Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 40: Uống dấm chua một cách khó hiểu
“Tại hạ Viêm Nguyệt Lâu Lâu chủ Tàn Nhất, không biết Tiểu thư xưng hô như thế nào?"
Tàn vừa đứng đứng lên, chắp tay làm lễ với Lãnh Loan Loan. Nếu đã đồng ý kết giao bằng hữu, đương nhiên phải tự giới thiệu. Đôi mắt hắn trong suốt, không có tàn bạo, lãnh lệ lúc ở Viêm Nguyệt Lâu.
“Hiên Viên Loan Loan." Trước khi chưa biết dụng ý của hắn, tự nhiên không thể vạch trần con bài. Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời, cho dù đã đồng ý kết giao bằng hữu, nhưng thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt như thế. Ai không quen có lẽ sẽ cho rằng nàng không có thành ý, hoặc là cao ngạo xem thường khác.
Hắc Nghiên đứng bên cạnh Tàn Nhất có loại cảm giác này, đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bao lâu rồi, Lâu chủ chưa từng thân thiện với ai như thế, dù có lẽ thân thiện này cũng không phải thật tâm, nhưng ít ra Lâu chủ đã biểu thị sự kính trọng nàng ta, trái lại, người kia lúc nào cũng lạnh lùng, giống như cao không thể với tới.
Lãnh Loan Loan sâu sắc cỡ nào, tất nhiên nhìn ra ánh mắt bất mãn của Hắc Nghiên. Đáng tiếc chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng, vậy nên vẫn lạnh nhạt hờ hững như cũ.
“Thì ra là Hiên Viên cô nương." Tàn ngồi xuống, “Không biết phủ của cô nương ở đâu?" Hắn hỏi thẳng, có thể tìm tới đây, tất nhiên hắn đã tìm hiểu qua nàng. Điểm ấy không nói, tin tưởng họ cũng hiểu được.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, hóa ra là mật thám không ra nên mới chủ động tìm tới cửa, khó trách. Bàn tay nghịch ngợm vô thức, còn chưa kịp mở miệng, đã có người trả lời thay:
“Là phu nhân, không phải cô nương."
Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hiên Viên Dạ vừa trở về từ bên ngoài. Tuy rằng hắn đã buông chính sự tới tìm Loan Loan, nhưng kỳ thật vừa lúc, có thể coi lần này như cải trang đi vi hành, vừa bên Loan Loan, vừa có thể xem tình hình dân sinh trong ngoài như thế nào. Chính là không ngờ hôm nay hắn vừa trở về đã nghe thấy một giọng nam từ tính đang nói chuyện với Loan Loan, tuy rằng chưa thấy người, nhưng trong lòng bắt đầu không thoải mái. Hắn biết dung mạo của Loan Loan khiến cho nhiều người muốn dò xét, huống chi người kia còn gọi Loan Loan là cô nương. Không tự chủ được, hắn thốt ra, công khai nói rõ chuyện Loan Loan đã gả làm vợ người.
Lãnh Loan Loan nghe được trong câu nói của Hiên Viên Dạ chứa ghen tuông, động tác nghịch ngón tay dừng một chút, nam nhân này đang ghen sao? Ngẩng đầu, thấy hắn đi vào, trên cẩm bào màu lam lóng lánh những hạt ngọc, trong gió, y bào tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Nơi cổ họng khe khẽ cười không tiếng động. Không thể không thừa nhận, hắn cũng có vẻ giận dỗi như thế, thấy hắn ghen, tâm tình nàng vui vui. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ biết ghen chứ. Dù là Hiên Viên Thiên, vẫn là Dạ Thần, hắn cũng chưa từng có phản ứng gay gắt nào. Đặc biệt Dạ Thần, cả ngày như hình với bóng đi theo nàng, nhưng hắn chưa từng bắt Dạ Thần rời đi hay cái gì khác.
Tàn vừa nghe vậy, không khỏi giật mình. Ngẩng đầu, hắn thấy một nam tử tuấn mỹ bất phàm đang đi đến, hắn có đôi mắt sâu như một cái đầm có vẻ tức giận, hắn nói Hiên Viên Loan Loan không phải cô nương mà là phu nhân, lại nhìn vẻ mặt này, thân phận của hắn không nói cũng biết. Chính là không hiểu vì sao, trong lòng Tàn Nhất khi nghe thấy những lời này lại như có cái gì tắc nghẽn, không thở nổi. Đôi mắt nâu nhìn Hiên Viên Dạ, khí phách tôn quý bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, hắn rất muốn vỗ lên má mình. Lại nhớ tới hắn bị bao kẻ qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, dường như hắn đã quên gương mặt tàn phế xấu xí của mình.
“Về rồi sao." Lãnh Loan Loan nhoẻn môi cười với Hiên Viên Dạ.
Cơn giận của Hiên Viên Dạ khi chạm phải nụ cười nở rộ của nàng đột nhiên tan đi như mây khói. Hắn thu hết vẻ giận dữ, lại khôi phục tôn quý lạnh lùng ngày thường. Cánh tay dài duỗi ra, kéo Lãnh Loan Loan. Hắn ngồi vào ghế trên, sau đó thân thể nhỏ nhắn của nàng bị ôm chặt trong lòng hắn. Hắn nhìn thoáng qua Tàn Nhất, mang theo sự biểu thị chủ quyền công khai. Chính là khi ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt của Tàn Nhất, có chút đờ người. Vừa rồi ở bên ngoài chỉ thấy một nửa gương mặt hắn, đó là một nửa tuấn mỹ, lại không ngờ phần còn lại bị một chiếc mặt nạ bạc che khuất. Hiển nhiên, nửa mặt kia hẳn là không trọn vẹn.
Tàn Nhất không có chút sửng sốt, trong lòng có chút chua xót, lại khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.
Dạ Hồn đối với cảnh thân thiết của Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ tất nhiên thấy nhưng không thể trách, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen. Còn Hắc Nghiên nhìn thấy Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ không chút nào che dấu thân mật thì có chút giật mình, không ngờ họ lớn mật như thế. Nàng chỉ cảm thấy hai gò má mình có chút nong nóng, đôi mắt không tự chủ được toát lên hâm mộ. Đảo mắt qua Tàn, nếu hắn cũng có thể hiểu được tình cảm của mình thì tốt biết bao.
Tàn Nhất chỉ lo để ý suy nghĩ của mình, làm sao mà bận tâm đến ánh mắt ái mộ của Hắc Nghiên. Còn mọi người phía này đều nhìn ra, xem ra hắc y nữ tử này thích Tàn Nhất.
“Phu nhân, hai vị này là…?"
Hiên Viên Dạ cố ý gọi Lãnh Loan Loan là phu nhân trước mặt hai người, nghe thấy tiếng cười thầm không nén được của mọi người. Ngay cả Dạ Hồn, Ảnh cũng nhịn không được hiện lên một ý cười nơi đáy mắt, Hoàng Thượng quả thực đang ghen.
Lãnh Loan Loan buồn cười nhéo lòng bàn tay Hiên Viên Dạ, nam nhân này đúng là không uống được dấm chua thì không để yên. Tuy nhiên, gương mặt hắn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh nhạt như cũ giới thiệu nói:
“Vị này là Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu, Tàn Nhất, phía sau là…?" Nhìn cô gái, Lãnh Loan Loan ngừng lại, là hộ vệ ư? Tuy rằng tình cảm của cô gái với Tàn Nhất hiển nhiên không đơn giản.
“Đây là hộ vệ của ta, Hắc Nghiên." Tàn nói, trong mắt hắn, Hắc Nghiên căn bản không phải nữ tử, chỉ là một hộ về trung thành mà thôi.
Hắc Nghiên thấy Tàn Nhất giới thiệu, ánh mắt tối sầm lại, lại cảm giác khổ sở, hắn vẫn không rõ tình cảm của mình.
“Hắn là nam nhân của ta, Lãnh Dạ." Lãnh Loan Loan chỉ vào Hiên Viên Dạ, giới thiệu.
Hắc Nghiên cả kinh, phải biết rằng lòng tự tôn của nam tử rất lớn, mà cách nói của Lãnh Loan Loan đã khiến người ta có cảm giác nam nhân kia là đồ riêng của nàng.
“Vinh hạnh." Tàn Nhất chắp tay nói với Hiên Viên Dạ, tuy rằng Lãnh Loan Loan giới thiệu rất quái dị, nhưng hắn có chút hâm mộ, có thể khiến nữ tử cao cao tại thượng như vậy thừa nhận là người của nàng, đã chứng minh tình cảm hai người rất sâu đậm.
“Vinh hạnh." Hiên Viên Dạ gật đầu.
Kế tiếp, đôi bên yên tĩnh.
“Hôm nay quấy rầy, tại hạ xin cáo từ." Cảm giác Hiên Viên Dạ không có ý chào đón, Tàn đứng lên, chắp tay nói với Lãnh Loan Loan.
“Đi thong thả." Hiên Viên Dạ khách sáo gật đầu, vẫy tay với Ảnh, để hắn đưa hai người đi.
Tàn Nhất, Hắc Nghiên biến mất ở ngoài cửa, lần đầu tiên chạm mặt chấm dứt trong không khí lạnh lùng.
Tàn vừa đứng đứng lên, chắp tay làm lễ với Lãnh Loan Loan. Nếu đã đồng ý kết giao bằng hữu, đương nhiên phải tự giới thiệu. Đôi mắt hắn trong suốt, không có tàn bạo, lãnh lệ lúc ở Viêm Nguyệt Lâu.
“Hiên Viên Loan Loan." Trước khi chưa biết dụng ý của hắn, tự nhiên không thể vạch trần con bài. Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời, cho dù đã đồng ý kết giao bằng hữu, nhưng thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt như thế. Ai không quen có lẽ sẽ cho rằng nàng không có thành ý, hoặc là cao ngạo xem thường khác.
Hắc Nghiên đứng bên cạnh Tàn Nhất có loại cảm giác này, đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bao lâu rồi, Lâu chủ chưa từng thân thiện với ai như thế, dù có lẽ thân thiện này cũng không phải thật tâm, nhưng ít ra Lâu chủ đã biểu thị sự kính trọng nàng ta, trái lại, người kia lúc nào cũng lạnh lùng, giống như cao không thể với tới.
Lãnh Loan Loan sâu sắc cỡ nào, tất nhiên nhìn ra ánh mắt bất mãn của Hắc Nghiên. Đáng tiếc chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng, vậy nên vẫn lạnh nhạt hờ hững như cũ.
“Thì ra là Hiên Viên cô nương." Tàn ngồi xuống, “Không biết phủ của cô nương ở đâu?" Hắn hỏi thẳng, có thể tìm tới đây, tất nhiên hắn đã tìm hiểu qua nàng. Điểm ấy không nói, tin tưởng họ cũng hiểu được.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, hóa ra là mật thám không ra nên mới chủ động tìm tới cửa, khó trách. Bàn tay nghịch ngợm vô thức, còn chưa kịp mở miệng, đã có người trả lời thay:
“Là phu nhân, không phải cô nương."
Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hiên Viên Dạ vừa trở về từ bên ngoài. Tuy rằng hắn đã buông chính sự tới tìm Loan Loan, nhưng kỳ thật vừa lúc, có thể coi lần này như cải trang đi vi hành, vừa bên Loan Loan, vừa có thể xem tình hình dân sinh trong ngoài như thế nào. Chính là không ngờ hôm nay hắn vừa trở về đã nghe thấy một giọng nam từ tính đang nói chuyện với Loan Loan, tuy rằng chưa thấy người, nhưng trong lòng bắt đầu không thoải mái. Hắn biết dung mạo của Loan Loan khiến cho nhiều người muốn dò xét, huống chi người kia còn gọi Loan Loan là cô nương. Không tự chủ được, hắn thốt ra, công khai nói rõ chuyện Loan Loan đã gả làm vợ người.
Lãnh Loan Loan nghe được trong câu nói của Hiên Viên Dạ chứa ghen tuông, động tác nghịch ngón tay dừng một chút, nam nhân này đang ghen sao? Ngẩng đầu, thấy hắn đi vào, trên cẩm bào màu lam lóng lánh những hạt ngọc, trong gió, y bào tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Nơi cổ họng khe khẽ cười không tiếng động. Không thể không thừa nhận, hắn cũng có vẻ giận dỗi như thế, thấy hắn ghen, tâm tình nàng vui vui. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ biết ghen chứ. Dù là Hiên Viên Thiên, vẫn là Dạ Thần, hắn cũng chưa từng có phản ứng gay gắt nào. Đặc biệt Dạ Thần, cả ngày như hình với bóng đi theo nàng, nhưng hắn chưa từng bắt Dạ Thần rời đi hay cái gì khác.
Tàn vừa nghe vậy, không khỏi giật mình. Ngẩng đầu, hắn thấy một nam tử tuấn mỹ bất phàm đang đi đến, hắn có đôi mắt sâu như một cái đầm có vẻ tức giận, hắn nói Hiên Viên Loan Loan không phải cô nương mà là phu nhân, lại nhìn vẻ mặt này, thân phận của hắn không nói cũng biết. Chính là không hiểu vì sao, trong lòng Tàn Nhất khi nghe thấy những lời này lại như có cái gì tắc nghẽn, không thở nổi. Đôi mắt nâu nhìn Hiên Viên Dạ, khí phách tôn quý bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, hắn rất muốn vỗ lên má mình. Lại nhớ tới hắn bị bao kẻ qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, dường như hắn đã quên gương mặt tàn phế xấu xí của mình.
