Chính Là Không Ly Hôn
Chương 47-1: Phần 1
Lúc này chân trời mới vừa vặn đánh bóng một ánh sáng trắng, bầu trời xa xăm vẫn là một mảnh tối tăm, cả vùng đại địa đều bao phủ bên trong sương mù xám xịt, khiến người buồn ngủ căn bản không mở mắt ra được.
Đêm qua thành viên vội vàng viết kiểm tra, vào lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị trực tiếp kéo vào lần sát hạch thứ ba, mà Yến Thù Thanh nhận được tin tức đột nhiên lại chuẩn bị không kịp, thậm chí đến lúc anh nhanh chóng mặc quần áo vào chạy đến sân huấn luyện, cảm giác buồn ngủ vẫn chưa dứt.
Ngày hôm qua anh mới vừa ở trong sa mạc đeo bao cát chạy hơn hai mươi km, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng, bây giờ nhắm hai mắt còn chưa có nghỉ ngơi được mấy phút, liền được thông báo cho trực tiếp tham gia sát hạch chính thức.
Đây đúng là lần sát hạch bất ngờ nhất, tất cả mọi người hoàn toàn không hề có một chút phòng bị!
Ttong lúc chạy như bay trên cầu thang, ngày hôm qua chân bị đau nhức bây giờ lại càng đau đến lợi hại, mỗi bước một bước cũng giống như đạp ở trên mũi đao, đau đến mức anh liên tục hít vào, dùng sức xoa đầu vẫn còn mông lung, anh liếc mắt nhìn Đoan Trạch bên cạnh.
Rõ ràng ngày hôm qua hắn cùng anh đồng thời chạy hai mươi km, bây giờ ngược lại là thần thái sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra một chút xíu mỏi mệt, chẳng lẽ ngày hôm qua tuốt một phát có thể hữu hiệu như thế?
Nhớ tới tối hôm qua cái tên này đêm hôm khuya khoắt làm chuyện đó, khiến anh mất ngủ hơn nửa ngủ đêm, mà hắn lại một bộ dạng thần thanh khí sảng, Yến Thù Thanh giận không có chỗ phát tiết.
Dựa vào cái gì hai người cùng nhau chạy bộ, cái tên này còn bị thương, kết quả ngày thứ hai thức dậy chỉ có anh là vẫn còn cảm thấy mệt mỏi?!
Nghĩ tới đây, anh vừa chạy vừa mở miệng hỏi, "Anh chừng nào thì tỉnh? Quần áo mặc xong cũng không biết gọi tôi một tiếng, dù thế nào thì ngày hôm qua chúng ta cũng là bạn cùng phòng một đêm mà."
Lời này của Thù Thanh rõ ràng đang nói hai người nói thế nào cũng là bạn cùng phòng, thế nhưng rơi vào trong tai Đoan Trạch vẫn luôn im lặng chạy ở phía trước, tựa hồ đã thay đổi ý tứ, hắn quay đầu lại liếc nhìn Yến Thù Thanh một cái, thần sắc hiếm thấy không còn ghét bỏ, tựa hồ còn kèm theo một vệt ý cười.
"Cậu cũng biết chúng ta là bạn cùng phòng, vậy tối hôm qua người đuổi tôi ra ngoài không biết là ai."
Vào lúc này Yến Thù Thanh rất đau đầu, cũng không chú ý tới lời này có ý nghĩ gì khác, thế nhưng nghe ra khẩu khí xen lẫn oán giận của Đoạn Trạch, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, "Tôi nói cái tên nhà anh không phải chứ, cũng bởi vì ngày hôm qua tôi không cho anh ngủ ký túc xá, anh lại trả đũa tôi như vậy? Anh nói đi, đừng trốn tránh vấn đề, anh tỉnh lúc nào, có phải là vừa nãy nếu như tôi không mở miệng, anh liền chuẩn bị đem tôi vứt sang một bên đúng không?"
Đoan Trạch lười biếng ngáp một cái, bình thản nói, "Cậu cho rằng tôi nguyện ý dậy sớm như thế, nếu không phải là bị tiếng nói mớ của cậu đánh thức, tôi ít nhất còn có thể ngủ thêm nửa giờ."
"Cái gì... tiếng của tôi!?"
Yến Thù Thanh sợ hết hồn, suýt chút nữa bị sặc, giống như bị nghẹn ở trong cổ họng một lời không nói ra được, gươg mặt trong nháy mắt đỏ ửng.
Cái tên này đến cùng nghe được cái gì rồi! Chẳng lẽ tối hôm qua anh thật sự nói cái gì không nên nói sao...
Nghĩ đến giấc mộng sắc tình kiều diễm tối hôm qua, anh vẫn luôn bám chặt lấy lưng Cận Hằng, không ngừng mà nói từ ngữ dâm đãng, từng lần một kêu tên của hắn... Lẽ nào anh thật sự nói mấy lời đó ra ngoài, hơn nữa còn bị cái tên Đoan Trạch này nghe được!?
Nghĩ đến những thứ này, đầu của anh vang lên ong ong, quẫn bách quả thực không biết làm sao nói tiếp, đối diện con mắt xanh lam cùng gương mặt mang theo vết sẹo của Đoan Trạch, anh xấu hổ sờ mũi một cái, hạ thấp giọng hỏi, "... Tôi nói cái gì vậy?"
Sau khi thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của Yến Thù Thanh, Đoan Trạch mới thu tầm mắt lại, nhếch miệng lên một vệt ý cười rất khó phát giác, một bên chạy về phía trước một bên lười biếng ngáp một cái nói, "Tôi cũng không phải ngủ ở bên cạnh cậu, tôi làm sao nghe được cậu nói cái gì, lẽ nào vì mấy câu nói mơ của cậu tôi phải bò lên giường của cậu nghe cậu nói chuyện."
Một câu nói khiến Yến Thù Thanh nghẹn nửa ngày nói không ra lời, vừa muốn trừng mắt nhìn hắn, trong lòng không nhịn được vui mừng: May là may là... Nếu như đúng là bị cái tên này nghe được cái gì không nên nghe, chiến đội Liệp Ưng này anh chỉ sợ cũng không ở nổi nữa...
Chỉ là anh không hiểu, bản thân anh từ nhỏ đến lớn đều không có tật xấu nói mơ, sau này cùng Cận Hằng ngủ ở trên một cái giường, cũng không nghe hắn đề cập tới việc này, làm sao Đoan Trạch cái tên này vừa đến, anh liền mắc tật xấu này?
Chẳng lẽ là bởi vì nghe hắn xóc lọ, để lại bóng ma trong lòng?
Nghĩ đến đây cái, anh bĩu môi, tức giận liếc mắt nhìn Đoan Trạch một cái, "Miệng lưỡi của anh vẫn khéo như thế, xem ra chân không sao rồi?"
Đoan Trạch không trả lời anh, mà bước chân mạnh mẽ dẫm xuống dưới đất đã nói rõ tất cả.
Cái tên này là quái vật... Tuốt một phát có thể đầy huyết phục sinh?
Yến Thù Thanh càng nghĩ càng tức, nhìn chằm chằm cái tên to lớn cao ngất này, không nhịn được chắp tay, "Huynh đệ, kỳ thực có chuyện tôi không không ngại ngùng nói cho anh, tối hôm qua nửa đêm tôi buồn đi tiểu, vốn là muốn đi nhà cầu, mà nhìn thấy anh đang "Bận" cho nên không ngại ngùng quấy rối."
Đoan Trạch dừng lại bước chân, cười như không cười quay đầu sang nhíu mày liếc Yến Thù Thanh một cái, "Cho nên cậu muốn nói cái gì?"
Vốn đang cho là cái tên này ít nhất còn có muốn chút da mặt, bị người ta ngay mặt vạch trần chuyện riêng tư nhất định sẽ có chút lúng túng, kết quả hắn vẫn rất bình thường, mặt không đỏ tim không đập, ngược lại là khiến anh càng thêm lúng túng.
Mẹ nó... Hắn cũng không đỏ mặt, anh còn ngượng ngùng làm cái gì!?
Yến Thù Thanh hít một hơi, tiếp tục cười trêu chọc nói, "Tôi không muốn nói cái gì, chính là muốn khuyên nhủ anh, tích tụ nhiều lửa nhiều như vậy dễ thương thân hại thận, nhớ tới uống nhiều trà hoa một chút."
Lần này Đoan Trạch hết sức rõ ràng nở nụ cười, gương mặt buồn ngủ lúc này lại trở nên xán lạn, bất ngờ có vẻ hơi mê người, "Hoa cúc cũng chia chủng loại, không phải vị nào tôi cũng có thể uống, lại nói sau này phải đối mặt với gương mặt mình chán ghét, không muốn nổi nóng cũng rất khó a."
Nói xong lời này, hắn không tiếp tục phản ứng Yến Thù Thanh, lười biếng xì cười một tiếng trực tiếp về chạy về phía trước.
Yến Thù Thanh theo dõi bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc của hắn, thái dương không khống chế được nổi lên gân xanh, chính mình có vẻ như bị người này chiếm tiện nghi...
Hắn nói "Nổi nóng" cùng anh nói "Nổi nóng" có vẻ không phải một ý tứ?!
Yến Thù Thanh nhìn về phía bóng lưng của hắn lườm một cái, sau khi đuổi tới hừ một tiếng, lười cùng cái tên này nói chuyện.
Sau khi đi đến, toàn bộ sân huấn luyện ở ngoài đều yên tĩnh, bên ngoài cũng không thấy bất luận thành viên nào, nếu không phải thiết bị truyền ti ghi chú thời gian cùng địa điểm chính xác, căn bản không thấy được nơi này chính là nơi diễn ra lần sát hạch thứ ba.
Xảy ra chuyện gì, làm sao lại yên tĩnh như vậy?
Yến Thù Thanh theo bản năng dừng bước, không có tùy tiện đi vào trong, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh và Đoan Trạch đụng vào nhau, đều thấy được sự đề phòng trong mắt đối phương, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó đồng thời móc ra dao găm bên hông.
Nắm chặt vũ khí, bọn họ một trước một sau đi vào, cũng không ai biết cái gọi là lần sát hạch thứ ba rốt cuộc là cái gì, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cho nên bọn họ nhất định phải tăng cao vạn phần cảnh giác.
Lặng yên không tiếng động bước vào sân huấn luyện, bầu không khí so với bên ngoài càng thêm yên tĩnh, khiến hai người đồng thời mím môi, Yến Thù Thanh không tiếng động nhìn Đoan Trạch làm cái khẩu hình: "Có mai phục."
Đoan Trạch gật gật đầu, làm cái thủ thế lưng tựa lưng liên thủ hợp tác, một cước đạp ra cửa lớn phía trước, Yến Thù Thanh nhanh chóng nhảy vào, Đoan Trạch cũng đồng thời nhảy vào, kết quả trong lúc hai người thần kinh căng thẳng, toàn bộ trên sân huấn luyện dĩ nhiên không có một bóng người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Yến Thù Thanh rũ tay xuống, đồng dạng cũng nhìn thấy Đoan Trạch nhíu chặt lông mày.
Thiết bị truyền tin thông báo bọn họ chạy tới nơi này, nơi này không thể chỉ có hai người bọn họ, huống chi Yến Thù Thanh còn dậy trễ mấy phút, càng không thể đến nhanh hơn những người khác.
Trong lúc hai người thần kinh căng thẳng, cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm, đúng lúc đó bốn cái cửa đặt ở bốn góc sân huấn luyện đột nhiên rơi xuống, một tiếng "răng rắc" vang lên cửa tự động khóa lại, sau đó trong lúc hai người không phản ứng kịp, trên sân huấn luyện to lớn đột nhiên bay ra một luồng sương trắng nồng đậm.
Trong sương mù dày đặc xen lẫn mùi vị gay mũi, sương mù kéo tới che ngợp bầu trời, Yến Thù Thanh đầu tiên là lấy tay che lại miệng mũi, nhưng sương mù này đến quá nhanh, phút chốc hết thảy trước mắt khắp nơi đều biến thành trắng xoá, anh chỉ thấy rõ đôi mắt xanh lam của Đoan Trạch, sau đó thân hình lay động một cái, một đầu ngã xuống đất, triệt để mất đi ý thức...
Hết chương 47-phần 1.
Đêm qua thành viên vội vàng viết kiểm tra, vào lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị trực tiếp kéo vào lần sát hạch thứ ba, mà Yến Thù Thanh nhận được tin tức đột nhiên lại chuẩn bị không kịp, thậm chí đến lúc anh nhanh chóng mặc quần áo vào chạy đến sân huấn luyện, cảm giác buồn ngủ vẫn chưa dứt.
Ngày hôm qua anh mới vừa ở trong sa mạc đeo bao cát chạy hơn hai mươi km, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng, bây giờ nhắm hai mắt còn chưa có nghỉ ngơi được mấy phút, liền được thông báo cho trực tiếp tham gia sát hạch chính thức.
Đây đúng là lần sát hạch bất ngờ nhất, tất cả mọi người hoàn toàn không hề có một chút phòng bị!
Ttong lúc chạy như bay trên cầu thang, ngày hôm qua chân bị đau nhức bây giờ lại càng đau đến lợi hại, mỗi bước một bước cũng giống như đạp ở trên mũi đao, đau đến mức anh liên tục hít vào, dùng sức xoa đầu vẫn còn mông lung, anh liếc mắt nhìn Đoan Trạch bên cạnh.
Rõ ràng ngày hôm qua hắn cùng anh đồng thời chạy hai mươi km, bây giờ ngược lại là thần thái sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra một chút xíu mỏi mệt, chẳng lẽ ngày hôm qua tuốt một phát có thể hữu hiệu như thế?
Nhớ tới tối hôm qua cái tên này đêm hôm khuya khoắt làm chuyện đó, khiến anh mất ngủ hơn nửa ngủ đêm, mà hắn lại một bộ dạng thần thanh khí sảng, Yến Thù Thanh giận không có chỗ phát tiết.
Dựa vào cái gì hai người cùng nhau chạy bộ, cái tên này còn bị thương, kết quả ngày thứ hai thức dậy chỉ có anh là vẫn còn cảm thấy mệt mỏi?!
Nghĩ tới đây, anh vừa chạy vừa mở miệng hỏi, "Anh chừng nào thì tỉnh? Quần áo mặc xong cũng không biết gọi tôi một tiếng, dù thế nào thì ngày hôm qua chúng ta cũng là bạn cùng phòng một đêm mà."
Lời này của Thù Thanh rõ ràng đang nói hai người nói thế nào cũng là bạn cùng phòng, thế nhưng rơi vào trong tai Đoan Trạch vẫn luôn im lặng chạy ở phía trước, tựa hồ đã thay đổi ý tứ, hắn quay đầu lại liếc nhìn Yến Thù Thanh một cái, thần sắc hiếm thấy không còn ghét bỏ, tựa hồ còn kèm theo một vệt ý cười.
"Cậu cũng biết chúng ta là bạn cùng phòng, vậy tối hôm qua người đuổi tôi ra ngoài không biết là ai."
Vào lúc này Yến Thù Thanh rất đau đầu, cũng không chú ý tới lời này có ý nghĩ gì khác, thế nhưng nghe ra khẩu khí xen lẫn oán giận của Đoạn Trạch, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, "Tôi nói cái tên nhà anh không phải chứ, cũng bởi vì ngày hôm qua tôi không cho anh ngủ ký túc xá, anh lại trả đũa tôi như vậy? Anh nói đi, đừng trốn tránh vấn đề, anh tỉnh lúc nào, có phải là vừa nãy nếu như tôi không mở miệng, anh liền chuẩn bị đem tôi vứt sang một bên đúng không?"
Đoan Trạch lười biếng ngáp một cái, bình thản nói, "Cậu cho rằng tôi nguyện ý dậy sớm như thế, nếu không phải là bị tiếng nói mớ của cậu đánh thức, tôi ít nhất còn có thể ngủ thêm nửa giờ."
"Cái gì... tiếng của tôi!?"
Yến Thù Thanh sợ hết hồn, suýt chút nữa bị sặc, giống như bị nghẹn ở trong cổ họng một lời không nói ra được, gươg mặt trong nháy mắt đỏ ửng.
Cái tên này đến cùng nghe được cái gì rồi! Chẳng lẽ tối hôm qua anh thật sự nói cái gì không nên nói sao...
Nghĩ đến giấc mộng sắc tình kiều diễm tối hôm qua, anh vẫn luôn bám chặt lấy lưng Cận Hằng, không ngừng mà nói từ ngữ dâm đãng, từng lần một kêu tên của hắn... Lẽ nào anh thật sự nói mấy lời đó ra ngoài, hơn nữa còn bị cái tên Đoan Trạch này nghe được!?
Nghĩ đến những thứ này, đầu của anh vang lên ong ong, quẫn bách quả thực không biết làm sao nói tiếp, đối diện con mắt xanh lam cùng gương mặt mang theo vết sẹo của Đoan Trạch, anh xấu hổ sờ mũi một cái, hạ thấp giọng hỏi, "... Tôi nói cái gì vậy?"
Sau khi thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của Yến Thù Thanh, Đoan Trạch mới thu tầm mắt lại, nhếch miệng lên một vệt ý cười rất khó phát giác, một bên chạy về phía trước một bên lười biếng ngáp một cái nói, "Tôi cũng không phải ngủ ở bên cạnh cậu, tôi làm sao nghe được cậu nói cái gì, lẽ nào vì mấy câu nói mơ của cậu tôi phải bò lên giường của cậu nghe cậu nói chuyện."
Một câu nói khiến Yến Thù Thanh nghẹn nửa ngày nói không ra lời, vừa muốn trừng mắt nhìn hắn, trong lòng không nhịn được vui mừng: May là may là... Nếu như đúng là bị cái tên này nghe được cái gì không nên nghe, chiến đội Liệp Ưng này anh chỉ sợ cũng không ở nổi nữa...
Chỉ là anh không hiểu, bản thân anh từ nhỏ đến lớn đều không có tật xấu nói mơ, sau này cùng Cận Hằng ngủ ở trên một cái giường, cũng không nghe hắn đề cập tới việc này, làm sao Đoan Trạch cái tên này vừa đến, anh liền mắc tật xấu này?
Chẳng lẽ là bởi vì nghe hắn xóc lọ, để lại bóng ma trong lòng?
Nghĩ đến đây cái, anh bĩu môi, tức giận liếc mắt nhìn Đoan Trạch một cái, "Miệng lưỡi của anh vẫn khéo như thế, xem ra chân không sao rồi?"
Đoan Trạch không trả lời anh, mà bước chân mạnh mẽ dẫm xuống dưới đất đã nói rõ tất cả.
Cái tên này là quái vật... Tuốt một phát có thể đầy huyết phục sinh?
Yến Thù Thanh càng nghĩ càng tức, nhìn chằm chằm cái tên to lớn cao ngất này, không nhịn được chắp tay, "Huynh đệ, kỳ thực có chuyện tôi không không ngại ngùng nói cho anh, tối hôm qua nửa đêm tôi buồn đi tiểu, vốn là muốn đi nhà cầu, mà nhìn thấy anh đang "Bận" cho nên không ngại ngùng quấy rối."
Đoan Trạch dừng lại bước chân, cười như không cười quay đầu sang nhíu mày liếc Yến Thù Thanh một cái, "Cho nên cậu muốn nói cái gì?"
Vốn đang cho là cái tên này ít nhất còn có muốn chút da mặt, bị người ta ngay mặt vạch trần chuyện riêng tư nhất định sẽ có chút lúng túng, kết quả hắn vẫn rất bình thường, mặt không đỏ tim không đập, ngược lại là khiến anh càng thêm lúng túng.
Mẹ nó... Hắn cũng không đỏ mặt, anh còn ngượng ngùng làm cái gì!?
Yến Thù Thanh hít một hơi, tiếp tục cười trêu chọc nói, "Tôi không muốn nói cái gì, chính là muốn khuyên nhủ anh, tích tụ nhiều lửa nhiều như vậy dễ thương thân hại thận, nhớ tới uống nhiều trà hoa một chút."
Lần này Đoan Trạch hết sức rõ ràng nở nụ cười, gương mặt buồn ngủ lúc này lại trở nên xán lạn, bất ngờ có vẻ hơi mê người, "Hoa cúc cũng chia chủng loại, không phải vị nào tôi cũng có thể uống, lại nói sau này phải đối mặt với gương mặt mình chán ghét, không muốn nổi nóng cũng rất khó a."
Nói xong lời này, hắn không tiếp tục phản ứng Yến Thù Thanh, lười biếng xì cười một tiếng trực tiếp về chạy về phía trước.
Yến Thù Thanh theo dõi bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc của hắn, thái dương không khống chế được nổi lên gân xanh, chính mình có vẻ như bị người này chiếm tiện nghi...
Hắn nói "Nổi nóng" cùng anh nói "Nổi nóng" có vẻ không phải một ý tứ?!
Yến Thù Thanh nhìn về phía bóng lưng của hắn lườm một cái, sau khi đuổi tới hừ một tiếng, lười cùng cái tên này nói chuyện.
Sau khi đi đến, toàn bộ sân huấn luyện ở ngoài đều yên tĩnh, bên ngoài cũng không thấy bất luận thành viên nào, nếu không phải thiết bị truyền ti ghi chú thời gian cùng địa điểm chính xác, căn bản không thấy được nơi này chính là nơi diễn ra lần sát hạch thứ ba.
Xảy ra chuyện gì, làm sao lại yên tĩnh như vậy?
Yến Thù Thanh theo bản năng dừng bước, không có tùy tiện đi vào trong, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh và Đoan Trạch đụng vào nhau, đều thấy được sự đề phòng trong mắt đối phương, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó đồng thời móc ra dao găm bên hông.
Nắm chặt vũ khí, bọn họ một trước một sau đi vào, cũng không ai biết cái gọi là lần sát hạch thứ ba rốt cuộc là cái gì, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cho nên bọn họ nhất định phải tăng cao vạn phần cảnh giác.
Lặng yên không tiếng động bước vào sân huấn luyện, bầu không khí so với bên ngoài càng thêm yên tĩnh, khiến hai người đồng thời mím môi, Yến Thù Thanh không tiếng động nhìn Đoan Trạch làm cái khẩu hình: "Có mai phục."
Đoan Trạch gật gật đầu, làm cái thủ thế lưng tựa lưng liên thủ hợp tác, một cước đạp ra cửa lớn phía trước, Yến Thù Thanh nhanh chóng nhảy vào, Đoan Trạch cũng đồng thời nhảy vào, kết quả trong lúc hai người thần kinh căng thẳng, toàn bộ trên sân huấn luyện dĩ nhiên không có một bóng người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Yến Thù Thanh rũ tay xuống, đồng dạng cũng nhìn thấy Đoan Trạch nhíu chặt lông mày.
Thiết bị truyền tin thông báo bọn họ chạy tới nơi này, nơi này không thể chỉ có hai người bọn họ, huống chi Yến Thù Thanh còn dậy trễ mấy phút, càng không thể đến nhanh hơn những người khác.
Trong lúc hai người thần kinh căng thẳng, cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm, đúng lúc đó bốn cái cửa đặt ở bốn góc sân huấn luyện đột nhiên rơi xuống, một tiếng "răng rắc" vang lên cửa tự động khóa lại, sau đó trong lúc hai người không phản ứng kịp, trên sân huấn luyện to lớn đột nhiên bay ra một luồng sương trắng nồng đậm.
Trong sương mù dày đặc xen lẫn mùi vị gay mũi, sương mù kéo tới che ngợp bầu trời, Yến Thù Thanh đầu tiên là lấy tay che lại miệng mũi, nhưng sương mù này đến quá nhanh, phút chốc hết thảy trước mắt khắp nơi đều biến thành trắng xoá, anh chỉ thấy rõ đôi mắt xanh lam của Đoan Trạch, sau đó thân hình lay động một cái, một đầu ngã xuống đất, triệt để mất đi ý thức...
Hết chương 47-phần 1.
Tác giả :
Tố Nhục Bô