Chiến Xu Chi Tinh
Chương 17
Đông Tâm Ngữ nằm trên giường lớn ở khách sạn, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, mái tóc hỗn độn còn dính tro bụi, thoạt nhìn chật vật mà suy yếu.
Miệng vết thương trên vai nàng đã được tiêu độc băng bó, may mắn viên đạn chỉ sượt qua vai, không đáng lo ngại, sau khi Diêm Quýnh tìm được bệnh viện nhỏ băng bó cho nàng, đã đem nàng về khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ là mệt muốn chết rồi, sau khi bôi thuốc nàng vẫn ngủ say bất tỉnh, ngay cả khi Diêm Quýnh ôm nàng vào khách sạn bằng cửa sau, lên lầu, giúp nàng cởi bỏ quần áo bẩn nàng vẫn chẳng biết gì.
Sắc trời dần dần tối, hôm nay phát sinh nhiều chuyện, đừng nói là nàng, ngay cả Diêm Quýnh cũng nhất thời tiêu hóa không nổi nhiều chuyện như vậy.
Hắn ở bên cửa sổ liên tục hút vài điếu thuốc, tâm tình vẫn không ổn định như cũ, chỉ vì hình ảnh Đông Tâm Ngữ đỡ viên đạn kia cho hắn không ngừng tái hiện trong đầu.
Một khắc kia, viên đạn rõ ràng xuyên vào người nàng, nhưng hắn cảm thấy như chính mình cũng bị trúng đạn, không biết vì sao co rút đau đớn, cho tới bây giờ hắn mới giật mình hiểu được, cái đau là trái tim hắn.
Trái tim đã sớm chết của hắn cư nhiên đau, điều này làm hắn thấy kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ trên đời không còn bất kì chuyện gì, kẻ nào có thể lay động hắn, nhưng một viên đạn xuyên vào thân thể Đông Tâm Ngữ lại làm hắn kinh hãi……
Vì sao lại như vậy?
Chẳng những giết không được nàng, thậm chí còn vì nàng lo lắng……
Đúng vậy, lo lắng, hắn vì nàng lo lắng, hắn lãnh huyết vô tình bởi vì thương thế và vận mệnh một nữ nhân mà lo lắng!
@#%$! Cảm giác đầu hắn bị cháy hỏng? Bằng không làm sao hắn có thể xuất hiện cảm xúc khác lạ như vậy?
"Ân……" Đông Tâm Ngữ giật mình, chăn trên người trượt xuống, lộ ra hai vú trắng nõn và một đạo vết thương dài.
Hắn đi đến bên giường, khom người thay nàng kéo lại chăn, nhưng ánh mắt lơ đãng dừng ở chỗ kia, có vết sẹo hình con rết màu đỏ nhạt, gắt gao dựa vào nhũ hoa bên trái của nàng, trước bầu ngực tuyết trắng có vẻ phá lệ chói mắt.
Ngoài ra, vài vết cào mới cũng hiện ra, máu tụ làm cho dấu vết càng rõ ràng, đỏ trắng đối lập, khi nhìn thấy mày hắn không tự chủ được cau lại.
Đó là kiệt tác của hắn!
Chỉ cần sâu thêm một chút, ngực nàng sẽ bị hắn cắt qua, chỉ cần sâu thêm một chút……
Hắn trong lòng cứng lại, đột nhiên thấy may mắn vì khoảnh khắc ấy tự dưng mềm lòng không xuống tay, nếu không hiện tại nàng chỉ còn là một thi thể lạnh như băng!
Nhịn không được nhẹ vỗ về vết thương này, đầu ngón tay lướt dọc, đồng thời chạm vào miệng vết thương đã đóng vảy, gặp phải da thịt mềm mại, hắn xoay mình, hô hấp rối loạn.
Hắn không phải loại ham mê nữ sắc, nhưng hiện tại nhìn nàng thân thể mang nhiều vết thương, hắn cư nhiên có phản ứng! (em biết ngay mà, anh mà không có tí cảm giác nào thì em tình nguyện đâm đầu xuống đất chết luôn)
Nàng có đường cong tinh tế yểu điệu mị hoặc thị giác hắn, tất cả quyện lại gây xích mích cảm quan nam tính của hắn, càng đừng nói hai cánh môi hắn từng hưởng qua vẫn khiến tim hắn đập nhanh hơn……
Phút chốc, hắn lùi mạnh về sau, căm giận xoay người, tự giật tóc mình, liên tiếp rủa thầm.
Chết tiệt! Hắn trúng tà gì vậy? Nữ nhân này không thể chạm vào, cũng không thể nảy sinh ham muốn, trước đây không biết nàng có liên quan tới trái tim nhân tạo, còn có thể đùa giỡn nàng, hiện tại đã xác định trái tim nhân tạo nằm trong cơ thể nàng, như vậy nàng là "vật phẩm" trong nhiệm vụ lần này của hắn, còn nguyên, bình yên không sai lầm đưa về Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nếu hắn cùng nàng liên lụy quá sâu, không khác gì tự tìm phiền toái!
Đúng vậy, giữ khoảng cách với nàng, như vậy cả hai đều tốt.
Hít thở thật sâu, bình ổn lại dục vọng bị kích động trong ngực, hắn nhìn thời gian, biết rõ không thể trì hoãn, đi đến bên giường không khách khí lay Đông Tâm Ngữ tỉnh.
"Này, tỉnh lại, chúng ta cần phải đi."
Đông Tâm Ngữ nặng nề từ cơn mơ tỉnh lại, buồn ngủ mắt nhập nhèm đầy sương mù, vô thức hỏi: "Nên rời giường sao?"
"Đúng, nên rời giường, ngươi lập tức đi thay quần áo, chúng ta đêm nay phải rời Đài Loan." Hắn đạm mạc nói.
"Rời… Đài Loan?" Nàng mơ hồ xoa hai mắt.
"Đừng kéo dài thời gian nữa, rời giường." Hắn tiến lên, một tay kéo nàng ra khỏi giường.
"A!" Trên vai thương hơi hơi đau, nàng kêu một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt hắn. "Diêm Quýnh, anh……"
Chưa kịp nói hết, tay ôm miệng vết thương đột nhiên cảm thấy trước ngực một mảnh lạnh lẽo, cúi đầu phát hiện rõ ràng chính mình lộ ra trọn vẹn nửa thân trên, nàng cả kinh vội vàng dùng chăn bao lấy chính mình, cơn buồn ngủ tiêu luôn mất.
"Tỉnh hẳn chưa? Đi tắm đi." Hắn quăng một bộ quần áo cho nàng, cố ý không chú ý băng vải trên vai phải nàng chảy máu.
"Tôi…… Sao lại ở đây?" Nàng lo sợ nghi hoặc nhìn phòng.
"Tôi đem em đến, nhưng chúng ta phải lập tức rời đi, tuy rằng tín hiệu theo dõi trên người em đã bị tôi hủy, nhưng tôi tin Lâm Kiệt Sinh sẽ tìm đến rất nhanh." Hắn nói xong bắt đầu thu thập quần áo.
Lâm Kiệt Sinh! Nàng thở dốc vì kinh ngạc, nghĩ đến tiếng súng và hỗn loạn trong kho hàng, vội hỏi: "Anh có sao không? Không bị thương chứ?"
"Tôi ổn, em tự lo cho bản thân đi! Lần sau đừng không biết tự lượng sức mình thay người khác đỡ đạn, em cho em là mình đồng da sắt sao?" Hắn bén nhọn quở trách nàng, không hề có ý cảm tạ.
"Tôi…… Tôi chỉ là……" Nàng cũng không muốn cậy mạnh, nàng chỉ là trước khi đầu óc vận hành đã kìm lòng không đậu xông đến……
"Quên đi, đem cái thân bẩn thỉu của em đi tắm cho sạch đi!" Hắn khẩu khí lạnh như băng.
Nàng không hiểu vì sao hắn tức giận như vậy, chẳng lẽ nàng tốt bụng cứu hắn là sai?
Nhặt quần áo lên, nàng nắm chặt chăn, đi về phía phòng tắm, trái tim cùng cước bộ trầm trọng như nhau.
"Em chỉ có thời gian mười tiếng, tôi đã đặt vé máy bay, chờ một chút sẽ ra sân bay." Hắn nhắc nhở nàng.
"Ra sân bay?" Nàng quay đầu cả kinh hỏi. "Ra sân bay làm gì?"
"Đương nhiên là mang em đi Mỹ báo cáo kết quả công tác, trái tim nhân tạo ở trong cơ thể em, chỉ cần đem em đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Hắn không nhìn nàng, mở máy tính ra, đăng nhập.
Hắn muốn đem nàng giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi?
Một cỗ tức giận xông tới đỉnh đầu nàng, hắn biết rõ đem nàng đi thì nàng chỉ có thể nhận chết, vì sao cố tình đẩy nàng vào tử lộ?
"Tôi không đi!" Nàng tức giận đến toàn thân tê tái.
"Cái gì?" Hắn xoay người nhìn chằm chằm nàng.
"Tôi vì sao phải tới Khoa Lợi, tôi cũng không phải cái gì của họ……" Nàng tức giận hô to.
"Nhưng trái tim nhân tạo trong cơ thể em là của họ." Hắn bình tĩnh nói.
"Vậy anh lôi nó ra mà mang về! Tim là của họ, nhưng thân thể là của tôi, tôi cự tuyệt làm vật thí nghiệm của họ, anh nghe rõ chưa?" Nàng tức giận đến môi khẽ run.
Hắn hiểu tâm tình của nàng, cũng hiểu được cảm thụ của nàng, nhưng hắn tuyệt không thể mềm lòng vào lúc này, vì chuyện mà Bắc Đẩu Thất Tinh đã đồng ý thực hiện, dù trời sụp đất nứt cũng chưa bao giờ bội ước.
"Thực có lỗi, tôi quán triệt nhiệm vụ của tôi, bất luận làm như vậy có thích hợp không, là đúng hay sai, tôi đều phải hoàn thành." Hắn áp chế phiền muộn, lãnh khốc trả lời.
"Anh…… Chính anh cũng từng là người bị hại, vì sao không thể thay tôi suy nghĩ một chút?" Lòng nàng đau quá, hắn một chút cũng không quan tâm nàng, mặc kệ nàng sống hay chết, trong mắt hắn cũng không có nàng, vĩnh viễn không……
Trong lòng phiền muộn lại gia tăng gấp đôi, nhưng hắn vẫn như cũ không thỏa hiệp, không để trái tim mình rung động.
"Tôi đồng tình với em, nhưng không giúp được em, cũng chỉ có thể trách vận khí em không tốt."
"Đúng, tôi vận khí không tốt, mới gặp phải loại người như anh…… Không, anh căn bản không thể xem là người, anh chỉ có cái xác giống người, bên trong là cỗ máy máu lạnh không tim không phổi!" Nàng thanh âm tê tái rống giận.
Hắn phải thở ra ba lần mới kìm chế được cơn giận, sau đó lấy chút kiên nhẫn còn sót lại cảnh cáo: "Lập tức vào phòng tắm tắm rửa gội đầu, đừng chọc giận tôi."
"Tôi không tắm, bởi vì tôi sẽ không đi theo anh, tuyệt đối không!" Nàng quật cường đứng tại chỗ, kệ lời cảnh cáo của hắn.
"Tốt, em không tắm, tôi giúp em tắm!" Hắn tức giận xắn tay áo sơmi, bước tới chỗ nàng, kéo nàng vào phòng tắm.
"Không cần, buông!" Nàng giãy dụa thét chói tai.
Miệng vết thương trên vai nàng đã được tiêu độc băng bó, may mắn viên đạn chỉ sượt qua vai, không đáng lo ngại, sau khi Diêm Quýnh tìm được bệnh viện nhỏ băng bó cho nàng, đã đem nàng về khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ là mệt muốn chết rồi, sau khi bôi thuốc nàng vẫn ngủ say bất tỉnh, ngay cả khi Diêm Quýnh ôm nàng vào khách sạn bằng cửa sau, lên lầu, giúp nàng cởi bỏ quần áo bẩn nàng vẫn chẳng biết gì.
Sắc trời dần dần tối, hôm nay phát sinh nhiều chuyện, đừng nói là nàng, ngay cả Diêm Quýnh cũng nhất thời tiêu hóa không nổi nhiều chuyện như vậy.
Hắn ở bên cửa sổ liên tục hút vài điếu thuốc, tâm tình vẫn không ổn định như cũ, chỉ vì hình ảnh Đông Tâm Ngữ đỡ viên đạn kia cho hắn không ngừng tái hiện trong đầu.
Một khắc kia, viên đạn rõ ràng xuyên vào người nàng, nhưng hắn cảm thấy như chính mình cũng bị trúng đạn, không biết vì sao co rút đau đớn, cho tới bây giờ hắn mới giật mình hiểu được, cái đau là trái tim hắn.
Trái tim đã sớm chết của hắn cư nhiên đau, điều này làm hắn thấy kinh ngạc, hắn vẫn nghĩ trên đời không còn bất kì chuyện gì, kẻ nào có thể lay động hắn, nhưng một viên đạn xuyên vào thân thể Đông Tâm Ngữ lại làm hắn kinh hãi……
Vì sao lại như vậy?
Chẳng những giết không được nàng, thậm chí còn vì nàng lo lắng……
Đúng vậy, lo lắng, hắn vì nàng lo lắng, hắn lãnh huyết vô tình bởi vì thương thế và vận mệnh một nữ nhân mà lo lắng!
@#%$! Cảm giác đầu hắn bị cháy hỏng? Bằng không làm sao hắn có thể xuất hiện cảm xúc khác lạ như vậy?
"Ân……" Đông Tâm Ngữ giật mình, chăn trên người trượt xuống, lộ ra hai vú trắng nõn và một đạo vết thương dài.
Hắn đi đến bên giường, khom người thay nàng kéo lại chăn, nhưng ánh mắt lơ đãng dừng ở chỗ kia, có vết sẹo hình con rết màu đỏ nhạt, gắt gao dựa vào nhũ hoa bên trái của nàng, trước bầu ngực tuyết trắng có vẻ phá lệ chói mắt.
Ngoài ra, vài vết cào mới cũng hiện ra, máu tụ làm cho dấu vết càng rõ ràng, đỏ trắng đối lập, khi nhìn thấy mày hắn không tự chủ được cau lại.
Đó là kiệt tác của hắn!
Chỉ cần sâu thêm một chút, ngực nàng sẽ bị hắn cắt qua, chỉ cần sâu thêm một chút……
Hắn trong lòng cứng lại, đột nhiên thấy may mắn vì khoảnh khắc ấy tự dưng mềm lòng không xuống tay, nếu không hiện tại nàng chỉ còn là một thi thể lạnh như băng!
Nhịn không được nhẹ vỗ về vết thương này, đầu ngón tay lướt dọc, đồng thời chạm vào miệng vết thương đã đóng vảy, gặp phải da thịt mềm mại, hắn xoay mình, hô hấp rối loạn.
Hắn không phải loại ham mê nữ sắc, nhưng hiện tại nhìn nàng thân thể mang nhiều vết thương, hắn cư nhiên có phản ứng! (em biết ngay mà, anh mà không có tí cảm giác nào thì em tình nguyện đâm đầu xuống đất chết luôn)
Nàng có đường cong tinh tế yểu điệu mị hoặc thị giác hắn, tất cả quyện lại gây xích mích cảm quan nam tính của hắn, càng đừng nói hai cánh môi hắn từng hưởng qua vẫn khiến tim hắn đập nhanh hơn……
Phút chốc, hắn lùi mạnh về sau, căm giận xoay người, tự giật tóc mình, liên tiếp rủa thầm.
Chết tiệt! Hắn trúng tà gì vậy? Nữ nhân này không thể chạm vào, cũng không thể nảy sinh ham muốn, trước đây không biết nàng có liên quan tới trái tim nhân tạo, còn có thể đùa giỡn nàng, hiện tại đã xác định trái tim nhân tạo nằm trong cơ thể nàng, như vậy nàng là "vật phẩm" trong nhiệm vụ lần này của hắn, còn nguyên, bình yên không sai lầm đưa về Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nếu hắn cùng nàng liên lụy quá sâu, không khác gì tự tìm phiền toái!
Đúng vậy, giữ khoảng cách với nàng, như vậy cả hai đều tốt.
Hít thở thật sâu, bình ổn lại dục vọng bị kích động trong ngực, hắn nhìn thời gian, biết rõ không thể trì hoãn, đi đến bên giường không khách khí lay Đông Tâm Ngữ tỉnh.
"Này, tỉnh lại, chúng ta cần phải đi."
Đông Tâm Ngữ nặng nề từ cơn mơ tỉnh lại, buồn ngủ mắt nhập nhèm đầy sương mù, vô thức hỏi: "Nên rời giường sao?"
"Đúng, nên rời giường, ngươi lập tức đi thay quần áo, chúng ta đêm nay phải rời Đài Loan." Hắn đạm mạc nói.
"Rời… Đài Loan?" Nàng mơ hồ xoa hai mắt.
"Đừng kéo dài thời gian nữa, rời giường." Hắn tiến lên, một tay kéo nàng ra khỏi giường.
"A!" Trên vai thương hơi hơi đau, nàng kêu một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt hắn. "Diêm Quýnh, anh……"
Chưa kịp nói hết, tay ôm miệng vết thương đột nhiên cảm thấy trước ngực một mảnh lạnh lẽo, cúi đầu phát hiện rõ ràng chính mình lộ ra trọn vẹn nửa thân trên, nàng cả kinh vội vàng dùng chăn bao lấy chính mình, cơn buồn ngủ tiêu luôn mất.
"Tỉnh hẳn chưa? Đi tắm đi." Hắn quăng một bộ quần áo cho nàng, cố ý không chú ý băng vải trên vai phải nàng chảy máu.
"Tôi…… Sao lại ở đây?" Nàng lo sợ nghi hoặc nhìn phòng.
"Tôi đem em đến, nhưng chúng ta phải lập tức rời đi, tuy rằng tín hiệu theo dõi trên người em đã bị tôi hủy, nhưng tôi tin Lâm Kiệt Sinh sẽ tìm đến rất nhanh." Hắn nói xong bắt đầu thu thập quần áo.
Lâm Kiệt Sinh! Nàng thở dốc vì kinh ngạc, nghĩ đến tiếng súng và hỗn loạn trong kho hàng, vội hỏi: "Anh có sao không? Không bị thương chứ?"
"Tôi ổn, em tự lo cho bản thân đi! Lần sau đừng không biết tự lượng sức mình thay người khác đỡ đạn, em cho em là mình đồng da sắt sao?" Hắn bén nhọn quở trách nàng, không hề có ý cảm tạ.
"Tôi…… Tôi chỉ là……" Nàng cũng không muốn cậy mạnh, nàng chỉ là trước khi đầu óc vận hành đã kìm lòng không đậu xông đến……
"Quên đi, đem cái thân bẩn thỉu của em đi tắm cho sạch đi!" Hắn khẩu khí lạnh như băng.
Nàng không hiểu vì sao hắn tức giận như vậy, chẳng lẽ nàng tốt bụng cứu hắn là sai?
Nhặt quần áo lên, nàng nắm chặt chăn, đi về phía phòng tắm, trái tim cùng cước bộ trầm trọng như nhau.
"Em chỉ có thời gian mười tiếng, tôi đã đặt vé máy bay, chờ một chút sẽ ra sân bay." Hắn nhắc nhở nàng.
"Ra sân bay?" Nàng quay đầu cả kinh hỏi. "Ra sân bay làm gì?"
"Đương nhiên là mang em đi Mỹ báo cáo kết quả công tác, trái tim nhân tạo ở trong cơ thể em, chỉ cần đem em đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Hắn không nhìn nàng, mở máy tính ra, đăng nhập.
Hắn muốn đem nàng giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi?
Một cỗ tức giận xông tới đỉnh đầu nàng, hắn biết rõ đem nàng đi thì nàng chỉ có thể nhận chết, vì sao cố tình đẩy nàng vào tử lộ?
"Tôi không đi!" Nàng tức giận đến toàn thân tê tái.
"Cái gì?" Hắn xoay người nhìn chằm chằm nàng.
"Tôi vì sao phải tới Khoa Lợi, tôi cũng không phải cái gì của họ……" Nàng tức giận hô to.
"Nhưng trái tim nhân tạo trong cơ thể em là của họ." Hắn bình tĩnh nói.
"Vậy anh lôi nó ra mà mang về! Tim là của họ, nhưng thân thể là của tôi, tôi cự tuyệt làm vật thí nghiệm của họ, anh nghe rõ chưa?" Nàng tức giận đến môi khẽ run.
Hắn hiểu tâm tình của nàng, cũng hiểu được cảm thụ của nàng, nhưng hắn tuyệt không thể mềm lòng vào lúc này, vì chuyện mà Bắc Đẩu Thất Tinh đã đồng ý thực hiện, dù trời sụp đất nứt cũng chưa bao giờ bội ước.
"Thực có lỗi, tôi quán triệt nhiệm vụ của tôi, bất luận làm như vậy có thích hợp không, là đúng hay sai, tôi đều phải hoàn thành." Hắn áp chế phiền muộn, lãnh khốc trả lời.
"Anh…… Chính anh cũng từng là người bị hại, vì sao không thể thay tôi suy nghĩ một chút?" Lòng nàng đau quá, hắn một chút cũng không quan tâm nàng, mặc kệ nàng sống hay chết, trong mắt hắn cũng không có nàng, vĩnh viễn không……
Trong lòng phiền muộn lại gia tăng gấp đôi, nhưng hắn vẫn như cũ không thỏa hiệp, không để trái tim mình rung động.
"Tôi đồng tình với em, nhưng không giúp được em, cũng chỉ có thể trách vận khí em không tốt."
"Đúng, tôi vận khí không tốt, mới gặp phải loại người như anh…… Không, anh căn bản không thể xem là người, anh chỉ có cái xác giống người, bên trong là cỗ máy máu lạnh không tim không phổi!" Nàng thanh âm tê tái rống giận.
Hắn phải thở ra ba lần mới kìm chế được cơn giận, sau đó lấy chút kiên nhẫn còn sót lại cảnh cáo: "Lập tức vào phòng tắm tắm rửa gội đầu, đừng chọc giận tôi."
"Tôi không tắm, bởi vì tôi sẽ không đi theo anh, tuyệt đối không!" Nàng quật cường đứng tại chỗ, kệ lời cảnh cáo của hắn.
"Tốt, em không tắm, tôi giúp em tắm!" Hắn tức giận xắn tay áo sơmi, bước tới chỗ nàng, kéo nàng vào phòng tắm.
"Không cần, buông!" Nàng giãy dụa thét chói tai.
Tác giả :
Bồng Vũ