Chiến Xu Chi Tinh
Chương 25
"Như vậy, thay nàng giải trừ thống khổ đi! Đem trái tim lấy ra, giao cho chủ cũ." Thiên Xu thản nhiên nói.
"Không! Không thể!" Diêm Quýnh bên ngoài nghe được vừa sợ vừa giận.
"Ngươi xác định sao?" Canh Trọng Thần nhìn "Thiên Xu" trên màn hình (đính chính là anh vẫn ở màn hình suốt, thế mà chính mình cũng tưởng anh đang đứng ở đây chứ), lại trộm ngắm Diêm Quýnh sắc mặt xanh mét ngoài cửa sổ.
"Vốn nghĩ nàng đáng giá, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, thế thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đem trái tim nhân tạo báo cáo kết quả công tác cho xong."
"Thật muốn làm như vậy sao?" Canh Trọng Thần thở dài.
"Làm như vậy là vì tốt cho nàng, lập tức vì nàng mổ trái tim đó ra." Giọng Thiên Xu" không chút độ ấm.
"Vâng." Canh Trọng Thần cùng các nhân viên chuẩn bị tiến hành khai đao giải phẫu.
"Dừng tay ──" Diêm Quýnh rống to, lửa giận sớm đạt tới điểm sôi trào, hắn nổi đầy gân xanh, phẫn nộ rung các đốt ngón tay phải kêu lách cách, kế tiếp biến hình.
Luận lãnh huyết, hắn thật không bằng "Thiên Xu", uổng phí hắn vì Thiên Xu bán mạng, tên đó lại một chút cũng không quan tâm cảm thụ của hắn……
Đáng giận! Hắn tuyệt không để họ thương tổn Đông Tâm Ngữ! Tuyệt đối không!
Choang!
Một tiếng nổ, thủy tinh chịu lực cũng bị cánh tay sắt của hắn sau khi biến hình phá huỷ, hắn nhảy vào trong, nhân viên công tác che chở Canh Trọng Thần kinh hoảng chạy trốn, hắn một phen ôm lấy Đông Tâm Ngữ đang đau tới hấp hối, xoay người lao ra.
"Thiên Toàn! Vô ích thôi, mau buông nàng ra!" Qua máy tính, Thiên Xu lớn tiếng ngăn lại, cũng khởi động hệ thống phòng vệ cả tòa nhà chặn hắn lại.
Diêm Quýnh ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hắn, hắn chạy nhanh về phía buồng lái, không ngừng chân.
"Thiên Toàn!" Thanh âm Thiên Xu như bóng với hình tức giận kêu sau lưng hắn.
Diêm Quýnh biết nếu lùi lại, tất cả lối thoát sẽ đều bị đóng, đến lúc đó muốn đi ra ngoài rất khó khăn.
Hắn nhanh chóng vượt qua cửa lớn, tiến vào buồng lái, dễ dàng không chế các nhân viên công tác, mở mái nhà, nhanh chóng đáp trực thăng, chuẩn bị bay khỏi.
Lúc này, cước trình nhanh nhất là "Khai Dương" Đoàn Duẫn Phi tới đầu tiên, hắn hướng tới bệ trực thăng, ý đồ ngăn cản Diêm Quýnh rời đi. Diêm Quýnh liền lấy tay tạp vào mặt hắn, vì né tránh hắn phải buông tay nhảy xuống.
Theo sau là "Thiên Quyền" Gia Cát Tung Hoành ra lệnh cho nhân viên đóng mái nhà lại, nhưng lúc này mái nhà đã mở ra một nửa, Diêm Quýnh lách qua khe hở này, chở Đông Tâm Ngữ bay ra.
"Thiên Toàn!" Ngọc Hành Thạch Dật ngửa mặt lên trời la lên, nhưng gọi không được Diêm Quýnh kiên trì quyết tâm rời đi.
"Thiên Ki, ngươi bay đi đuổi hắn trở về!" Đoàn Duẫn Phi nói với Địch Kiếm Hoài, trong sáu người chỉ hắn mới có khả năng phi tường.
Địch Kiếm Hoài khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: "Đuổi cũng vô dụng, cần gì phải làm vậy? Cuồng tính của Thiên Toàn, ai cũng khuyên không đổi ý đâu."
"Nhưng hắn lỗ mãng như vậy đã chọc giận "Thiên Xu"……" Đoàn Duẫn Phi cau mày, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
"Ngươi đang lo lắng "Thiên Toàn" Sao?" Địch Kiếm Hoài đùa cợt hắn.
"Nực cười! Ai lo lắng cho hắn? Ta sợ hắn ra ngoài như vậy sẽ gặp rắc rối, phiền hà chúng ta." Đoàn Duẫn Phi lập tức phủ nhận.
"Phải không?" Địch Kiếm Hoài duyên dáng cong khóe miệng. Thiếu "Thiên Toàn"," Khai Dương" nhất định cảm thấy thực nhàm chán đi!
"Thiên Toàn muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi đâu?" Thạch Dật nhìn chằm chằm màn trời hỏi.
"Nhất định là đi gặp Lâm Kiệt Sinh, người này luôn thiếu kiên nhẫn như vậy." Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, lắc đầu than thở.
"Không phải là chui đầu vào rọ sao?" Đoàn Duẫn Phi không cho là đúng.
"Để cứu Đông Tâm Ngữ, ta nghĩ cho dù địa ngục hắn cũng không ngại nhảy vào." Gia Cát Tung Hoành nói.
"Kế tiếp phải làm sao bây giờ?" Thạch Dật hỏi.
"Đó là do Thiên Xu quyết định." Gia Cát Tung Hoành biết, Thiên Xu nhất định sẽ có hành động, bọn họ chỉ cần chờ hắn hạ lệnh là được rồi.
Tại Mỹ Lâm Kiệt Sinh ngồi trong một gian phòng tràn ngập mùi thuốc, trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường có một lão nhân gầy trơ cả xương đang nằm, hắn lẳng lặng lắng nghe lão nhân quát tháo, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười.
Mấy ngày trước hắn bị Minh Nhật Võ Tàng triệu đến nước Mỹ, gặp mặt giải thích về nguyên nhân chưa tìm được Đông Tâm Ngữ, hắn biết đối mặt Minh Nhật Võ Tàng khẳng định không thể không nhận một chút chỉ trích, nhưng trước mắt cũng chỉ có nhẫn nại tính tình lão già này, vì kế hoạch của hắn, ai mắng hắn một chút cũng không để ý.
"Vì sao chưa tìm được? Bên ta xác nhận họ đã nhập cảnh Mỹ, ngươi nên nắm chắc hành tung của họ mới đúng, sao đến bây giờ vẫn không có nửa điểm tin tức? Ngay cả một đứa con gái cũng không bắt được, ngươi rốt cuộc là làm gì?" Minh Nhật Võ Tàng tức sôi lên, chỉ vì Đông Tâm Ngữ mất tích đã tám ngày, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.
"Ngài (cô ta gọi là Thân ái, để chỉ Minh Nhật Võ Tàng là chồng yêu, nhưng trong trường hợp này để là chồng yêu thì kì quá, nên để tạm là ngài) chúng ta đã đặt cơ sở ngầm ở từng sân bay, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, chúng ta lập tức sẽ biết." Cạnh giường lớn, một nữ tử mặc kimônô xinh đẹp không nóng không lạnh trấn an Minh Nhật Võ Tàng.
Nàng đúng là người vợ bé thứ năm mà Minh Nhật Võ Tàng sủng ái nhất Nhật Liên Quỳnh Tử.
"Đúng vậy, xin đừng nóng vội, Minh Nhật tiên sinh, tôi nói rồi, cho dù chúng ta không chủ động tìm Tâm Ngữ, Tâm Ngữ cũng sẽ tự động trở về tìm tôi." Lâm Kiệt Sinh một chút cũng không nóng vội, ngược lại, tâm tình của hắn còn phi thường tốt. (Đoạn này tiếp tục mấy ngôi tôi – ta – ngươi – ngài khác nhau tùy vào người nói nhé)
Lúc trước, theo tin từ Đài Loan, Diêm Quýnh cùng Đông Tâm Ngữ và hai người đàn ông lạ cùng lên máy bay tư nhân, lúc ấy, thủ hạ của hắn còn phát hiện Diêm Quýnh và Đông Tâm Ngữ hai người rất thân mật, quan hệ tựa hồ không tầm thường……
Khó trách Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi vẫn không biết tung tích trái tim nhân tạo, thì ra Diêm Quýnh yêu Đông Tâm Ngữ, cho nên luyến tiếc không giao nàng ra!
Tin tức này khiến toàn bộ lo âu của hắn tiêu trừ hầu như không còn, bởi vì hắn chỉ lo lắng Diêm Quýnh cuồng bạo sẽ gây bất lợi cho Đông Tâm Ngữ, trực tiếp giết người moi tim, nay biết được hắn động tâm với Đông Tâm Ngữ, bởi vậy, Đông Tâm Ngữ chẳng những an toàn vô lo, còn có một vệ sĩ đáng tin cậy!
Thật tốt quá, mọi chyện đều ở trong lòng bàn tay hắn, một khi trái tim Đông Tâm Ngữ phát bệnh, hắn dám cam đoan Diêm Quýnh tuyệt đối không thể chịu được khi thấy bộ dáng phát bệnh của nàng, đến lúc đó, ngoài ngoan ngoãn đem nàng về, hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Vì sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Diêm Quýnh muốn là trái tim nhân tạo, nói không chừng hắn đã sớm đem người đưa đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi rồi!" Minh Nhật Võ Tàng tức giận vung mạnh tay.
"Ngài đừng tức giận, trái tim của ngài sẽ chịu không nổi." Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu khuyên nhủ.
"Ta có thể không tức sao? Ta chờ trái tim đó gần một năm! Kết quả có thể là trắng tay……" Minh Nhật Võ Tàng không cam lòng.
"Phu nhân, xin tin tưởng tôi, trái tim nhân tạo tuyệt đối chạy không thoát……" Lâm Kiệt Sinh si mê nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Nhật Liên Quỳnh Tử, mỗi lần thấy nàng, hắn vẫn như cũ rung động rất sâu.
"Tiến sĩ Kiệt Sinh nhất định sẽ có biện pháp tìm lại trái tim, ngài cứ yên tâm!" Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn hắn một cái, vỗ vỗ cánh tay Minh Nhật Võ Tàng.
Nhìn thấy vậy, xương cốt Lâm Kiệt Sinh thiếu chút nữa vỡ vụn!
Người đàn bà mị hoặc này…… Hắn thế nào cũng phải chiếm lấy nàng!
"Bằng cách nào? Hắn hiện tại ngay cả Đông Tâm Ngữ ở nơi nào cũng không biết." Minh Nhật Võ Tàng thầm oán nói.
"Tôi biết, Đông Tâm Ngữ bị "Bắc Đẩu Thất Tinh" mang đi, tuy rằng "Bắc Đẩu Thất Tinh" ở đâu tôi cũng không rõ, bất quá không quan trọng, căn cứ suy đoán của tôi, Diêm Quýnh tựa hồ thích Tâm Ngữ, chỉ cần vậy hắn nhất định sẽ mang Tâm Ngữ tới tìm tôi, hơn nữa cũng sắp rồi……" Lâm Kiệt Sinh tính thời gian, Đông Tâm Ngữ cũng nên đến thời điểm phát bệnh rồi.
"Đông Tâm Ngữ có nhược điểm gì trong tay ngươi sao?" Đôi đồng mâu lợi hại của Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng nói: "Không có, chỉ là tôi là người hiểu nhất trạng huống của nàng ta, trừ tôi, không ai có thể chiếu cố nàng……"
"Phải không? Thì ra ngươi tốt với em họ như vậy……" Nhật Liên Quỳnh Tử châm chọc nhếch khóe miệng.
"Phu nhân đừng hiểu lầm, nàng chỉ là bệnh nhân của tôi!" Hắn vội vã làm sáng tỏ.
"Ta không hiểu lầm cái gì, Kiệt Sinh tiến sĩ, ta chỉ là tò mò vị biểu muội của ngươi có ỷ lại ngươi như ngươi tưởng không." Nhật Liên Quỳnh Tử thản nhiên nói.
"Tâm Ngữ nàng……"
"Có anh họ như ngươi, nếu là ta, đại khái trốn càng xa càng tốt!" Nhật Liên Quỳnh Tử trong lời có ý.
Lâm Kiệt Sinh bị nàng nói móc có điểm căm tức, hắn biết Nhật Liên Quỳnh Tử không có hảo cảm với hắn, nhưng điều này ngược lại càng thêm kích thích dã tâm của hắn.
"Chỉ hy vọng phu nhân thấy tôi đừng trốn là tốt rồi." Hắn cười góp, nói.
"Kiệt Sinh tiến sĩ thực thích nói đùa." Nhật Liên Quỳnh Tử hé miệng cười, thoáng chốc phong tình diễm liễm làm hắn tâm đãng thần trì.
"Quỳnh Tử, ta muốn ngươi tra về chuyện "Bắc Đẩu Thất Tinh", ngươi tiến hành đến đâu rồi? Đông Tâm Ngữ có trong tay? họ không" Minh Nhật Võ Tàng bỗng nói.
"Bắc Đẩu Thất Tinh hành tung thần bí, trước mắt chỉ biết bọn họ do bảy người tạo thành, cùng lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, muốn bọn họ làm gì cũng được, trừ vậy, không có tin tình báo khác." Nhật Liên Quỳnh Tử trả lời đơn giản.
"Tôi tin Diêm Quýnh chính là một trong số Bắc Đẩu Thất Tinh, hơn nữa ta hoài nghi, bọn họ bảy người có lẽ tất cả đều là người đột biến……" Lâm Kiệt Sinh xen mồm nói.
"Người đột biến…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Minh Nhật Võ Tàng nghi hoặc nhăn mày.
"Cái gọi là "đột biến" chỉ thân thể bị gen động vật khác xâm nhập mà hình thành đột biến, trước đây ở Tây An Trung Quốc xuất hiện con chuột huỳnh quang, thậm chí trên lưng chuột dài ra thành hình lỗ tai người chính là thí nghiệm loại này, nhưng hơn phân nửa chỉ dừng lại ở giai đoạn lấy động vật làm thí nghiệm, theo ta biết, chưa có thí nghiệm nào trên cơ thể người thành công." Lâm Kiệt Sinh giải thích.
"Nếu chưa có tiền lệ thành công, vì sao lại có người đột biến kia tồn tại?" Minh Nhật Võ Tàng ngạc nhiên nói.
"Đây là điều tôi không biết, thấy Diêm Quýnh khi biến thể, tôi thật sự hoảng sợ, hắn biến hình hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật, phi thường đáng giá nghiên cứu……" Lâm Kiệt Sinh nóng lòng đứng lên.
"Nghe ngươi nói vậy tựa hồ rất thú vị, hãy nghĩ cách bắt người đến nghiên cứu xem, chúng ta cũng có thể thành lập một quân đoàn người đột biến." Minh Nhật Võ Tàng bỗng nhiên quật khởi hứng thú rất lớn với người đột biến này.
"Nhưng thưa ngài, "Bắc Đẩu Thất Tinh" cũng không dễ chọc……" Nhật Liên Quỳnh Tử túc khởi tế mi.
"Ta không tin có người mà Tập đoàn tài chính Minh Nhật không thể trêu vào." Minh Nhật Võ Tàng cuồng ngôn.
"Đúng vậy, Tập đoàn tài chính Minh Nhật thế lực hùng hậu, sao lại sợ một người đột biến?"
"Ta sợ nhất là bị thương toàn bộ, đừng quên, Bắc Đẩu Thất Tinh từng trong một ngày tiêu diệt một căn cứ phần tử khủng bố, thực lực của họ có bao nhiêu chúng ta còn không rõ." Nhật Liên Quỳnh Tử làm việc đặc biệt cẩn thận.
"Yên tâm, nếu tôi đoán đúng, Diêm Quýnh vì Tâm Ngữ chỉ sợ sẽ cùng tổ chức của hắn trở mặt thành thù, mà hắn mang theo Tâm Ngữ tới tìm tôi, tương đương phản bội Bắc Đẩu Thất Tinh, chúng ta bắt hắn cũng chỉ là giúp họ thanh lý môn hộ, bọn họ nên cảm tạ chúng ta, không phải sao?" Lâm Kiệt Sinh cười lạnh.
"Quỳnh Tử, hắn nói có lý." Minh Nhật Võ Tàng vừa lòng gật đầu.
"Ngươi tính đối phó hắn thế nào?" Nhật Liên Quỳnh Tử lại hỏi.
"Đương nhiên phải chuẩn bị thật vẹn toàn." Lâm Kiệt Sinh nói.
"Chuẩn bị vẹn toàn?"
"Đúng, tựa như muốn đi săn một dã thú quá mức khôn khéo khó bắt, dù sao cũng phải dựng cạm bẫy thật tốt chờ nó mắc câu." Lâm Kiệt Sinh khóe miệng âm hiểm cười.
"Ta thích cách nói này, tốt, Quỳnh Tử, kêu Hạt Tử binh đoàn đến bảo hộ tiến sĩ Kiệt Sinh, lần trước chưa chạm mặt hắn, bây giờ phải để hắn chân chính lĩnh giáo một chút lợi hại của binh đoàn ta." Minh Nhật Võ Tàng không tin có ai có thể đánh thắng binh đoàn này!
"Vâng." Nhật Liên Quỳnh Tử dịu dàng gật đầu.
"Lần này, ngươi hẳn là sẽ không sai lầm nữa chứ? Tiến sĩ Kiệt Sinh." Minh Nhật Võ Tàng dõi mắt nhìn hắn.
"Tuyệt đối không thành vấn đề……" Lâm Kiệt Sinh cười.
Hắn đương nhiên nắm chắc, bởi vì Đông Tâm Ngữ sẽ là vũ khí tốt nhất khiến Diêm Quýnh phục tùng!
"Không! Không thể!" Diêm Quýnh bên ngoài nghe được vừa sợ vừa giận.
"Ngươi xác định sao?" Canh Trọng Thần nhìn "Thiên Xu" trên màn hình (đính chính là anh vẫn ở màn hình suốt, thế mà chính mình cũng tưởng anh đang đứng ở đây chứ), lại trộm ngắm Diêm Quýnh sắc mặt xanh mét ngoài cửa sổ.
"Vốn nghĩ nàng đáng giá, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, thế thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đem trái tim nhân tạo báo cáo kết quả công tác cho xong."
"Thật muốn làm như vậy sao?" Canh Trọng Thần thở dài.
"Làm như vậy là vì tốt cho nàng, lập tức vì nàng mổ trái tim đó ra." Giọng Thiên Xu" không chút độ ấm.
"Vâng." Canh Trọng Thần cùng các nhân viên chuẩn bị tiến hành khai đao giải phẫu.
"Dừng tay ──" Diêm Quýnh rống to, lửa giận sớm đạt tới điểm sôi trào, hắn nổi đầy gân xanh, phẫn nộ rung các đốt ngón tay phải kêu lách cách, kế tiếp biến hình.
Luận lãnh huyết, hắn thật không bằng "Thiên Xu", uổng phí hắn vì Thiên Xu bán mạng, tên đó lại một chút cũng không quan tâm cảm thụ của hắn……
Đáng giận! Hắn tuyệt không để họ thương tổn Đông Tâm Ngữ! Tuyệt đối không!
Choang!
Một tiếng nổ, thủy tinh chịu lực cũng bị cánh tay sắt của hắn sau khi biến hình phá huỷ, hắn nhảy vào trong, nhân viên công tác che chở Canh Trọng Thần kinh hoảng chạy trốn, hắn một phen ôm lấy Đông Tâm Ngữ đang đau tới hấp hối, xoay người lao ra.
"Thiên Toàn! Vô ích thôi, mau buông nàng ra!" Qua máy tính, Thiên Xu lớn tiếng ngăn lại, cũng khởi động hệ thống phòng vệ cả tòa nhà chặn hắn lại.
Diêm Quýnh ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hắn, hắn chạy nhanh về phía buồng lái, không ngừng chân.
"Thiên Toàn!" Thanh âm Thiên Xu như bóng với hình tức giận kêu sau lưng hắn.
Diêm Quýnh biết nếu lùi lại, tất cả lối thoát sẽ đều bị đóng, đến lúc đó muốn đi ra ngoài rất khó khăn.
Hắn nhanh chóng vượt qua cửa lớn, tiến vào buồng lái, dễ dàng không chế các nhân viên công tác, mở mái nhà, nhanh chóng đáp trực thăng, chuẩn bị bay khỏi.
Lúc này, cước trình nhanh nhất là "Khai Dương" Đoàn Duẫn Phi tới đầu tiên, hắn hướng tới bệ trực thăng, ý đồ ngăn cản Diêm Quýnh rời đi. Diêm Quýnh liền lấy tay tạp vào mặt hắn, vì né tránh hắn phải buông tay nhảy xuống.
Theo sau là "Thiên Quyền" Gia Cát Tung Hoành ra lệnh cho nhân viên đóng mái nhà lại, nhưng lúc này mái nhà đã mở ra một nửa, Diêm Quýnh lách qua khe hở này, chở Đông Tâm Ngữ bay ra.
"Thiên Toàn!" Ngọc Hành Thạch Dật ngửa mặt lên trời la lên, nhưng gọi không được Diêm Quýnh kiên trì quyết tâm rời đi.
"Thiên Ki, ngươi bay đi đuổi hắn trở về!" Đoàn Duẫn Phi nói với Địch Kiếm Hoài, trong sáu người chỉ hắn mới có khả năng phi tường.
Địch Kiếm Hoài khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: "Đuổi cũng vô dụng, cần gì phải làm vậy? Cuồng tính của Thiên Toàn, ai cũng khuyên không đổi ý đâu."
"Nhưng hắn lỗ mãng như vậy đã chọc giận "Thiên Xu"……" Đoàn Duẫn Phi cau mày, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
"Ngươi đang lo lắng "Thiên Toàn" Sao?" Địch Kiếm Hoài đùa cợt hắn.
"Nực cười! Ai lo lắng cho hắn? Ta sợ hắn ra ngoài như vậy sẽ gặp rắc rối, phiền hà chúng ta." Đoàn Duẫn Phi lập tức phủ nhận.
"Phải không?" Địch Kiếm Hoài duyên dáng cong khóe miệng. Thiếu "Thiên Toàn"," Khai Dương" nhất định cảm thấy thực nhàm chán đi!
"Thiên Toàn muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi đâu?" Thạch Dật nhìn chằm chằm màn trời hỏi.
"Nhất định là đi gặp Lâm Kiệt Sinh, người này luôn thiếu kiên nhẫn như vậy." Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, lắc đầu than thở.
"Không phải là chui đầu vào rọ sao?" Đoàn Duẫn Phi không cho là đúng.
"Để cứu Đông Tâm Ngữ, ta nghĩ cho dù địa ngục hắn cũng không ngại nhảy vào." Gia Cát Tung Hoành nói.
"Kế tiếp phải làm sao bây giờ?" Thạch Dật hỏi.
"Đó là do Thiên Xu quyết định." Gia Cát Tung Hoành biết, Thiên Xu nhất định sẽ có hành động, bọn họ chỉ cần chờ hắn hạ lệnh là được rồi.
Tại Mỹ Lâm Kiệt Sinh ngồi trong một gian phòng tràn ngập mùi thuốc, trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường có một lão nhân gầy trơ cả xương đang nằm, hắn lẳng lặng lắng nghe lão nhân quát tháo, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười.
Mấy ngày trước hắn bị Minh Nhật Võ Tàng triệu đến nước Mỹ, gặp mặt giải thích về nguyên nhân chưa tìm được Đông Tâm Ngữ, hắn biết đối mặt Minh Nhật Võ Tàng khẳng định không thể không nhận một chút chỉ trích, nhưng trước mắt cũng chỉ có nhẫn nại tính tình lão già này, vì kế hoạch của hắn, ai mắng hắn một chút cũng không để ý.
"Vì sao chưa tìm được? Bên ta xác nhận họ đã nhập cảnh Mỹ, ngươi nên nắm chắc hành tung của họ mới đúng, sao đến bây giờ vẫn không có nửa điểm tin tức? Ngay cả một đứa con gái cũng không bắt được, ngươi rốt cuộc là làm gì?" Minh Nhật Võ Tàng tức sôi lên, chỉ vì Đông Tâm Ngữ mất tích đã tám ngày, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.
"Ngài (cô ta gọi là Thân ái, để chỉ Minh Nhật Võ Tàng là chồng yêu, nhưng trong trường hợp này để là chồng yêu thì kì quá, nên để tạm là ngài) chúng ta đã đặt cơ sở ngầm ở từng sân bay, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, chúng ta lập tức sẽ biết." Cạnh giường lớn, một nữ tử mặc kimônô xinh đẹp không nóng không lạnh trấn an Minh Nhật Võ Tàng.
Nàng đúng là người vợ bé thứ năm mà Minh Nhật Võ Tàng sủng ái nhất Nhật Liên Quỳnh Tử.
"Đúng vậy, xin đừng nóng vội, Minh Nhật tiên sinh, tôi nói rồi, cho dù chúng ta không chủ động tìm Tâm Ngữ, Tâm Ngữ cũng sẽ tự động trở về tìm tôi." Lâm Kiệt Sinh một chút cũng không nóng vội, ngược lại, tâm tình của hắn còn phi thường tốt. (Đoạn này tiếp tục mấy ngôi tôi – ta – ngươi – ngài khác nhau tùy vào người nói nhé)
Lúc trước, theo tin từ Đài Loan, Diêm Quýnh cùng Đông Tâm Ngữ và hai người đàn ông lạ cùng lên máy bay tư nhân, lúc ấy, thủ hạ của hắn còn phát hiện Diêm Quýnh và Đông Tâm Ngữ hai người rất thân mật, quan hệ tựa hồ không tầm thường……
Khó trách Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi vẫn không biết tung tích trái tim nhân tạo, thì ra Diêm Quýnh yêu Đông Tâm Ngữ, cho nên luyến tiếc không giao nàng ra!
Tin tức này khiến toàn bộ lo âu của hắn tiêu trừ hầu như không còn, bởi vì hắn chỉ lo lắng Diêm Quýnh cuồng bạo sẽ gây bất lợi cho Đông Tâm Ngữ, trực tiếp giết người moi tim, nay biết được hắn động tâm với Đông Tâm Ngữ, bởi vậy, Đông Tâm Ngữ chẳng những an toàn vô lo, còn có một vệ sĩ đáng tin cậy!
Thật tốt quá, mọi chyện đều ở trong lòng bàn tay hắn, một khi trái tim Đông Tâm Ngữ phát bệnh, hắn dám cam đoan Diêm Quýnh tuyệt đối không thể chịu được khi thấy bộ dáng phát bệnh của nàng, đến lúc đó, ngoài ngoan ngoãn đem nàng về, hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Vì sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Diêm Quýnh muốn là trái tim nhân tạo, nói không chừng hắn đã sớm đem người đưa đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi rồi!" Minh Nhật Võ Tàng tức giận vung mạnh tay.
"Ngài đừng tức giận, trái tim của ngài sẽ chịu không nổi." Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu khuyên nhủ.
"Ta có thể không tức sao? Ta chờ trái tim đó gần một năm! Kết quả có thể là trắng tay……" Minh Nhật Võ Tàng không cam lòng.
"Phu nhân, xin tin tưởng tôi, trái tim nhân tạo tuyệt đối chạy không thoát……" Lâm Kiệt Sinh si mê nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Nhật Liên Quỳnh Tử, mỗi lần thấy nàng, hắn vẫn như cũ rung động rất sâu.
"Tiến sĩ Kiệt Sinh nhất định sẽ có biện pháp tìm lại trái tim, ngài cứ yên tâm!" Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn hắn một cái, vỗ vỗ cánh tay Minh Nhật Võ Tàng.
Nhìn thấy vậy, xương cốt Lâm Kiệt Sinh thiếu chút nữa vỡ vụn!
Người đàn bà mị hoặc này…… Hắn thế nào cũng phải chiếm lấy nàng!
"Bằng cách nào? Hắn hiện tại ngay cả Đông Tâm Ngữ ở nơi nào cũng không biết." Minh Nhật Võ Tàng thầm oán nói.
"Tôi biết, Đông Tâm Ngữ bị "Bắc Đẩu Thất Tinh" mang đi, tuy rằng "Bắc Đẩu Thất Tinh" ở đâu tôi cũng không rõ, bất quá không quan trọng, căn cứ suy đoán của tôi, Diêm Quýnh tựa hồ thích Tâm Ngữ, chỉ cần vậy hắn nhất định sẽ mang Tâm Ngữ tới tìm tôi, hơn nữa cũng sắp rồi……" Lâm Kiệt Sinh tính thời gian, Đông Tâm Ngữ cũng nên đến thời điểm phát bệnh rồi.
"Đông Tâm Ngữ có nhược điểm gì trong tay ngươi sao?" Đôi đồng mâu lợi hại của Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng nói: "Không có, chỉ là tôi là người hiểu nhất trạng huống của nàng ta, trừ tôi, không ai có thể chiếu cố nàng……"
"Phải không? Thì ra ngươi tốt với em họ như vậy……" Nhật Liên Quỳnh Tử châm chọc nhếch khóe miệng.
"Phu nhân đừng hiểu lầm, nàng chỉ là bệnh nhân của tôi!" Hắn vội vã làm sáng tỏ.
"Ta không hiểu lầm cái gì, Kiệt Sinh tiến sĩ, ta chỉ là tò mò vị biểu muội của ngươi có ỷ lại ngươi như ngươi tưởng không." Nhật Liên Quỳnh Tử thản nhiên nói.
"Tâm Ngữ nàng……"
"Có anh họ như ngươi, nếu là ta, đại khái trốn càng xa càng tốt!" Nhật Liên Quỳnh Tử trong lời có ý.
Lâm Kiệt Sinh bị nàng nói móc có điểm căm tức, hắn biết Nhật Liên Quỳnh Tử không có hảo cảm với hắn, nhưng điều này ngược lại càng thêm kích thích dã tâm của hắn.
"Chỉ hy vọng phu nhân thấy tôi đừng trốn là tốt rồi." Hắn cười góp, nói.
"Kiệt Sinh tiến sĩ thực thích nói đùa." Nhật Liên Quỳnh Tử hé miệng cười, thoáng chốc phong tình diễm liễm làm hắn tâm đãng thần trì.
"Quỳnh Tử, ta muốn ngươi tra về chuyện "Bắc Đẩu Thất Tinh", ngươi tiến hành đến đâu rồi? Đông Tâm Ngữ có trong tay? họ không" Minh Nhật Võ Tàng bỗng nói.
"Bắc Đẩu Thất Tinh hành tung thần bí, trước mắt chỉ biết bọn họ do bảy người tạo thành, cùng lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, muốn bọn họ làm gì cũng được, trừ vậy, không có tin tình báo khác." Nhật Liên Quỳnh Tử trả lời đơn giản.
