Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 44: Càng muốn làm Hoàng hậu
Lãnh phủ.
Thư phòng.
Hương đỉnh sương khói tràn ngập, trong làn khói mông lung, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo lại toát lên vẻ ngưng trọng. Mọi người đều nói nữ tử vào cung đó là một bước bay lên thành phượng hoàng, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Gia tộc cũng thêm vinh dự, thêm quyền thế. Nhưng mà hắn, Lãnh Bùi Xa làm quan trải qua hai triều, chứng kiến không ít cảnh phi tần ở nơi thâm cung mòn mỏn chờ đợi đến già. Lại như thế nào nhẫn tâm đem bảo bối nữ nhi của mình đưa vào nơi thâm cung nội viện? Huống chi Loan Loan mới chín tuổi, chưa đến tuổi cập kê. Nơi hậu cung, đám phi tần lục đục với nhau, cảnh ngươi lừa ta gạt trong triều đình xảy ra không hiếm. Người thông minh đến đâu cũng không khỏi lo lắng, huống chi nàng căn bản là không nhìn thấy cái đen tối trong Hậu cung âm u kia.
Mày kiếm nhíu cao, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Ngồi chờ Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, chi bằng đem Loan Loan lánh đi. Lấy hắn làm đại thần hai triều, lại cầm trọng binh trong tay, Hoàng Thượng tất cũng sẽ không dễ dàng động đến chính mình. Khớp xương bàn tay kêu răng rắc, thanh âm thanh thúy đột ngột vang lên. Hắn mím chặt môi, trong lòng cũng đã có quyết định.
“Người đâu." Hắn cao giọng hướng ra ngoài hô.
“Tướng quân, có gì phân phó?" Từ phía ngoài cửa, gã sai vặt lập tức đi vào, cúi người nghe lệnh.
“Đi mời tam tiểu thư đến đây."
“Tiểu nhân tuân mệnh." Gã sai vặt đáp rồi lui ra.
Lãnh Bùi Xa nghĩ ngợi hồi lâu, lấy bút mài mực, chuẩn bị viết phong thư gửi cho thân tín, vì Loan Loan làm chuẩn bị cho nàng rời đi.
Bàn tay to vung lên, hạ bút viết lên trang giấy Tuyên Thành trắng muốt. Nét bút cứng cáp, ngôn từ khẩn thiết nhưng cũng không có làm mất đi sự uy nghiêm.
Chưa kịp viết xong phong thư, thì nghe được tiếng gõ cửa từ phía ngoài truyền đến.
“Cộc cộc."
Sau hai tiếng gõ, cửa thư phòng bị đẩy ra. Đem theo tia nắng ấm từ bên ngoài ùa vào, thư phòng bỗng sáng sủa, phảng phất hương thơm tươi mát.
“Phụ thân, ngươi tìm ta."
Lãnh Loan Loan bước tới, vẻ mặt thản nhiên.
“Ân, Loan Loan ngồi đi." Thanh âm của Lãnh Bùi Xa có chút trầm xuống, nghĩ tới việc bảo bối nữ nhi sắp phải rời xa mình. Vốn luôn luôn lãnh ngạo, trong lòng hắn cũng không khỏi xốn xang, nhưng lại là điều bất đắc dĩ.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?" Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Bùi Xa, cặp mắt thâm thúy kia toát ra vẻ bất đắc dĩ. Nàng ngồi vào ghế, ngoái đầu nhìn hắn. Bộ dáng cử chỉ có vài phần giống với tiểu hài đồng đáng yêu.
“Loan Loan, ngày ấy Hoàng Thượng lưu ngươi lại, các ngươi đã nói những gì?" Lãnh Bùi Xa không biết lãnh Loan Loan cùng với Hoàng Thượng đã nói với nhau những gì, còn tưởng rằng ngày sinh nhật Thái hậu là ngày hai người lần đầu tiên gặp mặt. Mà ngày ấy Loan Loan cũng không có hành động gì đặc biệt, duy nhất khả năng đó là sau khi hai người nói chuyện. Đến tột cùng nàng đã nói cái gì, cư nhiên có thể làm cho Hoàng Thượng cố ý muốn lập nàng mới chín tuổi lên làm Hoàng hậu?
“Chưa có nói cái gì." Lãnh Loan Loan ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói. Nàng cũng không nói cho Lãnh Bùi Xa biết việc mình yêu cầu Hiên Viên Đêm thu hồi mệnh lệnh cho Tô Triển thành hôn với công chúa Liêu quốc, việc kia cũng không có gì đáng nói.
“Thật sự?" Lãnh Bùi Xa nhíu mày, hiển nhiên không tin.“Thật sự là chưa nói cái gì sao? Hoàng Thượng hắn lại như thế nào cố ý muốn lập ngươi làm Hoàng hậu?" Một mực không màng đến sự phản đối của văn võ bá quan, lại cũng không có coi cung quy tổ chế vào mắt.
“Hắn nói vậy sao." Lãnh Loan Loan nhếch môi, nam nhân kia quả thực nói được thì làm được.
“Ngươi biết việc này?" Lãnh Bùi Xa thấy nữ nhi biểu tình không kinh ngạc, giống như mọi việc nàng đều đã biết trước trong lòng bàn tay. Cảm thấy thấy có vài phần kỳ quái, “Chẳng lẽ ngày ấy các ngươi nói chuyện là về chuyện này?"
“Ân." Lãnh Loan Loan gật gật đầu.
“Ngươi không phản đối?" Lãnh Bùi Xa cất cao giọng nói, có chút khó có thể tin vào thái độ bình tĩnh của nữ nhi.
“Vì cái gì phải phản đối?" Lãnh Loan Loan thản nhiên nhìn Lãnh Bùi Xa liếc mắt một cái, nàng làm Hoàng hậu lại như thế nào?
“Ngươi mới chín tuổi." Lãnh Bùi Xa nặng nề nói, chín tuổi Hoàng hậu vốn là chuyện bất khả tư nghị.
“Như thế nào?" Lãnh Loan Loan không cho là đúng, chính là thân thể tuy nhỏ, nhưng linh hồn của nàng là mười bảy tuổi cộng thêm chín tuổi. “Chín tuổi thì sao chứ, dù chín mươi tuổi ta cũng vậy."
Lãnh Bùi Xa ngừng một chút, hắn cũng chưa từng phủ nhận năng lực của nữ nhi. Trí tuệ, lãnh lệ, quyết đoán, thật là ít người có được như vậy.
“Hậu cung chẳng qua là một cái lồng sắt lớn hoa lệ, chẳng lẽ ngươi tình nguyện đem chính mình nhốt tại cái lồng sắt kia sao?"
Lãnh Bùi Xa không tin nữ nhi lãnh ngạo tính tình lại có thể chịu được trói buộc, từ xưa đến nay cung viện thâm sâu đã vùi chôn biết bao tuổi thanh xuân của phận hồng nhan.
“Nó là lồng sắt hoa lệ không sai, nhưng vị tất đã giam giữ được ta."
Lãnh Loan Loan nhếch miệng cười nhạo. Lồng sắt sao? Nàng việc gì phải e ngại. Nàng không phải cá chậu chim lồng, nàng là cơn gió không có ngọn nguồn, muốn vào thì vào, muốn ra liền ra.
“Nơi hậu cung, đám phi tử không ngừng lục đục với nhau, ngươi xác định muốn đi tranh chấp giống bọn họ sao?"
Lãnh Bùi Xa chưa từ bỏ ý định, cố gắng khuyên giải nữ nhi. Nói hậu cung là nơi đen tối, người tốt đi vào cũng sẽ bị trở thành người xấu. Hắn thật không muốn rằng, nữ nhi của mình sẽ biến thành người tâm ngoan thủ lạt, vì quyền thế không từ mọi thủ đoạn.
“Như vậy cũng có ý tứ, không phải sao?" Lãnh Loan Loan cười đến tà tứ, từ lúc xuyên qua đến Thiên Diệu hoàng triều lâu như vậy. Nếu không có Mộc Chiêu Vân thường đưa sát thủ tới, làm cho cuộc sống của nàng thêm sinh động, thì chỉ sợ nàng đã sớm cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiện tại không có Mộc Chiêu Vân, nhưng vào trong cung cùng đám nữ nhân kia ngoạn ngoạn nhất định sẽ thú vị. Việc trọng yếu hiện giờ là cái tên thiên tử cao cao tại thượng kia, chỉ sợ hắn đã sớm chuẩn bị cùng mình tiếp tục so chiêu đâu. Tốt lắm, nàng cũng đang có cái ý tứ này. Bởi vì không phải ai cũng đều có đủ phân lượng cùng với mình so chiêu, ta cũng sẽ không mong đợi quá mức vào chỉ số thông minh của người cổ đại.
Mặc dù bề ngoài Lãnh Bùi Xa vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng biểu tình trên mặt đã sớm bán đứng tâm tư của hắn. Khẽ chớp chớp mắt, nàng kiên định nói.
“Ta cũng sẽ không trở thành người như ngươi tưởng tượng đâu."
Đùa giỡn thủ đoạn cũng là một loại năng lực, nhưng nàng cũng sẽ không trở thành cái loại này vì quyền thế bán đứng lương tâm. Quyền thế tính là cái gì? Ngôi vị Hoàng đế nàng cũng không xem ở trong mắt. Đời người thoáng như mây bay, hưởng thụ mới là thú vị nhất. Mà sự hưởng thụ của nàng chính là làm cho mình hạnh phúc, không bạc đãi chính mình.
Lãnh Bùi Xa yên lặng nhìn nàng, thần thái kia thật sự chứng minh nàng tự nguyện? Nhưng rốt cuộc vì sao lại lựa chọn như thế đâu?. Hậu cung thật sự không phải là nơi dành cho nữ tử ở, chỉ biết đó là nơi các nàng chôn vùi tuổi thanh xuân của mình.
“Loan Loan, ngươi không phải là vì chúng ta đấy chứ?" Hắn đoán rằng, tuy rằng nữ nhi bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc, nhưng xem mọi việc nàng làm, nàng đều có lý do riêng, trong phủ mọi việc lớn bé đều là theo ý của nàng. Nội tâm của nàng cũng không phải là người lãnh khốc, nàng cũng có nhu tình.
“Ngươi không cần lo lắng, cha đã có đối sách. Chỉ cần ngươi tạm thời rời đi một đoạn thời gian, Hoàng Thượng tìm không thấy ngươi, chuyện lập Hoàng hậu tự nhiên liền hủy bỏ. Mà ta là đại thần hai triều, hắn sẽ không dễ dàng đụng đến ta ."
Nói xong, hắn viết nốt bức thư đưa cho nàng xem.
Lãnh Loan Loan xem thư tín, biểu tình bình tĩnh. Nội tâm lại pha chút cảm động, không nghĩ tới Lãnh Bùi Xa cư nhiên kháng chỉ cũng muốn bảo vệ nàng. Nhưng nàng cũng không có đáp ứng chuyện này, bởi vì nàng thật sự tự nguyện muốn tiến cung làm Hoàng hậu. Từ nhỏ lớn lên ở hắc bang, cái dạng gì hung hiểm nàng đều đã trải qua không ít. Còn nhớ rõ mười hai tuổi năm ấy, Mafia Italia cùng bọn nàng phát sinh xung đột, song phương sinh tử vô số, cơ hồ là vạn cốt chất cao thành núi. Nhưng đối mặt với cảnh địa ngục như vậy, nàng cũng chưa từng sợ hãi quá, người kia lúc nàng năm tuổi thì nói cho nàng rằng: bọn họ thân mình hãm ở đao sơn thương hải, chỉ có là cường giả mới có khả năng sinh tồn. Hậu cung có lẽ lục đục với nhau, có lẽ âm mưu thật nhiều, nhưng coi như là như vậy, những âm mưu này bất quá chỉ là giúp nàng tăng thêm lạc thú mà thôi.
“Ta không có lo lắng, ta cũng sẽ không đi." Lãnh Loan Loan mắt sáng như đuốc, truyền lại nội tâm ý tưởng của mình.
“Ta muốn tiến cung, ta muốn làm người duy nhất trong lịch sử, chín tuổi tiểu Hoàng hậu."
“Ai, ngươi"
Lãnh Bùi Xa thấy nữ nhi cố chấp, cũng biết chỉ sợ mười ngựa đầu đàn cũng không có khiến cho nàng thay đổi ý định. Thôi, thôi, con cháu có con cháu phúc, hắn cũng vô pháp thay thế cuộc sống của nàng. Liền tùy theo ý của nàng, chỉ mong về sau nàng có thể bình an, không cần trở thành oán phụ tóc bạc nơi thâm cung…
Thư phòng.
Hương đỉnh sương khói tràn ngập, trong làn khói mông lung, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo lại toát lên vẻ ngưng trọng. Mọi người đều nói nữ tử vào cung đó là một bước bay lên thành phượng hoàng, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Gia tộc cũng thêm vinh dự, thêm quyền thế. Nhưng mà hắn, Lãnh Bùi Xa làm quan trải qua hai triều, chứng kiến không ít cảnh phi tần ở nơi thâm cung mòn mỏn chờ đợi đến già. Lại như thế nào nhẫn tâm đem bảo bối nữ nhi của mình đưa vào nơi thâm cung nội viện? Huống chi Loan Loan mới chín tuổi, chưa đến tuổi cập kê. Nơi hậu cung, đám phi tần lục đục với nhau, cảnh ngươi lừa ta gạt trong triều đình xảy ra không hiếm. Người thông minh đến đâu cũng không khỏi lo lắng, huống chi nàng căn bản là không nhìn thấy cái đen tối trong Hậu cung âm u kia.
Mày kiếm nhíu cao, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Ngồi chờ Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, chi bằng đem Loan Loan lánh đi. Lấy hắn làm đại thần hai triều, lại cầm trọng binh trong tay, Hoàng Thượng tất cũng sẽ không dễ dàng động đến chính mình. Khớp xương bàn tay kêu răng rắc, thanh âm thanh thúy đột ngột vang lên. Hắn mím chặt môi, trong lòng cũng đã có quyết định.
“Người đâu." Hắn cao giọng hướng ra ngoài hô.
“Tướng quân, có gì phân phó?" Từ phía ngoài cửa, gã sai vặt lập tức đi vào, cúi người nghe lệnh.
“Đi mời tam tiểu thư đến đây."
“Tiểu nhân tuân mệnh." Gã sai vặt đáp rồi lui ra.
Lãnh Bùi Xa nghĩ ngợi hồi lâu, lấy bút mài mực, chuẩn bị viết phong thư gửi cho thân tín, vì Loan Loan làm chuẩn bị cho nàng rời đi.
Bàn tay to vung lên, hạ bút viết lên trang giấy Tuyên Thành trắng muốt. Nét bút cứng cáp, ngôn từ khẩn thiết nhưng cũng không có làm mất đi sự uy nghiêm.
Chưa kịp viết xong phong thư, thì nghe được tiếng gõ cửa từ phía ngoài truyền đến.
“Cộc cộc."
Sau hai tiếng gõ, cửa thư phòng bị đẩy ra. Đem theo tia nắng ấm từ bên ngoài ùa vào, thư phòng bỗng sáng sủa, phảng phất hương thơm tươi mát.
“Phụ thân, ngươi tìm ta."
Lãnh Loan Loan bước tới, vẻ mặt thản nhiên.
“Ân, Loan Loan ngồi đi." Thanh âm của Lãnh Bùi Xa có chút trầm xuống, nghĩ tới việc bảo bối nữ nhi sắp phải rời xa mình. Vốn luôn luôn lãnh ngạo, trong lòng hắn cũng không khỏi xốn xang, nhưng lại là điều bất đắc dĩ.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?" Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Bùi Xa, cặp mắt thâm thúy kia toát ra vẻ bất đắc dĩ. Nàng ngồi vào ghế, ngoái đầu nhìn hắn. Bộ dáng cử chỉ có vài phần giống với tiểu hài đồng đáng yêu.
“Loan Loan, ngày ấy Hoàng Thượng lưu ngươi lại, các ngươi đã nói những gì?" Lãnh Bùi Xa không biết lãnh Loan Loan cùng với Hoàng Thượng đã nói với nhau những gì, còn tưởng rằng ngày sinh nhật Thái hậu là ngày hai người lần đầu tiên gặp mặt. Mà ngày ấy Loan Loan cũng không có hành động gì đặc biệt, duy nhất khả năng đó là sau khi hai người nói chuyện. Đến tột cùng nàng đã nói cái gì, cư nhiên có thể làm cho Hoàng Thượng cố ý muốn lập nàng mới chín tuổi lên làm Hoàng hậu?
“Chưa có nói cái gì." Lãnh Loan Loan ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói. Nàng cũng không nói cho Lãnh Bùi Xa biết việc mình yêu cầu Hiên Viên Đêm thu hồi mệnh lệnh cho Tô Triển thành hôn với công chúa Liêu quốc, việc kia cũng không có gì đáng nói.
“Thật sự?" Lãnh Bùi Xa nhíu mày, hiển nhiên không tin.“Thật sự là chưa nói cái gì sao? Hoàng Thượng hắn lại như thế nào cố ý muốn lập ngươi làm Hoàng hậu?" Một mực không màng đến sự phản đối của văn võ bá quan, lại cũng không có coi cung quy tổ chế vào mắt.
“Hắn nói vậy sao." Lãnh Loan Loan nhếch môi, nam nhân kia quả thực nói được thì làm được.
“Ngươi biết việc này?" Lãnh Bùi Xa thấy nữ nhi biểu tình không kinh ngạc, giống như mọi việc nàng đều đã biết trước trong lòng bàn tay. Cảm thấy thấy có vài phần kỳ quái, “Chẳng lẽ ngày ấy các ngươi nói chuyện là về chuyện này?"
“Ân." Lãnh Loan Loan gật gật đầu.
“Ngươi không phản đối?" Lãnh Bùi Xa cất cao giọng nói, có chút khó có thể tin vào thái độ bình tĩnh của nữ nhi.
“Vì cái gì phải phản đối?" Lãnh Loan Loan thản nhiên nhìn Lãnh Bùi Xa liếc mắt một cái, nàng làm Hoàng hậu lại như thế nào?
“Ngươi mới chín tuổi." Lãnh Bùi Xa nặng nề nói, chín tuổi Hoàng hậu vốn là chuyện bất khả tư nghị.
“Như thế nào?" Lãnh Loan Loan không cho là đúng, chính là thân thể tuy nhỏ, nhưng linh hồn của nàng là mười bảy tuổi cộng thêm chín tuổi. “Chín tuổi thì sao chứ, dù chín mươi tuổi ta cũng vậy."
Lãnh Bùi Xa ngừng một chút, hắn cũng chưa từng phủ nhận năng lực của nữ nhi. Trí tuệ, lãnh lệ, quyết đoán, thật là ít người có được như vậy.
“Hậu cung chẳng qua là một cái lồng sắt lớn hoa lệ, chẳng lẽ ngươi tình nguyện đem chính mình nhốt tại cái lồng sắt kia sao?"
Lãnh Bùi Xa không tin nữ nhi lãnh ngạo tính tình lại có thể chịu được trói buộc, từ xưa đến nay cung viện thâm sâu đã vùi chôn biết bao tuổi thanh xuân của phận hồng nhan.
“Nó là lồng sắt hoa lệ không sai, nhưng vị tất đã giam giữ được ta."
Lãnh Loan Loan nhếch miệng cười nhạo. Lồng sắt sao? Nàng việc gì phải e ngại. Nàng không phải cá chậu chim lồng, nàng là cơn gió không có ngọn nguồn, muốn vào thì vào, muốn ra liền ra.
“Nơi hậu cung, đám phi tử không ngừng lục đục với nhau, ngươi xác định muốn đi tranh chấp giống bọn họ sao?"
Lãnh Bùi Xa chưa từ bỏ ý định, cố gắng khuyên giải nữ nhi. Nói hậu cung là nơi đen tối, người tốt đi vào cũng sẽ bị trở thành người xấu. Hắn thật không muốn rằng, nữ nhi của mình sẽ biến thành người tâm ngoan thủ lạt, vì quyền thế không từ mọi thủ đoạn.
“Như vậy cũng có ý tứ, không phải sao?" Lãnh Loan Loan cười đến tà tứ, từ lúc xuyên qua đến Thiên Diệu hoàng triều lâu như vậy. Nếu không có Mộc Chiêu Vân thường đưa sát thủ tới, làm cho cuộc sống của nàng thêm sinh động, thì chỉ sợ nàng đã sớm cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiện tại không có Mộc Chiêu Vân, nhưng vào trong cung cùng đám nữ nhân kia ngoạn ngoạn nhất định sẽ thú vị. Việc trọng yếu hiện giờ là cái tên thiên tử cao cao tại thượng kia, chỉ sợ hắn đã sớm chuẩn bị cùng mình tiếp tục so chiêu đâu. Tốt lắm, nàng cũng đang có cái ý tứ này. Bởi vì không phải ai cũng đều có đủ phân lượng cùng với mình so chiêu, ta cũng sẽ không mong đợi quá mức vào chỉ số thông minh của người cổ đại.
Mặc dù bề ngoài Lãnh Bùi Xa vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng biểu tình trên mặt đã sớm bán đứng tâm tư của hắn. Khẽ chớp chớp mắt, nàng kiên định nói.
“Ta cũng sẽ không trở thành người như ngươi tưởng tượng đâu."
Đùa giỡn thủ đoạn cũng là một loại năng lực, nhưng nàng cũng sẽ không trở thành cái loại này vì quyền thế bán đứng lương tâm. Quyền thế tính là cái gì? Ngôi vị Hoàng đế nàng cũng không xem ở trong mắt. Đời người thoáng như mây bay, hưởng thụ mới là thú vị nhất. Mà sự hưởng thụ của nàng chính là làm cho mình hạnh phúc, không bạc đãi chính mình.
Lãnh Bùi Xa yên lặng nhìn nàng, thần thái kia thật sự chứng minh nàng tự nguyện? Nhưng rốt cuộc vì sao lại lựa chọn như thế đâu?. Hậu cung thật sự không phải là nơi dành cho nữ tử ở, chỉ biết đó là nơi các nàng chôn vùi tuổi thanh xuân của mình.
“Loan Loan, ngươi không phải là vì chúng ta đấy chứ?" Hắn đoán rằng, tuy rằng nữ nhi bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc, nhưng xem mọi việc nàng làm, nàng đều có lý do riêng, trong phủ mọi việc lớn bé đều là theo ý của nàng. Nội tâm của nàng cũng không phải là người lãnh khốc, nàng cũng có nhu tình.
“Ngươi không cần lo lắng, cha đã có đối sách. Chỉ cần ngươi tạm thời rời đi một đoạn thời gian, Hoàng Thượng tìm không thấy ngươi, chuyện lập Hoàng hậu tự nhiên liền hủy bỏ. Mà ta là đại thần hai triều, hắn sẽ không dễ dàng đụng đến ta ."
Nói xong, hắn viết nốt bức thư đưa cho nàng xem.
Lãnh Loan Loan xem thư tín, biểu tình bình tĩnh. Nội tâm lại pha chút cảm động, không nghĩ tới Lãnh Bùi Xa cư nhiên kháng chỉ cũng muốn bảo vệ nàng. Nhưng nàng cũng không có đáp ứng chuyện này, bởi vì nàng thật sự tự nguyện muốn tiến cung làm Hoàng hậu. Từ nhỏ lớn lên ở hắc bang, cái dạng gì hung hiểm nàng đều đã trải qua không ít. Còn nhớ rõ mười hai tuổi năm ấy, Mafia Italia cùng bọn nàng phát sinh xung đột, song phương sinh tử vô số, cơ hồ là vạn cốt chất cao thành núi. Nhưng đối mặt với cảnh địa ngục như vậy, nàng cũng chưa từng sợ hãi quá, người kia lúc nàng năm tuổi thì nói cho nàng rằng: bọn họ thân mình hãm ở đao sơn thương hải, chỉ có là cường giả mới có khả năng sinh tồn. Hậu cung có lẽ lục đục với nhau, có lẽ âm mưu thật nhiều, nhưng coi như là như vậy, những âm mưu này bất quá chỉ là giúp nàng tăng thêm lạc thú mà thôi.
“Ta không có lo lắng, ta cũng sẽ không đi." Lãnh Loan Loan mắt sáng như đuốc, truyền lại nội tâm ý tưởng của mình.
“Ta muốn tiến cung, ta muốn làm người duy nhất trong lịch sử, chín tuổi tiểu Hoàng hậu."
“Ai, ngươi"
Lãnh Bùi Xa thấy nữ nhi cố chấp, cũng biết chỉ sợ mười ngựa đầu đàn cũng không có khiến cho nàng thay đổi ý định. Thôi, thôi, con cháu có con cháu phúc, hắn cũng vô pháp thay thế cuộc sống của nàng. Liền tùy theo ý của nàng, chỉ mong về sau nàng có thể bình an, không cần trở thành oán phụ tóc bạc nơi thâm cung…
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi