Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Chương 2
Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Nửa năm?
Đoàn Lăng nghe thấy mà giật mình. Một lúc lâu sau, hắn mới “Ừm" một tiếng: “Là vậy sao."
Diêu đại phu vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy nên thường hay đắc tội người ta lúc này thấy Đoàn Lăng không nổi giận, ông thở phào một hơi, hỏi: “Có cần khai dược cho vị công tử này không?"
Đoàn Lăng phất tay áo: “Khai đi."
Hắn lại nói với quản gia: “Nhân sâm, các vị thuốc kéo dài tính mạng vân vân, đều chuẩn bị một ít đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
Quản gia vâng vâng dạ dạ, sau đó dẫn Diêu đại phu đi kê đơn.
Đoàn Lăng đứng ngây ra một lúc, rồi chậm rãi ngồi xuống bên giường, ngắm nghía Lục Tu Văn còn đang mê man.
Người ta nói người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm Lục Tu Văn tai họa bậc này, hắn còn cho rằng y có thể sống thật dài thật lâu, không ngờ lại đoản mệnh như vậy.
Hắn từ trước đã đối với người này vừa hận vừa sợ, hôm nay sau khi biết mệnh y không còn dài, trong lòng lại có một tư vị khác. Hắn thấy Lục Tu Văn trong lúc ngủ người ra đầy mồ hôi, liền nhúng ướt khăn, tự mình lau cho y.
Lục Tu Văn nhíu mày, bỗng nhiên mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Sư đệ…"
Tim Đoàn Lăng tự dưng thót một cái.
Sau đó lại nghe y nói: “Sư đệ, ngươi bắt lấy tiểu kim xà kia cho ta…"
Đoàn Lăng tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết. (=phọt máu:v)
Người này bệnh nặng đến như vậy rồi còn muốn ở trong mơ sai khiến hắn.
Năm đó để bắt tiểu kim xà kia cho y luyện độc, Đoàn Lăng bị rắn cắn cho một phát, cả cánh tay đều thâm sì, đau hết ba ngày ba đêm. Nghĩ tới đây, hắn thực sự thấy hối hận vì đã động lòng trắc ẩn, liền ném khăn trong tay đi, mặt khác kêu một nha hoàn tới chăm sóc Lục Tu Văn.
Thuốc mà Diêu đại phu kia kê quả nhiên hữu hiệu, Lục Tu Văn uống một liều xong, đến buổi tối đã hạ sốt. Bất quá vì thể nhược, y mãi vẫn chưa tỉnh lại. Đoàn Lăng sợ y chết, mình sẽ không có được tin tức của Lục Tu Ngôn, đành phải thủ bên cạnh giường cả buổi.
Tới chạng vạng ngày hôm sau, Lục Tu Văn mới tỉnh dậy. Sau khi y mở hai mắt, đầu tiên có chút mù mờ, dường như không nhận ra mình đang ở nơi nào, nhưng rồi khi thấy rõ mặt Đoàn Lăng, y mới lộ ra chút tươi cười, nói: “Nhà sư đệ thực sự là tài đại khí thô (=nhà giàu), ngay cả sài phòng cũng rộng rãi đến mức này."
Đoàn Lăng biết y đang châm chọc mình, đen mặt nói: “Đây là phòng của ta."
“Thật sao?" Lục Tu Văn hai mắt sáng lên, lại tinh tế quan sát bài biện trong phòng một lần, gật gù, “Không tồi không tồi, những chỗ khác đều được, nhưng cái bình phong kia ta không thích, ngày mai kêu người đến đổi."
Y còn nói thêm: “Màu của sa trướng (=màn giường) cũng xưa rồi, gọi người đổi thành màu xanh đi."
Ngữ khí thập phần tự nhiên, tựa như y chính là chủ nhân nơi đây vậy.
“Ngươi đừng có được voi đòi tiên."
“Sư đệ sao lại keo kiệt như vậy, đến một cái bình phong cũng không dám đổi?"
“…"
Đoàn Lăng tự hỏi, mình khi nào đã mang phòng này đi cầm cố cho y vậy? Hẳn là nên ném y ra đường ngủ mới đúng. Hắn nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Lục Tu Văn lộ ra ngoài áo, biết là chỉ cần bóp một cái cũng có thể làm y tắt thở.
Bình tĩnh, bình tĩnh, tất cả là vì Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng hít vài hơi thật sâu, cố đè xuống sát tâm đang dâng trào, đứng dậy nói: “Ta đi xem thuốc sắc đến đâu rồi."
Ngoài thuốc trị cảm lạnh, Diêu đại phu còn kê thêm một lượt thuốc bổ, tất cả đều sử dụng dược liệu tốt nhất. Quản gia vừa nhìn đã thấy đau lòng, bất quá nếu Đoàn Lăng đã lên tiếng, ông cũng chỉ đành cung cúc đi mua.
Đoàn Lăng chờ nha hoàn sắc thuốc xong, bưng bát thuốc còn nóng quay về phòng, liền thấy Lục Tu Văn đã ngồi dậy, y choàng thêm một cái áo tựa ở đầu giường, ngưng thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Trong viện có một cây đào to, vì không được coi sóc cẩn thận, cành lá lỉa chỉa tứ phía, có chút gầy guộc thưa thớt. Một cành to vươn ra xiêu vẹo, gần như xuyên qua cửa sổ. Xem chừng đến mùa xuân, tràn ngập sân sẽ toàn là cánh hoa đào rơi.
Lục Tu Văn nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nói: “Cây đào tươi tốt như vậy, đáng tiếc không được nhìn thấy sang năm hoa nở."
Hôm nay chính là ngày đầu thu, y chỉ còn sống được nửa năm, dĩ nhiên là không qua được đến mùa xuân năm sau.
Tay Đoàn Lăng cầm chén thuốc run rẩy: “Ngươi biết?"
“Lúc mê man, ta mơ hồ nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện. Thời gian nửa năm, cũng không sai biệt lắm so với dự tính của ta, vị đại phu đó nói đúng đấy, xem ra không phải là lang băm."
Ngữ khí của y nhàn nhạt, đối với chuyện sinh tử vẫn giữ nguyên vẻ ngoài bình tĩnh.
Đoàn Lăng đưa chén thuốc qua, thấy y một hơi uống cạn, nhịn không được nói: “Ta nhớ kỹ tên ma đầu đó sủng ngươi nhất, cái gì cũng dạy hết cho ngươi, còn muốn truyền ngôi vị giáo chủ cho ngươi. Trong ma giáo có ai bản lĩnh lớn như vậy, có thể phế võ công của ngươi? Ai mà lại có gan dám hạ độc ngươi?
Lục Tu Văn im lặng một lát, sau đó cười rộ lên. Y bệnh nặng mới khỏi, tiếng nói vẫn còn hơi khàn khàn, thấp giọng nói: “…Là ta tự làm tự chịu."
“Cái gì?"
“Sư đệ nghĩ nhiều rồi, có sư phụ ở đó, ai lại có thể làm hại ta? Là do ta luyện công nóng lòng cầu thành, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch ngược chiều, một thân võ công tẫn phế." Lục Tu Văn nhắm mắt lại, hời hợt nói, “Như vậy mà thôi."
Đoàn Lăng đã từng là sư đệ của Lục Tu Văn, biết y tu tập một môn công phu tà phái, lúc đầu tinh tiến cực nhanh, nhưng về sau càng luyện lên cao càng gian nan. Tới khi luyện đến tầng thứ bảy, phải hấp thụ công lực của người khác để cho mình dùng mới có thể đột phá. Hơn nữa người bị hút công lực cũng phải là người cùng luyện môn công phu này. Kẻ sáng tạo ra thứ võ công này hẳn là một tên dụng tâm hiểm ác đáng sợ, hắn chính là muốn đồng môn tự giết lẫn nhau, chỉ có kẻ còn trụ vững đến giờ phút cuối cùng mới có được sức mạnh.
Vì lý do này, ma giáo giáo chủ đã bắt cóc rất nhiều thiếu niên căn cốt tốt, bắt bọn họ bái mình làm sư phụ, mục đích là dùng những người này để luyện công. Đoàn Lăng nguyên bản cũng chung số phận, nếu không nhờ Lục Tu Ngôn mạo hiểm cứu hắn khỏi ma giáo, hắn lúc này đã thành một bộ xương khô.
Võ công tà môn đến như vậy, càng luyện càng hung hiểm, chỉ cần chút bất cẩn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Bởi vậy Đoàn Lăng không hề nghi ngờ giải thích của Lục Tu Văn hắn chỉ thoáng nghi hoặc, vậy một thân toàn độc của y là từ đâu mà đến.
Lấy lý do người bệnh không thích hợp di chuyển, Lục Tu Văn nghiễm nhiên chiếm luôn phòng của Đoàn Lăng, đến bình phong và sa trướng cũng đổi đi.
Trong lúc đó, Đoàn Lăng hồi gia một chuyến.
Phụ thân hắn là chưởng môn một phái, trên giang hồ đức cao vọng trọng, lúc trước đang bận bế quan luyện công, không tham dự việc bao vây tiễu trừ ma giáo. Hôm nay công thành xuất quan, ông biết được Đoàn Lăng chém đầu Hữu hộ pháp ma giáo, tuổi còn trẻ đã dương danh thiên hạ, tất nhiên là cực kỳ vui mừng, liền khen ngợi hắn một phen.
Đoàn Lăng thuở nhỏ bị người bắt đi, sau đó tuy rằng về được nhà, nhưng hắn cùng người nhà ở chung dù gì cũng có phần xa lạ. Vì thế ở nhà được vài ba ngày, hắn liền quay lại biệt viện.
Quản gia thấy hắn liền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Làm sao? Có chuyện gì?"
“Vị Lục công tử kia, hôm nay gọi người đến may quần áo."
Cước bộ của Đoàn Lăng dừng một chút. Hắn lúc này mới nhớ tới, khi Lục Tu Văn rời khỏi ma giáo thì không mang theo đồ vật gì, suốt mấy ngày nay y đều mặc quần áo cũ của hắn.
“Đúng là nên may thêm vài bộ. Y còn cần cái gì nữa thì cứ thế mà tuân theo."
Quản gia mặt đầy đau khổ: “Từ khi Lục công tử tới, chi tiêu trong phủ tăng lên rất nhiều."
“Không vấn đề gì, dù sao y cũng không trụ ở đây lâu lắm."
Nói xong, hắn liền hướng nội viện đi đến.
Hắn và Lục Tu Văn ở trong cùng một viện tử, từ rất xa đã nghe thấy tiếng người trong phòng truyền đến.
“Xuân hạ thu đông bốn quý, mỗi quý may tám bộ quần áo, hai cái áo khoác ngoài, hai cái áo dài, mấy thứ khác thì tùy ý. Áo trong phải dùng vải Tùng Sơn tốt nhất, ta mặc loại vải khác trên người sẽ nổi mụn. Ngoài ra còn phải thêu…"
Đoàn Lăng nghe qua mà đầu quay mòng mòng, cuối cùng hắn đã hiểu tiền bạc trong nhà bay đến đâu. Hắn vốn muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng bất giác lại đi tới sát vách, đẩy cửa xông vào.
Kết quả hắn chỉ liếc mắt một cái đã ngớ cả người.
Lục Tu Văn nằm nghiêng trên giường, trong tay cầm một quyển sách, gương mặt vẫn còn tái nhợt. Nhưng phía sau y có bốn tỳ nữ đang đứng, đều một bộ áo vàng váy xanh, dung mạo giảo mỹ, còn đeo ngọc bội kêu leng keng. Mà phía trước y còn có thêm hai tỳ nữ hầu hạ, một người đang rửa chân, một người thì quạt mát.
Thời tiết này mà còn quạt? Không sợ bệnh sẽ tái phát sao.
Đoàn Lăng tức giận hừ một tiếng.
Mọi người trong phòng lúc này mới chú ý tới hắn, mấy tỳ nữ đều quỳ gối: “Thiếu gia."
Lục Tu Văn lại thay đổi một tư thế càng thoải mái hơn, cười nói: “Sư đệ đã trở lại? Ngươi đến đúng lúc lắm, ta vừa mới gọi người của Cẩm Tú Các đến đo kích cỡ, ngươi có muốn làm thêm mấy bộ quần áo không?" Bộ dáng thập phần hào phóng.
Đoàn Lăng tự hỏi, lúc này mình phải chăng là nên cảm ơn y rộng rãi độ lượng?
Lục Tu Văn thấy hắn im lặng, liền bảo thợ may lui xuống, mời: “Sư đệ sao không ngồi đi?"
Trong lúc y nói, đã có tỳ nữ bắt đầu rót trà đưa tới. Đoàn Lăng nhìn màu lá trà xanh ngắt, hương thơm ngào ngạt nức mũi, so với trà uống ngày thường khác nhau một trời một vực, chắc chắn là hàng thượng đẳng.
Hắn rời đi bất quá mới vài ngày ngắn ngủi, thế nào mà biệt viện này đã biến hóa đến long trời lở đất?
“Ta nhớ rõ mấy ngày trước chỉ phái hai nha hoàn hầu hạ ngươi."
“Ừm, sư đệ ở đây dù sao cũng chỉ là biệt viện, nhân thủ có chút thiếu thốn, được như bây giờ đã không đến nỗi nào. Sư đệ không cần tự trách, ta tạm chấp nhận một chút là được."
Nhớ lại thời xưa trong ma giáo, Lục Tu Văn đích thực còn phô trương hơn bây giờ nhiều. Thế nhưng xưa đâu bằng nay, y cũng không ngẫm lại chính mình đang là thân phận gì.
Đoàn Lăng đang muốn lật bàn, hảo hảo giáo huấn y một phen, lại nghe thấy một tỳ nữ nói: “Công tử, đã đến giờ nghỉ ngơi buổi chiều."
“Vậy thay ta trải giường đi." Lục Tu Văn hơi áy náy liếc nhìn Đoàn Lăng, “Sư đệ, mỗi ngày ta đều ngủ vào giờ này, không tiếp chuyện với ngươi được nữa."
Y dặn dò một chút, các tỳ nữ đồng thanh vâng dạ, lập tức trật tự đi làm, người thì chuẩn bị giường chiếu, người thì đốt hương an thần, còn có người bưng một chén thuốc bổ, nói là công tử mỗi ngày đều muốn ăn huyết yến.
Đoàn Lăng ở trong phòng vướng chân vướng tay, rất nhanh bị người đuổi ra ngoài. Nghe tiếng cửa phòng khép lại “Cạch" một tiếng sau lưng, Đoàn Lăng vẫn còn đang ngơ ngác.
Là kiến thức của hắn quá nông cạn sao?
Trên đời sao lại có loại tù nhân như Lục Tu Văn, ăn sung mặc sướng còn hơn cả gia chủ vậy?
Đoàn Lăng cuối cùng cũng hiểu vẻ mặt cười khổ của quản gia nhà mình, biểu tình hiện tại của hắn chỉ sợ cũng không khác lắm.
Lục Tu Văn bản lĩnh cao cường, hồi đó bao nhiêu người trong ma giáo còn bị y chỉ tay năm ngón sai sử, huống chi là hạ nhân trong biệt viện? Nếu cứ mặc kệ, chỉ sợ không bao lâu nữa, đường đường chính chính là chủ nhân như hắn cũng phải khăn gói quả mướp cút ra khỏi nhà.
Đoàn Lăng đương nhiên sẽ không cho y thỏa nguyện, hắn đứng im suy xét một hồi, đến buổi tối liền đến phòng của Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn đang ăn cơm, bên cạnh vẫn có một đám tỳ nữ hầu hạ như cũ. Thấy hắn đến, y liền vẫy vẫy tay: “Sư đệ…"
Đoàn Lăng nhăn mày: “Ta ăn xong rồi."
“Vừa đúng lúc, đồ ăn hôm nay không quá hợp khẩu vị của ta, ta còn nhớ trù nghệ (=kỹ thuật nấu ăn) của sư đệ rất tốt, không bằng…"
Lời còn chưa dứt, Đoàn Lăng đã rút ra bội kiếm bên hông, xoẹt một tiếng chém lên trên bàn.
Hắn nội lực kinh người, chỉ mới dùng ba phần lực đã để lại vết chém thật sâu trên bàn. Chén bát vỡ bay tứ phía, vài tỳ nữ sợ hãi chạy tan tác.
Chỉ có Lục Tu Văn vẫn bình tĩnh ngồi đó, phất tay ý bảo mọi người lui xuống, rồi nói: “Sư đệ sao lại tức giận như vậy? Đến đây, uống bát canh hạ nhiệt đi."
Y vừa nói vừa chan một bát canh.
Đoàn Lăng ngay cả liếc cũng không thèm, giơ kiếm chặn yết hầu y, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì Tu Ngôn, ta từ lâu đã giết ngươi rồi."
“Đúng vậy," Lục Tu Văn gật gật đầu, “Ta có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ ta có một hảo đệ đệ."
“Ngươi hôm nay nếu không nói ra tung tích của Lục Tu Ngôn, đừng nghĩ có thể sống mà ra khỏi cửa."
Lục Tu Văn cong cong khóe miệng, thanh kiếm dưới cổ lóe lên ánh sáng dọa người, y như không nhìn thấy mà cười rộ lên: “Sư đệ biết ta ăn mềm không ăn cứng mà, hà tất phải dọa ta như vậy? Nhỡ ta bị dọa thật, càng không nhớ nổi đệ đệ ở nơi nào đâu."
“Ngươi tột cùng có điều kiện gì, không bằng một lần nói cho rõ ràng."
Lục Tu Văn khẽ liếc hắn, lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ ngươi không làm được."
“Chỉ cần không phải là việc thương thiên hại lý, ta đều có thể làm cho ngươi."
Lục Tu Văn nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: “Ta muốn ngươi hướng ta quỳ xuống, ngươi cũng làm sao?"
Đoàn Lăng không nói lời nào, tra kiếm vào vỏ, sau liền kéo vạt áo, quỳ sụp xuống tại chỗ.
Lục Tu Văn ngược lại hoảng hốt, vội vã đứng dậy làm bát đũa trên bàn rơi xuống đất, y kêu lên: “Chậm đã! Ta còn không có ý định thu ngươi làm đồ đệ, bảo ngươi quỳ lạy ta cũng không có ý nghĩa."
Y suy nghĩ một lát, nói: “Ta hôm nay ăn uống không tốt, không bằng sư đệ ngươi nấu cháo cho ta đi."
Khi Đoàn Lăng còn ở trong ma giáo, cũng thường xuyên làm mấy món kiểu này, trù nghệ thực sự không tồi. Nhưng hắn coi đây là sỉ nhục lớn nhất đời, sau khi trở về dĩ nhiên không thèm đụng đến nồi niêu xoong chảo. Lúc này vì Lục Tu Ngôn, Đoàn Lăng đành cắn răng đáp ứng. Ở trong trù phòng loay hoay một hồi, cuối cùng hắn cũng đem ra một bát cháo nóng hầm hập, rất hợp với khẩu vị của Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn ăn cực kỳ từ tốn đến khi bát cháo đã thấy đáy, y mới nâng khăn xoa xoa miệng, nói: “Hương vị không tồi, nhưng vẫn còn thiếu một chén trà tiêu thực."
Đoàn Lăng đang phải nín nhịn, đành rót một chén trà dâng lên.
Lục Tu Văn lúc này mới thỏa mãn, bưng chén trà nói: “Ngươi vội vã tìm đệ đệ của ta như vậy, là vì chuyện gì?"
“Đây là chuyện giữa ta và Tu Ngôn, không liên quan đến ngươi."
“Nếu có người muốn hại đệ đệ của ta, ta cũng phải dẫn hắn đi tìm nó sao?"
“Ta sao lại hại Tu Ngôn?"
“Tri nhân tri diện bất tri tâm." (=Biết người biết mặt không biết lòng)
Đoàn Lăng nghẹn họng, im lặng một lát sau, từ trong lòng lấy ra một vật – đó là một khối lệnh bài, không phải làm bằng gỗ, cũng không phải bằng kim loại, chất liệu cực kỳ đặc biệt, mặt trước có khắc một quái vật đầu người thân rắn, mặt sau thì là vài văn tự nguệch ngoạc kỳ bí. Lệnh bài màu đen thùi, vì được mang trong người quanh năm, những góc cạnh đã hơi mòn đi, tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt.
Lục Tu Văn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra:: “Đây là… Thánh lệnh của giáo chủ."
Đoàn Lăng trân trọng vật này như bảo bối, cho y xem qua liền lập tức thu lại vào lòng, nói: “Đây là thứ Tu Ngôn vội vàng trộm cho ta."
“Nhưng đây là vật bên người giáo chủ, có tác dụng tự do ra vào tổng đàn, đệ đệ làm sao lại trộm được?"
“Mười năm trước, tên ma đầu đó đã luyện tà công lên đến tầng thứ tám, cách ba tháng đều phải hấp thu công lực của một người. Những đứa trẻ bị hắn bắt cóc tới làm đồ đệ như chúng ta, cứ một người lại một người trở thành nạn nhân. Ta đã từng thấy người bị hắn hút khô nội lực, tướng mạo nhìn như già đi hơn chục tuổi, toàn thân mềm nhũn như đống bùn, sống không quá vài ngày liền cạn kiệt sức lực mà chết. Ngày mười bốn tháng ba năm đó, Tu Ngôn đột nhiên chạy tới tìm ta, nói ma đầu kia ngày mai muốn bắt ta để luyện công, mau mau cùng hắn chạy đi. Ta hỏi ma giáo canh phòng nghiêm ngặt, làm sao thoát được đây? Hắn liền lén lút đưa lệnh bài giáo chủ này cho ta."
Nói đến đây, khuôn mặt Đoàn Lăng hơi lộ ra dáng vẻ tươi cười, ánh mắt trở nên ôn nhu không gì sánh được, phảng phất như trong bóng tối vô tận tìm thấy được nguồn ánh sáng: “Ta đến tận bây giờ vẫn nhớ kỹ bộ dáng Tu Ngôn ngày đó, hai chân hắn đeo xích, tóc cũng xõa hết ra, không biết trên đường ngã lên ngã xuống thế nào mà cả người đầy bùn. Từ đó về sau, trong lòng ta chỉ có mỗi một mình hắn. Hắn đối ta như vậy, ta chẳng lẽ không nên tìm hắn?"
Lục Tu Văn nghe xong câu chuyện năm xưa, vẫn chưa hết kinh ngạc, chỉ gật gù: “Thì ra là thế, ta cũng đã thấy lạ, sư đệ ngươi vụng về như vậy, năm đó sao lại chạy thoát được?"