"Tôi tin Diêm Quýnh chính là một trong số Bắc Đẩu Thất Tinh, hơn nữa ta hoài nghi, bọn họ bảy người có lẽ tất cả đều là người đột biến……" Lâm Kiệt Sinh xen mồm nói.
"Người đột biến…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Minh Nhật Võ Tàng nghi hoặc nhăn mày.
"Cái gọi là "đột biến" chỉ thân thể bị gen động vật khác xâm nhập mà hình thành đột biến, trước đây ở Tây An Trung Quốc xuất hiện con chuột huỳnh quang, thậm chí trên lưng chuột dài ra thành hình lỗ tai người chính là thí nghiệm loại này, nhưng hơn phân nửa chỉ dừng lại ở giai đoạn lấy động vật làm thí nghiệm, theo ta biết, chưa có thí nghiệm nào trên cơ thể người thành công." Lâm Kiệt Sinh giải thích.
"Nếu chưa có tiền lệ thành công, vì sao lại có người đột biến kia tồn tại?" Minh Nhật Võ Tàng ngạc nhiên nói.
"Đây là điều tôi không biết, thấy Diêm Quýnh khi biến thể, tôi thật sự hoảng sợ, hắn biến hình hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật, phi thường đáng giá nghiên cứu……" Lâm Kiệt Sinh nóng lòng đứng lên.
"Nghe ngươi nói vậy tựa hồ rất thú vị, hãy nghĩ cách bắt người đến nghiên cứu xem, chúng ta cũng có thể thành lập một quân đoàn người đột biến." Minh Nhật Võ Tàng bỗng nhiên quật khởi hứng thú rất lớn với người đột biến này.
"Nhưng thưa ngài, "Bắc Đẩu Thất Tinh" cũng không dễ chọc……" Nhật Liên Quỳnh Tử túc khởi tế mi.
"Ta không tin có người mà Tập đoàn tài chính Minh Nhật không thể trêu vào." Minh Nhật Võ Tàng cuồng ngôn.
"Đúng vậy, Tập đoàn tài chính Minh Nhật thế lực hùng hậu, sao lại sợ một người đột biến?"
"Ta sợ nhất là bị thương toàn bộ, đừng quên, Bắc Đẩu Thất Tinh từng trong một ngày tiêu diệt một căn cứ phần tử khủng bố, thực lực của họ có bao nhiêu chúng ta còn không rõ." Nhật Liên Quỳnh Tử làm việc đặc biệt cẩn thận.
"Yên tâm, nếu tôi đoán đúng, Diêm Quýnh vì Tâm Ngữ chỉ sợ sẽ cùng tổ chức của hắn trở mặt thành thù, mà hắn mang theo Tâm Ngữ tới tìm tôi, tương đương phản bội Bắc Đẩu Thất Tinh, chúng ta bắt hắn cũng chỉ là giúp họ thanh lý môn hộ, bọn họ nên cảm tạ chúng ta, không phải sao?" Lâm Kiệt Sinh cười lạnh.
"Quỳnh Tử, hắn nói có lý." Minh Nhật Võ Tàng vừa lòng gật đầu.
"Ngươi tính đối phó hắn thế nào?" Nhật Liên Quỳnh Tử lại hỏi.
"Đương nhiên phải chuẩn bị thật vẹn toàn." Lâm Kiệt Sinh nói.
"Chuẩn bị vẹn toàn?"
"Đúng, tựa như muốn đi săn một dã thú quá mức khôn khéo khó bắt, dù sao cũng phải dựng cạm bẫy thật tốt chờ nó mắc câu." Lâm Kiệt Sinh khóe miệng âm hiểm cười.
"Ta thích cách nói này, tốt, Quỳnh Tử, kêu Hạt Tử binh đoàn đến bảo hộ tiến sĩ Kiệt Sinh, lần trước chưa chạm mặt hắn, bây giờ phải để hắn chân chính lĩnh giáo một chút lợi hại của binh đoàn ta." Minh Nhật Võ Tàng không tin có ai có thể đánh thắng binh đoàn này!
"Vâng." Nhật Liên Quỳnh Tử dịu dàng gật đầu.
"Lần này, ngươi hẳn là sẽ không sai lầm nữa chứ? Tiến sĩ Kiệt Sinh." Minh Nhật Võ Tàng dõi mắt nhìn hắn.
"Tuyệt đối không thành vấn đề……" Lâm Kiệt Sinh cười.
Hắn đương nhiên nắm chắc, bởi vì Đông Tâm Ngữ sẽ là vũ khí tốt nhất khiến Diêm Quýnh phục tùng!
Tác giả :
Bồng Vũ