Chính Là Không Ly Hôn
Chương 87-2
Đến khi mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối tăm, Yến Thù Thanh lắc lắc đầu đau nhức, chậm một hồi mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng có chút trống trải, mà anh thì bị trói tay trên một cái ghế, căn bản là không có cách nhúc nhích.
Trên cổ tay thiết bị truyền tin bị cầm đi, mà quần áo hoàn hoàn hảo không chút tổn hại, trên người cũng không vết thương rõ ràng, cũng không có chỗ nào không thoải mái, điều này làm cho trong lòng anh không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra tình huống vẫn không tính là quá tệ.
Nghĩ tới đây anh không khỏi tự giễu nở nụ cười, vừa tới cái chỗ chết tiệt này liền bị người ta trói lại, "Vận may" này của anh không chừng mua vé số còn trúng thưởng, trải qua chiến dịch ở núi Thương Lan, anh vẫn luôn bị Cận Hằng giám sát nghỉ ngơi dưỡng thân thể, quá lâu không có huấn luyện, xem ra thân thủ này của anh thực sự là không bằng lúc trước.
Trong lúc anh suy nghĩ lung tung, cửa lớn "Răng rắc" một tiếng mở ra, một đạo thân ảnh cường tráng cao lớn đi vào.
Xem hình thể cùng với người vừa nãy đánh lén anh là một người, Yến Thù Thanh liếc nhìn người này một cái, trầm giọng hỏi, "Anh là ai? Trói tôi tới nơi làm gì."
Người kia không lên tiếng, từ từ đi lại đây, nâng tay sờ mặt Yến Thù Thanh, lông mày giương lên, trầm giọng nở nụ cười, "Thật trơn."
Yến Thù Thanh hất tay của hắn ra, gắt gao khóa lại lông mày, cười lạnh một tiếng, "Cũng không phải người câm, làm sao nghe không hiểu tiếng người, hỏi anh đấy, anh rốt cuộc là ai? Có phải là thành viên của tổ chức khủng bố không?"
"Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào, dù sao cậu đã rơi vào trong tay tôi, không nên nói nhảm nhiều như vậy."
Âm thanh người kia giống như là giấy ráp đánh bóng trầm thấp chói tai, thế nhưng âm điệu cũng rất sung sướng, hiển nhiên tâm tình rất tốt, thậm chí giống như hoàn toàn không sợ Yến Thù Thanh phản kích, dựa vào cái bàn bên cạnh, ở trên cao nhìn xuống thưởng thức thần sắc Yến Thù Thanh.
"Nếu anh trói tôi lại, cầm thiết bị truyền tin của tôi, cũng đã biết đến tôi là ai, trói tôi lại đối với anh không có lợi, anh làm như vậy là đối nghịch với Thương Kiếm và toàn bộ hoàng thất, nếu như anh muốn đòi tiền cứ mở miệng, tôi tin tưởng nhất định có thể cho anh một số tiền không hề nhỏ."
Yến Thù Thanh bình tĩnh nhìn người này, trên mặt không có nửa điểm hoang mang, người kia thoáng nhướn mi, nhẹ giọng nói, "Vậy nếu như tôi muốn cậu thì sao?"
"Làm sao, anh muốn giết tôi a?" Yến Thù Thanh giả vờ nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của người này, "Nhiều tiền như vậy anh không muốn, vẫn muốn giết người diệt khẩu, vậy tôi còn có thể nói cái gì, thế nhưng trước khi anh động thủ ít nhất nên để tôi chết được rõ ràng, vẫn luôn che mặt, chẳng lẽ là anh sợ sệt?"
Người kia theo tiếng mở ra đèn bàn, gian nhà đột nhiên sáng lên, Yến Thù Thanh híp mắt một chút, qua một hồi lâu mới thích ứng tia sáng, lúc này vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông trước mắt.
Người trước mắt này thân hình cao to kiên cường, mặt mày thô lỗ, tóc nâu mày rậm, trên mặt mọc râu quai nón dày đặc, phối hợp một đôi mắt chim ưng cùng da tay ngăm đen, thấy thế nào cũng giống thổ phỉ tà khí mười phần.
"Làm sao, quá đẹp trai xem đến nghiện rồi?" Thổ phỉ nhíu mày, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười ác liệt.
Yến Thù Thanh xì cười một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, "Chồng tôi đẹp trai như vậy tôi nhìn còn cảm thấy chán, chỉ bằng tướng mạo này của anh, mà cũng xứng với hai từ đẹp trai à?"
Lời này làm cho gã đàn ông lập tức nhíu mày, một đôi mắt chim ưng bén nhọn híp lại, "Tôi xem là tôi đối với cậu quá khách khí, mới để cho cậu nhanh mồm nhanh miệng như thế."
Nói xong lời này, hắn giơ tay bóp lấy cái cổ của Yến Thù Thanh, tuy rằng không dùng sức, thế nhưng uy hiếp mười phần, chỉ cần hơi dùng sức một chút cũng có thể làm cho anh lập tức tắt thở.
Không ai nguyện ý bị người khác kẹp lại yết hầu, Yến Thù Thanh mím môi thật chặt, "Anh bắt tôi đến cùng muốn làm gì?"
"Tôi muốn thượng cậu." Người đàn ông bị lời nói của Yến Thù Thanh chọc cho phát cười, âm lệ tà ác nhếch lên khóe miệng, một cái tay khinh bạc nắm cằm của Yến Thù Thanh, một cái tay khác gỡ bỏ cổ áo của anh, mập mờ vuốt ve xương quai xanh cùng vành tai của anh.
"Ở cái nơi chim khim không thèm ị này tôi cũng lười nán lại lâu, hiếm thấy tình cờ gặp được mỹ nhân, tự nhiên không thể bỏ qua, mới vừa nhìn đến bộ dạng của cậu đi ở trong rừng cây, tôi liền không nhịn được, hận không thể lập tức lột sạch cậu, làm cho cậu vừa cắn tôi vừa khóc, muốn giãy giụa cũng không thoát được."
Nói xong lời này, trên tay hắn mạnh mẽ dùng sức, chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, áo sơ mi trên người Yến Thù Thanh lập tức chia năm xẻ bảy, nút buộc bị đứt, bay tứ lung tung, lộ ra một mảnh lồng ngực bẳng phẳng trắng xoá.
Không khí lạnh lẽo chạm vào da dẻ, khiến Yến Thù Thanh run lập cập, sau đó dùng sức giằng co, "Anh mau buông tay!"
"Làm sao, cậu sợ? Không phải mới vừa kêu gào rất vui mừng." Gã đàn ông trầm thấp nở nụ cười, bàn tay dò vào vạt áo xoa nắn cái lưng trơn bóng của Yến Thù Thanh, "Yên tâm, tôi đối với tiền cùng mạng của cậu đều không có hứng thú, chỉ là muốn cùng cậu giao hợp thôi, cậu không cần sợ hãi."
Bàn tay người này có vết chai, lại chuyên môn kích thích bộ vị nhạy cảm của anh, Yến Thù Thanh hô hấp dồn dập, toàn thân không khống chế được run rẩy, nhìn hắn chằm chằm, "Con mẹ nó anh chính là thổ phỉ!"
Lời này chọc cho gã đàn ông phát cười, "Tôi là thổ phỉ, cậu là mỹ nhân, thổ phỉ và mỹ nhân rất xứng đôi a."
Nói xong lời này, gã đàn ông không để ý Yến Thù Thanh giãy dụa, cầm cằm của anh hung ác hôn lên.
Đôi môi giống như lửa nóng đụng vào nhau, Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, sau đó gã đàn ông thừa dịp nắm lấy cơ hội lợi dụng, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi Yến Thù Thanh, quấn quýt liếm láp, giống như là muốn ăn anh vào trong bụng, điên cuồng ở trong miệng anh công thành đoạt đất, xâm chiếm mỗi một nơi trong miệng anh.
"A a!"
Yến Thù Thanh thở không nổi, dùng sức né tránh, lại không tránh thoát trói buộc của gã đàn ông này, anh bị vây ở trên ghế, phía sau lưng là ghế dựa, trước người là lồng ngực của gã đàn ông, cánh tay cùng hai chân bị dây thừng trói chặt lại, anh đã không còn đường có thể trốn.
Anh né tránh tiếng thở dốc ở giữa đôi môi tràn ra, không thể nghi ngờ càng thêm kích thích thần kinh của gã đàn ông này, hắn trực tiếp kéo xuống áo trên người Yến Thù Thanh, cúi đầu cắn xé xương quai xanh cùng lồng ngực của anh, một cái tay khác rút ra thắt lưng của Yến Thù Thanh, chui vào nắm lấy cái mông của anh bóp một cái.
"A ân...!" Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, cắn chặt miệng không để cho mình phát ra âm thanh, ghế tựa bị động tác của hai người làm cho qua lại cọt kẹt vang vọng, toàn thân không khống chế được run rẩy.
"Cận Hằng cũng làm như thế với cậu sao?" Người đàn ông điên cuồng cắn cái cổ của Yến Thù Thanh, trên tay càng ngày càng dùng sức.
Hai chữ "Cận Hằng" như một thùng dầu sôi tưới vào trên người Yến Thù Thanh, anh thấp giọng ho một tiếng, buông xuống lông mi từ chối trả lời vấn đề này.
Thế nhưng gã ông lại không tha thứ, nhấc lên một cái chân anh để ở trên vai hắn, "Nói a, trong lúc cậu và Cận Hằng làm chuyện đó, cậu thích tư thế gì, anh ta cũng đem cậu đặt ở trên ghế làm cậu như thế này sao?"
"Đừng... Đừng nói nữa..." Mặt Yến Thù Thanh đã đỏ ửng như quả cà chua chín, đầu ngửa ra sau, lộ ra một cái cổ thon dài, bộ ngực phập phồng cũng trở nên đổ ngầu, "Muốn... Muốn làm liền làm... Con mẹ nó sao anh lắm chuyện như vậy."
"Cậu không nói chúng ta vẫn hao tổn như thế." Gã đàn ông tà ác cười một tiếng, cúi đầu ở trên ngực Yến Thù Thanh cắn một cái, nhìn thấy anh giống như bị điên giật, liền cúi đầu hôn lỗ tai của anh, nghẹn ngào nói, "Phản bội lão công của mình, cùng với người đàn ông khác làm chuyện này có phải rất kích thích không, rất có cảm giác tội ác đúng không?"
Lời này giống như roi đánh mạnh vào trên người Yến Thù Thanh, khiến toàn thân anh kịch liệt run lên, lúc này gã đàn ông cười nhẹ một tiếng, "Đúng rồi, ngày hôm trước hai người mới kết hôn đúng không? Vậy vừa vặn tranh thủ lần này nhìn xem rốt cuộc giữa tôi và anh ta, ai làm cho cậu sảng khoái hơn."
Nói xong lời này, gã đàn ông cúi đầu cởi quần áo của hắn, thế nhưng mới vừa động thủ, ngực liền bị đã trúng một quyền, một giây sau gã bị hất tung lên mặt đất, một quyền lại đập vào trên bụng của hắn.
"Cận Hằng con mẹ nó anh xong chưa!"
Hết chương 87-phần 2.
Trên cổ tay thiết bị truyền tin bị cầm đi, mà quần áo hoàn hoàn hảo không chút tổn hại, trên người cũng không vết thương rõ ràng, cũng không có chỗ nào không thoải mái, điều này làm cho trong lòng anh không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra tình huống vẫn không tính là quá tệ.
Nghĩ tới đây anh không khỏi tự giễu nở nụ cười, vừa tới cái chỗ chết tiệt này liền bị người ta trói lại, "Vận may" này của anh không chừng mua vé số còn trúng thưởng, trải qua chiến dịch ở núi Thương Lan, anh vẫn luôn bị Cận Hằng giám sát nghỉ ngơi dưỡng thân thể, quá lâu không có huấn luyện, xem ra thân thủ này của anh thực sự là không bằng lúc trước.
Trong lúc anh suy nghĩ lung tung, cửa lớn "Răng rắc" một tiếng mở ra, một đạo thân ảnh cường tráng cao lớn đi vào.
Xem hình thể cùng với người vừa nãy đánh lén anh là một người, Yến Thù Thanh liếc nhìn người này một cái, trầm giọng hỏi, "Anh là ai? Trói tôi tới nơi làm gì."
Người kia không lên tiếng, từ từ đi lại đây, nâng tay sờ mặt Yến Thù Thanh, lông mày giương lên, trầm giọng nở nụ cười, "Thật trơn."
Yến Thù Thanh hất tay của hắn ra, gắt gao khóa lại lông mày, cười lạnh một tiếng, "Cũng không phải người câm, làm sao nghe không hiểu tiếng người, hỏi anh đấy, anh rốt cuộc là ai? Có phải là thành viên của tổ chức khủng bố không?"
"Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào, dù sao cậu đã rơi vào trong tay tôi, không nên nói nhảm nhiều như vậy."
Âm thanh người kia giống như là giấy ráp đánh bóng trầm thấp chói tai, thế nhưng âm điệu cũng rất sung sướng, hiển nhiên tâm tình rất tốt, thậm chí giống như hoàn toàn không sợ Yến Thù Thanh phản kích, dựa vào cái bàn bên cạnh, ở trên cao nhìn xuống thưởng thức thần sắc Yến Thù Thanh.
"Nếu anh trói tôi lại, cầm thiết bị truyền tin của tôi, cũng đã biết đến tôi là ai, trói tôi lại đối với anh không có lợi, anh làm như vậy là đối nghịch với Thương Kiếm và toàn bộ hoàng thất, nếu như anh muốn đòi tiền cứ mở miệng, tôi tin tưởng nhất định có thể cho anh một số tiền không hề nhỏ."
Yến Thù Thanh bình tĩnh nhìn người này, trên mặt không có nửa điểm hoang mang, người kia thoáng nhướn mi, nhẹ giọng nói, "Vậy nếu như tôi muốn cậu thì sao?"
"Làm sao, anh muốn giết tôi a?" Yến Thù Thanh giả vờ nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của người này, "Nhiều tiền như vậy anh không muốn, vẫn muốn giết người diệt khẩu, vậy tôi còn có thể nói cái gì, thế nhưng trước khi anh động thủ ít nhất nên để tôi chết được rõ ràng, vẫn luôn che mặt, chẳng lẽ là anh sợ sệt?"
Người kia theo tiếng mở ra đèn bàn, gian nhà đột nhiên sáng lên, Yến Thù Thanh híp mắt một chút, qua một hồi lâu mới thích ứng tia sáng, lúc này vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông trước mắt.
Người trước mắt này thân hình cao to kiên cường, mặt mày thô lỗ, tóc nâu mày rậm, trên mặt mọc râu quai nón dày đặc, phối hợp một đôi mắt chim ưng cùng da tay ngăm đen, thấy thế nào cũng giống thổ phỉ tà khí mười phần.
"Làm sao, quá đẹp trai xem đến nghiện rồi?" Thổ phỉ nhíu mày, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười ác liệt.
Yến Thù Thanh xì cười một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, "Chồng tôi đẹp trai như vậy tôi nhìn còn cảm thấy chán, chỉ bằng tướng mạo này của anh, mà cũng xứng với hai từ đẹp trai à?"
Lời này làm cho gã đàn ông lập tức nhíu mày, một đôi mắt chim ưng bén nhọn híp lại, "Tôi xem là tôi đối với cậu quá khách khí, mới để cho cậu nhanh mồm nhanh miệng như thế."
Nói xong lời này, hắn giơ tay bóp lấy cái cổ của Yến Thù Thanh, tuy rằng không dùng sức, thế nhưng uy hiếp mười phần, chỉ cần hơi dùng sức một chút cũng có thể làm cho anh lập tức tắt thở.
Không ai nguyện ý bị người khác kẹp lại yết hầu, Yến Thù Thanh mím môi thật chặt, "Anh bắt tôi đến cùng muốn làm gì?"
"Tôi muốn thượng cậu." Người đàn ông bị lời nói của Yến Thù Thanh chọc cho phát cười, âm lệ tà ác nhếch lên khóe miệng, một cái tay khinh bạc nắm cằm của Yến Thù Thanh, một cái tay khác gỡ bỏ cổ áo của anh, mập mờ vuốt ve xương quai xanh cùng vành tai của anh.
"Ở cái nơi chim khim không thèm ị này tôi cũng lười nán lại lâu, hiếm thấy tình cờ gặp được mỹ nhân, tự nhiên không thể bỏ qua, mới vừa nhìn đến bộ dạng của cậu đi ở trong rừng cây, tôi liền không nhịn được, hận không thể lập tức lột sạch cậu, làm cho cậu vừa cắn tôi vừa khóc, muốn giãy giụa cũng không thoát được."
Nói xong lời này, trên tay hắn mạnh mẽ dùng sức, chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, áo sơ mi trên người Yến Thù Thanh lập tức chia năm xẻ bảy, nút buộc bị đứt, bay tứ lung tung, lộ ra một mảnh lồng ngực bẳng phẳng trắng xoá.
Không khí lạnh lẽo chạm vào da dẻ, khiến Yến Thù Thanh run lập cập, sau đó dùng sức giằng co, "Anh mau buông tay!"
"Làm sao, cậu sợ? Không phải mới vừa kêu gào rất vui mừng." Gã đàn ông trầm thấp nở nụ cười, bàn tay dò vào vạt áo xoa nắn cái lưng trơn bóng của Yến Thù Thanh, "Yên tâm, tôi đối với tiền cùng mạng của cậu đều không có hứng thú, chỉ là muốn cùng cậu giao hợp thôi, cậu không cần sợ hãi."
Bàn tay người này có vết chai, lại chuyên môn kích thích bộ vị nhạy cảm của anh, Yến Thù Thanh hô hấp dồn dập, toàn thân không khống chế được run rẩy, nhìn hắn chằm chằm, "Con mẹ nó anh chính là thổ phỉ!"
Lời này chọc cho gã đàn ông phát cười, "Tôi là thổ phỉ, cậu là mỹ nhân, thổ phỉ và mỹ nhân rất xứng đôi a."
Nói xong lời này, gã đàn ông không để ý Yến Thù Thanh giãy dụa, cầm cằm của anh hung ác hôn lên.
Đôi môi giống như lửa nóng đụng vào nhau, Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, sau đó gã đàn ông thừa dịp nắm lấy cơ hội lợi dụng, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi Yến Thù Thanh, quấn quýt liếm láp, giống như là muốn ăn anh vào trong bụng, điên cuồng ở trong miệng anh công thành đoạt đất, xâm chiếm mỗi một nơi trong miệng anh.
"A a!"
Yến Thù Thanh thở không nổi, dùng sức né tránh, lại không tránh thoát trói buộc của gã đàn ông này, anh bị vây ở trên ghế, phía sau lưng là ghế dựa, trước người là lồng ngực của gã đàn ông, cánh tay cùng hai chân bị dây thừng trói chặt lại, anh đã không còn đường có thể trốn.
Anh né tránh tiếng thở dốc ở giữa đôi môi tràn ra, không thể nghi ngờ càng thêm kích thích thần kinh của gã đàn ông này, hắn trực tiếp kéo xuống áo trên người Yến Thù Thanh, cúi đầu cắn xé xương quai xanh cùng lồng ngực của anh, một cái tay khác rút ra thắt lưng của Yến Thù Thanh, chui vào nắm lấy cái mông của anh bóp một cái.
"A ân...!" Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, cắn chặt miệng không để cho mình phát ra âm thanh, ghế tựa bị động tác của hai người làm cho qua lại cọt kẹt vang vọng, toàn thân không khống chế được run rẩy.
"Cận Hằng cũng làm như thế với cậu sao?" Người đàn ông điên cuồng cắn cái cổ của Yến Thù Thanh, trên tay càng ngày càng dùng sức.
Hai chữ "Cận Hằng" như một thùng dầu sôi tưới vào trên người Yến Thù Thanh, anh thấp giọng ho một tiếng, buông xuống lông mi từ chối trả lời vấn đề này.
Thế nhưng gã ông lại không tha thứ, nhấc lên một cái chân anh để ở trên vai hắn, "Nói a, trong lúc cậu và Cận Hằng làm chuyện đó, cậu thích tư thế gì, anh ta cũng đem cậu đặt ở trên ghế làm cậu như thế này sao?"
"Đừng... Đừng nói nữa..." Mặt Yến Thù Thanh đã đỏ ửng như quả cà chua chín, đầu ngửa ra sau, lộ ra một cái cổ thon dài, bộ ngực phập phồng cũng trở nên đổ ngầu, "Muốn... Muốn làm liền làm... Con mẹ nó sao anh lắm chuyện như vậy."
"Cậu không nói chúng ta vẫn hao tổn như thế." Gã đàn ông tà ác cười một tiếng, cúi đầu ở trên ngực Yến Thù Thanh cắn một cái, nhìn thấy anh giống như bị điên giật, liền cúi đầu hôn lỗ tai của anh, nghẹn ngào nói, "Phản bội lão công của mình, cùng với người đàn ông khác làm chuyện này có phải rất kích thích không, rất có cảm giác tội ác đúng không?"
Lời này giống như roi đánh mạnh vào trên người Yến Thù Thanh, khiến toàn thân anh kịch liệt run lên, lúc này gã đàn ông cười nhẹ một tiếng, "Đúng rồi, ngày hôm trước hai người mới kết hôn đúng không? Vậy vừa vặn tranh thủ lần này nhìn xem rốt cuộc giữa tôi và anh ta, ai làm cho cậu sảng khoái hơn."
Nói xong lời này, gã đàn ông cúi đầu cởi quần áo của hắn, thế nhưng mới vừa động thủ, ngực liền bị đã trúng một quyền, một giây sau gã bị hất tung lên mặt đất, một quyền lại đập vào trên bụng của hắn.
"Cận Hằng con mẹ nó anh xong chưa!"
Hết chương 87-phần 2.
Tác giả :
Tố Nhục Bô