Chiêu Quân Săn Chồng

Chương 4-2

@Ta thật ngại, nhưng tiểu muội muội, đại tỷ tỷ ta lớn tuổi lắm rồi bận và lười, hai nữ nhi của ta tuổi đã bằng số lẻ tuổi của các muội đó và chúng quậy lắm. Nhưng ta sẽ cố gắng hoàn thành các truyện còn dang dở sớm bởi vì qua Tết ta sẽ lại bận đến T4. Thành thật xin lỗi!

Chương 4.2

Nhún người chạy nhanh khỏi đường mòn, tiến đến gian phòng nhìn lại, quả nhiên thấy bộ dáng trang chủ đang cười to.

Là thật, không phải hắn nghe nhầm, cũng không phải ảo giác!

Lúc trước, chuyện này cũng không hề hiếm lạ, trang chủ vốn là người cởi mở, nhưng mà ba năm gần đây, đừng nói nở nụ cười sảng khoái như vậy, trang chủ ngay cả mỉm cười cũng không thật lòng, nhiều lắm chỉ kéo căng khóe miệng cố gắng hiện ra một cái tươi cười, vậy mà...

Đột nhiên nhớ tới Đàm Tam cô nương mới vừa rồi khác thường, hắn đột nhiên quay đầu nhìn phía cửa vườn. Là vì nàng sao?

Nếu... Nếu Đàm Tam cô nương có khả năng làm cho trang chủ khôi phục trở lại bộ dáng quá khứ thì tốt quá!

Hiếm thấy hai ngày này Đàm Chiêu Quân ngoại trừ ra ngoài gửi thư về quê nhà ở Lạc Dương, đều ở trong Hà viện không có ra ngoài đi dạo, nhưng Thu Phong vẫn phát hiện Tam tiểu thư của nàng lại đang làm chuyện kỳ quái.

"Tiểu thư, người vẽ nhiều bức tranh cái ghế dựa kỳ quái như vậy làm chi vậy?" Thu Phong một bên mài mực, một bên tò mò hỏi.

"Tùy ý vẽ thôi." Đàm Chiêu Quân lẩm bẩm.

"Tiểu thư vẽ những cái này thoạt nhìn đều rất kỳ quái nha!" Thu Phong đã nghiên cứu hai ngày, vẫn không thể xác định chủ tử muốn làm cái gì.

"Phải không?" Không phải muốn cãi vả mà nghiêm túc nói.

"Đúng vậy! Rõ ràng là ghế dựa, nhưng cái ghế dựa này lại thêm bốn bánh xe, thoạt nhìn cực kỳ quái lạ." Thu Phong gãi gãi đầu. Chưa từng thấy qua ghế dựa có thêm bánh xe đâu.

"Chính xác!" Nàng vẫn không yên lòng đáp lời.

Thu Phong khó hiểu nhìn tiểu thư. Tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy? Hai ngày này vẫn vùi đầu với mấy bức vẽ ghế dựa kỳ quái này, hình dạng tuy rằng đều na ná như nhau, nhưng vẫn nhìn ra được luôn luôn có sự cải biến.

"Tiểu thư, nô tì thật sự không muốn hối thúc người, nhưng người có đang suy nghĩ giải pháp hay không? Mỗi ngày người đều hướng Hạnh viện đến, cùng Doãn trang chủ trao đổi, kết quả rốt cuộc như thế nào? Doãn trang chủ khi nào mới có thể tin tưởng chúng ta rất thành tâm, sẽ không quỵt nợ, để chúng ta có thể trở về nhà?"

Dừng bút lại, Đàm Chiêu Quân cuối cùng cũng chú ý đến nàng.

"Như thế nào? Ở nơi này không tốt sao?" Nếu Thu Phong không thích ở lại Bích Liễu sơn trang, như vậy phải nghĩ một lý do đưa nàng về nhà.

"Nơi này tốt lắm, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình thôi!" Thu Phong lắc lắc đầu.

"Vậy liền đem nơi này trở thành nhà của mình không phải là được sao."

"Chuyện này sao được!" Tiểu thư nói như vậy rất khó hiểu, giống như dự định ở lại đây luôn vậy.

"Thế nào lại không được?" Đàm Chiêu Quân liếc xéo nàng."Ta nói được là được."

"A?" Thu Phong há hốc mồm, nhịn không được lẩm bẩm. "Tiểu thư cũng không phải là nữ chủ nhân của Bích Liễu sơn trang, sao có thể nói được là được! Da mặt nô tì cũng không dày như thế."

"Rất nhanh sẽ được." Đàm Chiêu Quân nhỏ giọng nói thầm, mặc dù là tạm thời.

"Cái gì?" Thanh âm của tiểu thư ngậm trong miệng, nàng không có nghe rõ.

Đàm Chiêu Quân cố ý nói: "Ta nói, ý của ngươi nói là da mặt ta dày sao?"

"Nào có, nô tì rõ ràng chưa nói đến tiểu thư nha!" Thu Phong lại kêu oan.

"Quên đi." Nàng phất phất tay, thay đổi đề tài. "Thu Phong, ngươi nhìn cái ghế ta vẽ, nghĩ xem nếu như ngươi ngồi ở trên, muốn tự mình di chuyển ghế, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Làm như thế nào? Liền đứng lên đẩy cái ghế đi!" Thu Phong không chút nghĩ ngợitrả lời.

"Ta nói là ngươi đang ngồi ở trên ghế... Nói ví dụ như, nếu hôm nay chân ngươi bị thương, không có biện pháp đứng lên, ngươi phải làm như thế nào để di chuyển?"

"Như vậy sao..." Thu Phong nghiêng đầu, nghiên cứubức vẽ, một hồi lâu mới lấy tay chỉ vào cái bánh xe trên bức vẽ. "Có thể thử di chuyển bánh xe đi? Nhưng mà..." Nàng lấy một cái ghế ngồi xuống, thử cúi lấy tay vươn xuống."Bánh xe giống như quá nhỏ, tay lại không dài không thể với tới, xem ra không thể di chuyển bánh xe." Nàng có chút buồn rầu nói.

Mắt Đàm Chiêu Quân bỗng sáng ngời."Thu Phong, ngươi thật sự quá thông minh!"

"A? Thật vậy chăng?"

"Thật sự, thực thông minh! Đã giúp ta giải quyết vấn đề."

"Có sao? Nô tì giúp tiểu thư giải quyết vấn đề gì?" Thu Phong tò mò hỏi.

Đàm Chiêu Quân không biết nên khóc hay cười, không phí công trả lời, trực tiếp gạt sang bên tất cả các bức vẽ, một lần nữa lấy ra tờ giấy mới.

Nguyên nhân là do chuyện của hôm kia.

Sau khi nàng từ Hạnh viện "Chạy trối chết", yên vị trong thư phòng mình, sau đó đến nơi gửi thư gửi một bức thư về Lạc Dương, đang cùng Thu Phong đi ở trên đường thì thấy một chiếc xe ngựa xinh xắn đi ngang qua, đó là một chiếc xe xinh đẹp một ngựa kéo, chỉ đủ chứa một người lái xe cưỡi, bình thường là nhà giàu hoặc con cháu quan lại nhàn rỗi không có việc dùng xe đua với nhau.

Đột nhiên trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nghĩ đến nếu sử dụng cấu tạo xe ngựa cải biến lại bỏ thêm bánh xe thành ghế dựa, làm cho Doãn Thức Câu ngồi lên trên, như vậy hắn muốn di chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cho nên hai ngày này nàng chỉ ngồi nghiên cứu thiết kế loại ghế mang theo bánh xe này, sửa chữa, nhưng vẽ như thế nào cũng đều cảm thấy không hài lòng lắm, dù sao ở địa phương nhỏ di chuyển không thể sử dụng loại ghế dựa lớn quá được, chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng là tự mình thì nên làm như thế nào, nàng vẫn không nghĩ ra vấn đề. Cho đến mới vừa rồi nghe Thu Phong nói như thế nàng mới nghĩ đến, nếu muốn có thể tự do di chuyển, có thể gia tăng kích thước bánh xe, làm cho người ngồi ở trêncó thể tự mình chuyển động bánh xe lăn!

Bức vẽ thiết kế đã được thay đổi tốt, nàng cẩn thận xem kỹ, cảm thấy khả năng thực tế rất cao, vậy nàng tìm cặp song sinh kia thảo luận một chút, để cho bọn họ mời một người thợ mộc giỏi để làm cái ghế kia.

"Tiểu thư, nếu ngồi ở trên, cái chân bị thương của nô tì để ở đâu?" Thu Phong khom người nhìn bản vẽ đột nhiên hỏi.

"Có ý gì?"

"Chính là cái chân bị thương, nên để chúng ở đâu? Người xem, nếu giống như bình thường khi ngồi trên ghế chân đặt trên mặt đất, nhưng nếu bánh xe chuyển động, chân bị kéo trên mặt đất, rất có thể làm tăng thêm thương thế của nô tì không phải sao? Vậy nếu nô tì phải nâng chân, chân bị thương sao có thể nâng cao được? Cho dù có thể, nâng lâu nô tì cũng sẽ rất mệt nha! Nếu đem ghế thiết kế cao thêm một chút, làm cho chân nhẹ nhàng đu đưa không chạm đất, đối với vết thương ở chân hẳn cũng không sao! Người nói có đúng hay không?"

Đàm Chiêu Quân sửng sốt, không hề có ý kiến phản đối mà bắt đầu tự hỏi, một hồi lâu sau, ở góc bức thiết kế mới có thêm tính toán chỗ đặt chân hợp lý.

"Ah, nô tì cảm thấy chuyển động bánh xe lâu, tay của nô tì nhất định sẽ thực mỏi chết đi! Chẳng lẽ không thể có người ở sau giúp nô tì đẩy sao?" Thu Phong còn nói, nâng tay chỉ vào bức vẽ."Ta nghĩ Xuân Đào hoặc Hạ Liên, các nàng đều đã nguyện ý giúp ta việc đó, nhưng mà nếu các nàng muốn đẩy bánh xe cũng không tốt đâu? Nếu đẩy lưng ghế, không có điểm cầm nắm tốt để trợ lực thì cũng không thể khống chế tốt được."

Uh, nói rất có đạo lý, cho nên có thể ở trên lưng ghế thiết kế thêm bên trái bên phải một cái để tay cầm, thuận tiện cho người phía sau hỗ trợ.

Cho nên ở chỗ thích hợp trên lưng ghế vẽ thêm hai cái tay cầm.

Thu Phong lại hưng phấnmở miệng."Còn có…"

"Ngươi... " Đàm Chiêu Quân liếc mắt. "Làm ơn, có ý nghĩ gì một lần nói xong được không!"

"Là như vậy! Vậy nếu như có thể thiết kế thêm một chỗ chứa đồ vật, cái hòm cũng rất tốt, chỗ đó nô tì có thể một ít điểm tâm hoặc là bình nước, đúng rồi đúng rồi, bên trên làm tiếp một chỗ có thể cắm ô, nếu không trời đột nhiên mưa thì làm sao bây giờ?

"Còn có còn có, trước kia nô tì có thấy một người bán hàng rong, hắn đẩy một xe hàng nhỏ, nhưng khi gặp chỗ xuống dốc không thể giữ xe lại được, toàn bộ xe kể cả hàng hóa ở trên đều rớt hết xuống đất bể tan, nếu ta ngồi ở trên, gặp chỗ dốc, tay không bắt theo kịp bánh xe lăn xuống nhanh thì làm sao bây giờ? Cái này nếu thật bị quăng ngã, có thể không chỉ chân bị thương mà thôi, mà tình huống không tốt xương cốt toàn thân đều bị gãy hết!"

Đàm Chiêu Quân miệng há hốc trừng mắt nhìn nha hoàn nhà mình, nàng chưa bao giờ nghĩ Thu Phong kỳ thật rất thông minh, có rất nhiều ý tưởng.

Nhưng mà... Chậc! Thật là khó, cho dù bức thiết kế đã được nàng vẽ ra nhưng mà không biết thợ mộc có thể làm được hay không! Vẽ đơn giản, nhưng trên thực tế phải tốn rất nhiều công phu và tiền bạc, hơn nữa còn có kỹ thuật còn rất hạn chế.

Giống như Thu Phong vừa mới nói, gặp chỗ dốc muốn cho bánh xe dừng lại, ý tưởng thì tốt lắm nhưng cố nghĩ nàng vẫn không nghĩ ra được, trừ khi nhờ người ở ngoài còn biện pháp gì có thể khống chế được.

"Chỉ có điều nói đến cùng, nếu chân nô tì bị thương, nô tì nên an phận nằm ở trên giường dưỡng thương, mới không thèm ngồi loại ghế có bánh xe này chạy khắp nơi, cho nên tiểu thư không cần phí tâm như vậy cho nô tì". Thu Phong cười cười tổng kết.

Đàm Chiêu Quân hoàn toàn không nói gì. Vừa mới nghĩ nàng rất thông minh, hiện tại thu hồi toàn bộ.
Tác giả : Phức Mai
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại