Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 56: Tinh Hoa Dinh Thự
Ads Tinh Hoa Danh Thự.
Duật Tôn đến vừa đúng lúc Cố Tiêu Tây nấu xong hai món mặn và một món canh, thấy y đi vào, cô sửng sốt, buổi sáng Duật Tôn không trả lời tin nhắn, cô cho là y hôm nay sẽ không tới, "Anh ăn tối chưa?"
Duật Tôn đáp, "Ăn rồi." Y ăn trên đường rồi mới tới đây.
Cố Tiêu Tây xới cơm ngồi xuống, Duật Tôn ngồi ở phía đối diện, miếng cơm ở trong miệng cô, làm cách nào cũng không nuốt xuống được. Người đàn ông tùy ý vuốt vuốt điện thoại di động, chuyển một vòng, ánh mắt lại vẫn trước sau như một rơi vào trên người cô chưa từng rời đi. Cố Tiêu Tây như nghẹn ở cổ họng, "Anh có muốn ăn thêm một chút nữa không?"
Duật Tôn lắc đầu một cái, hai món một canh làm cực kỳ đơn giản, nhưng khách quan mà nói so với Mạch Sanh Tiêu cái gì cũng không biết làm thì cũng thực sự tốt hơn rất nhiều rồi.
Cố Tiêu Tây ăn qua loa một hai miếng, mặc dù đói bụng, nhưng cô một miếng cũng nuốt không trôi.
Duật Tôn đứng dậy, y mang theo tới một bình rượu đỏ, y đi đến trước tủ rượu bên trong phòng khách, sau khi mở bình rượu đỏ ra xong, rót hai ly. Cố Tiêu Tây vừa dọn bàn xong, Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh, tay phải y khẽ lắc nhẹ ly rượu xong liền đưa về phía Cố Tiêu Tây.
"Em không muốn uống."
"Uống một chút đi, sẽ không say." Duật Tôn thấy cô không nhận, liền đem ly rượu đặt ở trước mặt cô.
Cố Tiêu Tây hai tay cầm ly rượu, Duật Tôn lắc lắc ly rượu của mình, "Chúng ta cũng đã ở cùng nhau một thời gian rồi, thế nào, em vẫn còn chưa quen sao?"
Cố Tiêu Tây một mực muốn kéo dài thời gian, mong muốn lớn nhất của cô, đó là có thể sớm rời khỏi Duật Tôn, cô muốn một công đôi việc, cuối cùng lại quá khó khăn. Duật Tôn không phải là người có thể nhẫn nại chờ đợi, cô hết sức căng thẳng nắm chặt chiếc ly, "Em. . . . . ."
"Trước đây thật sự chưa từng làm?"
Mặt Cố Tiêu Tây vụt đỏ bừng, khách quan mà nói Duật Tôn một chút cũng không để ý tới chuyện này, cô vẫn còn quá non nớt, "Anh có thể cho em thêm chút thời gian không?"
"Cố Tiêu Tây" y gọi tên của cô, "Không ai dạy cho em sao? Đàn ông không thể nhẫn nại, đừng để đến lúc “vừa mất phu nhân lại thiệt quân", nhân lúc tôi đối với em còn có hứng thú, ngủ cùng tôi."
Nghiêm Trạm Thanh cũng nhắc nhở cô như vậy, nhưng Cố Tiêu Tây không muốn, hôm nay cô đã bị đẩy tới nước này, rút lui cũng không thể được nữa, cô muốn bỏ trốn, nhưng Nghiêm Trạm Thanh chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô sợ nhất, chính là ba mẹ biết chuyện này. . . . . .
Cô cuối cùng cũng biết, cưỡi trên lưng cọp có cảm giác như thế nào.
Cố Tiêu Tây nâng ly rượu lên, uống một ngụm lớn.
Duật Tôn chỉ khẽ lắc ly rượu, nhưng một hớp không uống, mắt y chứa thâm ý liếc nhìn Cố Tiêu Tây, thấy cổ họng cô nuốt xuống, lúc này mới bật cười, khóe mắt kéo lên, tỏa ra chút tà ý mị hoặc.
"Cố Tiêu Tây, ba mẹ em có biết hiện tại em như thế này không?"
Y đâm trúng điểm yếu đuối nhất trong cô, một cô con gái đi ra ngoài bán thân, lo lắng nhất, chính là người trong gia đình.
Cố Tiêu Tây lại uống một hớp rượu lớn, Duật Tôn đem ly rượu thả lại trên mặt bàn, "Chỉ là do em chưa từng được trải qua mà thôi, nhưng phụ nữ một khi đã được hưởng qua mùi vị này, có thể cả đời cũng không quên được." Duật Tôn nói xong, trong đầu nhớ tới biểu hiện đau tới mức không muốn sống của Mạch Sanh Tiêu mỗi lần ân ái, y khẽ mím khóe miệng, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt Cố Tiêu Tây.
Hai gò má cô ửng hồng, mới uống một ly nhỏ, đã cảm thấy cả người nóng hừng hực.
Duật Tôn đứng dậy đi tới, ôm ngang người cô, thân thể Cố Tiêu Tây mềm nhũn, mí mắt cô trĩu nặng không nâng dậy nổi, trong lúc mông lung, cảm thấy lưng của mình chạm vào giường ngủ, đôi mắt cô hơi hé mở, chỉ thấy Duật Tôn cầm thứ gì đó đặt ở đầu giường của cô, hình như là một cái máy gì đó.
Đầu Cố Tiêu Tây nặng trịch chỉ muốn ngủ, cô nhắm mắt lại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Duật Tôn dán vào tai cô nói, "Hảo hảo hưởng thụ thôi. . . . . ."
Sau đó, một đôi tay liền bắt đầu cởi y phục của cô, nội y. . . . . .
Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong một đại dương mênh mông, cô vung hai tay, nhưng làm thế nào cũng không bơi được vào bờ, động tác của người đàn ông dường như rất thô lỗ, lúc tiến vào trong thân thể cô, khiến cô đau đến mức liên tục kêu thảm thiết, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt.
Hôm sau khi tỉnh lại, cả cơ thể cô giống như vừa bị vật nặng nghiền qua nghiền lại, Cố Tiêu Tây mở mắt, ánh mắt băn khoăn nhìn một vòng trong phòng, cũng không thấy máy móc gì tối qua trong lúc mơ hồ cô đã thấy, cô nghĩ nghĩ.
Bực thật, có lẽ, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cửa phòng tắm mở ra, Duật Tôn mới vừa tắm xong, người để trần, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, y lau tóc, có thể nhìn được toàn bộ vóc dáng hoàn mĩ, "Em tỉnh rồi?"
Cố Tiêu Tây trong nháy mắt thức tỉnh, sau lưng một tầng mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, chỉ trong một giây cô cảm thấy mình dường như bị ném vào trong một hầm băng lạnh lẽo, Duật Tôn đi tới trước giường cô, khóe môi y khẽ cười, trong mắt không giấu được trêu chọc, "Không ngờ, em thật sự là. . ."
Cố Tiêu Tây đầy mặt khiếp sợ, "Anh. . . . . ." Cô nhớ tới ly rượu tối hôm qua.
"Thế này không phải rất tốt sao? Đỡ cho em mất công khước từ, chẳng qua cũng chỉ là đêm đầu tiên, đáng bao nhiêu?" Duật Tôn nói chẳng hề để ý, nhưng lần đầu tiên đối với Cố Tiêu Tây, vô cùng trân quý, cô khóc không ra nước mắt, thần sắc trở nên hết sức phức tạp.
Duật Tôn ngồi xuống mép giường, lấy ví tiền ở trên đầu giường móc ra một tấm thẻ đưa cho Cố Tiêu Tây, "Tôi cũng không bạc đãi phụ nữ của mình, em cầm lấy mà dùng."
Cố Tiêu Tây nhận lấy, cảm thấy sức nặng từ một tấm thẻ ngân hàng cũng có thể đè gẫy đôi tay của cô.
Cô muốn vứt đi, nhưng ngay cả chút khí lực này cũng không có.
Cô thậm chí không dám cãi lộn, cô đã trở thành một quân cờ trong tay Nghiêm Trạm Thanh, vai diễn này, cô làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Duật Tôn mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài, Cố Tiêu Tây nhân cơ hội vén chăn lên, trên đôi chân trắng nõn thon dài của cô còn lưu lại thứ của người đàn ông, nơi bắp đùi, máu đã khô thành một màu đỏ sậm.
Cô xuống giường, khập khễnh đi về phía phòng tắm.
Lúc đi ra, Duật Tôn đã thay xong quần áo đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt Cố Tiêu Tây mọng đỏ, dường như đã khóc, người đàn ông lơ đễnh, đôi tay gõ thật nhanh trên bàn phím máy vi tính. Vừa thấy Cố Tiêu Tây đi ra ngoài, y liền đóng websites, đem laptop đóng lại.
Duật Tôn mang cô đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, nói mình còn có việc, nên rời đi trước.
Cố Tiêu Tây bắt mấy tuyến xe buýt, đi gặp Nghiêm Trạm Thanh.
Hắn tới sớm hơn, Cố Tiêu Tây thay giầy đi vào, thần sắc cô rất cô đơn, Nghiêm Trạm Thanh ngồi trên ghế sa lon phía bên trái, "Cô làm sao vậy?"
Cánh mũi cô đau xót, "Tối hôm qua, tôi đã lên giường với y."
"Thật?" Nghiêm Trạm Thanh bật lên tiếng, y không hề bận tâm một chút nào đến cảm giác của Cố Tiêu Tây, "Tôi đã nói rồi mà, y sẽ không thật lòng đối với cô ấy."
Cô cúi thấp đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Cô không nên có vẻ mặt như thế này, chỉ là ngủ một lần thôi mà, sau này kiếm đủ tiền rồi, cũng không một ai biết chuyện quá khứ này của cô nữa, trinh tiết đổi lấy một cái tiền đồ, đáng giá vô cùng." Nghiêm Trạm Thanh chẳng hề để ý, Cố Tiêu Tây thấy thái độ hắn như vậy, trong lòng bất ngờ dâng trào lên một cỗ tức giận, chẳng lẽ ngoại trừ cô gái tên Mạch Sanh Tiêu kia, người khác trong mắt hắn đều có thể tùy ý chà đạp sao?
"Đúng rất trị giá." Cô cơ hồ nghiến răng, "Duật Tôn nói sẽ cho tôi tiền tiêu không hết, nếu như vậy, tôi cần gì phải bán mạng vì anh, tôi có thể đi theo y, phòng ốc xe hơi đều có, so với thù lao anh trả cho tôi nhiều hơn nhiều."
Nghiêm Trạm Thanh nhớ tới, Mạch Sanh Tiêu ban đầu ở Cám Dỗ, trước mặt hắn và Duật Tôn cũng đã từng nói như vậy.
Phòng ốc, xe hơi, còn có tiền đồ rộng mở.
Cố Tiêu Tây nói xong, ngực không ngừng phập phồng, thật ra thì, cô nói ra những lời này, thuần túy chỉ vì tức giận.
Nghiêm Trạm Thanh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, loại phụ nữ này thật là nuôi không nổi, "Cô có thể làm như vậy, Duật Tôn vẫn còn chưa biết là tôi gài cô tới bên cạnh y phải không? Nếu tôi nói cho y biết, cô nghĩ xem, y có thể bỏ qua cho cô hay không. Còn nữa, chuyện này nếu như bị ba mẹ cô biết, nghiêm trọng hơn, bị phát tán lời đồn đại quanh nơi cô ở, Cố Tiêu Tây, cô còn có mặt mũi sống tiếp được nữa không?"
Chính xác, nếu như những truyện đó xảy ra, cô cũng không thể sống nổi.
Cố Tiêu Tây sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô chỉ là thuận miệng. Vừa nói như vậy, Nghiêm Trạm Thanh đã sớm cắt đứt đường lui của cô, ngay từ lúc mới bắt đầu, cô nhất định chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu lại.
Cô suy nghĩ đến mất hồn, thất hồn lạc phách.
Nghiêm Trạm Thanh tùy ý khoác tay lên vai cô, nhiệt độ trước ngực y cùng với cánh tay xuyên thấu qua truyền về phía Cố Tiêu Tây, "Đừng có thực sự ép tôi, nếu cô nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Hắn tựa như một ác ma, nhưng cô lại hết thuốc chữa mà đi thích hắn.
Mỗi người đều sẽ gặp gỡ vận mệnh của chính mình, mà Nghiêm Trạm Thanh, chính là kiếp số của Cố Tiêu Tây.
Bên ngoài khí trời nóng bức, máy điều hòa trong Hoàng Duệ Ấn Tượng đều được mở ra, Mạch Sanh Tiêu dạy Tương Tư đánh đàn, Tương Tư đang nghiêm túc luyện tập, dì Hà thì đang quét dọn vệ sinh, Sanh Tiêu hai chân co lại ngồi ở trên ghế sa lon, Hải Bối cuộn mình thành một cụm nằm trên thảm bên cạnh.
Duật Tôn mở cửa bước vào, dì Hà phát hiện ra đầu tiên liền chào hỏi, Mạch Sanh Tiêu cúi đầu đọc sách, tịnh không để ý.
Duật Tôn đi vào phòng khách, Hải Bối ngoắt ngoắt cái đuôi tiến tới, y mấy bước liền tới bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh trầm xuống, cô chỉ chú ý lật trang sách, vẫn như cũ không hề ngẩng đầu.
Sanh Tiêu tóc buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo mát mẻ màu vàng chanh không có tay, phía dưới mặc một chiếc quần short màu đen, cánh tay và bắt chân thon dài nhỏ nhắn, cứ như vậy sạch sẽ vùi mình trong sa lon. Duật Tôn nhìn có chút mất hồn, cô ngước lên, thấy y ý vị nhìn mình, liền quay người, xoay lưng lại với y.
Cái đầu lông xù của Hải Bối tiến tới, cọ cọ lên đùi Sanh Tiêu. Cô cảm thấy nhột, cầm quyển sách gõ nhẹ lên đầu nó.
Duật Tôn vươn tay ôm lấy hông Mạch Sanh Tiêu, y tối hôm qua mới qua đêm ở chỗ của Cố Tiêu Tây, hôm nay đã trở về rồi, hai bên bôn ba, cũng không ngại mệt?
Sanh Tiêu để sách xuống, thần sắc lãnh đạm, y ôm, cô liền mặc cho y ôm, hai người ai cũng không nói gì, Mạch Sanh Tiêu thoáng thấy trước mắt tối sầm, cô cuống quít hạ vai, chỉ một cái chớp mắt, mắt lại bình thường.
"Sao thế?" Cảm thấy cô có gì đó không đúng, Duật Tôn hỏi.
"Không có gì." Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm, nhất định là di chứng do vụ tai nạn xe lần trước để lại, có lẽ về lâu dài, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
"Nếu có gì không thoải mái, phải nói cho tôi biết." Duật Tôn cũng sợ mắt cô gặp chuyện không may, mặc dù lúc ấy bác sĩ nói không cần lo lắng, nhưng dù sao dây thần kinh mắt bị chèn ép, không thể coi thường.
Mạch Sanh Tiêu thả hai chân xuống, xỏ dép vào, cô quay mặt sang nhìn Duật Tôn, "Tôi có nói cho anh biết, anh cũng không để ý, hơn nữa, tiền anh cho đã đủ rồi, không thể phiền ngài đại giá."
Cô một chữ một cầu đều tràn đầy châm chọc, lông mày Duật Tôn không khỏi vặn lên, một câu quan tâm của y, đổi lại cô xem thường như vậy.
Chuyện y làm, từ khi nào lại cần phải giải thích với người khác?
"Mạch Sanh Tiêu, đừng thể hiện loại thái độ như thế này với tôi, cô không phải chính là đang trách tôi ở bên ngoài nuôi Cố Tiêu Tây sao? Thế thì sao nào? Tôi thích nuôi bao nhiêu người đó là việc của tôi, cô có tư cách gì đòi quản tôi, hơn nữa, tôi để tâm hay không càng không liên quan tới cô."
Duật Tôn đứng lên, cũng có chút hối hận. Nói ra những lời này, ban đầu chỉ do y tức giận với thái độ của Mạch Sanh Tiêu, nên những lời này, cũng liền tuôn ra theo.
Sanh Tiêu nghe vậy, trong lòng vặn thắt lại, nhưng trên mặt vẫn chưa có biểu hiện gì, "Anh không cần phải tức giận, tôi càng biết không thể quản chuyện của anh, Duật Tôn, những lời này phải là tôi nói với anh mới đúng, anh bên ngoài nuôi bao nhiêu người cũng không liên quan tới tôi, anh chỉ cần mỗi tháng đưa tiền đầy đủ cho tôi là được." Mạch Sanh Tiêu cầm quyển sách trên bàn, đứng lên.
Duật Tôn sắc mặt âm độc, Mạch Tương Tư ở gần đó thấy hai người cãi vã, cũng không dám tùy tiện xen vào.
"Cô chỉ vì tiền sao?"
Sanh Tiêu đứng ở trước mặt y, cùng y giằng co, "Tôi đi theo anh, không phải vì tiền sao? Anh cũng thật biết đùa, chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao?"
Dì Hà thấy hai người càng lúc càng to tiếng, vội vàng buông việc trong tay, lại cũng không thể khuyên nhủ gì, chỉ có thể hi vọng Sanh Tiêu nói ít đi một chút.
Duật Tôn rút ví ra, lấy một xấp tiền mặt mệnh giá lớn lấy ra, đặt vào tay Mạch Sanh Tiêu, cô liếc nhìn, định bỏ vào túi, lại phát hiện quần áo mặc hôm nay một cái túi cũng không có. Cô đành phải cầm trong tay, "Vẫn còn thiếu một chút, nhưng anh cho tôi thẻ, tôi có thể quét thẻ."
Cô lướt qua Duật Tôn, chuẩn bị lên lầu.
Cổ tay lại bị y nắm kéo trở lại, thông minh như y, sao có thể không nhận ra tâm tư nho nhỏ của Mạch Sanh Tiêu, "Tiền cô cũng cầm rồi, đổi lại không phải còn có chuyện phải làm sao?"
Mạch Sanh Tiêu ráng sức nắm chặt tiền trong tay, "Anh nói đúng, nhưng cũng phải lên lầu đã chứ?"
Sanh Tiêu gạt tay Duật Tôn ra đi lên lầu, người đàn ông đi theo phía sau cô, đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Mạch Sanh Tiêu đem xấp tiền ném lên giường lớn, mấy tờ tản ra rơi trên mặt đất, cô ngồi ở mép giường, ngước mắt nhìn y.
Trong lòng Duật Tôn không khỏi cảm thấy chán ghét.
Y đi tới trước mặt Mạch Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, cô tự coi mình là gì hả?"
Y không có ý gì, đây chẳng phải là một cuộc mua bán sao?
Trong mắt Sanh Tiêu không giấu được bi thương, Duật Tôn ngồi xuống cạnh cô, hai tay đặt lên khuôn mặt nơi đôi mắt cô, ngón cái xoa xoa viền mắt cô, lại chạm vào thứ gì đó ươn ướt, Mạch Sanh Tiêu mặc dù đã cố kìm nén, nhưng vẫn không thể khống chế được.
Y cúi người xuống, hôn lên mắt cô.
Hai tay Duật Tôn ôm chặt lấy Mạch Sanh Tiêu, không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Hành động của y luôn khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác như vậy, mà Sanh Tiêu, ban đầu thiếu chút nữa cũng đã rơi vào trong những ảo giác đó.
Cô nghĩ, lúc y ở bên Cố Tiêu Tây, cũng có thể như vậy sao?
Sau khi Duật Tôn đi không bao lâu, Sanh Tiêu đã đi xuống lầu.
Hải Bối núp ở cầu thang, vừa thấy cô xuống, liền thân mật quấn chân đi theo Mạch Sanh Tiêu.
Tương Tư đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Sanh Tiêu, "Nếu em thấy rất khó chịu, chúng ta liền rời đi thôi."
"Chị, " Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Hải Bối, "Chúng ta đi không được, thay vì giãy giụa khổ sở, còn không bằng sớm chấp nhận, huống chi, chân của chị còn cần phải điều trị lâu dài."
"Sanh Tiêu, thật xin lỗi."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, trông thấy áy náy trong mắt Tương Tư, "Chị, chị lại thế nữa rồi, " giọng nói của cô cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, "Đi thôi, buổi chiều không có việc gì, ngày ngày bị chôn vùi ở trong nhà cũng sớm rỉ sét ra mất, em đưa chị ra ngoài đi dạo một chút."
Sau giữa trưa, trời nóng như đổ lửa. Mặc dù như vậy, trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn đầy ắp người, hai chị em đội mũ rộng vành chống nắng, may nhờ lúc ra ngoài Mạch Sanh Tiêu mặc quần dài, bằng không lúc này phơi nắng sẽ bị cháy hết da.
Đầu tiên cô đẩy Mạch Tương Tư tới tiệm giải khát ăn đá bào, Tương Tư nhìn thấy cách đó không xa có có một cửa hàng trang sức bạc lâu đời, "Sanh Tiêu, đẩy chị qua đó xem một chút."
Trong cửa hàng đều là những đồ trang sức nhỏ bằng bạc nguyên chất được làm thủ công, cũng chỉ rộng chừng mười mấy mét vuông, xe lăn của Tương Tư được đẩy vào trong liền cảm thấy rất chật chội, ông chủ rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu các kiểu dáng cho hai người.
Mạch Tương Tư rất thích một sợi dây chuyền, đơn giản, không có chi tiết trang trí gì, chỉ nhỏ nhắn tinh xảo.
Duật Tôn dắt tay Cố Tiêu Tây đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, thần sắc y lơ đãng, trong lúc vô tình liếc qua cửa hàng bên cạnh, lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Y ung dung thản nhiên nhìn, Cố Tiêu Tây lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn cửa tiệm đối diện kia, "Em muốn đi mua một ít đồ."
"Nơi này có cái gì tốt mà mua, em chỉ cần nói, chúng ta đến trung tâm thương mại."
"Em chỉ muốn mua chút ít đồ thôi."
Tương Tư cùng Sanh Tiêu xúm lại, ông chủ lại lấy ra mấy thứ, Tương Tư vẫn thích mỗi cái dây chuyền kia, Sanh Tiêu thấy thế, quyết định mua, "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền ạ?"
"Rẻ lắm, chỉ có 180."
Mạch Sanh Tiêu lấy tiền ra đưa tới.
Cố Tiêu Tây không nghĩ tới sẽ gặp Mạch Sanh Tiêu ở đây, cô đứng ở cửa, tay vẫn còn kéo khuỷu tay Duật Tôn.
Tương Tư nhìn thấy trước, cô ta rõ ràng ngẩn ra, Sanh Tiêu cũng không nói cho cô ta biết chuyện về Cố Tiêu Tây, cho nên Mạch Tương Tư hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, không khí nhất thời lâm vào lúng túng.
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền muốn đeo lên cho chị, quay người lại, đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa.
Cố Tiêu Tây buông tay ra, đi vào, Duật Tôn vẫn đứng chỗ cũ, cơ hồ liền chặn luôn lối ra.
"Cô bé, muốn mua thứ gì?"
Cố Tiêu Tây nhìn mệt mỏi, ánh mắt rơi vào sợi dây chuyền trong tay Sanh Tiêu, "Ông chủ, cái này còn nữa không?"
"Ôi, ngại quá, đồ chế tác của nhà chúng tôi đều rất độc đáo, mỗi kiểu dáng đều chỉ có duy nhất một cái, như vậy mới độc nhất vô nhị."
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền trong tay, cô không khỏi có chút bật cười, sao có thể giống như phim truyền hình đến vậy, tất cả mọi chuyện đều đúng lúc ở cùng một chỗ.
"Đi thôi, tôi dẫn em đi dạo chỗ khác." Duật Tôn đứng ở cửa giục Tiêu Tây.
Thật ra tính tình Cố Tiêu Tây rất ôn hòa, chưa bao giờ tranh giành với ai thứ gì, chỉ có điều cô nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, lại không khỏi không nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh, nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh đối với cô chẳng hề để ý, "Nhưng em thích sợi dây chuyền này."
Nghiêm Trạm Thanh để cho cô đau đớn, cô cũng phải khiến Mạch Sanh Tiêu nếm thử một chút mùi vị nỗi đau.
Sanh Tiêu đối với việc cô ta yêu cầu như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, người mới luôn vì được cưng chiều sinh kiêu ngạo, mà người đàn ông, vì tân sủng, đều có thể lên trời xuống đất không gì làm không được.
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt lên nhìn.
"Sợi dây chuyền này không hợp với em, đưa cho cô ấy đi." Lời Duật Tôn nói là thật, sợi dây chuyền này quả thật không thích hợp với Sanh Tiêu.
Tương Tư thấy không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng kéo tay áo Mạch Sanh Tiêu một cái, "Sanh Tiêu, không có gì đâu, chúng ta lại đi chỗ khác xem một chút."
"Sợi dây chuyền này tôi đã trả tiền rồi." Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ông chủ, đúng không?"
"Đúng đúng, dây chuyền này cô ấy đã mua."
"Tôi có thể trả gấp đôi." Cố Tiêu Tây không chút nào chịu nhượng bộ, chủ cửa hàng thấy thế, cũng chỉ xua xua tay, "Tôi đã bán ra, dây chuyền này, hiện tại tôi không làm chủ được."
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư, định đi.
"Duật thiếu, hôm nay nếu không mua được sợi dây chuyền này, em sẽ ngủ không yên."
Duật Tôn đứng chắn ở chỗ cửa ra vào chật chội, Sanh Tiêu không ra được, trong mắt của y không còn kiên nhẫn, "Mạch Sanh Tiêu."
Y mở miệng, đơn giản là để cho cô nhường lại.
"Ha, một sợi dây chuyền cũng đáng giá để tranh đoạt như vậy sao." Sanh Tiêu thả tay ra, giẫm lên sợi dây chuyền đi ra ngoài, Duật Tôn tránh người sang bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn đi qua dưới mí mắt y.
Cố Tiêu Tây nhìn dây chuyền trên đất, lúc này đã dính bẩn, thẳng tắp nằm đó.
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư rời khỏi đó không xa, lại đúng lúc gặp phải Tô Nhu, cô ả nhìn thấy Sanh Tiêu đang vừa khom đẩy xe vừa lưng trò chuyện cùng Tương Tư, dáng vẻ rất thân mật.
Cố Tiêu Tây bước chân định đi, Duật Tôn thấy thế, liền nói, "Nhặt lên."
Cô ngẩn ra, dường như không nghe rõ, "Gì cơ?"
"Không phải em thích sao? Nhặt lên."
"Nhưng nó đã bị cô ấy làm bẩn."
Duật Tôn đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú đắm chìm trong âm u độc ác, "Cố Tiêu Tây, đừng cho là tôi cưng chiều em là có thể muốn làm gì thì làm, cái gì đã đoạt được đến trong tay đều phải quý trọng, nhặt lên."
Cố Tiêu Tây nhìn âm ngột trong mắt Duật Tôn, cô không dám cãi lại, đành phải uất ức ngồi xổm xuống, nhặt sợi dây chuyền đã bị giẫm bẩn đặt vào trong lòng bàn tay.
Lúc cô đứng lên, người đàn ông khôi phục lại vẻ cưng chiều như ban đầu, y không để ý dơ bẩn, cầm lấy dây chuyền trong tay cô, "Tôi đeo cho em."
Cố Tiêu Tây trong mắt nén lệ, Duật Tôn đứng ở sau lưng cô, khóe miệng y nhẹ kéo, đem dây chuyền cài lại cho cô."Quả nhiên rất đẹp."
Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy cả người không còn cảm giác, sợi dây chuyền này giống như là gông xiềng, thật sâu thít chặt hô hấp của cô, Duật Tôn lướt qua cô đi ra phía ngoài tiệm, cô cắn chặt khóe môi, cũng đi ra ngoài.
"Chị, lát nữa quay lại em sẽ mua cho chị thứ khác nhé?" Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, Tương Tư hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa cô để ý thấy, chị rất thích sợi dây chuyền này.
"Không sao đâu" Mạch Tương Tư vỗ vỗ mu bàn tay, "Chúng ta về đi thôi, chị không muốn ở bên ngoài." Tốc độ đổi phụ nữ của Duật Tôn, thật là có thể so với thay quần áo.
"Vâng, " Sanh Tiêu đẩy cô đi về phía trước, "Chị, chị chờ một chút, em đi mua hai chai nước nhé."
"Ừ."
Sanh Tiêu buông tay ra, đi về phía quầy bán đồ lặt vặt ở cách đó không xa, Tô Nhu thấy thế, sải bước đi qua, lúc ngang qua xe lăn của Mạch Tương Tư thì tay kẽ đảo một cái, chiếc xe lăn liền theo sườn dốc lao xuống phía dưới.
Tương Tư không ngừng thét chói tai, Sanh Tiêu quay đầu lại, kêu lên một tiếng, vội lao ra giẫm lên bậc thang, thật vất vả mới chặn được xe lăn của Mạch Tương Tư lại, không đến nỗi làm cô ta bị ngã xuống.
Tô Nhu nén cười, "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy ở đây có xe lăn."
"Tô Nhu, cô thật là âm hồn bất tán."
Mạch Sanh Tiêu sợ tới mức tim thiếu chút nữa nhảy vọt lên cổ họng, Duật Tôn cùng Cố Tiêu Tây đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, Tô Nhu liếc mắt nhìn qua một cái, nụ cười liền sâu hơn, "Mạch Sanh Tiêu, cũng mới có mấy ngày, cô liền đã rơi vào hoàn cảnh này rồi sao."
"Tô Nhu, chị tôi mà bị làm sao, tôi liều mạng cũng muốn xé nát cô ra." Sanh Tiêu vội vàng trấn an Tương Tư đang bị hoảng sợ, cô liếc Tô Nhu, chỉ mình cô ta tinh thần có vấn đề, thấy Tương Tư không có việc gì xong, cô liền đẩy xe lăn đi về phía quảng trường.
Tô Nhu thấy Duật Tôn ở đây, cũng không dám làm thêm gì mờ ám, xoay người liền tự động rời đi.
Duật Tôn ôm vai Cố Tiêu Tây, "Em biết cô ta là ai không?"
Cố Tiêu Tây theo y nhìn về Tô Nhu, cô lắc đầu một cái.
"Cô ta là Tô Nhu." Duật Tôn rũ xuống hai mắt, trong mắt kéo ra một chút ý cười, "Trước kia có một người tên Nghiêm Trạm Thanh từng theo đuổi Mạch Sanh Tiêu, người này, là của vợ của hắn."
Cố Tiêu Tây hai mắt trợn tròn, cô chưa bao giờ biết Nghiêm Trạm Thanh đã kết hôn rồi, Duật Tôn bắt được trong mắt cô bi thương cùng mất mát, y lắc đầu một cái, "Cưới được người phụ nữ như vậy rõ là. . . . . . Chuyện gì cũng làm được, Nghiêm Trạm Thanh coi như là bị một cái chốt chết rồi, nếu có ngày muốn ở bên ngoài nuôi tình nhân, không bị cô ta xé xác mới là lạ."
Cố Tiêu Tây toàn thân run lên, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc nói chuyện, đôi môi cũng run rẩy, "Vậy sao? Có người vợ xinh đẹp như vậy, hắn thật có phúc khí."
Duật Tôn liếc nhìn đáy mắt ươn ướt của cô, cánh môi lơ đãng nở ra một nụ cười, lúc khoác tay kéo lấy bả vai cô, y rõ ràng cảm thấy hai vai cô cứng ngắc, Duật Tôn ngẩng đầu lên nhìn lại, đã thấy Mạch Sanh Tiêu băng qua bên kia đường, đang vẫy xe taxi.
Duật Tôn đưa Cố Tiêu Tây về Tinh Hoa Danh Thự, không ở lại lâu, liền lái xe rời đi.
Y trở lại đường dành riêng cho người đi bộ lúc trước, không mua được dây chuyền giống hệt, liền mua một chiếc giống như thế bằng bạch kim.
Hoàng Duệ Ấn Tượng đèn sáng rực rỡ, mọi người ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tivi, lúc Duật Tôn đi vào, Mạch Sanh Tiêu liếc nhìn một cái, lại đem lực chú ý quay trở về trên tivi.
Y đi tới bên người cô, đem cái hộp nhung trong túi quần móc ra đưa cho cô.
"Gì vậy?"
"Mở ra xem một chút."
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền kiểu dáng giống hệt chiếc ban ngày, có điều chỉ cần nhìn hộp bên ngoài cũng biết, tuyệt đối không phải là món trang sức bạc chỉ đáng giá một hai trăm.
"Không phải em thích sao?" Duật Tôn lấy dây chuyền ra cầm ở trong tay, "Tôi đeo lên cho em."
Mạch Sanh Tiêu ngăn động tác của y lại, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói, "Duật Tôn, tôi thật sự không hiểu nổi anh."
Nếu y bắt cô nhường, y bất chấp tất cả ưu tiên đầu tiên là Cố Tiêu Tây, cần gì phải quay trở về, còn phải làm loại chuyện có ý đền bù này, Mạch Sanh Tiêu không phải người ăn mày, không cần bố thí.
Cô muốn trả dây chuyền lại cho Duật Tôn, ngẩng đầu lên, lại đối mặt với hy vọng tràn ngập trong mắt Tương Tư, cô biết chị thích, ban ngày không mua được, trong lòng chị ấy vẫn luôn buồn buồn không vui.
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền đứng dậy, đi về phía Tương Tư, "Chị, em đeo lên cho chị."
Duật Tôn nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Y vòng đi vòng lại mấy cửa hàng mới tìm được món đồ kiểu dáng giống y như đúc, lại ngay lập tức trong đêm mang về, nhưng không ngờ rằng, cô lại ở ngay trước mặt y đưa cho người khác?
Mạch Sanh Tiêu đeo lên cho Tương Tư xong, đứng dậy ngắm nhìn, "Ừ, đúng là rất đẹp."
Tương Tư yêu thích không buông tay, trên mặt nổi lên vui sướng.
Mạch Sanh Tiêu vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Duật Tôn đang mặt lạnh nhìn về phía mình, tựa hồ đối với hành động như vậy của cô rất là bất mãn.
Duật Tôn đến vừa đúng lúc Cố Tiêu Tây nấu xong hai món mặn và một món canh, thấy y đi vào, cô sửng sốt, buổi sáng Duật Tôn không trả lời tin nhắn, cô cho là y hôm nay sẽ không tới, "Anh ăn tối chưa?"
Duật Tôn đáp, "Ăn rồi." Y ăn trên đường rồi mới tới đây.
Cố Tiêu Tây xới cơm ngồi xuống, Duật Tôn ngồi ở phía đối diện, miếng cơm ở trong miệng cô, làm cách nào cũng không nuốt xuống được. Người đàn ông tùy ý vuốt vuốt điện thoại di động, chuyển một vòng, ánh mắt lại vẫn trước sau như một rơi vào trên người cô chưa từng rời đi. Cố Tiêu Tây như nghẹn ở cổ họng, "Anh có muốn ăn thêm một chút nữa không?"
Duật Tôn lắc đầu một cái, hai món một canh làm cực kỳ đơn giản, nhưng khách quan mà nói so với Mạch Sanh Tiêu cái gì cũng không biết làm thì cũng thực sự tốt hơn rất nhiều rồi.
Cố Tiêu Tây ăn qua loa một hai miếng, mặc dù đói bụng, nhưng cô một miếng cũng nuốt không trôi.
Duật Tôn đứng dậy, y mang theo tới một bình rượu đỏ, y đi đến trước tủ rượu bên trong phòng khách, sau khi mở bình rượu đỏ ra xong, rót hai ly. Cố Tiêu Tây vừa dọn bàn xong, Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh, tay phải y khẽ lắc nhẹ ly rượu xong liền đưa về phía Cố Tiêu Tây.
"Em không muốn uống."
"Uống một chút đi, sẽ không say." Duật Tôn thấy cô không nhận, liền đem ly rượu đặt ở trước mặt cô.
Cố Tiêu Tây hai tay cầm ly rượu, Duật Tôn lắc lắc ly rượu của mình, "Chúng ta cũng đã ở cùng nhau một thời gian rồi, thế nào, em vẫn còn chưa quen sao?"
Cố Tiêu Tây một mực muốn kéo dài thời gian, mong muốn lớn nhất của cô, đó là có thể sớm rời khỏi Duật Tôn, cô muốn một công đôi việc, cuối cùng lại quá khó khăn. Duật Tôn không phải là người có thể nhẫn nại chờ đợi, cô hết sức căng thẳng nắm chặt chiếc ly, "Em. . . . . ."
"Trước đây thật sự chưa từng làm?"
Mặt Cố Tiêu Tây vụt đỏ bừng, khách quan mà nói Duật Tôn một chút cũng không để ý tới chuyện này, cô vẫn còn quá non nớt, "Anh có thể cho em thêm chút thời gian không?"
"Cố Tiêu Tây" y gọi tên của cô, "Không ai dạy cho em sao? Đàn ông không thể nhẫn nại, đừng để đến lúc “vừa mất phu nhân lại thiệt quân", nhân lúc tôi đối với em còn có hứng thú, ngủ cùng tôi."
Nghiêm Trạm Thanh cũng nhắc nhở cô như vậy, nhưng Cố Tiêu Tây không muốn, hôm nay cô đã bị đẩy tới nước này, rút lui cũng không thể được nữa, cô muốn bỏ trốn, nhưng Nghiêm Trạm Thanh chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô sợ nhất, chính là ba mẹ biết chuyện này. . . . . .
Cô cuối cùng cũng biết, cưỡi trên lưng cọp có cảm giác như thế nào.
Cố Tiêu Tây nâng ly rượu lên, uống một ngụm lớn.
Duật Tôn chỉ khẽ lắc ly rượu, nhưng một hớp không uống, mắt y chứa thâm ý liếc nhìn Cố Tiêu Tây, thấy cổ họng cô nuốt xuống, lúc này mới bật cười, khóe mắt kéo lên, tỏa ra chút tà ý mị hoặc.
"Cố Tiêu Tây, ba mẹ em có biết hiện tại em như thế này không?"
Y đâm trúng điểm yếu đuối nhất trong cô, một cô con gái đi ra ngoài bán thân, lo lắng nhất, chính là người trong gia đình.
Cố Tiêu Tây lại uống một hớp rượu lớn, Duật Tôn đem ly rượu thả lại trên mặt bàn, "Chỉ là do em chưa từng được trải qua mà thôi, nhưng phụ nữ một khi đã được hưởng qua mùi vị này, có thể cả đời cũng không quên được." Duật Tôn nói xong, trong đầu nhớ tới biểu hiện đau tới mức không muốn sống của Mạch Sanh Tiêu mỗi lần ân ái, y khẽ mím khóe miệng, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt Cố Tiêu Tây.
Hai gò má cô ửng hồng, mới uống một ly nhỏ, đã cảm thấy cả người nóng hừng hực.
Duật Tôn đứng dậy đi tới, ôm ngang người cô, thân thể Cố Tiêu Tây mềm nhũn, mí mắt cô trĩu nặng không nâng dậy nổi, trong lúc mông lung, cảm thấy lưng của mình chạm vào giường ngủ, đôi mắt cô hơi hé mở, chỉ thấy Duật Tôn cầm thứ gì đó đặt ở đầu giường của cô, hình như là một cái máy gì đó.
Đầu Cố Tiêu Tây nặng trịch chỉ muốn ngủ, cô nhắm mắt lại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Duật Tôn dán vào tai cô nói, "Hảo hảo hưởng thụ thôi. . . . . ."
Sau đó, một đôi tay liền bắt đầu cởi y phục của cô, nội y. . . . . .
Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong một đại dương mênh mông, cô vung hai tay, nhưng làm thế nào cũng không bơi được vào bờ, động tác của người đàn ông dường như rất thô lỗ, lúc tiến vào trong thân thể cô, khiến cô đau đến mức liên tục kêu thảm thiết, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt.
Hôm sau khi tỉnh lại, cả cơ thể cô giống như vừa bị vật nặng nghiền qua nghiền lại, Cố Tiêu Tây mở mắt, ánh mắt băn khoăn nhìn một vòng trong phòng, cũng không thấy máy móc gì tối qua trong lúc mơ hồ cô đã thấy, cô nghĩ nghĩ.
Bực thật, có lẽ, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cửa phòng tắm mở ra, Duật Tôn mới vừa tắm xong, người để trần, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, y lau tóc, có thể nhìn được toàn bộ vóc dáng hoàn mĩ, "Em tỉnh rồi?"
Cố Tiêu Tây trong nháy mắt thức tỉnh, sau lưng một tầng mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, chỉ trong một giây cô cảm thấy mình dường như bị ném vào trong một hầm băng lạnh lẽo, Duật Tôn đi tới trước giường cô, khóe môi y khẽ cười, trong mắt không giấu được trêu chọc, "Không ngờ, em thật sự là. . ."
Cố Tiêu Tây đầy mặt khiếp sợ, "Anh. . . . . ." Cô nhớ tới ly rượu tối hôm qua.
"Thế này không phải rất tốt sao? Đỡ cho em mất công khước từ, chẳng qua cũng chỉ là đêm đầu tiên, đáng bao nhiêu?" Duật Tôn nói chẳng hề để ý, nhưng lần đầu tiên đối với Cố Tiêu Tây, vô cùng trân quý, cô khóc không ra nước mắt, thần sắc trở nên hết sức phức tạp.
Duật Tôn ngồi xuống mép giường, lấy ví tiền ở trên đầu giường móc ra một tấm thẻ đưa cho Cố Tiêu Tây, "Tôi cũng không bạc đãi phụ nữ của mình, em cầm lấy mà dùng."
Cố Tiêu Tây nhận lấy, cảm thấy sức nặng từ một tấm thẻ ngân hàng cũng có thể đè gẫy đôi tay của cô.
Cô muốn vứt đi, nhưng ngay cả chút khí lực này cũng không có.
Cô thậm chí không dám cãi lộn, cô đã trở thành một quân cờ trong tay Nghiêm Trạm Thanh, vai diễn này, cô làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Duật Tôn mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài, Cố Tiêu Tây nhân cơ hội vén chăn lên, trên đôi chân trắng nõn thon dài của cô còn lưu lại thứ của người đàn ông, nơi bắp đùi, máu đã khô thành một màu đỏ sậm.
Cô xuống giường, khập khễnh đi về phía phòng tắm.
Lúc đi ra, Duật Tôn đã thay xong quần áo đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt Cố Tiêu Tây mọng đỏ, dường như đã khóc, người đàn ông lơ đễnh, đôi tay gõ thật nhanh trên bàn phím máy vi tính. Vừa thấy Cố Tiêu Tây đi ra ngoài, y liền đóng websites, đem laptop đóng lại.
Duật Tôn mang cô đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, nói mình còn có việc, nên rời đi trước.
Cố Tiêu Tây bắt mấy tuyến xe buýt, đi gặp Nghiêm Trạm Thanh.
Hắn tới sớm hơn, Cố Tiêu Tây thay giầy đi vào, thần sắc cô rất cô đơn, Nghiêm Trạm Thanh ngồi trên ghế sa lon phía bên trái, "Cô làm sao vậy?"
Cánh mũi cô đau xót, "Tối hôm qua, tôi đã lên giường với y."
"Thật?" Nghiêm Trạm Thanh bật lên tiếng, y không hề bận tâm một chút nào đến cảm giác của Cố Tiêu Tây, "Tôi đã nói rồi mà, y sẽ không thật lòng đối với cô ấy."
Cô cúi thấp đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Cô không nên có vẻ mặt như thế này, chỉ là ngủ một lần thôi mà, sau này kiếm đủ tiền rồi, cũng không một ai biết chuyện quá khứ này của cô nữa, trinh tiết đổi lấy một cái tiền đồ, đáng giá vô cùng." Nghiêm Trạm Thanh chẳng hề để ý, Cố Tiêu Tây thấy thái độ hắn như vậy, trong lòng bất ngờ dâng trào lên một cỗ tức giận, chẳng lẽ ngoại trừ cô gái tên Mạch Sanh Tiêu kia, người khác trong mắt hắn đều có thể tùy ý chà đạp sao?
"Đúng rất trị giá." Cô cơ hồ nghiến răng, "Duật Tôn nói sẽ cho tôi tiền tiêu không hết, nếu như vậy, tôi cần gì phải bán mạng vì anh, tôi có thể đi theo y, phòng ốc xe hơi đều có, so với thù lao anh trả cho tôi nhiều hơn nhiều."
Nghiêm Trạm Thanh nhớ tới, Mạch Sanh Tiêu ban đầu ở Cám Dỗ, trước mặt hắn và Duật Tôn cũng đã từng nói như vậy.
Phòng ốc, xe hơi, còn có tiền đồ rộng mở.
Cố Tiêu Tây nói xong, ngực không ngừng phập phồng, thật ra thì, cô nói ra những lời này, thuần túy chỉ vì tức giận.
Nghiêm Trạm Thanh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, loại phụ nữ này thật là nuôi không nổi, "Cô có thể làm như vậy, Duật Tôn vẫn còn chưa biết là tôi gài cô tới bên cạnh y phải không? Nếu tôi nói cho y biết, cô nghĩ xem, y có thể bỏ qua cho cô hay không. Còn nữa, chuyện này nếu như bị ba mẹ cô biết, nghiêm trọng hơn, bị phát tán lời đồn đại quanh nơi cô ở, Cố Tiêu Tây, cô còn có mặt mũi sống tiếp được nữa không?"
Chính xác, nếu như những truyện đó xảy ra, cô cũng không thể sống nổi.
Cố Tiêu Tây sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô chỉ là thuận miệng. Vừa nói như vậy, Nghiêm Trạm Thanh đã sớm cắt đứt đường lui của cô, ngay từ lúc mới bắt đầu, cô nhất định chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu lại.
Cô suy nghĩ đến mất hồn, thất hồn lạc phách.
Nghiêm Trạm Thanh tùy ý khoác tay lên vai cô, nhiệt độ trước ngực y cùng với cánh tay xuyên thấu qua truyền về phía Cố Tiêu Tây, "Đừng có thực sự ép tôi, nếu cô nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Hắn tựa như một ác ma, nhưng cô lại hết thuốc chữa mà đi thích hắn.
Mỗi người đều sẽ gặp gỡ vận mệnh của chính mình, mà Nghiêm Trạm Thanh, chính là kiếp số của Cố Tiêu Tây.
Bên ngoài khí trời nóng bức, máy điều hòa trong Hoàng Duệ Ấn Tượng đều được mở ra, Mạch Sanh Tiêu dạy Tương Tư đánh đàn, Tương Tư đang nghiêm túc luyện tập, dì Hà thì đang quét dọn vệ sinh, Sanh Tiêu hai chân co lại ngồi ở trên ghế sa lon, Hải Bối cuộn mình thành một cụm nằm trên thảm bên cạnh.
Duật Tôn mở cửa bước vào, dì Hà phát hiện ra đầu tiên liền chào hỏi, Mạch Sanh Tiêu cúi đầu đọc sách, tịnh không để ý.
Duật Tôn đi vào phòng khách, Hải Bối ngoắt ngoắt cái đuôi tiến tới, y mấy bước liền tới bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh trầm xuống, cô chỉ chú ý lật trang sách, vẫn như cũ không hề ngẩng đầu.
Sanh Tiêu tóc buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo mát mẻ màu vàng chanh không có tay, phía dưới mặc một chiếc quần short màu đen, cánh tay và bắt chân thon dài nhỏ nhắn, cứ như vậy sạch sẽ vùi mình trong sa lon. Duật Tôn nhìn có chút mất hồn, cô ngước lên, thấy y ý vị nhìn mình, liền quay người, xoay lưng lại với y.
Cái đầu lông xù của Hải Bối tiến tới, cọ cọ lên đùi Sanh Tiêu. Cô cảm thấy nhột, cầm quyển sách gõ nhẹ lên đầu nó.
Duật Tôn vươn tay ôm lấy hông Mạch Sanh Tiêu, y tối hôm qua mới qua đêm ở chỗ của Cố Tiêu Tây, hôm nay đã trở về rồi, hai bên bôn ba, cũng không ngại mệt?
Sanh Tiêu để sách xuống, thần sắc lãnh đạm, y ôm, cô liền mặc cho y ôm, hai người ai cũng không nói gì, Mạch Sanh Tiêu thoáng thấy trước mắt tối sầm, cô cuống quít hạ vai, chỉ một cái chớp mắt, mắt lại bình thường.
"Sao thế?" Cảm thấy cô có gì đó không đúng, Duật Tôn hỏi.
"Không có gì." Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm, nhất định là di chứng do vụ tai nạn xe lần trước để lại, có lẽ về lâu dài, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
"Nếu có gì không thoải mái, phải nói cho tôi biết." Duật Tôn cũng sợ mắt cô gặp chuyện không may, mặc dù lúc ấy bác sĩ nói không cần lo lắng, nhưng dù sao dây thần kinh mắt bị chèn ép, không thể coi thường.
Mạch Sanh Tiêu thả hai chân xuống, xỏ dép vào, cô quay mặt sang nhìn Duật Tôn, "Tôi có nói cho anh biết, anh cũng không để ý, hơn nữa, tiền anh cho đã đủ rồi, không thể phiền ngài đại giá."
Cô một chữ một cầu đều tràn đầy châm chọc, lông mày Duật Tôn không khỏi vặn lên, một câu quan tâm của y, đổi lại cô xem thường như vậy.
Chuyện y làm, từ khi nào lại cần phải giải thích với người khác?
"Mạch Sanh Tiêu, đừng thể hiện loại thái độ như thế này với tôi, cô không phải chính là đang trách tôi ở bên ngoài nuôi Cố Tiêu Tây sao? Thế thì sao nào? Tôi thích nuôi bao nhiêu người đó là việc của tôi, cô có tư cách gì đòi quản tôi, hơn nữa, tôi để tâm hay không càng không liên quan tới cô."
Duật Tôn đứng lên, cũng có chút hối hận. Nói ra những lời này, ban đầu chỉ do y tức giận với thái độ của Mạch Sanh Tiêu, nên những lời này, cũng liền tuôn ra theo.
Sanh Tiêu nghe vậy, trong lòng vặn thắt lại, nhưng trên mặt vẫn chưa có biểu hiện gì, "Anh không cần phải tức giận, tôi càng biết không thể quản chuyện của anh, Duật Tôn, những lời này phải là tôi nói với anh mới đúng, anh bên ngoài nuôi bao nhiêu người cũng không liên quan tới tôi, anh chỉ cần mỗi tháng đưa tiền đầy đủ cho tôi là được." Mạch Sanh Tiêu cầm quyển sách trên bàn, đứng lên.
Duật Tôn sắc mặt âm độc, Mạch Tương Tư ở gần đó thấy hai người cãi vã, cũng không dám tùy tiện xen vào.
"Cô chỉ vì tiền sao?"
Sanh Tiêu đứng ở trước mặt y, cùng y giằng co, "Tôi đi theo anh, không phải vì tiền sao? Anh cũng thật biết đùa, chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao?"
Dì Hà thấy hai người càng lúc càng to tiếng, vội vàng buông việc trong tay, lại cũng không thể khuyên nhủ gì, chỉ có thể hi vọng Sanh Tiêu nói ít đi một chút.
Duật Tôn rút ví ra, lấy một xấp tiền mặt mệnh giá lớn lấy ra, đặt vào tay Mạch Sanh Tiêu, cô liếc nhìn, định bỏ vào túi, lại phát hiện quần áo mặc hôm nay một cái túi cũng không có. Cô đành phải cầm trong tay, "Vẫn còn thiếu một chút, nhưng anh cho tôi thẻ, tôi có thể quét thẻ."
Cô lướt qua Duật Tôn, chuẩn bị lên lầu.
Cổ tay lại bị y nắm kéo trở lại, thông minh như y, sao có thể không nhận ra tâm tư nho nhỏ của Mạch Sanh Tiêu, "Tiền cô cũng cầm rồi, đổi lại không phải còn có chuyện phải làm sao?"
Mạch Sanh Tiêu ráng sức nắm chặt tiền trong tay, "Anh nói đúng, nhưng cũng phải lên lầu đã chứ?"
Sanh Tiêu gạt tay Duật Tôn ra đi lên lầu, người đàn ông đi theo phía sau cô, đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Mạch Sanh Tiêu đem xấp tiền ném lên giường lớn, mấy tờ tản ra rơi trên mặt đất, cô ngồi ở mép giường, ngước mắt nhìn y.
Trong lòng Duật Tôn không khỏi cảm thấy chán ghét.
Y đi tới trước mặt Mạch Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, cô tự coi mình là gì hả?"
Y không có ý gì, đây chẳng phải là một cuộc mua bán sao?
Trong mắt Sanh Tiêu không giấu được bi thương, Duật Tôn ngồi xuống cạnh cô, hai tay đặt lên khuôn mặt nơi đôi mắt cô, ngón cái xoa xoa viền mắt cô, lại chạm vào thứ gì đó ươn ướt, Mạch Sanh Tiêu mặc dù đã cố kìm nén, nhưng vẫn không thể khống chế được.
Y cúi người xuống, hôn lên mắt cô.
Hai tay Duật Tôn ôm chặt lấy Mạch Sanh Tiêu, không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Hành động của y luôn khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác như vậy, mà Sanh Tiêu, ban đầu thiếu chút nữa cũng đã rơi vào trong những ảo giác đó.
Cô nghĩ, lúc y ở bên Cố Tiêu Tây, cũng có thể như vậy sao?
Sau khi Duật Tôn đi không bao lâu, Sanh Tiêu đã đi xuống lầu.
Hải Bối núp ở cầu thang, vừa thấy cô xuống, liền thân mật quấn chân đi theo Mạch Sanh Tiêu.
Tương Tư đẩy xe lăn đi tới bên cạnh Sanh Tiêu, "Nếu em thấy rất khó chịu, chúng ta liền rời đi thôi."
"Chị, " Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Hải Bối, "Chúng ta đi không được, thay vì giãy giụa khổ sở, còn không bằng sớm chấp nhận, huống chi, chân của chị còn cần phải điều trị lâu dài."
"Sanh Tiêu, thật xin lỗi."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, trông thấy áy náy trong mắt Tương Tư, "Chị, chị lại thế nữa rồi, " giọng nói của cô cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, "Đi thôi, buổi chiều không có việc gì, ngày ngày bị chôn vùi ở trong nhà cũng sớm rỉ sét ra mất, em đưa chị ra ngoài đi dạo một chút."
Sau giữa trưa, trời nóng như đổ lửa. Mặc dù như vậy, trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn đầy ắp người, hai chị em đội mũ rộng vành chống nắng, may nhờ lúc ra ngoài Mạch Sanh Tiêu mặc quần dài, bằng không lúc này phơi nắng sẽ bị cháy hết da.
Đầu tiên cô đẩy Mạch Tương Tư tới tiệm giải khát ăn đá bào, Tương Tư nhìn thấy cách đó không xa có có một cửa hàng trang sức bạc lâu đời, "Sanh Tiêu, đẩy chị qua đó xem một chút."
Trong cửa hàng đều là những đồ trang sức nhỏ bằng bạc nguyên chất được làm thủ công, cũng chỉ rộng chừng mười mấy mét vuông, xe lăn của Tương Tư được đẩy vào trong liền cảm thấy rất chật chội, ông chủ rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu các kiểu dáng cho hai người.
Mạch Tương Tư rất thích một sợi dây chuyền, đơn giản, không có chi tiết trang trí gì, chỉ nhỏ nhắn tinh xảo.
Duật Tôn dắt tay Cố Tiêu Tây đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, thần sắc y lơ đãng, trong lúc vô tình liếc qua cửa hàng bên cạnh, lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Y ung dung thản nhiên nhìn, Cố Tiêu Tây lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn cửa tiệm đối diện kia, "Em muốn đi mua một ít đồ."
"Nơi này có cái gì tốt mà mua, em chỉ cần nói, chúng ta đến trung tâm thương mại."
"Em chỉ muốn mua chút ít đồ thôi."
Tương Tư cùng Sanh Tiêu xúm lại, ông chủ lại lấy ra mấy thứ, Tương Tư vẫn thích mỗi cái dây chuyền kia, Sanh Tiêu thấy thế, quyết định mua, "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền ạ?"
"Rẻ lắm, chỉ có 180."
Mạch Sanh Tiêu lấy tiền ra đưa tới.
Cố Tiêu Tây không nghĩ tới sẽ gặp Mạch Sanh Tiêu ở đây, cô đứng ở cửa, tay vẫn còn kéo khuỷu tay Duật Tôn.
Tương Tư nhìn thấy trước, cô ta rõ ràng ngẩn ra, Sanh Tiêu cũng không nói cho cô ta biết chuyện về Cố Tiêu Tây, cho nên Mạch Tương Tư hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, không khí nhất thời lâm vào lúng túng.
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền muốn đeo lên cho chị, quay người lại, đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa.
Cố Tiêu Tây buông tay ra, đi vào, Duật Tôn vẫn đứng chỗ cũ, cơ hồ liền chặn luôn lối ra.
"Cô bé, muốn mua thứ gì?"
Cố Tiêu Tây nhìn mệt mỏi, ánh mắt rơi vào sợi dây chuyền trong tay Sanh Tiêu, "Ông chủ, cái này còn nữa không?"
"Ôi, ngại quá, đồ chế tác của nhà chúng tôi đều rất độc đáo, mỗi kiểu dáng đều chỉ có duy nhất một cái, như vậy mới độc nhất vô nhị."
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền trong tay, cô không khỏi có chút bật cười, sao có thể giống như phim truyền hình đến vậy, tất cả mọi chuyện đều đúng lúc ở cùng một chỗ.
"Đi thôi, tôi dẫn em đi dạo chỗ khác." Duật Tôn đứng ở cửa giục Tiêu Tây.
Thật ra tính tình Cố Tiêu Tây rất ôn hòa, chưa bao giờ tranh giành với ai thứ gì, chỉ có điều cô nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, lại không khỏi không nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh, nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh đối với cô chẳng hề để ý, "Nhưng em thích sợi dây chuyền này."
Nghiêm Trạm Thanh để cho cô đau đớn, cô cũng phải khiến Mạch Sanh Tiêu nếm thử một chút mùi vị nỗi đau.
Sanh Tiêu đối với việc cô ta yêu cầu như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, người mới luôn vì được cưng chiều sinh kiêu ngạo, mà người đàn ông, vì tân sủng, đều có thể lên trời xuống đất không gì làm không được.
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt lên nhìn.
"Sợi dây chuyền này không hợp với em, đưa cho cô ấy đi." Lời Duật Tôn nói là thật, sợi dây chuyền này quả thật không thích hợp với Sanh Tiêu.
Tương Tư thấy không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng kéo tay áo Mạch Sanh Tiêu một cái, "Sanh Tiêu, không có gì đâu, chúng ta lại đi chỗ khác xem một chút."
"Sợi dây chuyền này tôi đã trả tiền rồi." Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ông chủ, đúng không?"
"Đúng đúng, dây chuyền này cô ấy đã mua."
"Tôi có thể trả gấp đôi." Cố Tiêu Tây không chút nào chịu nhượng bộ, chủ cửa hàng thấy thế, cũng chỉ xua xua tay, "Tôi đã bán ra, dây chuyền này, hiện tại tôi không làm chủ được."
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư, định đi.
"Duật thiếu, hôm nay nếu không mua được sợi dây chuyền này, em sẽ ngủ không yên."
Duật Tôn đứng chắn ở chỗ cửa ra vào chật chội, Sanh Tiêu không ra được, trong mắt của y không còn kiên nhẫn, "Mạch Sanh Tiêu."
Y mở miệng, đơn giản là để cho cô nhường lại.
"Ha, một sợi dây chuyền cũng đáng giá để tranh đoạt như vậy sao." Sanh Tiêu thả tay ra, giẫm lên sợi dây chuyền đi ra ngoài, Duật Tôn tránh người sang bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn đi qua dưới mí mắt y.
Cố Tiêu Tây nhìn dây chuyền trên đất, lúc này đã dính bẩn, thẳng tắp nằm đó.
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư rời khỏi đó không xa, lại đúng lúc gặp phải Tô Nhu, cô ả nhìn thấy Sanh Tiêu đang vừa khom đẩy xe vừa lưng trò chuyện cùng Tương Tư, dáng vẻ rất thân mật.
Cố Tiêu Tây bước chân định đi, Duật Tôn thấy thế, liền nói, "Nhặt lên."
Cô ngẩn ra, dường như không nghe rõ, "Gì cơ?"
"Không phải em thích sao? Nhặt lên."
"Nhưng nó đã bị cô ấy làm bẩn."
Duật Tôn đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú đắm chìm trong âm u độc ác, "Cố Tiêu Tây, đừng cho là tôi cưng chiều em là có thể muốn làm gì thì làm, cái gì đã đoạt được đến trong tay đều phải quý trọng, nhặt lên."
Cố Tiêu Tây nhìn âm ngột trong mắt Duật Tôn, cô không dám cãi lại, đành phải uất ức ngồi xổm xuống, nhặt sợi dây chuyền đã bị giẫm bẩn đặt vào trong lòng bàn tay.
Lúc cô đứng lên, người đàn ông khôi phục lại vẻ cưng chiều như ban đầu, y không để ý dơ bẩn, cầm lấy dây chuyền trong tay cô, "Tôi đeo cho em."
Cố Tiêu Tây trong mắt nén lệ, Duật Tôn đứng ở sau lưng cô, khóe miệng y nhẹ kéo, đem dây chuyền cài lại cho cô."Quả nhiên rất đẹp."
Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy cả người không còn cảm giác, sợi dây chuyền này giống như là gông xiềng, thật sâu thít chặt hô hấp của cô, Duật Tôn lướt qua cô đi ra phía ngoài tiệm, cô cắn chặt khóe môi, cũng đi ra ngoài.
"Chị, lát nữa quay lại em sẽ mua cho chị thứ khác nhé?" Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, Tương Tư hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa cô để ý thấy, chị rất thích sợi dây chuyền này.
"Không sao đâu" Mạch Tương Tư vỗ vỗ mu bàn tay, "Chúng ta về đi thôi, chị không muốn ở bên ngoài." Tốc độ đổi phụ nữ của Duật Tôn, thật là có thể so với thay quần áo.
"Vâng, " Sanh Tiêu đẩy cô đi về phía trước, "Chị, chị chờ một chút, em đi mua hai chai nước nhé."
"Ừ."
Sanh Tiêu buông tay ra, đi về phía quầy bán đồ lặt vặt ở cách đó không xa, Tô Nhu thấy thế, sải bước đi qua, lúc ngang qua xe lăn của Mạch Tương Tư thì tay kẽ đảo một cái, chiếc xe lăn liền theo sườn dốc lao xuống phía dưới.
Tương Tư không ngừng thét chói tai, Sanh Tiêu quay đầu lại, kêu lên một tiếng, vội lao ra giẫm lên bậc thang, thật vất vả mới chặn được xe lăn của Mạch Tương Tư lại, không đến nỗi làm cô ta bị ngã xuống.
Tô Nhu nén cười, "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy ở đây có xe lăn."
"Tô Nhu, cô thật là âm hồn bất tán."
Mạch Sanh Tiêu sợ tới mức tim thiếu chút nữa nhảy vọt lên cổ họng, Duật Tôn cùng Cố Tiêu Tây đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, Tô Nhu liếc mắt nhìn qua một cái, nụ cười liền sâu hơn, "Mạch Sanh Tiêu, cũng mới có mấy ngày, cô liền đã rơi vào hoàn cảnh này rồi sao."
"Tô Nhu, chị tôi mà bị làm sao, tôi liều mạng cũng muốn xé nát cô ra." Sanh Tiêu vội vàng trấn an Tương Tư đang bị hoảng sợ, cô liếc Tô Nhu, chỉ mình cô ta tinh thần có vấn đề, thấy Tương Tư không có việc gì xong, cô liền đẩy xe lăn đi về phía quảng trường.
Tô Nhu thấy Duật Tôn ở đây, cũng không dám làm thêm gì mờ ám, xoay người liền tự động rời đi.
Duật Tôn ôm vai Cố Tiêu Tây, "Em biết cô ta là ai không?"
Cố Tiêu Tây theo y nhìn về Tô Nhu, cô lắc đầu một cái.
"Cô ta là Tô Nhu." Duật Tôn rũ xuống hai mắt, trong mắt kéo ra một chút ý cười, "Trước kia có một người tên Nghiêm Trạm Thanh từng theo đuổi Mạch Sanh Tiêu, người này, là của vợ của hắn."
Cố Tiêu Tây hai mắt trợn tròn, cô chưa bao giờ biết Nghiêm Trạm Thanh đã kết hôn rồi, Duật Tôn bắt được trong mắt cô bi thương cùng mất mát, y lắc đầu một cái, "Cưới được người phụ nữ như vậy rõ là. . . . . . Chuyện gì cũng làm được, Nghiêm Trạm Thanh coi như là bị một cái chốt chết rồi, nếu có ngày muốn ở bên ngoài nuôi tình nhân, không bị cô ta xé xác mới là lạ."
Cố Tiêu Tây toàn thân run lên, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc nói chuyện, đôi môi cũng run rẩy, "Vậy sao? Có người vợ xinh đẹp như vậy, hắn thật có phúc khí."
Duật Tôn liếc nhìn đáy mắt ươn ướt của cô, cánh môi lơ đãng nở ra một nụ cười, lúc khoác tay kéo lấy bả vai cô, y rõ ràng cảm thấy hai vai cô cứng ngắc, Duật Tôn ngẩng đầu lên nhìn lại, đã thấy Mạch Sanh Tiêu băng qua bên kia đường, đang vẫy xe taxi.
Duật Tôn đưa Cố Tiêu Tây về Tinh Hoa Danh Thự, không ở lại lâu, liền lái xe rời đi.
Y trở lại đường dành riêng cho người đi bộ lúc trước, không mua được dây chuyền giống hệt, liền mua một chiếc giống như thế bằng bạch kim.
Hoàng Duệ Ấn Tượng đèn sáng rực rỡ, mọi người ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tivi, lúc Duật Tôn đi vào, Mạch Sanh Tiêu liếc nhìn một cái, lại đem lực chú ý quay trở về trên tivi.
Y đi tới bên người cô, đem cái hộp nhung trong túi quần móc ra đưa cho cô.
"Gì vậy?"
"Mở ra xem một chút."
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền kiểu dáng giống hệt chiếc ban ngày, có điều chỉ cần nhìn hộp bên ngoài cũng biết, tuyệt đối không phải là món trang sức bạc chỉ đáng giá một hai trăm.
"Không phải em thích sao?" Duật Tôn lấy dây chuyền ra cầm ở trong tay, "Tôi đeo lên cho em."
Mạch Sanh Tiêu ngăn động tác của y lại, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói, "Duật Tôn, tôi thật sự không hiểu nổi anh."
Nếu y bắt cô nhường, y bất chấp tất cả ưu tiên đầu tiên là Cố Tiêu Tây, cần gì phải quay trở về, còn phải làm loại chuyện có ý đền bù này, Mạch Sanh Tiêu không phải người ăn mày, không cần bố thí.
Cô muốn trả dây chuyền lại cho Duật Tôn, ngẩng đầu lên, lại đối mặt với hy vọng tràn ngập trong mắt Tương Tư, cô biết chị thích, ban ngày không mua được, trong lòng chị ấy vẫn luôn buồn buồn không vui.
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền đứng dậy, đi về phía Tương Tư, "Chị, em đeo lên cho chị."
Duật Tôn nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Y vòng đi vòng lại mấy cửa hàng mới tìm được món đồ kiểu dáng giống y như đúc, lại ngay lập tức trong đêm mang về, nhưng không ngờ rằng, cô lại ở ngay trước mặt y đưa cho người khác?
Mạch Sanh Tiêu đeo lên cho Tương Tư xong, đứng dậy ngắm nhìn, "Ừ, đúng là rất đẹp."
Tương Tư yêu thích không buông tay, trên mặt nổi lên vui sướng.
Mạch Sanh Tiêu vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Duật Tôn đang mặt lạnh nhìn về phía mình, tựa hồ đối với hành động như vậy của cô rất là bất mãn.
Tác giả :
Thánh Yêu