Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 49: Gặp nạn

Mạch Sanh Tiêu trợn trừng hai mắt, như đang nhìn vào một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt.

Đôi mắt ướt long lanh trực trào nước, Nghiêm Trạm Thanh bị cô nhìn chằm chằm không dám ngẩng đầu, máy móc lặp lại « Sanh Tiêu, em muốn gọi báo cho Duật Tôn ? »

« Anh muốn mạng của Duật Tôn ? » Cô hỏi.

Nghiêm Trạm Thanh nghe thấy giọng nói của cô lạnh lùng, mặt hắn lộ vẻ không vui, « Em đang lo cho anh ta? »

« Dù thế nào đi nữa, anh cũng không được hại anh ấy. »

" Sanh Tiêu" Nghiêm Trạm Thanh nhét điện thoại của cô vào túi quần hắn, « Anh biết em không yêu anh ta, nếu anh ta chết, em sẽ được tự do, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em không muốn như thế hay sao ? »

Cô lặng thinh, vẻ mặt lạnh lùng nghe hắn nói hết.

« Chúng ta như ngày hôm nay, đều do bị Duật Tôn hãm hại. »

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, trái tim trong lồng ngực mệt mỏi nảy nhịp, « Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng hai ta không đủ kiên định, nếu không kể cả là ai đi nữa cũng không chia rẽ được quan hệ của chúng ta, dù anh ấy có chết thì thế nào, Nghiêm Trạm Thanh, anh đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi mang tội là người thứ ba phá hoại gia đình người khác hay sao ? Nói cho cùng thì anh hại anh ấy là vì chuyện chiếc đĩa CD anh ấy dùng để uy hiếp anh? »

Một câu nói của Sanh Tiêu thẳng thắn vô cùng đồng thời cũng khiến Nghiêm Trạm Thanh xanh mặt, « Em cũng biết rõ chuyện chiếc đĩa CD, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy anh ta đẩy anh vào chỗ chết ? »

Mạch Sanh Tiêu không giải thích, đầu tiên cô không rõ cũng không muốn tin nội dung của chiếc đĩa CD, đến hôm nay những gì hắn thể hiện khiến cô muốn buông xuôi, không muốn lãng phí thêm thời gian, Sanh Tiêu xoay người định đi.

« Em đi đâu ? »

Một tay cô bị chộp lại, Mạch Sanh Tiêu dùng sức giãy dụa, « Chẳng lẽ việc tôi đi đâu anh còn muốn quản ? »

« Sanh Tiêu, trước ngày mai, em không được đi đâu hết. » năm ngón tay Nghiêm Trạm Thanh bấu chặt, bàn tay phải của hắn chỉ đơn giản vòng lên bả vai của Sanh Tiêu, chớp mắt đã đem cô giam cầm trong ngực.

« Anh thả tôi ra ngay…. »

Tô Nhu đang chờ Nghiêm Trạm Thanh tới đón, vô tình nhìn thấy hắn đang lôi lôi kéo kéo Sanh Tiêu về phía bãi đỗ xe, hai người vừa đi vừa giằng co, nhưng sức của Sanh Tiêu làm sao đấu lại được với Nghiêm Trạm Thanh, đi được nửa đường thì cô buông xuôi mặc cho Nghiêm Trạm Thanh túm lấy kéo đi.

" Trạm Thanh, Trạm Thanh......" Tô Nhu vội vàng đuổi theo, hiển nhiên là Nghiêm Trạm Thanh cũng nghe thấy tiếng gọi nhưng vờ mắt điếc tai ngơ, lấy tay đẩy mạnh Sanh Tiêu vào ghế lái phụ, lạnh lùng rời đi.

Tô Nhu vừa bực vừa hoảng, khom người thở hồng hộc, " Nghiêm...... Trạm Thanh!"

« Anh muốn làm cái gì ? » Mạch Sanh Tiêu muốn mở cửa xe ra, « Thả tôi ra. »

Nghiêm Trạm Thanh không nói một lời, tăng tốc.

Chiếc xe xuyên qua những tán cây rừng trên con đường lớn đi vào một khu chung cư nhỏ, Mạch Sanh Tiêu bị hắn ném ra khỏi xe, vào thang máy, đi lên tầng 9.

Đó là một khu chung cư khoảng hơn bốn trăm mét vuông, ba tòa nhà hai sân lớn, căn nhà Nghiêm Trạm Thanh đưa cô đến là căn nhà khá đẹp trong khu này, đồ đạc bên trong đầy đủ tiện nghi, sự tiện nghi trái ngược với khu vực heo hút hiếm người ở này. Mạch Sanh Tiêu bị Nghiêm Trạm Thanh đẩy mạnh vào phòng ngủ, sau đó liền chốt cửa trong lại.

« Anh có biết anh đang làm gì hay không ? » Việc này có khác gì bắt cóc đâu ?

« Sanh Tiêu, sáng sớm mai, anh sẽ để em về. »

« Nghiêm Trạm Thanh, anh thật sự muốn giết người ? » Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ rất đơn giản, cô không ngờ nổi trong một xã hội pháp luật như bây giờ mà mạng người lại rẻ rúng đến thế?

" Không phải anh ta chết thì sớm muộn anh cũng chết trong tay anh ta, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh phải chết sao ? » Nghiêm Trạm Thanh đi tới gần chiếc giường, tay phải nắm chặt bả vai Sanh Tiêu, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu vội vàng đẩy ra, chống cự lại bị hắn dùng sức ghim cô vào gần hắn, Nghiêm Trạm Thanh đặt cằm lên trán Sanh Tiêu, đôi mắt chứa đầy sự trống trải mà cô không nhận ra, bắt đầu từ khi nào mà đôi chút động chạm từ hắn cũng khiến cô muốn khước từ ?

Mạch Sanh Tiêu không biết, Nghiêm Trạm Thanh cũng không hay.

" Sanh Tiêu, có phải em yêu anh ta rồi không ? »

Khóe môi Sanh Tiêu khẽ cong lên, muốn thề thốt phủ nhận nhưng không cách nào mở miệng, Nghiêm Trạm Thanh thấy cô không nói lời nào thì cho là đúng, « Em đã quên anh ta đối xử với em thế nào rồi sao? Người như thế, em cũng yêu được ?

« Vậy tôi phải yêu người như thế nào ? »

Vòng tay Nghiêm Trạm Thanh ôm cô hơi nới lỏng, Mạch Sanh Tiêu nhân cơ hội đó dùng sức đẩy hắn ra, vùng chạy được mấy bước thì bị hắn bắt trở về, « Anh ta quan trọng đến như thế hả? Anh không cho em đi ! »

« Vì sao anh vẫn không hiểu? » Hôm nay, dù có phải đơn độc, dù đứng ở một vị trí khác cô cũng sẽ liều mạng mình để báo tin cho y, chỉ vì cô không muốn chứng kiến tại nạn chết người.

« Đúng, anh không hiểu, anh không thể hiểu nổi tại sao em lại làm như vậy ? »

Mạch Sanh Tiêu bị hắn cưỡng chế trên giường không thể động đậy, cô dứt khoát im lặng không nói một lời.

Nghiêm Trạm Thanh thấy cô như vậy thì bình tĩnh lại, một cánh tay khoát lên người cô, Sanh Tiêu thấy thế xoay người quay lưng vào hắn. Động tác của hắn cứng đờ giây lát, rồi lại tiếp tục ôm lấy eo cô.

Mạch Sanh Tiêu chẳng kháng cự, cô nhắm mắt lại, không động đậy.

« Sanh Tiêu, anh ở bên em đây, đừng sợ. »

" Trạm Thanh."

Nghe cô gọi tên, trái tim Nghiêm Trạm Thanh lại nảy tưng tưng như chim sẻ.

“Từ ngày em biết anh, anh đẹp trai lại có điều kiện tốt, em còn ít tuổi nên rất dễ dàng yêu mến anh. Sau này mới biết anh có Tô Nhu rồi, dù anh chỉ xem em như người thay thế Tô Nhu nhưng em cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng mấy tháng trời. Em luôn phải tự động viên bản thân rằng, em ở lại bên anh chỉ vì tiền học phí. Khai giảng xong, em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa, lại càng không bao giờ ngờ tới anh nói anh thích em…"

Hai bàn tay Sanh Tiêu cuộn chặt thành nắm đấm đặt ở trước ngực, “Em đã từng thật sự nghĩ rằng, có khi nào may mắn mỉm cười, hai ta sẽ được ở bên nhau, vì sao người khác có thể hạnh phúc, còn em thì không? Em cũng có quyền được hạnh phúc chứ, lại một lần nữa em không thể ngờ được, cha mẹ anh không phải là chướng ngại lớn nhất giữa hai đứa mình, mà rào cản lớn nhất lại là quá khứ của em.

" Sanh Tiêu, em đừng nói nữa."

“Ở Thiên Sắc, anh cho rằng làm em sảy thai là có thể gạt bỏ hết quá khứ của em phải không?" Nói đến đây hai bả vai Sanh Tiêu run lẩy bẩy, “Không thể đâu, vì chuyện của em và Duật Tôn anh luôn đặt trong lòng…."

" Sanh Tiêu......" Nghiêm Trạm Thanh dùng sức kéo Mạch Sanh Tiêu lại, "Chúng ta bắt đầu lại được không?

Quay lại, bắt đầu mới?

Đã qua hết rồi, phải bắt đầu lại như thế nào?

" Trạm Thanh, anh sẽ ly hôn vì em chứ?"

Mạch Sanh Tiêu cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang dán sát vào lưng cô cứng ngắc, đám cưới hai nhà Tô Nghiêm, chắc chắn ông Nghiêm sẽ không bao giờ để Nghiêm Trạm Thanh tùy tiện ly hôn, Mạch Sanh Tiêu hiểu điều này hơn ai hết, nhưng vì Nghiêm Trạm Thanh đau đớn, cô còn muốn nỗi đau đó của hắn nhân lên bội lần.

“Anh đừng nói với em là, trừ hôn nhân ra, cái gì anh cũng có thể cho em."

Sự thật thì đây chính là điều Nghiêm Trạm Thanh muốn nói với cô. Đó là điều duy nhất hắn chắc chắn.

Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, cô lo, Duật Tôn đã xảy ra chuyện.

Nghiêm Trạm Thanh không nhận ra dòng suy nghĩ của cô đã bay tới một nơi khác, dù có đôi khi Duật Tôn độc miệng, ra tay quá đáng nhưng dù thế nào đi chăng nữa Sanh Tiêu cũng không muốn y gặp chuyện chẳng lành, cô biết dù cô có liều mạng thật như đã nói thì có mười cái mạng cô cũng không thoát khỏi Nghiêm Trạm Thanh được, vì vậy Sanh Tiêu yên tĩnh nằm trên giường, cố gắng hít thở đều đều.

" Sanh Tiêu?" Một giờ sau, Nghiêm Trạm Thanh xoay người, thấy Sanh Tiêu đã ngủ say.

Hắn thầm thở dài, thoải mái nghiêng nửa người còn lại trên giường, tay phải ôm lấy eo Sanh Tiêu, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, rất tỉnh táo, cô giữ nguyên tư thế đó chừng nửa giờ đồng hồ, đến tận khi chắc chắn Nghiêm Trạm Thanh đã ngủ say mới ngưng thở, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, dậy khỏi giường.

Rất lâu rồi Nghiêm Trạm Thanh không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, cặp mi dày rậm khẽ rủ xuống, vẻ mặt an tường.

Sanh Tiêu muốn lấy lại di động của cô, nhưng vì sợ sẽ làm Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại nên đành thôi, cô rón rén bước về hướng cửa ra vào. Lúc sắp đi, vẫn lo Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại được nên cô khóa trái cửa phòng.

Chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà, sắc trời nhá nhem tối.

Cô mặc lễ phục dự thi, đầu không nhớ nổi số điện thoại của Duật Tôn, nhìn trời thế này chắc sắp sáu giờ tối rồi. Cô nhớ ra Duật Tôn đã hẹn thi xong sẽ tới đón cô, Sanh Tiêu vội vàng bắt một chiếc taxi, đi về hội trường diễn ra cuộc thi.

Đến nơi cô cũng không thấy Duật Tôn, đang đứng lo lắng được một lúc thì thấy chiếc xe hơi của y đang lao vút từ cổng lớn vào.

Mạch Sanh Tiêu vội chặn lại, không đợi y ngừng xe hẳn đã chui vào xe, "Nhanh! »

« Chuyện gì mà sợ thành thế này ? »

« Có người muốn giết anh, thật đấy…. » Mạch Sanh Tiêu vuốt ngực mấy cái, Duật Tôn đánh tay lái, chiếc xe vòng ra đường cái, « Chính tai em nghe được, có lẽ là ngày hôm nay. »

« Ai muốn giết tôi ? »

Hai mắt Sanh Tiêu mở lớn, ánh mắt nhanh chóng quay đi giấu giếm « Em…em chỉ nghe thấy tiếng nói. »

Duật Tôn tập trung lái xe không hỏi thêm nữa, y lấy di động ra đang bấm số gọi thì phát hiện từ kính chiếu hậu mấy chiếc Buick có rèm che đang đuổi theo phía sau. Y để chiếc điện thoại xuống, vội giẫm chân ga phóng vút xe lên phía trước, « Giữ chặt dây an toàn đấy ! »

Mạch Sanh Tiêu vội vàng làm theo, chiếc xe biến thành một con ngựa hoang mất cương, gào rú những âm thanh tê tái đến thấu xương bay nhanh lên phía trước, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt lấy dây an toàn, mấy chiếc xe đằng sau vẫn kiên trì đuổi theo không từ bỏ, vì đây là đường quốc lộ cho nên chiếc xe thể thao của Duật Tôn không thể phát huy được ưu điểm, muốn thoát khỏi những chiếc xe này chỉ còn cách chạy lên cao tốc.

Sườn mặt của y tuấn tú mà hung ác nham hiểm, động tác đánh lái thành thạo lão luyện.

Cua một đường xinh đẹp chiếc xe thể thao đã lên được đường cao tốc, chỉ vài giây sau đã kéo ra khoảng cách rất xa với mấy chiếc còn lại.

Mạch Sanh Tiêu thấy thế, trái tim đang treo lủng lẳng cũng hạ xuống, còn thần sắc Duật Tôn có vẻ nghiêm túc, không hề buông lỏng cảnh giác.

Trên khúc đường từ ngoại ô vào, có ba chiếc xe tải chở hàng, một chiếc trước, hai chiếc phía sau.

Duật Tôn nhờ linh tính nhạy bén nhanh chóng phát hiện ra điều lạ lùng, chiếc xe có rèm đen ngay phía trước cũng giảm tốc độ hẳn, có vẻ như đang chờ Duật Tôn đạp ga phóng vọt lên, Sanh Tiêu trông thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, những chiếc xe bên cạnh dần biến mất, xe thể thao của Duật Tôn phóng vọt lên trước chiếc xe có rèm che màu đen, Sanh Tiêu sợ hãi hét lên, hai tay dùng sức ôm chặt lấy tay nắm ở cửa xe.

Rầm---

Chiếc xe có rèm che nhanh bị đánh bật ra khỏi làn đường, lộn nhào mấy vòng trên xa lộ, tên lái xe bị bắn ra ngoài cửa sổ xe.

Đánh tay lái, tiếng phanh xe sắc nhọn chói tai như muốn xé rách màng nhĩ, sau đó Duật Tôn lại tăng tốc, thần sắc thong dong, không hề tỏ ra bối rối.

Mấy chiếc xe lại tiếp tục đuổi theo trên cao tốc, đoạn đường đằng trước đã bị mấy chiếc xe tải chắn lại, đối phương hiển nhien là hiểu rõ cách thông thường không thể đối phó với Duật Tôn, ngược chiều lại cũng có ngày càng nhiều chiếc xe ập tới, chẳng mấy chốc xe của hai người bị bao vây xung quanh.

Đầu Sanh Tiêu đã đổ đầy mồ hôi, cô sợ sẽ làm Duật Tôn phân tâm nên cố cắn chặt môi dưới không dám nói một lời.

Đuôi xe bị va chạm, chiếc xe hơi lệch khỏi quỹ đạo, thiếu chút nữa lao ra khỏi thanh chắn bảo vệ bên đường.

Bên cạnh đường chính là vực sâu, chiếc xe tải phía trước giảm tốc độ, mấy chiếc xe phía sau đã đuổi kịp, không ngừng va chạm vào đuôi xa Duật Tôn, Duật Tôn không ngồi yên chờ chết, y dặn Sanh Tiêu ngồi cho chắc xong, lợi dụng lúc khoảng cách giữa hai xe tải giãn ra y lách tay lái xuyên qua.

Mạch Sanh Tiêu cảm giác như cả người nghiêng sang một bên, sợ hãi không ngăn nổi tiếng kêu ra khỏi cổ.

Đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, đến khi ngỡ rằng đã thoát khỏi hiểm nguy thì đuôi xe bị va chạm rất mạnh, xe hơi bị bay ra khỏi tấm chắn bảo vệ đường, Duật Tôn vội vàng phanh xe lại, nhưng nửa thân xe đã lao ra ngoài vách núi!

Mạch Sanh Tiêu thở hổn hển, hai đùi run rẩy không ngừng.

Đối phương thấy vậy, tất nhiên là không bỏ qua, Duật Tôn vừa muốn lùi lại, chiếc xe tải đằng sau đã tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe y, chiếc xe thể thao ngay lập tức rơi xuống vách núi.

Mấy chiếc xe trên xa lộ đều dừng lại vây quanh trước vách núi đó.

Chiếc xe như quả bóng cao su lăn xuống vực núi, mấy người tận mắt trông thấy y rơi xuống tận đáy vực thì quay ra túm tụm bàn tán.

« Đúng là ứng với câu, chết không có chỗ chôn. »

« Đi thôi, còn phải xử lý mấy cái xe này nữa. »

Mấy người họ vững lòng tin rằng không một ai rơi xuống vực có thể sống sót. Sau đó nhanh chóng lái xe đi mất hút.

Mạch Sanh Tiêu cảm nhận được cơn đau đầu choáng váng đánh úp tới, hình như chiếc xe đã lộn rất nhiều vòng mới dừng lại, vất vả lắm cô mới mở được mắt ra, phát hiện bản thân đã bị văng ra khỏi cửa sổ xe nằm rạp trên mặt đất ẩm ướt lầy lội.

Cả người đau nhức như bị đá đập vào, lúc mở mắt ra lần nữa, tầm mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng mờ ảo mông lung.

Cô xoa xoa đôi mắt, cảm thấy rõ ràng hơn một ít, thoáng thấy xe của Duật Tôn chỉ cách cô chừng 2,3 mét thì khập khiễng chạy đến, " Duật Tôn?"

Chiếc xe thể thao với giá trên trời, gặp tai nạn mới biết đáng giá, chỉ có thân xe hơi biến dạng, nếu không có chiếc xe này hai người chắc rằng đã sớm tan xương nát thịt rồi.

Mạch Sanh Tiêu leo sang phía bên cạnh xe khác, kéo cửa ra, túi khí an toàn đã bung hết, nhưng khuôn mặt Duật Tôn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh táo nào.

" Duật Tôn, Duật Tôn?" Cô nắm lấy hai vai Duật Tôn lắc lắc.

Duật Tôn choáng váng, khó khăn lắm mới thanh tỉnh lại, « Chân anh bị kẹt, không nhúc nhích được. »

Mạch Sanh Tiêu quỳ hai gối xuống đất nhìn thật kỹ, quả đúng là đầu xe biến dạng đè lên hai đùi của Duật Tôn, trên người Duật Tôn không thấy có vết thương khác, sắc trời lúc này đã gần tối hẳn, « Làm sao bây giờ ? » Liệu xe ô tô có nổ giống trong ti vi hay không ?

Y thử chuyển động nhẹ nhàng nhưng bị đau đớn đánh ập lại, đành hít lấy hơi lạnh vào phổi để cân bằng.

Thấy vậy, Mạch Sanh Tiêu dùng tay cào bới ra, tay cô bị dây thép cào phải đau rát, vất vả lắm mới tạo được một khe hở nhỏ, cô vội bảo với Duật Tôn thử rút chân ra lại lần nữa, « Có được không ? »

Khuôn mặt nhỏ của cô khẽ nghếch lên, hai má bị bám đầy những vết bùn khô nâu vàng, thật sự rất nhếch nhác, đùi phải có thể khẽ cử động được, may mà mui xe không biến dạng quá lớn, nếu không đôi chân của y chắc sẽ chẳng giữ lại được. Y đẩy túi khí ra, thấy Sanh Tiêu đang dùng hai tay cố sức đẩy mui xe lên, « Không phải em quý trọng nhất là đôi tay này hay sao ? »

Mạch Sanh Tiêu vờ như không nghe thấy, khuôn mặt dần đỏ hồng. Một tay cô lôi chân trái của Duật Tôn, mạch máu trên mu bàn tay bị kéo căng đến xanh đen, y trông thấy, càng cố sức, cúi người dùng lực rút được cả hai chân ra ngoài.

Hai tay Sanh Tiêu ôm chặt lấy eo Duật Tôn, ra sức thêm lần nữa, y thoát ra được ngoài, cả người đè lên cô, nặng như muốn ép bẹp lục phủ ngũ tạng của Sanh Tiêu.

« Thế nào rồi ? Không sao chứ ? »

Duật Tôn thử cử động, khá ổn, không bị thương vào xương, chỉ bầm tím ngoài da thôi, « Anh cứ nghĩ rằng, em ước anh chết đi. »

« Anh mà chết, em cũng không thoát được khỏi chỗ này. »

Khóe môi Duật Tôn khẽ uốn cong, lấy điện thoại di động ra thì phát hiện không có sóng, « Nơi này, dù là ai cũng khó mà thoát… »

Hai người ngồi dưới đất, trên đường cao tốc hết xe chiếc xe đắt tiền này đến chiếc giá trị khác đi qua, hò hét đến nổ cổ cũng không ai phát hiện ra hai người họ. Mạch Sanh Tiêu muốn đứng dậy lại bị Duật Tôn kéo ngồi xuống, « Sẽ có đội cứu hộ đến ngay bây giờ thôi, họ chẳng phải ngu ngốc đâu. »

Xảy ra tai nạn lớn như thế, lại ở trên đường cao tốc, cô không lo sẽ bị qua đêm ở chỗ này. Sanh Tiêu chỉ sốt ruột, « Nhỡ như họ cho rằng chúng ta đã chết rồi thì phải làm sao ? Chẳng lẽ chúng ta phải chết đói ở đây hay sao ? »

Duật Tôn vươn tay, nhìn thấy bàn tay y tới gần, Sanh Tiêu vô thức né mặt sang một bên.

Tay Duật Tôn giữ lấy cằm cô, tay còn lại đặt lên trán Sanh Tiêu, bấy giờ cô mới thấy đau, giọng nói khàn khàn, « chảy máu. »

Rơi từ trên cao như thế xuống, còn sống đã là kỳ tích.

Bàn tay Duật Tôn đè lên trán cô không buông, y tựa vào một bụi cây nhỏ, để Sanh Tiêu gối lên vai mình, « Em bảo có người muốn hại anh, là Nghiêm Trạm Thanh hả ? »

Trong mắt Sanh Tiêu không giấu giếm được sự bối rối, vội nhắm chặt lại.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Duật Tôn sáng ngời trong đêm tối, nơi đó có hung ác có nham hiểm còn có cả huyết lệ nữa, Sanh Tiêu động đậy, « Sao đến giờ vẫn chưa có người đến nhỉ ? »

« Đã bảo em đừng cử động rồi mà ? »

"Anh mới đừng có cử động ấy, coi chừng kiếp sau lại phải ngồi trên xe lăn. »

« Giống chị của em hả ? »

Bàn tay phải Mạch Sanh Tiêu vụng về vươn ra, xoa xoa lên chỗ chân vừa bị mắc kẹt của Duật Tôn, nửa người Duật Tôn khẽ ngả ra, khuôn mặt tuất tú hơi nhăn lại.

Lơ đãng, khóe miệng Sanh Tiêu khẽ cười, đôi mắt ngước lên nhìn lại phát hiện ra tầm nhìn mông lung mờ ảo, cô cụp hai mắt xuống, hoảng hốt « Tối quá, sao chẳng nhìn thấy gì cả ? »

Duật Tôn mở điện thoại lên, ánh sáng lan tràn đủ để soi rọi một không gian nhỏ.

Mạch Sanh Tiêu vươn tay, càng sợ hãi khi phát hiện ra cả hai tay của mình cô cũng không thấy được, sắc mặt cô trong giây lát trắng bệch, « Mắt em không nhìn thấy, thật sự không thấy gì. »

Duật Tôn nghe vậy, vội ngồi thẳng lên, mặt Sanh Tiêu đầy sợ hãi, liên tục lấy tay gạt tóc từ gò má sang hai bên mang tai, « Có phải trời tối rồi không ? Duật Tôn, anh ở đâu ? Anh đã đi chưa ? »

Duật Tôn cầm lấy tay cô, theo đà ôm cô vào lòng, « Anh ở đây, không sao đâu, tối rồi. »

« Có thật không ? » Đôi mắt Sanh Tiêu mờ mịt chớp chớp, « Sao lại tối như vậy nhỉ, anh cũng không nhìn thấy em phải không ? »

" Sanh Tiêu."

« Anh nhìn thấy được em, có phải không ? » Mạch Sanh Tiêu rất đau đầu, vừa rồi không cảm thấy nhưng bây giờ càng lúc càng đau dữ dội, « Em mù rồi ? Em không muốn, em không muốn. » Sanh Tiêu nằm trong lòng y bất an giãy dụa, cô lo lắng không thôi, hai mắt mông lung đong đầy sợ sệt, y ôm Sanh Tiêu càng chặt thêm, một bàn tay che lên mắt cô «Đừng lo, chờ khi mở mắt ra lần nữa, em sẽ lại nhìn thấy. »

« Em không tin. » Mạch Sanh Tiêu khóc thành tiếng, nước mắt bỏng rát chảy qua kẽ tay y, « Anh bỏ tay ra đi. »

« Em không tin cũng phải tin. » Giọng nói Duật Tôn trở nên cứng cỏi, “Anh đã nói em có thể nhìn thấy thì em nhất định sẽ thấy."

“Rõ ràng là em đã mù." Mạch Sanh Tiêu dùng hết sức bình sinh nắm lấy mu bàn tay y, sức cô rất lớn, chỉ cần kéo tay Duật Tôn ra thôi, Sanh Tiêu rất muốn mở mắt ra, nhưng rồi mí mắt lại cụp xuống, Duật Tôn cúi người, hôn lên đôi mắt cô.

Cô nhíu mày, không mở nổi mắt.

Nụ hôn của y đầy ngang ngược, hôn lên khóe mắt cô, hôn mãi, hai tay Sanh Tiêu vòng lên sau lưng Duật Tôn, “Có thật không? Em mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy sao?"

« Người khác nói em có thể không tin, nhưng anh nói em phải tin. » Duật Tôn nhè nhẹ hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của cô, « Anh nói muốn em, không phải em cũng ngoan ngoãn lên giường anh còn gì ? »

« Duật Tôn, anh thật là… »

Y cười yếu ớt, đôi mắt khẽ chớp, không giấu nổi lo lắng trên khuôn mặt.

« Được, em sẽ không mở mắt. » Mạch Sanh Tiêu không dám mở mắt, cô sợ rằng khi giơ năm ngón tay lên chỉ thấy bóng tối, quanh quẩn trong không khí chỉ còn hương nước hoa nhàn nhạt của Duật Tôn, hai tay cô giữa chặt lấy ống tay áo của y, đặt gò má lên vai y.

*

Nghiêm Trạm Thanh vẫn ngủ như vậy mấy tiếng đồng hồ, lâu lắm rồi hắn mới ngủ ngon đến thế, bàn tay vô thức sờ sờ sang chỗ bên cạnh, hồi lâu chẳng được gì.

Trong cơn ngái ngủ hắn vội mở mắt, bên cạnh trừ nếp nhăn của drap giường, không còn người. Hết hẳn cơn buồn ngủ, hai mắt của hắn trợn trừng, bật người ngồi dậy, trong phòng trừ hắn, không thấy bóng dáng của Mạch Sanh Tiêu đâu, " Sanh Tiêu......"

Nắm tay hắn đấm mạnh lên tường, đi tới cửa, mở tay nắm, mới biết cửa bị khóa.

Nghiêm Trạm Thanh không khỏi hối hận, sao mà hắn lại ngủ say đến vậy ?

Điện thoại đúng lúc vang lên, tiếng chuông quanh quẩn trong căn phòng kín, hồi lâu mới có tiếng đáp lại, Nghiêm Trạm Thanh lấy điện thoại ra, nhấn phím « Alo ? »

« Alo, Nghiêm thiếu, chuyện anh giao chúng tôi đã hoàn thành gọn ghẽ. » Âm thanh của đối phương đầy hưng phấn muốn khoe công, « Chiếc xe đó bị xe của chúng tôi đâm vào rơi xuống vách núi, có lẽ thi thể cũng khó mà tìm được. »

Nghiêm Trạm Thanh thở ra, sắc mặt thoáng thư giãn, « Làm tốt lắm. » Hắn định tắt máy, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi thêm một câu « Trong xe còn người nào không ? »

« À, còn có một cô gái, được nửa đường thì cô gái đó lên xe, đúng là số đen thật, bộ quần áo cũng rất đắt tiền, hình như là chiếc váy màu vàng thì phải…. »

« Cô ấy lên xe từ chỗ nào ? »

« Đại lộ Thời Đại. »

Đúng là nơi diễn ra cuộc thi của Sanh Tiêu, nhất định là cô ấy quay lại đại lộ Thời Đại chờ Duật Tôn.

« Nghiêm thiếu, anh cứ yên tâm, chúng tôi đã làm sạch sẽ không để lại dấu vết. »

Lòng bàn chân Nghiêm Trạm Thanh lạnh buốt, cả người như bị kéo giãn ra, bàn tay nắm điện thoại run rẩy không ngừng nghỉ, hồi lâu mới hét lên mấy chữ, « Mẹ nó, chết hết đi cho tôi ! »

" Sanh Tiêu!" Trước mắt Nghiêm Trạm Thanh tối sầm, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Trong lồng ngực bắn ra hai chữ Sanh Tiêu, sau rốt như đã bị lấp kín, thở cũng không nổi.

*

Mạch Sanh Tiêu an tường tựa lên vai Duật Tôn, xa xa truyền đến tiếng còi ô tô, cô xoay người sợ hãi ngồi thẳng lên, đôi mắt nhắm chặt không thấy gì, hai bàn tay mò mẫm xung quanh, « Duật Tôn, anh ở đâu, có phải anh đi rồi không ? »

« Anh ở đây. » Duật Tôn cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang khua khoắng lung tung, bàn tay y ấm áp, nắm chặt lấy tay cô, làm mạch Sanh Tiêu an tâm vô cùng.
Tác giả : Thánh Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại