Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi
Chương 4 Cô Đơn.
Đêm khuya, ở Thanh Sa chính thức khoác lên mình một vẻ kiều mị mê hoặc lòng người, chiếc xe dừng lại trước một hộp đêm nổi tiếng khắp Thanh Sa nhắc đến tên là ai cũng biết, cô gái bước xuống xe, chiếc áo yếm đen và quần short ngắn càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn của cô.
Vệ sĩ mới nhìn cô, chưa kịp quét tia tử ngoại cô đã đưa chiếc thẻ màu vàng lấp lánh trước mặt họ, hai người vệ sĩ nhìn nhau gật đầu nhẹ sau đó cung kính cúi chào rồi mở của cho cô, khác hoàn toàn với những vị khách kia.
Âu Dương Uyên Ngôn đương nhiên có thể hiểu, sau sự việc kia chị cô đã cho thuê rất nhiều vệ sĩ, khách vào Ám Lạc phải được quét tia hồng ngoại kỹ lưỡng, đến khách quen cũng phải kiểm tra.
Lúc đầu cô thấy làm vậy cũng kỹ quá đi không cần thiết mấy, nhưng dù sao Uyên Vũ cũng là chủ, còn cô chỉ là trên giấy tờ, nếu điều này khiến chị ấy an tâm hơn thì cứ vậy mà làm đi, chỉ việc tốn thêm chút tiền cho vệ sĩ, không sao.
Cô men theo lối đi cũ lên căn phòng VIP 1 trước mặt cô là hai cô gái, hai người này thì cô hoàn toàn quen thuộc.
Một là chủ Ám Lạc, chị cô, Âu Dương Uyên Vũ bộ đầm đen bó sát cơ thể chị tôn lên những đường cong quyến rũ dù chị đã có con, cạnh chị ấy là Tiêu Tiên, bạn cô, Lục đại tiểu thư của Lục Gia, cái dáng người bốc lửa ấy cô mới gặp ấn tượng đủ sâu sắc.
Lại gặp nhau, đúng là định mệnh đi, đừng nói bất ngờ của chị ấy...nếu là vậy, cô chỉ biết cười trừ, xem ra mọi người ở đây ai cũng coi cô như năm năm ngây ngô trước chỉ biết gây hoạ thôi.
"Tưởng chị kêu em đi tiếp khách quý nào, chứ nhị tiểu thư Âu Dương Gia của nhà chính, nếu vậy thì mấy vị khách kia có là gì..."
Cô gái nhìn cô cười rồi uống cạn một ly rượu mạnh, cô không nói gì chỉ ngồi xuống ghế. Cô ấy cười nói lấy lệ nhưng sau đó lại tập trung nhìn vào chiếc điện thoại, cô biết đó là gì, vì bản thân cô thỉnh thoảng cũng lên đó mấy lần.
Đó là một tập chí nổi tiếng vinh danh những doanh nhân thành đạt nổi tiếng trên thế giới do toà soạn nổi tiếng phố Wall bình chọn.
Người đàn ông khí thế ngút trời, dáng vẻ cao ngạo, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, đúng là Thần ca có khác, khí thế này không phải ai muốn cũng có.
"Thần ca lại lập thành tích gì mới à?"
"Mở rộng thị trường qua Mĩ rồi, sắp tới nghe nói muốn hợp tác với bên Âu Thị bên Anh quốc."
"À." Cô uống một chút rượu không khỏi nhớ lại.
Năm đó cô chưa đi, Thần ca là một người khẩu thị tâm phi lúc nào cũng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, lại hay ngại ngùng đỏ mặt, là người nóng tính. Hồi nhỏ cô với Kiều Kiều bị bắt nạt, anh một thân lao vào cản, mặc cho chúng nó đánh túi bụi, hỏi ra mới biết, anh...phản xạ tự nhiên.
Chú Lục vừa sức thuốc cho anh, vừa nói cho cô với Kiều Kiều biết là anh không có học võ, nhưng may mắn chú ấy đến kịp, nếu không chắc anh phải gãy mấy cái xương sườn rồi. Khi đó anh mặt anh bầm tím còn mặt các cô thì trắng bệch, bất chấp mình đau còn nói đùa chọc các cô cười.
"Mấy đứa nói đúng thật, anh đáng bị cười nhạo, anh yếu như sên vậy, có hai đứa em gái cũng bảo vệ không xong." Nhìn vẻ mặt bầm tím cố gắng mỉm cười, Kiều Kiều với cô muốn cười cũng cười không nổi.
Thường ngày các cô hay chọc anh là yếu như sên sau đó cười sặc sụa, cười chảy nước mắt, cười đến mức anh giận tím mặt không nói được gì bỏ đi. Nhưng mà lúc đó... Kiều Kiều không cười đâu chỉ khóc to, rồi lao vào ôm anh ấy khóc bị như ai cướp mất kẹo.
Tại sao bây giờ lại thành ra như thế này? Điều gì khiến Thần ca, Kiều Kiều và cả cô thay đổi đến vậy?
Ký ức cũ được nhớ lại, từng kỹ niệm ngày trước, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, sao mà hồi đó, vui thế nhỉ? Cô vừa nhắm mắt vừa nhếch môi.
"Cậu không nên trêu vào Nam Cung Tử Hàn, lúc trước anh hai có nói, đó không phải là người nên chọc vào."
Lục Kiều Kiều liếc cô gái đang nhắm mắt dựa vào ghế, chuyện lễ đính hôn kì quặc sau một buổi chiều, ai mà chẳng biết chứ. Đến bọn họ ở đây mà còn được nghe kể lại, nào là nhị tiểu thư cùng chị ruột có quan hệ, nào là nhị tiểu thư vì chia tay tình cũ mà không chút do dự kí tên, nào là nhị tiểu thư muốn làm Nam Cung thiếu phu nhân tới phát điên.
"Cậu khuyên sớm quá, trêu, cũng đã trêu rồi. Anh ta chỉ như tượng gỗ, chẳng được tích sự gì, với gọi "anh hai" có chút...miễn cưỡng."
Cô không mở mắt nhưng vẫn trả lời, do nhức đầu nên mi tâm có chút nhíu lại.
Lục Kiều Kiều: "..." Có cần đả kích nhau thế không???
Âu Dương Uyên Vũ: "..." Đang coi thường doanh nhân phố Wall???
"Mai tớ về Anh, có ký cũng vậy thôi. Hai người tính để tớ bất ngờ vì cậu là Tiêu Tiên? Cũng coi thường tớ quá đi."
Lục Kiều Kiều, Âu Dương Uyên Vũ: Đây đích thực là coi thường người ta, chắc chắn là coi thường người ta!
"..."
"Thanh Hiên dạo này thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, em đừng chiều quá, nó hư chị không dạy được. Mà sắp tới có thể chị sẽ giao Ám Lạc cho Âu Dương Tuyết Nhi."
"Vì sao?"
"Chị không muốn dính vào nơi phúc tạp này nữa, Thanh Hiên cũng cần môi trường tốt để phát triển."
Cô gật đầu đứng lên không quên uống cạn một ly rượu mạnh, rồi xoay người đi thẳng. Uyên Vũ lắc đầu thở dài, còn Lục Kiều Kiều thì cười khổ, xem ra năm năm ở Anh xác thực là có tiến bộ rồi.
Giờ về nước cảm xúc cũng giấu kỹ quá đi, Âu Dương Uyên Vũ cũng đã sắp quên được chuyện người kia, tại sao cứ phải chấp mê bất ngộ như thế?
Âu Dương Uyên Ngôn về tới khách sạn sau thả mình xuống chiếc giường size King, rồi nhớ lại vẻ mặt của Tuỳ Nhiên. Mai cô đi rồi, đến chút quan hệ cũng bị cô cắt đứt, chắc anh giận cô lắm? Nhưng mà nghĩ đến cánh tay nhỏ bé níu tay áo anh như sợ mất đi, lúc đó ý chí của cô còn kiên định hơn càng cao hứng hơn quyết tâm kí vào đơn kết hôn.
Cô trở mình đến ba giờ sáng, sau vì không chợp mắt được cô lại lấy thuốc uống. Thời gian ở Anh làm việc và học tập, cô đã bị stress nặng, bác sĩ vì sợ triệu chứng của cô tệ hơn nên đã bắt cô điều trị ở viện tâm thần, nhưng thời gian đó do Lâm Thị vì trả thù cho cô gái kia mà ép tài chính nhà cô đến mức chứng khoán khủng hoảng, cổ phiếu cứ thế mà bị mua lại.
Khi sự việc gần như vượt quá sự khống chế của cô, nhiều nhánh nhà chính của Âu Thị còn yêu cầu cô từ chức để họ thay cô giải quyết, cô chỉ có thể cứng đầu mà từ chối, thế là cha mẹ cô bị thay phiên làm áp lực từ nhiều phía, may ra chỉ có gia đình Tuyết Nhi, Uyên Vũ, Uyên Duy cùng mẹ cô cổ vũ tinh thần cho cô mà thôi.
Âu Dương Uyên Ngôn khi đó vừa phải học, vừa phải lo cho vụ kiện hiểu nhầm đánh nhau ở Ám Lạc của Uyên Vũ, tiền học phí của Uyên Duy và Thanh Hiên, tiền viện của ba, vừa phải chống đỡ Âu Thị mục rữa sắp phá sản kia.
Trong những cuộc họp mặt về hợp tác đầu tư khi những người đàn ông lớn tuổi bụng bia, mắt lươn tay không an phận thay phiên nhau mà sờ mó cô vuốt ve, còn ghé tai cô liếʍ ɭáρ thì thầm, cô bỗng nhiên thấy hận Lâm Tuỳ Nhiên đến tận xương.
Cô đường đường là nhị tiểu thư của nhà chính được mọi người tôn trọng mà bây giờ lại phải lấy thân mình ra câu dẫn bọn họ, may là cô gặp Thần ca và bạn anh nên cô mới thoát được, nếu không đời này cô nhất định hận anh đến chết.
Cô ta khi đó rõ ràng là tự ngã cầu thang xuống, anh chỉ vô tình thấy, mặc cho cô và cô ta giải thích, anh khép cô vô tội làm tổn thương người anh yêu, anh nói sẽ không bỏ qua. Quả nhiên ngày mai, Âu Thị lập tức có vấn đề do cổ phiếu bị thu mua đột ngột.
Khi đó Âu Dương Uyên Ngôn càng cảm thấy có lỗi với ba mẹ nhiều hơn, nếu cô nghe họ từ bỏ anh an phận làm nhị tiểu thư Âu Dương đúng nghĩa thì có lẽ nhà cô sẽ không xuống dốc thế này.
Nhưng sau này khi nghĩ lại, cô không còn cảm thấy hận anh nữa, vì lúc đó cô ta có giải thích cho cô. Cô ta cũng không vu hại gì cô, chỉ tiếc là anh chỉ tin vào mắt anh, anh vốn gai mắt cô, vốn ghét cô vì bị cô theo đuổi, chỉ muốn cô nhanh chóng biến khuất mắt anh. Nếu vậy tiệc đính hôn hôm qua, vì sao lại tỏ ra uỷ khuất như vậy?
Cô phụ anh sao? Cô có lỗi với anh sao? Anh tưởng cô vì anh mà kết hôn? Cô là vì Âu Thị mới ký, cô là vì mấy vạn người dưới trướng mà kí, một chút cũng không liên quan đến quá khứ, càng không liên quan đến anh. Vì sao lại trưng ra bộ mặt đó? Thương hại cô sao? Cô càng không cần.
Âu Dương Uyên Ngôn đứng dựa vào tấm kính lớn tầng hai mươi lăm nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập, đối diện là toà tháp lớn chớp đèn vàng, trong kính phản chiếu một cô gái không hiểu sao khi nhìn cô lại thanh thản và cô đơn đến vậy?!
Ly rượu vang trong tay cũng đã vơi đi một nửa, tay cô cầm quyển sổ cũ, vẻ mặt không biết đang nghĩ gì. Tấm áo lụa tím sa tanh bị gió điều hoà thổi bay phất phơ, như một bức tranh hoàn mỹ, nhìn cô ai nghĩ cô là nhị tiểu thư Âu Dương Gia?
Ai lại nghĩ cô là Âu Dương chủ tịch chứ? Nhìn cô ai dám nghĩ cô là nhân vật hô phong hoán vũ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chứ? Ai dám nghĩ cô là giảo hoạt, tàn nhẫn, mưu lợi chứ? Giờ đây cô chỉ là một cô gái yếu ớt, một mình cô đơn đứng trong bóng tối vô tận.
Hộp đêm dưới khách sạn, hai chàng trai mang khí chất vương giả ngồi cạnh nhau, chàng trai có gương mặt góc cạnh là người nổi tiếng mấy ngày nay ở Thanh Sa, nhìn đối phương mãi, đến khi đối phương chịu không được nữa: "Thần Phong, cậu có gì thì cứ nói, không cần ngồi nhìn tôi như vậy."
"Tại sao cậu lại kết hôn với Ngôn Ngôn?"
"Trai chưa vợ, gái chưa chồng...."
"Cậu biết tôi không hỏi vấn đề này, Tử Hàn, có một số việc cậu không nên thiếu suy nghĩ."
Chàng trai được gọi là Thần Phong nhíu mày nhìn đối phương có lẽ anh đã hết kiên nhẫn nghe vòng vo tam quốc, anh lạnh lùng ngắt ngang đối phương.
Đối diện là Nam Cung Tử Hàn, con cả của Nam Cung Gia, đồng thời cũng là Nam Cung chủ tịch của Bất Động Sản Nam Cung. Tử Hàn nhìn Thần Phong, khoé môi nhếch lên, nhìn anh đầy hứng thú.
"Tôi tưởng cậu chỉ quan tâm tới Tiểu Kiều mà thôi."
"Ngôn Ngôn từng bỏ đi năm năm, cậu muốn biết vì sao không? Có muốn biết vì sao nó rõ có thể không ký nhưng vẫn phải ký tên không?"
"Tôi không quan tâm đến quá khứ của vợ mình, Bartender, one more."
Thu nét cười cợt trên mặt, anh ra hiệu với Bartender, không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì. Chuyện lúc chiều đó mà anh còn nhìn không ra thì anh cũng không cần quản lý Bất Động Sản Nam Cung nữa.
"Chắc cậu còn nhớ đến cô gái chúng ta gặp năm năm trước, nó ngất vì thiếu máu như thế nào, chắc cậu không quên. Nếu đã gọi một tiếng vợ, hy vọng cậu đừng gây tổn thương cho nó, coi như Lục Thần Phong tôi chưa cầu xin gì ở cậu, chỉ lần này."
Lục Thần Phong dừng lại, nghiêm túc nhìn chàng trai trước mặt, lúc sau uống hết ly rượu trong tay nói tiếp tục nói, giọng nói trầm thấp mơ hồ, nhưng khi nhắc đến người kia thì nét dịu dàng không giấu đâu được.
"Vì đối với Tiểu Kiều, Ngôn Ngôn như chị em ruột, tôi không muốn cậu tổn thương nó, vì tổn thương nó đồng nghĩa với việc tổn thương Tiểu Kiều."
Thần Phong xoay ly rượu một vòng uống hết một hơi, sau đó rời đi, bước đi có chút chếnh choáng nhưng anh nhanh chóng ổn định lại bước chân.
Ngôn Ngôn để anh lấy tư cách anh trai lần cuối bảo vệ em, Ngôn Ngôn, em nhất định phải vượt qua được, Ngôn Ngôn, Tiểu Kiều hận anh vì đã không giúp em khi đó, hại em không ngóc đầu lên được. Em nói xem nếu em là anh lúc ấy, em sẽ làm gì? Sẽ tha thứ cho anh không Ngôn Ngôn?
Nam Cung Tử Hàn nhìn Lục Thần Phong rời khỏi, bóng dáng đau khổ, anh cũng uống hết ly rượu kia rồi rời khỏi bỏ lại sau lưng khung cảnh ánh đèn đặc sắc của màn đêm.