Chính Cung Tiểu Thiếp
Chương 6-1
Sau khi làm rõ chân tướng, hai người ôm nhau ngủ.
Gần đây Kim Ánh Nhi luôn rất dễ bị mệt, một buổi sáng nàng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả khi Nam Cung Khiếu Thiên nói chuyện với Hồng quản sự qua cánh cửa cũng không khiến nàng tỉnh giấc.
"...Bên phía Thạch Ảnh, thật sự chúng ta đã nghĩ hết mọi cách, bọn họ ngay cả nhìn cũng không nhìn đến chúng ta, càng không nói đến việc giao kỹ thuật dệt vải tam thoi cho chúng ta." Hồng quản sự nói.
"Hoặc là, chúng ta nên đổi một người khác đến nói chuyện." Nam Cung Khiếu Thiên nhìn người bên gối, trong đầu linh quang chợt lóe. "Ta đã có cách, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng ạ."
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của nàng, ôm lấy eo nàng, không khách khí quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.
Kim Ánh Nhi miễn cưỡng mở mắt liếc nhìn hắn một cái, cả người lại rúc vào trong ngực hắn, ngáp một cái thật lớn.
"Dậy đi, phải ra ngoài rồi." Nam Cung Khiếu Thiên nói, đầu ngón tay yêu thương vỗ về gương mặt nàng.
"Đi đâu?" Nàng ngáp một cái, miễn cưỡng dựa vào người hắn.
"Trước đi tìm cha nàng. Sau đó nếu như có thời gian, lại nhìn thử xem nàng giúp ta giải quyết một chút việc..."
Nam Cung Khiếu Thiên còn chưa dứt lời, Kim Ánh Nhi đã nhảy xuống giường.
"Chờ ta chờ ta, ta lập tức đi lấy đồ, thuận tiện đổi bộ quần áo dễ hoạt động hơn, trách đến lúc mấy người Thái Lợi giở trò, ta đối phó cũng dễ dàng hơn." Gương mặt tròn của nàng tràn ngập sự vui vẻ, nheo mắt lại, lập tức muốn xông về phòng của nàng.
"Quần áo của nàng như vậy còn ra thể thống gì, đi qua phòng tắm rồi về phòng nàng." Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy eo nàng, lấy một chiếc áo choàng khoác lên người nàng.
"Được được được..." Kim Ánh Nhi vui vẻ, xoay người một cái liền không thấy bóng dáng.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn bóng dáng của nàng, gương mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười.
Theo như thông tin của thám tử truyền đến, Công Tôn Thưởng đã bắt đầu đi đến đây, tuy rằng tốc độ có chậm, cũng chỉ mất 5, 6 ngày là đã đến thành Thẩm Hương.
Chính là, hắn phải rời khỏi thành vài ngày đến nơi khác thị sát thóc gạo đồng thời ký kết mấy hiệp ước, ước tính cũng phải 3, 4 ngày. May mắn tiểu gia hỏa đã đồng ý ở lại bên cạnh hắn, bằng không thì hắn sao có thể yên tâm, trước khi hắn làm rõ thân phận của nàng trước mọi người, đành để nàng ở lại phủ một mình.
Vạn nhất Công Tôn Thưởng đến phủ trước lúc hắn quay về, đến phủ xin lỗi trước. Mà mọi người bên trong phủ lại không biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, không hiểu thân phận địa vị của Ánh Nhi, vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Mà hắn sao có thể để cho Ánh Nhi phải chịu ủy khuất chứ!
Nam Cung Khiếu Thiên đã sớm tính toán đến việc này nên gọi Hồng quản gia đến, dặn dò một số việc cần chú ý sau khi hắn rời đi.
Từ sau lần bị bắt đi, hắn cảm nhận được việc bất tiện khi nắm giữ hết quyền hành, sớm đã giao bớt trách nhiệm xuống dưới, cũng chia cho những người có biểu hiện tốt bên người thêm hoa hồng. Lúc này nếu hắn xảy ra chuyện, ít nhất cũng khiến cho nhóm trung tâm đi theo hắn, thì mới đúng là nhận được lợi ích.
Bây giờ bên cạnh hắn có Ánh nhi, làm mọi việc đều càng phải cẩn thận.
Nam Cung Khiếu Thiên còn chưa dặn dò Hồng quản gia xong, chợt một bóng trắng chui vào trong phòng hắn.
Đôi mắt Kim Ánh nhi sáng rực, tóc dài buộc cao lên. Một thân y phục màu trắng, bả vai đeo một túi đồ màu xanh, cả gương mặt đều là ý cười.
Nàng đứng bên cạnh, nhếch miệng cười với hắn, hàm răng trắng như tỏa sáng.
Hồng quản sự nói không ra lời, vô cùng kinh ngạc với cách trang điểm không nam không nữ của nàng.
"Như vậy rất hợp phải không! Ta bảo Xuân Hoa may giúp ta đó." Kim Ánh Nhi đứng bên cạnh Nam Cung Khiếu Thiên, cao hứng đến mức đứng không yên.
"Mấy ngày tới ta không ở trong phủ, không cho phép nàng mặc bộ đồ này chạy loạn, hiểu không?"
"Chàng muốn đi đâu?" Nàng cũng muốn đi.
"Chúng ta đi dẫn cha nàng về, mấy ngày tới cha con hai người có thể sẽ bận rộn, nào có thể đi theo theo ta ngược xuôi bận rộn."
Nam Cung Khiếu Thiên nắm lấy tay nàng, đi ra khỏi phòng. Ngay lập tức bật cười, cảm thấy liễu xanh hồ xanh, mây trắng trời xanh, không chỗ nào không tốt.
Đi tới trước cổng, xa phu a Phúc tiến lên cười nói: "Phu nhân, bệnh phong hàn của mẹ ta sau khi dùng thuốc như ngài nói, đã tốt lên rất nhiều."
"Lại dùng tiếp ba ngày nữa thì sẽ không còn trở ngại gì nữa." Kim Ánh Nhi nói.
"Từ lúc nào nàng lại biết y thuật rồi vậy?" Nam Cung Khiếu Thiên hỏi.
"Ta cũng chỉ biết một đơn thuốc - rễ sắn canh. Chỉ cần là bị cảm lạnh, vai gáy bị cứng đó chính biểu hiện của bệnh tính hàn, đều có thể chữa được. Quan trọng là, thuốc này uống không gây chết người, người khác còn xem chàng như thần y!" Kim Ánh Nhi kiễng chân, nói nhỏ bên tai hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên cười lớn, tiếng cười khiến cho nhóm tôi tớ phải ghé mắt nhìn.
"Nhưng chàng đừng lật tẩy ta đấy!" Nàng lè lưỡi, thấy nhóm tôi tớ bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm, vội nở nụ cười.
"Lên xe đi." Nam Cung Khiếu Thiên ôm lấy eo nhỏ của nàng, bỗng nhiên có chút buồn phiền, nàng đối với ai cũng đều cười như vậy.
Kim Ánh Nhi giẫm lên ghế nhỏ, bước lên xe ngựa.
Chỗ ngồi trong xe ngựa đều được trải gấm, còn có một bàn gỗ khắc hoa, trên bàn có một hộp đựng đồ ăn vặt và trái cây.
Nàng đông sờ tây chạm, kéo kéo ngăn kéo ghế dựa, ngửi thử hộp đựng đồ ăn, chơi rất vui vẻ.
"Còn chưa quen với những thứ này sao?" Hắn giữ tay nàng, kéo nàng vào lòng.
"Chỉ sợ thành thói quen." Sống lâu trong an nhàn sung sướng, sau này sao có thể lưu lại thiên nhai.
"Có ý gì?" Ngón tay dài của hắn nâng cằm nàng lên.
"Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói bừa thôi." Nàng nhặt quả hạch đào nhét vào miệng hắn, bản thân cũng ăn 3, 4 miếng.
Xe ngựa chạy về phía trước, cánh cửa chạm khắc kim sử toàn bộ mở rộng ra.
"Lão gia, phu nhân, xin cho ít bạc đi!" Một đám ăn mày đứng ở cửa lớn tiếng kêu to.
Ngực Kim Ánh Nhi thắt lại, lập tức vén mành kiệu lên nhìn ra bên ngoài--
Cha!
Hình như cha nàng gầy đi, bị Thái Lợi bên cạnh bắt dập đầu bên cạnh.
Tâm nàng tê rần, nước mắt liền dâng lên trong mắt.
"Các ngươi cản đường lão gia nhà ta, đừng nói không có bạc, toàn bộ các ngươi chuẩn bị đi gặp quan phủ đi." Xa phu quát lớn, trong phủ cũng có vài tên hộ viện đi ra, tiến lên muốn đuổi người.
"Dừng xe!" Kim Ánh Nhi đột nhiên quát to một tiếng, quay đầu nhìn Nam Cung Khiếu Thiên.
Nam Cung Khiếu Thiên chợt nhíu mày.
Kim Ánh Nhi buông mành kiệu xuống, nói nhỏ vào tai hắn. "Ta nhìn thấy cha ta rồi. Một lát chàng đừng lên tiếng, nhìn ta làm thế nào dùng ít tiền nhất mà dẫn được người về!"
Kim Ánh Nhi đẩy cửa xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt cha nàng, hai đầu gối quỳ xuống, liền ôm lấy cha nàng.
"Nghĩa phụ! Là người sao? Thật là người sao? Sao người lại lưu lại đến đây?"
Kim Hữu Ninh lập tức hiểu ý, lập tức ôm lấy nữ nhi, lớn tiếng khóc.
"Nghĩa phụ bất tài, một trận đại hỏa khiến ta lưu lạc đến tận đây, ông trời có mắt, để cho chúng ta gặp nhau."
Hai người ôm nhau, khóc đến thê lương bi ai, khóc đến nỗi Thái Lợi ở bên cạnh thất thần, nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn vốn là muốn đến tìm hiểu tình hình, muốn nói nếu Kim Ánh Nhi muốn che giấu chân tướng, ít nhất cũng phải đem chút bạc cho bọn họ. Không nghĩ tới...
Hai người ôm nhau mà khóc, Kim Ánh Nhi một bên che mặt nỉ non, một bên nhỏ giọng nói với Thái Lợi: "Độc dược ta không hạ. Chẳng qua là, phu quân ta rất sủng ái ta, nếu như ngươi không vạch trần bí mật ta lừa người, sau này có thể dựa vào mà ăn uống."
Ánh mắt gian tà của Thái Lợi sáng ngời, lập tức không nói lui lại bên cạnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên cạnh bọn họ, từ trên cao nhìn xuống.
Kim Hữu Ninh vừa thấy mỹ nam tử như ngọc này, đầu tiên là sửng sốt, rồi chống lại ánh mắt lợi hại như đao của đối phương, lập tức nao núng cúi đầu, không biết làm gì đành nhìn về phía nữ nhi.
"Đây là hôn phu của mẹ ta, cũng là nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bi thương nhìn Nam Cung Khiếu Thiên. "Chẳng qua là tạo hóa trêu người, ông ấy lại rơi vào cảnh phải đi ăn mày để sống..."
"Người đâu, đưa lão tiên sinh về phủ, hầu hạ cho tốt." Nam Cung Khiếu Thiên ra lệnh.
Hồng quản sự liền bước lên phía trước, đỡ lão tiên sinh đứng dậy.
"Đa tạ ngươi đã chiếu cố nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi tháo xuống hai cái vòng tay, đưa vào tay Thái Lợi.
"Ngươi tốt nhất nói được thì làm được, bằng không nếu ta muốn gây bất lợi cho Nam Cung Khiếu Thiên, quả thật là dễ như trở bàn tay..." Thái Lợi dùng một âm lượng rất nhỏ chỉ nàng nghe được, sau khi nói xong liền dẫn đám ăn mày rời đi.
Kim Ánh Nhi đặt lời uy hiếp của hắn trong lòng, hiện giờ nàng không cần tốn nhiều sức cứu được cha nàng về, tảng đá trong lòng nhất thời buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là ý cười, một tay kéo cha, một tay nắm tay Nam Cung Khiếu Thiên, cao hứng đến mức một khắc cũng không đứng yên được.
"Ngài vào trong phủ nghỉ ngơi trước, ta đưa nàng ra ngoài làm việc, một lúc sẽ trở về." Nam Cung Khiếu Thiên nói với nhạc phụ.
Kim Hữu Ninh thấy thái độ của Nam Cung Khiếu Thiên đối với ông rất cung kính, lại thấy con gái đang nắm tay hắn, trong lòng cũng hiểu một chút.
"Không phải lo cho ta, có việc thì nhanh đi." Kim Hữu Ninh cười nói.
"Vậy nhờ quản gia sắp xếp cho nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi khẽ cúi người với Hồng quản gia.
"Phu nhân, xin yên tâm." Hồng quản gia nói.
Kim Ánh Nhi cười với cha một cái, lúc này mới yên lòng, vô cùng phấn khởi cùng Nam Cung Khiếu Thiên lên xe ngựa.
***
Dọc theo đường đi, Kim Ánh Nhi bởi vì rất vui, nên nói luôn miệng không nghỉ, nói đến khi miệng khô lưỡi hanh, Nam Cung Khiếu Thiên sẽ đưa trà cho nàng, nói tới chỗ kích động, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn sẽ vì nàng mà mở mành kiệu lên, để gió lạnh thổi vào.
Nàng dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ cảm giác được yêu thương, vài lần rồi nhịn không được chui vào làm tổ trong lòng hắn, giống như một đứa nhỏ làm nũng.
"Nhanh khen ta đi, thành công mà không mất gì đâu!" Nàng cười vui vẻ dựa vào trong lòng hắn.
"Nàng a..." Nam Cung Khiếu Thiên nhéo mũi nàng, ánh mắt toàn là sủng nịnh. "Sau này đừng làm mưa gió như vậy nữa, an tâm ở lại bên cạnh ta."
"Không bằng chàng theo ta hành tẩu giang hồ, nhất định chàng không biết thế giới bên ngoài có nhiều thú vui..."
"Còn muốn hành tẩu giang hồ? Hay là trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ rời đi?" Nam Cung Khiếu Thiên nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ai nha, ta chẳng qua là nói đùa mà thôi." Kim Ánh Nhi vừa thấy sắc mặt của hắn nghiêm lại, ý cười trong mắt liền ảm đạm đi vài phần, dứt khoát vùi mặt vào trong lòng hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Dù là nội viện hoàng cung, chỉ cần không để nàng tự do đi lại, nàng đều cảm thấy không thở nổi. Dù Công Tôn cô nương không trở lại, việc nàng rời đi cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Chỉ là, cho tới bây giờ nàng vẫn rất thoải mái, thế nhưng nghĩ đến phải rời khỏi hắn, vì sao lồng ngực nàng lại đau như vậy?
"Đang nghĩ gì?" Hắn nâng mặt nàng lên, gấp gáp nhìn nàng chằm chằm.
"Đang nghĩ sao chàng còn chưa nói gì với ta, rốt cuộc là chúng ta muốn đi đâu?" Nàng ngửa đầu nhìn hắn, chuyển đề tài.
"Gần đây có một vị Thạch nương tử giỏi về cách dệt tam thoi, quần áo trên người nàng đều là loại vải này. Cách dệt vải này chất lượng rất tốt, chi phí lại rẻ, ta luôn hy vọng có thể lấy được kỹ thuật dệt này về dạy cho nông dân." Hắn vỗ về tóc nàng, nhàn nhạt nói.
"Không phải chàng dựa vào buôn bán thóc gạo mà sống sao?" Sau hai lần được sờ vào làn da bóng loáng của hắn, nàng vẫn luôn yêu thích không buông.
Làn da nhẵn mịn như vậy, đây là làn da của nam nhân sao?
Nam Cung Khiếu Thiên búng lên trán nàng một cái, bắt lấy bàn tay không yên phận, cũng không ngăn cản ánh mắt mê luyến của nàng.
"Hiện giờ tuy là lương thương, nhưng đã có kinh nghiệm gặp phải lúc hạn hán thì tắc thuyền, mưa lũ thì tắc xe, khiến ta biết tầm quan trọng việc phải phòng ngừa. Ở phía dưới ta có nuôi một số nông dân, nếu thật sự có hạn hán đến, ta cũng hy vọng bọn họ có kỹ năng khác, dù sao có thể thu vào, thì luôn là chuyện tốt. Cho nên mới muốn mời vị Thạch Ảnh nương tử dạy cho cách dệt vải này."
Kim Ánh Nhi ngồi thẳng, vẻ mặt bội phục nhìn hắn, "Nếu như thương nhân trong thiên hạ đều có lòng tốt giống như chàng, dân chúng khắp nơi đều có thể sống yên ổn rồi. Ta nghe Xuân Hoa, Thu Nguyệt nói, chàng còn giúp hạ nhân trong phủ trả học phí cho bọn nhỏ."
"Biết tài thay đổi của nàng rồi, đây là kinh nghiệm ta trải qua. Không bằng, ta cũng mời một lão sư về dạy nàng đọc sách." Nam Cung Khiếu Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên cười rộ lên, "Nha đầu nàng còn thay đổi nữ, liền trèo lên đầu ta đây rồi."
"Ta nào dám kiêu ngạo như vậy, chàng trong lòng ta chính là như trời vậy..." Trong miệng nàng nịnh bợ, thân mình lại nhảy lên trên chân hắn, gác cằm lên vai hắn, "A--Dừng xe!"
Ánh mắt Kim Ánh Nhi đột nhiên dừng lại ở bên ngoài xe.
"Sao vậy, lại nhận được một nghĩa phụ khác rồi sao?" Hắn trêu chọc nàng.
Nàng lè lưỡi với hắn, nửa người ghé lên cửa sổ xe. "Cây lúa đó bộ dạng có chút lạ."
"Cây cao bông dày, có gì lạ?" Hắn nhíu mày hỏi.
Xe ngựa dừng lại, Kim Ánh Nhi lập tức nhảy xuống xe, chạy đến trong ruộng lúa đưa tay nắm lấy mấy bông gạo vào lòng bàn tay kiểm tra.
"Màu sắc không đúng, đầu bông không mập như vậy, là mập giả tạo." Nàng bĩu môi, lại nhảy lên phía trước ngắt vài ngọn lúa.
"Nàng học được từ đâu vậy?"
"Một lão nông dạy cho ta, ta nhân duyên tốt." Kim Ánh Nhi nháy mắt với hắn, lột bỏ vỏ ngoài của hạt gạo. "Aha...quả nhiên là có vấn đề!"
Kim Ánh Nhi đưa bông gạo đến trước mặt Nam Cung Khiếu Thiên, nhưng chỉ thấy bên trong bông gạo một con sâu nhỏ. Sau đó, nàng ngắt mấy cây bên cạnh, đều là tình huống như thế này.
Gần đây Kim Ánh Nhi luôn rất dễ bị mệt, một buổi sáng nàng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả khi Nam Cung Khiếu Thiên nói chuyện với Hồng quản sự qua cánh cửa cũng không khiến nàng tỉnh giấc.
"...Bên phía Thạch Ảnh, thật sự chúng ta đã nghĩ hết mọi cách, bọn họ ngay cả nhìn cũng không nhìn đến chúng ta, càng không nói đến việc giao kỹ thuật dệt vải tam thoi cho chúng ta." Hồng quản sự nói.
"Hoặc là, chúng ta nên đổi một người khác đến nói chuyện." Nam Cung Khiếu Thiên nhìn người bên gối, trong đầu linh quang chợt lóe. "Ta đã có cách, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng ạ."
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của nàng, ôm lấy eo nàng, không khách khí quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.
Kim Ánh Nhi miễn cưỡng mở mắt liếc nhìn hắn một cái, cả người lại rúc vào trong ngực hắn, ngáp một cái thật lớn.
"Dậy đi, phải ra ngoài rồi." Nam Cung Khiếu Thiên nói, đầu ngón tay yêu thương vỗ về gương mặt nàng.
"Đi đâu?" Nàng ngáp một cái, miễn cưỡng dựa vào người hắn.
"Trước đi tìm cha nàng. Sau đó nếu như có thời gian, lại nhìn thử xem nàng giúp ta giải quyết một chút việc..."
Nam Cung Khiếu Thiên còn chưa dứt lời, Kim Ánh Nhi đã nhảy xuống giường.
"Chờ ta chờ ta, ta lập tức đi lấy đồ, thuận tiện đổi bộ quần áo dễ hoạt động hơn, trách đến lúc mấy người Thái Lợi giở trò, ta đối phó cũng dễ dàng hơn." Gương mặt tròn của nàng tràn ngập sự vui vẻ, nheo mắt lại, lập tức muốn xông về phòng của nàng.
"Quần áo của nàng như vậy còn ra thể thống gì, đi qua phòng tắm rồi về phòng nàng." Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy eo nàng, lấy một chiếc áo choàng khoác lên người nàng.
"Được được được..." Kim Ánh Nhi vui vẻ, xoay người một cái liền không thấy bóng dáng.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn bóng dáng của nàng, gương mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười.
Theo như thông tin của thám tử truyền đến, Công Tôn Thưởng đã bắt đầu đi đến đây, tuy rằng tốc độ có chậm, cũng chỉ mất 5, 6 ngày là đã đến thành Thẩm Hương.
Chính là, hắn phải rời khỏi thành vài ngày đến nơi khác thị sát thóc gạo đồng thời ký kết mấy hiệp ước, ước tính cũng phải 3, 4 ngày. May mắn tiểu gia hỏa đã đồng ý ở lại bên cạnh hắn, bằng không thì hắn sao có thể yên tâm, trước khi hắn làm rõ thân phận của nàng trước mọi người, đành để nàng ở lại phủ một mình.
Vạn nhất Công Tôn Thưởng đến phủ trước lúc hắn quay về, đến phủ xin lỗi trước. Mà mọi người bên trong phủ lại không biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, không hiểu thân phận địa vị của Ánh Nhi, vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Mà hắn sao có thể để cho Ánh Nhi phải chịu ủy khuất chứ!
Nam Cung Khiếu Thiên đã sớm tính toán đến việc này nên gọi Hồng quản gia đến, dặn dò một số việc cần chú ý sau khi hắn rời đi.
Từ sau lần bị bắt đi, hắn cảm nhận được việc bất tiện khi nắm giữ hết quyền hành, sớm đã giao bớt trách nhiệm xuống dưới, cũng chia cho những người có biểu hiện tốt bên người thêm hoa hồng. Lúc này nếu hắn xảy ra chuyện, ít nhất cũng khiến cho nhóm trung tâm đi theo hắn, thì mới đúng là nhận được lợi ích.
Bây giờ bên cạnh hắn có Ánh nhi, làm mọi việc đều càng phải cẩn thận.
Nam Cung Khiếu Thiên còn chưa dặn dò Hồng quản gia xong, chợt một bóng trắng chui vào trong phòng hắn.
Đôi mắt Kim Ánh nhi sáng rực, tóc dài buộc cao lên. Một thân y phục màu trắng, bả vai đeo một túi đồ màu xanh, cả gương mặt đều là ý cười.
Nàng đứng bên cạnh, nhếch miệng cười với hắn, hàm răng trắng như tỏa sáng.
Hồng quản sự nói không ra lời, vô cùng kinh ngạc với cách trang điểm không nam không nữ của nàng.
"Như vậy rất hợp phải không! Ta bảo Xuân Hoa may giúp ta đó." Kim Ánh Nhi đứng bên cạnh Nam Cung Khiếu Thiên, cao hứng đến mức đứng không yên.
"Mấy ngày tới ta không ở trong phủ, không cho phép nàng mặc bộ đồ này chạy loạn, hiểu không?"
"Chàng muốn đi đâu?" Nàng cũng muốn đi.
"Chúng ta đi dẫn cha nàng về, mấy ngày tới cha con hai người có thể sẽ bận rộn, nào có thể đi theo theo ta ngược xuôi bận rộn."
Nam Cung Khiếu Thiên nắm lấy tay nàng, đi ra khỏi phòng. Ngay lập tức bật cười, cảm thấy liễu xanh hồ xanh, mây trắng trời xanh, không chỗ nào không tốt.
Đi tới trước cổng, xa phu a Phúc tiến lên cười nói: "Phu nhân, bệnh phong hàn của mẹ ta sau khi dùng thuốc như ngài nói, đã tốt lên rất nhiều."
"Lại dùng tiếp ba ngày nữa thì sẽ không còn trở ngại gì nữa." Kim Ánh Nhi nói.
"Từ lúc nào nàng lại biết y thuật rồi vậy?" Nam Cung Khiếu Thiên hỏi.
"Ta cũng chỉ biết một đơn thuốc - rễ sắn canh. Chỉ cần là bị cảm lạnh, vai gáy bị cứng đó chính biểu hiện của bệnh tính hàn, đều có thể chữa được. Quan trọng là, thuốc này uống không gây chết người, người khác còn xem chàng như thần y!" Kim Ánh Nhi kiễng chân, nói nhỏ bên tai hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên cười lớn, tiếng cười khiến cho nhóm tôi tớ phải ghé mắt nhìn.
"Nhưng chàng đừng lật tẩy ta đấy!" Nàng lè lưỡi, thấy nhóm tôi tớ bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm, vội nở nụ cười.
"Lên xe đi." Nam Cung Khiếu Thiên ôm lấy eo nhỏ của nàng, bỗng nhiên có chút buồn phiền, nàng đối với ai cũng đều cười như vậy.
Kim Ánh Nhi giẫm lên ghế nhỏ, bước lên xe ngựa.
Chỗ ngồi trong xe ngựa đều được trải gấm, còn có một bàn gỗ khắc hoa, trên bàn có một hộp đựng đồ ăn vặt và trái cây.
Nàng đông sờ tây chạm, kéo kéo ngăn kéo ghế dựa, ngửi thử hộp đựng đồ ăn, chơi rất vui vẻ.
"Còn chưa quen với những thứ này sao?" Hắn giữ tay nàng, kéo nàng vào lòng.
"Chỉ sợ thành thói quen." Sống lâu trong an nhàn sung sướng, sau này sao có thể lưu lại thiên nhai.
"Có ý gì?" Ngón tay dài của hắn nâng cằm nàng lên.
"Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói bừa thôi." Nàng nhặt quả hạch đào nhét vào miệng hắn, bản thân cũng ăn 3, 4 miếng.
Xe ngựa chạy về phía trước, cánh cửa chạm khắc kim sử toàn bộ mở rộng ra.
"Lão gia, phu nhân, xin cho ít bạc đi!" Một đám ăn mày đứng ở cửa lớn tiếng kêu to.
Ngực Kim Ánh Nhi thắt lại, lập tức vén mành kiệu lên nhìn ra bên ngoài--
Cha!
Hình như cha nàng gầy đi, bị Thái Lợi bên cạnh bắt dập đầu bên cạnh.
Tâm nàng tê rần, nước mắt liền dâng lên trong mắt.
"Các ngươi cản đường lão gia nhà ta, đừng nói không có bạc, toàn bộ các ngươi chuẩn bị đi gặp quan phủ đi." Xa phu quát lớn, trong phủ cũng có vài tên hộ viện đi ra, tiến lên muốn đuổi người.
"Dừng xe!" Kim Ánh Nhi đột nhiên quát to một tiếng, quay đầu nhìn Nam Cung Khiếu Thiên.
Nam Cung Khiếu Thiên chợt nhíu mày.
Kim Ánh Nhi buông mành kiệu xuống, nói nhỏ vào tai hắn. "Ta nhìn thấy cha ta rồi. Một lát chàng đừng lên tiếng, nhìn ta làm thế nào dùng ít tiền nhất mà dẫn được người về!"
Kim Ánh Nhi đẩy cửa xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt cha nàng, hai đầu gối quỳ xuống, liền ôm lấy cha nàng.
"Nghĩa phụ! Là người sao? Thật là người sao? Sao người lại lưu lại đến đây?"
Kim Hữu Ninh lập tức hiểu ý, lập tức ôm lấy nữ nhi, lớn tiếng khóc.
"Nghĩa phụ bất tài, một trận đại hỏa khiến ta lưu lạc đến tận đây, ông trời có mắt, để cho chúng ta gặp nhau."
Hai người ôm nhau, khóc đến thê lương bi ai, khóc đến nỗi Thái Lợi ở bên cạnh thất thần, nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn vốn là muốn đến tìm hiểu tình hình, muốn nói nếu Kim Ánh Nhi muốn che giấu chân tướng, ít nhất cũng phải đem chút bạc cho bọn họ. Không nghĩ tới...
Hai người ôm nhau mà khóc, Kim Ánh Nhi một bên che mặt nỉ non, một bên nhỏ giọng nói với Thái Lợi: "Độc dược ta không hạ. Chẳng qua là, phu quân ta rất sủng ái ta, nếu như ngươi không vạch trần bí mật ta lừa người, sau này có thể dựa vào mà ăn uống."
Ánh mắt gian tà của Thái Lợi sáng ngời, lập tức không nói lui lại bên cạnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên cạnh bọn họ, từ trên cao nhìn xuống.
Kim Hữu Ninh vừa thấy mỹ nam tử như ngọc này, đầu tiên là sửng sốt, rồi chống lại ánh mắt lợi hại như đao của đối phương, lập tức nao núng cúi đầu, không biết làm gì đành nhìn về phía nữ nhi.
"Đây là hôn phu của mẹ ta, cũng là nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bi thương nhìn Nam Cung Khiếu Thiên. "Chẳng qua là tạo hóa trêu người, ông ấy lại rơi vào cảnh phải đi ăn mày để sống..."
"Người đâu, đưa lão tiên sinh về phủ, hầu hạ cho tốt." Nam Cung Khiếu Thiên ra lệnh.
Hồng quản sự liền bước lên phía trước, đỡ lão tiên sinh đứng dậy.
"Đa tạ ngươi đã chiếu cố nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi tháo xuống hai cái vòng tay, đưa vào tay Thái Lợi.
"Ngươi tốt nhất nói được thì làm được, bằng không nếu ta muốn gây bất lợi cho Nam Cung Khiếu Thiên, quả thật là dễ như trở bàn tay..." Thái Lợi dùng một âm lượng rất nhỏ chỉ nàng nghe được, sau khi nói xong liền dẫn đám ăn mày rời đi.
Kim Ánh Nhi đặt lời uy hiếp của hắn trong lòng, hiện giờ nàng không cần tốn nhiều sức cứu được cha nàng về, tảng đá trong lòng nhất thời buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là ý cười, một tay kéo cha, một tay nắm tay Nam Cung Khiếu Thiên, cao hứng đến mức một khắc cũng không đứng yên được.
"Ngài vào trong phủ nghỉ ngơi trước, ta đưa nàng ra ngoài làm việc, một lúc sẽ trở về." Nam Cung Khiếu Thiên nói với nhạc phụ.
Kim Hữu Ninh thấy thái độ của Nam Cung Khiếu Thiên đối với ông rất cung kính, lại thấy con gái đang nắm tay hắn, trong lòng cũng hiểu một chút.
"Không phải lo cho ta, có việc thì nhanh đi." Kim Hữu Ninh cười nói.
"Vậy nhờ quản gia sắp xếp cho nghĩa phụ của ta." Kim Ánh Nhi khẽ cúi người với Hồng quản gia.
"Phu nhân, xin yên tâm." Hồng quản gia nói.
Kim Ánh Nhi cười với cha một cái, lúc này mới yên lòng, vô cùng phấn khởi cùng Nam Cung Khiếu Thiên lên xe ngựa.
***
Dọc theo đường đi, Kim Ánh Nhi bởi vì rất vui, nên nói luôn miệng không nghỉ, nói đến khi miệng khô lưỡi hanh, Nam Cung Khiếu Thiên sẽ đưa trà cho nàng, nói tới chỗ kích động, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn sẽ vì nàng mà mở mành kiệu lên, để gió lạnh thổi vào.
Nàng dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ cảm giác được yêu thương, vài lần rồi nhịn không được chui vào làm tổ trong lòng hắn, giống như một đứa nhỏ làm nũng.
"Nhanh khen ta đi, thành công mà không mất gì đâu!" Nàng cười vui vẻ dựa vào trong lòng hắn.
"Nàng a..." Nam Cung Khiếu Thiên nhéo mũi nàng, ánh mắt toàn là sủng nịnh. "Sau này đừng làm mưa gió như vậy nữa, an tâm ở lại bên cạnh ta."
"Không bằng chàng theo ta hành tẩu giang hồ, nhất định chàng không biết thế giới bên ngoài có nhiều thú vui..."
"Còn muốn hành tẩu giang hồ? Hay là trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ rời đi?" Nam Cung Khiếu Thiên nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ai nha, ta chẳng qua là nói đùa mà thôi." Kim Ánh Nhi vừa thấy sắc mặt của hắn nghiêm lại, ý cười trong mắt liền ảm đạm đi vài phần, dứt khoát vùi mặt vào trong lòng hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Dù là nội viện hoàng cung, chỉ cần không để nàng tự do đi lại, nàng đều cảm thấy không thở nổi. Dù Công Tôn cô nương không trở lại, việc nàng rời đi cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Chỉ là, cho tới bây giờ nàng vẫn rất thoải mái, thế nhưng nghĩ đến phải rời khỏi hắn, vì sao lồng ngực nàng lại đau như vậy?
"Đang nghĩ gì?" Hắn nâng mặt nàng lên, gấp gáp nhìn nàng chằm chằm.
"Đang nghĩ sao chàng còn chưa nói gì với ta, rốt cuộc là chúng ta muốn đi đâu?" Nàng ngửa đầu nhìn hắn, chuyển đề tài.
"Gần đây có một vị Thạch nương tử giỏi về cách dệt tam thoi, quần áo trên người nàng đều là loại vải này. Cách dệt vải này chất lượng rất tốt, chi phí lại rẻ, ta luôn hy vọng có thể lấy được kỹ thuật dệt này về dạy cho nông dân." Hắn vỗ về tóc nàng, nhàn nhạt nói.
"Không phải chàng dựa vào buôn bán thóc gạo mà sống sao?" Sau hai lần được sờ vào làn da bóng loáng của hắn, nàng vẫn luôn yêu thích không buông.
Làn da nhẵn mịn như vậy, đây là làn da của nam nhân sao?
Nam Cung Khiếu Thiên búng lên trán nàng một cái, bắt lấy bàn tay không yên phận, cũng không ngăn cản ánh mắt mê luyến của nàng.
"Hiện giờ tuy là lương thương, nhưng đã có kinh nghiệm gặp phải lúc hạn hán thì tắc thuyền, mưa lũ thì tắc xe, khiến ta biết tầm quan trọng việc phải phòng ngừa. Ở phía dưới ta có nuôi một số nông dân, nếu thật sự có hạn hán đến, ta cũng hy vọng bọn họ có kỹ năng khác, dù sao có thể thu vào, thì luôn là chuyện tốt. Cho nên mới muốn mời vị Thạch Ảnh nương tử dạy cho cách dệt vải này."
Kim Ánh Nhi ngồi thẳng, vẻ mặt bội phục nhìn hắn, "Nếu như thương nhân trong thiên hạ đều có lòng tốt giống như chàng, dân chúng khắp nơi đều có thể sống yên ổn rồi. Ta nghe Xuân Hoa, Thu Nguyệt nói, chàng còn giúp hạ nhân trong phủ trả học phí cho bọn nhỏ."
"Biết tài thay đổi của nàng rồi, đây là kinh nghiệm ta trải qua. Không bằng, ta cũng mời một lão sư về dạy nàng đọc sách." Nam Cung Khiếu Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên cười rộ lên, "Nha đầu nàng còn thay đổi nữ, liền trèo lên đầu ta đây rồi."
"Ta nào dám kiêu ngạo như vậy, chàng trong lòng ta chính là như trời vậy..." Trong miệng nàng nịnh bợ, thân mình lại nhảy lên trên chân hắn, gác cằm lên vai hắn, "A--Dừng xe!"
Ánh mắt Kim Ánh Nhi đột nhiên dừng lại ở bên ngoài xe.
"Sao vậy, lại nhận được một nghĩa phụ khác rồi sao?" Hắn trêu chọc nàng.
Nàng lè lưỡi với hắn, nửa người ghé lên cửa sổ xe. "Cây lúa đó bộ dạng có chút lạ."
"Cây cao bông dày, có gì lạ?" Hắn nhíu mày hỏi.
Xe ngựa dừng lại, Kim Ánh Nhi lập tức nhảy xuống xe, chạy đến trong ruộng lúa đưa tay nắm lấy mấy bông gạo vào lòng bàn tay kiểm tra.
"Màu sắc không đúng, đầu bông không mập như vậy, là mập giả tạo." Nàng bĩu môi, lại nhảy lên phía trước ngắt vài ngọn lúa.
"Nàng học được từ đâu vậy?"
"Một lão nông dạy cho ta, ta nhân duyên tốt." Kim Ánh Nhi nháy mắt với hắn, lột bỏ vỏ ngoài của hạt gạo. "Aha...quả nhiên là có vấn đề!"
Kim Ánh Nhi đưa bông gạo đến trước mặt Nam Cung Khiếu Thiên, nhưng chỉ thấy bên trong bông gạo một con sâu nhỏ. Sau đó, nàng ngắt mấy cây bên cạnh, đều là tình huống như thế này.
Tác giả :
Dư Tiểu Uyển