Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ
Chương 10: Chương cuối
Liên tiếp hai ngày, tin đồn Lan Đạo Uy hủy hôn với Phương Tử Cầm lan ra nhanh chóng, còn có người bảo Lan Đạo Uy sắp kết hôn với Đổng viện viện. Vì những chuyện này mà công ty đã nhận được vô số cuộc gọi từ các phương tiện truyền thông.
Phương Tử Cầm không khỏi thầm thấy mình may mắn là tất cả các cuộc điện thoại đều không được tự động chuyển tới tầng 12, nếu không cô sẽ không thể ứng phó nổi. còn nhân vật chính Lan Đạo Uy thì mãi không thấy bóng dáng đâu, anh chỉ làm xong việc trong phòng rồi rời đi luôn. Cô không khỏi hoài nghi phải chăng anh đã quên mất sự tồn tại của cô.
Những ngày này là ngày anh em Lan Đạo Uy tổ chức tiệc cho cha mẹ. Phương Tử Cầm vẫn rất bận rộn, làm xong việc ngẩng lên đã là 5 giờ.
Phương Tử Cầm hít sâu một hơi, cô căn bản không có thời gian trở về thay quần áo , bộ trang phục công sở này cũng coi như miễn cưỡng. Cô đứng lên định đứng dậy tìm đồ đạc thì chợt thấy xây xẩm mặt mày. Cô vội ngồi trở lại nhưng cảm giác tức ngực kèm buồn nuôn ùa tới, cô chạy vội vào nhà vệ sinh.
Nôn khan xong Phương Tử Cầm mới thấy hơi đỡ, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi. Cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương mà không khỏi hoảng sợ. mặt cô tái mét đến dọa người, đôi mắt trong sáng bây giờ thật ảm đạm, chỉ còn lại đôi mắt đen không chút ánh sáng, đôi môi cũng chẳng còn hồng hào nữa.
Phương Tử Cầm hoàng loạn lấy đồ trang điểm trong túi ra sửa soạn lại, cô muốn mình trông tạm một chút.
Lúc đang vội vàng thì kỉ tụng bình lại đến gần cô không một tiếng động.
“Trời đất của tôi ơi! Mới một, hai tuần không thấymà sao cô gầy yếu đến mức này? Anh trai tôi không nên tra tấn cô thành như vậy!" giọng nói sang sảng của kỉ tụng bình vang lên.
Phương Tử Cầm hoảng sợ," Đừng nói linh tinh, tôi không ăn được nên gầy thôi!" Cô tránh ánh mắt dò xét của kỉ tụng bình, không được tự nhiên trả lời.
Kỉ Tụng Bình nhìn kĩ cô rất lâu, cuối cùng mới nói:" nếu đã vậy thì đến nhà tôi cô nhất định phải ăn nhiều một chút, đầu bếp nhà tôi tay nghề rất cao !"
Phương Tử Cầm nở một nụ cười mà dạo gần đây rất hiếm gặp," Tôi nhất định sẽ không khách khí."
& & &
Lúc xe dừng trước cổng một tòa biệt thự trên núi, trái tim Phương Tử Cầm không kìm được đập thình thịch. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết Lan Đạo Uy nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì, dù sao cho tới tận bây giờ anh vẫn không có lời nào bảo anh muốn để cô gặp cha mẹ anh.
Kỉ Tụng Bình mở cửa giúp cô, tao nhã đưa tay ra," Mời Xuống xe! Chi dâu tương lai!", anh lịch thiệp nói.
Phương Tử Cầm vẫn ngồi im, cô dùng ánh mắt bất an nhìn kỉ Tụng Bình." Tôi…… tôi nghĩ tôi nên về thì hơn." Cô ấp úng nói.
" Như vậy sao được!" Kỉ Tụng Bình kêu lên." Em phụng mệnh đến đón chị, chị không đến Tụng nhã nhất đinh sẽ bôi bác em ."
Phương Tử Cầm vẫn do dự , hai tay bấu chặt vào nhau.
" Chị nhẫn tâm để em vì chị mà mất mặt với cả nhà sao?" Kỉ Tụng Bình đáng thương tội nghiệp nói.
Phương Tử Cầm nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh ta đành gật đầu đồng ý. Cô mang theo trái tim nặng trĩu cùng Kỉ tụng bình đi vào nhà.
Bữa tiệc được tổ chức ở phòng khách của căn biệt thự, khách mời không nhiều lắm, phần lớn đều là anh em bạn bè với Lan Đạo Uy hoặc là người quen của hai người lớn tuổi ở Đài Loan.
Phòng khách hiển nhiên rất rộng, bố trí ấm áp thanh lịch rất đẹp. Ởgiữa đặt một chiếc bài dài bày rất nhiều đồ ăn chờ chủ nhân.
Phương Tử Cầm căng thẳng đi vào phòng khách cùng kỉ Tụng Bình , hai chân cô run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc Kỉ tụng bình dẫn cô đến gần một nhóm người đang đứng quây thành một vòng tròn, Phương Tử Cầm cảm thấy cô như ngừng thở!
" Chà! Nhìn xem là ai đến đây?" người đầu tiên nhìn thấy bọn họ là Đổng ngải vi, giọng nói của cô ta cao vút chế giễu.
Phương Tử Cầm kinh ngạc nhìn đổng ngải vi, không ngờ cô ta cũng đến đây.
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Phương Tử Cầm, ánh nhìn có rất nhiều kiểu khác nhau, thậm chí còn ghé tai vào nhau bàn tán. Xem ra sự thay đổi trong chuyện tình cảm của cô và Lan Đạo Uy đã rất nhiều người biết.
Phương Tử Cầm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng chống đỡ hai chân mình. Cô không thể để mình lỡ bước được.
" Không biết hôm nay cô lấy thân phận gì để tham dự bữa tiệc này?" Đổng ngải vi cố tình hỏi, vẻ mặt cô ta như đang xem kịch.
Đối mặt với sự khiêu khích của đổng ngải vi, Phương Tử Cầm nhất thời không nói nên lời.
" Đương nhiên là lấy thân phận là vị hôn thê của anh trai tôi! Sao, đổng tiểu thư có ý kiến khác à?" Kỉ Tụng Bình thay Phương Tử Cầm đáp trả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thẳng vào đổng ngải vi khiến cô ta vội vàng quay đi chỗ khác đánh trống lảng.
Kỉ Tụng Bình dẫn Phương Tử Cầm đến trước mặt cha mẹ," Cha , mẹ, đây là tiểu thư Phương Tử Cầm-người mà anh cả yêu, con giúp anh dẫn cô ấy đến đây gặp mặt cha mẹ." Kỉ Tụng Bình vừa nói vừa cố ý nháy mắt với Lan Đạo Uy đang sa sầm mặt ở bên cạnh.
" Cháu chào hai bác!" Phương Tử Cầm vội vàng ân cần thăm hỏi, ánh mắt cô dừng trên đôi vợ chồng quyền uy cao quý này.
" Ừm, quả nhiên rất xinh đẹp, đáng tiếc là có hơi gầy một chút!" Mẹ Lan Đạo Uy ôn hòa nói.
" Mẹ , mẹ còn chưa biết năng lực của Tử Cầm đâu!" Kỉ tụng nhã không biết khi nào đã đến cạnh Phương Tử Cầm đỡ lời cho cô.
Hai người lớn tuổi mỉm cười gật đầu, sau đó mời mọi người tự nhiên dùng bữa.
Phương Tử Cầm tìm một vị trí ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra Lan Đạo Uy đang ngồi đối diện với cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như ám thị bảo cô lại phía đó.
Phương Tử Cầm miễn cương ăn vài thứ mà không cảm nhận được vị gì, cảm xúc căng thẳng khiến cô uống vài ly rượu, bỗng một thân hình ngồi xuống bên cạnh cô, cô quay sang thì thấy khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Đổng ngải vi.
Trời ạ! Sao người này cứ thích cắn cô thế? Phương Tử Cầm buồn rầu nghĩ.
" Không ngờ cô thông minh thật, hiểu được cơ hội này mà nắm bắt để lấy lòng bố mẹ Lan Đạo Uy ." Đổng ngải vi cười lạnh.
Phương Tử Cầm căn bản không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ vì cô ta cô mới có kết cục như thế này. Cô lạnh lùng kiêu hãnh ngồi, không thèm liếc nhìn đổng ngải vi lấy một cái.
Đổng ngải vi có chút tức giận, vẫn tiếp tục nói:" Chỉ tiếc cô phí công rồi! Ai chả biết Lan Đạo Uy sắp hủy bỏ hôn ước với cô, kết giao với em họ tôi, bác gái Lan luôn rất quý Viện viện, không sớm thì muộn bố con bé cũng gả con bé cho nhà này."
Lời của cô ta khiến sắc mặt Phương Tử Cầm càng thêm tái nhợt, đôi môi cũng khô đi, cô thấy bụng mình trào lên không kìm được vội quay sang một bên, nôn hết vào người đổng ngải vi.
Tình trạng này khiến mọi người im bặt, chỉ nghe thấy tiếng đổng ngải vi kêu ầm lên:" Đồ chết dẫm, cô cố ý phải không? Đáng ghét, bộ lễ phục của tôi tiêu rồi." Cô ta vừa nói vừa rũ áo, miệng không ngớt la hét.
Kỉ tụng nhã và đổng viện viện thấy thế, lập tức đến bên cạnh đổng ngải vi.
" Đừng tức giận, đến phòng tôi rửa đi rồi thay quần áo." Kỉ tụng nhã xoa dịu, ngay lập tức cùng đổng viện viện kéo cô ta lên trên tầng. Trước khi đi, kỉ tụng nhã nháy mắt với kỉ Tụng Bình , anh vội nâng Tử Cầm đang mất hết sức lực dậy.
Kỉ Tụng Bình nhanh chóng ôm Phương Tử Cầm đến thư phòng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí Lan Đạo Uy.
Vào thư phòng, kỉ Tụng Bình đặt Phương Tử Cầm lên ghế, lấy khăn mặt ướt lau má và môi cho cô.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt chuyên chú của kỉ tụng bình, giống hệt như Lan Đạo Uy ngày trước vậy, Phương Tử Cầm không kìm nổi bật khóc.
Tiếng khóc của cô khiến kỉ tụng bình không biết làm thế nào, đành chỉ kéo cô vào trong lòng để cô được khóc thoải mái.
" Tôi làm hỏng hết mọi chuyện rồi đúng không?" Cô đáng thương hỏi.
Kỉ Tụng Bình khẽ vuốt tóc cô, an ủi cô," Không phải thế!"
" hai bác nhất định sẽ không thích tôi." Tiếng khóc của Phương Tử Cầm hơi dịu đi.
" Sao có thể thế được, cô đừng nghĩ lung tung!" Kỉ Tụng Bình vỗ về Phương Tử Cầm , dịu dàng nói.
Phương Tử Cầm ngượng ngùng gật đầu, lúc đang định rời khỏi lòng của Kỉ tụng bình thì cửa phòng bật mở, Lan Đạo Uy đi vào vừa lúc gặp được cảnh tượng tình ngay lý gian này, khuôn mặt anh sa sầm, đôi mắt lóe lên tức giận.
Kỉ Tụng Bình thấy thế không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt," anh cả, anh đừng hiểu nhầm, chuyện không phải như anh nghĩ đâu"
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng hét lên giận dữ của Lan Đạo Uy cắt ngang.
" Đi ra ngoài! Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
Nhìn thấy sắc mặt anh trai tối sầm, kỉ tụng bình chỉ còn cánh im miệng ra khỏi phòng, chỉ còn lại Phương Tử Cầm vẻ mặt hoảng hốt đối mặt với Lan Đạo Uy.
" Ai cho cô tới đây ? cô không có tư cách đi vào cái nhà này!" lời nói tàn nhẫn của Lan Đạo Uy như ngàn vạn mũi tên găm vào trái tim đã sớm rỉ máu của Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm tái nhợt, đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời.
" Cô còn dám quyến rũ em tôi! Cô thật quá xảo quyệt! cô biết không thể kiếm chác được gì ở tôi nên chuyển sang em trai tôi phải không." Lan Đạo Uy gằn từng tiếng một, giọng nói tức giận khiến người khác sợ hãi.
" Không phải như vậy , anh đừng có ngậm máu phun người!" Phương Tử Cầm dùng hết sức lực phủ nhận, kinh hoàng nhìn Lan Đạo Uy đang hầm hầm lại gần cô.
Lúc này anh như một con dã thú đang đến gần con mồi của mình, còn Phương Tử Cầm chính là con mồi của anh.
" Có lẽ vài đêm không có tôi chiều cô nên cô khó chịu hả." Lan Đạo Uy khinh miệt nói.
" Im đi…… Em xin anh không cần nói nữa!" Phương Tử Cầm bịt tai lại khóc.
Lan Đạo Uy cười," tôi không chỉ muốn nói mà còn muốn làm cơ! Để tôi xem nhu cầu của cô đến đâu nào!" nói xong anh giống như con báo đen nhanh nhẹn xốc Tử Cầm lên đặt lên bàn, nhấn cô nằm xuống.
Ýthức ý định của anh, Phương Tử Cầm không ngừng giãy dụa nhưng chỉ như châu chấu đá xe thôi.
Lan Đạo Uy xốc váy của Phương Tử Cầm lên eo, tuột quần lót của cô ra, bàn tay của anh tham lam thăm dò giữa hai chân cô cho đến khi những ngón tay của anh ướt đẫm.
Phương Tử Cầm vừa thẹn lại giận thở dốc, nhu cầu dưới thân cô tăng vọt khiến cô chỉ có thể nằm đó bất lực…
Xong việc, Lan Đạo Uy rời khỏi cô, anh mặc quần của mình vào để mặc thân thể mệt mỏi của Tử Cầm tuột khỏi cái bàn .
Chỉnh trang xong , anh nhìn Phương Tử Cầm vẫn đang nửa nằm trên bàn, lạnh lùng nói:" mặc quần áo vào, lát nữa tôi sai người đưa cô về Thiên Mẫu, sáng mai sắp xếp đồ đạc biến khỏi nhà tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
Giọng nói lạnh như băng mà vô tình của anh đẩy Phương Tử Cầm vào vực sâu tuyệt vọng .
" Tôi sẽ công bố chuyện hủy bỏ hôn ước với cô ra bên ngoài. Chuyện giao ước của chúng ta cô không cần lo tôi sẽ nuốt lời, dù sao tôi cũng đã có được cái tôi muốn, cũng không hẳn là hài lòng, nhưng coi như là boa cho cô đi!"
Lời nói khinh miệt của Lan Đạo Uy hoàn toàn nghiền nát Phương Tử Cầm, cô cảm thấy máu trong người mình không còn chảy nữa.
" Nhớ cho rõ này, dọn sạch sẽ đồ của cô ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn bất kì thứ gì của cô còn sót lại." Lan Đạo Uy chán ghét nhìn cô một cái rồi ra khỏi thư phòng.
Rầm một tiếng, tiếng dập cửa đánh thức Phương Tử Cầm đang chết sững.
Cô chậm rãi đứng lên, khó khăn mặc quần áo của mình vào, khuôn mặt tái nhợt vô thần nhìn về phía trước……
& & &
Đêm dài dần dần qua đi, hừng đông từ từ xuất hiện. lúc ánh nắng mặt trời đầu tiên lọt qua ô cửa sổ, nước mắt của Phương Tử Cầm đã cạn, trái tim cũng đã lành.
Cô thức trắng một đêm, ngồi im một chỗ suy nghĩ,tại sao cô lạ phải chịu cảnh như thế này . Thôi thôi, có lẽ đây đúng là số mệnh cô không thể tránh nổi. hiện nay cô đã không còn sống được ở Đài bắc này nữa. nhưng một người không nơi quen biết như cô có thể đi đâu?
Hành lý đã sớm thu dọn xong, Phương Tử Cầm mang đi tất cả đồ đạc của cô, nhưng tất cả những món trang sức lễ phục mà Lan Đạo Uy tặng cô đều bỏ lại, những vật đó không quý giá bởi giá trị vật chất của nó mà là bởi tình yêu mà nó đại diện; hiện tại, tình yêu đã mất, những đồ vật đó với cô chỉ như một nắm sắt vụn vô giá trị!
Cô giống một hồn ma lãng đãng trong phòng, trời đã sắp sáng, cô phải mau rời khỏi nơi này, nhưng là đi đâu?
Đột nhiên một số điện thoại hiện lên trong đầu cô, số điện thoại cô đã biết từ rất nhiều năm trước nhưng mãi không dám gọi, hiện giờ cô khát vọng bù đắp lại thời thơ ấu kia. Chỉ mong tất cả đều còn có thể.
Hít sâu một hơi,cô bấm dãy số kia chờ đợi.
“ Alô!"
Lúc điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc, Phương Tử Cầm không kìm nổi bật khóc……
& & &
Cô ấy đi rồi! Lúc Lan Đạo Uy mở cửa vào trong nhà, ngay lập tức anh đã biết Tử Cầm đi rồi! Bởi trong không khí thiếu đị hương sắc đặc trưng của cô.
Cũng tốt! Cô tự nguyện rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng sao anh cảm thấy rất mất mát.
Không! Anh không hề sai, Lan Đạo Uy lắc mạnh đầu, anh tuyệt đối không thể lụy tình mà dung túng cho một người phụ nữ đã lừa dối anh. Là tự cô hủy hoại tình yêu của họ, là cô sai chứ không phải anh! Trong lòng anh không ngừng tự nhủ, nhưng anh cảm thấy rất đau, trong không khí phảng phất một sự mất mát khiến anh sợ hãi.
Không được! Anh không thể ở trong này thêm một giây nào nữa, Lan Đạo Uy vội đứng lên giật lấy áo khoác chạy ra phía ngoài, anh không thể ở lại nơi tràn ngập hình bóng của cô này thêm một giây nào nữa.
& & &
Lí Uyển Lăng tức giận hầm hầm đi vào tòa cao ốc Tường Duệ, trong tay nắm chặt một tờ tạp chí, trên mặt tờ tạp chí đăng tin Lan Đạo Uy hủy hôn với Phương Tử Cầm , không ngờ cô vừa mới ra nước ngoài nghỉ ngơi một tuần mà đã xảy ra chuyện không thể quay lại được. Cô không ngừng thử liên lạc với Tử Cầm nhưng người ở công ty nói cô ấy đã đi lâu rồi, gọi điện thoại cũng không được. bây giờ chỉ có nước đến tìm Lan Đạo Uy.
Lúc cô tiếp tân bảo Lí Uyển Lăng lên tầng 12, cô đã tức tốc chạy lên không chờ can ngăn.
Hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn để đương đầu với Lan Đạo Uy !
Lí uyển lăng vừa vào văn phòng của Lan Đạo Uy đã đứng im không nói lườm anh.
" Mời ngồi!" Lan Đạo Uy coi như không có gì tiếp đón.
" Không cần! Tôi sẽ đi ngay!" Lí uyển lăng lạnh lùng trả lời rồi vứt tờ tạp chí đang cầm lên bàn.
" Vì sao lại hủy hôn với Tử Cầm?" Lời này vừa là chất vấn cũng là trách cứ.
" Nguyên nhân thì hẳn là cô biết rõ rồi, tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cô cũng ở đấy." Lan Đạo Uy nhíu mày nói lạnh như băng.
" Vì Tử Cầm nói những lời đó với Đổng ngải vi sao? Vì thế anh hoàn toàn phủ nhân tình yêu cô ấy dành cho anh?" Lí uyển lăng không thể tin nổi hỏi.
" Cô ta yêu tôi? Hừ!" Lan Đạo Uy khinh miệt cười," Chỉ sợ là yêu tiền bạc và quyền thế của tôi thôi!"
" Anh không thèm nghe Tử Cầm giải thích sao! Cô ấy coi trọng tôn nghiêm của bản thân còn hơn cả tiền tài, cô ấy là người rất kiêu ngạo! anh tưởng cô ấy sẽ vì tiền tài mà vứt bỏ tôn nghiêm sao?" Lí uyển lăng lớn tiếng nói. Khuôn mặt luôn luôn niềm nở trở nên nghiêm túc.
" việc này là cô tự nói đấy nhé, cô là bạn của cô ta, tất nhiên sẽ nói đỡ cho cô ta!" Lan Đạo Uy mím môi, không hề suy chuyển trả lời.
Lời nói của anh đã chọc giận Lí Uyển Lăng vốn đã bất bình sẵn, chỉ thấy cô lấy một quyển sổ từ túi xách ra ném cho Lan Đạo Uy.
" Đây là nhật kí Tử Cầm đã viết từ khi cô ấy còn nhỏ, thực ra cô ấy đã tưởng mất nó, nhưng tôi nghĩ đây là thứ quý giá nên đã lén giữ lại. Anh cứ xem đi rồi xét đoán cô ây sau cũng được! Anh tưởng những kẻ giàu có theo đuổi Tử Cầm chỉ có anh thôi chắc"
Nói xong Lí Uyển Lăng quay người đi, đến cửa cô bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi thở dài:" Xem ra lần này anh thật sự đã làm tổn thương cô ấy quá sâu, nếu không cô sẽ chẳng lặng lẽ bỏ đi mà không nói với tôi tiếng nào! Anh biết đấy, trên thế giới này cô ấy đã chẳng còn ai quen thân nữa……"
Đã nói xong những lời cần nói, lí uyển lăng ảm đạm cúi đầu rời đi.
Sau khi Lí uyển lăng đi, Lan Đạo Uy nhìn chằm chằm quyển sổ đã ố vàng trên bàn, dường như qua rất lâu, tay anh run run cầm lấy nó chậm rãi mở ra. Bút tích thanh tú đập vào mắt anh trong nháy mắt. Không thể dừng lại, anh lật từng trang từng trang như bị nhập……
Không biết đã qua bao lâu, từ văn phòng của Lan Đạo Uy vọng ra tiếng thét ai oán bi thương, âm thanh hối hận tiêu tan giữa tòa nhà rộng lớn……
& & &
Chiều hôm sau, Lí Uyển Lăng đang ở nhà thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, cô ngẩng đầu lên thì thấy người đến đúng là Lan Đạo Uy!
Mới một ngày không thấy, anh đã thay đổi đến nỗi không nhận ra nổi, râu không cạo, ánh mắt u ám, quần áo cũng có vẻ xộc xệch, hai quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
" Nói cho tôi, cô ấy ở đâu?" giọng anh khàn khàn khẩn thiết.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cơn tức của Lí Uyển Lăng bỗng tiêu biến." thật có lỗi, tôi thật sự không biết! tôi thật sự không nghĩ ra cô ấy còn có nơi nào để đi!" Cô bất đắc dĩ trả lời.
Lan Đạo Uy đau đớn nhắm mắt lại, bước đi hơi loạng choạng. Một lát sau, anh mở to mắt, cười thê lương với Lí uyển lăng," Cám ơn cô, dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra cô ấy!"
Hơn một tháng sau đó, Lan Đạo Uy dùng hết mọi loại phương pháp và thủ đoạn vẫn không tìm thấy Phương Tử Cầm, cô dường như bốc hơi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Kết quả này đã đả kích Lan Đạo Uy rất lớn, gần như đẩy anh vàovực sâu không đáy.
Từ đó trở đi, Lan Đạo Uy không còn cười nữa, anh ăn như bình thường, ngủ như bình thường, sống qua ngày nhưng bình thường, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, anh đau muốn chết đi được.…
Lan Đạo Uy héo mòn vùi đầu vào làm việc, nửa năm này chỉ có công việc bộn bề mới cứu sống được anh.
Bỗng nhiên điện thoại nội tuyến vang lên.
Lan Đạo Uy ngẩng đầu lên nhấn nút nghe.
“ Lan tiên sinh, dưới lầu có tiểu thư lí uyển lăng tìm ngài." Nhân viên tiếp tân báo cáo với anh.
Lí uyển lăng? Chẳng lẽ có tin tức củaTử Cầm ?
" Mau mời cô ấy lên!" Lan Đạo Uy kích động ra lệnh.
Lát sau tiếng gõ cửa vang lên.
" Mời vào!" Lan Đạo Uy vội vàng gọi.
Lí Uyển Lăng vui vẻ bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh cô càng vui vẻ hơn.
Nửa năm này tra tấn anh cũng đủ lâu rồi, coi như cũng đã thử thách được tình yêu anh dành cho Tử Cầm.
" Mời ngồi! Cô…… Có tin tốt muốn nói cho tôi sao?" Lan Đạo Uy không chờ được vội đứng bật dậy hỏi.
" Đừng vội, cứ từ từ nghe tôi nói." Lí uyển lăng trấn an anh trước, rồi không kéo dài thêm nói:" nửa năm này cô ấy vẫn ở bên Mỹ ở cùng với cha dượng, mẹ và em trai cùng mẹ khác cha, mãi đến một tháng trước mới về Đài Loan." Lúc cô nói chuyện cũng lấy ra một phong bì đưa cho Lan Đạo Uy.
" Ở đây có hai tấm bưu thiếp của cô ấy gửi cho tôi, trong đó có hai bức ảnh, anh xem xong cố gắng đừng kích động quá." Trong đôi mắt của Lí Uyển Lăng hiện lên một nét cười kì lạ.
Lan Đạo Uy nín thở lật tập bưu thiếp ra, trong đó đều là những phong cảnh của nước Mỹ, hai tấm cuối cùng là chụp Tử Cầm, tay anh cầm lấy bức ảnh, bất giác run nhè nhẹ.
Phương Tử Cầm trong ảnh thoải mái cười rạng rỡ, sắc mặt hồng hào, đôi mắt trong sáng, có vẻ như cô cực kì vui vẻ.
Tầm mắt anh dời xuống phía bụng cô trong bức ảnh, tay cô đang ôm lấy cái bụng nổi lên như đã mang thai 7,8 tháng.
" Cô…… Cô ấy mang thai!" Lan Đạo Uy nghẹn lại nói không nên lời." Chúc mừng cô ấy gặp được người đàn ông tốt!" sức ép đè nặng trong lòng, anh cố gắng trấn tĩnh ép mình nặn ra một nụ cười, nụ cười này chua xót còn khó coi hơn là khóc.
" Ha ha……" Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lí uyển lăng không nhịn được phì cười. lát sau cô ráng nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh:" Đồ ngốc này, đứa bé trong bụng cô ấy là của anh!"
Lời nói của cô làm cho Lan Đạo Uy đang ở địa ngục trong nháy mắt được vớt lên thiên đàng, vừa mừng vừa sợ nhìn thẳng vào bức ảnh." Cô ấy mang thai đứa con của tôi……" Anh thì thào tự nói.
" Đừng mừng vội, tôi lừa Tử Cầm để nói cho anh chuyện này đấy, còn tùy anh hành động thế nào!
Lí uyển lăng rút ra một tờ giấy đưa cho Lan Đạo Uy," tôi đã ghi địa chỉ nơi ở của cô ấy ra đây, anh đến gặp bác gái trước rồi sẽ gặp Tử Cầm ." Cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi.
" Cám ơn cô, tôi nhất định sẽ mang được Tử Cầm và đứa bé về bên tôi!" Lan Đạo Uy cảm kích nói, trong mắt anh ánh lên một tia hy vọng.
& & &
Đài Trung.
một chiếc xe hạng sang dừng trước cổng một tòa nhà có kiến trúc kiểu cổ điển. Lan Đạo Uy bước ra khỏi xe đi đến trước cổng, chần chừ hồi lâu anh mới dám ấn chuông.
Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên có vẻ đẹp tao nhã và nụ cười ôn hòa. Bà nhìn thẳng vào Lan Đạo Uy không ngần ngại khiến anh không biết nên bắt đầu như thế nào.
Một lát sau, người phụ nữ trung niên đột nhiên nói:" Thì ra cậu chính là người trong bức tranh của con bé!"
Lan Đạo Uy khó hiểu nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy thế liền mỉm cười," Tôi biết cậu là ai, vào đi!"
Lan Đạo Uy theo người phụ nữ đi xuyên qua khu vườn vào phòng khách, hai người ngồi đối diện với nhau, trong nhất thời cả căn phòng chìm trong yên lặng.
" Chào bác, cháu họ Lan, cháu muốn tìm một tiểu thư tên là Phương Tử Cầm ." Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lễ phép nói.
Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu," Tôi là mẹ của Tử Cầm, chuyện của cậu và Tử Cầm uyển lăng đã nói cho tôi hết rồi."
Đôi mắt màu đồng của Lan Đạo Uy ánh lên một tia ảm đảm buồn khổ." xin lỗi bác, cháu……" giọng nói thoáng đau của anh quả thật không thể dứt lời.
Me của Phương Tử Cầm- Tống Hiểu Phong mỉm cười hiểu biết." cậu không cần giải thích với tôi, người cậu cần giải thích chính là Tử Cầm, cô ấy ở trong phòng vẽ sau nhà, đi thôi!" bà ôn hòa nói, trên mặt tỏa ra ánh sáng hiền dịu thầm cổ vũ Lan Đạo Uy.
Lan Đạo Uy cảm kích nhìn bà, anh đứng dậy vội vã chạy ra phía sau.
" Lan tiên sinh!" Tống Hiểu Phong đột nhiên gọi anh.
Lan Đạo Uy dừng bước quay lại nhìn bà.
" Tôi…… tôi và bố Tử Cầm đã khiến con bé chịu khổ quá nhiều,hy vọng cậu có thể đem lại hạnh phúc cho nó.
Đôi mắtTống Hiểu Phong mắt ngấn lệ, nghẹn giọng nói.
Lan Đạo Uy chậm rãi nở một nụ cười kiên định tràn ngập tự tin." Cháu sẽ !"
& & &
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua từng tán lá rơi xuống đất, lan qua khe cửa sổ thành một dải vàng trên nền nhà.
Đây là một gian phòng tràn ngập ánh sáng, giữa phòng bày rất nhiều ghế vẽ , những bức tranh có cái đã vẽ xong có cái còn dang dở . Bên cửa sổ đang đặt một bức tranh, Phương Tử Cầm ngồi suy tư trước bức tranh đó.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp khiến cô muốn ở đây thư giãn vẽ tranh. Mãi lúc sau cô mới đặt bút vẽ xuống, đứng dậy quay người về phía cửa sổ.
Lan Đạo Uy mở cửa ra nhìn thấy khung cảnh ấy, ánh mặt trời chiếu thành một vầng hoàng kim sau lưng cô, mái tóc của cô được tết thành một dải vắt ra sau lưng, vẫn luôn luôn xinh đẹp như thế; nếu không phải có cái bụng nổi lên kìa thì ắt hẳn Lan Đạo Uy đã nghĩ đó là một tiên nữ giáng trần.
Dường như cảm giác có người đang nhìn mình, Phương Tử Cầm quay lại bắt gặp đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lan Đạo Uy , trong phút chốckhông khí trở nên im ắng.
" anh đến đây làm gì?" Phương Tử Cầm phá vỡ sự yên lặng, lạnh lùng hỏi.
Lan Đạo Uy kiên định bước về phía cô." anh đến đón em về, còn có con của chúng ta nữa!" Ngữ điệu của anh dịu dàng và kiên định.
" con là của một mình tôi thôi, tôi sẽ không về với anh đâu ." khuôn mặt Tử Cầm lạnh lùng.
Lan Đạo Uy nhanh chóng đến trước mặt cô không một tiếng động, một tay kéo cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt tràn ngập tông màu tối khổ sở." Nghe anh, tất cả đều là lỗi của anh, xin em đừng bỏ anh đi, em muốn đánh anh mắng anh anh đều không oán thán một câu." Giọng nói khàn khàn chưa đựng tình cảm sâu nặng.
Phương Tử Cầm ngây người một lúc rồi sau đó cố lách ra khỏi vòng ôm của anh.
" Anh tưởng nói mấy câu mà bù đắp được tổn thương anh gây cho tôi chắc?" Cô thở dốc lạnh lùng nói, nhưng mãi không thể thoát khỏi vòng ôm của anh.
Lan Đạo Uy càng ôm chặt cô hơn, anh áp sát mặt mình vài mặt cô." Đừng như vậy nữa, em sẽ tự làm tổn thương mình mất, em cứ việc đánh anh mắng anh nhưng ngàn vạn lần đừng tự dày vò mình, anh sẽ rất đau lòng !" Trong giọng nói chan chứa tình thương khiến người ta động lòng.
Phương Tử Cầm tạm ngừng giãy dụa, cô đẩy anh ra nhìn vào mắt anh, đôi mắt lúc này đang ngân ngấn nhưng không dám khóc nhìn cô.
Phương Tử Cầm bỗng dưng nhắm mắt lại từ chối anh.
" Anh đừng nghĩ có thể làm tôi thay đổi dễ dàng như vậy! tự tôn của tôi đã bị anh giẫm đạp, tình cảm của tôi đã bị anh hắt hủi. từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhún nhường cầu xin người ta nghe tôi giải thích như vậy, thế mà anh không cho tôi lấy một cơ hội, anh đã nghiền nát trái tim tôi……"
Cô kích động nói, nước mắt đã lăn dài trên hai má.
Lan Đạo Uy đau lòng không thôi kéo cô vào trong lòng lần nữa, để cô khóc thoải mái trong lòng anh.
" Tôi hận anh…… Tôi không muốn tha thứ cho anh! Vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn tha thứ cho anh." Phương Tử Cầm vừa nói vừa đấm vào ngực Lan Đạo Uy.
" Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lan Đạo Uy lẩm nhẩm bên tai cô," anh sẽ đem tất cả bù đắp lại những thiệt thòi của em,chỉ cầu xin em đừng bỏ anh…… Bởi vì anh thật sự thật sự rất yêu em." Anh cuối cùng đã không kìm chế nổi tình yêu mãnh liệt trong lòng mà chân thành bộc bạch.
Lời nói của anh khiến Phương Tử Cầm ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nói anh yêu cô, là thật sao? Hay chỉ là vì dỗ cô nên tiện miệng nói thế?
" anh lừa tôi, anh sao có thể…… Yêu tôi?" Phương Tử Cầm giãy dụa lắc đầu.
Lan Đạo Uy chăm chú nhìn cô trong chốc lát, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều không gì tả nổi.
" những lời của anh đều là thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã bị em hấp dẫn, em kiêu kì, lạnh lùng, bên cạnh em lại có rất nhiều kẻ theo đuổi; bởi vậy anh chỉ có thể lợi dụng lúc em sa cơ để biến em thành của anh." Lan Đạo Uy vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của cô.
Phương Tử Cầm vui đầu vào vai anh, im lặng lắng nghe.
" những ngày đó anh thầm cầu mong em yêu anh, bởi anh đã sớm yêu em rồi, thứ tình cảm mạnh liệt không kìm chế nổi này khiến anh sợ hãi. Bởi vậy, lúc em nói những lời đó với đổng ngải vi anh đã phát điên lên, anh cảm thấy anh đã bị lừa gạt, bị giễu cợt, trong phút chốc tình yêu sâu nặng trở thành cơn cuồng nộ. Vì đau đớn không chịu nổi nên anh mới có thể làm những chuyện nhẫn tâm như vậy với em!" Lan Đạo Uy nói xong những lời sâu kín, khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ hối tiếc.
Lời bộc bạch của anh khiến Phương Tử Cầm nói không nên lời.
" anh không mong em tha thứ cho anh ngay, anh chỉ mong em cho anh cơ hội để sửa chữa…… Hơn nữa hãy để anh yêu em!" Lan Đạo Uy nhìn thẳng vào mắt Phương Tử Cầm , chân thành và thẳng thắn.
Dần dần , khuôn mặt như đóa phù dung của Phương Tử Cầm nở một nụ cười đẹp." Em cũng rất muốn tha thứ cho anh……" Đôi mắt thông minh của cô hiện lên một tia tinh nghịch," Nhưng thể diện và tự tôn của em không đồng ý rồi, làm sao giờ!?
" Cô cố ý làm anh khó xử.
Lan Đạo Uy vui sướng phát điên lên, không ngừng mải miết hôn lên mặt cô," Em muốn thế nào đều làm theo ý anh, anh sẽ không nửa lời oán thán, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh!" Anh vội vàng thổ lộ.
" Anh thật sự cái gì cũng chịu làm chứ?" Phương Tử Cầm ra vẻ hoài nghi hỏi.
Lan Đạo Uy gật mạnh đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng lạn của cô.
Phương Tử Cầm lộ ra một nụ cười tinh quái," em muốn anh làm người mẫu cho em vẽ!"
Làm người mẫu cho cô vẽ!?? Hay quá, đơn giản quá.
Lan Đạo Uy nhếch miệng cười," Không thành vấn đề!"
" Này, đừng có vội đồng ý thoải mái như vậy." Phương Tử Cầm tốt bụng nói," Ý em là người mẫu tranh nude ấy, anh hiểu không?"
Người mẫu tranh nude? =]]
Là cái loại người mẫu không chỉ không được mặc quần áo mà còn phải tạo tư thế gì gì đó sao!!
Khuôn mặt nghiêm túc của Lan Đạo Uy chợt đỏ bừng lên," Anh……" Anh ngập ngừng nói không nên lời.
" sao, anh không muốn à!" Phương Tử Cầm dỗi anh, không vui hỏi.
Bỏ đi, vì cô cái gì anh cũng làm hết. Anh cắn răng một cái, gật đầu nói:" Đồng ý, đồng ý, em nói thế nào thì là thế đó."
Phương Tử Cầm vừa lòng gật đầu, nhìn thấy anh đỏ mặt cô trêu." Thật ra cũng không có gì khó đâu, dáng người của anh rất được, không kém gì người mẫu; huống hồ người anh em đã sớm nhìn hết rồi." Cô cố trêu chọc anh.
" Cái ý không giống với ……" Lan Đạo Uy bắt đầu bị bắt nạt.
" Hay là anh muốn để em đi vẽ người đàn ông khác nude?" Phương Tử Cầm khờ dại hỏi han.
" Kể cả nghĩ thế thôi em cũng đừng có mơ!" Lan Đạo Uy quát." Muốn nhìn chỉ có thể nhìn anh, muốn vẽ cũng chỉ có thể vẽ anh" Anh lộ rõ nguyên hình độc chiếm.
Phương Tử Cầm vui vẻ cười, khuôn mặt quyến rũ động lòng người hút hồn Lan Đạo Uy.
Cuối cùng anh không kìm chế nổi cúi xuống cướp lấy môi cô, khát khao cắt mút, chiếc lưỡi cực nóng của anh lùa vào trong miệng Tử Cầm.
" Đúng rồi! em quên nói cho anh." Phương Tử Cầm thở gấp," Tất cả những bức tranh em vẽ đều có anh trong đó." Nói xong, cô hài lòng nhìn Lan Đạo Uy tròn mắt ngạc nhiên.
Đến lúc Lan Đạo Uy phục hồi tinh thần định lên tiếng lại, Phương Tử Cầm áp mạnh môi mình vào môi anh khiến anh quên hết tất cả những gì định nói, chỉ có thể để mặc bản thân đắm chìm trong những nụ hôn nồng cháy……
Hết
Phương Tử Cầm không khỏi thầm thấy mình may mắn là tất cả các cuộc điện thoại đều không được tự động chuyển tới tầng 12, nếu không cô sẽ không thể ứng phó nổi. còn nhân vật chính Lan Đạo Uy thì mãi không thấy bóng dáng đâu, anh chỉ làm xong việc trong phòng rồi rời đi luôn. Cô không khỏi hoài nghi phải chăng anh đã quên mất sự tồn tại của cô.
Những ngày này là ngày anh em Lan Đạo Uy tổ chức tiệc cho cha mẹ. Phương Tử Cầm vẫn rất bận rộn, làm xong việc ngẩng lên đã là 5 giờ.
Phương Tử Cầm hít sâu một hơi, cô căn bản không có thời gian trở về thay quần áo , bộ trang phục công sở này cũng coi như miễn cưỡng. Cô đứng lên định đứng dậy tìm đồ đạc thì chợt thấy xây xẩm mặt mày. Cô vội ngồi trở lại nhưng cảm giác tức ngực kèm buồn nuôn ùa tới, cô chạy vội vào nhà vệ sinh.
Nôn khan xong Phương Tử Cầm mới thấy hơi đỡ, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi. Cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương mà không khỏi hoảng sợ. mặt cô tái mét đến dọa người, đôi mắt trong sáng bây giờ thật ảm đạm, chỉ còn lại đôi mắt đen không chút ánh sáng, đôi môi cũng chẳng còn hồng hào nữa.
Phương Tử Cầm hoàng loạn lấy đồ trang điểm trong túi ra sửa soạn lại, cô muốn mình trông tạm một chút.
Lúc đang vội vàng thì kỉ tụng bình lại đến gần cô không một tiếng động.
“Trời đất của tôi ơi! Mới một, hai tuần không thấymà sao cô gầy yếu đến mức này? Anh trai tôi không nên tra tấn cô thành như vậy!" giọng nói sang sảng của kỉ tụng bình vang lên.
Phương Tử Cầm hoảng sợ," Đừng nói linh tinh, tôi không ăn được nên gầy thôi!" Cô tránh ánh mắt dò xét của kỉ tụng bình, không được tự nhiên trả lời.
Kỉ Tụng Bình nhìn kĩ cô rất lâu, cuối cùng mới nói:" nếu đã vậy thì đến nhà tôi cô nhất định phải ăn nhiều một chút, đầu bếp nhà tôi tay nghề rất cao !"
Phương Tử Cầm nở một nụ cười mà dạo gần đây rất hiếm gặp," Tôi nhất định sẽ không khách khí."
& & &
Lúc xe dừng trước cổng một tòa biệt thự trên núi, trái tim Phương Tử Cầm không kìm được đập thình thịch. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết Lan Đạo Uy nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì, dù sao cho tới tận bây giờ anh vẫn không có lời nào bảo anh muốn để cô gặp cha mẹ anh.
Kỉ Tụng Bình mở cửa giúp cô, tao nhã đưa tay ra," Mời Xuống xe! Chi dâu tương lai!", anh lịch thiệp nói.
Phương Tử Cầm vẫn ngồi im, cô dùng ánh mắt bất an nhìn kỉ Tụng Bình." Tôi…… tôi nghĩ tôi nên về thì hơn." Cô ấp úng nói.
" Như vậy sao được!" