Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 4
Edit: Thanh Thanh
Edit H: Tiểu Viên + Beta H: Thanh Thanh
Đoàn Lăng vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần từ chấn động lúc trước, không ngờ lại hứng thêm một đòn nghiêm trọng, biểu tình đều có chút chết lặng, kinh ngạc không nói nổi lời nào.
“Phu quân," đôi môi đỏ mọng của nàng kia khẽ mở, dịu dàng mỉm cười nói, “Khách nhân tới, sao lại không mời họ vào nhà?"
“Là đại ca của ta tới."
“Đại ca, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, Tu Ngôn ngày nào cũng nhắc đến ngươi." Nàng lập tức hành lễ, sau đó liếc nhìn về phía Đoàn Lăng, “Vị này là…?"
“Đây là sư đệ của đại ca ta, Đoàn công tử, cũng là bằng hữu của ta."
“Đoàn công tử."
Đoàn Lăng cảm giác như có vật mắc trong cổ họng, nuốt không được cũng nhổ không ra, miễn cưỡng phát ra âm thanh: “…Lục phu nhân."
Ba chữ ngắn ngủi, từng tiếng từng tiếng lại như khoét vào tim hắn.
Sau đó hai bên còn khách sáo đôi ba câu gì đó, Đoàn Lăng cũng không nhớ rõ, chỉ biết nam hài kia có nói một câu, làm cả nhà đồng thanh cười rộ lên. Lục Tu Ngôn vỗ về tay nữ tử bên cạnh, một bộ dáng kiều thê ái tử, gia đình thuận hòa vui vẻ.
Tiếp theo hắn được mời vào phòng ăn. Vì không biết có khách đến, Lục phu nhân chỉ làm hai món ăn dân dã giản đơn nhưng cho dù là sơn hào hải vị, Đoàn Lăng cũng không còn lòng dạ mà thưởng thức. Suốt bữa ăn, hắn hầu như không thốt ra được một lời.
Trong nhà chỉ có hai gian phòng, nên đến buổi tối, Đoàn Lăng chỉ có thể cùng ở một phòng với Lục Tu Văn. Hắn đi vào trong phòng, trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn đang dần cháy hết, bỗng nhiên nói: “Ta ngày mai sẽ rời khỏi đây."
Lục Tu Văn đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Được thôi, đa tạ sư đệ ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây."
Đoàn Lăng nghe được lời của y lại càng tức giận, hắn đi chuyến này, đến cơ hội tỏ rõ nỗi lòng cũng không có, ngược lại Lục Tu Văn được lợi.
“Ngươi sớm đã biết Tu Ngôn kết hôn rồi?"
“Ừm, ta và đệ đệ tuy rằng không gặp nhau, nhưng thường xuyên liên hệ tin tức."
“Thế tại sao ngươi không nói cho ta biết trước?"
“Sư đệ không có hỏi, ta vì sao phải nói?" Lục Tu Văn bày ra vẻ mặt vô tội, thậm chí còn tỏ vẻ kinh ngạc, “Lẽ nào ngươi đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, Tu Ngôn có khả năng đã cưới vợ sinh con?"
“Ta…" Đoàn Lăng ỉu xìu.
Bản thân hắn tình ý kiên định, liền cứ tưởng Lục Tu Ngôn nhất định càng nặng tình hơn hắn gấp trăm nghìn lần, dù sao hồi đó… Hồi đó là đối phương hôn mình trước! Thời niên thiếu tỉnh tỉnh mê mê, cũng không rõ ràng chuyện yêu đương, nếu không vì Lục Tu Ngôn liều lĩnh chạy tới cứu hắn, lại còn nghiêng người hôn hắn, hắn thế nào sẽ động tâm?
Ai mà ngờ…
Nghĩ đến một nhà ba người hòa hòa mỹ mỹ kia, sắc mặt Đoàn Lăng trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Lục Tu Văn còn muốn đổ dầu vào lửa, chậc chậc lắc đầu: “Nguyên lai là sư đệ ngươi tự mình đa tình."
Lại bồi thêm một cú: “Không bằng mau mau đi tìm một nữ tử mà thành thân đi. Chờ năm sau sinh một đứa con gái, còn kịp cùng Thần Nhi kết duyên thanh mai trúc mã."
Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng, tưởng tượng chén trà trong tay là cái cổ của người kia, “Rắc" một cái liền nát bấy.
Lục Tu Văn trộm liếc hắn, ý cười loan loan trong đáy mắt: “Sư đệ nếu không chịu hết hy vọng, bắt buộc muốn làm Lục phu nhân, cũng không phải không có biện pháp."
“Cái gì?"
“Tu Ngôn tuy rằng đã cưới vợ, nhưng trước mặt ngươi đây, không phải vẫn còn một người họ Lục sao?"
Đoàn Lăng ngơ ra một lúc, bỗng rút kiếm đánh xoẹt, tâm tư thôi thúc muốn vì dân trừ hại.
Lục Tu Văn không tránh không né, cố tình ngáp một cái rồi nói: “Phu nhân, còn không mau giúp ta trải giường chiếu?"
Đoàn Lăng thiếu chút nữa chém sập cái giường.
Sau hắn lại nghĩ, đây là giường nhà Lục Tu Ngôn, mới nhịn xuống không động đậy nữa. Nhưng hắn cũng không nguyện ý cùng Lục Tu Văn ngủ chung một cái giường, dứt khoát thổi tắt ngọn nến, ngồi bên cạnh bàn cả một đêm.đáng yêu tóa
Đến khi trời sáng, hắn còn mơ màng ngủ gật, Lục Tu Ngôn thời niên thiếu trong mộng đẩy cửa vào, dáng dấp y hệt như đêm đó dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng rõ, nhẹ kêu tên hắn: “A Lăng."
Đoàn Lăng há há miệng, vừa định nói gì đó, lại từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Trong phòng ánh sáng âm u, cửa phòng đóng chặt, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn nửa sáng nửa tối.
Đoàn Lăng bất giác cảm thấy phiền muộn.
Hắn không ngủ lại được nữa, rửa mặt xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm, trong cốc phá lệ thanh u, chim chóc kêu ríu rít, xuyên thấu qua làn sương mỏng có thể thấy được vài tia sáng nhạt hiện ra trên những đám mây.
Đoàn Lăng lững thững dạo hai vòng bên bờ suối, không ngờ lại gặp phải Lục Tu Ngôn sáng sớm đi múc nước.
“Tu Ngôn…"
“A Lăng, thế nào lại dậy sớm thế? Ngủ không quen à?"
“Không phải, là do mấy ngày trước ngủ nhiều lắm rồi, cũng nên dậy sớm một chút."
“Trong núi điều kiện đơn sơ, ủy khuất ngươi rồi."
“Không đâu, nơi này phong cảnh tú lệ, thật ra rất thích hợp với ngươi và Lục phu nhân, một đôi thần tiên quyến lữ." Đoàn Lăng siết chặt nắm tay, cảm giác trong tim chua chát, nhưng lại nói tiếp, “Ta không biết là ngươi đã thành thân… Chúc mừng."
“Ha ha, nhi tử cũng đã lớn như vậy rồi, còn chúc mừng cái gì?" Lục Tu Ngôn vỗ vỗ vai hắn, “Trong này không có gì ăn ngon, bất quá ta ủ hai vò rượu ngon, buổi tối cùng uống đi."
Đoàn Lăng nhìn bộ dáng thoải mái của đối phương, nghĩ thầm có thể bản thân thực sự là tự mình đa tình rồi. Hắn tâm tâm niệm niệm một người nhiều năm như vậy, nhưng sợ rằng Lục Tu Ngôn đã quên từ lâu.
Đoàn Lăng hít sâu một hơi rồi thở dài, tận lực khiến ngữ khí của mình tự nhiên: “Ngươi năm đó trộm lệnh bài của giáo chủ cho ta, chắc hẳn đã mạo hiểm rất nhiều, bất luận như thế nào, ta cuối cùng vẫn muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi."
“A Lăng…"
Lục Tu Ngôn ngẩn người, vừa muốn mở miệng nói gì đó, chợt nghe “Cạch" một tiếng, lục tu văn đẩy cửa đi ra.
Từ khi gặp được đệ đệ, thần sắc của y tốt hơn rất nhiều. Hôm nay y mặc một bộ trắng toát, ngược lại không hiện rõ vẻ mặt tái nhợt như trước, tà tà dựa vào cửa, lười nhác nói: “Tu Ngôn, ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Nói xong, y liếc qua Đoàn Lăng, hỏi: “Sư đệ không ngại chứ?"
Đoàn Lăng dĩ nhiên không thèm tranh với y, lại nhớ đến chuyện đêm qua bị y trêu chọc, hắn im lặng quay đầu bước đi.
Lục Tu Ngôn vốn là nghẹn một đống câu hỏi trong bụng muốn chất vấn đại ca, chỉ là hôm qua nhiều người lắm miệng, có nhiều điều không tiện nhắc tới. Lúc này nhìn thời tiết đang tốt, hắn liền hướng Đoàn Lăng xin lỗi, đi theo Lục Tu Văn đến rừng cây gần đó.
Tuy rằng đã bắt đầu vào đông, nhưng trong rừng cây cối vẫn tươi tốt như cũ, xa xa truyền đến tiếng suối chảy róc rách, trong u tịch lại có phần thanh nhã.Lục Tu Ngôn cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề: “Đại ca, nói thật cho ta, bệnh của ngươi… Đến tột cùng là ra sao rồi?"
Lục Tu Văn không lập tức đáp lại hắn, hai tay chắp ra sau lưng, liếc mắt nhìn dãy núi trập trùng bốn phía. Y chỉ vào một ngọn núi trong đó, hỏi: “Ngọn núi kia gọi là gì?"
“Đó là Lạc Hà Sơn (=ráng chiều). Mỗi ngày khi mặt trời ngả về tây, hào quang ánh lên khắp trời, rực rỡ như gấm dệt, phong cảnh trên ngọn núi này là đẹp nhất, cho nên mới có tên như vậy."
“Là nơi để ngắm hoàng hôn, vậy sao em dâu lại lên núi sớm như vậy?"
Lục Tu Ngôn nhìn kỹ, phát hiện giữa sườn núi có một thân ảnh lả lướt, thần tình trên mặt hắn không khỏi ôn hòa vài phần, nói: “Mẹ của Thần Nhi trồng hai gốc cây phượng hoàng trên núi, ngày ngày đều lên núi tưới nước."
Lục Tu Văn gật gù: “Thấy các ngươi phu thê kiêm điệp tình thâm, Thần Nhi lại thông minh hiểu chuyện, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
(Kiêm điệp tình thâm: thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu)
“Đại ca…"
“Năm đó ta sợ ngươi bị liên lụy, mới bảo ngươi tị thế ẩn cư hiện tại Thiên Tuyệt giáo đã không còn, ngươi nếu thấy ở trong núi kham khổ, hãy mang Thần Nhi bọn họ ra ngoài mà sống."
“Ở trong núi lâu ngày, ta lại ngại bên ngoài khói lửa quá nặng nề."
“Thật không? Ta cũng thích sơn cốc này." Lục Tu Văn cong cong khóe môi, bình tĩnh nói, “Về sau, đem ta chôn ở Lạc Hà Sơn kia đi, ngày ngày được nhìn ngắm cảnh ráng chiều cũng tốt."
Y mãi vẫn không trả lời về bệnh tình của mình, hiện tại đột nhiên nói ra câu này, làm Lục Tu Ngôn ngược lại càng hoảng sợ.
“Đại ca," hắn gấp đến độ chóp mũi cũng đầy mồ hôi, “Ngươi sao lại nói gở như vậy?"
Lục Tu Văn thần sắc như thường, cười nhạt: “Mọi người đều khó tránh khỏi cái chết, bất quá là sớm hay muộn mà thôi."
“Thế nhưng đại ca còn trẻ như vậy… Từ trước khi ngươi tiễn ta rời khỏi Thiên Tuyệt giáo, từng nói qua là đã tìm được biện pháp, nhưng còn phải ở lại trong giáo chữa trị, lẽ nào ngươi lại gạt ta?"
Lục Tu Ngôn nói đến đây, vành mắt đã nhanh chóng đỏ hoe.
Lục Tu Văn xoa xoa đầu của hắn, như đang trấn an Thần Nhi, nói: “Đại ca sao lại lừa ngươi? Hồi đó ta xem sách cổ, thật sự đã tìm được phương pháp chữa bệnh, chỉ là biện pháp đó quá mức cổ quái, có lẽ vị tiền bối kia viết bậy bạ, không thể nào thực hiện. Thiên ý đã như vậy, cũng không thể tránh được."
Lục Tu Ngôn chẳng rõ lời y nói là thật hay giả, nhưng vẫn nằn nì: “Biện pháp đó không được, sẽ còn có biện pháp khác trên đời có bao nhiêu thần y cao nhân, chả lẽ trị không nổi bệnh của ngươi."
“Đệ đệ nói đúng, nhưng mấy ngày nay trời đã trở lạnh, chờ đến mùa xuân năm sau, khí trời ấm áp hơn một chút, ta sẽ lại đi tìm thần y."
Lục Tu Ngôn không biết y chỉ còn sống được vài tháng, cho là đã thuyết phục được đại ca, đang muốn lên kế hoạch chi tiết, lại thấy Lục Tu Văn nói: “Mới vừa rồi sư đệ đã nói gì với ngươi?"
“A Lăng? Hắn nhắc đến lệnh bài của giáo chủ, còn nói muốn báo ân cứu mạng, ta cũng không biết ra làm sao, e rằng có chút hiểu lầm."
“Không có hiểu lầm." Lục Tu Văn ánh mắt ám đen âm trầm, kiên quyết nói, “Ngươi vài năm trước đã cứu hắn một mạng, hắn muốn báo ân, cứ để hắn báo, chỉ không phải lấy thân báo đáp là được."
“Nhưng ta lại chưa từng…" Lục Tu Ngôn ngừng lại, chợt thốt lên, “Đại ca, ngươi lại giả dạng ta lừa hắn?"
“Hắn lần nào cũng đều có thể nhận biết hai chúng ta, ta muốn thử xem có ngoại lệ hay không."
“Đại ca, ngươi thích nhất là khi dễ A Lăng. Bất quá lệnh bài giáo chủ thật sự rất quan trọng, ngươi làm sao mà trộm được? Giáo chủ hắn…" Lục Tu Ngôn dường như nghĩ đến điều gì, mặt đột nhiên biến sắc, “Giáo chủ trước đây thường khen, đại ca là kỳ tài luyện võ khó gặp, đợi hắn hơn trăm tuổi, liền truyền vị trí giáo chủ cho ngươi. Nhưng sau không biết vì sao, giáo chủ đột nhiên nổi giận lôi đình, nói ngươi xúc phạm quy củ trong giáo, tẫn phế võ công của ngươi, chẳng lẽ chính vì việc này? Phải rồi, phải rồi, A Lăng chính là từ lúc đó mà biến mất…"
Lục Tu Văn im lặng một hồi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Tu Ngôn, ta có thể cầu xin ngươi một chuyện được không?"
Lục Tu Ngôn ngây người, nói: “Từ nhỏ đến lớn, vẫn là đại ca luôn che chở cho ta. Thiên Tuyệt giáo nơi đó hiểm ác đáng sợ, nếu không có đại ca ở đó, ta đã sớm chết trăm nghìn lần."
“Được, vậy hôm nay ngươi liền đáp ứng ta một việc."
“Chuyện gì?"
“Sư đệ nếu đã nhận sai người, cứ mặc kệ hắn, ngươi bảo vệ bí mật này cho ta."
Lục Tu Ngôn không hiểu chút nào: “A Lăng nói muốn báo ân, tại sao phải gạt hắn?"
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh dương quang xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, gió thổi nhẹ nhàng nâng lên vạt áo của Lục Tu Văn. Lục Tu Ngôn bây giờ mới phát hiện, y gầy gò hơn lúc trước nhiều. Thế nhưng khi nhắc tới Đoàn Lăng, y liền nhịn không được mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như tranh vẽ, đủ làm cho sắt đá cũng động tâm. Lục Tu Văn thở dài, dường như đang thì thầm: “Sư đệ nhà ta nặng nhất tình nghĩa, ta biết rõ chính mình mệnh không còn dài, cần gì phải khiến hắn thương tâm khổ sở?"
tuôi là phân cách tuyến xinh đợp
Đoàn Lăng đợi Lục Tu Ngôn cả một ngày.
Buổi trưa hắn ăn hai cái bánh màn thầu do Lục phu nhân làm, buổi chiều thì tước gỗ làm thành cây kiếm cho nam hài tên Lục Thần kia.
Lục Thần lớn lên giống hệt mẹ nó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt cực kỳ linh động, ai cũng không nỡ trách phạt đứa bé này. Thậm chí Đoàn Lăng còn nghĩ, hắn có thể dựng một căn nhà ở đây, cư trú bên cạnh Lục Tu Ngôn như láng giềng.
Chỉ là có một điều không ổn, Lục Tu Văn khẳng định cũng sẽ ở cùng, về sau ngày ngày đụng mặt thật có thể khiến hắn tức chết. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nửa năm sẽ thoáng cái mà qua, sau này mặc kệ hắn có muốn hay không, cũng sẽ không thể gặp được người kia nữa. Lòng hắn tự dưng lại trầm xuống, trong tim nổi lên một nỗi phiền muộn không rõ.
Lục Tu Ngôn tới chạng vạng mới về, trong tay cầm một con thỏ rừng đầy máu.
Lục Tu Văn bước chậm rãi theo sau, vẫy vẫy tay chào Lục Thần, rồi như ảo thuật lấy ra hai cái bánh từ trong không khí. Tiểu tử thối Lục Thần lập tức “phản bội" Đoàn Lăng, reo hò chạy tới, đem vị sư phụ vừa mới nhận ném ra sau đầu.
Đoàn Lăng bỗng dưng rảnh tay, thấy Lục Tu Ngôn ngồi xổm bên dòng suối lột da thỏ, liền đi qua giúp hắn một tay.
“Các ngươi buổi trưa ăn cái gì rồi?"
“À, ăn chút món dân dã."
“Buổi tối có thịt thỏ, vừa lúc có thể nhắm rượu."
Lục Tu Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười. Đoàn Lăng thấy viền mắt hắn đỏ lên, thầm đoán có lẽ hắn đã biết chuyện của Lục Tu Văn, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Cách hồi lâu, Đoàn Lăng mới nói: “Ta sáng sớm đã nói qua, muốn báo ân cứu mạng của ngươi. Về sau ngươi có chuyện gì muốn phân phó, cho dù là vượt núi đao biển lửa ta cũng không từ."
Lục Tu Ngôn he hé miệng, muốn nói lại thôi.
Lục Tu Văn đang ngồi chơi với Lục Thần, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người.
Lục Tu Ngôn liền đem lời muốn nói nuốt xuống, cúi đầu tập trung rửa sạch con thỏ, nói: “Ta cần ngươi vượt núi đao biển lửa làm gì? Chỉ cần A Lăng ngươi hảo hảo mà sống, ta… ta cũng không có ý nguyện gì khác."
Đoàn Lăng trong lòng chua xót, đáp lại: “Đây là đương nhiên."
Lục Tu Ngôn tay nghề thành thạo, không bao lâu đã làm sạch con thỏ rừng, liền xách vào nhà xắt thành từng khối, cho thêm hoa hồi vào xào lên, hương thơm tỏa bốn phía. Lục phu nhân còn làm thêm hai món chay, tuy rằng chỉ là chút rau dại miền núi, nhưng vẫn là phong vị đặc sắc.
(八角: bát giác hồi hương hay gọi tắt là bát giác, còn gọi là đại hồi hay tai vị, là một loại gia vị TQ – có dùng trong phở Việt Nam)
Bữa cơm này so với hôm qua phong phú hơn nhiều, Lục Tu Ngôn còn mở hai vò rượu mơ tự ủ tại nhà, vừa lúc cùng Đoàn Lăng đối ẩm.
Tâm tình cả hai đều không dễ chịu, uống rượu với nhau lại có chút cảm giác tri kỷ. Trời bắt đầu tối, Lục phu nhân liền dẫn Lục Thần vào trong nhà ngủ, Lục Tu Văn cũng không chống đỡ nổi đến tối mịt, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ chén chú chén anh.
“Vò rượu mơ này ủ đến bảy năm, ta rời khỏi đại ca cũng đã bảy năm, không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại, y lại mắc bệnh nguy kịch."
“Ha ha, ngươi bất quá mới bảy năm, ta thế nhưng tương tư một người đã tròn mười năm."
“Huynh đệ chúng ta cha mẹ mất sớm, đại ca từ nhỏ đã rất cứng cỏi, để che chở ta, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, ở trong Thiên Tuyệt giáo, nửa bước cũng không dám đi sai."
“Ta đâu phải trời sinh đã có đoạn tụ chi phích? Nếu không phải, nếu không phải vì… Hừ, ta cũng đã sớm cưới vợ sinh con rồi."
Lục Tu Ngôn tửu lượng thường thường, Đoàn Lăng cũng không khá hơn là bao hai người say bí tỉ, rượu vào lời ra, ông nói gà bà nói vịt, ấy vậy mà câu chuyện vẫn cứ thế tiếp tục.
Đoàn Lăng không nhớ nổi chính mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết là cả hai vò rượu đều cạn sạch, Lục Tu Ngôn còn cầm hai vò rỗng vứt đi. Lúc sau, cổ họng nóng đến bốc hỏa, hắn nằm gục xuống bàn ngủ thẳng cẳng.
Trong lúc mơ màng, hắn hình như nghe thấy Lục Tu Ngôn hô một tiếng ‘đại ca’.
Đến khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên giường trong phòng mình. Cơn say còn chưa qua hết, đầu hắn đau đến mức mắt không mở nổi. Hắn cảm giác như có người đẩy đẩy vai mình, ghé vào lỗ tai mình thì thầm: “Uống bát canh tỉnh rượu đi."
Thanh âm này thật quen tai.
Hắn nỗ lực mở hai mắt, nhận ra khuôn mặt kia cũng rất quen thuộc, không khỏi cười rộ lên: “Tu Ngôn."
Người nọ cũng không đáp lại lời hắn.
Đoàn Lăng nôn nóng nắm lấy tay người kia, lại gọi lần nữa, “Tu Ngôn…"
Giọng nói lần này thật sự dịu dàng, hắn rất sợ sẽ dọa đối phương chạy mất.
Người trước mặt yên lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười, cúi đầu uống bát canh giải rượu.
Đoàn Lăng say túy lúy, trong đầu loạn thành một đoàn, ngơ ngác hỏi: “Canh không phải cho ta uống sao?"
“Ừm, là cho ngươi uống."
Người nọ ngậm một ngụm canh ở trong miệng, tiến sát đến trước mặt Đoàn Lăng, gương mặt giống như quay lại bộ dáng của ngày đó mười năm trước, cũng giống ngày đó dưới ánh trăng mờ ảo, chậm rãi hôn lên môi hắn.
Ngụm canh giải rượu uốn lượn quanh đầu lưỡi ấm áp, trôi vào trong miệng hắn.
Mùi vị cổ quái của nước canh vẫn chưa làm cho Đoàn Lăng tỉnh táo lại, hắn thậm chí còn say hơn trước, vội vàng nuốt trọn lấy đôi môi kia, khát khao nhấm nháp hương vị càng nếm càng say lòng người.
Đầu lưỡi tham tiến khoang miệng hắn thập phần linh hoạt, nhẹ nhàng liếm qua hàm răng hắn, dâng tràn lên một luồng nhiệt nóng bỏng. Đoàn Lăng không cam lòng yếu thế, liền lập tức phản kích. Hắn quấn lấy đầu lưỡi đang tác quái kia, làm cho chính mình cùng đối phương gắn bó giao triền.
Những giọt canh không kịp nuốt tràn xuống theo khóe miệng.
Đoàn Lăng liếm cằm người nọ, còn cố ý cắn nhẹ một hơi.
Người kia “Ưm" một tiếng, trong xoang mũi khẽ phát ra âm thanh hư hư rên rỉ thật nhỏ, rồi nhẹ nhàng lui người quay đi.
Đoàn Lăng chợt nhớ tới ngày đó chạy khỏi ma giáo, sau khi Lục Tu Ngôn hôn hắn, cũng y như vậy xoay người chạy vào bóng đêm, từ đó về sau chính là mười năm ly biệt.
Kí ức và hiện tại đan xen vào nhau.
Đoàn Lăng đột nhiên từ trên giường bật dậy, ôm chầm lấy người nọ.
“Đừng đi…"
Người nọ giật mình, kéo tay hắn xuống: “Còn chưa tỉnh rượu sao? Đừng làm rộn."
Đoạn Lăng càng siết chặt không buông, đem môi đến sát bên tai người kia, thấp giọng nỉ non: “Tu Ngôn… Tu Ngôn…"
Đối phương ban đầu còn giãy dụa, nghe hắn gọi vài tiếng thì dần dần ngừng lại. Thân thể vốn căng cứng từ từ mềm đi trong lòng hắn, cuối cùng êm ái như dòng nước sâu.
Đoàn Lăng tận đáy lòng cũng như nhũn ra hắn vừa hôn vành tai vừa đẩy người kia xuống giường.
Ván giường cứng như đá, nhưng dưới thân hắn lúc này là người nọ, ấm áp sống động.
Đoàn Lăng rốt cuộc không thể không chế nổi nhiệt ý trong cơ thể đã bị nhen nhóm từ lúc trước. Hắn cúi đầu hôn loạn trên khuôn mặt tuấn tú của người nọ, bàn tay như bị xui khiến lần mò trên cổ áo hơi hé mở của đối phương. Trước mặt hiển lộ mảng da thịt tuyết trắng hơi run rẩy vì hơi lạnh ập đến, ngón tay hắn chỉ nhẹ nhàng vân vê, hai viên đậu hồng hồng liền khẽ dựng thẳng.
Đoàn Lăng hơi dụng lực ở một bên thưởng thức, người nọ không khỏi rướn người lên, đem khuôn ngực trắng muốt dâng đến bên miệng hắn.
Đoàn Lăng nhịn không nổi, há mồm cắn một ngụm, dùng đầu lưỡi đảo qua vài vòng.
“A…"
Người nọ phát ra tiếng kêu đã cố gắng kìm nén nhưng lập tức dừng lại, gắt gao cắn lấy tay mình, đôi mắt ngập nước rưng rưng nhìn Đoàn Lăng.
Hạ thân Đoàn Lăng trướng phát đau, dứt khoát đem xiêm y vốn đã lỏng lẻo của người kia trút xuống, để lộ ra đôi chân đồng dạng trắng đến chói mắt. Đoàn Lăng tách đôi chân kia ra, đem chính mình cứng rắn chen vào. Nhưng khẩu huyệt kia quá mức nhỏ hẹp, hắn thử vài lần, thủy chung không cho hắn đi vào.
Người dưới thân cười rộ lên, thanh âm có chút khàn, “Tên ngốc này, như vậy làm sao mà vào được?"
Vừa nói vừa nắm lấy tay Đoàn Lăng, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay Đoàn Lăng tê rần, ngay cả trái tim hắn cũng bắt đầu phát run.
Người kia cười khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, đuôi mày nhếch lên, lộ ra một chút yêu dị phong tình.
Đoàn Lăng dừng lại một chút, cảm thấy bộ dáng của đối phương có điểm giống một người, nhưng hắn lại không thể nhớ nổi người đó là ai, mà ngón tay đã bị người dưới thân ngậm vào trong miệng. Người nọ đem cả miệng cả lưỡi cùng sử dụng, không bao lâu đã liếm ngón tay hắn đến ướt át, khi rút ra khỏi miệng còn phát ra âm thanh mập mờ của nước miếng hút dính lại.
Người nọ thấp giọng thì thầm: “Việc còn lại không cần ta dạy cho ngươi đi?"
Đoàn Lăng dù ban đầu lơ ngơ, lúc này cũng tự động hiểu ra, đưa ngón tay bị liếm ướt xuống dưới tìm kiếm, ở lối vào nhỏ hẹp xoay tròn vài vòng rồi đâm mạnh vào.
“Ư…"
Người nọ khó nhịn đong đưa thắt lưng, lại đem hai chân càng mở rộng, Đoàn Lăng chỉ cảm thấy ngón tay tiến vào địa phương kia vừa ẩm ướt vừa mềm mại, gắt gao hút chặt lấy hắn không buông. Hắn cố gắng nhẫn nại thăm dò thêm trong chốc lát, bên trong càng co chặt lại, rất nhanh liền ướt sũng.
Đoàn Lăng vội vàng lại thêm một ngón tay, vừa mới động vài cái, chợt nghe thấy tiếng đối phương: “Đủ rồi, tiến vào đi."
Đoàn Lăng đã sớm nhẫn nại đến vất vả, nghe vậy liền rút ngón tay ra, nâng lên một chân của người nọ, đem vật nóng rực của chính mình tiến vào. Sau khi đưa được phần đầu vào hắn vội tiến quân thần tốc, nhằm mục tiêu hoàn toàn tiến nhập nơi ẩm ướt mềm mại kia.
Bên trong mặc dù đã trải qua tiền hí, nhưng vẫn cực kỳ chặt như cũ hai người hít sâu một hơi, nhất thời không ai dám lộn xộn.
Sau một lúc lâu, người nọ mới hơi động đậy, rung động trực tiếp truyền vào phân thân của ai đó. Ai đó quả nhiên khắc chế không nổi, một phen đè lại bả vai người kia, bắt đầu thúc vào sâu bên trong cơ thể người dưới thân.
“A, đừng… quá sâu…"
Đoạn Lăng ngay từ đầu đã không tuân theo bất cứ quy tắc nào, chỉ theo bản năng mà tham tiến đến tận khi người dưới thân liên tục cầu xin tha thứ, hắn mới dần dần chậm lại, lúc sâu lúc nông trừu sáp khe hở bí mật kia.
Người nọ trên giường thập phần phóng đãng, hai chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng Đoàn Lăng, thốt lên thật nhiều từ ngữ *** mỹ, một chốc gọi hắn “A Lăng," chốc lát lại gọi hắn “Hảo ca ca."
Đoàn Lăng đỏ bừng mặt, nóng đến nỗi có thể chưng trứng được. Sau khi trừu động đến hơn mười lần, hắn đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, thở hổn hển: “Tu Ngôn, ta…"
Người nọ nghe Đoàn Lăng gọi hắn như vậy, thân thể bỗng run rẩy. Nhưng rất nhanh y lại cười rộ lên, đáy mắt giống như bị bao phủ bởi một màn sương mù vô hình, hai tay đặt lên hai vai Đoàn Lăng, dùng môi chặn lại lời hắn sắp nói.
Edit H: Tiểu Viên + Beta H: Thanh Thanh
Đoàn Lăng vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần từ chấn động lúc trước, không ngờ lại hứng thêm một đòn nghiêm trọng, biểu tình đều có chút chết lặng, kinh ngạc không nói nổi lời nào.
“Phu quân," đôi môi đỏ mọng của nàng kia khẽ mở, dịu dàng mỉm cười nói, “Khách nhân tới, sao lại không mời họ vào nhà?"
“Là đại ca của ta tới."
“Đại ca, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, Tu Ngôn ngày nào cũng nhắc đến ngươi." Nàng lập tức hành lễ, sau đó liếc nhìn về phía Đoàn Lăng, “Vị này là…?"
“Đây là sư đệ của đại ca ta, Đoàn công tử, cũng là bằng hữu của ta."
“Đoàn công tử."
Đoàn Lăng cảm giác như có vật mắc trong cổ họng, nuốt không được cũng nhổ không ra, miễn cưỡng phát ra âm thanh: “…Lục phu nhân."
Ba chữ ngắn ngủi, từng tiếng từng tiếng lại như khoét vào tim hắn.
Sau đó hai bên còn khách sáo đôi ba câu gì đó, Đoàn Lăng cũng không nhớ rõ, chỉ biết nam hài kia có nói một câu, làm cả nhà đồng thanh cười rộ lên. Lục Tu Ngôn vỗ về tay nữ tử bên cạnh, một bộ dáng kiều thê ái tử, gia đình thuận hòa vui vẻ.
Tiếp theo hắn được mời vào phòng ăn. Vì không biết có khách đến, Lục phu nhân chỉ làm hai món ăn dân dã giản đơn nhưng cho dù là sơn hào hải vị, Đoàn Lăng cũng không còn lòng dạ mà thưởng thức. Suốt bữa ăn, hắn hầu như không thốt ra được một lời.
Trong nhà chỉ có hai gian phòng, nên đến buổi tối, Đoàn Lăng chỉ có thể cùng ở một phòng với Lục Tu Văn. Hắn đi vào trong phòng, trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn đang dần cháy hết, bỗng nhiên nói: “Ta ngày mai sẽ rời khỏi đây."
Lục Tu Văn đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Được thôi, đa tạ sư đệ ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây."
Đoàn Lăng nghe được lời của y lại càng tức giận, hắn đi chuyến này, đến cơ hội tỏ rõ nỗi lòng cũng không có, ngược lại Lục Tu Văn được lợi.
“Ngươi sớm đã biết Tu Ngôn kết hôn rồi?"
“Ừm, ta và đệ đệ tuy rằng không gặp nhau, nhưng thường xuyên liên hệ tin tức."
“Thế tại sao ngươi không nói cho ta biết trước?"
“Sư đệ không có hỏi, ta vì sao phải nói?" Lục Tu Văn bày ra vẻ mặt vô tội, thậm chí còn tỏ vẻ kinh ngạc, “Lẽ nào ngươi đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, Tu Ngôn có khả năng đã cưới vợ sinh con?"
“Ta…" Đoàn Lăng ỉu xìu.
Bản thân hắn tình ý kiên định, liền cứ tưởng Lục Tu Ngôn nhất định càng nặng tình hơn hắn gấp trăm nghìn lần, dù sao hồi đó… Hồi đó là đối phương hôn mình trước! Thời niên thiếu tỉnh tỉnh mê mê, cũng không rõ ràng chuyện yêu đương, nếu không vì Lục Tu Ngôn liều lĩnh chạy tới cứu hắn, lại còn nghiêng người hôn hắn, hắn thế nào sẽ động tâm?
Ai mà ngờ…
Nghĩ đến một nhà ba người hòa hòa mỹ mỹ kia, sắc mặt Đoàn Lăng trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Lục Tu Văn còn muốn đổ dầu vào lửa, chậc chậc lắc đầu: “Nguyên lai là sư đệ ngươi tự mình đa tình."
Lại bồi thêm một cú: “Không bằng mau mau đi tìm một nữ tử mà thành thân đi. Chờ năm sau sinh một đứa con gái, còn kịp cùng Thần Nhi kết duyên thanh mai trúc mã."
Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng, tưởng tượng chén trà trong tay là cái cổ của người kia, “Rắc" một cái liền nát bấy.
Lục Tu Văn trộm liếc hắn, ý cười loan loan trong đáy mắt: “Sư đệ nếu không chịu hết hy vọng, bắt buộc muốn làm Lục phu nhân, cũng không phải không có biện pháp."
“Cái gì?"
“Tu Ngôn tuy rằng đã cưới vợ, nhưng trước mặt ngươi đây, không phải vẫn còn một người họ Lục sao?"
Đoàn Lăng ngơ ra một lúc, bỗng rút kiếm đánh xoẹt, tâm tư thôi thúc muốn vì dân trừ hại.
Lục Tu Văn không tránh không né, cố tình ngáp một cái rồi nói: “Phu nhân, còn không mau giúp ta trải giường chiếu?"
Đoàn Lăng thiếu chút nữa chém sập cái giường.
Sau hắn lại nghĩ, đây là giường nhà Lục Tu Ngôn, mới nhịn xuống không động đậy nữa. Nhưng hắn cũng không nguyện ý cùng Lục Tu Văn ngủ chung một cái giường, dứt khoát thổi tắt ngọn nến, ngồi bên cạnh bàn cả một đêm.đáng yêu tóa
Đến khi trời sáng, hắn còn mơ màng ngủ gật, Lục Tu Ngôn thời niên thiếu trong mộng đẩy cửa vào, dáng dấp y hệt như đêm đó dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng rõ, nhẹ kêu tên hắn: “A Lăng."
Đoàn Lăng há há miệng, vừa định nói gì đó, lại từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Trong phòng ánh sáng âm u, cửa phòng đóng chặt, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn nửa sáng nửa tối.
Đoàn Lăng bất giác cảm thấy phiền muộn.
Hắn không ngủ lại được nữa, rửa mặt xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm, trong cốc phá lệ thanh u, chim chóc kêu ríu rít, xuyên thấu qua làn sương mỏng có thể thấy được vài tia sáng nhạt hiện ra trên những đám mây.
Đoàn Lăng lững thững dạo hai vòng bên bờ suối, không ngờ lại gặp phải Lục Tu Ngôn sáng sớm đi múc nước.
“Tu Ngôn…"
“A Lăng, thế nào lại dậy sớm thế? Ngủ không quen à?"
“Không phải, là do mấy ngày trước ngủ nhiều lắm rồi, cũng nên dậy sớm một chút."
“Trong núi điều kiện đơn sơ, ủy khuất ngươi rồi."
“Không đâu, nơi này phong cảnh tú lệ, thật ra rất thích hợp với ngươi và Lục phu nhân, một đôi thần tiên quyến lữ." Đoàn Lăng siết chặt nắm tay, cảm giác trong tim chua chát, nhưng lại nói tiếp, “Ta không biết là ngươi đã thành thân… Chúc mừng."
“Ha ha, nhi tử cũng đã lớn như vậy rồi, còn chúc mừng cái gì?" Lục Tu Ngôn vỗ vỗ vai hắn, “Trong này không có gì ăn ngon, bất quá ta ủ hai vò rượu ngon, buổi tối cùng uống đi."
Đoàn Lăng nhìn bộ dáng thoải mái của đối phương, nghĩ thầm có thể bản thân thực sự là tự mình đa tình rồi. Hắn tâm tâm niệm niệm một người nhiều năm như vậy, nhưng sợ rằng Lục Tu Ngôn đã quên từ lâu.
Đoàn Lăng hít sâu một hơi rồi thở dài, tận lực khiến ngữ khí của mình tự nhiên: “Ngươi năm đó trộm lệnh bài của giáo chủ cho ta, chắc hẳn đã mạo hiểm rất nhiều, bất luận như thế nào, ta cuối cùng vẫn muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi."
“A Lăng…"
Lục Tu Ngôn ngẩn người, vừa muốn mở miệng nói gì đó, chợt nghe “Cạch" một tiếng, lục tu văn đẩy cửa đi ra.
Từ khi gặp được đệ đệ, thần sắc của y tốt hơn rất nhiều. Hôm nay y mặc một bộ trắng toát, ngược lại không hiện rõ vẻ mặt tái nhợt như trước, tà tà dựa vào cửa, lười nhác nói: “Tu Ngôn, ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Nói xong, y liếc qua Đoàn Lăng, hỏi: “Sư đệ không ngại chứ?"
Đoàn Lăng dĩ nhiên không thèm tranh với y, lại nhớ đến chuyện đêm qua bị y trêu chọc, hắn im lặng quay đầu bước đi.
Lục Tu Ngôn vốn là nghẹn một đống câu hỏi trong bụng muốn chất vấn đại ca, chỉ là hôm qua nhiều người lắm miệng, có nhiều điều không tiện nhắc tới. Lúc này nhìn thời tiết đang tốt, hắn liền hướng Đoàn Lăng xin lỗi, đi theo Lục Tu Văn đến rừng cây gần đó.
Tuy rằng đã bắt đầu vào đông, nhưng trong rừng cây cối vẫn tươi tốt như cũ, xa xa truyền đến tiếng suối chảy róc rách, trong u tịch lại có phần thanh nhã.Lục Tu Ngôn cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề: “Đại ca, nói thật cho ta, bệnh của ngươi… Đến tột cùng là ra sao rồi?"
Lục Tu Văn không lập tức đáp lại hắn, hai tay chắp ra sau lưng, liếc mắt nhìn dãy núi trập trùng bốn phía. Y chỉ vào một ngọn núi trong đó, hỏi: “Ngọn núi kia gọi là gì?"
“Đó là Lạc Hà Sơn (=ráng chiều). Mỗi ngày khi mặt trời ngả về tây, hào quang ánh lên khắp trời, rực rỡ như gấm dệt, phong cảnh trên ngọn núi này là đẹp nhất, cho nên mới có tên như vậy."
“Là nơi để ngắm hoàng hôn, vậy sao em dâu lại lên núi sớm như vậy?"
Lục Tu Ngôn nhìn kỹ, phát hiện giữa sườn núi có một thân ảnh lả lướt, thần tình trên mặt hắn không khỏi ôn hòa vài phần, nói: “Mẹ của Thần Nhi trồng hai gốc cây phượng hoàng trên núi, ngày ngày đều lên núi tưới nước."
Lục Tu Văn gật gù: “Thấy các ngươi phu thê kiêm điệp tình thâm, Thần Nhi lại thông minh hiểu chuyện, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
(Kiêm điệp tình thâm: thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu)
“Đại ca…"
“Năm đó ta sợ ngươi bị liên lụy, mới bảo ngươi tị thế ẩn cư hiện tại Thiên Tuyệt giáo đã không còn, ngươi nếu thấy ở trong núi kham khổ, hãy mang Thần Nhi bọn họ ra ngoài mà sống."
“Ở trong núi lâu ngày, ta lại ngại bên ngoài khói lửa quá nặng nề."
“Thật không? Ta cũng thích sơn cốc này." Lục Tu Văn cong cong khóe môi, bình tĩnh nói, “Về sau, đem ta chôn ở Lạc Hà Sơn kia đi, ngày ngày được nhìn ngắm cảnh ráng chiều cũng tốt."
Y mãi vẫn không trả lời về bệnh tình của mình, hiện tại đột nhiên nói ra câu này, làm Lục Tu Ngôn ngược lại càng hoảng sợ.
“Đại ca," hắn gấp đến độ chóp mũi cũng đầy mồ hôi, “Ngươi sao lại nói gở như vậy?"
Lục Tu Văn thần sắc như thường, cười nhạt: “Mọi người đều khó tránh khỏi cái chết, bất quá là sớm hay muộn mà thôi."
“Thế nhưng đại ca còn trẻ như vậy… Từ trước khi ngươi tiễn ta rời khỏi Thiên Tuyệt giáo, từng nói qua là đã tìm được biện pháp, nhưng còn phải ở lại trong giáo chữa trị, lẽ nào ngươi lại gạt ta?"
Lục Tu Ngôn nói đến đây, vành mắt đã nhanh chóng đỏ hoe.
Lục Tu Văn xoa xoa đầu của hắn, như đang trấn an Thần Nhi, nói: “Đại ca sao lại lừa ngươi? Hồi đó ta xem sách cổ, thật sự đã tìm được phương pháp chữa bệnh, chỉ là biện pháp đó quá mức cổ quái, có lẽ vị tiền bối kia viết bậy bạ, không thể nào thực hiện. Thiên ý đã như vậy, cũng không thể tránh được."
Lục Tu Ngôn chẳng rõ lời y nói là thật hay giả, nhưng vẫn nằn nì: “Biện pháp đó không được, sẽ còn có biện pháp khác trên đời có bao nhiêu thần y cao nhân, chả lẽ trị không nổi bệnh của ngươi."
“Đệ đệ nói đúng, nhưng mấy ngày nay trời đã trở lạnh, chờ đến mùa xuân năm sau, khí trời ấm áp hơn một chút, ta sẽ lại đi tìm thần y."
Lục Tu Ngôn không biết y chỉ còn sống được vài tháng, cho là đã thuyết phục được đại ca, đang muốn lên kế hoạch chi tiết, lại thấy Lục Tu Văn nói: “Mới vừa rồi sư đệ đã nói gì với ngươi?"
“A Lăng? Hắn nhắc đến lệnh bài của giáo chủ, còn nói muốn báo ân cứu mạng, ta cũng không biết ra làm sao, e rằng có chút hiểu lầm."
“Không có hiểu lầm." Lục Tu Văn ánh mắt ám đen âm trầm, kiên quyết nói, “Ngươi vài năm trước đã cứu hắn một mạng, hắn muốn báo ân, cứ để hắn báo, chỉ không phải lấy thân báo đáp là được."
“Nhưng ta lại chưa từng…" Lục Tu Ngôn ngừng lại, chợt thốt lên, “Đại ca, ngươi lại giả dạng ta lừa hắn?"
“Hắn lần nào cũng đều có thể nhận biết hai chúng ta, ta muốn thử xem có ngoại lệ hay không."
“Đại ca, ngươi thích nhất là khi dễ A Lăng. Bất quá lệnh bài giáo chủ thật sự rất quan trọng, ngươi làm sao mà trộm được? Giáo chủ hắn…" Lục Tu Ngôn dường như nghĩ đến điều gì, mặt đột nhiên biến sắc, “Giáo chủ trước đây thường khen, đại ca là kỳ tài luyện võ khó gặp, đợi hắn hơn trăm tuổi, liền truyền vị trí giáo chủ cho ngươi. Nhưng sau không biết vì sao, giáo chủ đột nhiên nổi giận lôi đình, nói ngươi xúc phạm quy củ trong giáo, tẫn phế võ công của ngươi, chẳng lẽ chính vì việc này? Phải rồi, phải rồi, A Lăng chính là từ lúc đó mà biến mất…"
Lục Tu Văn im lặng một hồi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Tu Ngôn, ta có thể cầu xin ngươi một chuyện được không?"
Lục Tu Ngôn ngây người, nói: “Từ nhỏ đến lớn, vẫn là đại ca luôn che chở cho ta. Thiên Tuyệt giáo nơi đó hiểm ác đáng sợ, nếu không có đại ca ở đó, ta đã sớm chết trăm nghìn lần."
“Được, vậy hôm nay ngươi liền đáp ứng ta một việc."
“Chuyện gì?"
“Sư đệ nếu đã nhận sai người, cứ mặc kệ hắn, ngươi bảo vệ bí mật này cho ta."
Lục Tu Ngôn không hiểu chút nào: “A Lăng nói muốn báo ân, tại sao phải gạt hắn?"
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh dương quang xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, gió thổi nhẹ nhàng nâng lên vạt áo của Lục Tu Văn. Lục Tu Ngôn bây giờ mới phát hiện, y gầy gò hơn lúc trước nhiều. Thế nhưng khi nhắc tới Đoàn Lăng, y liền nhịn không được mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như tranh vẽ, đủ làm cho sắt đá cũng động tâm. Lục Tu Văn thở dài, dường như đang thì thầm: “Sư đệ nhà ta nặng nhất tình nghĩa, ta biết rõ chính mình mệnh không còn dài, cần gì phải khiến hắn thương tâm khổ sở?"
tuôi là phân cách tuyến xinh đợp
Đoàn Lăng đợi Lục Tu Ngôn cả một ngày.
Buổi trưa hắn ăn hai cái bánh màn thầu do Lục phu nhân làm, buổi chiều thì tước gỗ làm thành cây kiếm cho nam hài tên Lục Thần kia.
Lục Thần lớn lên giống hệt mẹ nó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt cực kỳ linh động, ai cũng không nỡ trách phạt đứa bé này. Thậm chí Đoàn Lăng còn nghĩ, hắn có thể dựng một căn nhà ở đây, cư trú bên cạnh Lục Tu Ngôn như láng giềng.
Chỉ là có một điều không ổn, Lục Tu Văn khẳng định cũng sẽ ở cùng, về sau ngày ngày đụng mặt thật có thể khiến hắn tức chết. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nửa năm sẽ thoáng cái mà qua, sau này mặc kệ hắn có muốn hay không, cũng sẽ không thể gặp được người kia nữa. Lòng hắn tự dưng lại trầm xuống, trong tim nổi lên một nỗi phiền muộn không rõ.
Lục Tu Ngôn tới chạng vạng mới về, trong tay cầm một con thỏ rừng đầy máu.
Lục Tu Văn bước chậm rãi theo sau, vẫy vẫy tay chào Lục Thần, rồi như ảo thuật lấy ra hai cái bánh từ trong không khí. Tiểu tử thối Lục Thần lập tức “phản bội" Đoàn Lăng, reo hò chạy tới, đem vị sư phụ vừa mới nhận ném ra sau đầu.
Đoàn Lăng bỗng dưng rảnh tay, thấy Lục Tu Ngôn ngồi xổm bên dòng suối lột da thỏ, liền đi qua giúp hắn một tay.
“Các ngươi buổi trưa ăn cái gì rồi?"
“À, ăn chút món dân dã."
“Buổi tối có thịt thỏ, vừa lúc có thể nhắm rượu."
Lục Tu Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười. Đoàn Lăng thấy viền mắt hắn đỏ lên, thầm đoán có lẽ hắn đã biết chuyện của Lục Tu Văn, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Cách hồi lâu, Đoàn Lăng mới nói: “Ta sáng sớm đã nói qua, muốn báo ân cứu mạng của ngươi. Về sau ngươi có chuyện gì muốn phân phó, cho dù là vượt núi đao biển lửa ta cũng không từ."
Lục Tu Ngôn he hé miệng, muốn nói lại thôi.
Lục Tu Văn đang ngồi chơi với Lục Thần, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người.
Lục Tu Ngôn liền đem lời muốn nói nuốt xuống, cúi đầu tập trung rửa sạch con thỏ, nói: “Ta cần ngươi vượt núi đao biển lửa làm gì? Chỉ cần A Lăng ngươi hảo hảo mà sống, ta… ta cũng không có ý nguyện gì khác."
Đoàn Lăng trong lòng chua xót, đáp lại: “Đây là đương nhiên."
Lục Tu Ngôn tay nghề thành thạo, không bao lâu đã làm sạch con thỏ rừng, liền xách vào nhà xắt thành từng khối, cho thêm hoa hồi vào xào lên, hương thơm tỏa bốn phía. Lục phu nhân còn làm thêm hai món chay, tuy rằng chỉ là chút rau dại miền núi, nhưng vẫn là phong vị đặc sắc.
(八角: bát giác hồi hương hay gọi tắt là bát giác, còn gọi là đại hồi hay tai vị, là một loại gia vị TQ – có dùng trong phở Việt Nam)
Bữa cơm này so với hôm qua phong phú hơn nhiều, Lục Tu Ngôn còn mở hai vò rượu mơ tự ủ tại nhà, vừa lúc cùng Đoàn Lăng đối ẩm.
Tâm tình cả hai đều không dễ chịu, uống rượu với nhau lại có chút cảm giác tri kỷ. Trời bắt đầu tối, Lục phu nhân liền dẫn Lục Thần vào trong nhà ngủ, Lục Tu Văn cũng không chống đỡ nổi đến tối mịt, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ chén chú chén anh.
“Vò rượu mơ này ủ đến bảy năm, ta rời khỏi đại ca cũng đã bảy năm, không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại, y lại mắc bệnh nguy kịch."
“Ha ha, ngươi bất quá mới bảy năm, ta thế nhưng tương tư một người đã tròn mười năm."
“Huynh đệ chúng ta cha mẹ mất sớm, đại ca từ nhỏ đã rất cứng cỏi, để che chở ta, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, ở trong Thiên Tuyệt giáo, nửa bước cũng không dám đi sai."
“Ta đâu phải trời sinh đã có đoạn tụ chi phích? Nếu không phải, nếu không phải vì… Hừ, ta cũng đã sớm cưới vợ sinh con rồi."
Lục Tu Ngôn tửu lượng thường thường, Đoàn Lăng cũng không khá hơn là bao hai người say bí tỉ, rượu vào lời ra, ông nói gà bà nói vịt, ấy vậy mà câu chuyện vẫn cứ thế tiếp tục.
Đoàn Lăng không nhớ nổi chính mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết là cả hai vò rượu đều cạn sạch, Lục Tu Ngôn còn cầm hai vò rỗng vứt đi. Lúc sau, cổ họng nóng đến bốc hỏa, hắn nằm gục xuống bàn ngủ thẳng cẳng.
Trong lúc mơ màng, hắn hình như nghe thấy Lục Tu Ngôn hô một tiếng ‘đại ca’.
Đến khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên giường trong phòng mình. Cơn say còn chưa qua hết, đầu hắn đau đến mức mắt không mở nổi. Hắn cảm giác như có người đẩy đẩy vai mình, ghé vào lỗ tai mình thì thầm: “Uống bát canh tỉnh rượu đi."
Thanh âm này thật quen tai.
Hắn nỗ lực mở hai mắt, nhận ra khuôn mặt kia cũng rất quen thuộc, không khỏi cười rộ lên: “Tu Ngôn."
Người nọ cũng không đáp lại lời hắn.
Đoàn Lăng nôn nóng nắm lấy tay người kia, lại gọi lần nữa, “Tu Ngôn…"
Giọng nói lần này thật sự dịu dàng, hắn rất sợ sẽ dọa đối phương chạy mất.
Người trước mặt yên lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười, cúi đầu uống bát canh giải rượu.
Đoàn Lăng say túy lúy, trong đầu loạn thành một đoàn, ngơ ngác hỏi: “Canh không phải cho ta uống sao?"
“Ừm, là cho ngươi uống."
Người nọ ngậm một ngụm canh ở trong miệng, tiến sát đến trước mặt Đoàn Lăng, gương mặt giống như quay lại bộ dáng của ngày đó mười năm trước, cũng giống ngày đó dưới ánh trăng mờ ảo, chậm rãi hôn lên môi hắn.
Ngụm canh giải rượu uốn lượn quanh đầu lưỡi ấm áp, trôi vào trong miệng hắn.
Mùi vị cổ quái của nước canh vẫn chưa làm cho Đoàn Lăng tỉnh táo lại, hắn thậm chí còn say hơn trước, vội vàng nuốt trọn lấy đôi môi kia, khát khao nhấm nháp hương vị càng nếm càng say lòng người.
Đầu lưỡi tham tiến khoang miệng hắn thập phần linh hoạt, nhẹ nhàng liếm qua hàm răng hắn, dâng tràn lên một luồng nhiệt nóng bỏng. Đoàn Lăng không cam lòng yếu thế, liền lập tức phản kích. Hắn quấn lấy đầu lưỡi đang tác quái kia, làm cho chính mình cùng đối phương gắn bó giao triền.
Những giọt canh không kịp nuốt tràn xuống theo khóe miệng.
Đoàn Lăng liếm cằm người nọ, còn cố ý cắn nhẹ một hơi.
Người kia “Ưm" một tiếng, trong xoang mũi khẽ phát ra âm thanh hư hư rên rỉ thật nhỏ, rồi nhẹ nhàng lui người quay đi.
Đoàn Lăng chợt nhớ tới ngày đó chạy khỏi ma giáo, sau khi Lục Tu Ngôn hôn hắn, cũng y như vậy xoay người chạy vào bóng đêm, từ đó về sau chính là mười năm ly biệt.
Kí ức và hiện tại đan xen vào nhau.
Đoàn Lăng đột nhiên từ trên giường bật dậy, ôm chầm lấy người nọ.
“Đừng đi…"
Người nọ giật mình, kéo tay hắn xuống: “Còn chưa tỉnh rượu sao? Đừng làm rộn."
Đoạn Lăng càng siết chặt không buông, đem môi đến sát bên tai người kia, thấp giọng nỉ non: “Tu Ngôn… Tu Ngôn…"
Đối phương ban đầu còn giãy dụa, nghe hắn gọi vài tiếng thì dần dần ngừng lại. Thân thể vốn căng cứng từ từ mềm đi trong lòng hắn, cuối cùng êm ái như dòng nước sâu.
Đoàn Lăng tận đáy lòng cũng như nhũn ra hắn vừa hôn vành tai vừa đẩy người kia xuống giường.
Ván giường cứng như đá, nhưng dưới thân hắn lúc này là người nọ, ấm áp sống động.
Đoàn Lăng rốt cuộc không thể không chế nổi nhiệt ý trong cơ thể đã bị nhen nhóm từ lúc trước. Hắn cúi đầu hôn loạn trên khuôn mặt tuấn tú của người nọ, bàn tay như bị xui khiến lần mò trên cổ áo hơi hé mở của đối phương. Trước mặt hiển lộ mảng da thịt tuyết trắng hơi run rẩy vì hơi lạnh ập đến, ngón tay hắn chỉ nhẹ nhàng vân vê, hai viên đậu hồng hồng liền khẽ dựng thẳng.
Đoàn Lăng hơi dụng lực ở một bên thưởng thức, người nọ không khỏi rướn người lên, đem khuôn ngực trắng muốt dâng đến bên miệng hắn.
Đoàn Lăng nhịn không nổi, há mồm cắn một ngụm, dùng đầu lưỡi đảo qua vài vòng.
“A…"
Người nọ phát ra tiếng kêu đã cố gắng kìm nén nhưng lập tức dừng lại, gắt gao cắn lấy tay mình, đôi mắt ngập nước rưng rưng nhìn Đoàn Lăng.
Hạ thân Đoàn Lăng trướng phát đau, dứt khoát đem xiêm y vốn đã lỏng lẻo của người kia trút xuống, để lộ ra đôi chân đồng dạng trắng đến chói mắt. Đoàn Lăng tách đôi chân kia ra, đem chính mình cứng rắn chen vào. Nhưng khẩu huyệt kia quá mức nhỏ hẹp, hắn thử vài lần, thủy chung không cho hắn đi vào.
Người dưới thân cười rộ lên, thanh âm có chút khàn, “Tên ngốc này, như vậy làm sao mà vào được?"
Vừa nói vừa nắm lấy tay Đoàn Lăng, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay Đoàn Lăng tê rần, ngay cả trái tim hắn cũng bắt đầu phát run.
Người kia cười khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, đuôi mày nhếch lên, lộ ra một chút yêu dị phong tình.
Đoàn Lăng dừng lại một chút, cảm thấy bộ dáng của đối phương có điểm giống một người, nhưng hắn lại không thể nhớ nổi người đó là ai, mà ngón tay đã bị người dưới thân ngậm vào trong miệng. Người nọ đem cả miệng cả lưỡi cùng sử dụng, không bao lâu đã liếm ngón tay hắn đến ướt át, khi rút ra khỏi miệng còn phát ra âm thanh mập mờ của nước miếng hút dính lại.
Người nọ thấp giọng thì thầm: “Việc còn lại không cần ta dạy cho ngươi đi?"
Đoàn Lăng dù ban đầu lơ ngơ, lúc này cũng tự động hiểu ra, đưa ngón tay bị liếm ướt xuống dưới tìm kiếm, ở lối vào nhỏ hẹp xoay tròn vài vòng rồi đâm mạnh vào.
“Ư…"
Người nọ khó nhịn đong đưa thắt lưng, lại đem hai chân càng mở rộng, Đoàn Lăng chỉ cảm thấy ngón tay tiến vào địa phương kia vừa ẩm ướt vừa mềm mại, gắt gao hút chặt lấy hắn không buông. Hắn cố gắng nhẫn nại thăm dò thêm trong chốc lát, bên trong càng co chặt lại, rất nhanh liền ướt sũng.
Đoàn Lăng vội vàng lại thêm một ngón tay, vừa mới động vài cái, chợt nghe thấy tiếng đối phương: “Đủ rồi, tiến vào đi."
Đoàn Lăng đã sớm nhẫn nại đến vất vả, nghe vậy liền rút ngón tay ra, nâng lên một chân của người nọ, đem vật nóng rực của chính mình tiến vào. Sau khi đưa được phần đầu vào hắn vội tiến quân thần tốc, nhằm mục tiêu hoàn toàn tiến nhập nơi ẩm ướt mềm mại kia.
Bên trong mặc dù đã trải qua tiền hí, nhưng vẫn cực kỳ chặt như cũ hai người hít sâu một hơi, nhất thời không ai dám lộn xộn.
Sau một lúc lâu, người nọ mới hơi động đậy, rung động trực tiếp truyền vào phân thân của ai đó. Ai đó quả nhiên khắc chế không nổi, một phen đè lại bả vai người kia, bắt đầu thúc vào sâu bên trong cơ thể người dưới thân.
“A, đừng… quá sâu…"
Đoạn Lăng ngay từ đầu đã không tuân theo bất cứ quy tắc nào, chỉ theo bản năng mà tham tiến đến tận khi người dưới thân liên tục cầu xin tha thứ, hắn mới dần dần chậm lại, lúc sâu lúc nông trừu sáp khe hở bí mật kia.
Người nọ trên giường thập phần phóng đãng, hai chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng Đoàn Lăng, thốt lên thật nhiều từ ngữ *** mỹ, một chốc gọi hắn “A Lăng," chốc lát lại gọi hắn “Hảo ca ca."
Đoàn Lăng đỏ bừng mặt, nóng đến nỗi có thể chưng trứng được. Sau khi trừu động đến hơn mười lần, hắn đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, thở hổn hển: “Tu Ngôn, ta…"
Người nọ nghe Đoàn Lăng gọi hắn như vậy, thân thể bỗng run rẩy. Nhưng rất nhanh y lại cười rộ lên, đáy mắt giống như bị bao phủ bởi một màn sương mù vô hình, hai tay đặt lên hai vai Đoàn Lăng, dùng môi chặn lại lời hắn sắp nói.
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu