Chính Là Yêu Kẻ Hám Tiền
Chương 2
Trên gương đồng hiện lên một dung nhan tịnh lệ uyển chuyển nhưng có phần tái nhợt gầy yếu. Người người gọi nàng là Hoàng Kim cô nương, thật là một cái tên hay nha! Có nàng, liền cam đoan tuyệt đối phát tài. Nhưng là, đối với một người ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ, mặc kệ kêu là Hoàng Kim hay là bạc thì cũng không thể kéo được trí nhớ của nàng quay về.
Hoàng Kim hỏi chính mình, nàng thật sự A Kim cô nương trong miệng mọi người sao? Lại là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia trang ở Tô Châu thủ phủ, cũng chính là vị hôn thê của Chu Duẫn Can?
Nàng cái gì cũng không xác định, chỉ xác định được nơi này khá tốt, bao ăn bao ở, nàng có thể chậm rãi dưỡng bệnh, không có ai thúc giục nàng mau mau khôi phục trí nhớ.
A Kim ngồi ở đình hóng mát nhìn bạch ngọc hoàn trên tay mình -- nghe nói là vật đính ước -- nàng ngẩn người suy nghĩ mọi chuyện đã phát sinh từ đầu đến cuối, nghĩ sau này nàng nên đi nơi nào?
Thực có thể vô ưu vô lo làm thiếu phu nhân sao?
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến khi có một trận oanh yến nói cười theo gió nhẹ nhàng kéo tới. Nha, đừng tới đây nữa!
Trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi son phấn. Tiếng cười khanh khách duyên dáng không dứt bên tai. Mặt trời ở hậu hoa viên thật đẹp, nếu bên cạnh trùng hợp lại có một nam nhân mặt mày phong lưu, tuấn lãng khiến người ta phải nín thở thì càng làm lòng người vui vẻ.
“Tống Trì biểu ca, ngươi nói ta đẹp hay vẫn là Hồng Anh đẹp?" Nữ nhi Chu Hồng San của Nhất di nương nũng nịu hỏi. Hồng Anh là nữ nhi của Tam di nương.
Nữ nhân ngu ngốc! Trước mặt người khác lại hỏi bản thân mình so với người ta đẹp hay không đẹp, không phải là chẳng ra gì sao? Tống Trì đáy lòng lãnh đạm, tuy nhiên trên mặt cười đến hồn xiêu phách lạc “Ta vừa đến Tô Châu, ở trong quán trà đã nghe người ta nhắc tới “Tô Châu mười cảnh" (10 vẻ đẹp ở Tô Châu) thì đứng nhất là hai vị thiên kim của Chu gia. Một người là “Tái Điêu Thuyền" (Điêu Thuyền tái thế) Hồng San cô nương, một người là “Mĩ Chiêu Quân" (Chiêu Quân xinh đẹp) Hồng Anh cô nương." (Chiêu Quân và Điêu Thuyền là hai trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc)
“Thực sự? Người bên ngoài thực sự nói ta như vậy sao?" Hồng San trong lòng mở cờ, yêu đến chết lời ngon tiếng ngọt của hắn.
Mà “Mĩ Chiêu Quân" mặc dù vẫn yên tĩnh nãy giờ nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã điểm đỏ, bộ dáng cũng là thập phần vui sướng.
A Kim cách xa mười bước cũng nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) trừ bỏ lắc đầu, đó là khinh thường. Tống Trì rất giảo hoạt, nói hai ba câu liền hóa giải sự ganh tỵ giữa hai cô nương: Hai tỷ muội này thật ngu xuẩn, chưa bao giờ soi gương sao? Bị người khác châm biếm mà cũng không biết. Mĩ Chiêu Quân và Tái Điêu Thuyền thì có gì đáng cao hứng? Đồ ngốc mới thích được giống bọn họ “Hồng nhan bạc mệnh".
A Kim giữ mình không cười nhạo ra tiếng, lười cùng một đám nam nữ đối thoại nhàm chán cho nên chuẩn bị làm như không phát hiện bọn họ mà rời đi, dù sao mọi người cũng biết thói quen im lặng hay lùi bước của mình.
Tống Trì không sớm không muộn lúc này nhìn đến nàng, đôi mắt thâm thúy lóe lên đạo ánh sáng thâm trầm nguy hiểm, lộ vẻ vô hại mà mỉm cười nói: “Nhưng là khi tìm đến Chu gia lại gặp được A Kim cô nương, thấy nàng cười khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dáng mười phần là một mỹ nhân nha! Tâm của ta lập tức bị luân hãm, về sau biết A Kim cô nương mất trí nhớ, nhất cử nhất động của nàng làm ta luôn thương tiếc, ta đã bất giác yêu nàng! Ai, người Tô Châu đều mù hết rồi sao, không biết vẻ đẹp thứ nhất của Tô Châu lại ở ngay trước mắt."
A Kim nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mấy đạo ánh mắt giết người đều tập trung trên người nàng, giờ nàng muốn đi cũng không được, không đi thì thật có lỗi với bản thân mình.
Tốt lắm, Tống Trì này thật thành công khi tạo ra kẻ thù cho nàng, Hồng Anh, Hồng San cùng các biểu tỷ muội nhìn đến nàng, điều đặc biệt nhất của Chu gia trang chính là cô nương chưa kết hôn rất nhiều. Nàng luôn luôn hoài nghi, Tống Trì này có phải hay không là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng có thể xác định là oan gia kiếp này a, chỉ cần hắn vừa xuất hiện nàng sẽ không được yên thân.
“Tống Trì biểu ca, mắt ngươi mới mù nha! A Kim đẹp hơn Chu gia tiểu thư chúng ta ở đâu?" Hồng San lúc này liền đem mọi người kéo vào mối thù này một phen, nàng nhìn trái nhìn phải nói “Các ngươi mở to mắt nhìn một chút, nàng đẹp chỗ nào?"
Chu gia tỷ muội có chí cùng đem A Kim vây quanh ở giữa, nhìn nàng xoi mói.
“Cái trán của nàng rất cao, lại không biết dùng tóc che đậy......"
“Lông mày của nàng không đủ cong, không bằng mày lá liễu của ta......"
“Ánh mắt của nàng không như mắt của ta......"
“Mũi nàng rất thẳng, mũi tròn nhiều thịt mới có phúc khí......"
“Miệng của nàng quá lớn, miệng anh đào như ta mới gọi là đẹp…"
“Vóc dáng cũng quá cao…"
“Ít lời như hũ nút, nhất định không khiến cha mẹ chồng vui được......"
“Họ Hoàng danh Kim, toàn mùi tiền......"
“......"
Tam cô lục bà quá đáng như thế! Tống Trì không nhịn được, xem thế là đủ rồi.
Hắc hắc hắc, A Kim nhất định tức giận đến hộc máu đi!? Mau té xỉu! Mau té xỉu nha! Hắn rất vui lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
A Kim thì trong lòng gọi trời. Trời ạ! A! Mở mắt ra mà xem nàng có bao nhiêu văn tĩnh, tiêu chuẩn tiểu thư khuê các đầy đủ, sao lại bị người ta chú ý soi mói như vậy? Nghe nói hoàng đế muốn ban chết một trung thần, trung thần còn phải nói “Tạ chủ long ân", nàng có nên bắt chước như vậy chăng?
Sợ nhất chính là càng nói thì càng loạn.
Nhóm tỷ muội này thầm nghĩ muốn tìm được lang quân như ý, nhưng nam nhân được yêu thích này lại khen ngợi nữ nhân khác trước mặt các nàng, các nàng thật không thể không phẫn hận a.
Đặc biệt A Kim ở trong mắt các nàng là một cô nương cực kỳ may mắn, tướng mạo bình thường, phẩm chất không có gì đặc biệt, lại sắp trở thành thiếu phu nhân của Tô Châu thủ phủ! Nàng dựa vào cái gì? Ngay cả tỷ muội Hồng San, Hồng San cũng có điểm không phục. Đại ca của các nàng rất tốt, không nên chịu thiệt thòi mà cưới một cô nương gia cảnh sa sút, bạc mệnh.
Trong lúc đó, Chu gia trang luôn có tiếng là “Phú mà hảo nhân" (giàu có nhưng đối với người khác rất tốt), nếu nhà gái gặp rủi ro, không nơi nương tựa lại chủ động đưa ra lời từ hôn, hành vi như vậy không phải là bất nhân bất nghĩa, vi phạm tổ huấn sao?
Chỉ cần là một câu “Ngại bần yêu phú" (chê nghèo trọng giàu sang) cũng là rất khó nghe.
Vô luận như thế nào, Chu gia cũng không thể chủ động mở lời từ hôn được.
Vì thế, các biểu tiểu thư sống ở Chu gia trang rất ăn ý mà cùng chống đối lại A Kim. Các nàng là họ hàng xa, đến Chu gia trang mang tiếng là cùng Hồng San, Hồng Anh làm bạn chốn khuê phòng, thực chất là hi vọng có thể là thê tử ChuDuẫn Can, cho dù là thiếp thất thì cũng phú quý cả đời. Nếu đại thiếu gia không được thì còn nhị thiếu gia, chỉ tiếc hắn là con của Nhị nương nên địa vị so với Chu Duẫn Can thấp hơn.
Danh môn vọng tộc, coi trọng nhất con vợ cả, nếu là trưởng nam thì địa vị liền chắc chắn.
A Kim ở càng lâu, càng biết chính mình làm Chu gia khó xử. Nàng đánh mắt trí nhớ nhưng đầu óc không ngu ngốc a!
“Đại ca đến đây!" Hồng San hoan hô, còn cố ý tăng mạnh ngữ khí tuyên dương nói: “Ha ha a, các ngươi xem, ‘Tả hữu trâm cài’ (ý nói bên người Chu Duẫn Can có hai cô nương đi theo) lúc nào cũng ở bên!" Ánh mắt khiêu khích tập trung lên vị hôn thê của đại ca.
A Kim cũng thấy, âm thầm thở dài, nàng thật sự không tốn một miếng nước miếng a!
Hồng San không chê phiền toái lại cường điệu nói: “Trước khi A Kim xuất hiện, mọi người đều cho rằng Doãn Tâm Đường hoặc Lâm Miểu Miểu sẽ trở thành thê tử của đại ca a!" Gặp A Kim cúi đầu xuống, nghĩ rằng nữ nhân này còn biết “tự biết xấu hổ", còn không tính da mặt quá dày, định cố gắng làm khó để bức lui nàng.
“Doãn Tâm Đường là nghĩa nữ của đại nương, đại nương xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nếu không ngoài ý muốn, đại nương hẳn là chọn nàng làm dâu đi. Mà Lâm MiểuMiểu là chất nữ (cháu gái) của nương ta, mọi người đều mong nàng cùng đại ca thân càng thân!" Trong tâm tư Hồng San hi vọng biểu tỉ mình có thể làm thê tử đại ca, giúp nàng củng cố địa vị ở Chu gia.
Hồng Anh đáp lời cười nói: “Nếu nói ‘Thân càng thêm thân’, Lâm cô nương cùng Thiếu Cương ca xứng thành một đôi mới thật sự là cái gọi là thân càng thêm thân, các ngươi nói đúng không là?"
“Đúng vậy!"
Chúng tỷ muội trăm miệng một lời. Hồng San hung hăng trừng mắt nhìn dị mẫu muội muội (em gái cùng cha khác mẹ)liếc mắt một cái, giả cười nói: “Lão nhân gia đều nói, cô chất(anh em cô cậu) không thông hôn, bởi vì huyết thống rất thân cận, không tốt, không dễ dàng sinh đứa nhỏ."
Nói xong, nhân vật chính trong miệng các nàng đã đến gần.
A Kim xem kịch vui trước mắt, vẻ mặt toát ra một cỗ kỳ quái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Duẫn Can, Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu.
Hắn là có ý tứ gì? Rõ ràng nàng không hợp ý hắn, đã nói hắn sẽ không cưới nàng sao? Tại sao trong nhà lại không vội vã làm hỉ sự cho hắn đi.
Nàng rất muốn cố gắng là ngơ, nhưng không được, bởi vì Chu Duẫn Can hướng nàng hỏi thăm sức khỏe.
“Ta tốt lắm, đa tạ ngươi quan tâm." A Kim hơi hơi hạ thấp người, phục tùng nói.
Chu Duẫn Can gật đầu, không nghĩ đến mình được bao vây hưởng phúc giữa đám nữ nhân này có gì không đúng, lại càng không biết hành động của hắn làm A Kim thấy xấu hổ, khiến nàng càng bị các tỷ muội cô lập.
Chu Duẫn Can từ nhỏ đã được hưởng phúc, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó.
Lâm Miểu Miểu hướng A Kim mỉm cười. Nàng được ChuDuẫn Can chú ý nhiều nhất, hắn thường xuyên nắm tay nhỏ bé của nàng không buông ra, hiểu được mình đã chiếm được hơn một nửa tâm của hắn, lên làm thiếp là chắc chắn có khả năng, thậm chí đang tiếp tục cố gắng để có thể làm chính thê. Nguyên tưởng rằng Doãn Đường Tâm là địch nhân lớn nhất của nàng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám. May là A Kim mặc dù dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn không đánh bại được vẻ đẹp rung động lòng người của mình.
Tống Trì đứng một nhìn một bên có chút không kiên nhẫn, lấy làm kỳ lạ nói:“Chu đại thiếu, ngươi cũng quá ngông nghênh, ở trước mặt vị hôn thê lại chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân khác, người hy vọng A Kim cô nương biết khó mà lui sao?"
“Này......" Chu Duẫn Can thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, việc nạp thiếp là theo ý nguyện của hắn, cha hắn từ sơm đã nói “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình." Mỉm cười buông tay LâmMiểu Miểu ra.
“Chính thất chưa lập, trước nạp tiểu thiếp, cũng không phải là chuyện mà người đứng đắn làm." Tiếng nói lười biếng nhưng ôn nhuận dễ nghe vang lên châm ngòi: “A Kim, ngươi không cần giống cái tiểu nàng dâu nhẫn nhục chịu đựng, ngươi hẳn là nên ngẩng đầu cao ngạo rời đi, mới có thể làm Chu đại thiếu cảm tạ. Ở bên người hắn, nữ nhân dịu ngoan rất nhiều, hắn sẽ không biết quý trọng ngươi."
“Biểu đệ nói đùa, Chu gia không có người bất nghĩa, ta sẽ thuận theo cha mẹ vì ta an bài hôn nhân, cưới A Kim cô nương." Chu Duẫn Can đứng đắn nói. Hắn cũng không hiểu, Tống Trì cùng hắn là thân thích, sao lại ở trước mặt người khác mà công kích hắn.
“Duẫn Can, ngươi không cần đáp ứng lung tung." LâmMiểu Miểu không thuận theo nói: “Nếu A Kim mãi không thể khôi phục trí nhớ, cả ngày đều là dáng vẻ tiểu nàng dâu, ngươi cũng muốn cưới nàng sao? Loại nữ nhân hẹp hòi như vậy cũng xứng làm đương gia chủ mẫu sao? Hừ, theo ta thấy, nàng mới thích hợp làm tiểu thiếp a!"
“Thật là có đủ kiêu ngạo!" Tống Trì trở nên cười to, vỗ vỗbả vai Chu Duẫn Can nói: “Cẩn thận kia! Chu đại thiếu, nữ nhân kia được sủng mà kiêu sau này nếu đã thành hôn rồi, ngươi sẽ không có ngày tháng thái bình đâu! Nếu cưới nàng làm chính thê, ngươi còn có thể tiêu dao cùng nữ nhân khác sao? Không bằng cưới A Kim cô nương thành thật hiền lương, ngươi còn có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao như thế này."
Lâm Miểu Miểu biết Chu Duẫn Can kỳ thực là đại thiếu gia không có chủ kiến gì, rất sợ hắn bị kích động, một tay bé nhỏ nắm lấy áo hắn, sẵng giọng: “Duẫn Can, nhìn biểu đệ ngươi thật là không có hảo ý, miệng phun ra toàn lời độc địa, ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, lại bị hắn hình dung thành một người đàn bà chanh chua, ta…Ta thật thương tâm, oa~~" Bàn tay bạch ngọc che lại khuôn mặt, khóc rồi chạy đi.
“Miểu Miểu --"
Chu Duẫn Can không nói hai lời, lập tức đuổi theo.
“Lợi hại! Lợi hại!" Làm giai nhân tức giận chạy đi,Tống Trì không có mảy may ngượng ý, ngược lại vỗ tay hoan nghênh nói: “Thấy chưa! A Kim cô nương, đây là thủ đoạn của nữ nhân, ngươi cần phải hảo hảo học học a!" Hắc hắc, đây là chiêu rất tốt a.
Nam tử nhàm chán! A Kim đau đầu không buồn hé răng rời đi.
Không đúng nha! A Kim, loại biểu tình này hẳn là nên lấy ra đối phó với Chu Duẫn Can thôi chứ, sao lại dùng với hắn. Tống Trì cảm thán, có cảm giác bị thương một chút.
Doãn Tâm Đường thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên quan sát, đem mọi việc tiến vào trong mắt, không nhịn được trừng mắt, làm bộ thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi :“Tống thiếu gia, ngươi thích A Kim cô nương?"
“Ta đương nhiên thích nàng! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhất là giai nhân lại gặp rủi ro dễ dàng làm nam nhân sinh ra cảm giác bảo vệ. Đáng tiếc, nàng thủy chung chướng mắt ta!" Tống Trì cũng nháy mắt mấy cái, dường như muốn nàng yên tâm, hắn đối A Kim thuần túy chính là ngưỡng mộ, không có chút ý đồ bất lương.
Doãn Tâm Đường nheo lại mắt đẹp nói: “Luận bề ngoài, ngươi nửa điểm không thua đại ca, trừ bỏ tuổi còn nhỏ, ngươi thậm chí so với đại ca có khí khái nam tử hơn, thế nào chưa ra tay đã nhận thua?"
“Doãn cô nương là cổ vũ ta?" Tống Trì cười to ra tiếng đầy hứng thú.
“Có ai không thấy tình cảm cùng sự ngưỡng mộ trong mắt của ngươi?" Doãn Tâm Đường không dấu vết cười khẽ, ánh mắt nhìn về các tỷ muội. Hẳn là không có ai phản đối ngươi truy đuổi A Kim đâu!
“Ta xác thực rất thích A Kim cô nương, đáng tiếc --" Tống Trì đột nhiên dừng một chút, “Nữ tử xinh đẹp lòng người như vậy lại không thuộc về ta, bởi vì ta hai bàn tay trắng, cuộc sống khốn quẫn ăn nhờ ở đậu, căn bản không thể cho nàng cuộc sống của một thiếu phu nhân. Thử hỏi, có ai trong các người nguyện ý gả cho một tiểu tử nghèo?"
Hắn cười thong thả, trong ánh mắt là sự hồn nhiên vô hại, kì thực mâu quang lợi hại, chuyên chú quét tới trên người đám nữ nhân. Mới nháy mắt, mấy cô gái này trở nên thật bận rộn, người thì ngắm hoa, người ngắm mây, người đùa bướm, nếu không thì cũng tìm người nói chuyện.
Lúc này, không giả ngu là không được.
Cùng mĩ thiếu niên tán tỉnh là một chuyện, vì mĩ thiếu niên tranh giành tình nhân cũng có thể, nhưng nếu muốn gả cho mĩ thiếu niên “nghèo không mảnh đất cắm dùi"...... Ân hừ, tiểu nữ tử làm không được.
***
A Kim ở trong một biệt viên của Chu gia trang.
Nàng ngẩng đầu lên cây hoa quế trong viện, lập tức cúi đầu suy nghĩ.
Nàng chưa thành thân viên phòng, đã giống như con dâu được nuôi từ bé, đã bắt đầu học tập như thế nào để hầu hạ bàbà tương lai (mẹ chồng).
Mỗi ngày sáng sớm khi thức dậy, nàng thoáng rửa mặt chải đầu, liền đến Đan Phượng viện nơi Chu phu nhân ở để quét dọn. Công việc này thật mệt, đây là sân lớn nhất trong Chu gia trang, muốn dọn sạch sẽ cũng mất ít nhất một, hai canh giờ.
Đương nhiên, nha đầu hầu hạ Chu phu nhân rất nhiều, nhưng Chu phu nhân nói : “Quan trọng là ‘Có tâm’, có tâm làm con dâu hiền, chứng minh ngươi không phải ham hưởng thụ mới muốn gả vào Chu gia."
A Kim nghĩ rằng làm việc để đổi lấy ba bữa ăn cũng rất công bằng liền vui vẻ chấp nhận công việc này.
Mà nghĩa nữ Doãn Tâm Đường được Chu phu nhân sủng áo cũng ở Đan Phượng viện, cũng làm gương tốt gánh vác công việc – hầu hạ nghĩa mẫu trang điểm, tự tay chuẩn bị khăn cho nàng rửa mặt. “Thật là một nữ nhi hiếu thuận a!" Chu phu nhân cứ tấm tắc khen ngợi nàng “Ta thực tiếc đem ngươi gả đi ra ngoài."
“Con cũng luyến tiếc nghĩa mẫu, muốn cả đời hầu hạ người." Doãn Tâm Đường vừa vấn tóc giúp Chu phu nhân vừa nói.
“Như vậy sao được? Người bên ngoài sẽ nói ta ích kỷ, chậm trễ hôn nhân của ngươi, huống hồ ta cũng không nhẫn tâm như vậy." Chu phu nhân cầm tay Doãn Tâm Đường yêu thương nói :“Chỉ cần ngươi trở thành con dâu của ta, đây mới thật sự là duyên phận lâu dài!"
“Nghĩa mẫu!" Doãn Tâm Đường cảm động tựa trên gối Chu phu nhân gọi nhỏ.
“Ngươi rất nhanh sẽ gọi ta là nương."
“Nương, nương!"
A Kim quét dọn xong, tiến vào liền thấy một cảnh này. Thực sự hảo thần kỳ nha! Như thế nào mà nàng cứ ba ngày hai lần lại thấy một màn “mẫu từ nữ hiếu" này?
Liếc hai gương mặt xinh đẹp kia, A Kim thầm suy nghĩ kỹ lưỡng, so với đám mỹ nữ ở Chu gia trang, nàng xác định không mỹ lệ, cũng không được Chu Duẫn Can quan tâm.
“A Kim cô nương tới vừa vặn, cùng nhau dùng đồ ăn sáng đi!" So với A Kim người đầy mồ hôi, Doãn Tâm Đường thần thanh khí sảng nói. “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương là thê tử tương lai của đại ca, như thế nào lại để nàng quét sân nhà, đây là chuyện của hạ nhân, nếu đại ca biết chẳng phải sẽ đau lòng sao?"
“Ta cũng không bắt buộc nàng, là chính nàng chọn, không tin ngươi hỏi nàng." Chu phu nhân lãnh mi liếc A Kim một cái nghiêm mặt nói: “Có lẽ, nàng là không muốn hầu hạ ta bưng trà rót nước! Về phần đứa nhỏ Duẫn Can kia, mỗi ngày sáng sớm liền vội vàng cùng Lâm cô nương liếc mắt đưa tình, hôm nào cũng mặt trờ lên cao ba sào mới đến thỉnh an ta, cũng gặp được A Kim là cái gì. Ai! Nàng cũng thật sự là đáng thương ! Ngàn dặm xa xôi đến đây lại bị vị hôn phu lãnh đạm."
Ngôn ngữ như tên, xuyên tim a!
A Kim đỏ mặt lúng túng, cúi đầu. “Ta...... Ta gặp không may nhưng Chu gia không ghét bỏ vẫn thu lưu ta, trong lòng vạn phần cảm kích, không dám cầu mong gì nhiều."
“Cho dù Duẫn Can không cưới ngươi, ngươi cũng không một câu oán hận?" Chu phu nhân lạnh giọng ép hỏi.
“Đúng vậy." A Kim dùng sức gật đầu.
“Ha ha a, nghĩa mẫu nói giỡn thôi, A Kim cô nương tưởng thật sao." Doãn Tâm Đường ha ha cười duyên. Nếu Chu DuẫnCan từ nàng, Lâm Miểu Miểu có thể lên làm chính thất, không bằng làm cho A Kim gả cho Chu Duẫn Can, như vậy LâmMiểu Miểu không thể ngồi lên đầu nàng! Doãn Tâm Đường bề ngoài mặc dù dịu dàng, nhưng đầu óc rất khôn khéo, dắt ống tay áo Chu phu nhân, yêu kiều nói: “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương không nơi nương tựa, về tình về lý, đại ca cũng tuân thủ đính ước cùng nàng thành thân, không thể để cho nàng lưu lạc đầu đường được!"
“Chu gia sẽ không ngay cả một chén cơm đều luyến tiếc bố thí." Chu phu nhân chính là chán ghét A Kim khí trầm lặng mặt.
“Dù cho là thân thích cũng không thể dưỡng cả đời, chỉ có danh phận, A Kim cô nương mới dám an tâm ở lại đây thôi!"
Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường nhìn nhau, cuối cùng hiểu được ý của nàng – so với việc làm cho hồ ly Lâm MiểuMiểu kia vừa lòng đẹp ý, không bằng tuân thủ hôn ước, khống chế A Kim còn có vẻ dễ dàng hơn.
Việc này cũng do Lâm Miểu Miểu là người thân của Nhị nương, Chu phu nhân vô luận như thế nào cũng không nguyện cùng Nhị nương cùng ngồi cùng ăn.
“Nhìn đi, Tâm Đường oa nhi tâm địa thật tốt, người ngườiđều muốn ngả cho A Can hưởng phúc, chỉ có nàng một lòng nhớ tới hạnh phúc của A Kim." Chu phu nhân ý định muốn A Kim mang ơn. “Ngày sau ngươi cùng Đường Tâm xưng hô tỷmuội, làm trợ thủ đắc lực của ngươi đã là phúc khí ngươi tu ba đời mới có được." Ý tứ là Doãn Tâm Đường chắc chắn sẽ gả cho Chu Duẫn Can rồi, A Kim nếu cùng nàng cùng ngồi cùng ăn, không vị thế chánh thất chèn ép nàng thì nàng sẽ có những ngày an lành.
A Kim trong lòng xẹt qua một cảm giảm bi thương, nhàn nhạt đáp: “Hết thảy nghe theo phu nhân an bài." Thực làm không hiểu đôi mẹ con này, biết rõ Chu Duẫn Can trong lòng có người yêu thích, vẫn kiên trì không cho hắn lấy.
Chu Duẫn Can với Lâm Miểu Miểu thật giống một đôi trời sinh, suốt ngày quấn quýt với nhau.
Các nữ nhân khác thì tính làm gì? Mà nàng càng tính là cái gì đây?
A Kim cảm thấy kì quái khi chính mình không hề có cảm giác thương tâm mà chỉ có chút bất đắc dĩ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Duẫn Can vừa khéo mang theo Lâm Miểu Miểu lại đây thỉnh an, Nhị nương mang theo Chu Thiếu Cương cùng nữ nhi Chu Hồng San cũng lại đây, theo đuôi còn có thực khách Tống Trì, Chu Thiếu Cương trùng hợp ở trên đường gặp hắn, liền mang hắn đến bởi vì Tống Trì không chịu nổi đám nữ nhân kia.
“Khách ít đến! Khách ít đến! Thế nào lại đến đây?" Chu phu nhân trước mặt con luôn tươi cười nghênh đón cực kỳ từ ái nói: “Nếu tam muội, tứ muội, ngũ muội cũng đến thì không phải cả nhà đông đủ sao?"
Nhị nương cũng không bị gương mặt tươi cười của Chu phu nhân mê hoặc, ỷ mình cũng sinh cho Chu gia một nhi tử mà ngông nghênh: “Tới hết cũng vô dụng, lão gia cũng thể cùng chúng ta đoàn viên, hắn đang vội vàng chuyện cưới tân nương vào ngày mai mà! Ai! Nam nhân chính là không đáng tin, thân nữ nhi chúng ta chỉ có thể dựa vào con của mình a!"
Chu phu nhân mỉm cười, tuyệt không tức giận. Nàng nhìn Chu Duẫn Can bằng ánh mắt ôn nhu, lại nhìn đến Lâm MiểuMiểu nói: “Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a! Ai có thể không thưởng thức đâu? Nương thật cao hứng thay cho con! Con có thể tìm được một ý trung nhân như vậy thật sự là phúc khí a!"
Chu Duẫn Can nghe vậy khuôn mặt tươi cười như cây cỏ ngày xuân, tâm tình cực tốt.
“Nương, đa tạ ngài." Hắn chỉ biết nương là vĩnh viễn đứng bên hắn.
“Đáng tiếc a! Nương không thể thành toàn nguyện vọng cưới Miểu Miểu làm vợ của ngươi." Chu phu nhân lộ ra biểu cảm khổ sở, vờ vịt chỉ vào A Kim nói: “A Kim thân thế thê lương đáng thương, nương rất đau lòng, nàng đã là vị hôn thê của ngươi, nương tin tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vứt bỏ nàng, phải không?"
“Việc này là đương nhiên, con sẽ không làm Chu gia mất mặt." Chu Duẫn Can vỗ ngực cam đoan mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nương, làm ra mình là một hảo nam nhi trọng tình trọng nghĩa.
“Còn có đứa nhỏ Doãn Tâm Đường này đối với người cũng thắm thiết, nàng vừa nói với ta không muốn gây trở ngại nhân duyên của ngươi, tình nguyện cả đời hầu hạ ta mà không cần gả , ai, thật khờ! Sao lại cố chấp như vậy? Một khi yêu thương ngươi liền không oán không hối hận, ta hỏi nàng đáng giá sao? Nàng lại nói vĩnh viễn không hối hận." Chu phu nhân làm bộ lau khóe mắt, rèn sắt thì phải rèn lúc nóng lại nói: “Ta thật không rõ, là của ta con rất vĩ đại hay là nghĩa nữ của ta quá ngu ngốc? Bất quá, Duẫn Can a! Cưới hai người cũng là cưới, cưới ba người cũng là cưới, thân phận của ngươi như vậy, một thê hai thiếp cũng không tính là nhiều, phải không?"
“Là không nhiều lắm, thực sự không nhiều lắm." Chu DuẫnCan nhìn về phía Doãn Tâm Đường, đột nhiên cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ.
Vốn là người biết thưởng thức sắc đẹp, mỹ nhân có thể khiến hắn giật mình mà thưởng thức chỉ có thể là Lâm MiểuMiểu. Doãn Đường Tâm tuy cũng được xưng là mỹ nữ nhưng nàng không phải là loại mỹ nữ lay động lòng người, cho dù có thể đi vào mắt nhưng là không thể đi vào tâm.
Hiện tại, hắn cảm thấy đem nàng thu về nhà cũng tốt, thứ nhất khiến nương vui là tròn đạo hiếu; Thứ hai, hắn như thế nào cũng không nhẫn tâm phụ lòng một cô nương thương hắn như thế.
Nghĩ đến lão cha gần năm mươi nhưng ngày mai vẫn muốn nạp thiếp, hắn cùng lắm chỉ cưới ba người, không thể gọi là nhiều.
Nhị nương liếc nhìn Chu phu nhân, thỉnh thoảng lấy bàn tay phải chà sát cánh tay trái, đến nổi da gà, hai mắt âm hiểm, nam nhân Chu gia đều bị bộ dáng hiền lành của nàng qua mặt, hoàn toàn không biết nàng đối phó với đám nữ nhân thế nào, nhưng trước mặt lại ra dáng chủ mẫu sảng khoái.
Nhị nương trừng mắt nhìn Chu Thiếu Cương con mình – Đều tại ngươi, lại sinh trễ một năm.
Chu Thiếu Cương theo thường lệ làm bộ như không phát hiện, tuy rằng hắn hiểu được tâm bệnh của nương, nhưng hắn cá tính giống Chu lãi gia, chỉ quan tâm đến thương nghiệp mà coi thường tình yêu.
Nhị nương hiểu được tính toán của mình đã thất bại, Chu phu nhân vô luận thế nào cũng sẽ không để Lâm Miểu Miểulên làm chính thất, tình nguyện để người ngoài như A Kim chiếm được tiện nghi.
Nói đến A Kim, không tranh giành không ầm ỹ, chỉ như hũ nút, xem nàng trong tương lai sẽ đối phó thế nào với đám nữ nhân bên người Chu Duẫn Can!
Đương nhiên, Nhị nương còn chú ý tới một người rất dư thừa – Tống Trì, ánh mắt của hắn không phải là luôn vụng trộm ngắm A Kim sao. Hắc, có ý tứ! Lão nương kia có ý xấu, nàng sẽ ngồi im chịu sao?
“Ta nói này phu nhân! Ngày mai là ngày mừng của lão gia, nếu chúng ta không trang điểm cho tương xứng, chỉ sợ sẽ cho tân nhập môn lục muội xem nhẹ, cho nên ta đặc biệt đến mong ngươi mở ra bảo khố để ta cùng Hồng San chọn vài món trang sức…"
Chu gia sở dĩ có thể phú truyền tam đại chủ yếu là dự vào sự quản lý tài sản tập trung, tuyệt không để ai quản lý riêng, ngay cả nữ trang cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, từng thê thếp nữ nhi của Chu lão gia ngày lễ tết đều được tặng trang sức châu báu để ngày thường sử dụng, nhưng những thứ vô giá có thể làm đồ gia truyền như bột hải trân châu đen, ngọc sai khuyên tai, mã não, hổ phách, đá quý các loại…. đều ở trong bảo khố, chìa khóa do chính thất phu nhân bảo quản, chỉ trong trường hợp trọng yếu thì mới được phu nhân phân phát sử dụng, sau khi dùng xong lại thu hồi.
Mỗi lần đến bảo khố, mắt của Nhị nương đều sáng lên, càng thêm ảo não chính mình năm đó thiếu chút nữa đã được mẫu bằng tử quý, Chu Thiếu Cương lại cố tình không đầu thai sớm, làm nàng chịu ủy khuất cả đời.
“Phu nhân kia! Chúng ta hiện tại phải đi khai bảo khố được không......" Nhị nương vừa nói vừa hướng Chu phu nhân tới gần, xoay vòng eo lại cố ý đem cái mông hữu lực hướng A Kim quét tới, A Kim lập tức mất cân bằng, cong người đổ sang phải, vừa khéo lại được Tống Trì ôm lấy, tránh được một cú ngã đau đớn.
“Ngươi không sao chứ!?"
“Không có việc gì." A Kim thật sâu hít vào một hơi, vững vàng cảm xúc, muốn đứng thẳng thân mình, Nhị nương đã ở kinh hô --
“A ~~ a ~~ hảo thân thiết kia! A Kim, ngươi làm sao có thể trước mặt bà bà tương lai cùng tướng công ôm ôm ấp với nam nhân khác như vậy, thật không ra thể thống gì!"
Quả nhiên, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can sắc mặt đều không tốt.
A Kim đôi mi thanh tú nhíu lại, không cùng trưởng bối phản bác, lập cúi đầu đứng vững.
Tống Trì nhẫn nại nói: “Nhị nương, rõ ràng là ngươi đụng phải A Kim cô nương một chút, nàng mới có thể......"
“Ta có sao?" Nhị nương một mặt vô tội nói: “Cho dù ta không cẩn thận đụng tới nàng, nàng cũng không cần khoa trương như vậy mà ngã vào người! Giống như đợi đã lâu, rốt cuộc cũng được trời cho cơ hội --"
“Tốt lắm! Miệng sạch sẽ một chút, càng nói càng quá đáng!" Chu phu nhân lớn tiếng quát ngăn cản Nhị nương nói. Muốn giáo huấn nàng dâu, cũng không tới lượt nàng, Nhị nương rõ ràng là muốn xem nàng chê cười thôi!
Bất quá, A Kim nha đầu chết tiệt kia cư nhiên bị Nhị nương bắt được nhược điểm, thật là không cấp cho nàng mặt mũi.
Chu phu nhân căng hàm dưới, thanh âm trầm xuống. “Không phải muốn đi đến bảo khố sao? Đi a! Cùng nhau đến."
Một đám nữ quyến nối đuôi nhau hướng ra ngoài, Chu phu nhân được Chu Duẫn Can cùng Doãn Tâm Đường trái phải nâng đỡ, A Kim cúi đầu đứng tại chỗ, rất xa, vẫn nghe thấy âm thanh bén nhọn của Nhị nương.
“Nữ nhân! Coi trọng trinh tiết, cho dù ngã trên mặt đất, cũng không thể để nam nhân ôm lấy, nếu là ta ta sẽ làm như vậy, bằng không có tư cách nào làm thiếu phu nhân…"
Tống Trì trong lòng điên cuống tức giận muốn hung hăng giáo huấn nữ nhân xấu xa kia một chút nhưng không thể được, nếu làm vậy A Kim sẽ không tha cho hắn.
“Tuy rằng nàng là ta mẹ ruột ta, nhưng có khi ta cũng thực không chịu nổi nàng." Chu Thiếu Cương tựa tiếu phi tiếu, lấy ngữ điệu chế nhạo đùa cợt nói: “Cho dù ta sinh ra sớm hơn một năm, ta tin tưởng cha cũng sẽ không đem nương lên thành chính thất."
Tống Trì hơi hơi nghiêng đầu, nghiền ngẫm lời hắn nói.
“Thiếu Cương huynh, trong lời nói của ngươi ẩn giấu chuyện gì nha!" Chu Thiếu Cương tươi cười, cát giấu chân tướng hắn biết trong đầu.
“Đi thôi! Đến phòng ta uống một chén, vừa uống trà vừa tán gẫu."
“Có gì không thể? Mời."
Tống Trì cười đến thập phần thoải mái thoải mái, theo đuôi Chu Thiếu Cương.
Ban ngày ban mặt liền tránh ở phòng uống rượu? Xem ra tâm tình Chu tam thiếu này thật không tốt!
Hoàng Kim hỏi chính mình, nàng thật sự A Kim cô nương trong miệng mọi người sao? Lại là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia trang ở Tô Châu thủ phủ, cũng chính là vị hôn thê của Chu Duẫn Can?
Nàng cái gì cũng không xác định, chỉ xác định được nơi này khá tốt, bao ăn bao ở, nàng có thể chậm rãi dưỡng bệnh, không có ai thúc giục nàng mau mau khôi phục trí nhớ.
A Kim ngồi ở đình hóng mát nhìn bạch ngọc hoàn trên tay mình -- nghe nói là vật đính ước -- nàng ngẩn người suy nghĩ mọi chuyện đã phát sinh từ đầu đến cuối, nghĩ sau này nàng nên đi nơi nào?
Thực có thể vô ưu vô lo làm thiếu phu nhân sao?
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến khi có một trận oanh yến nói cười theo gió nhẹ nhàng kéo tới. Nha, đừng tới đây nữa!
Trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi son phấn. Tiếng cười khanh khách duyên dáng không dứt bên tai. Mặt trời ở hậu hoa viên thật đẹp, nếu bên cạnh trùng hợp lại có một nam nhân mặt mày phong lưu, tuấn lãng khiến người ta phải nín thở thì càng làm lòng người vui vẻ.
“Tống Trì biểu ca, ngươi nói ta đẹp hay vẫn là Hồng Anh đẹp?" Nữ nhi Chu Hồng San của Nhất di nương nũng nịu hỏi. Hồng Anh là nữ nhi của Tam di nương.
Nữ nhân ngu ngốc! Trước mặt người khác lại hỏi bản thân mình so với người ta đẹp hay không đẹp, không phải là chẳng ra gì sao? Tống Trì đáy lòng lãnh đạm, tuy nhiên trên mặt cười đến hồn xiêu phách lạc “Ta vừa đến Tô Châu, ở trong quán trà đã nghe người ta nhắc tới “Tô Châu mười cảnh" (10 vẻ đẹp ở Tô Châu) thì đứng nhất là hai vị thiên kim của Chu gia. Một người là “Tái Điêu Thuyền" (Điêu Thuyền tái thế) Hồng San cô nương, một người là “Mĩ Chiêu Quân" (Chiêu Quân xinh đẹp) Hồng Anh cô nương." (Chiêu Quân và Điêu Thuyền là hai trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc)
“Thực sự? Người bên ngoài thực sự nói ta như vậy sao?" Hồng San trong lòng mở cờ, yêu đến chết lời ngon tiếng ngọt của hắn.
Mà “Mĩ Chiêu Quân" mặc dù vẫn yên tĩnh nãy giờ nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã điểm đỏ, bộ dáng cũng là thập phần vui sướng.
A Kim cách xa mười bước cũng nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) trừ bỏ lắc đầu, đó là khinh thường. Tống Trì rất giảo hoạt, nói hai ba câu liền hóa giải sự ganh tỵ giữa hai cô nương: Hai tỷ muội này thật ngu xuẩn, chưa bao giờ soi gương sao? Bị người khác châm biếm mà cũng không biết. Mĩ Chiêu Quân và Tái Điêu Thuyền thì có gì đáng cao hứng? Đồ ngốc mới thích được giống bọn họ “Hồng nhan bạc mệnh".
A Kim giữ mình không cười nhạo ra tiếng, lười cùng một đám nam nữ đối thoại nhàm chán cho nên chuẩn bị làm như không phát hiện bọn họ mà rời đi, dù sao mọi người cũng biết thói quen im lặng hay lùi bước của mình.
Tống Trì không sớm không muộn lúc này nhìn đến nàng, đôi mắt thâm thúy lóe lên đạo ánh sáng thâm trầm nguy hiểm, lộ vẻ vô hại mà mỉm cười nói: “Nhưng là khi tìm đến Chu gia lại gặp được A Kim cô nương, thấy nàng cười khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dáng mười phần là một mỹ nhân nha! Tâm của ta lập tức bị luân hãm, về sau biết A Kim cô nương mất trí nhớ, nhất cử nhất động của nàng làm ta luôn thương tiếc, ta đã bất giác yêu nàng! Ai, người Tô Châu đều mù hết rồi sao, không biết vẻ đẹp thứ nhất của Tô Châu lại ở ngay trước mắt."
A Kim nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mấy đạo ánh mắt giết người đều tập trung trên người nàng, giờ nàng muốn đi cũng không được, không đi thì thật có lỗi với bản thân mình.
Tốt lắm, Tống Trì này thật thành công khi tạo ra kẻ thù cho nàng, Hồng Anh, Hồng San cùng các biểu tỷ muội nhìn đến nàng, điều đặc biệt nhất của Chu gia trang chính là cô nương chưa kết hôn rất nhiều. Nàng luôn luôn hoài nghi, Tống Trì này có phải hay không là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng có thể xác định là oan gia kiếp này a, chỉ cần hắn vừa xuất hiện nàng sẽ không được yên thân.
“Tống Trì biểu ca, mắt ngươi mới mù nha! A Kim đẹp hơn Chu gia tiểu thư chúng ta ở đâu?" Hồng San lúc này liền đem mọi người kéo vào mối thù này một phen, nàng nhìn trái nhìn phải nói “Các ngươi mở to mắt nhìn một chút, nàng đẹp chỗ nào?"
Chu gia tỷ muội có chí cùng đem A Kim vây quanh ở giữa, nhìn nàng xoi mói.
“Cái trán của nàng rất cao, lại không biết dùng tóc che đậy......"
“Lông mày của nàng không đủ cong, không bằng mày lá liễu của ta......"
“Ánh mắt của nàng không như mắt của ta......"
“Mũi nàng rất thẳng, mũi tròn nhiều thịt mới có phúc khí......"
“Miệng của nàng quá lớn, miệng anh đào như ta mới gọi là đẹp…"
“Vóc dáng cũng quá cao…"
“Ít lời như hũ nút, nhất định không khiến cha mẹ chồng vui được......"
“Họ Hoàng danh Kim, toàn mùi tiền......"
“......"
Tam cô lục bà quá đáng như thế! Tống Trì không nhịn được, xem thế là đủ rồi.
Hắc hắc hắc, A Kim nhất định tức giận đến hộc máu đi!? Mau té xỉu! Mau té xỉu nha! Hắn rất vui lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
A Kim thì trong lòng gọi trời. Trời ạ! A! Mở mắt ra mà xem nàng có bao nhiêu văn tĩnh, tiêu chuẩn tiểu thư khuê các đầy đủ, sao lại bị người ta chú ý soi mói như vậy? Nghe nói hoàng đế muốn ban chết một trung thần, trung thần còn phải nói “Tạ chủ long ân", nàng có nên bắt chước như vậy chăng?
Sợ nhất chính là càng nói thì càng loạn.
Nhóm tỷ muội này thầm nghĩ muốn tìm được lang quân như ý, nhưng nam nhân được yêu thích này lại khen ngợi nữ nhân khác trước mặt các nàng, các nàng thật không thể không phẫn hận a.
Đặc biệt A Kim ở trong mắt các nàng là một cô nương cực kỳ may mắn, tướng mạo bình thường, phẩm chất không có gì đặc biệt, lại sắp trở thành thiếu phu nhân của Tô Châu thủ phủ! Nàng dựa vào cái gì? Ngay cả tỷ muội Hồng San, Hồng San cũng có điểm không phục. Đại ca của các nàng rất tốt, không nên chịu thiệt thòi mà cưới một cô nương gia cảnh sa sút, bạc mệnh.
Trong lúc đó, Chu gia trang luôn có tiếng là “Phú mà hảo nhân" (giàu có nhưng đối với người khác rất tốt), nếu nhà gái gặp rủi ro, không nơi nương tựa lại chủ động đưa ra lời từ hôn, hành vi như vậy không phải là bất nhân bất nghĩa, vi phạm tổ huấn sao?
Chỉ cần là một câu “Ngại bần yêu phú" (chê nghèo trọng giàu sang) cũng là rất khó nghe.
Vô luận như thế nào, Chu gia cũng không thể chủ động mở lời từ hôn được.
Vì thế, các biểu tiểu thư sống ở Chu gia trang rất ăn ý mà cùng chống đối lại A Kim. Các nàng là họ hàng xa, đến Chu gia trang mang tiếng là cùng Hồng San, Hồng Anh làm bạn chốn khuê phòng, thực chất là hi vọng có thể là thê tử ChuDuẫn Can, cho dù là thiếp thất thì cũng phú quý cả đời. Nếu đại thiếu gia không được thì còn nhị thiếu gia, chỉ tiếc hắn là con của Nhị nương nên địa vị so với Chu Duẫn Can thấp hơn.
Danh môn vọng tộc, coi trọng nhất con vợ cả, nếu là trưởng nam thì địa vị liền chắc chắn.
A Kim ở càng lâu, càng biết chính mình làm Chu gia khó xử. Nàng đánh mắt trí nhớ nhưng đầu óc không ngu ngốc a!
“Đại ca đến đây!" Hồng San hoan hô, còn cố ý tăng mạnh ngữ khí tuyên dương nói: “Ha ha a, các ngươi xem, ‘Tả hữu trâm cài’ (ý nói bên người Chu Duẫn Can có hai cô nương đi theo) lúc nào cũng ở bên!" Ánh mắt khiêu khích tập trung lên vị hôn thê của đại ca.
A Kim cũng thấy, âm thầm thở dài, nàng thật sự không tốn một miếng nước miếng a!
Hồng San không chê phiền toái lại cường điệu nói: “Trước khi A Kim xuất hiện, mọi người đều cho rằng Doãn Tâm Đường hoặc Lâm Miểu Miểu sẽ trở thành thê tử của đại ca a!" Gặp A Kim cúi đầu xuống, nghĩ rằng nữ nhân này còn biết “tự biết xấu hổ", còn không tính da mặt quá dày, định cố gắng làm khó để bức lui nàng.
“Doãn Tâm Đường là nghĩa nữ của đại nương, đại nương xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nếu không ngoài ý muốn, đại nương hẳn là chọn nàng làm dâu đi. Mà Lâm MiểuMiểu là chất nữ (cháu gái) của nương ta, mọi người đều mong nàng cùng đại ca thân càng thân!" Trong tâm tư Hồng San hi vọng biểu tỉ mình có thể làm thê tử đại ca, giúp nàng củng cố địa vị ở Chu gia.
Hồng Anh đáp lời cười nói: “Nếu nói ‘Thân càng thêm thân’, Lâm cô nương cùng Thiếu Cương ca xứng thành một đôi mới thật sự là cái gọi là thân càng thêm thân, các ngươi nói đúng không là?"
“Đúng vậy!"
Chúng tỷ muội trăm miệng một lời. Hồng San hung hăng trừng mắt nhìn dị mẫu muội muội (em gái cùng cha khác mẹ)liếc mắt một cái, giả cười nói: “Lão nhân gia đều nói, cô chất(anh em cô cậu) không thông hôn, bởi vì huyết thống rất thân cận, không tốt, không dễ dàng sinh đứa nhỏ."
Nói xong, nhân vật chính trong miệng các nàng đã đến gần.
A Kim xem kịch vui trước mắt, vẻ mặt toát ra một cỗ kỳ quái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Duẫn Can, Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu.
Hắn là có ý tứ gì? Rõ ràng nàng không hợp ý hắn, đã nói hắn sẽ không cưới nàng sao? Tại sao trong nhà lại không vội vã làm hỉ sự cho hắn đi.
Nàng rất muốn cố gắng là ngơ, nhưng không được, bởi vì Chu Duẫn Can hướng nàng hỏi thăm sức khỏe.
“Ta tốt lắm, đa tạ ngươi quan tâm." A Kim hơi hơi hạ thấp người, phục tùng nói.
Chu Duẫn Can gật đầu, không nghĩ đến mình được bao vây hưởng phúc giữa đám nữ nhân này có gì không đúng, lại càng không biết hành động của hắn làm A Kim thấy xấu hổ, khiến nàng càng bị các tỷ muội cô lập.
Chu Duẫn Can từ nhỏ đã được hưởng phúc, hắn chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó.
Lâm Miểu Miểu hướng A Kim mỉm cười. Nàng được ChuDuẫn Can chú ý nhiều nhất, hắn thường xuyên nắm tay nhỏ bé của nàng không buông ra, hiểu được mình đã chiếm được hơn một nửa tâm của hắn, lên làm thiếp là chắc chắn có khả năng, thậm chí đang tiếp tục cố gắng để có thể làm chính thê. Nguyên tưởng rằng Doãn Đường Tâm là địch nhân lớn nhất của nàng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám. May là A Kim mặc dù dung mạo xinh đẹp nhưng vẫn không đánh bại được vẻ đẹp rung động lòng người của mình.
Tống Trì đứng một nhìn một bên có chút không kiên nhẫn, lấy làm kỳ lạ nói:“Chu đại thiếu, ngươi cũng quá ngông nghênh, ở trước mặt vị hôn thê lại chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân khác, người hy vọng A Kim cô nương biết khó mà lui sao?"
“Này......" Chu Duẫn Can thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, việc nạp thiếp là theo ý nguyện của hắn, cha hắn từ sơm đã nói “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình." Mỉm cười buông tay LâmMiểu Miểu ra.
“Chính thất chưa lập, trước nạp tiểu thiếp, cũng không phải là chuyện mà người đứng đắn làm." Tiếng nói lười biếng nhưng ôn nhuận dễ nghe vang lên châm ngòi: “A Kim, ngươi không cần giống cái tiểu nàng dâu nhẫn nhục chịu đựng, ngươi hẳn là nên ngẩng đầu cao ngạo rời đi, mới có thể làm Chu đại thiếu cảm tạ. Ở bên người hắn, nữ nhân dịu ngoan rất nhiều, hắn sẽ không biết quý trọng ngươi."
“Biểu đệ nói đùa, Chu gia không có người bất nghĩa, ta sẽ thuận theo cha mẹ vì ta an bài hôn nhân, cưới A Kim cô nương." Chu Duẫn Can đứng đắn nói. Hắn cũng không hiểu, Tống Trì cùng hắn là thân thích, sao lại ở trước mặt người khác mà công kích hắn.
“Duẫn Can, ngươi không cần đáp ứng lung tung." LâmMiểu Miểu không thuận theo nói: “Nếu A Kim mãi không thể khôi phục trí nhớ, cả ngày đều là dáng vẻ tiểu nàng dâu, ngươi cũng muốn cưới nàng sao? Loại nữ nhân hẹp hòi như vậy cũng xứng làm đương gia chủ mẫu sao? Hừ, theo ta thấy, nàng mới thích hợp làm tiểu thiếp a!"
“Thật là có đủ kiêu ngạo!" Tống Trì trở nên cười to, vỗ vỗbả vai Chu Duẫn Can nói: “Cẩn thận kia! Chu đại thiếu, nữ nhân kia được sủng mà kiêu sau này nếu đã thành hôn rồi, ngươi sẽ không có ngày tháng thái bình đâu! Nếu cưới nàng làm chính thê, ngươi còn có thể tiêu dao cùng nữ nhân khác sao? Không bằng cưới A Kim cô nương thành thật hiền lương, ngươi còn có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao như thế này."
Lâm Miểu Miểu biết Chu Duẫn Can kỳ thực là đại thiếu gia không có chủ kiến gì, rất sợ hắn bị kích động, một tay bé nhỏ nắm lấy áo hắn, sẵng giọng: “Duẫn Can, nhìn biểu đệ ngươi thật là không có hảo ý, miệng phun ra toàn lời độc địa, ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, lại bị hắn hình dung thành một người đàn bà chanh chua, ta…Ta thật thương tâm, oa~~" Bàn tay bạch ngọc che lại khuôn mặt, khóc rồi chạy đi.
“Miểu Miểu --"
Chu Duẫn Can không nói hai lời, lập tức đuổi theo.
“Lợi hại! Lợi hại!" Làm giai nhân tức giận chạy đi,Tống Trì không có mảy may ngượng ý, ngược lại vỗ tay hoan nghênh nói: “Thấy chưa! A Kim cô nương, đây là thủ đoạn của nữ nhân, ngươi cần phải hảo hảo học học a!" Hắc hắc, đây là chiêu rất tốt a.
Nam tử nhàm chán! A Kim đau đầu không buồn hé răng rời đi.
Không đúng nha! A Kim, loại biểu tình này hẳn là nên lấy ra đối phó với Chu Duẫn Can thôi chứ, sao lại dùng với hắn. Tống Trì cảm thán, có cảm giác bị thương một chút.
Doãn Tâm Đường thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên quan sát, đem mọi việc tiến vào trong mắt, không nhịn được trừng mắt, làm bộ thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi :“Tống thiếu gia, ngươi thích A Kim cô nương?"
“Ta đương nhiên thích nàng! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhất là giai nhân lại gặp rủi ro dễ dàng làm nam nhân sinh ra cảm giác bảo vệ. Đáng tiếc, nàng thủy chung chướng mắt ta!" Tống Trì cũng nháy mắt mấy cái, dường như muốn nàng yên tâm, hắn đối A Kim thuần túy chính là ngưỡng mộ, không có chút ý đồ bất lương.
Doãn Tâm Đường nheo lại mắt đẹp nói: “Luận bề ngoài, ngươi nửa điểm không thua đại ca, trừ bỏ tuổi còn nhỏ, ngươi thậm chí so với đại ca có khí khái nam tử hơn, thế nào chưa ra tay đã nhận thua?"
“Doãn cô nương là cổ vũ ta?" Tống Trì cười to ra tiếng đầy hứng thú.
“Có ai không thấy tình cảm cùng sự ngưỡng mộ trong mắt của ngươi?" Doãn Tâm Đường không dấu vết cười khẽ, ánh mắt nhìn về các tỷ muội. Hẳn là không có ai phản đối ngươi truy đuổi A Kim đâu!
“Ta xác thực rất thích A Kim cô nương, đáng tiếc --" Tống Trì đột nhiên dừng một chút, “Nữ tử xinh đẹp lòng người như vậy lại không thuộc về ta, bởi vì ta hai bàn tay trắng, cuộc sống khốn quẫn ăn nhờ ở đậu, căn bản không thể cho nàng cuộc sống của một thiếu phu nhân. Thử hỏi, có ai trong các người nguyện ý gả cho một tiểu tử nghèo?"
Hắn cười thong thả, trong ánh mắt là sự hồn nhiên vô hại, kì thực mâu quang lợi hại, chuyên chú quét tới trên người đám nữ nhân. Mới nháy mắt, mấy cô gái này trở nên thật bận rộn, người thì ngắm hoa, người ngắm mây, người đùa bướm, nếu không thì cũng tìm người nói chuyện.
Lúc này, không giả ngu là không được.
Cùng mĩ thiếu niên tán tỉnh là một chuyện, vì mĩ thiếu niên tranh giành tình nhân cũng có thể, nhưng nếu muốn gả cho mĩ thiếu niên “nghèo không mảnh đất cắm dùi"...... Ân hừ, tiểu nữ tử làm không được.
***
A Kim ở trong một biệt viên của Chu gia trang.
Nàng ngẩng đầu lên cây hoa quế trong viện, lập tức cúi đầu suy nghĩ.
Nàng chưa thành thân viên phòng, đã giống như con dâu được nuôi từ bé, đã bắt đầu học tập như thế nào để hầu hạ bàbà tương lai (mẹ chồng).
Mỗi ngày sáng sớm khi thức dậy, nàng thoáng rửa mặt chải đầu, liền đến Đan Phượng viện nơi Chu phu nhân ở để quét dọn. Công việc này thật mệt, đây là sân lớn nhất trong Chu gia trang, muốn dọn sạch sẽ cũng mất ít nhất một, hai canh giờ.
Đương nhiên, nha đầu hầu hạ Chu phu nhân rất nhiều, nhưng Chu phu nhân nói : “Quan trọng là ‘Có tâm’, có tâm làm con dâu hiền, chứng minh ngươi không phải ham hưởng thụ mới muốn gả vào Chu gia."
A Kim nghĩ rằng làm việc để đổi lấy ba bữa ăn cũng rất công bằng liền vui vẻ chấp nhận công việc này.
Mà nghĩa nữ Doãn Tâm Đường được Chu phu nhân sủng áo cũng ở Đan Phượng viện, cũng làm gương tốt gánh vác công việc – hầu hạ nghĩa mẫu trang điểm, tự tay chuẩn bị khăn cho nàng rửa mặt. “Thật là một nữ nhi hiếu thuận a!" Chu phu nhân cứ tấm tắc khen ngợi nàng “Ta thực tiếc đem ngươi gả đi ra ngoài."
“Con cũng luyến tiếc nghĩa mẫu, muốn cả đời hầu hạ người." Doãn Tâm Đường vừa vấn tóc giúp Chu phu nhân vừa nói.
“Như vậy sao được? Người bên ngoài sẽ nói ta ích kỷ, chậm trễ hôn nhân của ngươi, huống hồ ta cũng không nhẫn tâm như vậy." Chu phu nhân cầm tay Doãn Tâm Đường yêu thương nói :“Chỉ cần ngươi trở thành con dâu của ta, đây mới thật sự là duyên phận lâu dài!"
“Nghĩa mẫu!" Doãn Tâm Đường cảm động tựa trên gối Chu phu nhân gọi nhỏ.
“Ngươi rất nhanh sẽ gọi ta là nương."
“Nương, nương!"
A Kim quét dọn xong, tiến vào liền thấy một cảnh này. Thực sự hảo thần kỳ nha! Như thế nào mà nàng cứ ba ngày hai lần lại thấy một màn “mẫu từ nữ hiếu" này?
Liếc hai gương mặt xinh đẹp kia, A Kim thầm suy nghĩ kỹ lưỡng, so với đám mỹ nữ ở Chu gia trang, nàng xác định không mỹ lệ, cũng không được Chu Duẫn Can quan tâm.
“A Kim cô nương tới vừa vặn, cùng nhau dùng đồ ăn sáng đi!" So với A Kim người đầy mồ hôi, Doãn Tâm Đường thần thanh khí sảng nói. “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương là thê tử tương lai của đại ca, như thế nào lại để nàng quét sân nhà, đây là chuyện của hạ nhân, nếu đại ca biết chẳng phải sẽ đau lòng sao?"
“Ta cũng không bắt buộc nàng, là chính nàng chọn, không tin ngươi hỏi nàng." Chu phu nhân lãnh mi liếc A Kim một cái nghiêm mặt nói: “Có lẽ, nàng là không muốn hầu hạ ta bưng trà rót nước! Về phần đứa nhỏ Duẫn Can kia, mỗi ngày sáng sớm liền vội vàng cùng Lâm cô nương liếc mắt đưa tình, hôm nào cũng mặt trờ lên cao ba sào mới đến thỉnh an ta, cũng gặp được A Kim là cái gì. Ai! Nàng cũng thật sự là đáng thương ! Ngàn dặm xa xôi đến đây lại bị vị hôn phu lãnh đạm."
Ngôn ngữ như tên, xuyên tim a!
A Kim đỏ mặt lúng túng, cúi đầu. “Ta...... Ta gặp không may nhưng Chu gia không ghét bỏ vẫn thu lưu ta, trong lòng vạn phần cảm kích, không dám cầu mong gì nhiều."
“Cho dù Duẫn Can không cưới ngươi, ngươi cũng không một câu oán hận?" Chu phu nhân lạnh giọng ép hỏi.
“Đúng vậy." A Kim dùng sức gật đầu.
“Ha ha a, nghĩa mẫu nói giỡn thôi, A Kim cô nương tưởng thật sao." Doãn Tâm Đường ha ha cười duyên. Nếu Chu DuẫnCan từ nàng, Lâm Miểu Miểu có thể lên làm chính thất, không bằng làm cho A Kim gả cho Chu Duẫn Can, như vậy LâmMiểu Miểu không thể ngồi lên đầu nàng! Doãn Tâm Đường bề ngoài mặc dù dịu dàng, nhưng đầu óc rất khôn khéo, dắt ống tay áo Chu phu nhân, yêu kiều nói: “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương không nơi nương tựa, về tình về lý, đại ca cũng tuân thủ đính ước cùng nàng thành thân, không thể để cho nàng lưu lạc đầu đường được!"
“Chu gia sẽ không ngay cả một chén cơm đều luyến tiếc bố thí." Chu phu nhân chính là chán ghét A Kim khí trầm lặng mặt.
“Dù cho là thân thích cũng không thể dưỡng cả đời, chỉ có danh phận, A Kim cô nương mới dám an tâm ở lại đây thôi!"
Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường nhìn nhau, cuối cùng hiểu được ý của nàng – so với việc làm cho hồ ly Lâm MiểuMiểu kia vừa lòng đẹp ý, không bằng tuân thủ hôn ước, khống chế A Kim còn có vẻ dễ dàng hơn.
Việc này cũng do Lâm Miểu Miểu là người thân của Nhị nương, Chu phu nhân vô luận như thế nào cũng không nguyện cùng Nhị nương cùng ngồi cùng ăn.
“Nhìn đi, Tâm Đường oa nhi tâm địa thật tốt, người ngườiđều muốn ngả cho A Can hưởng phúc, chỉ có nàng một lòng nhớ tới hạnh phúc của A Kim." Chu phu nhân ý định muốn A Kim mang ơn. “Ngày sau ngươi cùng Đường Tâm xưng hô tỷmuội, làm trợ thủ đắc lực của ngươi đã là phúc khí ngươi tu ba đời mới có được." Ý tứ là Doãn Tâm Đường chắc chắn sẽ gả cho Chu Duẫn Can rồi, A Kim nếu cùng nàng cùng ngồi cùng ăn, không vị thế chánh thất chèn ép nàng thì nàng sẽ có những ngày an lành.
A Kim trong lòng xẹt qua một cảm giảm bi thương, nhàn nhạt đáp: “Hết thảy nghe theo phu nhân an bài." Thực làm không hiểu đôi mẹ con này, biết rõ Chu Duẫn Can trong lòng có người yêu thích, vẫn kiên trì không cho hắn lấy.
Chu Duẫn Can với Lâm Miểu Miểu thật giống một đôi trời sinh, suốt ngày quấn quýt với nhau.
Các nữ nhân khác thì tính làm gì? Mà nàng càng tính là cái gì đây?
A Kim cảm thấy kì quái khi chính mình không hề có cảm giác thương tâm mà chỉ có chút bất đắc dĩ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Duẫn Can vừa khéo mang theo Lâm Miểu Miểu lại đây thỉnh an, Nhị nương mang theo Chu Thiếu Cương cùng nữ nhi Chu Hồng San cũng lại đây, theo đuôi còn có thực khách Tống Trì, Chu Thiếu Cương trùng hợp ở trên đường gặp hắn, liền mang hắn đến bởi vì Tống Trì không chịu nổi đám nữ nhân kia.
“Khách ít đến! Khách ít đến! Thế nào lại đến đây?" Chu phu nhân trước mặt con luôn tươi cười nghênh đón cực kỳ từ ái nói: “Nếu tam muội, tứ muội, ngũ muội cũng đến thì không phải cả nhà đông đủ sao?"
Nhị nương cũng không bị gương mặt tươi cười của Chu phu nhân mê hoặc, ỷ mình cũng sinh cho Chu gia một nhi tử mà ngông nghênh: “Tới hết cũng vô dụng, lão gia cũng thể cùng chúng ta đoàn viên, hắn đang vội vàng chuyện cưới tân nương vào ngày mai mà! Ai! Nam nhân chính là không đáng tin, thân nữ nhi chúng ta chỉ có thể dựa vào con của mình a!"
Chu phu nhân mỉm cười, tuyệt không tức giận. Nàng nhìn Chu Duẫn Can bằng ánh mắt ôn nhu, lại nhìn đến Lâm MiểuMiểu nói: “Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a! Ai có thể không thưởng thức đâu? Nương thật cao hứng thay cho con! Con có thể tìm được một ý trung nhân như vậy thật sự là phúc khí a!"
Chu Duẫn Can nghe vậy khuôn mặt tươi cười như cây cỏ ngày xuân, tâm tình cực tốt.
“Nương, đa tạ ngài." Hắn chỉ biết nương là vĩnh viễn đứng bên hắn.
“Đáng tiếc a! Nương không thể thành toàn nguyện vọng cưới Miểu Miểu làm vợ của ngươi." Chu phu nhân lộ ra biểu cảm khổ sở, vờ vịt chỉ vào A Kim nói: “A Kim thân thế thê lương đáng thương, nương rất đau lòng, nàng đã là vị hôn thê của ngươi, nương tin tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vứt bỏ nàng, phải không?"
“Việc này là đương nhiên, con sẽ không làm Chu gia mất mặt." Chu Duẫn Can vỗ ngực cam đoan mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nương, làm ra mình là một hảo nam nhi trọng tình trọng nghĩa.
“Còn có đứa nhỏ Doãn Tâm Đường này đối với người cũng thắm thiết, nàng vừa nói với ta không muốn gây trở ngại nhân duyên của ngươi, tình nguyện cả đời hầu hạ ta mà không cần gả , ai, thật khờ! Sao lại cố chấp như vậy? Một khi yêu thương ngươi liền không oán không hối hận, ta hỏi nàng đáng giá sao? Nàng lại nói vĩnh viễn không hối hận." Chu phu nhân làm bộ lau khóe mắt, rèn sắt thì phải rèn lúc nóng lại nói: “Ta thật không rõ, là của ta con rất vĩ đại hay là nghĩa nữ của ta quá ngu ngốc? Bất quá, Duẫn Can a! Cưới hai người cũng là cưới, cưới ba người cũng là cưới, thân phận của ngươi như vậy, một thê hai thiếp cũng không tính là nhiều, phải không?"
“Là không nhiều lắm, thực sự không nhiều lắm." Chu DuẫnCan nhìn về phía Doãn Tâm Đường, đột nhiên cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ.
Vốn là người biết thưởng thức sắc đẹp, mỹ nhân có thể khiến hắn giật mình mà thưởng thức chỉ có thể là Lâm MiểuMiểu. Doãn Đường Tâm tuy cũng được xưng là mỹ nữ nhưng nàng không phải là loại mỹ nữ lay động lòng người, cho dù có thể đi vào mắt nhưng là không thể đi vào tâm.
Hiện tại, hắn cảm thấy đem nàng thu về nhà cũng tốt, thứ nhất khiến nương vui là tròn đạo hiếu; Thứ hai, hắn như thế nào cũng không nhẫn tâm phụ lòng một cô nương thương hắn như thế.
Nghĩ đến lão cha gần năm mươi nhưng ngày mai vẫn muốn nạp thiếp, hắn cùng lắm chỉ cưới ba người, không thể gọi là nhiều.
Nhị nương liếc nhìn Chu phu nhân, thỉnh thoảng lấy bàn tay phải chà sát cánh tay trái, đến nổi da gà, hai mắt âm hiểm, nam nhân Chu gia đều bị bộ dáng hiền lành của nàng qua mặt, hoàn toàn không biết nàng đối phó với đám nữ nhân thế nào, nhưng trước mặt lại ra dáng chủ mẫu sảng khoái.
Nhị nương trừng mắt nhìn Chu Thiếu Cương con mình – Đều tại ngươi, lại sinh trễ một năm.
Chu Thiếu Cương theo thường lệ làm bộ như không phát hiện, tuy rằng hắn hiểu được tâm bệnh của nương, nhưng hắn cá tính giống Chu lãi gia, chỉ quan tâm đến thương nghiệp mà coi thường tình yêu.
Nhị nương hiểu được tính toán của mình đã thất bại, Chu phu nhân vô luận thế nào cũng sẽ không để Lâm Miểu Miểulên làm chính thất, tình nguyện để người ngoài như A Kim chiếm được tiện nghi.
Nói đến A Kim, không tranh giành không ầm ỹ, chỉ như hũ nút, xem nàng trong tương lai sẽ đối phó thế nào với đám nữ nhân bên người Chu Duẫn Can!
Đương nhiên, Nhị nương còn chú ý tới một người rất dư thừa – Tống Trì, ánh mắt của hắn không phải là luôn vụng trộm ngắm A Kim sao. Hắc, có ý tứ! Lão nương kia có ý xấu, nàng sẽ ngồi im chịu sao?
“Ta nói này phu nhân! Ngày mai là ngày mừng của lão gia, nếu chúng ta không trang điểm cho tương xứng, chỉ sợ sẽ cho tân nhập môn lục muội xem nhẹ, cho nên ta đặc biệt đến mong ngươi mở ra bảo khố để ta cùng Hồng San chọn vài món trang sức…"
Chu gia sở dĩ có thể phú truyền tam đại chủ yếu là dự vào sự quản lý tài sản tập trung, tuyệt không để ai quản lý riêng, ngay cả nữ trang cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, từng thê thếp nữ nhi của Chu lão gia ngày lễ tết đều được tặng trang sức châu báu để ngày thường sử dụng, nhưng những thứ vô giá có thể làm đồ gia truyền như bột hải trân châu đen, ngọc sai khuyên tai, mã não, hổ phách, đá quý các loại…. đều ở trong bảo khố, chìa khóa do chính thất phu nhân bảo quản, chỉ trong trường hợp trọng yếu thì mới được phu nhân phân phát sử dụng, sau khi dùng xong lại thu hồi.
Mỗi lần đến bảo khố, mắt của Nhị nương đều sáng lên, càng thêm ảo não chính mình năm đó thiếu chút nữa đã được mẫu bằng tử quý, Chu Thiếu Cương lại cố tình không đầu thai sớm, làm nàng chịu ủy khuất cả đời.
“Phu nhân kia! Chúng ta hiện tại phải đi khai bảo khố được không......" Nhị nương vừa nói vừa hướng Chu phu nhân tới gần, xoay vòng eo lại cố ý đem cái mông hữu lực hướng A Kim quét tới, A Kim lập tức mất cân bằng, cong người đổ sang phải, vừa khéo lại được Tống Trì ôm lấy, tránh được một cú ngã đau đớn.
“Ngươi không sao chứ!?"
“Không có việc gì." A Kim thật sâu hít vào một hơi, vững vàng cảm xúc, muốn đứng thẳng thân mình, Nhị nương đã ở kinh hô --
“A ~~ a ~~ hảo thân thiết kia! A Kim, ngươi làm sao có thể trước mặt bà bà tương lai cùng tướng công ôm ôm ấp với nam nhân khác như vậy, thật không ra thể thống gì!"
Quả nhiên, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can sắc mặt đều không tốt.
A Kim đôi mi thanh tú nhíu lại, không cùng trưởng bối phản bác, lập cúi đầu đứng vững.
Tống Trì nhẫn nại nói: “Nhị nương, rõ ràng là ngươi đụng phải A Kim cô nương một chút, nàng mới có thể......"
“Ta có sao?" Nhị nương một mặt vô tội nói: “Cho dù ta không cẩn thận đụng tới nàng, nàng cũng không cần khoa trương như vậy mà ngã vào người! Giống như đợi đã lâu, rốt cuộc cũng được trời cho cơ hội --"
“Tốt lắm! Miệng sạch sẽ một chút, càng nói càng quá đáng!" Chu phu nhân lớn tiếng quát ngăn cản Nhị nương nói. Muốn giáo huấn nàng dâu, cũng không tới lượt nàng, Nhị nương rõ ràng là muốn xem nàng chê cười thôi!
Bất quá, A Kim nha đầu chết tiệt kia cư nhiên bị Nhị nương bắt được nhược điểm, thật là không cấp cho nàng mặt mũi.
Chu phu nhân căng hàm dưới, thanh âm trầm xuống. “Không phải muốn đi đến bảo khố sao? Đi a! Cùng nhau đến."
Một đám nữ quyến nối đuôi nhau hướng ra ngoài, Chu phu nhân được Chu Duẫn Can cùng Doãn Tâm Đường trái phải nâng đỡ, A Kim cúi đầu đứng tại chỗ, rất xa, vẫn nghe thấy âm thanh bén nhọn của Nhị nương.
“Nữ nhân! Coi trọng trinh tiết, cho dù ngã trên mặt đất, cũng không thể để nam nhân ôm lấy, nếu là ta ta sẽ làm như vậy, bằng không có tư cách nào làm thiếu phu nhân…"
Tống Trì trong lòng điên cuống tức giận muốn hung hăng giáo huấn nữ nhân xấu xa kia một chút nhưng không thể được, nếu làm vậy A Kim sẽ không tha cho hắn.
“Tuy rằng nàng là ta mẹ ruột ta, nhưng có khi ta cũng thực không chịu nổi nàng." Chu Thiếu Cương tựa tiếu phi tiếu, lấy ngữ điệu chế nhạo đùa cợt nói: “Cho dù ta sinh ra sớm hơn một năm, ta tin tưởng cha cũng sẽ không đem nương lên thành chính thất."
Tống Trì hơi hơi nghiêng đầu, nghiền ngẫm lời hắn nói.
“Thiếu Cương huynh, trong lời nói của ngươi ẩn giấu chuyện gì nha!" Chu Thiếu Cương tươi cười, cát giấu chân tướng hắn biết trong đầu.
“Đi thôi! Đến phòng ta uống một chén, vừa uống trà vừa tán gẫu."
“Có gì không thể? Mời."
Tống Trì cười đến thập phần thoải mái thoải mái, theo đuôi Chu Thiếu Cương.
Ban ngày ban mặt liền tránh ở phòng uống rượu? Xem ra tâm tình Chu tam thiếu này thật không tốt!
Tác giả :
Tạ Thượng Huân