Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 39

Nguyên Họa cầm điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Từ Tử Kỳ, lại cúi đầu nhìn điện thoại, ai có thể nói cho nàng biết, vì sao ôn thần luôn luôn chiếu cố nàng như vậy chứ?

Thông báo điện thoại hiện: Tiêu Tiểu Dao. Hơn nữa còn là 2 cuộc gọi, nói cách khác sau khi Nguyên Họa đi thay quần áo, Tiêu Tiểu Dao vẫn luôn gọi vào điện thoại của nàng.

Nguyên Họa tưởng sửng sờ, ôi, con người ta lúc bi ai thì uống nước cũng sợ bị sặc a!

Nguyên Họa muốn mở miệng giải thích chút gì đó, thế nhưng có thể giải thích thế nào a, muốn nàng giải thích cái gì đây? Mình và Tiêu Tiểu Dao rất trong sạch, so với nước sôi còn muốn trong sạch hơn mà! Thế nhưng trọng điểm chính là Từ Tử Kỳ tin sao, không tin nha! Sáng sớm như thế liền gọi điện thoại cho mình, nếu như mình ở góc độ của Từ Tử Kỳ, mình cũng phải không tin a!

Nhìn vẻ mặt của Từ Tử Kỳ dần dần trầm xuống, lòng của Nguyên Họa muốn chết đều có.

Một phút trước bầu không khí còn ấm áp ngọt ngào, hiện tại liền trở nên quỷ dị không chịu được như thế, cho dù ai cũng đều không tiếp thu được nha.

Ngay lúc trong đầu Nguyên Họa còn đang suy nghĩ xem làm sao để giải thích rõ ràng, điện thoại di động lại vang lên. Nguyên Họa thật không muốn nhận, thật ra nàng biết rõ hậu quả sau khi nhận được thoại của Tiêu Tiểu Dao. Không chết cũng tàn.

“Nguyên Họa, tại sao em không nghe a. Người ta sáng sớm như thế gọi điện thoại cho em, nhất định là có việc gấp. Nhìn xem, người ta coi trọng em biết bao nhiêu a!" Từ Tử Kỳ quái thanh quái khí nói, vào lỗ tai Nguyên Họa nghe như ma âm.

Thế nhưng Nguyên Họa ngẫm lại cũng có thể Tiêu Tiểu Dao có chuyện gì cũng không chừng, do dự một hồi vẫn nhận.

“Nguyên Họa, sao giờ cậu mới nghe điện thoại a!" Điện thoại vừa thông thì truyền đến thanh âm lo lắng của Tiêu Tiểu Dao.

Nguyên Họa còn tưởng rằng Tiêu Tiểu Dao thực sự đã xảy ra chuyện gì, cũng không đoái hoài tới biểu tình muốn ăn thịt người kia của Từ đại mỹ nữ. Đè nén thanh âm trong điện thoại nói “Tiểu Dao, có chuyện gì. Sớm như vậy gọi điện thoại cho mình, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Tiểu Dao nghe được Nguyên Họa có chút dồn dập quan tâm, trong lòng hơi cảm thấy được có chút vui vẻ. Nói với Nguyên Họa đầu điện thoại kia “Mình không sao, lúc nãy mình có gọi điện thoại đến nhà cậu, dì nói cậu một đêm không trở về, mình có chút lo lắng cho nên mới gọi cho cậu, cũng may cậu không có việc gì!" Tiêu Tiểu Dao nói tràn đầy yêu thương.

Nguyên Họa âm thầm cau mày, nhưng mà khó nói bây giờ mình ở nhà của Từ Tử Kỳ, chỉ có thể cười ha hả nói “Ừ, mình ở nhà một người bạn, không có việc gì."

Tiêu Tiểu Dao lúc này mới an tâm, nếu như biết Nguyên Họa ở nhà của Từ Tử Kỳ, trái tim kia đại khái là lần nữa bị treo ngược lên. Đương nhiên Tiêu Tiểu Dao cũng không thể nào nghĩ ra Nguyên Họa lại ở nhà Từ Tử Kỳ.

“Vậy là tốt rồi, buổi trưa cậu rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm." Tiêu Tiểu Dao chính là không bỏ qua một cơ hội nào có thể cũng một chỗ với Nguyên Họa, Nguyên Họa đã không còn làm việc ở Từ thị, hiện tại nhất định là không có việc làm, Tiêu Tiểu Dao chính là nhìn đúng điểm này, đây là lúc có thể hẹn nàng ra ngoài. Đương nhiên không lo lắng Nguyên Họa sẽ cự tuyệt nàng. Thế nhưng nàng chưa nghĩ tới bây giờ bên người Nguyên Họa chính là có Từ đại mỹ nữ trấn giữ a, trừ phi là Nguyên Họa không cần mạng nhỏ, mới chịu đáp ứng nàng cùng nhau ăn cơm.

Nguyên Họa nhìn nhìn Từ Tử Kỳ, mặt càng ngày càng đen, đâu còn dám đáp ứng a, liền vội vàng nói “Há há, ngại quá, Tiểu Dao, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Hôm nay không có thời gian, đúng lúc mình có chút việc, trước cứ như vậy. Tạm biệt." Không đợi Tiêu Tiểu Dao nói, liền trực tiếp nhấn tắt máy.

Tiêu Tiểu Dao còn muốn nói tiếp thì nghe điện thoại truyền tới âm thanh máy bận, tức giận đến giậm chân. Nguyên Họa này thế nào không biết phân biệt như vậy chứ, mình giành thời gian ra để hẹn nàng, cự tuyệt mình, còn cúp điện thoại của mình. Sắc mặt của Tiêu Tiểu Dao cực kỳ khó coi ném điện thoại qua một bên, tức giận bừng bừng cầm gối ôm bên cạnh lên mà giày vò ngược đãi.

Nguyên Họa cũng không tốt đẹp gì, nhìn mình làm Từ đại mỹ nữ tức giận đến xanh mặt. Nguyên Họa âm thầm phiền não, gần đây nhất định là mình chọc phải thần thánh gì rồi mới có thể xui xẻo như vậy.

“Tử Kỳ, cái kia, trưa chị rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn cơm nha." Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ thận trọng hỏi.

“Không phải em có Tiêu tiểu thư mỹ nữ như vậy cùng ăn cơm sao, một ngoại nhân như tôi không cần không cần theo góp vui thì tốt hơn." Từ Tử Kỳ chế nhạo nói, đương nhiên trong giọng nói vẫn là biểu hiện rất bất mãn. Mới sáng sớm Tiêu Tiểu Dao liền gọi điện thoại cho nàng hẹn người, có ý gì đây, Nguyên Họa bây giờ là vật sở hữu cá nhân của Từ Tử Kỳ ta, người nào cũng đừng hy vọng có được.

Nguyên Họa vừa bị Từ Tử Kỳ nói như vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng đâu có biết Tiêu Tiểu Dao sáng sớm lại gọi điện thoại cho nàng chứ, thật sự là rất oan uổng, còn chọc cho Từ đại mỹ nữ nhà nàng không vui, ôi... Thực sự là bi ai.

“Tử Kỳ, chị đừng hiểu lầm, em và Tiểu Dao không có gì, tụi em chỉ là bạn bè bình thường." Nếu không giải thích nữa thì tại sao mình chết cũng không biết, Nguyên Họa khắc sâu hiểu rõ, nữ nhân ăn dấm chua là một chuyện rất kinh khủng, đặc biệt là Từ Tử Kỳ ghen, càng kinh khủng.

“Ai u, bạn bè bình thường? Nga, tôi rốt cuộc thấy được bạn bè bình thường mới sáng sớm lại gọi điện thoại đến hẹn người, lại quan tâm người khác như vậy." Âm điệu của Từ Tử Kỳ thoáng cao một chút, nàng thật sự không biết là Nguyên Họa rốt cuộc khờ thật hay là giả ngu, đầu heo cũng nhìn ra được, Tiêu Tiểu Dao người ta có tình ý với nàng.

Nguyên Họa nghe lời nói châm chọc của Từ Tử Kỳ, ngược lại cũng không giận. Hiện tại Từ Tử Kỳ chính là ghen vì nàng kia, trong lòng ngọt ngào. Phát huy tinh thần da mặt dày của Nguyên thị, đi tới bên cạnh Từ Tử Kỳ, ngồi xuống, nâng gương mặt của Từ đại mỹ, vẻ mặt thành thật nói “Tử Kỳ, em thích là chị, muốn cũng là chị, những người khác thế nào, em không biết, thế nhưng trong lòng em chỉ có chị!"

Đây chính là so với bày tỏ còn rõ ràng hơn, Từ Tử Kỳ nghe vào tai tự nhiên là hưởng thụ gấp đôi, trong lòng ngọt ngào. Hờn dỗi mà trừng mắt Nguyên Họa, tại sao trước đây lại không phát hiện thì ra người kia còn biết nói lời dỗ ngon dỗ ngọt nha, nhìn thấy việc này cũng sững sốt a.

Thấy Từ Tử Kỳ không nói chuyện, Nguyên Họa còn nói thêm “Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"

Lúc Từ Tử Kỳ hơi đỏ mặt ngoan ngoãn gật đầu mới phát hiện không thích hợp, tại sao mình đáp ứng chứ. Gắt gao trừng mắt nhìn Nguyên Họa đang cười đến rực rỡ kêu lên “Nguyên Họa."

Nguyên Họa biết quỷ kế của mình thực hiện được, cười nói “Bà xã đại nhân có gì phân phó."

“Ai là bà xã của ngươi a?" Từ Tử Kỳ bây giờ mới biết biểu hiện ngu ngốc trước đây của Nguyên Họa này đều là giả vờ, nhìn nàng hiện tại có bao nhiêu xảo quyệt a, còn tùy thời tùy chỗ sàm sở nàng. Thế nhưng trong lòng tuyệt không lại ghét dáng vẻ như vậy của Nguyên Họa, Nguyên Họa đối với nàng sẽ có một mặt như vậy.

“Người nào trả lời chính là người đó." Nguyên Họa cười đến vui vẻ, ôm lấy Từ Tử Kỳ, hôn gương mặt của người ta một cái mới né ra.

“Nguyên Họa, chúng ta đều là nữ, dựa vào cái gì tôi là vợ a, sao em không phải là vợ của tôi chứ? Không được, hơn nữa tôi lớn hơn em còn cao hơn em, kiểu gì cũng là em làm vợ." Từ Tử Kỳ ngẫm lại, dựa theo lẽ thường mà nói, Nguyên Họa làm vợ mới đúng a. Hơn nữa cái này liên quan đến số phận bị áp trong tương lai, mới không thể thỏa hiệp để cho Nguyên Họa này chiếm tiện nghi đâu.

Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ nói xong, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền xụ xuống, sau đó vẻ mặt sầu khổ, Từ Tử Kỳ nhìn thấy thì lo lắng a. “Tử Kỳ, chị cảm thấy em rất lùn phải không? Ôi...Em cũng biết, không có ai không ngại chiều cao của em a!" Nói đến biểu cảm rất chân thật, rất xúc động, chỉ kém rơi vài giọt nước mắt. Tranh thủ đồng cảm của Từ đại mỹ nữ.

Từ Tử Kỳ sao có thể không biết chiều cao là một chỗ tự ti của Nguyên, lúc nãy lanh mồm lanh miệng, cũng không chú ý liền đem câu nói kia nói ra miệng. Không phải là mình ghét bỏ chiều cao của Nguyên Họa, mặc dù có lúc ôm cảm thấy có chút quái lạ, giống như ôm búp bê nhà nàng, cảm giác kia không giống như ôm một người, nhưng mà cảm giác vẫn rất thoải mái.

“Nguyên Họa, tôi không phải có ý đó. Tôi không ghét bỏ em, em không cần tự ti." Từ Tử Kỳ thấy ánh mắt của Nguyên Họa dần dần đỏ, vội vàng giải thích. Nàng làm sao biết Nguyên Họa sẽ phản ứng lớn như vậy a. Không phải nói vấn đề chiều cao của nàng có một lần thôi sao, có cần khóc cho nàng nhìn không a.

“Tử Kỳ. Em biết chị cảm thấy em rất lùn, thế nhưng đây cũng không phải là em có thể quyết định a, nếu như muốn làm ông xã của chị nhất định phải cao hơn chị, em nghĩ em không phù hợp." Nói xong liền một mình âm u đứng dậy muốn đi ra ngoài cửa. Biểu tình kia thực sự làm cho người ta đau lòng a.

Từ Tử Kỳ vội vàng cầm lấy tay của Nguyên Họa nói “Nguyên Họa, tôi không phải có ý đó, tôi thật không có chê em lùn."

Nguyên Họa từ từ đẩy Từ Tử Kỳ ra, ngữ điệu trầm thấp chậm rãi nói “Em biết trước kia chị quen bạn trai đều rất cao, chê em lùn cũng là bình thường. Không việc gì, em không sao. Em muốn về nhà trước."

Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói, trong đầu gấp vô cùng a. Không phải chỉ là chuyện phân chồng vợ thôi sao, hai người đều là nữ tính toán nhiều như vậy làm gì chứ? Dù sao mình vẫn thích dáng vẻ bỏ túi này của Nguyên Họa, lại nói mình còn lớn hơn nàng vài tuổi, để cho nàng làm đi. Hạ quyết tâm liền nói “Nguyên Họa, tôi thật là không có ý đó. Em muốn làm chồng vậy thì em làm đi."

Nguyên Họa vẫn còn làm bộ đáng thương nhìn Từ Tử Kỳ hỏi “Thật sao, chị thật không có ghét bỏ em, cho em làm chồng sao?"

Từ Tử Kỳ ôm quả tim đang đập mạnh một cái, gật đầu với Nguyên Họa.

Ngay sau đó, Nguyên Họa liền cười đến vô cùng sáng lạn. Từ Tử Kỳ đột nhiên có loại cảm giác mình tự bán đứng bản thân, đây là một loại cảm giác rất không tốt, nàng bao giờ bị người đùa giỡn như vậy qua, đều là nàng chiếm tiện nghi người khác. Nhìn cái ánh mắt kia của Nguyên Họa, hận không thể đem người ăn tươi nuốt sống.

Nguyên Họa cảm nhận được ánh mắt kia của Từ Tử Kỳ như muốn ăn thịt người, thoáng kiềm nén lại nụ cười người vật vô hại của mình, vẻ mặt nịnh hót nhào tới trước mặt của Từ Tử Kỳ, vừa hôn bẹp một cái thì nói “Tử Kỳ tốt nhất."

Từ Tử Kỳ người ta chỉ có thể chịu sắp đặt này Nguyên Họa a, tuy rằng trong lòng vẫn có chút không thăng bằng, thế nhưng hai người cùng một chỗ không phải là vì đối phương vui vẻ chút sao? Nếu Nguyên Họa muốn làm chồng thì để nàng làm đi.

Nguyên Họa thúc giục Từ Tử Kỳ rời giường, còn mình thì đi xuống dưới lầu tiểu khu Từ Tử Kỳ mua bữa sáng cho Từ Tử Kỳ.

Đến rồi tiệm ăn sáng gần đó mua một ít bánh bao cùng sữa nóng liền chạy về nhà của Từ Tử Kỳ.

Chờ hết thảy đều làm xong, Nguyên Họa mới đưa Từ Tử Kỳ đi xuống lầu đến bãi đỗ xe, vẫy tay hướng Từ Tử Kỳ kêu lên “Tử Kỳ, đừng quên chuyện trưa nay cùng em ăn cơm, em sẽ đến dưới lầu công ty chờ chị, trên đường cẩn thận một chút, đừng lái xe quá nhanh."

Từ Tử Kỳ nghe tiếng kêu của Nguyên Họa đồng thời nhìn thân ảnh của Nguyên Họa trong kính chiếu hậu dần dần xa, khóe miệng hơi cong lên.

Nguyên Họa chờ đến xe biến mất trong tầm nhìn mới vui vẻ huýt sáo ra cửa đón xe về nhà.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại