Chính Là Em
Chương 5
Hôm nay là ngày mùng 5, Phương Thành Thu không mặc tây trang nghiêm túc như mọi ngày, đầu tóc cũng không xịt keo chải chuốt như thường lệ, cậu chỉ mặc một bộ quần áo tây trang bình thường thêm một áo khoác nhẹ nhàng, tóc ngắn tùy ý thả xuống, cảm giác cả người trẻ lại không ít. Lục Ngũ bị bắt phải cởi bộ quần áo màu đen đồng phục của bảo tiêu, thay quần áo mới giống Phương Thành Thu rồi mới song song rời nhà.
Hai người vừa bước vào hội trường, liền bị ánh mắt sắc sảo của Phương Thành Tuyết nhìn thấy, cô hô một tiếng chạy đến trước mặt Phương Thành Thu: “Anh, anh tính tặng quà gì cho em!"
Phương Thành Thu đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật giả vờ nói đùa phê bình: “Đã đính hôn rồi mà còn nhí nha nhí nhảnh như vậy."
Phương Thành Tuyết le lưỡi, kéo một nam nhân theo sát cô ở phía sau giới thiệu: “Đây là anh của em, lúc trước em đã nói với anh rồi ; anh, đây là em rể của anh tên Lưu Cực."
Lưu Cực..
Lục Ngũ bất động thanh sắc khóe miệng khẽ nhếch, tên gọi quả không sai.
“Ngu ngốc, còn không mau chào anh hai." Phương Thành Tuyết không khách khí đẩy vị hôn phu còn đang ngại ngùng.
“Anh, anh khỏe không, em sẽ luôn đối sử tốt với Thành Tuyết ạ." Nam nhân đỏ mặt lắp bắp nói xong, chỉ thấy Phương Thành Tuyết đầy mặt hâm mộ nhìn Lục Ngũ: “Anh, bảo tiêu của anh rất đẹp trai nha.. Ba ba thật bất công…".
Lưu Cực ngượng ngùng khụ một tiếng, lôi kéo Phương Thành Tuyết nhìn Phương Thành Thu nói: “Bên kia còn có khách mới đến, em phải đi chào hỏi họ, xin phép anh lát nữa mình trò chuyện tiếp tục."
Phương Thành Tuyết lưu luyến không rời bị tha đi, còn không quên nhìn Lục Ngũ bàn giao: “Bảo tiêu tiên sinh, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho anh em nha."
Bảo tiêu khốc khốc gật đầu: " Đương nhiên."
Phương Thành Thu nhếch nhếch khóe miệng, xoay người nhìn Lục Ngũ nói: “Muốn tham quan hay không, hội trường cùng cảnh quan xung quanh đều là Thành Tuyết chính mình thiết kế."
Lục Ngũ bình thản trả lời: “Vậy liền làm phiền thiếu gia."
Phương Thành Thu thề rằng, ban đầu thật là muốn cùng Lục Ngũ tùy tiện đi dạo lãng phí thời gian, mà không phải giống như bây giờ, dựa vào thân cây, quần dài cùng quần lót bị kéo xuống đến đầu gối, bị nam nhân khẩu giao.
Lục Ngũ kỹ thuật khẩu giao rất tốt, chỉ liếm vài cái khiến cho Phương Thành Thu run cả hai chân.
“Thoải mái sao", Lục Ngũ ngậm côn thịt của cậu hỏi.
“Oh… oh..", Phương Thành Thu sợ bị người nghe được, hai tay chặt chẽ che miệng rên rỉ.
“Yên tâm đi, không có người đến."
Phương Thành Thu lắc đầu, tuy rằng nơi này rời xa hội trường, tuy rằng cây cổ thụ này cao lớn tươi tốt, tuy rằng cành cây toàn bộ buông xuống đem bên trong cây và bên ngoài cách biệt thành hai không gian, nhưng Phương Thành Thu vẫn là lo lắng. Lo lắng có ai giống như bọn họ nhàm chán đi lung tung đến nơi này, lo lắng bị người khác xem thấy một màn dâm mỹ của bọn họ, càng lo lắng hơn…
“Thiếu gia, em rất hưng phấn sao…" Lục Ngũ ở hoa huyệt của Phương Thành Thu sờ soạng đem ra bàn tay ướt sũng nói: " Ra thật nhiều nước đó…"
“Đừng nói…" Phương Thành Thu xấu hổ che mặt, vẫn là bị phát hiện…
Lục Ngũ khẽ nâng đùi Phương Thành Thu lên, lộ ra toàn bộ tiểu huyệt. Phía dưới, toàn bộ đóa hoa ướt đẫm, ở chính giữa hoa huyệt khi bị nhìn chăm chú thoáng nhẹ nhàng run rẩy, Lục Ngũ vươn đầu lưỡi ra nhắm ngay chính giữa hoa huyệt liếm vào, chọc Phương Thành Thu ân a một tiếng kẹp chặt hai chân, nhưng đùi đã bị Lục Ngũ giữ chặt, chỉ nhìn thấy hoa huyệt gắt gao co rút lại, môi thịt tràn đầy một ít nước nhờn lại chảy ra.
Lục Ngũ dùng miệng cắn nhẹ vùng thịt bên trong hoa huyệt, vừa liếm vừa hỏi: “Thoải mái hay không…?"
“Không được nói… chậm thôi…" Phương Thành Thu bị môi của hắn làm chấn động hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu, càng đẩy người hướng về phía môi của Lục Ngũ, muốn dựa vào dùng lực ma sát giảm bớt ngứa.
Lục Ngũ có lòng tốt dùng lực xâm nhập càng mạnh, đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra hai môi thịt, đi sâu vào bên trong liếm qua một vòng rồi rời khỏi, sau đó liếm bên trên hai viên túi thịt hỏi: “Nói cho anh biết, có thoải mái hay không…."
“Oh… Thoải mái… Lục Ngũ… Thật thoải mái…"
“Nhưng mà, thời gian không còn nhiều nữa ". Lục Ngũ đứng lên, chống một bên thân cây trên cao nhìn xuống Phương Thành Thu: “Làm sao không được?"
Cái gì thời gian không còn nhiều?
Phương Thành Thu mờ mịt nhìn phía Lục Ngũ, vài giây sau mới tỉnh táo lại. Đáng chết, Thành Tuyết đính hôn lễ đã sắp bắt đầu. Phương Thành Thu cúi đầu, hoa huyệt hư không cùng côn thịt vẫn đang ngẩng đầu khiến cậu cắn môi kêu lên: “Lục Ngũ…"
Lục Ngũ kề sát thân thể Phương Thành Thu, ngón tay ở bên cạnh hoa huyệt như có như không đụng chạm, hắn liếm môi mê hoặc: “Cầu anh, anh liền giúp em."
Phương Thành Thu vặn vẹo hạ thể, vô ý thức truy đuổi ngón tay, khát vọng mở miệng: “Lục Ngũ… Giúp em… Cầu anh tiến vào… Giúp em…"
“Tuân lệnh, thiếu gia của ta."
Lục Ngũ thuận lợi vói vào ba ngón tay, nhanh chóng trừu sáp, ba ngón tay vừa mở ra khuếch trương rồi khép lại di chuyển sâu vào, một hồi chuyển động cổ tay dùng lực thật mạnh, một hồi lại áp nhẹ nhàng massage. Tay còn lại nhanh chóng lấy ra côn thịt cứng từ lâu của mình cùng côn thịt của Phương Thành Thu hợp cùng một chỗ bộ lộng. Môi của hắn cũng tìm môi của đối phương hôn, đầu lưỡi vói vào đi bên trong, mô phỏng động tác ngón tay đùa bỡn khoang miệng đối phương. Cuối cùng còn kêu Phương Thành Thu cùng hắn dùng tay cùng nhau bộ lộng côn thịt.
Ở thời gian bức bách hai người đều muốn mau bắn ra để xong việc, nên không tự giác động tác càng lúc càng dị thường kịch liệt. Nghe Phương Thành Thu hô lớn một tiếng, Lục Ngũ phản ứng nhanh chóng cầm khăn tay bao lấy côn thịt hai người, rút ngón tay khép lại che miệng Phương Thành Thu, bàn tay phía dưới cầm khăn hứng hết dâm dịch hai người vừa phun ra.
Thở dốc bình phục, Lục Ngũ đem khăn tay dính tinh dịch hai người nhét vào túi vải, ném đi. Trong lòng bàn tay của hắn còn dính dâm dịch, phát hiện Phương Thành Thu ngốc ngốc nhìn bàn tay hắn, Lục Ngũ đột ngột đem bàn tay đến bên miệng cậu nói:
“Liếm hết đi."
Phương Thành Thu có một chút tỉnh táo lại, mặt bắt đầu chuyển đỏ.
Dâm dịch dính dấp ở trên tay lại kề sát mặt cậu, làm cậu không thể nào phản ứng, cuối cùng Phương Thành Thu nhắm mắt lại, chịu đựng xấu hổ đem ngón tay liếm sạch sẽ, dựa theo yêu cầu của Lục Ngũ ngay cả ngón tay cùng kẽ tay cũng không bỏ xót.
Lục Ngũ vừa lòng hôn thưởng cậu, còn không quên liếm khóe miệng Phương Thành Thu trêu đùa: “Chính mình liếm tinh chất của mình, ngọt hay không ngọt?"
“…"
Nơi xa truyền đến âm thanh của người chủ trì đang thử microphone, Lục Ngũ nhanh chóng sửa sang quần áo của hai người lại cho chỉnh tề, chính mình đi ra trước, quan sát trái phải không có ai mới kêu Phương Thành Thu đi ra, hai người ra vẻ đang tản bộ trở về hội trường hòa vào đám người chuẩn bị tham gia buổi lễ.
Hai người vừa bước vào hội trường, liền bị ánh mắt sắc sảo của Phương Thành Tuyết nhìn thấy, cô hô một tiếng chạy đến trước mặt Phương Thành Thu: “Anh, anh tính tặng quà gì cho em!"
Phương Thành Thu đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật giả vờ nói đùa phê bình: “Đã đính hôn rồi mà còn nhí nha nhí nhảnh như vậy."
Phương Thành Tuyết le lưỡi, kéo một nam nhân theo sát cô ở phía sau giới thiệu: “Đây là anh của em, lúc trước em đã nói với anh rồi ; anh, đây là em rể của anh tên Lưu Cực."
Lưu Cực..
Lục Ngũ bất động thanh sắc khóe miệng khẽ nhếch, tên gọi quả không sai.
“Ngu ngốc, còn không mau chào anh hai." Phương Thành Tuyết không khách khí đẩy vị hôn phu còn đang ngại ngùng.
“Anh, anh khỏe không, em sẽ luôn đối sử tốt với Thành Tuyết ạ." Nam nhân đỏ mặt lắp bắp nói xong, chỉ thấy Phương Thành Tuyết đầy mặt hâm mộ nhìn Lục Ngũ: “Anh, bảo tiêu của anh rất đẹp trai nha.. Ba ba thật bất công…".
Lưu Cực ngượng ngùng khụ một tiếng, lôi kéo Phương Thành Tuyết nhìn Phương Thành Thu nói: “Bên kia còn có khách mới đến, em phải đi chào hỏi họ, xin phép anh lát nữa mình trò chuyện tiếp tục."
Phương Thành Tuyết lưu luyến không rời bị tha đi, còn không quên nhìn Lục Ngũ bàn giao: “Bảo tiêu tiên sinh, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho anh em nha."
Bảo tiêu khốc khốc gật đầu: " Đương nhiên."
Phương Thành Thu nhếch nhếch khóe miệng, xoay người nhìn Lục Ngũ nói: “Muốn tham quan hay không, hội trường cùng cảnh quan xung quanh đều là Thành Tuyết chính mình thiết kế."
Lục Ngũ bình thản trả lời: “Vậy liền làm phiền thiếu gia."
Phương Thành Thu thề rằng, ban đầu thật là muốn cùng Lục Ngũ tùy tiện đi dạo lãng phí thời gian, mà không phải giống như bây giờ, dựa vào thân cây, quần dài cùng quần lót bị kéo xuống đến đầu gối, bị nam nhân khẩu giao.
Lục Ngũ kỹ thuật khẩu giao rất tốt, chỉ liếm vài cái khiến cho Phương Thành Thu run cả hai chân.
“Thoải mái sao", Lục Ngũ ngậm côn thịt của cậu hỏi.
“Oh… oh..", Phương Thành Thu sợ bị người nghe được, hai tay chặt chẽ che miệng rên rỉ.
“Yên tâm đi, không có người đến."
Phương Thành Thu lắc đầu, tuy rằng nơi này rời xa hội trường, tuy rằng cây cổ thụ này cao lớn tươi tốt, tuy rằng cành cây toàn bộ buông xuống đem bên trong cây và bên ngoài cách biệt thành hai không gian, nhưng Phương Thành Thu vẫn là lo lắng. Lo lắng có ai giống như bọn họ nhàm chán đi lung tung đến nơi này, lo lắng bị người khác xem thấy một màn dâm mỹ của bọn họ, càng lo lắng hơn…
“Thiếu gia, em rất hưng phấn sao…" Lục Ngũ ở hoa huyệt của Phương Thành Thu sờ soạng đem ra bàn tay ướt sũng nói: " Ra thật nhiều nước đó…"
“Đừng nói…" Phương Thành Thu xấu hổ che mặt, vẫn là bị phát hiện…
Lục Ngũ khẽ nâng đùi Phương Thành Thu lên, lộ ra toàn bộ tiểu huyệt. Phía dưới, toàn bộ đóa hoa ướt đẫm, ở chính giữa hoa huyệt khi bị nhìn chăm chú thoáng nhẹ nhàng run rẩy, Lục Ngũ vươn đầu lưỡi ra nhắm ngay chính giữa hoa huyệt liếm vào, chọc Phương Thành Thu ân a một tiếng kẹp chặt hai chân, nhưng đùi đã bị Lục Ngũ giữ chặt, chỉ nhìn thấy hoa huyệt gắt gao co rút lại, môi thịt tràn đầy một ít nước nhờn lại chảy ra.
Lục Ngũ dùng miệng cắn nhẹ vùng thịt bên trong hoa huyệt, vừa liếm vừa hỏi: “Thoải mái hay không…?"
“Không được nói… chậm thôi…" Phương Thành Thu bị môi của hắn làm chấn động hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu, càng đẩy người hướng về phía môi của Lục Ngũ, muốn dựa vào dùng lực ma sát giảm bớt ngứa.
Lục Ngũ có lòng tốt dùng lực xâm nhập càng mạnh, đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra hai môi thịt, đi sâu vào bên trong liếm qua một vòng rồi rời khỏi, sau đó liếm bên trên hai viên túi thịt hỏi: “Nói cho anh biết, có thoải mái hay không…."
“Oh… Thoải mái… Lục Ngũ… Thật thoải mái…"
“Nhưng mà, thời gian không còn nhiều nữa ". Lục Ngũ đứng lên, chống một bên thân cây trên cao nhìn xuống Phương Thành Thu: “Làm sao không được?"
Cái gì thời gian không còn nhiều?
Phương Thành Thu mờ mịt nhìn phía Lục Ngũ, vài giây sau mới tỉnh táo lại. Đáng chết, Thành Tuyết đính hôn lễ đã sắp bắt đầu. Phương Thành Thu cúi đầu, hoa huyệt hư không cùng côn thịt vẫn đang ngẩng đầu khiến cậu cắn môi kêu lên: “Lục Ngũ…"
Lục Ngũ kề sát thân thể Phương Thành Thu, ngón tay ở bên cạnh hoa huyệt như có như không đụng chạm, hắn liếm môi mê hoặc: “Cầu anh, anh liền giúp em."
Phương Thành Thu vặn vẹo hạ thể, vô ý thức truy đuổi ngón tay, khát vọng mở miệng: “Lục Ngũ… Giúp em… Cầu anh tiến vào… Giúp em…"
“Tuân lệnh, thiếu gia của ta."
Lục Ngũ thuận lợi vói vào ba ngón tay, nhanh chóng trừu sáp, ba ngón tay vừa mở ra khuếch trương rồi khép lại di chuyển sâu vào, một hồi chuyển động cổ tay dùng lực thật mạnh, một hồi lại áp nhẹ nhàng massage. Tay còn lại nhanh chóng lấy ra côn thịt cứng từ lâu của mình cùng côn thịt của Phương Thành Thu hợp cùng một chỗ bộ lộng. Môi của hắn cũng tìm môi của đối phương hôn, đầu lưỡi vói vào đi bên trong, mô phỏng động tác ngón tay đùa bỡn khoang miệng đối phương. Cuối cùng còn kêu Phương Thành Thu cùng hắn dùng tay cùng nhau bộ lộng côn thịt.
Ở thời gian bức bách hai người đều muốn mau bắn ra để xong việc, nên không tự giác động tác càng lúc càng dị thường kịch liệt. Nghe Phương Thành Thu hô lớn một tiếng, Lục Ngũ phản ứng nhanh chóng cầm khăn tay bao lấy côn thịt hai người, rút ngón tay khép lại che miệng Phương Thành Thu, bàn tay phía dưới cầm khăn hứng hết dâm dịch hai người vừa phun ra.
Thở dốc bình phục, Lục Ngũ đem khăn tay dính tinh dịch hai người nhét vào túi vải, ném đi. Trong lòng bàn tay của hắn còn dính dâm dịch, phát hiện Phương Thành Thu ngốc ngốc nhìn bàn tay hắn, Lục Ngũ đột ngột đem bàn tay đến bên miệng cậu nói:
“Liếm hết đi."
Phương Thành Thu có một chút tỉnh táo lại, mặt bắt đầu chuyển đỏ.
Dâm dịch dính dấp ở trên tay lại kề sát mặt cậu, làm cậu không thể nào phản ứng, cuối cùng Phương Thành Thu nhắm mắt lại, chịu đựng xấu hổ đem ngón tay liếm sạch sẽ, dựa theo yêu cầu của Lục Ngũ ngay cả ngón tay cùng kẽ tay cũng không bỏ xót.
Lục Ngũ vừa lòng hôn thưởng cậu, còn không quên liếm khóe miệng Phương Thành Thu trêu đùa: “Chính mình liếm tinh chất của mình, ngọt hay không ngọt?"
“…"
Nơi xa truyền đến âm thanh của người chủ trì đang thử microphone, Lục Ngũ nhanh chóng sửa sang quần áo của hai người lại cho chỉnh tề, chính mình đi ra trước, quan sát trái phải không có ai mới kêu Phương Thành Thu đi ra, hai người ra vẻ đang tản bộ trở về hội trường hòa vào đám người chuẩn bị tham gia buổi lễ.
Tác giả :
Thủ Đã Nhục Viên