Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 117: Hoàng đế làm bảo mẫu
Gió nhẹ quất vào mặt, hoa rơi nhè nhẹ
Thân ảnh màu lam đi vào trong phòng, ngẩn người.
Căn phòng quen thuộc, bóng người quen thuộc, vấn đề là người này hiện tại không nên ở chỗ này a
“Ngươi như thế nào ở trong này?"
Đôi mắt tĩnh lặng nhìn nam tử áo đen trong phòng, tay cầm khăn lau chà khắp nơi trong phòng. Chuyện này thật kỳ lạ a , Thiên Diệu hoàng triều suysụp sao? Đường đường vua của một nước cư nhiên chạy đến nơi ở của nànglàm người hầu a
“Loan Loan, ngươi đã trở lại."
Hiên ViênDạ quay đầu, mái tóc theo sự di chuyển hình thành một độ cong. Khóe mắtkinh hỉ mỉm cười nử rộ trên gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy cũngcuộn trào ánh sáng tình cảm .
“Ngươi như thế nào ở trong này?"Lãnh Loan Loan nhíu mi hỏi, chẳng lẽ hắn muốn dùng phương pháp như vậyđể lấy sự tha thứ của nàng sao?
“Loan Loan, ngươi có mệt hay không? Muốn uống trà không?"
Hiên Viên Dạ đem lời nói của Lãnh Loan Loan trực tiếp bỏ qua, nhìn nàng âncần hỏi thăm. Nhưng trong đôi mắt lại cất dấu bất an, hắn thực sợ LoanLoan đem hắn đuổi đi. Hiện tại hắn đã buông tha cho tôn nghiêm, chỉ vìcó thể ở bên cạnh nàng và cục cưng. Tầm mắt hướng tới cái bụng của nàng, bộ quần áo màu xanh thướt tha đang dáng người của nàng hoàn toàn lộ rangoài, nơi đó vẫn như cũ bằng phẳng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng cócục cưng. Có thể hay không là do nàng thiếu dinh dưỡng? Hắn vuốt ve lông mày nghĩ nghĩ
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, nếu hắn nguyện ý làm ra vẻ hoàng đế không làm,muốn làm người hầu, làm bảo mẫu, nàng sẽtheo hắn. Người làm sai là hắn, hắn vốn nên nhận trừng phạt.
“Tamuốn uống nước." Lạnh lùng bỏ xuống một câu, nàng ngồi vào một bên bêncạnh bàn. Làn váy màu xanh quết một vòng , tựa như một đóa hoa sen màuxanh nở rộ
“A, nước,nước , ta đã biết." Hiên Viên Dạ vừa nói, tay kia thì đem khăn lau quăng đi, cất bước đến bên cạnh bàn vì Lãnh LoanLoan châm trà.
“Loan loan, nước." Dâng cái đĩa đựng ly trà, hai tròng mắt thâm thúy mà ân cần.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp nhận ly trà, nhấp một ngụm, thả xuống, không hờn giận nói:
“Rất nóng."
“A, nóng sao?" Hiên Viên Dạ lấy ly trà qua hướng miệng nhấp một ngụm, thật là hơi nóng một chút.
“Ta đi đổi ly khác."
“Không cần." Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, không thể phủ nhận nhìn đườngđường là vua một nước mà lại vì chính mình mà châm trà đổ nước thì tâmcũng sinh ra sự cảm động . Nhưng là muốn nàng tha thứ hắn, còn muốn tiếp tục nhìn hắn biểu hiện như thế nào đã
“Loan Loan, ta --" HiênViên Dạ lo lắng nhìn nàng, chắc không phải khiến Loan Loan tức giân a.Con ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng, đánh giá biểu tình của nàng.
“Ta đói bụng." Thân thủ cắt đức lời nói của hắn,“Cục cưng cũng nên đói bụng rồi." Bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng,từ sau khi mang thai,nàng ngủ nhiều,còn dễ dàng đói, có lẽ đúng là giống người khác nói , hiện tại là mộtngười ăn cơm bổ hai người .
“Ta lập tức đi tìm đồ ăn ."
Hiên Viên Dạ vừa nghe Lãnh Loan Loan nói đói bụng, cục cưng cũng đói bụng.Hai tròng mắt sáng ngời, xoay người liền hướng ra ngoài chạy đi. Hiệntại không thể để hai mẹ con nàng bị đói, phải hảo hảo bổ bổ, nghe nói về sau sinh ra thân thể tiểu hài tử mới khỏe mạnh, ít ốm đau.
“Ta muốn ăn món hoa gà." Lãnh Loan Loan ở thời điểm bóng dáng Hiên Viên Dạ chuẩn bị biến mất , thản nhiên nói
“Món hoa gà?" Hiên Viên Dạ sửng sốt, đó là cái gì vậy?
“Loan Loan, cái gì gọi là hoa gà?" Xoay người, thực khiêm tốn hướng về phía Lãnh Loan Loan thỉnh giáo.
“Món hoa gà chính là món hoa gà, này cũng không biết.." Lãnh Loan Loan không khách khí liếc mắt nhìn hắn một cái,“Ta còn muốn cháo Bát Bảo ."
“......"
Cháo Bát Bảo lại là như thế nào?
Hiên Viên Dạ giờ phút này là một cái đầu hai cái đại, uổng hắn thong thuộctất cả cổ luận . Nhưng cố tình hai món mà Loan Loan đưa ra, hắn nghecũng chưa từng nghe qua. Một thế hệ đế vương cao ngạo, tự tin cư nhiênbị hai món ăn làm khó.Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại , hiện tại phải làmsao bây giờ?
“Ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn cục cưng bị đóisao?" Lãnh Loan Loan cũng không phải không biết đây là làm khó Hiên Viên Dạ , nàng muốn làm cho hắn chịu chịu tội thôi. Miễn cho tha thứ quá mức dễ dàng cho hắn,nói không chừng hắn lại không biết quý trọng, lại phạmsai lầm. Hơn nữa nếu hắn đủ thông minh, hắn nên biết đi tìm ai giúp đỡ.
“Hảo, ta lập tức đi làm."
Hiên Viên Dạ hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài
Mòn hoa gà? Cháo Bát Bảo ? Đến tột cùng là cái gì?
“Hoàng Thượng, ngươi đây là?"
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực đang định cùng đi xem nữ nhi, cũng không đoán được lại đụng phải vẻ mặt lo lắng hoang mang của Hiên v?iên Dạ trênhành lang. Tuy rằng bọn họ biết Hiên Viên Dạ đến tướng quân phủ là vìmuốn cầu xin được sự tha thứ của Loan Loan, vãn hồi tình cảm của nàng ,nhưng là khi hắn nói muốn đích thân chiếu cố ăn ngủ của Lãnh Loan Loan , bọn họ thực kinh ngạc, cũng thực cảm động. Phải biết nam nhân có đôikhi đem tôn nghiêm cùng mặt so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hiệntại hắn cư nhiên có thể buông tha cái tự tôn hoàng gia, hạ mình làmnhững việc người hầu phải làm,việc này chứng minh hắn đã yêu Loan Loanđến mức ngay cả tôn nghiêm cũng không cần. Đối hắn, hai người đều rấtthưởng thức, cũng tha thứ cho chuyện đó của hắn , hiện tại mấu chốt ởLoan Loan .
“Hai vị nhạc phụ đại nhân." Hiên Viên Dạ cũng bỏ quakia bộ dạng kiêu ngạo, hướng hai người chắp tay.“Loan Loan nói nàng đóibụng, ta tính vì nàng đi tìm đồ ăn . Nhưng là nàng nói hai món ắn,mà ta căn bản không có nghe nói qua." Hắn thấp thỏm nói, nếu chuyện này đềulàm không được. Không biết Loan Loan có phải hay không lại càng khôngtha thứ hắn ?
“Loan Loan muốn ăn cái gì?" Lãnh Bùi Xa hỏi, cư nhiên có món ăn hoàng đế cũng không biết , thần kỳ a .
“Tên là hoa gà cùng cháo Bát Bảo ." Hiên Viên Dạ trả lời, con ngươi thâmthúy nhìn Lãnh Bùi Xa, mang theo kỳ vọng.“Tướng quân nhạc phụ, cũng biết chứ?"
“Hoa gà? Cháo Bát Bảo ?" Lãnh Bùi Xa lắc lắc đầu, văn sởvị văn, Loan Loan đứa nhỏ này khẳng định là cố ý làm khó dễ HoàngThượng.
“Hoa gà, kỳ thật chính là dùng lá sen, dùng bùn đất đemđào đi trái tim gà bọc lại, vùi vào trong đất đốt lên." Lãnh Đình Dựclắc lắc đầu, Loan Loan thật sự là muốn ép buộc người ta
“Như vậy cháo Bát Bảo chúc là gì?" Hiên Viên Dạ chạy nhanh hỏi
“cháo Bát Bảo chỉ dùng gạo nếp, táo đỏ, cây long nhãn, hạnh nhân, hoa sinh,đậu xanh cùng nấu chung với nhau cho đến khi nó mềm ra thì cho thêmđường vào là được"
“Chỉ có vậy?" Hiên Viên Dạ hỏi, có đúng không a ?
“Đúng, rất đơn giản." Lãnh Đình Dực gật đầu, chính là có vẻ tốn thời gian và sức lực.
“Đa tạ nhạc phụ, ta lập tức đi nấu." Hiên Viên Dạ vừa chắp tay, bóng dáng đã chạy xa.
Sau nửa canh giờ, vẻ mặt nhem nhuốc của Hiên Viên Dạ đi đến, trong tay bưng một cái mâm, mặt trên đúng là món tên là hoa gà
“Loan Loan, ta đem món hoa gà làm ra rồi đây." Kích động chạy đi vào.
“Ngươi làm ?" Lãnh Loan Loan nhìn gương nhem nhuốc giống con mèo của Hiên Viên Dạ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, trong lòng mềm mại .
“Đúng,ngươi trước nếm thử xem hương vị thế nào? Ta lại đi xem cháo bát bảo xem như thế nào." Hiên Viên Dạ đem mâm đưa tới, dứt lời, bóng dáng lại vộivàng hướng ra ngoài chạy đi.
Lãnh Loan Loan mở cửa sổ, nhìn bóng dáng của hắn, tay vuốt ve bụng, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu:
Cục cưng, chúng ta có phải hay không nên tha thứ cho phụ thân của ngươi a?
Thân ảnh màu lam đi vào trong phòng, ngẩn người.
Căn phòng quen thuộc, bóng người quen thuộc, vấn đề là người này hiện tại không nên ở chỗ này a
“Ngươi như thế nào ở trong này?"
Đôi mắt tĩnh lặng nhìn nam tử áo đen trong phòng, tay cầm khăn lau chà khắp nơi trong phòng. Chuyện này thật kỳ lạ a , Thiên Diệu hoàng triều suysụp sao? Đường đường vua của một nước cư nhiên chạy đến nơi ở của nànglàm người hầu a
“Loan Loan, ngươi đã trở lại."
Hiên ViênDạ quay đầu, mái tóc theo sự di chuyển hình thành một độ cong. Khóe mắtkinh hỉ mỉm cười nử rộ trên gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy cũngcuộn trào ánh sáng tình cảm .
“Ngươi như thế nào ở trong này?"Lãnh Loan Loan nhíu mi hỏi, chẳng lẽ hắn muốn dùng phương pháp như vậyđể lấy sự tha thứ của nàng sao?
“Loan Loan, ngươi có mệt hay không? Muốn uống trà không?"
Hiên Viên Dạ đem lời nói của Lãnh Loan Loan trực tiếp bỏ qua, nhìn nàng âncần hỏi thăm. Nhưng trong đôi mắt lại cất dấu bất an, hắn thực sợ LoanLoan đem hắn đuổi đi. Hiện tại hắn đã buông tha cho tôn nghiêm, chỉ vìcó thể ở bên cạnh nàng và cục cưng. Tầm mắt hướng tới cái bụng của nàng, bộ quần áo màu xanh thướt tha đang dáng người của nàng hoàn toàn lộ rangoài, nơi đó vẫn như cũ bằng phẳng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng cócục cưng. Có thể hay không là do nàng thiếu dinh dưỡng? Hắn vuốt ve lông mày nghĩ nghĩ
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, nếu hắn nguyện ý làm ra vẻ hoàng đế không làm,muốn làm người hầu, làm bảo mẫu, nàng sẽtheo hắn. Người làm sai là hắn, hắn vốn nên nhận trừng phạt.
“Tamuốn uống nước." Lạnh lùng bỏ xuống một câu, nàng ngồi vào một bên bêncạnh bàn. Làn váy màu xanh quết một vòng , tựa như một đóa hoa sen màuxanh nở rộ
“A, nước,nước , ta đã biết." Hiên Viên Dạ vừa nói, tay kia thì đem khăn lau quăng đi, cất bước đến bên cạnh bàn vì Lãnh LoanLoan châm trà.
“Loan loan, nước." Dâng cái đĩa đựng ly trà, hai tròng mắt thâm thúy mà ân cần.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp nhận ly trà, nhấp một ngụm, thả xuống, không hờn giận nói:
“Rất nóng."
“A, nóng sao?" Hiên Viên Dạ lấy ly trà qua hướng miệng nhấp một ngụm, thật là hơi nóng một chút.
“Ta đi đổi ly khác."
“Không cần." Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, không thể phủ nhận nhìn đườngđường là vua một nước mà lại vì chính mình mà châm trà đổ nước thì tâmcũng sinh ra sự cảm động . Nhưng là muốn nàng tha thứ hắn, còn muốn tiếp tục nhìn hắn biểu hiện như thế nào đã
“Loan Loan, ta --" HiênViên Dạ lo lắng nhìn nàng, chắc không phải khiến Loan Loan tức giân a.Con ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn nàng, đánh giá biểu tình của nàng.
“Ta đói bụng." Thân thủ cắt đức lời nói của hắn,“Cục cưng cũng nên đói bụng rồi." Bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng,từ sau khi mang thai,nàng ngủ nhiều,còn dễ dàng đói, có lẽ đúng là giống người khác nói , hiện tại là mộtngười ăn cơm bổ hai người .
“Ta lập tức đi tìm đồ ăn ."
Hiên Viên Dạ vừa nghe Lãnh Loan Loan nói đói bụng, cục cưng cũng đói bụng.Hai tròng mắt sáng ngời, xoay người liền hướng ra ngoài chạy đi. Hiệntại không thể để hai mẹ con nàng bị đói, phải hảo hảo bổ bổ, nghe nói về sau sinh ra thân thể tiểu hài tử mới khỏe mạnh, ít ốm đau.
“Ta muốn ăn món hoa gà." Lãnh Loan Loan ở thời điểm bóng dáng Hiên Viên Dạ chuẩn bị biến mất , thản nhiên nói
“Món hoa gà?" Hiên Viên Dạ sửng sốt, đó là cái gì vậy?
“Loan Loan, cái gì gọi là hoa gà?" Xoay người, thực khiêm tốn hướng về phía Lãnh Loan Loan thỉnh giáo.
“Món hoa gà chính là món hoa gà, này cũng không biết.." Lãnh Loan Loan không khách khí liếc mắt nhìn hắn một cái,“Ta còn muốn cháo Bát Bảo ."
“......"
Cháo Bát Bảo lại là như thế nào?
Hiên Viên Dạ giờ phút này là một cái đầu hai cái đại, uổng hắn thong thuộctất cả cổ luận . Nhưng cố tình hai món mà Loan Loan đưa ra, hắn nghecũng chưa từng nghe qua. Một thế hệ đế vương cao ngạo, tự tin cư nhiênbị hai món ăn làm khó.Đôi mày kiếm gắt gao nhíu lại , hiện tại phải làmsao bây giờ?
“Ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn cục cưng bị đóisao?" Lãnh Loan Loan cũng không phải không biết đây là làm khó Hiên Viên Dạ , nàng muốn làm cho hắn chịu chịu tội thôi. Miễn cho tha thứ quá mức dễ dàng cho hắn,nói không chừng hắn lại không biết quý trọng, lại phạmsai lầm. Hơn nữa nếu hắn đủ thông minh, hắn nên biết đi tìm ai giúp đỡ.
“Hảo, ta lập tức đi làm."
Hiên Viên Dạ hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài
Mòn hoa gà? Cháo Bát Bảo ? Đến tột cùng là cái gì?
“Hoàng Thượng, ngươi đây là?"
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực đang định cùng đi xem nữ nhi, cũng không đoán được lại đụng phải vẻ mặt lo lắng hoang mang của Hiên v?iên Dạ trênhành lang. Tuy rằng bọn họ biết Hiên Viên Dạ đến tướng quân phủ là vìmuốn cầu xin được sự tha thứ của Loan Loan, vãn hồi tình cảm của nàng ,nhưng là khi hắn nói muốn đích thân chiếu cố ăn ngủ của Lãnh Loan Loan , bọn họ thực kinh ngạc, cũng thực cảm động. Phải biết nam nhân có đôikhi đem tôn nghiêm cùng mặt so với tánh mạng còn trọng yếu hơn, hiệntại hắn cư nhiên có thể buông tha cái tự tôn hoàng gia, hạ mình làmnhững việc người hầu phải làm,việc này chứng minh hắn đã yêu Loan Loanđến mức ngay cả tôn nghiêm cũng không cần. Đối hắn, hai người đều rấtthưởng thức, cũng tha thứ cho chuyện đó của hắn , hiện tại mấu chốt ởLoan Loan .
“Hai vị nhạc phụ đại nhân." Hiên Viên Dạ cũng bỏ quakia bộ dạng kiêu ngạo, hướng hai người chắp tay.“Loan Loan nói nàng đóibụng, ta tính vì nàng đi tìm đồ ăn . Nhưng là nàng nói hai món ắn,mà ta căn bản không có nghe nói qua." Hắn thấp thỏm nói, nếu chuyện này đềulàm không được. Không biết Loan Loan có phải hay không lại càng khôngtha thứ hắn ?
“Loan Loan muốn ăn cái gì?" Lãnh Bùi Xa hỏi, cư nhiên có món ăn hoàng đế cũng không biết , thần kỳ a .
“Tên là hoa gà cùng cháo Bát Bảo ." Hiên Viên Dạ trả lời, con ngươi thâmthúy nhìn Lãnh Bùi Xa, mang theo kỳ vọng.“Tướng quân nhạc phụ, cũng biết chứ?"
“Hoa gà? Cháo Bát Bảo ?" Lãnh Bùi Xa lắc lắc đầu, văn sởvị văn, Loan Loan đứa nhỏ này khẳng định là cố ý làm khó dễ HoàngThượng.
“Hoa gà, kỳ thật chính là dùng lá sen, dùng bùn đất đemđào đi trái tim gà bọc lại, vùi vào trong đất đốt lên." Lãnh Đình Dựclắc lắc đầu, Loan Loan thật sự là muốn ép buộc người ta
“Như vậy cháo Bát Bảo chúc là gì?" Hiên Viên Dạ chạy nhanh hỏi
“cháo Bát Bảo chỉ dùng gạo nếp, táo đỏ, cây long nhãn, hạnh nhân, hoa sinh,đậu xanh cùng nấu chung với nhau cho đến khi nó mềm ra thì cho thêmđường vào là được"
“Chỉ có vậy?" Hiên Viên Dạ hỏi, có đúng không a ?
“Đúng, rất đơn giản." Lãnh Đình Dực gật đầu, chính là có vẻ tốn thời gian và sức lực.
“Đa tạ nhạc phụ, ta lập tức đi nấu." Hiên Viên Dạ vừa chắp tay, bóng dáng đã chạy xa.
Sau nửa canh giờ, vẻ mặt nhem nhuốc của Hiên Viên Dạ đi đến, trong tay bưng một cái mâm, mặt trên đúng là món tên là hoa gà
“Loan Loan, ta đem món hoa gà làm ra rồi đây." Kích động chạy đi vào.
“Ngươi làm ?" Lãnh Loan Loan nhìn gương nhem nhuốc giống con mèo của Hiên Viên Dạ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, trong lòng mềm mại .
“Đúng,ngươi trước nếm thử xem hương vị thế nào? Ta lại đi xem cháo bát bảo xem như thế nào." Hiên Viên Dạ đem mâm đưa tới, dứt lời, bóng dáng lại vộivàng hướng ra ngoài chạy đi.
Lãnh Loan Loan mở cửa sổ, nhìn bóng dáng của hắn, tay vuốt ve bụng, đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu:
Cục cưng, chúng ta có phải hay không nên tha thứ cho phụ thân của ngươi a?
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi