Chín Cách Cầu Sủng
Chương 15: Hồi sinh(1)
Nhân gian không giống với Xuân Đảo,
Nơi này khí tụ của đất trời vốn ít ỏi, việc truyền đi linh lực cực kỳ hao tổn đến tu vi, vì thế, Hắc Miêu tính toán thời gian liền chọn việc chữa thương cho Nhất Dương trước, đợi đến khi bắt đúng được điểm giao giữa ngày và đêm, lúc mà linh lực có khả năng tụ hợp mạnh nhất để khởi phát hồi tử đan mới vận truyền linh khí cho Lục Xám.
Trên giường, Lục Xám được đặt ngồi song song mặt đối mặt với Hắc Miêu,
Khi những ánh nắng ban sơ đầu tiên rơi xuống Nam Đảo, cũng chính là khi luồng khí xanh cuộn lên từ đôi tay Hắc Miêu cuốn quanh lấy thân hình kia. Sự mờ ảo dung nhập của đất trời, khí huyết tương thông không ngừng truyền đến, những vết thương trên da thịt dần lành lại,
Tu vi Lục Xám quá kém, linh lực cạn kiệt.
Ngay chính khi Hắc Miêu bước chân rời xuống cánh cổng cầu vồng kia, cũng đã là biết bản thân sẽ phải trả giá thế nào.
Khởi phát hồi tử đan, mất đi ba hay thậm chí là năm trăm năm linh lực không nói, bản thể thương tổn, tu vi hao mòn,
Nhưng tình thân chính là thứ máu huyết không gì so sánh được.
Lục Xám mông lung như một chiếc hồ không đáy, hấp thu liên tiếp những đợt khí xanh thẳm bung ra,
Hắc Miêu mái tóc đen mượt, từng sợi bắt đầu chuyển thành màu trắng.
Lục Xám, em trai ta.
Kẻ càng ngốc nghếch, lại càng nhận được nhiều thương yêu.
Nhìn những vết thương trải dài trên cơ thể trần trụi kia, Hắc Miêu ta sao không đau lòng được đây?!
Ngươi sinh ra đã ngây thơ như vậy, lại vì một tên phàm nhân mà rút cạn linh lực, đứng trước cửa tử.
Nếu như hắn dám nói một lời không không quan tâm ngươi, ta liền giết chết hắn!
Thế nhưng mà, tơ hồng buộc rồi, lòng hắn đau, rất đau, ta nhận ra được. Cũng không muốn khó dễ hắn.
Âu cũng coi như đứa em ngốc này không chọn lầm người.
Nhân tiện, khi ngươi tỉnh, ta sẽ giới thiệu "anh dâu " cho ngươi, giống cái mà hơn một nghìn năm qua ta đều chờ đều đợi.
- -----------
Gần trưa.
Nhất Dương mơ màng tỉnh dậy, lại đã thấy như chính bản thân mình vừa trải qua một giấc mơ hoang đường.
Từng vật dụng quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa.
Bởi lẽ, đây chính là phòng của anh!
Như thế nào...
Rõ ràng bản thân tối hôm qua còn ngay trong phòng Trịnh Kỳ mà làm ra những việc thế kia.
Nhất Dương lắc đầu, đặt chân xuống giường.
Lạ thay!
Vết thương rạch đùi nát thịt chỉ mới hôm qua thôi còn đau buốt không thôi!. Vậy mà giờ này hầu như đã khỏi, nơi đùi non chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt gợn hồng...
Thực sự, tên kia như thế mà... chữa thương cho anh?!
Lúc tên Hắc Miêu đó nói truyền đi linh khí, hay là cả việc liếm láp khắp người anh.... Kia... anh đều nghĩ chỉ là mấy lời lươn lẹo không đáng một xu.
Nhất Dương hừ một tiếng nhỏ trong lòng,
Vậy nhưng anh cũng không vì thế mà thích đàn ông được!
Hơn nữa, đó lại còn là một tên yêu quái.
Cái gì Hắc Miêu!, căn bản chỉ là một con mèo đen thui thùi lùi.