Y khẽ lẩm bẩm: “Ừm, nguyên lai là Tu Ngôn cứu ngươi."
“Hắn mặc dù mạo hiểm cứu ta, nhưng thế nào cũng không chịu cùng ta chạy đi."
“Lệnh bài giáo chủ chỉ có một, nếu hai người cùng đi, còn chưa ra khỏi tổng đàn đã bị phát hiện rồi."
Đoàn Lăng cũng hiểu rõ chuyện này, nói: “Ta sau khi rời khỏi, không còn tìm hiểu được tin tức trong ma giáo, cũng không biết Tu Ngôn sau đó thế nào."
“Ma công của sư phụ đã luyện đến bước ngoặt quan trọng, ai dè ngươi cư nhiên lại chạy biến, làm hại hắn thất bại trong gang tấc, dĩ nhiên là nổi trận lôi đình."
Đoàn Lăng nhăn mày: “Vậy Tu Ngôn hắn…"
“Sư đệ yên tâm." Lục Tu Văn rũ mắt, nhẹ nhàng thổi thổi bọt nước trong chén trà, uống một ngụm trà xanh vừa đắng vừa chát, “Không ai biết là Tu Ngôn cứu ngươi, cho nên nó bình an vô sự, không chịu bất cứ trách phạt nào."
Đoàn Lăng lúc này mới thở ra một hơi: “Ta lúc đó đã hứa với Tu Ngôn, cho dù thế nào đi nữa, ta chắc chắn sẽ trở lại cứu hắn. Không ngờ trù tính bao nhiêu năm, thật vất vả đánh vào ma giáo, nhưng ở mật thất chỉ gặp được một mình ngươi."
Lục Tu Văn siết chặt chén trà trong tay, đến đầu ngón tay cũng có chút trắng bệch, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, nói: “Đều là lỗi của ta, làm sư đệ thất vọng rồi. Nhưng ngươi tại sao mười năm mới tới?"
“Năm đó ta chỉ là một thiếu niên võ công thấp kém, làm sao chống lại được ma giáo? Nhưng sau khi đào thoát, ta ngày đêm cần cù luyện võ, không dám có một phút lơi lỏng."
Lục Tu Văn gật gù: “Một thân công phu hiện nay của sư đệ, trong đám cao thủ trẻ tuổi chính phái coi như đứng đầu, bất quá…"
Sóng mắt y lưu chuyển, chậm rãi quét qua Đoàn Lăng, nói: “Nếu ta không đoán sai, sư đệ vẫn chưa tu tập nội công tâm pháp chính phái, mà tiếp tục luyện võ công của Thiên Tuyệt giáo chúng ta, phải không?"
Đồng tử của Đoàn Lăng co rút lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong phút chốc hắn có xúc động muốn giết người diệt khẩu nhưng rất nhanh trấn định lại. Đoàn Lăng bình phục hô hấp hơi gấp gáp, hừ một tiếng: “Lời nói vô căn cứ."
“Ta và sư đệ là đồng môn, phương thức vận công đều như nhau, sao có thể không nhìn ra? Bất quá sư đệ che giấu vô cùng tốt, người ngoài e rằng không phát hiện được."
Nói đến đây, Đoàn Lăng biết mình không thể gạt được nữa, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, cười tự giễu: “Không sai, ta thiên tân vạn khổ chạy ra khỏi ma giáo, nhưng vẫn còn đang luyện loại võ công ma đầu kia dạy ta. Nội công chính phái xem trọng tuần tự như tiến hai, ba mươi năm vẫn chưa thể thấy hiệu quả, mà ta… không thể chờ lâu như vậy. Ta hận không thể càng sớm càng tốt quay về diệt ma giáo, cứu Tu Ngôn ra."
“Công phu ngươi luyện đến đâu rồi?"
“Tầng thứ năm."
“Việc này nếu để người ngoài biết được, Đoàn thiếu hiệp đại danh đỉnh đỉnh e rằng sẽ thân bại danh liệt."
Đoàn Lăng im lặng, sau đó cười ha hả: “Mạng của ta là của Tu Ngôn, sao phải quan tâm hư danh như vậy?"
Vì người trong lòng, cho dù có rơi vào ma đạo hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Tu Văn nhìn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được quay mặt ra chỗ khác.
Một lát sau, y mới nói: “Sư đệ, lại làm giúp ta một chuyện được không."
“Chuyện gì?"
Lục Tu Văn vươn tay chỉ cây đào ngoài cửa sổ: “Thay ta bẻ một cành đào xuống."
“Ngươi muốn cái này làm gì?"
“Ngươi không cần quan tâm, cứ bẻ đi không được sao."
Đoàn Lăng đến cháo cũng đã nấu, trà cũng đã rót, dĩ nhiên không ngại làm thêm việc này. Lục Tu Văn còn nói thêm: “Phải lấy cành cao nhất, hoa nở đẹp nhất."
Đoàn Lăng nghe thấy liền ngẩn ra.
Hôm nay là ngày đầu thu, hoa đào từ lâu đã rụng hết, lấy đâu ra nở đẹp hay nở xấu? Nhưng hắn từ lâu đã bị Lục Tu Văn sai sử thành quen, cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nhảy lên đầu cây, bẻ xuống một cành đào nhỏ. Hắn quay đầu, thấy Lục Tu Văn đang đứng bên cửa sổ ngước lên, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của y, thần tình trong bóng đêm khó phân biệt, không biết là y đang nhìn cây đào, hay thứ gì khác.
Đoàn Lăng quay trở về phòng, đưa cành đào cho Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn cầm trong tay ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa cành đào tới gần chóp mũi, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, phảng phất như thật sự có hoa đào diễm lệ vô song đua nhau khoe nở trên đầu cành.
Đoàn Lăng chớp mắt nhìn kỹ lại lần nữa, mới phát giác mình bị hoa mắt, ngoài cành lá xanh biếc cũng không còn cái gì khác.
Nụ cười trên mặt Lục Tu Văn chỉ lưu lại trong chốc lát, y liền khôi phục lại sắc thái thờ ơ khinh bạc như lúc ban đầu: “Vất vả cho sư đệ rồi, ngươi ngày mai phải mua xe ngựa đi. Chiếc xe lần trước quá mức đơn sơ, lắc lư làm ta cả người khó chịu, lần này cần đổi một cái rộng rãi thoải mái hơn. Hôm nay mới kêu người của Cẩm Tú Các đến, quần áo e là không làm kịp, đành phải đến cửa hàng mua vài bộ vậy. Người hầu đương nhiên không thể dẫn theo, các loại việc vặt dọc đường, sư đệ ngươi đều phải phụ trách rồi. Ngoài ra…"
Đoàn Lăng còn chưa phản ứng kịp: “Xe ngựa?"
“Muốn đến chỗ của Tu Ngôn, lộ trình phải mất hơn một tháng, không dùng xe ngựa, chả lẽ muốn đi bằng hai cẳng?"
Đoàn Lăng tức khắc liền mừng rỡ: “Ngươi đồng ý mang ta đi tìm Tu Ngôn?"
“Đã lâu không gặp đệ đệ, ta cũng rất nhớ nó." Lục Tu Văn tay vẫn còn cầm cành đào kia, ngón tay mơn trớn lá xanh đầu cành, như là đang vỗ về chơi đùa một đóa hoa thẹn thùng sắp nở, “Ngươi năm đó đã hứa… Phải về giáo cứu người, tuy rằng có hơi muộn, nhưng nếu ngươi muốn thực hiện lời hứa, ta dĩ nhiên là mong ngươi được toại nguyện."
Beta: Tiểu Viên
Nửa năm?
Đoàn Lăng nghe thấy mà giật mình. Một lúc lâu sau, hắn mới “Ừm" một tiếng: “Là vậy sao."
Diêu đại phu vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy nên thường hay đắc tội người ta lúc này thấy Đoàn Lăng không nổi giận, ông thở phào một hơi, hỏi: “Có cần khai dược cho vị công tử này không?"
Đoàn Lăng phất tay áo: “Khai đi."
Hắn lại nói với quản gia: “Nhân sâm, các vị thuốc kéo dài tính mạng vân vân, đều chuẩn bị một ít đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
Quản gia vâng vâng dạ dạ, sau đó dẫn Diêu đại phu đi kê đơn.
Đoàn Lăng đứng ngây ra một lúc, rồi chậm rãi ngồi xuống bên giường, ngắm nghía Lục Tu Văn còn đang mê man.
Người ta nói người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm Lục Tu Văn tai họa bậc này, hắn còn cho rằng y có thể sống thật dài thật lâu, không ngờ lại đoản mệnh như vậy.
Hắn từ trước đã đối với người này vừa hận vừa sợ, hôm nay sau khi biết mệnh y không còn dài, trong lòng lại có một tư vị khác. Hắn thấy Lục Tu Văn trong lúc ngủ người ra đầy mồ hôi, liền nhúng ướt khăn, tự mình lau cho y.
Lục Tu Văn nhíu mày, bỗng nhiên mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Sư đệ…"
Tim Đoàn Lăng tự dưng thót một cái.
Sau đó lại nghe y nói: “Sư đệ, ngươi bắt lấy tiểu kim xà kia cho ta…"
Đoàn Lăng tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết. (=phọt máu:v)
Người này bệnh nặng đến như vậy rồi còn muốn ở trong mơ sai khiến hắn.
Năm đó để bắt tiểu kim xà kia cho y luyện độc, Đoàn Lăng bị rắn cắn cho một phát, cả cánh tay đều thâm sì, đau hết ba ngày ba đêm. Nghĩ tới đây, hắn thực sự thấy hối hận vì đã động lòng trắc ẩn, liền ném khăn trong tay đi, mặt khác kêu một nha hoàn tới chăm sóc Lục Tu Văn.
Thuốc mà Diêu đại phu kia kê quả nhiên hữu hiệu, Lục Tu Văn uống một liều xong, đến buổi tối đã hạ sốt. Bất quá vì thể nhược, y mãi vẫn chưa tỉnh lại. Đoàn Lăng sợ y chết, mình sẽ không có được tin tức của Lục Tu Ngôn, đành phải thủ bên cạnh giường cả buổi.
Tới chạng vạng ngày hôm sau, Lục Tu Văn mới tỉnh dậy. Sau khi y mở hai mắt, đầu tiên có chút mù mờ, dường như không nhận ra mình đang ở nơi nào, nhưng rồi khi thấy rõ mặt Đoàn Lăng, y mới lộ ra chút tươi cười, nói: “Nhà sư đệ thực sự là tài đại khí thô (=nhà giàu), ngay cả sài phòng cũng rộng rãi đến mức này."
Đoàn Lăng biết y đang châm chọc mình, đen mặt nói: “Đây là phòng của ta."
“Thật sao?" Lục Tu Văn hai mắt sáng lên, lại tinh tế quan sát bài biện trong phòng một lần, gật gù, “Không tồi không tồi, những chỗ khác đều được, nhưng cái bình phong kia ta không thích, ngày mai kêu người đến đổi."
Y còn nói thêm: “Màu của sa trướng (=màn giường) cũng xưa rồi, gọi người đổi thành màu xanh đi."
Ngữ khí thập phần tự nhiên, tựa như y chính là chủ nhân nơi đây vậy.
“Ngươi đừng có được voi đòi tiên."
“Sư đệ sao lại keo kiệt như vậy, đến một cái bình phong cũng không dám đổi?"
“…"
Đoàn Lăng tự hỏi, mình khi nào đã mang phòng này đi cầm cố cho y vậy? Hẳn là nên ném y ra đường ngủ mới đúng. Hắn nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Lục Tu Văn lộ ra ngoài áo, biết là chỉ cần bóp một cái cũng có thể làm y tắt thở.
Bình tĩnh, bình tĩnh, tất cả là vì Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng hít vài hơi thật sâu, cố đè xuống sát tâm đang dâng trào, đứng dậy nói: “Ta đi xem thuốc sắc đến đâu rồi."
Ngoài thuốc trị cảm lạnh, Diêu đại phu còn kê thêm một lượt thuốc bổ, tất cả đều sử dụng dược liệu tốt nhất. Quản gia vừa nhìn đã thấy đau lòng, bất quá nếu Đoàn Lăng đã lên tiếng, ông cũng chỉ đành cung cúc đi mua.
Đoàn Lăng chờ nha hoàn sắc thuốc xong, bưng bát thuốc còn nóng quay về phòng, liền thấy Lục Tu Văn đã ngồi dậy, y choàng thêm một cái áo tựa ở đầu giường, ngưng thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Trong viện có một cây đào to, vì không được coi sóc cẩn thận, cành lá lỉa chỉa tứ phía, có chút gầy guộc thưa thớt. Một cành to vươn ra xiêu vẹo, gần như xuyên qua cửa sổ. Xem chừng đến mùa xuân, tràn ngập sân sẽ toàn là cánh hoa đào rơi.
Lục Tu Văn nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nói: “Cây đào tươi tốt như vậy, đáng tiếc không được nhìn thấy sang năm hoa nở."
Hôm nay chính là ngày đầu thu, y chỉ còn sống được nửa năm, dĩ nhiên là không qua được đến mùa xuân năm sau.
Tay Đoàn Lăng cầm chén thuốc run rẩy: “Ngươi biết?"
“Lúc mê man, ta mơ hồ nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện. Thời gian nửa năm, cũng không sai biệt lắm so với dự tính của ta, vị đại phu đó nói đúng đấy, xem ra không phải là lang băm."
Ngữ khí của y nhàn nhạt, đối với chuyện sinh tử vẫn giữ nguyên vẻ ngoài bình tĩnh.
Đoàn Lăng đưa chén thuốc qua, thấy y một hơi uống cạn, nhịn không được nói: “Ta nhớ kỹ tên ma đầu đó sủng ngươi nhất, cái gì cũng dạy hết cho ngươi, còn muốn truyền ngôi vị giáo chủ cho ngươi. Trong ma giáo có ai bản lĩnh lớn như vậy, có thể phế võ công của ngươi? Ai mà lại có gan dám hạ độc ngươi?
Lục Tu Văn im lặng một lát, sau đó cười rộ lên. Y bệnh nặng mới khỏi, tiếng nói vẫn còn hơi khàn khàn, thấp giọng nói: “…Là ta tự làm tự chịu."
“Cái gì?"
“Sư đệ nghĩ nhiều rồi, có sư phụ ở đó, ai lại có thể làm hại ta? Là do ta luyện công nóng lòng cầu thành, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch ngược chiều, một thân võ công tẫn phế." Lục Tu Văn nhắm mắt lại, hời hợt nói, “Như vậy mà thôi."
Đoàn Lăng đã từng là sư đệ của Lục Tu Văn, biết y tu tập một môn công phu tà phái, lúc đầu tinh tiến cực nhanh, nhưng về sau càng luyện lên cao càng gian nan. Tới khi luyện đến tầng thứ bảy, phải hấp thụ công lực của người khác để cho mình dùng mới có thể đột phá. Hơn nữa người bị hút công lực cũng phải là người cùng luyện môn công phu này. Kẻ sáng tạo ra thứ võ công này hẳn là một tên dụng tâm hiểm ác đáng sợ, hắn chính là muốn đồng môn tự giết lẫn nhau, chỉ có kẻ còn trụ vững đến giờ phút cuối cùng mới có được sức mạnh.
Vì lý do này, ma giáo giáo chủ đã bắt cóc rất nhiều thiếu niên căn cốt tốt, bắt bọn họ bái mình làm sư phụ, mục đích là dùng những người này để luyện công. Đoàn Lăng nguyên bản cũng chung số phận, nếu không nhờ Lục Tu Ngôn mạo hiểm cứu hắn khỏi ma giáo, hắn lúc này đã thành một bộ xương khô.
Võ công tà môn đến như vậy, càng luyện càng hung hiểm, chỉ cần chút bất cẩn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Bởi vậy Đoàn Lăng không hề nghi ngờ giải thích của Lục Tu Văn hắn chỉ thoáng nghi hoặc, vậy một thân toàn độc của y là từ đâu mà đến.
Lấy lý do người bệnh không thích hợp di chuyển, Lục Tu Văn nghiễm nhiên chiếm luôn phòng của Đoàn Lăng, đến bình phong và sa trướng cũng đổi đi.
Trong lúc đó, Đoàn Lăng hồi gia một chuyến.
Phụ thân hắn là chưởng môn một phái, trên giang hồ đức cao vọng trọng, lúc trước đang bận bế quan luyện công, không tham dự việc bao vây tiễu trừ ma giáo. Hôm nay công thành xuất quan, ông biết được Đoàn Lăng chém đầu Hữu hộ pháp ma giáo, tuổi còn trẻ đã dương danh thiên hạ, tất nhiên là cực kỳ vui mừng, liền khen ngợi hắn một phen.
Đoàn Lăng thuở nhỏ bị người bắt đi, sau đó tuy rằng về được nhà, nhưng hắn cùng người nhà ở chung dù gì cũng có phần xa lạ. Vì thế ở nhà được vài ba ngày, hắn liền quay lại biệt viện.
Quản gia thấy hắn liền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Làm sao? Có chuyện gì?"
“Vị Lục công tử kia, hôm nay gọi người đến may quần áo."
Cước bộ của Đoàn Lăng dừng một chút. Hắn lúc này mới nhớ tới, khi Lục Tu Văn rời khỏi ma giáo thì không mang theo đồ vật gì, suốt mấy ngày nay y đều mặc quần áo cũ của hắn.
“Đúng là nên may thêm vài bộ. Y còn cần cái gì nữa thì cứ thế mà tuân theo."
Quản gia mặt đầy đau khổ: “Từ khi Lục công tử tới, chi tiêu trong phủ tăng lên rất nhiều."
“Không vấn đề gì, dù sao y cũng không trụ ở đây lâu lắm."
Nói xong, hắn liền hướng nội viện đi đến.
Hắn và Lục Tu Văn ở trong cùng một viện tử, từ rất xa đã nghe thấy tiếng người trong phòng truyền đến.
“Xuân hạ thu đông bốn quý, mỗi quý may tám bộ quần áo, hai cái áo khoác ngoài, hai cái áo dài, mấy thứ khác thì tùy ý. Áo trong phải dùng vải Tùng Sơn tốt nhất, ta mặc loại vải khác trên người sẽ nổi mụn. Ngoài ra còn phải thêu…"
Đoàn Lăng nghe qua mà đầu quay mòng mòng, cuối cùng hắn đã hiểu tiền bạc trong nhà bay đến đâu. Hắn vốn muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng bất giác lại đi tới sát vách, đẩy cửa xông vào.
Kết quả hắn chỉ liếc mắt một cái đã ngớ cả người.
Lục Tu Văn nằm nghiêng trên giường, trong tay cầm một quyển sách, gương mặt vẫn còn tái nhợt. Nhưng phía sau y có bốn tỳ nữ đang đứng, đều một bộ áo vàng váy xanh, dung mạo giảo mỹ, còn đeo ngọc bội kêu leng keng. Mà phía trước y còn có thêm hai tỳ nữ hầu hạ, một người đang rửa chân, một người thì quạt mát.
Thời tiết này mà còn quạt? Không sợ bệnh sẽ tái phát sao.
Đoàn Lăng tức giận hừ một tiếng.
Mọi người trong phòng lúc này mới chú ý tới hắn, mấy tỳ nữ đều quỳ gối: “Thiếu gia."
Lục Tu Văn lại thay đổi một tư thế càng thoải mái hơn, cười nói: “Sư đệ đã trở lại? Ngươi đến đúng lúc lắm, ta vừa mới gọi người của Cẩm Tú Các đến đo kích cỡ, ngươi có muốn làm thêm mấy bộ quần áo không?" Bộ dáng thập phần hào phóng.
Đoàn Lăng tự hỏi, lúc này mình phải chăng là nên cảm ơn y rộng rãi độ lượng?
Lục Tu Văn thấy hắn im lặng, liền bảo thợ may lui xuống, mời: “Sư đệ sao không ngồi đi?"
Trong lúc y nói, đã có tỳ nữ bắt đầu rót trà đưa tới. Đoàn Lăng nhìn màu lá trà xanh ngắt, hương thơm ngào ngạt nức mũi, so với trà uống ngày thường khác nhau một trời một vực, chắc chắn là hàng thượng đẳng.
Hắn rời đi bất quá mới vài ngày ngắn ngủi, thế nào mà biệt viện này đã biến hóa đến long trời lở đất?
“Ta nhớ rõ mấy ngày trước chỉ phái hai nha hoàn hầu hạ ngươi."
“Ừm, sư đệ ở đây dù sao cũng chỉ là biệt viện, nhân thủ có chút thiếu thốn, được như bây giờ đã không đến nỗi nào. Sư đệ không cần tự trách, ta tạm chấp nhận một chút là được."
Nhớ lại thời xưa trong ma giáo, Lục Tu Văn đích thực còn phô trương hơn bây giờ nhiều. Thế nhưng xưa đâu bằng nay, y cũng không ngẫm lại chính mình đang là thân phận gì.
Đoàn Lăng đang muốn lật bàn, hảo hảo giáo huấn y một phen, lại nghe thấy một tỳ nữ nói: “Công tử, đã đến giờ nghỉ ngơi buổi chiều."
“Vậy thay ta trải giường đi." Lục Tu Văn hơi áy náy liếc nhìn Đoàn Lăng, “Sư đệ, mỗi ngày ta đều ngủ vào giờ này, không tiếp chuyện với ngươi được nữa."
Y dặn dò một chút, các tỳ nữ đồng thanh vâng dạ, lập tức trật tự đi làm, người thì chuẩn bị giường chiếu, người thì đốt hương an thần, còn có người bưng một chén thuốc bổ, nói là công tử mỗi ngày đều muốn ăn huyết yến.
Đoàn Lăng ở trong phòng vướng chân vướng tay, rất nhanh bị người đuổi ra ngoài. Nghe tiếng cửa phòng khép lại “Cạch" một tiếng sau lưng, Đoàn Lăng vẫn còn đang ngơ ngác.
Là kiến thức của hắn quá nông cạn sao?
Trên đời sao lại có loại tù nhân như Lục Tu Văn, ăn sung mặc sướng còn hơn cả gia chủ vậy?
Đoàn Lăng cuối cùng cũng hiểu vẻ mặt cười khổ của quản gia nhà mình, biểu tình hiện tại của hắn chỉ sợ cũng không khác lắm.
Lục Tu Văn bản lĩnh cao cường, hồi đó bao nhiêu người trong ma giáo còn bị y chỉ tay năm ngón sai sử, huống chi là hạ nhân trong biệt viện? Nếu cứ mặc kệ, chỉ sợ không bao lâu nữa, đường đường chính chính là chủ nhân như hắn cũng phải khăn gói quả mướp cút ra khỏi nhà.
Đoàn Lăng đương nhiên sẽ không cho y thỏa nguyện, hắn đứng im suy xét một hồi, đến buổi tối liền đến phòng của Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn đang ăn cơm, bên cạnh vẫn có một đám tỳ nữ hầu hạ như cũ. Thấy hắn đến, y liền vẫy vẫy tay: “Sư đệ…"
Đoàn Lăng nhăn mày: “Ta ăn xong rồi."
“Vừa đúng lúc, đồ ăn hôm nay không quá hợp khẩu vị của ta, ta còn nhớ trù nghệ (=kỹ thuật nấu ăn) của sư đệ rất tốt, không bằng…"
Lời còn chưa dứt, Đoàn Lăng đã rút ra bội kiếm bên hông, xoẹt một tiếng chém lên trên bàn.
Hắn nội lực kinh người, chỉ mới dùng ba phần lực đã để lại vết chém thật sâu trên bàn. Chén bát vỡ bay tứ phía, vài tỳ nữ sợ hãi chạy tan tác.
Chỉ có Lục Tu Văn vẫn bình tĩnh ngồi đó, phất tay ý bảo mọi người lui xuống, rồi nói: “Sư đệ sao lại tức giận như vậy? Đến đây, uống bát canh hạ nhiệt đi."
Y vừa nói vừa chan một bát canh.
Đoàn Lăng ngay cả liếc cũng không thèm, giơ kiếm chặn yết hầu y, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì Tu Ngôn, ta từ lâu đã giết ngươi rồi."
“Đúng vậy," Lục Tu Văn gật gật đầu, “Ta có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ ta có một hảo đệ đệ."
“Ngươi hôm nay nếu không nói ra tung tích của Lục Tu Ngôn, đừng nghĩ có thể sống mà ra khỏi cửa."
Lục Tu Văn cong cong khóe miệng, thanh kiếm dưới cổ lóe lên ánh sáng dọa người, y như không nhìn thấy mà cười rộ lên: “Sư đệ biết ta ăn mềm không ăn cứng mà, hà tất phải dọa ta như vậy? Nhỡ ta bị dọa thật, càng không nhớ nổi đệ đệ ở nơi nào đâu."
“Ngươi tột cùng có điều kiện gì, không bằng một lần nói cho rõ ràng."
Lục Tu Văn khẽ liếc hắn, lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ ngươi không làm được."
“Chỉ cần không phải là việc thương thiên hại lý, ta đều có thể làm cho ngươi."
Lục Tu Văn nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: “Ta muốn ngươi hướng ta quỳ xuống, ngươi cũng làm sao?"
Đoàn Lăng không nói lời nào, tra kiếm vào vỏ, sau liền kéo vạt áo, quỳ sụp xuống tại chỗ.
Lục Tu Văn ngược lại hoảng hốt, vội vã đứng dậy làm bát đũa trên bàn rơi xuống đất, y kêu lên: “Chậm đã! Ta còn không có ý định thu ngươi làm đồ đệ, bảo ngươi quỳ lạy ta cũng không có ý nghĩa."
Y suy nghĩ một lát, nói: “Ta hôm nay ăn uống không tốt, không bằng sư đệ ngươi nấu cháo cho ta đi."
Khi Đoàn Lăng còn ở trong ma giáo, cũng thường xuyên làm mấy món kiểu này, trù nghệ thực sự không tồi. Nhưng hắn coi đây là sỉ nhục lớn nhất đời, sau khi trở về dĩ nhiên không thèm đụng đến nồi niêu xoong chảo. Lúc này vì Lục Tu Ngôn, Đoàn Lăng đành cắn răng đáp ứng. Ở trong trù phòng loay hoay một hồi, cuối cùng hắn cũng đem ra một bát cháo nóng hầm hập, rất hợp với khẩu vị của Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn ăn cực kỳ từ tốn đến khi bát cháo đã thấy đáy, y mới nâng khăn xoa xoa miệng, nói: “Hương vị không tồi, nhưng vẫn còn thiếu một chén trà tiêu thực."
Đoàn Lăng đang phải nín nhịn, đành rót một chén trà dâng lên.
Lục Tu Văn lúc này mới thỏa mãn, bưng chén trà nói: “Ngươi vội vã tìm đệ đệ của ta như vậy, là vì chuyện gì?"
“Đây là chuyện giữa ta và Tu Ngôn, không liên quan đến ngươi."
“Nếu có người muốn hại đệ đệ của ta, ta cũng phải dẫn hắn đi tìm nó sao?"
“Ta sao lại hại Tu Ngôn?"
“Tri nhân tri diện bất tri tâm." (=Biết người biết mặt không biết lòng)
Đoàn Lăng nghẹn họng, im lặng một lát sau, từ trong lòng lấy ra một vật – đó là một khối lệnh bài, không phải làm bằng gỗ, cũng không phải bằng kim loại, chất liệu cực kỳ đặc biệt, mặt trước có khắc một quái vật đầu người thân rắn, mặt sau thì là vài văn tự nguệch ngoạc kỳ bí. Lệnh bài màu đen thùi, vì được mang trong người quanh năm, những góc cạnh đã hơi mòn đi, tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt.
Lục Tu Văn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra:: “Đây là… Thánh lệnh của giáo chủ."
Đoàn Lăng trân trọng vật này như bảo bối, cho y xem qua liền lập tức thu lại vào lòng, nói: “Đây là thứ Tu Ngôn vội vàng trộm cho ta."
“Nhưng đây là vật bên người giáo chủ, có tác dụng tự do ra vào tổng đàn, đệ đệ làm sao lại trộm được?"
“Mười năm trước, tên ma đầu đó đã luyện tà công lên đến tầng thứ tám, cách ba tháng đều phải hấp thu công lực của một người. Những đứa trẻ bị hắn bắt cóc tới làm đồ đệ như chúng ta, cứ một người lại một người trở thành nạn nhân. Ta đã từng thấy người bị hắn hút khô nội lực, tướng mạo nhìn như già đi hơn chục tuổi, toàn thân mềm nhũn như đống bùn, sống không quá vài ngày liền cạn kiệt sức lực mà chết. Ngày mười bốn tháng ba năm đó, Tu Ngôn đột nhiên chạy tới tìm ta, nói ma đầu kia ngày mai muốn bắt ta để luyện công, mau mau cùng hắn chạy đi. Ta hỏi ma giáo canh phòng nghiêm ngặt, làm sao thoát được đây? Hắn liền lén lút đưa lệnh bài giáo chủ này cho ta."
Nói đến đây, khuôn mặt Đoàn Lăng hơi lộ ra dáng vẻ tươi cười, ánh mắt trở nên ôn nhu không gì sánh được, phảng phất như trong bóng tối vô tận tìm thấy được nguồn ánh sáng: “Ta đến tận bây giờ vẫn nhớ kỹ bộ dáng Tu Ngôn ngày đó, hai chân hắn đeo xích, tóc cũng xõa hết ra, không biết trên đường ngã lên ngã xuống thế nào mà cả người đầy bùn. Từ đó về sau, trong lòng ta chỉ có mỗi một mình hắn. Hắn đối ta như vậy, ta chẳng lẽ không nên tìm hắn?"
Lục Tu Văn nghe xong câu chuyện năm xưa, vẫn chưa hết kinh ngạc, chỉ gật gù: “Thì ra là thế, ta cũng đã thấy lạ, sư đệ ngươi vụng về như vậy, năm đó sao lại chạy thoát được?"
Y khẽ lẩm bẩm: “Ừm, nguyên lai là Tu Ngôn cứu ngươi."
“Hắn mặc dù mạo hiểm cứu ta, nhưng thế nào cũng không chịu cùng ta chạy đi."
“Lệnh bài giáo chủ chỉ có một, nếu hai người cùng đi, còn chưa ra khỏi tổng đàn đã bị phát hiện rồi."
Đoàn Lăng cũng hiểu rõ chuyện này, nói: “Ta sau khi rời khỏi, không còn tìm hiểu được tin tức trong ma giáo, cũng không biết Tu Ngôn sau đó thế nào."
“Ma công của sư phụ đã luyện đến bước ngoặt quan trọng, ai dè ngươi cư nhiên lại chạy biến, làm hại hắn thất bại trong gang tấc, dĩ nhiên là nổi trận lôi đình."
Đoàn Lăng nhăn mày: “Vậy Tu Ngôn hắn…"
“Sư đệ yên tâm." Lục Tu Văn rũ mắt, nhẹ nhàng thổi thổi bọt nước trong chén trà, uống một ngụm trà xanh vừa đắng vừa chát, “Không ai biết là Tu Ngôn cứu ngươi, cho nên nó bình an vô sự, không chịu bất cứ trách phạt nào."
Đoàn Lăng lúc này mới thở ra một hơi: “Ta lúc đó đã hứa với Tu Ngôn, cho dù thế nào đi nữa, ta chắc chắn sẽ trở lại cứu hắn. Không ngờ trù tính bao nhiêu năm, thật vất vả đánh vào ma giáo, nhưng ở mật thất chỉ gặp được một mình ngươi."
Lục Tu Văn siết chặt chén trà trong tay, đến đầu ngón tay cũng có chút trắng bệch, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, nói: “Đều là lỗi của ta, làm sư đệ thất vọng rồi. Nhưng ngươi tại sao mười năm mới tới?"
“Năm đó ta chỉ là một thiếu niên võ công thấp kém, làm sao chống lại được ma giáo? Nhưng sau khi đào thoát, ta ngày đêm cần cù luyện võ, không dám có một phút lơi lỏng."
Lục Tu Văn gật gù: “Một thân công phu hiện nay của sư đệ, trong đám cao thủ trẻ tuổi chính phái coi như đứng đầu, bất quá…"
Sóng mắt y lưu chuyển, chậm rãi quét qua Đoàn Lăng, nói: “Nếu ta không đoán sai, sư đệ vẫn chưa tu tập nội công tâm pháp chính phái, mà tiếp tục luyện võ công của Thiên Tuyệt giáo chúng ta, phải không?"
Đồng tử của Đoàn Lăng co rút lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong phút chốc hắn có xúc động muốn giết người diệt khẩu nhưng rất nhanh trấn định lại. Đoàn Lăng bình phục hô hấp hơi gấp gáp, hừ một tiếng: “Lời nói vô căn cứ."
“Ta và sư đệ là đồng môn, phương thức vận công đều như nhau, sao có thể không nhìn ra? Bất quá sư đệ che giấu vô cùng tốt, người ngoài e rằng không phát hiện được."
Nói đến đây, Đoàn Lăng biết mình không thể gạt được nữa, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, cười tự giễu: “Không sai, ta thiên tân vạn khổ chạy ra khỏi ma giáo, nhưng vẫn còn đang luyện loại võ công ma đầu kia dạy ta. Nội công chính phái xem trọng tuần tự như tiến hai, ba mươi năm vẫn chưa thể thấy hiệu quả, mà ta… không thể chờ lâu như vậy. Ta hận không thể càng sớm càng tốt quay về diệt ma giáo, cứu Tu Ngôn ra."
“Công phu ngươi luyện đến đâu rồi?"
“Tầng thứ năm."
“Việc này nếu để người ngoài biết được, Đoàn thiếu hiệp đại danh đỉnh đỉnh e rằng sẽ thân bại danh liệt."
Đoàn Lăng im lặng, sau đó cười ha hả: “Mạng của ta là của Tu Ngôn, sao phải quan tâm hư danh như vậy?"
Vì người trong lòng, cho dù có rơi vào ma đạo hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Tu Văn nhìn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được quay mặt ra chỗ khác.
Một lát sau, y mới nói: “Sư đệ, lại làm giúp ta một chuyện được không."
“Chuyện gì?"
Lục Tu Văn vươn tay chỉ cây đào ngoài cửa sổ: “Thay ta bẻ một cành đào xuống."
“Ngươi muốn cái này làm gì?"
“Ngươi không cần quan tâm, cứ bẻ đi không được sao."
Đoàn Lăng đến cháo cũng đã nấu, trà cũng đã rót, dĩ nhiên không ngại làm thêm việc này. Lục Tu Văn còn nói thêm: “Phải lấy cành cao nhất, hoa nở đẹp nhất."
Đoàn Lăng nghe thấy liền ngẩn ra.
Hôm nay là ngày đầu thu, hoa đào từ lâu đã rụng hết, lấy đâu ra nở đẹp hay nở xấu? Nhưng hắn từ lâu đã bị Lục Tu Văn sai sử thành quen, cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nhảy lên đầu cây, bẻ xuống một cành đào nhỏ. Hắn quay đầu, thấy Lục Tu Văn đang đứng bên cửa sổ ngước lên, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của y, thần tình trong bóng đêm khó phân biệt, không biết là y đang nhìn cây đào, hay thứ gì khác.
Đoàn Lăng quay trở về phòng, đưa cành đào cho Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn cầm trong tay ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa cành đào tới gần chóp mũi, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, phảng phất như thật sự có hoa đào diễm lệ vô song đua nhau khoe nở trên đầu cành.
Đoàn Lăng chớp mắt nhìn kỹ lại lần nữa, mới phát giác mình bị hoa mắt, ngoài cành lá xanh biếc cũng không còn cái gì khác.
Nụ cười trên mặt Lục Tu Văn chỉ lưu lại trong chốc lát, y liền khôi phục lại sắc thái thờ ơ khinh bạc như lúc ban đầu: “Vất vả cho sư đệ rồi, ngươi ngày mai phải mua xe ngựa đi. Chiếc xe lần trước quá mức đơn sơ, lắc lư làm ta cả người khó chịu, lần này cần đổi một cái rộng rãi thoải mái hơn. Hôm nay mới kêu người của Cẩm Tú Các đến, quần áo e là không làm kịp, đành phải đến cửa hàng mua vài bộ vậy. Người hầu đương nhiên không thể dẫn theo, các loại việc vặt dọc đường, sư đệ ngươi đều phải phụ trách rồi. Ngoài ra…"
Đoàn Lăng còn chưa phản ứng kịp: “Xe ngựa?"
“Muốn đến chỗ của Tu Ngôn, lộ trình phải mất hơn một tháng, không dùng xe ngựa, chả lẽ muốn đi bằng hai cẳng?"
Đoàn Lăng tức khắc liền mừng rỡ: “Ngươi đồng ý mang ta đi tìm Tu Ngôn?"
“Đã lâu không gặp đệ đệ, ta cũng rất nhớ nó." Lục Tu Văn tay vẫn còn cầm cành đào kia, ngón tay mơn trớn lá xanh đầu cành, như là đang vỗ về chơi đùa một đóa hoa thẹn thùng sắp nở, “Ngươi năm đó đã hứa… Phải về giáo cứu người, tuy rằng có hơi muộn, nhưng nếu ngươi muốn thực hiện lời hứa, ta dĩ nhiên là mong ngươi được toại nguyện."
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu