Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 55
Sau khi Nguyên Họa thức dậy, tắm rửa một chút, sau khi ăn xong bữa sáng do Tô Ái Cầm chuẩn bị cho nàng thì chào từ biệt, đi về nhà.
Về đến nhà, lại chỉ có một mình nàng, Nguyên Họa đẩy cửa phòng ngủ của mình, mở máy tính, tùy ý xem một chút. Muốn chơi trò chơi một tí lại không tìm được trò nào hay. Ảnh QQ đột nhiên chớp tắt, nàng chuyển chuột đến ảnh, mở ra khung chát, là tin nhắn của Minh Minh gửi tới.
“Nguyên Họa, rốt cuộc cậu và A Kiều làm sao vậy?" Từ sau ngày hôm đó đưa Từ Kiều về nhà thì vẫn cảm thấy hai người kia không bình thường. Thế nhưng hai người này một mực không chịu nói cái gì.
Nguyên Họa nhìn câu hỏi Minh Minh gửi tới, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn nói thật. Nàng và Từ Tử Kỳ cũng không thể không công khai? Tại sao phải trốn trốn tránh tránh chứ?
“Minh Minh, mình thích một nữ nhân."
Lúc Minh Minh thấy câu này, ngây ngẩn một chút. Lại nhắn một tin qua: “Cậu thích Từ Kiều?" Tuy rằng cảm thấy hai người kia rất dính nhau, thế nhưng nhìn không ra Nguyên Họa thích Từ Kiều a! Ngược lại Từ Kiều thích Nguyên Họa thì có thể, dù sao ai nấy cũng đều thấy được nàng rất quan tâm Nguyên Họa, mức độ quan tâm trong mắt của chị em tốt như nàng cũng cảm thấy có hơi quá.
Lúc Nguyên Họa thấy Minh Minh nhắn qua, cũng ngơ ngẩn một chút, nàng thích Từ Kiều? Cái này nàng chưa từng nghĩ tới, nhất thời cảm thấy buồn cười. Lại đột nhiên nhớ tới Từ Kiều đối xử với mình rất tốt, tuy rằng Từ Kiều luôn khi dễ nàng, thế nhưng đối xử với nàng tốt không ai sánh bằng.
Mà bây giờ quen với Từ Tử Kỳ, biết được cảm giác giữa nữ nữ với nhau, bình thường cũng không cảm thấy không đúng. Đến khi Nguyên Họa nhớ lại Từ Kiều đối xử với nàng rất tốt thì liền đoán ra, có phải Từ Kiều thích mình hay không đây? Ý nghĩ như vậy làm Nguyên Họa choáng váng. Từ trước đến giờ nàng chỉ xem Từ Kiều như chị em tốt, ngoài ra cũng không có tình cảm gì khác.
Rất lâu Nguyên Họa cũng không trả lời tin nhắn của Minh Minh, Minh Minh cho rằng Nguyên Họa thích Từ Kiều thật, hơi bị kinh hãi. Không ngừng nhắn tin cho Nguyên Họa, thế nhưng mãi cũng không thấy Nguyên Họa trả lời, còn tưởng rằng Nguyên Họa đã xảy ra chuyện, trong lòng vô cùng lo lắng.
Một mình Nguyên Họa đắm chìm trong suy nghĩ hồi lâu của mình, cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt, đây là lần đầu tiên nàng xử lý chuyện như vậy, hơn nữa còn là chị em tốt của mình, những lời tàn nhẫn nhất định không nói đucợ. Nếu như nói không đủ tàn nhẫn, lại sợ Từ Kiều hiểu lầm. Việc này thật là hãi não. Giơ tay lên gõ gõ đầu, mới phát hiện Minh Minh gửi đến một đoạn lớn tin nhắn.
Trả lời một câu: “Mình không sao, không phải mình thích A Kiều. Người mình thích là Từ Tử Kỳ."
Minh Minh không quá quen thuộc Từ Tử Kỳ, chỉ biết băng sơn mỹ nữ kia là cấp trên của Nguyên Họa, hơn nữa lúc trước Nguyên Họa còn luôn than với nàng vị mỹ nữ cấp trên này xấu xa cỡ nào. Bây giờ lại thích người ta, quả nhiên là gian tình ở khắp mọi nơi a!
Hai người trò chuyện một hồi, Nguyên Họa vội vàng rời mạng, muốn đi tắm rồi đi tìm Từ Kiều, đột nhiên nhớ đến mình bị thương thì đành thôi.
Xuống lầu, ra đường, bắt một chiếc xe đi đến phòng trọ của Từ Kiều.
Ấn chuông cả buổi cũng không thấy ai ra mở cửa, Nguyên Họa mới lấy điện thoại ra gọi cho Từ Kiều. Reo cả buổi rốt cuộc có người nhấc máy.
Nhưng mà điện thoại có người nghe, ngược lại Nguyên Họa không biết nên nói gì.
Hai người cảm nhận tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của đối phương, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Hiện tại Từ Kiều đang ở thành phố khác, nhận được điện thoại của Nguyên Họa thì trong lòng có chút kinh ngạc và mừng rỡ. Do dự nửa ngày mới tiếp điện thoại, cũng không biết nên nói gì, lại phát hiện đối phương cũng im lặng.
Từ Kiều cầm điện thoại đành mở miệng nói trước: “Nguyên Họa, có chuyện gì sao?"
Lúc Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Kiều lúc mới hoảng hốt. Nói vào điện thoại: “A Kiều, mày đang ở đâu a? Tao ở cửa phòng trọ của mày."
Từ Kiều nghe xong thì rất vui vẻ, nhưng chỉ thản nhiên nói vào điện thoại: “Hiện tại tao đang đi công tác ở nơi khác, ngày kia mới về thành phố A."
“Nha, vậy ngày kia chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, tao có chuyện muốn nói với mày." Lúc Nguyên Họa nói lời này, trong lòng có chút căng thẳng, tuy rằng chẳng biết cảm giác căng thẳng này từ đâu ra.
“Ừ, được. Cứ vậy đi, tao đi làm việc." Từ Kiều cũng nghe ra trong giọng nói của Nguyên Họa có phần căng thẳng, mà mình cũng bị Nguyên Họa làm cho căng thẳng theo. Đồng thời chẳng biết tại sao cảm thấy chuyện Nguyên Họa muốn nói lần này có thể sẽ là ranh giới của hai người. Nói tốt còn có thể tiếp tục bàn bạn, nói không tốt thì ngược lại trở thành người dưng.
“Ừ, tạm biệt. Mày ở ngoài nên cẩn thận một chút." Trước khi cúp, Nguyên Họa còn không quên dặn dò.
Từ Kiều nghe Nguyên Họa dặn, khóe miệng có chút cong lên. Cũng không nói gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Kiều không phải người thích dính hay dây dưa với người khác, nàng biết ngoài tình cảm chị em tốt, Nguyên Họa cũng không có tình cảm gì khác với mình, chỉ là do mình yêu thầm nàng một thời gian dài. Nàng nghĩ rằng đời này nhất định sẽ tìm một người đàn ông, kết hôn sống con, tiếp tục cuộc sống theo khuôn phép như những nữ nhân khác, mới trì hoãn không dám bày tỏ lòng mình. Lúc biết người Nguyên Họa thích là Từ Tử Kỳ, trong lòng của mình vô cùng khó chịu, cho nên mới trút giận lên người của Nguyên Họa, mà đêm đó uống rất nhiều rượu, lại thấy bộ dáng âm thầm đau khổ của Nguyên Họa âm, vô cùng đau lòng. Lần này đi ra ngoài công tác cũng là do chủ động xin cấp trên, sau khi tâm trạng tĩnh lặng hơn, rất nhiều chuyện tự nhiên cũng nghĩ thông suốt.
Từ Kiều là người lý trí, sau khi nàng nghĩ thông, cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa. Nếu Nguyên Họa có thể có hạnh phúc, tại sao mình lại không chúc phúc cho nàng chứ? Hạnh phúc của nàng mới là thứ mình chân chính muốn thấy không phải sao? Chậm rãi xua tan tâm trạng không vui cùng không thăng bằng. Vì vậy mà hôm nay sau khi do dự cả buổi vẫn quyết định nhận điện thoại của Nguyên Họa, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.
Nguyên Họa cầm điện thoại bị Từ Kiều cúp, lại không có nửa điểm cảm giác mất mác. Trong giọng nói của Từ Kiều, nàng có thể cảm giác được Từ Kiều đã thông suốt, thậm chí quyết định nên xử lý chuyện này như thế nào cho tốt. Nguyên Họa có thể cảm thấy được quyết định này sẽ khiến mọi người hài lòng. Tự nhiên cũng không còn cảm xúc phiền muộn như trước nữa.
Huýt sáo đi khỏi phòng trọ của Từ Kiều, đi dạo xung quanh, đột nhiên thấy một cặp đôi đi vào một khách sạn trước mặt, Nguyên Họa dùng ánh mắt hâm mộ, chúc phúc nhìn hai người đó. Bỗng nhiên nhớ đến việc gì, nhấc chân chạy lên đường dành riêng cho người đi bộ.
Chạy đến thở hổn hển, dừng lại trước một cửa hàng trang sức. Trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy chân thành bước vào cửa hàng trang sức.
Đây là cửa hàng trang sức khá nổi tiếng ở thành phố A, rất nhiều cặp đôi đến đây mua nhẫn kết hôn. Nguyên Họa đến đây đương nhiên cũng là vì chọn một cặp nhẫn cho mình và Từ Tử Kỳ, tùy rằng hai người không thể tiến hành hôn lễ ở trong nước như những cặp đôi bình thường, được tất cả mọi người chúc phúc, thế nhưng nhẫn vẫn có thể đeo. Nàng và Từ Tử Kỳ cũng chưa có tín vật đính ước cơ mà? Cái này coi như là tín vật đính ước của hai người họ. Nguyên Họa nàng muốn nắm chặt Từ Tử Kỳ, không cho nàng có cơ hội rời khỏi mình, cả đời này cũng chỉ có thể cùng một chỗ với Nguyên Họa nàng, nương tựa lẫn nhau.
Thái độ phục vụ trong cửa hàng rất tốt, từ khi Nguyên Họa vừa vào, nhân viên bán hàng đã bước ra nghênh đón nói: “Tiểu thư, ngài muốn mua loại trang sức gì? Có thể tùy ý xem, mọi thứ trong tiệm của chúng tôi đều có chất lượng rất tốt."
Nguyên Họa cười sáng lạn nhìn nhân viên nói: “Tôi muốn mua nhẫn, nhẫn đôi."
Nhân viên liền dẫn Nguyên Họa đi vào vị trị bên trong nói: “Nơi này là khu nhẫn đôi, người yêu hay chị em đều có."
Nguyên Họa cúi đầu, nhìn một hồi, mới nói với nhân viên bán hàng: “Có thể đặt làm riêng nhẫn đôi không?"
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình nói: “Có thể."
Nguyên Họa chỉ vào một đôi nhẫn trong tủ kính nói: “Tôi muốn kiểu dáng như vầy, nhưng làm giúp tôi một đôi nhẫn nữ."
Nhân viên bán hàng nhìn Nguyên Họa một chút mới lên tiếng: “Được." Kỳ thực cặp đôi les đến mua nhẫn đôi cuũng không ít, cho nên nhân viên bán hàng cũng không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là nhìn bộ dáng nho nhỏ của Nguyên, vẫn còn nghi ngờ tính nhìn lại một chút. Lại bị khí trạng mạnh mẽ tỏa ra trên người đối phương trấn áp. Cuống quít dời đi ánh mắt nhìn lén của mình.
Nguyên Họa cũng không phải cố ý phát ra khí tràng của mình, chẳng qua là không thích người khác dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, cho nên khí tràng trên người cũng theo đó mà phát ra.
“Sớm nhất là khi nào có thể lấy?" Nguyên Họa thu hồi khí tràng của mình, khách khí hỏi.
Nhân viên đưa ra một hóa đơn cung kính nói với Nguyên Họa nói: “Mời ngài đến quầy tiếp tân thanh toán tiền đặt cọc, thứ sáu tuần sau là có thể lấy."
Sau khi Nguyên Họa gật đầu nói được liền cầm hóa đơn đến quầy tiếp tân, sau khi thanh toán tiền đặt cọc mới ra khỏi cửa hàng trang sức.
Ngồi xe buýt về đến nhà đã là hai giờ chiều. Máy tính trước khi ra ngoài cũng quên tắt, Vì vậy đi đến tắt máy tính, đến phòng bếp tìm được mì gói, mở ra sau đó đổ nước sôi vào, ăn được vài đũa cũng không còn muốn ăn nữa. Đến WC, cởi bỏ quần áo, sau khi dùng khăn mặt lau người mấy cái rồi thay một bộ đồ mặc ở nhà mới về phòng ngủ.
Kể từ lúc Từ Tử Kỳ nói rõ ràng tình huống hiện tại với Nguyên Họa, cũng là một ngày không có liên lạc với nàng, trong lòng rất nhớ tiểu rùa đen kia, nhưng cũng hiểu được hiện tại không phải lúc nói chuyện yêu đương, vì hạnh phúc tương lai của hai người, hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng nổi khổ tương tư.
Mấy ngày tiếp theo, nàng làm việc cũng không thích thú cho lắm. Văn kiện cũng nhìn không vừa mắt, muốn chuyên tâm làm việc, trong đầu lại đều là hình dáng của Nguyên Họa. Ngay cả Tư Mẫn cũng cảm thấy được mấy ngày nay Từ Tử Kỳ không hề trong trạng thái làm việc, có đôi khi một mình cầm bút máy trong tay, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, căn bản tâm tư không nghĩ về công việc.
Tư Mẫn uống cà phê đã lạnh phân nửa, đầu tiên nghĩ đến chính là Nguyên Họa. Cũng chỉ có Nguyên Họa mới có thể làm cho Từ đại tổng tài của bọn họ trở nên mất tập trung như vậy. Nhưng mà không phải quan hệ giữa bọn họ rõ ràng còn đang rất tốt sao? Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước. Lần trước, ít nhất Từ Tử Kỳ còn có thể chăm chỉ làm việc, làm việc không phân biệt ngày đêm, mà lần này, tuy rằng cũng tập trung vào công việc, thế nhưng hiệu suất cực kỳ thấp, rất nhiều văn kiện đều phê sai. Nếu không phải nàng phát hiện đúng lúc, không biết công ty sẽ tổn thất bao nhiêu.
Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, rõ ràng rất muốn tập trung sức lực để làm việc. Thế nhưng không làm nổi, cầm điện thoại do dự có nên gọi cho Nguyên Họa hay không.
Nhìn đồng hồ trong tay, nghĩ Nguyên Họa chắc cũng đã đến giờ tan sở, tìm được dãy số của Nguyên Họa thì gọi ngay. Tuy rằng không thể gặp mặt, thế nhưng có thể nghe được thanh âm của đối phương, vậy cũng có thể an tâm hơn, hơn nữa hiện tại nàng rất muốn nghe thanh âm của tiểu rùa đen kia.
Thế nhưng điện thoại reo nửa ngày cũng không thấy đối phương nghe máy, Từ Tử Kỳ gọi, Nguyên Họa lại không nghe. Trong lòng của nàng có chút không dễ chịu nghĩ đến có phải Nguyên Họa đang ở chỗ của Tiêu Tiểu Dao mới không nghe điện thoại của mình hay không? Ý nghĩ như vậy làm trong lòng của Từ Tử Kỳ cảm thấy chua xót, tức giận đến sắp nổ phổi. Để điện thoại xuống, trong mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Nữ nhân khi yêu hay suy nghĩ lung tung, hơn nữa còn thích tự dằn vặt mình. Ngoại trừ tính khí lạnh lùng của Từ đại mỹ nữ, những đặc tính của nữ nhân khác nàng đều có hết, như thế mới không lạc hậu.
Về đến nhà, lại chỉ có một mình nàng, Nguyên Họa đẩy cửa phòng ngủ của mình, mở máy tính, tùy ý xem một chút. Muốn chơi trò chơi một tí lại không tìm được trò nào hay. Ảnh QQ đột nhiên chớp tắt, nàng chuyển chuột đến ảnh, mở ra khung chát, là tin nhắn của Minh Minh gửi tới.
“Nguyên Họa, rốt cuộc cậu và A Kiều làm sao vậy?" Từ sau ngày hôm đó đưa Từ Kiều về nhà thì vẫn cảm thấy hai người kia không bình thường. Thế nhưng hai người này một mực không chịu nói cái gì.
Nguyên Họa nhìn câu hỏi Minh Minh gửi tới, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn nói thật. Nàng và Từ Tử Kỳ cũng không thể không công khai? Tại sao phải trốn trốn tránh tránh chứ?
“Minh Minh, mình thích một nữ nhân."
Lúc Minh Minh thấy câu này, ngây ngẩn một chút. Lại nhắn một tin qua: “Cậu thích Từ Kiều?" Tuy rằng cảm thấy hai người kia rất dính nhau, thế nhưng nhìn không ra Nguyên Họa thích Từ Kiều a! Ngược lại Từ Kiều thích Nguyên Họa thì có thể, dù sao ai nấy cũng đều thấy được nàng rất quan tâm Nguyên Họa, mức độ quan tâm trong mắt của chị em tốt như nàng cũng cảm thấy có hơi quá.
Lúc Nguyên Họa thấy Minh Minh nhắn qua, cũng ngơ ngẩn một chút, nàng thích Từ Kiều? Cái này nàng chưa từng nghĩ tới, nhất thời cảm thấy buồn cười. Lại đột nhiên nhớ tới Từ Kiều đối xử với mình rất tốt, tuy rằng Từ Kiều luôn khi dễ nàng, thế nhưng đối xử với nàng tốt không ai sánh bằng.
Mà bây giờ quen với Từ Tử Kỳ, biết được cảm giác giữa nữ nữ với nhau, bình thường cũng không cảm thấy không đúng. Đến khi Nguyên Họa nhớ lại Từ Kiều đối xử với nàng rất tốt thì liền đoán ra, có phải Từ Kiều thích mình hay không đây? Ý nghĩ như vậy làm Nguyên Họa choáng váng. Từ trước đến giờ nàng chỉ xem Từ Kiều như chị em tốt, ngoài ra cũng không có tình cảm gì khác.
Rất lâu Nguyên Họa cũng không trả lời tin nhắn của Minh Minh, Minh Minh cho rằng Nguyên Họa thích Từ Kiều thật, hơi bị kinh hãi. Không ngừng nhắn tin cho Nguyên Họa, thế nhưng mãi cũng không thấy Nguyên Họa trả lời, còn tưởng rằng Nguyên Họa đã xảy ra chuyện, trong lòng vô cùng lo lắng.
Một mình Nguyên Họa đắm chìm trong suy nghĩ hồi lâu của mình, cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt, đây là lần đầu tiên nàng xử lý chuyện như vậy, hơn nữa còn là chị em tốt của mình, những lời tàn nhẫn nhất định không nói đucợ. Nếu như nói không đủ tàn nhẫn, lại sợ Từ Kiều hiểu lầm. Việc này thật là hãi não. Giơ tay lên gõ gõ đầu, mới phát hiện Minh Minh gửi đến một đoạn lớn tin nhắn.
Trả lời một câu: “Mình không sao, không phải mình thích A Kiều. Người mình thích là Từ Tử Kỳ."
Minh Minh không quá quen thuộc Từ Tử Kỳ, chỉ biết băng sơn mỹ nữ kia là cấp trên của Nguyên Họa, hơn nữa lúc trước Nguyên Họa còn luôn than với nàng vị mỹ nữ cấp trên này xấu xa cỡ nào. Bây giờ lại thích người ta, quả nhiên là gian tình ở khắp mọi nơi a!
Hai người trò chuyện một hồi, Nguyên Họa vội vàng rời mạng, muốn đi tắm rồi đi tìm Từ Kiều, đột nhiên nhớ đến mình bị thương thì đành thôi.
Xuống lầu, ra đường, bắt một chiếc xe đi đến phòng trọ của Từ Kiều.
Ấn chuông cả buổi cũng không thấy ai ra mở cửa, Nguyên Họa mới lấy điện thoại ra gọi cho Từ Kiều. Reo cả buổi rốt cuộc có người nhấc máy.
Nhưng mà điện thoại có người nghe, ngược lại Nguyên Họa không biết nên nói gì.
Hai người cảm nhận tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của đối phương, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Hiện tại Từ Kiều đang ở thành phố khác, nhận được điện thoại của Nguyên Họa thì trong lòng có chút kinh ngạc và mừng rỡ. Do dự nửa ngày mới tiếp điện thoại, cũng không biết nên nói gì, lại phát hiện đối phương cũng im lặng.
Từ Kiều cầm điện thoại đành mở miệng nói trước: “Nguyên Họa, có chuyện gì sao?"
Lúc Nguyên Họa nghe được thanh âm của Từ Kiều lúc mới hoảng hốt. Nói vào điện thoại: “A Kiều, mày đang ở đâu a? Tao ở cửa phòng trọ của mày."
Từ Kiều nghe xong thì rất vui vẻ, nhưng chỉ thản nhiên nói vào điện thoại: “Hiện tại tao đang đi công tác ở nơi khác, ngày kia mới về thành phố A."
“Nha, vậy ngày kia chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, tao có chuyện muốn nói với mày." Lúc Nguyên Họa nói lời này, trong lòng có chút căng thẳng, tuy rằng chẳng biết cảm giác căng thẳng này từ đâu ra.
“Ừ, được. Cứ vậy đi, tao đi làm việc." Từ Kiều cũng nghe ra trong giọng nói của Nguyên Họa có phần căng thẳng, mà mình cũng bị Nguyên Họa làm cho căng thẳng theo. Đồng thời chẳng biết tại sao cảm thấy chuyện Nguyên Họa muốn nói lần này có thể sẽ là ranh giới của hai người. Nói tốt còn có thể tiếp tục bàn bạn, nói không tốt thì ngược lại trở thành người dưng.
“Ừ, tạm biệt. Mày ở ngoài nên cẩn thận một chút." Trước khi cúp, Nguyên Họa còn không quên dặn dò.
Từ Kiều nghe Nguyên Họa dặn, khóe miệng có chút cong lên. Cũng không nói gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Kiều không phải người thích dính hay dây dưa với người khác, nàng biết ngoài tình cảm chị em tốt, Nguyên Họa cũng không có tình cảm gì khác với mình, chỉ là do mình yêu thầm nàng một thời gian dài. Nàng nghĩ rằng đời này nhất định sẽ tìm một người đàn ông, kết hôn sống con, tiếp tục cuộc sống theo khuôn phép như những nữ nhân khác, mới trì hoãn không dám bày tỏ lòng mình. Lúc biết người Nguyên Họa thích là Từ Tử Kỳ, trong lòng của mình vô cùng khó chịu, cho nên mới trút giận lên người của Nguyên Họa, mà đêm đó uống rất nhiều rượu, lại thấy bộ dáng âm thầm đau khổ của Nguyên Họa âm, vô cùng đau lòng. Lần này đi ra ngoài công tác cũng là do chủ động xin cấp trên, sau khi tâm trạng tĩnh lặng hơn, rất nhiều chuyện tự nhiên cũng nghĩ thông suốt.
Từ Kiều là người lý trí, sau khi nàng nghĩ thông, cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa. Nếu Nguyên Họa có thể có hạnh phúc, tại sao mình lại không chúc phúc cho nàng chứ? Hạnh phúc của nàng mới là thứ mình chân chính muốn thấy không phải sao? Chậm rãi xua tan tâm trạng không vui cùng không thăng bằng. Vì vậy mà hôm nay sau khi do dự cả buổi vẫn quyết định nhận điện thoại của Nguyên Họa, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.
Nguyên Họa cầm điện thoại bị Từ Kiều cúp, lại không có nửa điểm cảm giác mất mác. Trong giọng nói của Từ Kiều, nàng có thể cảm giác được Từ Kiều đã thông suốt, thậm chí quyết định nên xử lý chuyện này như thế nào cho tốt. Nguyên Họa có thể cảm thấy được quyết định này sẽ khiến mọi người hài lòng. Tự nhiên cũng không còn cảm xúc phiền muộn như trước nữa.
Huýt sáo đi khỏi phòng trọ của Từ Kiều, đi dạo xung quanh, đột nhiên thấy một cặp đôi đi vào một khách sạn trước mặt, Nguyên Họa dùng ánh mắt hâm mộ, chúc phúc nhìn hai người đó. Bỗng nhiên nhớ đến việc gì, nhấc chân chạy lên đường dành riêng cho người đi bộ.
Chạy đến thở hổn hển, dừng lại trước một cửa hàng trang sức. Trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy chân thành bước vào cửa hàng trang sức.
Đây là cửa hàng trang sức khá nổi tiếng ở thành phố A, rất nhiều cặp đôi đến đây mua nhẫn kết hôn. Nguyên Họa đến đây đương nhiên cũng là vì chọn một cặp nhẫn cho mình và Từ Tử Kỳ, tùy rằng hai người không thể tiến hành hôn lễ ở trong nước như những cặp đôi bình thường, được tất cả mọi người chúc phúc, thế nhưng nhẫn vẫn có thể đeo. Nàng và Từ Tử Kỳ cũng chưa có tín vật đính ước cơ mà? Cái này coi như là tín vật đính ước của hai người họ. Nguyên Họa nàng muốn nắm chặt Từ Tử Kỳ, không cho nàng có cơ hội rời khỏi mình, cả đời này cũng chỉ có thể cùng một chỗ với Nguyên Họa nàng, nương tựa lẫn nhau.
Thái độ phục vụ trong cửa hàng rất tốt, từ khi Nguyên Họa vừa vào, nhân viên bán hàng đã bước ra nghênh đón nói: “Tiểu thư, ngài muốn mua loại trang sức gì? Có thể tùy ý xem, mọi thứ trong tiệm của chúng tôi đều có chất lượng rất tốt."
Nguyên Họa cười sáng lạn nhìn nhân viên nói: “Tôi muốn mua nhẫn, nhẫn đôi."
Nhân viên liền dẫn Nguyên Họa đi vào vị trị bên trong nói: “Nơi này là khu nhẫn đôi, người yêu hay chị em đều có."
Nguyên Họa cúi đầu, nhìn một hồi, mới nói với nhân viên bán hàng: “Có thể đặt làm riêng nhẫn đôi không?"
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình nói: “Có thể."
Nguyên Họa chỉ vào một đôi nhẫn trong tủ kính nói: “Tôi muốn kiểu dáng như vầy, nhưng làm giúp tôi một đôi nhẫn nữ."
Nhân viên bán hàng nhìn Nguyên Họa một chút mới lên tiếng: “Được." Kỳ thực cặp đôi les đến mua nhẫn đôi cuũng không ít, cho nên nhân viên bán hàng cũng không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là nhìn bộ dáng nho nhỏ của Nguyên, vẫn còn nghi ngờ tính nhìn lại một chút. Lại bị khí trạng mạnh mẽ tỏa ra trên người đối phương trấn áp. Cuống quít dời đi ánh mắt nhìn lén của mình.
Nguyên Họa cũng không phải cố ý phát ra khí tràng của mình, chẳng qua là không thích người khác dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, cho nên khí tràng trên người cũng theo đó mà phát ra.
“Sớm nhất là khi nào có thể lấy?" Nguyên Họa thu hồi khí tràng của mình, khách khí hỏi.
Nhân viên đưa ra một hóa đơn cung kính nói với Nguyên Họa nói: “Mời ngài đến quầy tiếp tân thanh toán tiền đặt cọc, thứ sáu tuần sau là có thể lấy."
Sau khi Nguyên Họa gật đầu nói được liền cầm hóa đơn đến quầy tiếp tân, sau khi thanh toán tiền đặt cọc mới ra khỏi cửa hàng trang sức.
Ngồi xe buýt về đến nhà đã là hai giờ chiều. Máy tính trước khi ra ngoài cũng quên tắt, Vì vậy đi đến tắt máy tính, đến phòng bếp tìm được mì gói, mở ra sau đó đổ nước sôi vào, ăn được vài đũa cũng không còn muốn ăn nữa. Đến WC, cởi bỏ quần áo, sau khi dùng khăn mặt lau người mấy cái rồi thay một bộ đồ mặc ở nhà mới về phòng ngủ.
Kể từ lúc Từ Tử Kỳ nói rõ ràng tình huống hiện tại với Nguyên Họa, cũng là một ngày không có liên lạc với nàng, trong lòng rất nhớ tiểu rùa đen kia, nhưng cũng hiểu được hiện tại không phải lúc nói chuyện yêu đương, vì hạnh phúc tương lai của hai người, hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng nổi khổ tương tư.
Mấy ngày tiếp theo, nàng làm việc cũng không thích thú cho lắm. Văn kiện cũng nhìn không vừa mắt, muốn chuyên tâm làm việc, trong đầu lại đều là hình dáng của Nguyên Họa. Ngay cả Tư Mẫn cũng cảm thấy được mấy ngày nay Từ Tử Kỳ không hề trong trạng thái làm việc, có đôi khi một mình cầm bút máy trong tay, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, căn bản tâm tư không nghĩ về công việc.
Tư Mẫn uống cà phê đã lạnh phân nửa, đầu tiên nghĩ đến chính là Nguyên Họa. Cũng chỉ có Nguyên Họa mới có thể làm cho Từ đại tổng tài của bọn họ trở nên mất tập trung như vậy. Nhưng mà không phải quan hệ giữa bọn họ rõ ràng còn đang rất tốt sao? Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước. Lần trước, ít nhất Từ Tử Kỳ còn có thể chăm chỉ làm việc, làm việc không phân biệt ngày đêm, mà lần này, tuy rằng cũng tập trung vào công việc, thế nhưng hiệu suất cực kỳ thấp, rất nhiều văn kiện đều phê sai. Nếu không phải nàng phát hiện đúng lúc, không biết công ty sẽ tổn thất bao nhiêu.
Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, rõ ràng rất muốn tập trung sức lực để làm việc. Thế nhưng không làm nổi, cầm điện thoại do dự có nên gọi cho Nguyên Họa hay không.
Nhìn đồng hồ trong tay, nghĩ Nguyên Họa chắc cũng đã đến giờ tan sở, tìm được dãy số của Nguyên Họa thì gọi ngay. Tuy rằng không thể gặp mặt, thế nhưng có thể nghe được thanh âm của đối phương, vậy cũng có thể an tâm hơn, hơn nữa hiện tại nàng rất muốn nghe thanh âm của tiểu rùa đen kia.
Thế nhưng điện thoại reo nửa ngày cũng không thấy đối phương nghe máy, Từ Tử Kỳ gọi, Nguyên Họa lại không nghe. Trong lòng của nàng có chút không dễ chịu nghĩ đến có phải Nguyên Họa đang ở chỗ của Tiêu Tiểu Dao mới không nghe điện thoại của mình hay không? Ý nghĩ như vậy làm trong lòng của Từ Tử Kỳ cảm thấy chua xót, tức giận đến sắp nổ phổi. Để điện thoại xuống, trong mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Nữ nhân khi yêu hay suy nghĩ lung tung, hơn nữa còn thích tự dằn vặt mình. Ngoại trừ tính khí lạnh lùng của Từ đại mỹ nữ, những đặc tính của nữ nhân khác nàng đều có hết, như thế mới không lạc hậu.
Tác giả :
Endless Đãi Tục