“Được rồi! Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Nghĩ đến qua bao nguy hiểm giờ cũng đã bình yên, Tống Trì thở dài một cái nói tiếp, “Ngươi chắc là rất đói bụng? Ta đi sai người chuẩn bị cháo rồi mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi."
Đang muốn rời đi thì ánh mắt hắn lại nhìn xuống dưới, tay A Kim đang nắm lấy tay hắn.
“Kim Kim?"
Nàng xem xét hắn, đáy mắt đầy nghi hoặc, sau một lúc lâu hỏi, “Ngươi là ai?"
“Cái gì?" Hắn hoang mang.
“Ngươi là ai? Ta là ai? Ta làm sao có thể ở trong này? Ta trong đầu vì sao trống rỗng?" Có một cổ nóng nóng bỗng dưng tiến vào xoang mũi, rồi đến thẳng hốc mắt, nước mắt không nghe lời mà rời xuống hai gò má tái nhợt.
Tống Trì nhìn chằm chằm dung nhan của nàng gần trong gang tấc, thế nào cũng không dời mắt đi được.
Kim Kim rơi nước mắt! Kim Kim đang khóc!
Cho dù tin cha nàng chết truyền đến Đại Hồ Đảo, nàng cũng chưa từng khóc trước mặt hắn, chỉ là bình tĩnh thu dọn hành lí về chịu tang mà thôi.
“Ngươi mới vừa nói những gì ta nghe đều không hiểu...... Cái gì bái đường? Chúng ta là vợ chồng sao?"
Nàng không biết tin ai, thật rối loạn.
“Ngươi...... Cái gì cũng không nhớ?" Tống Trì lắp bắp, khuôn mặt tuấn tú không thể tin.
Nước mặt lại một giọt một giọt rơi chậm rãi rơi xuống.
Đối mặt với việc ngoài ý muốn này, Tống Trì thật hoảng.
Trời ạ! Ở Chu gia trang nàng giả mất trí nhớ, nay lại mất trí nhớ thật a.
Sau khi đại phu chẩn trị, thân thể nàng không có gì trở ngại nhưng là tạm thời mất trí nhớ. Có thể khi rơi xuống vách núi đã đập đầu vào đá nên mới như vậy.
Ô...... Nói đến cùng, tất cả đều là sai lầm của hắn. “Đại phu, chứng mất trí nhớ này bao lâu mới có thể hồi phục." Tống Trì đáy mắt lộ ra lo lắng, tận lực chấp nhận sự thật này.
“Nguyên lai là phu nhân của ngài, khó trách, vợ chồng tình thâm! Không trách được ngày đó gặp ngươi, ngươi lại giống cướp đường mà bắt lão phu đi, chỉ kém nước xoắn đứt xương cốt ta." Đại phu sờ râu nói.
“Đại phu, thất kính!" Tống Trì ôm quyền thở dài xin lỗi. “Đại phu còn chưa có trả lời vấn đề của ta."
“Ngô, này thôi......" Lão đại phu trầm ngâm một hồi, “Chứng mất trí nhớ này cũng như tâm bệnh, không thể biết khi nào hồi phục, có lẽ chỉ vài ngày, vài năm thậm chí có người sẽ không bao giờ nhớ lại."
Này không phải vô nghĩa sao?
“Đa tạ đại phu, làm phiền."
Tống Trì đối với việc nàng mất đi trí nhớ dần bớt lo lắng, nay có thể nắm giữ Thẩm Bái Kim này rồi. Hắn chính là trượng phu của nàng, là sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời sau này của nàng.
Trở lại sương phòng, Thẩm Bái Kim đang xuống giường mang giày.
“Kim Kim, thế nào xuống giường? Sao không nghỉ ngơi một chút?" Hắn tự hứa phải làm một tướng công săn sóc chu đáo nhất.
“Ta không sao, chính là...... Không nhớ rõ......" Nàng chiếpchiếp nói, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trước kia của nàng.
“Không vội, không vội, đại phu nói chứng mất trí nhớ không gấp được, ngươi càng gấp thì tâm càng hoảng, đầu óc sẽ càng lâu nhớ." Hắn đặt mông ngồi ở bên cạnh nàng, tay khoát lên vai nàng, tự nhiên thân thiết nói: “Ngươi muốn biết cái gì, hỏi ta, ta sẽ trả lời cho ngươi."
“Ngươi cái gì cũng biết?" Thẩm Bái Kim nâng lên đôi mắt ước ao tin cậy hỏi: “Cha mẹ ta đâu? Nhà của ta ở nơi nào? Ta làm sao có thể thành thân với ngươi? Chúng ta thành thân đã bao lâu?"
Đầu óc trống rỗng, nàng đã đem hắn trở thành người tài giỏi không quen biết, bất giác đã dựa vào hắn.
Tống Trì vỗ về tóc đen của nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve – cảm giác thật tốt nha! Trước kia chỉ dám ở trong lòng vụng trộm thèm muốn. “Nương tử tốt của ta, đột nhiên hỏi nhiều vấn đề như vậy, ta nên trả lời cái nào trước đây?"
“Ngươi...... Ngươi bảo ta cái gì?" Nàng kinh ngạc trợn to mắt.
“Nương, tử a!" Tống Trì xấu xa cường điệu.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt mãnh liệt của nàng, khiến nàng xấu hổ đến mặt đỏ tim đập.
Nàng ôm hai gò má, tay chân thấy luống cuống. “Ta không biết chính mình làm sao, nghe được ngươi gọi ta như vậy, ta thực không quen."
“Bởi vì chúng ta vừa thành thân không lâu a!" Tống Trì mặt mày đều ôn nhu, yêu thảm bộ dáng nàng đỏ mặt vì hắn, cơ hồ là lập tức ôm lấy nàng, hạ những nụ hôn nóng rực lên tóc lên trán nàng.
“A Trì......" Nhiệt tình của hắn làm nàng khó chống đỡ.
“Hư, nương tử tốt, nương tử ngoan, để vi phu hảo hảo hôn ngươi, bù lại vài ngày nay ta vì ngươi mà đau khổ tâm can." Hắn cúi đầu vội vàng hôn Thẩm Bái Kim.
Hắn giữ lấy cầm hôn môi nàng, thích thú với phản ứng trúc trắc của nàng.
Tại khắc này, linh hồn bọn họ gắt gao ngả vào nhau, cùng vì khoái cảm này mà run sợ.
“Ngươi trước kia...... Thường hôn ta như vậy sao?" Nàng lẩm bẩm hỏi, ngượng ngùng nằm trong vòng ôm ấp của hắn.
“Ngươi nói đâu?" Hắn giảo hoạt liếm liếm môi của nàng.
Thẩm Bái Kim mặt đỏ đến bên tai, “Ta...... Ta làm sao mà biết?" Nàng hốt hoảng mà túng quẫn nói: “Ngươi hư, ngươi biết rõ tình hình của ta......"
“Ta xin lỗi. Bất quá, nương tử, loại sự tình này chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói, ngươi không thể ép hỏi ta, chúng ta tổng cộng hôn môi vài lần? Hoặc lên giường......" Hắn xấu xa dừng một chút.
“A! Đừng nói nữa!" Nàng ngượng ngùng lắc lắc đầu, bàn tay mềm che đi miệng của hắn.
Tống Trì cảm thấy mỹ mãn tươi cười.
Cảm giác yêu đương này hắn thật thích.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng đợi đến hôm nay. Nhất định là thiên ý! Hắn rất tin. Bởi vì hắn bám riết không tha, tình yêu khí thế này ngay cả nguyệt lão cũng cảm động, cho nên đã ban cho hắn một Thẩm Bái Kim hoàn toàn mới, tùy ý để hắn yêu thương.
Cho dù việc này là lừa gạt nàng, hắn cũng không hối tiếc.
Bởi vì một mảnh tình si này của hắn, trên sẽ không phụ với trời, dưới sẽ không phụ Thẩm Bái Kim.
Tống Trì thỏa mãn ôm nàng than nhẹ, hắn hưởng thụ hương thơm tràn ngập trong ngực, hạnh phúc mỉm cười cảm tạ ông trời. Kim Kim cuối cùng cũng chỉ chú ý đến hắn, không có gì có thể chia cắt tâm ta của nàng.
Có một ngày, nàng cũng sẽ thắm thiết cảm nhận được tình yêu của hắn, cùng hắn đắm chìm trong tình yêu vĩnh viễn không hối hận! Bỏ đi danh phận đường chủ hình pháp đường, Thẩm Bái Kim chính là một bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.
Tống Trì kể về thân thế của nàng từ đầu tới cuối chỉ trừ hai việc. Thứ nhất nàng là đường chủ hình pháp đường, thứ hai là việc nàng cùng đại sư huynh đính hôn. Cho nên cũng lược bỏ thời gian ở Chu gia trang, chỉ nói rằng hai người xuất môn du sơn ngoạn thủy lại gặp phải kẻ thù, vì thế rơi xuống vách núi khiến nàng mất trí nhớ.
Những điều còn lại hắn rất thành thật bẩm báo với nàng. Hắn biết, nói dối cũng phải có chừng mực, bằng không sẽ dễ bị lộ.
Thẩm Bái Kim nghe xong không nói một câu, không thấy sơ hở nào liền tin tưởng.
Tống Trì mềm nhẹ vỗ về mặt nàng, ôn nhu mà kiên định nói cho nàng, “Kim Kim, hảo nương tử của ta, mặc kệ ngươi có phục hồi trí nhớ hay không, ngươi nhất định phải nhớ, ngươi là người ta yêu nhất, nữ nhân ta yêu nhất, tính mạng của ta hoàn toàn giao phó trên tay ngươi."
Cho dù trong lòng nàng còn có một chút nghi hoặc nhưng nghe xong những lời chân tình này của hắn thì không nghi hoặc gì nữa. Thẩm Bái Kim anh tâm chủ động tiến vào vòng tay hắn, vụng trộm chảy nước mắt vui sướng.
“Ta có nói qua ta yêu ngươi sao?" Nàng tràn ngập tình yêu mà nhìn hắn.
“Hôm nay không có." Béo nhờ nuốt lời a! Hắn sớm hay muộn gì cũng béo phì nha.
“A Trì, ta yêu ngươi." Đầu nàng trống trơn, nhưng lúc này lại tràn đầy tình yêu với hắn.
Tống Trì trong mắt lóng lánh kích động không thôi, “Kim Kim, nói lại lần nữa......" Chờ mong hồi lâu, rốt cục cũng nghe được nàng nói ba chữ này.
“A Trì, ta yêu ngươi." Tay nhỏ bé chủ động đặt lên bờ vai của hắn, kiên định nói.
“Kim Kim, Kim Kim, ta chờ ngươi nói một câu này, không biết đã trải qua bao nhiêu tan nát cõi lòng, bi thương đau khổ a!" Bởi vì rất cao hứng, rất kích động, bất tri bất giác lộ ra dấu vết.
“A Trì, chúng ta không phải yêu nhau thật lâu sao?" Nàng chú ý tới lời hắn, lại thoáng nổi lên nghi ngờ.
“Đúng vậy!" May mà hắn phản ứng mau, vội vàng sửa miệng nói: “Nhưng là mấy ngày không có nghe ngươi nói. Ngươi luôn luôn hôn mê bất tỉnh, ngay cả đại phu cũng nói không được ngươi bị bệnh gì! Mấy ngày ngươi hôn mê ta quả thực sống một ngày như một năm, nghĩ rằng ngươi không tỉnh lại nữa, ta sống cũng không có ý nghĩa." Những lời này thật ra không giả.
Thẩm Bái Kim ngây ngốc nhìn Tống Trì, nhìn ra chân tình trong mắt hắn.
May mà, phu quân của nàng là hắn! Đến đêm Thẩm Bái Kim đã trải qua một ngày ở chung với phu quân nên nàng đã quen thuộc với Tống Trì. Hắn thật sự là quân tử! Chỉ vì lo lắng nàng không thích ứng hoàn cảnh hiện tại nên hắn cũng không đòi hỏi quyền lợi của trượng phu, chỉ nằm bên giường nói chuyện cùng nàng.
Nói thực ra, nàng thật đúng là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi! Miệng nói yêu là một chuyện, lên giường làm vợ chồng lại là một chuyện khác.
Nàng nghĩ, nàng nhất định phải hồi phục trí nhớ để hồi báo tình yêu của Tống Trì.
Đúng rồi, có biện pháp tốt.
“A Trì, chúng ta ngày mai liền xuất phát đi tìm đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân, được không?"
Nghe vậy, Tống Trì nhất ngồi dậy, ngây ra như phỗng.
Doãn Tâm Đường lãnh đạm vô tình. Thẩm Bái Kim mi nhắn nhỏ giọng hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?"
“Ta thôi!" Doãn Tâm Đường nhưng lại theo bản năng nở nụ cười. “Ta là hàng thật giá thật Doãn Tâm Đường, là nữ nhi thân sinh của thợ săn họ Doãn. Sau khi bọn họ nhận nuôi đứa trẻ kia một năm sau thì sinh ra ta, thực buồn cười quá đi!? Bất quá, bệnh chốc đầu cũng thật tốt, đứa con riêng kia tồn tại cũng dư thừa."
“Ngươi là nói, nữ nhi thân sinh của Chu phu nhân đã sớm qua đời?" Thẩm Bái Kim tâm rùng mình.
“Không sai, nàng bệnh bạch hầu, không tìm đại phu xem bệnh, tự nhiên không thể không chết."
Thật đáng thương! Thẩm Bái Kim lãnh khí, tâm vì Chu phu nhân mà thấy đáng thương, nàng lại vì nữ nhi sớm không còn trên đời mà gặp đại họa, đem chính mình đẩy vào ngõ cụt.
Tống Trì đồng cảm tức giận. “Đã thu dưỡng nàng thì nên đối xử như con đẻ, thấy chết mà không cứu, các ngươi là con người sao?"
Doãn Tâm Đường không chút để ý, nhún nhún vai nói: “Các người cho Doãn gia ta là nhân vật nao? Bọn họ vốn là một đôi uyên ương đạo tặc, chiếm núi xưng vương, phía dưới có mấy trăm lâu la. Trong giới giang hồ lục lâm mà nói có thể là danh tiếng lừng lẫy, không bạo bởi bang chủ tiền nhiệm Thiên Long bang Hàn Không Anh. Có một ngày một vị tự xưng là anh hùng đạo sĩ xuất hiện tiêu diệt sơn trại. Cha ta mang theo nương bỏ trốn, đến khi tới một ngọn núi hoang dã mới không còn người đuổi giết. Bọn họ từ đó bỏ dã tâm xưng hùng, mai danh ẩn tích, trở thành thợ săn mà sống cuộc đời còn lại.
“Đối với Trần lão gia mà nói, đem con gái riêng của nữ nhi cho người khác thì tốt nhất chính là đưa cho người tha hương, như vậy sẽ không có ai truy ra. Bất quá, đứa con gái riêng này chính là vận mệnh không tốt, cơ thể nhiều bệnh như vậy, ai có kiên nhẫn mà nuôi sống nàng? Cha mẹ ta có ta, nàng căn bản là dư thừa."
Tống Trì thật sâu xem xét nàng, một lúc lâu mới mở miệng. “Cha mẹ không thiện lương thì làm sao có thể nuôi ra đứa con thiện lương. Chu phu nhân muốn tìm kiếm nữ nhi, sao ngươi có thể không biết liêm sỉ mà thế thân!"K
“Hừ hừ! Nói cho nàng chân tướng, nàng chẳng phải là thương tâm muốn chết? Nàng muốn đền bù thua thiệt cho nữ nhi, mà ta luôn nghĩ tới ngày ăn sung mặc sướng, theo nhu cầu thôi." Doãn Tâm Đường dõng dạc nói.
“Nếu không phải ngươi, Chu phu nhân căn bản không cần làm ác." Tống Trì cắn chặt hàm răng quát. Hắn tuy rằng tùy hứng lại bá đạo, nhưng là trắng đen vẫn phân biệt rõ ràng.
“Thật nực cười, nàng trước khi kết hôn cùng người khác tằng tịu với nhau vụng trộm sinh hạ nữ nhi lại không nuôi nấng nàng, sớm đã làm điều ác, chịu báo ứng cũng là ý trời. Huống hồ, nàng luôn thỏa mãn mà! Thỏa mãn vì nữ nhi mà hi sinh, thỏa mãn tình thương của mẫu thân, nói không chừng nàng ấy còn thấy thật hạnh phúc nha!" Doãn Tâm Đường ha ha cười nhạo.
“Ngươi căn bản là đổi trắng thay đen, không hề phân biệt đúng sai." Thẩm Bái Kim không khỏi thở phì phì mắng.
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì sống. Đó là thiên lí!" Doãn Tâm Đường bên môi hiện lên ý cười lạnh lùng, nói tiếp:“Chờ ta giải quyết đôi cẩu nam nữ đã phá hư cuộc sống phú quý của ta là các người, ta sẽ quay lại Chu gia khiến Hoàng kim đáng chết kia sống cả đời cô độc. Mà Chu DuẫnCan dám ruồng bỏ ta, ta sẽ ho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết."
Tống Trì biểu cảm thay đổi không ngừng nói: “Rốt cuộc cũng lòi ra mục đích, Doãn Tâm Đường, ngươi đuổi theo chúng ta, tự nhiên là muốn báo thù, tuy rằng thù này là do ngươi tự chuốc lấy."
“Ta không phạm người, người lại phạm đến ta, cũng không biết làm sao." Doãn Tâm Đường ngạo nghễ nói “Có thù tất báo mới là bản tính người luyện võ, mới không uổng phí công ta ngày đêm rèn luyện."
Tống Trì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Bái Kim liếc mắt một cái. “Kim Kim, ngươi nghe được đi!? Ngươi luôn mắng ta hồ nháo, nếu so với nàng ta, ai hồ nháo hơn?"
“Ngươi là hồ nháo, nàng đâu! Còn lại là đáng chết." Thẩm Bái Kim thở dài. “Nàng sẽ đeo bám sau lưng như ngươi, ba năm, năm năm cũng không thoát được nàng đâu! Giải quyết một lần cho xong đi
“Ta kháng nghị! Ta kháng nghị! Ta mới không phải đeo bám sau lưng, ta là người trong lòng ngươi, là tướng công đờiđời kiếp kiếp của ngươi." Tống Trì chỉ thiếu mức vung tay hô to.
“Tha ta đi! Kiếp sau nếu còn dây dưa với ngươi không rõ, ta tình nguyện không đầu thai." Thẩm Bái Kim vỗ nhẹ trán của mình, một bộ bộ dáng buồn rầu.
“Không, ta sẽ cầu xin Diêm La vương, kiếp sau đổi thành ngươi đuổi theo ta chạy, bất quá, ta sẽ rất nhanh khiến cho ngươi đuổi theo." Hắn cười hơ hớ xem xét nàng, trước mặt Doãn Tâm Đường cùng nàng tán tỉnh.
“Ta đây sẽ cầm đại đao đuổi theo ngươi, khiến ngươi chạy nhanh còn hơn gió." Nàng vì câu nói đùa của hắn mà che miệng cười duyên.
“Không sợ, ta một thân xương đồng da sắt, rất thích hợp cùng nữ nhân mạnh mẽ liếc mắt đưa tình." Hắn vỗ vỗ ngực nói. “Không tầm thường! Tình huống này còn có thể trước mặt ta mà liếc mắt đưa tình," Âm thanh Doãn Đường Tâm tràn ngập ghen tị, “Ta dám đuổi theo các ngươi tất nhiên là nắm chắc phần thắng. Đợi lát nữa đừng sợ tới mức ôm đầu khóc rống nha!"
Tống Trì ha ha cười, vẫy vẫy tay, “Cho dù ngươi bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ thì thế nào, giỏi lắm sao? Chỉ bằng việc ngươi không chịu khổ nhọc mà nuôi sống bản thân lại muốn không làm mà hưởng, ta cũng không tin ngươi khổ luyện công phu thì có thể nghịch lại ý trời."
Một tiếng thở dài sâu kín truyền đến
“Anh hùng xuất thiếu niên kia! Tuổi còn trẻ, nhãn lực thật tốt, hai ba cái liền nhìn thấy năng lực của nữ nhi ta."
Âm thanh này có chút quen thuộc, xuất phát từ béo lão bản?!
“Xú lão đầu, làm sao nữ nhi của chính mình." Lão bản nương cũng lên tiếng.
“Cha! Nương!" Doãn Tâm Đường lập tức không vui cáo trạng, “Là bọn họ hủy đi mộng đẹp của ta."
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc còn có bao nhiêu điều ngoài ý muốn đang chờ chúng ta?" Tống Trì hỏi nhẹ nhàng linh hoạt.
“Chỉ sợ là từ lúc đi vào quán, họ đã định mang chúng ta đi làm bánh bao thịt người." Thẩm Bái Kim có dự cảm không tốt .“Ý kiến hay! Ý kiến hay! Đa tạ vị cô nương này nhắc nhở ta." Béo lão bản vỗ tay cười hơ hớ nói: “Từ khi ái nữ tiến vào Chu gia trang, đã lâu không nghe nó gọi chúng ta là cha, nương, hiện tại nghe nàng kêu như vậy thật giống như thiên âm. Cho nên, mặc kệ là nàng muốn điều gì chúng ta đều sẽ cho nàng. Nếu nàng muốn đầu chó của các ngươi, ta cũng hảo hảo mang cho nàng."
“Xú lão đầu, cuối cùng cũng nói vài câu tiếng người." Lão bản nương phụ họa nói.
Doãn Tâm Đường ngồi ngay ngắn như đại vương, đắc ý dào dạt nói:“Cha, nương, mau động thủ đi!" Nàng đã chờ không kịp.
Tống Trì chậc chậc lấy làm kỳ lạ. “Ta thật tiếc nuối cha ta không ở bên cạnh, nhìn các ngươi để biết thế nào là ‘hiếu nữ’ (ý nói chìu chuộng con gái)! Hắn cũng nên làm một ‘hiếu tử’ (chìu chuộng con trai) mới đúng!"
Thẩm Bái Kim thưởng hắn một cái xem thường. “Không được cười!"
“Hừ!" Doãn Tâm Đường dưới đáy lòng không ngừng mắng đôi năm nữ này, tức giận nói: “Cha! Nương! Nếu không mang họ giải quyết ngay lập tức thì ta cả đời sẽ không chú ý đến hai người."
A! Uy hiếp thật nghiêm trọng nha.
Tức thì, Thẩm Bái Kim chỉ nghe một giọng nói cắt qua không khí, một phen thái đao đã chém trước mặt nàng, lão bản nương động thủ trước.
Thẩm Bái Kim thân hình di chuyển, tay phải hướng bên hông lấy ra một thanh kiếm nhanh như chớp đánh đến bụng lão bản nương.
Béo lão bản cười, thân ảnh quỷ mị trượt một cái đã tiến đến bên hông Tống Trì.
Hai bên đánh nhau quyết liệt, bốn phương tám hướng đều thi triển võ công, hơn mười chiêu đã đi qua trong nháy mắt.
Trà quán đều bị phá hủy, bọn họ dần tiến ra ngoài.
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim cũng không có chiếm được thượng phong, thậm chí càng lúc càng cảm thấy tay chân bủn rủn, dần dần thở dốc dần dần. Việc này thực không thích hợp! Hai người trong đầu linh quang tránh, bay nhanh lui về sau, nhưng béo gầy vợ chồng hai đao chém tới như điện, hào quang xẹt qua, tuy tránh thoát nhưng trước ngực vẫn bị một chưởng ngã xuống.
“Chúng ta trúng độc." Tống Trì nghiến răng nghiến lợi nói, bọn họ sơ suất quá. “Ta biết, đây là một loại vô sắc vô vị nhuyễn cân tán." Thẩm Bái Kim đồng dạng vỗ về miệng vết thương, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, “Bất quá thuốc này phẩm chất thật đúng là kém, đến bây giờ mới phát huy tác dụng, hại chúng ta thành như vậy."
Đã dấn thân vào giang hồ thì không sợ chết. Nhưng bị người ti bỉ ám hại thì rất không cam lòng. Phóng mắt tìm cả giang hồ cũng không tìm được vài người dám ngạo nghễ thiên hạ, chỉ vì đã trải qua những giây phút sinh tử, âm dương giao giới mới hiểu rõ. Trừ bỏ là thiếu niên anh kiệt mới ra đời, người từng trải đã quen với cuộc sống sinh tử này, thân ở trong sóng gió, gặp nguy mà không loạn.
Gặp thời khắc khó khăn thế này, thế gian điên đảo vô thường, cái gì có thể chân chính dựa vào?
Có khi một thân tuyệt học võ công, tài trí hơn người cũng không thể tránh khỏi sinh tử ngoài ý muốn.
Mà sự ngoài ý muốn này đã làm cho Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim mặt mày xám tro! Là một đao giết trực tiếp? Hay là trói bọn họ rồi quăng xuống vách núi không xa kia?
Tống Trì hắc hắc cười, bình tĩnh không nhìn ra được hoảng sợ khi sắp chết, “Kim Kim, ngươi chính là không tin, ta sớm nói với ngươi, chúng ta nhất định sẽ chết cùng nhau, làm một đôi uyên ương bỏ mạng, không sinh cùng nhưng sẽ chết cùng huyệt. Ngươi nên chấp nhận vận mệnh đi! Trước khi chết, nói một câu dẽ nghe với ta xem, như là ‘A Trì, ta yêu ngươi’, để ta chết được nhắm mắt đi!" Toàn thân vô lực nhưng miệng nói không ngừng.
Thẩm Bái Kim thật muốn giết hắn, lúc này còn tán tỉnh nàng, chẳng lẽ không thấy tình huống hiện tại sao?
Tống Trì thúc giục nói: “Kim Kim, ngươi muốn để ta ôm hận mà chết sao? Ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ!? Nói một câu ‘Ta yêu ngươi’ cũng không mất đi chút thịt nào." Hắn trời sinh là thiên tài võ công nhưng không có dã tâm xưng hùng, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cưới A Kim làm nương tử.
Thẩm Bái Kim híp mắt nhịn xuống bất mãn, “Xem ra, chúng ta là trốn không thoát. Ngươi muốn gì thì cứ gặp Diêm vương mà nói." Ý tứ là, xem duyên phận kiếp sau đi!
“Không sai, không sai, đưa các ngươi đi gặp Diêm La vương, chủ ý này thật tốt!" Doãn Tâm Đường nghênh ngang tiêu sái đến trước mặt bọn họ, đá bọn họ mấy cái tiết hận. “Nhất là ngươi, Thẩm Bái Kim, thủ đoạn so với ta còn cao hơn, ngay cả ta cũng giấu diếm được, làm hại ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đáng chết! Còn có ngươi, Tống Trì, ngươi tuổi trẻ anh tuấn, ta thanh xuân xinh đẹp, ngươi lại không có vì ta mê muội, ngược lại luôn miệng nói yêu nữ nhân xấu xí này, có mắt không tròng, cũng đáng chết!"
Tống Trì giơ lên nụ cười khinh miệt, chết còn không sợ, còn sợ đắc tội với ngươi?
“Oa! Ai dám yêu ngươi a!? Ngươi diện mạo dịu dàng, tâm như rắn rết, khẩu phật tâm xà, rắp tâm hại người, gian xảo giả dối, nam nhân nào yêu thương ngươi, mới là chân chính có mắt không tròng, xúi quẩy tám đời!"
“Ngươi nói sao! Có giỏi ngươi nói lại!" Doãn Tâm Đường đá mấy đá, khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“A Trì, ngươi đừng nói." Thẩm Bái Kim thấp hô, chỉ cảm thấy trái tim nhắc tới cổ họng, ngay cả hô hấp đều có vẻ khó khăn. Nàng không muốn thấy hắn đổ máu chết, ít nhất không phải là vì nàng.
“Kim Kim, ngươi thừa nhận đáy lòng ngươi thủy chung có ta, đúng hay không? Tuy rằng ngươi là con vịt mạnh miệng nhưng ta có thể cảm nhận được." Khóe môi hắn nhẹ nhàng kéo mở một chút vui sướng, bên môi chưa khô vết máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Ngươi xin thương xót, câm miệng của ngươi lại." Nàng cho tới bây giờ chỉ nói điều nên nói, chỉ làm chuyện nên làm, không hiểu hắn vì sao lại muốn đấu võ mồm khiêu khích vô ích như vậy.
“Vì sao? Ta là như vậy, không chút nào che dấu, yêu thì nói yêu, nếu ngươi không yêu ta liền chết. Cho dù hiện tại đầu rơi, hai bị vứt xuống vách núi, ta cũng muốn thổ lộ rõ ràng."
Ha ha! Kim Kim rốt cục hiểu được sự kiên quyết của hắn!
Nhưng là, những lời này rơi vào tai những người không có người yêu thì thật chói tai.
Doãn Tâm Đường sắc mặt trầm xuống, ra lệnh nói: “Cha, nương, mau đem đôi cẩu nam nữ này làm thịt, làm tiêu mối hận trong lòng của ta."
“Ai! Đợi chút a -..." Tống Trì sốt ruột reo lên: “Ngươi xem chúng ta ân ái như thế, nhơ để chúng ta toàn thây, đem chôn cùng một chỗ, ngàn lần đừng mang quăng xuống vách núi nha, xương tan thịt nát như vậy đến điện Diêm vương cũng không thể nhận ra nhau, rất thảm!"
“Như thế không phải rất tốt sao?" Khuôn mặt tú lệ của Doãn Tâm Đường nở nụ cười tàn khốc, trong mắt có đắc ý. “Các ngươi hai người rơi nát bươm, không phải vừa vặn ngươi trong bùn có ta, ta trong bùn có ngươi? Ta thế này mới kêu là tâm địa từ bi nha! Cha, nương, đem bọn họ hai người quăng vào vách núi, thành toàn cho bọn họ làm một đôi bỏ mạng uyên ương đi!"
Đôi “Hiếu nữ" vợ chồng cũng sợ phức tạp, chạy nhanh làm theo, mang theo hai thân thể hung hăng ném giữa không trung…
“Cha a! Nhớ báo thù cho......" Tống Trì kêu thảm thiết vang tận trời.
Sau một lúc lâu, lại là một mảnh xinh đẹp yên tĩnh.
Béo lão bản cùng gầy lão bản nương trở lại tranh công cùng nữ nhi, bỗng nhiên thấy hoa mắt, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, một thân thể khác bay qua đỉnh đầu họ hướng xuống vách núi…
“Là ai?" Hai vợ chồng đồng thời kinh hồn táng đảm, nhìn nhau.
“Nữ nhi của các người." Một thanh âm thoát ra.
“Tâm Đường -- không --" Hai vợ chồng đồng thời chạy về phía vách đá nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi biết mất ở đáy cốc, vô lực quì rạp xuống đất, kinh ngạc nhìn đáy vực.
“Các ngươi đem con trai độc nhất cùng đồ đệ của ta vứt xuống vách núi, ta đem nữ nhi của các ngươi quăng xuống để các ngươi có thể nếm thử cảm giác của ta." Người nọ trong lòng lửa giận bừng bừng, âm thanh lạnh như băng.
Thật vất vả hai vợ chồng tỉnh táo lại, suy nghĩ bắt đầu vận chuyển.
“Ngươi là ai?" Béo lão bản lớn tiếng mở miệng.
“Trả mạng cho nữ nhi ta --" Gầy lão bản nương đồng thời ra tiếng, tâm giống lạnh lẽo, thống khổ, tuyệt vọng.
Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tối tăm tràn đầy sát ý. “Lão phu chậm một bước, chỉ kịp nghe con trai bảo bối của ta kêu lên muốn ta báo thù, còn sinh mệnh của đồ nhi ta nữa, các ngươi còn muốn cầu xin sao?"
“Ngươi rốt cuộc là ai?" Béo lão bản trong lòng lửa giận bùng nổ.
“Nữ nhi không còn, chúng ta còn sợ chết sao?" Gầy lão bản nương khẽ rống giận, giống con sư tử nổi điên.
“Lão phu thật lâu không có tự báo danh, chỉ chuyên tâm dạy đồ nhi cùng con trai bảo bối luyện công. Nếu lão phu nhớ không lầm mà nói, trước kia giang hồ bằng hữu đều xưng hô ta ‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất."
“‘Ma tôn’ Tống Thiên Nhất?" Hai vợ chồng đồng thời rùng mình. Khi bọn họ chưa mai danh ẩn tích, ‘ma tôn’ Tống Thiên Nhất là người mà khi giang hồ nghe tên ai cũng biến sắc.
Tống Trì cái miệng ngôn luận hoang đường kia, là con hắn?
Tống Thiên Nhất vung chưởng, hắc bào theo dòng khí mãnh liệt phiêu đãng.
Cam tâm chịu chết đi!
Sắc trời dần tối, mặt trời lặn hoàng hôn.
Dòng suối trôi cuồn cuộn, hai bên bờ mọc đầy cỏ dại, khung cảnh dưới đáy cốc này đương nhiên không thể so sánh với trên kia.
Khi Tống Trì tỉnh táo lại thì nhuyễn cân tán cũng mất đi hiệu lực. Nằm mơ cũng không nghĩ ra thân thế Doãn Tâm Đường cũng thật kinh người. Đáng thương Chu phu nhân, đáng thương hắn cùng A Kim chỉ thiếu chút nữa xuống hoàng tuyền làm vợ chồng.
Cũng thật mệt hắn suy tính kế, biết rõ vợ chồng bọn họ muốn một đao giết sạch, cố ý nói không muốn bị ném xuống vực. Quả nhiên, bị bọn họ quăng xuống núi, cũng may là có đường sống.
Hắn biết dưới vách có một con sông, lúc này đang là mùa nước sung túc, dòng nước lớn, rơi xuống đây mới không tan xương nát thịt.
Hắn trời sinh thể chất có chút kì lạ, hơn nữa lại được Tống Thiên Nhất tận lực bồi dưỡng, mê dược bình thường căn bản không thể hại hắn, trúng nhuyễn cân tán thì cũng rất nhanh hồi phục. Cho nên lúc nãy hắn cứ nói lung tung kéo dài thời gian nhưng vẫn không kịp, hoặc là tu vi của hắn không đổi, vạn nhất bị chém một đao không phải là chết oan uổng sao? Hắn đành đi bước nguy hiểm này.
Trong lúc rơi xuống, hắn thành công nắm được cổ áo Thẩm Bái Kim, dùng chân khí đáp xuống dòng sông, nhưng lực không đủ lại bị cuốn trôi đi hơn mười trượng. Hắn dùng khí lực cuối cùng đem bản thân cùng Thẩm Bái Kim kéo lên bờ liền ngất đi.
Mệnh không chết! Cho nên trong cảnh chết cũng có thể hồi sinh.
“Đúng rồi, Kim Kim đâu?" Tâm hắn nhảy lên một chút, chạy nhanh tìm kiếm, Thẩm Bái Kim ở cách đó không xa, chính là nàng vẫn chưa tỉnh.
“Dù sao cũng là nữ nhân, thể lực kém một chút." Lời như thế, mang theo một chút cao ngạo của nam nhân.
Coi hơi thở của nàng, hô hấp vững vàng, không tìm ra ngoại thương nghiêm trọng, hắn buông ra sự không yên tâm. Thừa dịp Kim Kim chưa tỉnh lại mà tìm chút trái cây hoang dã ăn cho đỡ đói, đồng thời tìm đường thoát ra khỏi đây.
Dòng suối chảy róc rách, hắn đi về phía thượng nguồn, hai mắt trợn trừng khi thấy một thân thể ngâm trong nước.
Doãn Tâm Đường chết thật thảm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Cha thực sự đến đây!"
Ăn miếng trả miếng, là nguyên tắc đầu tiên của Tống Thiên Nhất.
Doãn Tâm Đường đã chết, phụ mẫu nàng cũng không khả năng sống, Tống Thiên Nhất báo thù luôn đòi thêm lãi. “Thật tiện nghi cho Chu Duẫn Can, có thể tránh được một kiếp."
Đột nhiên, không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, hắn rùng mình một cái. Cha đến đây, có phải hay không cố ý muốn tới phá chuyện tốt của hắn? Cha muốn chia rẽ hắn cùng Kim Kim, muốn Kim Kim thuận lợi gả cho đại sư huynh.
“Trừ phi ta chết! Bằng không cho dù ngươi là cha ta, ta cũng không đồng ý." Hắn hướng lên trời rống to, phảng phất như cha hắn có thể nghe thấy.
Nói đến cùng, hắn muốn cưới Thẩm Bái Kim.
Có khi, hắn thật muốn cùng Thẩm Bái Kim ẩn thân ở đảo nhỏ tiêu dao tự tại qua ngày. Nhưng Thẩm Bái Kim lại không làm theo, nàng tựa hồ rất thích làm đường chủ ‘hình pháp đường’.
Thật là khó khăn a! Từ nhỏ hắn đã thích nàng kiêu ngạo cùng bình tĩnh tự tin. Cũng vì cá tính này mà hắn có hao tổn tâm cơ cũng không thể bắt được nàng lên giường.
“Cha đến đây, không thể để Kim Kim biết, bằng không cái tiểu nữ nhân không lương tâm kia sẽ cùng cha mang ta nhốt tại Đại Hồ Đảo ba tháng, sau đó cùng thành thân với đại sư huynh mà hưởng thụ cuộc sống tân hôn."
Hắn đã hao tổn bao tâm tư, không thể không đề phòng được.
Đi mau! Trước mang theo Kim Kim rời đây rồi nói sau.
Tống Trì chân to vừa mới bước được vài bước lại chú ý tới một bao đồ trên tảng đá bên bờ suối. Mở ra xem thì thấy bên trong có một lớp giấy dầu bao lấy một con gà nướng thơm ngào ngạt.
Mùi rất quen thuộc.
“Là cha? Đây là ý tứ gì?" Tống Trì dáng vẻ anh tuấn, ánh mắt lóng lánh không dám tin.“Cha cam chịu ta cùng với KimKim? Cha rốt cục đầu hàng, không mạnh mẽ chia rẽ chúng ta?" Hắn không tự giác dương cao giọng, lập tức kéo xuống một cái đùi gà ăn thử. “Không sai, đây là cha tự tay nướng."
Cha cả đời cậy mạnh, cho dù nhận thua cũng tuyệt không nói ra, cho nên chỉ có thể dùng ám chỉ.
Hắn mừng như điên chạy về phía Kim Kim.
“Kim Kim! Kim Kim! Cha đầu hàng, cha ta đầu hàng......" Trong tay nâng đùi gà còn chưa ăn xong, chờ cùng người trong lòng chia sẻ.
“Kim Kim, chúng ta có thể thành thân, chỉ chờ đại sư huynh giải trừ hôn ước......"
“Kim Kim, Kim Kim......" Hắn nhẹ lay động nàng.
Thẩm Bái Kim không có phản ứng, lông mi đóng chặt, nằm không nhúc nhích.
“Kim Kim đừng ngủ, Kim Kim, Kim Kim......" Hắn không hiểu cảm thấy bất an, tăng thêm lực đạo lay động nàng.
“Kim Kim ngươi tỉnh tỉnh! Kim Kim...... Ngươi không cần làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại......"
Này rất khác thường!
Mặc kệ hắn kêu gọi như thế nào, ôm chặt nào như thế nào như, nàng thủy chung mê man nặng nề. Hắn chưa bao giờ yếu đuối như vậy, nhưng bản thân sợ nàng chết mà rơi lệ.
“Kim Kim, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao còn không tỉnh lại?" Tâm dường như bị dao sắc đâm trúng, đau run rẩy.
Dáng vẻ này của nàng, quả thực so với hắn chết còn khổ sở hơn. Giống như tâm bị lấy đi một mảnh lớn, trống trơn. Hắn thà rằng nàng tỉnh lại mà đấm đá hắn một chút, trách hắn ăn vụng đậu hủ cũng không muốn nàng thế này.
Đột nhiên mày vặn xoắn, lau đi nước mắt, hắn không chút nghĩ ngợi liền đem nàng cõng trên lưng, phải mau chóng đi ra đáy cốc, chữa bệnh cho nàng mới được.
Mở mắt ra Thẩm Bái Kim liền nhìn thấy một đôi mắt thâm đen, toàn bong bóng mắt, khuôn mắt vốn tuấn tú biến dắckhông ít. Thì ra không chỉ mĩ nữ mới cần ngủ để giữ gìn nhan sắc, nam nhân mà không ngủ thì khuôn mặt cũng biến dạng nha.
“Kim Kim, ngươi rốt cục tỉnh." Đôi mắt gấu mèo của Tống Trì hiện lên tia sáng rạng rỡ. “Ngươi hôn mê đằng đẵng ba ngày, hại ta thật lo lắng nha! Giống như là bị ném lên không trung vậy, lúc nào cũng không nơm nớp lo sợ. Ta ngày ngàyche chở ngươi, bảo vệ ngươi, ‘hiếu phu’ như ta thật là thế gian khó tìm nha!" Vừa thấy nàng tỉnh lại, Tống Trì vui mừng không ít, còn không quên khoe thành tích của bản thân.
“Cái gì?" Ngược lại là nàng sững sờ.
Nàng sao lại không hiểu hắn nói cái gì?
“Ta nói ngươi nha! Chúng ta tốt xấu gì cũng đã bái đường, không thể cùng sinh nhưng lại cầu cùng chết. Lần sau ngươi không được làm ta lo lắng nữa, đến lúc đó đầu ta bạc rồi ngươi sẽ chê ta già a." Tống Trì tâm tình thoải mái nhịn không được lại lải nhải một phen. Hắn nói, hắn cùng nàng bái đường – nàng không có nghe sai đi!?
“Được rồi! Ngươi không có việc gì là tốt rồi." Nghĩ đến qua bao nguy hiểm giờ cũng đã bình yên, Tống Trì thở dài một cái nói tiếp, “Ngươi chắc là rất đói bụng? Ta đi sai người chuẩn bị cháo rồi mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi."
Đang muốn rời đi thì ánh mắt hắn lại nhìn xuống dưới, tay A Kim đang nắm lấy tay hắn.
“Kim Kim?"
Nàng xem xét hắn, đáy mắt đầy nghi hoặc, sau một lúc lâu hỏi, “Ngươi là ai?"
“Cái gì?" Hắn hoang mang.
“Ngươi là ai? Ta là ai? Ta làm sao có thể ở trong này? Ta trong đầu vì sao trống rỗng?" Có một cổ nóng nóng bỗng dưng tiến vào xoang mũi, rồi đến thẳng hốc mắt, nước mắt không nghe lời mà rời xuống hai gò má tái nhợt.
Tống Trì nhìn chằm chằm dung nhan của nàng gần trong gang tấc, thế nào cũng không dời mắt đi được.
Kim Kim rơi nước mắt! Kim Kim đang khóc!
Cho dù tin cha nàng chết truyền đến Đại Hồ Đảo, nàng cũng chưa từng khóc trước mặt hắn, chỉ là bình tĩnh thu dọn hành lí về chịu tang mà thôi.
“Ngươi mới vừa nói những gì ta nghe đều không hiểu...... Cái gì bái đường? Chúng ta là vợ chồng sao?"
Nàng không biết tin ai, thật rối loạn.
“Ngươi...... Cái gì cũng không nhớ?" Tống Trì lắp bắp, khuôn mặt tuấn tú không thể tin.
Nước mặt lại một giọt một giọt rơi chậm rãi rơi xuống.
Đối mặt với việc ngoài ý muốn này, Tống Trì thật hoảng.
Trời ạ! Ở Chu gia trang nàng giả mất trí nhớ, nay lại mất trí nhớ thật a.
Sau khi đại phu chẩn trị, thân thể nàng không có gì trở ngại nhưng là tạm thời mất trí nhớ. Có thể khi rơi xuống vách núi đã đập đầu vào đá nên mới như vậy.
Ô...... Nói đến cùng, tất cả đều là sai lầm của hắn. “Đại phu, chứng mất trí nhớ này bao lâu mới có thể hồi phục." Tống Trì đáy mắt lộ ra lo lắng, tận lực chấp nhận sự thật này.
“Nguyên lai là phu nhân của ngài, khó trách, vợ chồng tình thâm! Không trách được ngày đó gặp ngươi, ngươi lại giống cướp đường mà bắt lão phu đi, chỉ kém nước xoắn đứt xương cốt ta." Đại phu sờ râu nói.
“Đại phu, thất kính!" Tống Trì ôm quyền thở dài xin lỗi. “Đại phu còn chưa có trả lời vấn đề của ta."
“Ngô, này thôi......" Lão đại phu trầm ngâm một hồi, “Chứng mất trí nhớ này cũng như tâm bệnh, không thể biết khi nào hồi phục, có lẽ chỉ vài ngày, vài năm thậm chí có người sẽ không bao giờ nhớ lại."
Này không phải vô nghĩa sao?
“Đa tạ đại phu, làm phiền."
Tống Trì đối với việc nàng mất đi trí nhớ dần bớt lo lắng, nay có thể nắm giữ Thẩm Bái Kim này rồi. Hắn chính là trượng phu của nàng, là sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời sau này của nàng.
Trở lại sương phòng, Thẩm Bái Kim đang xuống giường mang giày.
“Kim Kim, thế nào xuống giường? Sao không nghỉ ngơi một chút?" Hắn tự hứa phải làm một tướng công săn sóc chu đáo nhất.
“Ta không sao, chính là...... Không nhớ rõ......" Nàng chiếpchiếp nói, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trước kia của nàng.
“Không vội, không vội, đại phu nói chứng mất trí nhớ không gấp được, ngươi càng gấp thì tâm càng hoảng, đầu óc sẽ càng lâu nhớ." Hắn đặt mông ngồi ở bên cạnh nàng, tay khoát lên vai nàng, tự nhiên thân thiết nói: “Ngươi muốn biết cái gì, hỏi ta, ta sẽ trả lời cho ngươi."
“Ngươi cái gì cũng biết?" Thẩm Bái Kim nâng lên đôi mắt ước ao tin cậy hỏi: “Cha mẹ ta đâu? Nhà của ta ở nơi nào? Ta làm sao có thể thành thân với ngươi? Chúng ta thành thân đã bao lâu?"
Đầu óc trống rỗng, nàng đã đem hắn trở thành người tài giỏi không quen biết, bất giác đã dựa vào hắn.
Tống Trì vỗ về tóc đen của nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve – cảm giác thật tốt nha! Trước kia chỉ dám ở trong lòng vụng trộm thèm muốn. “Nương tử tốt của ta, đột nhiên hỏi nhiều vấn đề như vậy, ta nên trả lời cái nào trước đây?"
“Ngươi...... Ngươi bảo ta cái gì?" Nàng kinh ngạc trợn to mắt.
“Nương, tử a!" Tống Trì xấu xa cường điệu.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt mãnh liệt của nàng, khiến nàng xấu hổ đến mặt đỏ tim đập.
Nàng ôm hai gò má, tay chân thấy luống cuống. “Ta không biết chính mình làm sao, nghe được ngươi gọi ta như vậy, ta thực không quen."
“Bởi vì chúng ta vừa thành thân không lâu a!" Tống Trì mặt mày đều ôn nhu, yêu thảm bộ dáng nàng đỏ mặt vì hắn, cơ hồ là lập tức ôm lấy nàng, hạ những nụ hôn nóng rực lên tóc lên trán nàng.
“A Trì......" Nhiệt tình của hắn làm nàng khó chống đỡ.
“Hư, nương tử tốt, nương tử ngoan, để vi phu hảo hảo hôn ngươi, bù lại vài ngày nay ta vì ngươi mà đau khổ tâm can." Hắn cúi đầu vội vàng hôn Thẩm Bái Kim.
Hắn giữ lấy cầm hôn môi nàng, thích thú với phản ứng trúc trắc của nàng.
Tại khắc này, linh hồn bọn họ gắt gao ngả vào nhau, cùng vì khoái cảm này mà run sợ.
“Ngươi trước kia...... Thường hôn ta như vậy sao?" Nàng lẩm bẩm hỏi, ngượng ngùng nằm trong vòng ôm ấp của hắn.
“Ngươi nói đâu?" Hắn giảo hoạt liếm liếm môi của nàng.
Thẩm Bái Kim mặt đỏ đến bên tai, “Ta...... Ta làm sao mà biết?" Nàng hốt hoảng mà túng quẫn nói: “Ngươi hư, ngươi biết rõ tình hình của ta......"
“Ta xin lỗi. Bất quá, nương tử, loại sự tình này chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói, ngươi không thể ép hỏi ta, chúng ta tổng cộng hôn môi vài lần? Hoặc lên giường......" Hắn xấu xa dừng một chút.
“A! Đừng nói nữa!" Nàng ngượng ngùng lắc lắc đầu, bàn tay mềm che đi miệng của hắn.
Tống Trì cảm thấy mỹ mãn tươi cười.
Cảm giác yêu đương này hắn thật thích.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng đợi đến hôm nay. Nhất định là thiên ý! Hắn rất tin. Bởi vì hắn bám riết không tha, tình yêu khí thế này ngay cả nguyệt lão cũng cảm động, cho nên đã ban cho hắn một Thẩm Bái Kim hoàn toàn mới, tùy ý để hắn yêu thương.
Cho dù việc này là lừa gạt nàng, hắn cũng không hối tiếc.
Bởi vì một mảnh tình si này của hắn, trên sẽ không phụ với trời, dưới sẽ không phụ Thẩm Bái Kim.
Tống Trì thỏa mãn ôm nàng than nhẹ, hắn hưởng thụ hương thơm tràn ngập trong ngực, hạnh phúc mỉm cười cảm tạ ông trời. Kim Kim cuối cùng cũng chỉ chú ý đến hắn, không có gì có thể chia cắt tâm ta của nàng.
Có một ngày, nàng cũng sẽ thắm thiết cảm nhận được tình yêu của hắn, cùng hắn đắm chìm trong tình yêu vĩnh viễn không hối hận! Bỏ đi danh phận đường chủ hình pháp đường, Thẩm Bái Kim chính là một bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.
Tống Trì kể về thân thế của nàng từ đầu tới cuối chỉ trừ hai việc. Thứ nhất nàng là đường chủ hình pháp đường, thứ hai là việc nàng cùng đại sư huynh đính hôn. Cho nên cũng lược bỏ thời gian ở Chu gia trang, chỉ nói rằng hai người xuất môn du sơn ngoạn thủy lại gặp phải kẻ thù, vì thế rơi xuống vách núi khiến nàng mất trí nhớ.
Những điều còn lại hắn rất thành thật bẩm báo với nàng. Hắn biết, nói dối cũng phải có chừng mực, bằng không sẽ dễ bị lộ.
Thẩm Bái Kim nghe xong không nói một câu, không thấy sơ hở nào liền tin tưởng.
Tống Trì mềm nhẹ vỗ về mặt nàng, ôn nhu mà kiên định nói cho nàng, “Kim Kim, hảo nương tử của ta, mặc kệ ngươi có phục hồi trí nhớ hay không, ngươi nhất định phải nhớ, ngươi là người ta yêu nhất, nữ nhân ta yêu nhất, tính mạng của ta hoàn toàn giao phó trên tay ngươi."
Cho dù trong lòng nàng còn có một chút nghi hoặc nhưng nghe xong những lời chân tình này của hắn thì không nghi hoặc gì nữa. Thẩm Bái Kim anh tâm chủ động tiến vào vòng tay hắn, vụng trộm chảy nước mắt vui sướng.
“Ta có nói qua ta yêu ngươi sao?" Nàng tràn ngập tình yêu mà nhìn hắn.
“Hôm nay không có." Béo nhờ nuốt lời a! Hắn sớm hay muộn gì cũng béo phì nha.
“A Trì, ta yêu ngươi." Đầu nàng trống trơn, nhưng lúc này lại tràn đầy tình yêu với hắn.
Tống Trì trong mắt lóng lánh kích động không thôi, “Kim Kim, nói lại lần nữa......" Chờ mong hồi lâu, rốt cục cũng nghe được nàng nói ba chữ này.
“A Trì, ta yêu ngươi." Tay nhỏ bé chủ động đặt lên bờ vai của hắn, kiên định nói.
“Kim Kim, Kim Kim, ta chờ ngươi nói một câu này, không biết đã trải qua bao nhiêu tan nát cõi lòng, bi thương đau khổ a!" Bởi vì rất cao hứng, rất kích động, bất tri bất giác lộ ra dấu vết.
“A Trì, chúng ta không phải yêu nhau thật lâu sao?" Nàng chú ý tới lời hắn, lại thoáng nổi lên nghi ngờ.
“Đúng vậy!" May mà hắn phản ứng mau, vội vàng sửa miệng nói: “Nhưng là mấy ngày không có nghe ngươi nói. Ngươi luôn luôn hôn mê bất tỉnh, ngay cả đại phu cũng nói không được ngươi bị bệnh gì! Mấy ngày ngươi hôn mê ta quả thực sống một ngày như một năm, nghĩ rằng ngươi không tỉnh lại nữa, ta sống cũng không có ý nghĩa." Những lời này thật ra không giả.
Thẩm Bái Kim ngây ngốc nhìn Tống Trì, nhìn ra chân tình trong mắt hắn.
May mà, phu quân của nàng là hắn! Đến đêm Thẩm Bái Kim đã trải qua một ngày ở chung với phu quân nên nàng đã quen thuộc với Tống Trì. Hắn thật sự là quân tử! Chỉ vì lo lắng nàng không thích ứng hoàn cảnh hiện tại nên hắn cũng không đòi hỏi quyền lợi của trượng phu, chỉ nằm bên giường nói chuyện cùng nàng.
Nói thực ra, nàng thật đúng là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi! Miệng nói yêu là một chuyện, lên giường làm vợ chồng lại là một chuyện khác.
Nàng nghĩ, nàng nhất định phải hồi phục trí nhớ để hồi báo tình yêu của Tống Trì.
Đúng rồi, có biện pháp tốt.
“A Trì, chúng ta ngày mai liền xuất phát đi tìm đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân, được không?"
Nghe vậy, Tống Trì nhất ngồi dậy, ngây ra như phỗng.
Tác giả :
Tạ Thượng Huân