Nhất Dương anh dù có là con rơi được nhặt về, cũng đường đường là thư ký của Trịnh Gia, ở nơi này chỉ có dưới một người. Lời nói hay cả diện mạo của anh cũng được xếp vào hàng đáng tôn trọng trên Nam Đảo.
Vì lẽ gì mà chịu đi sinh trứng cho hắn?!
Nhất Dương đương nhiên phủi tay,
Chỉ cần Lục Xám được cứu sống, sẽ lập tức đá bay đít trên Mèo đen đó ra khỏi Nam Đảo!,
Thế nhưng mà người tính không bằng linh vật tính, đặc biệt lại là một cái linh vật có tu vi siêu phàm!
Nhất Dương vừa bước chân khỏi phòng mình, muốn đặt chân xuống dưới bậc thềm ngoài trời kia.
A!
Cả người lập tức bị văng lại, Nhất Dương trợn mắt nhìn: một làn xanh mỏng y như một lưới điện được giăng ra!
Nhất Dương sửng sốt đứng dậy, lần này cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, chạm tay sờ tới làn lưới!
A!
Cả bàn tay lập tức tê cứng,
Nhất Dương nhìn lên nhìn xuống đánh giá, một người hầu đi ngang qua cúi đầu:
- Chào cậu Nhất Dương.
- Cậu.... đứng ngắm cảnh sao?!
Nhất Dương miệng còn chưa kịp trả lời, đã thấy người hầu vừa rồi lướt qua ngay làn khí xanh đó - là không hề có bất cứ cản trở nào!
Nhất Dương lập tức gọi giật giọng:
- Kia!
Người hầu dừng bước, quay lại gần bên:
- Vâng!, cậu cho gọi tôi?!
- Đúng!
Nhất Dương chỉ tay ra ngay " cái lưới":
- Ngươi... không nhìn thấy sao?!
Người hầu nhìn theo hướng tay Nhất Dương:
- Vâng?! Cây hoa đó nở được mấy ngày rồi ạ.
- ??!!!
Nhất Dương lắc đầu:
- Ta không hỏi cây hoa, ngươi không nhìn thấy cái lưới này sao?! Cái lưới điện màu xanh này...
- ....!!!!???!
Khí xanh... Thôi rồi!. Nhất Dương phỏng đoán ra liền sởn gai ốc. Vậy nhưng bề ngoài vẫn là giữ vẻ bình thản:
- Đúng, hoa nở rất đẹp, ngươi đi ra ngoài kia, ngắt một chùm hoa vào cho ta.
- ???!!!
Người hầu ngơ ngác rồi dạ một tiếng, nhanh nhẹn phi thân khỏi cái lưới, rồi lại phi thân vào đưa tới một chùm hoa.- vẫn không có chút hề hấn gì!
Nhất Dương đón lấy chùm hoa rồi chính mình lại thò chân ra bước tiếp!
A!!!!! Chết tiệt!
Chiếc lưới lại giật cho phát nữa, co rúm cả chân.
Người hầu vội vàng tiến lại muốn đỡ.
Nhất Dương con mẹ nó giờ này thì khẳng định luôn rồi!! Chính là cái tên mèo đen đó giăng ra!.
Nhất Dương đi vòng lên lầu cao, nhìn quanh khu nhà một lượt!
Toàn bộ biệt thự đều bị phong tỏa như thế!
Tay nghiến thành nắm đấm...
Đã sỉ nhục ta như thế, giờ này còn nhốt ta!
Đời này ta hận nhất là loài mèo!
- -------
Nhất Dương sắc mặt vô cùng không tốt, mày chau thành một đường giữa trán, từng bước vừa nặng vừa gấp thông qua mấy lối hành lang trong biệt thự mới tới được trước cửa phòng Trịnh Kỳ.
Một chiếc bàn lớn được kéo đến ngay bên cánh cửa khép chặt.
Trịnh Kỳ ngồi trên ghế,trên bàn băng bông thấm đẫm máu, những vật dụng y tế để đầy trong khay, bác sĩ và y tá cũng đang cẩn thận quấn từng vòng băng khéo léo trên cánh tay dập gãy, mồ hôi trên trán vài hạt lớn, bên má còn bạnh ra một chút, chứng tỏ Trịnh Kỳ đang phải chịu một cơn đau đớn không nhỏ, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cửa phòng kia.
Nhất Dương hít một ngụm, bất giác bỏ đi vẻ mặt nặng nề, tiến đến:
- Sao anh không tới bệnh viện?
- Phẫu thuật tại nhà rất nguy hiểm.
Mùi thuốc sát trùng nặng nề đầy chóp mũi. Trịnh Kỳ cũng khó hiểu nhìn Nhất Dương:
- Không phải... cậu vốn ở trong phòng sao?!
Trịnh Kỳ chính là từ đêm qua đều đã ngồi đây, rõ ràng không thấy Nhất Dương bước qua khỏi cửa nửa bước!
Nhất Dương lắc đầu:
- Việc đó không quan trọng.
- Em nghĩ anh nên đến bệnh viện kiểm tra vết thương ngay lập tức. Việc ở đây để em.
Vị bác sĩ cũng vội vã:
- Vâng vâng, Trịnh tổng, ở đây điều kiện không đủ, e rằng...
Trịnh Kỳ dứt khoát cắt ngang:
- Em ấy còn ở trong đó, tôi sẽ không đi đâu cả.
Lặng người.
Đám bác sĩ cũng không dám nhiều thêm một câu, mau chóng băng bó rồi lập tức thu dọn rời đi.
Đến khi chỉ còn hai người, Trịnh Kỳ mới tiếp tục:
- Nhất Dương –mọi lịch trình trong vòng một tháng nữa- toàn bộ đem hủy bỏ hết.
- Bên Khâm Gia cho người trông chừng chặt chẽ một chút, bất cứ kẻ nào có động – giết.
- Còn tên Khâm Thuần đó, cắt hết gân tay gân chân, tống vào chuồng chó
Lời nói cất lên, ánh mắt lạnh như dao cứa.
Tương phản hoàn toàn với cái nhìn đau đớn day dứt trước nắm cầm cửa phòng kia, lại nhè nhẹ hít một ngụm khí.
Thương ngươi bao nhiêu, lại muốn hắn vì ngươi mà trả giá bao nhiêu!
Tên Khâm Thuần đó!
Ta muốn hắn sống không được, chết không xong!
===========//========
Nơi này khí tụ của đất trời vốn ít ỏi, việc truyền đi linh lực cực kỳ hao tổn đến tu vi, vì thế, Hắc Miêu tính toán thời gian liền chọn việc chữa thương cho Nhất Dương trước, đợi đến khi bắt đúng được điểm giao giữa ngày và đêm, lúc mà linh lực có khả năng tụ hợp mạnh nhất để khởi phát hồi tử đan mới vận truyền linh khí cho Lục Xám.
Trên giường, Lục Xám được đặt ngồi song song mặt đối mặt với Hắc Miêu,
Khi những ánh nắng ban sơ đầu tiên rơi xuống Nam Đảo, cũng chính là khi luồng khí xanh cuộn lên từ đôi tay Hắc Miêu cuốn quanh lấy thân hình kia. Sự mờ ảo dung nhập của đất trời, khí huyết tương thông không ngừng truyền đến, những vết thương trên da thịt dần lành lại,
Tu vi Lục Xám quá kém, linh lực cạn kiệt.
Ngay chính khi Hắc Miêu bước chân rời xuống cánh cổng cầu vồng kia, cũng đã là biết bản thân sẽ phải trả giá thế nào.
Khởi phát hồi tử đan, mất đi ba hay thậm chí là năm trăm năm linh lực không nói, bản thể thương tổn, tu vi hao mòn,
Nhưng tình thân chính là thứ máu huyết không gì so sánh được.
Lục Xám mông lung như một chiếc hồ không đáy, hấp thu liên tiếp những đợt khí xanh thẳm bung ra,
Hắc Miêu mái tóc đen mượt, từng sợi bắt đầu chuyển thành màu trắng.
Lục Xám, em trai ta.
Kẻ càng ngốc nghếch, lại càng nhận được nhiều thương yêu.
Nhìn những vết thương trải dài trên cơ thể trần trụi kia, Hắc Miêu ta sao không đau lòng được đây?!
Ngươi sinh ra đã ngây thơ như vậy, lại vì một tên phàm nhân mà rút cạn linh lực, đứng trước cửa tử.
Nếu như hắn dám nói một lời không không quan tâm ngươi, ta liền giết chết hắn!
Thế nhưng mà, tơ hồng buộc rồi, lòng hắn đau, rất đau, ta nhận ra được. Cũng không muốn khó dễ hắn.
Âu cũng coi như đứa em ngốc này không chọn lầm người.
Nhân tiện, khi ngươi tỉnh, ta sẽ giới thiệu "anh dâu " cho ngươi, giống cái mà hơn một nghìn năm qua ta đều chờ đều đợi.
- -----------
Gần trưa.
Nhất Dương mơ màng tỉnh dậy, lại đã thấy như chính bản thân mình vừa trải qua một giấc mơ hoang đường.
Từng vật dụng quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa.
Bởi lẽ, đây chính là phòng của anh!
Như thế nào...
Rõ ràng bản thân tối hôm qua còn ngay trong phòng Trịnh Kỳ mà làm ra những việc thế kia.
Nhất Dương lắc đầu, đặt chân xuống giường.
Lạ thay!
Vết thương rạch đùi nát thịt chỉ mới hôm qua thôi còn đau buốt không thôi!. Vậy mà giờ này hầu như đã khỏi, nơi đùi non chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt gợn hồng...
Thực sự, tên kia như thế mà... chữa thương cho anh?!
Lúc tên Hắc Miêu đó nói truyền đi linh khí, hay là cả việc liếm láp khắp người anh.... Kia... anh đều nghĩ chỉ là mấy lời lươn lẹo không đáng một xu.
Nhất Dương hừ một tiếng nhỏ trong lòng,
Vậy nhưng anh cũng không vì thế mà thích đàn ông được!
Hơn nữa, đó lại còn là một tên yêu quái.
Cái gì Hắc Miêu!, căn bản chỉ là một con mèo đen thui thùi lùi.
Nhất Dương anh dù có là con rơi được nhặt về, cũng đường đường là thư ký của Trịnh Gia, ở nơi này chỉ có dưới một người. Lời nói hay cả diện mạo của anh cũng được xếp vào hàng đáng tôn trọng trên Nam Đảo.
Vì lẽ gì mà chịu đi sinh trứng cho hắn?!
Nhất Dương đương nhiên phủi tay,
Chỉ cần Lục Xám được cứu sống, sẽ lập tức đá bay đít trên Mèo đen đó ra khỏi Nam Đảo!,
Thế nhưng mà người tính không bằng linh vật tính, đặc biệt lại là một cái linh vật có tu vi siêu phàm!
Nhất Dương vừa bước chân khỏi phòng mình, muốn đặt chân xuống dưới bậc thềm ngoài trời kia.
A!
Cả người lập tức bị văng lại, Nhất Dương trợn mắt nhìn: một làn xanh mỏng y như một lưới điện được giăng ra!
Nhất Dương sửng sốt đứng dậy, lần này cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, chạm tay sờ tới làn lưới!
A!
Cả bàn tay lập tức tê cứng,
Nhất Dương nhìn lên nhìn xuống đánh giá, một người hầu đi ngang qua cúi đầu:
- Chào cậu Nhất Dương.
- Cậu.... đứng ngắm cảnh sao?!
Nhất Dương miệng còn chưa kịp trả lời, đã thấy người hầu vừa rồi lướt qua ngay làn khí xanh đó - là không hề có bất cứ cản trở nào!
Nhất Dương lập tức gọi giật giọng:
- Kia!
Người hầu dừng bước, quay lại gần bên:
- Vâng!, cậu cho gọi tôi?!
- Đúng!
Nhất Dương chỉ tay ra ngay " cái lưới":
- Ngươi... không nhìn thấy sao?!
Người hầu nhìn theo hướng tay Nhất Dương:
- Vâng?! Cây hoa đó nở được mấy ngày rồi ạ.
- ??!!!
Nhất Dương lắc đầu:
- Ta không hỏi cây hoa, ngươi không nhìn thấy cái lưới này sao?! Cái lưới điện màu xanh này...
- ....!!!!???!
Khí xanh... Thôi rồi!. Nhất Dương phỏng đoán ra liền sởn gai ốc. Vậy nhưng bề ngoài vẫn là giữ vẻ bình thản:
- Đúng, hoa nở rất đẹp, ngươi đi ra ngoài kia, ngắt một chùm hoa vào cho ta.
- ???!!!
Người hầu ngơ ngác rồi dạ một tiếng, nhanh nhẹn phi thân khỏi cái lưới, rồi lại phi thân vào đưa tới một chùm hoa.- vẫn không có chút hề hấn gì!
Nhất Dương đón lấy chùm hoa rồi chính mình lại thò chân ra bước tiếp!
A!!!!! Chết tiệt!
Chiếc lưới lại giật cho phát nữa, co rúm cả chân.
Người hầu vội vàng tiến lại muốn đỡ.
Nhất Dương con mẹ nó giờ này thì khẳng định luôn rồi!! Chính là cái tên mèo đen đó giăng ra!.
Nhất Dương đi vòng lên lầu cao, nhìn quanh khu nhà một lượt!
Toàn bộ biệt thự đều bị phong tỏa như thế!
Tay nghiến thành nắm đấm...
Đã sỉ nhục ta như thế, giờ này còn nhốt ta!
Đời này ta hận nhất là loài mèo!
- -------
Nhất Dương sắc mặt vô cùng không tốt, mày chau thành một đường giữa trán, từng bước vừa nặng vừa gấp thông qua mấy lối hành lang trong biệt thự mới tới được trước cửa phòng Trịnh Kỳ.
Một chiếc bàn lớn được kéo đến ngay bên cánh cửa khép chặt.
Trịnh Kỳ ngồi trên ghế,trên bàn băng bông thấm đẫm máu, những vật dụng y tế để đầy trong khay, bác sĩ và y tá cũng đang cẩn thận quấn từng vòng băng khéo léo trên cánh tay dập gãy, mồ hôi trên trán vài hạt lớn, bên má còn bạnh ra một chút, chứng tỏ Trịnh Kỳ đang phải chịu một cơn đau đớn không nhỏ, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cửa phòng kia.
Nhất Dương hít một ngụm, bất giác bỏ đi vẻ mặt nặng nề, tiến đến:
- Sao anh không tới bệnh viện?
- Phẫu thuật tại nhà rất nguy hiểm.
Mùi thuốc sát trùng nặng nề đầy chóp mũi. Trịnh Kỳ cũng khó hiểu nhìn Nhất Dương:
- Không phải... cậu vốn ở trong phòng sao?!
Trịnh Kỳ chính là từ đêm qua đều đã ngồi đây, rõ ràng không thấy Nhất Dương bước qua khỏi cửa nửa bước!
Nhất Dương lắc đầu:
- Việc đó không quan trọng.
- Em nghĩ anh nên đến bệnh viện kiểm tra vết thương ngay lập tức. Việc ở đây để em.
Vị bác sĩ cũng vội vã:
- Vâng vâng, Trịnh tổng, ở đây điều kiện không đủ, e rằng...
Trịnh Kỳ dứt khoát cắt ngang:
- Em ấy còn ở trong đó, tôi sẽ không đi đâu cả.
Lặng người.
Đám bác sĩ cũng không dám nhiều thêm một câu, mau chóng băng bó rồi lập tức thu dọn rời đi.
Đến khi chỉ còn hai người, Trịnh Kỳ mới tiếp tục:
- Nhất Dương –mọi lịch trình trong vòng một tháng nữa- toàn bộ đem hủy bỏ hết.
- Bên Khâm Gia cho người trông chừng chặt chẽ một chút, bất cứ kẻ nào có động – giết.
- Còn tên Khâm Thuần đó, cắt hết gân tay gân chân, tống vào chuồng chó
Lời nói cất lên, ánh mắt lạnh như dao cứa.
Tương phản hoàn toàn với cái nhìn đau đớn day dứt trước nắm cầm cửa phòng kia, lại nhè nhẹ hít một ngụm khí.
Thương ngươi bao nhiêu, lại muốn hắn vì ngươi mà trả giá bao nhiêu!
Tên Khâm Thuần đó!
Ta muốn hắn sống không được, chết không xong!
===========//========
Tác giả :
Không Ngốc