“Về rồi sao." Lãnh Loan Loan nhoẻn môi cười với Hiên Viên Dạ.
Cơn giận của Hiên Viên Dạ khi chạm phải nụ cười nở rộ của nàng đột nhiên tan đi như mây khói. Hắn thu hết vẻ giận dữ, lại khôi phục tôn quý lạnh lùng ngày thường. Cánh tay dài duỗi ra, kéo Lãnh Loan Loan. Hắn ngồi vào ghế trên, sau đó thân thể nhỏ nhắn của nàng bị ôm chặt trong lòng hắn. Hắn nhìn thoáng qua Tàn Nhất, mang theo sự biểu thị chủ quyền công khai. Chính là khi ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt của Tàn Nhất, có chút đờ người. Vừa rồi ở bên ngoài chỉ thấy một nửa gương mặt hắn, đó là một nửa tuấn mỹ, lại không ngờ phần còn lại bị một chiếc mặt nạ bạc che khuất. Hiển nhiên, nửa mặt kia hẳn là không trọn vẹn.
Tàn Nhất không có chút sửng sốt, trong lòng có chút chua xót, lại khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.
Dạ Hồn đối với cảnh thân thiết của Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ tất nhiên thấy nhưng không thể trách, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen. Còn Hắc Nghiên nhìn thấy Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ không chút nào che dấu thân mật thì có chút giật mình, không ngờ họ lớn mật như thế. Nàng chỉ cảm thấy hai gò má mình có chút nong nóng, đôi mắt không tự chủ được toát lên hâm mộ. Đảo mắt qua Tàn, nếu hắn cũng có thể hiểu được tình cảm của mình thì tốt biết bao.
Tàn Nhất chỉ lo để ý suy nghĩ của mình, làm sao mà bận tâm đến ánh mắt ái mộ của Hắc Nghiên. Còn mọi người phía này đều nhìn ra, xem ra hắc y nữ tử này thích Tàn Nhất.
“Phu nhân, hai vị này là…?"
Hiên Viên Dạ cố ý gọi Lãnh Loan Loan là phu nhân trước mặt hai người, nghe thấy tiếng cười thầm không nén được của mọi người. Ngay cả Dạ Hồn, Ảnh cũng nhịn không được hiện lên một ý cười nơi đáy mắt, Hoàng Thượng quả thực đang ghen.
Lãnh Loan Loan buồn cười nhéo lòng bàn tay Hiên Viên Dạ, nam nhân này đúng là không uống được dấm chua thì không để yên. Tuy nhiên, gương mặt hắn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh nhạt như cũ giới thiệu nói:
“Vị này là Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu, Tàn Nhất, phía sau là…?" Nhìn cô gái, Lãnh Loan Loan ngừng lại, là hộ vệ ư? Tuy rằng tình cảm của cô gái với Tàn Nhất hiển nhiên không đơn giản.
“Đây là hộ vệ của ta, Hắc Nghiên." Tàn nói, trong mắt hắn, Hắc Nghiên căn bản không phải nữ tử, chỉ là một hộ về trung thành mà thôi.
Hắc Nghiên thấy Tàn Nhất giới thiệu, ánh mắt tối sầm lại, lại cảm giác khổ sở, hắn vẫn không rõ tình cảm của mình.
“Hắn là nam nhân của ta, Lãnh Dạ." Lãnh Loan Loan chỉ vào Hiên Viên Dạ, giới thiệu.
Hắc Nghiên cả kinh, phải biết rằng lòng tự tôn của nam tử rất lớn, mà cách nói của Lãnh Loan Loan đã khiến người ta có cảm giác nam nhân kia là đồ riêng của nàng.
“Vinh hạnh." Tàn Nhất chắp tay nói với Hiên Viên Dạ, tuy rằng Lãnh Loan Loan giới thiệu rất quái dị, nhưng hắn có chút hâm mộ, có thể khiến nữ tử cao cao tại thượng như vậy thừa nhận là người của nàng, đã chứng minh tình cảm hai người rất sâu đậm.
“Vinh hạnh." Hiên Viên Dạ gật đầu.
Kế tiếp, đôi bên yên tĩnh.
“Hôm nay quấy rầy, tại hạ xin cáo từ." Cảm giác Hiên Viên Dạ không có ý chào đón, Tàn đứng lên, chắp tay nói với Lãnh Loan Loan.
“Đi thong thả." Hiên Viên Dạ khách sáo gật đầu, vẫy tay với Ảnh, để hắn đưa hai người đi.
Tàn Nhất, Hắc Nghiên biến mất ở ngoài cửa, lần đầu tiên chạm mặt chấm dứt trong không khí lạnh lùng.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi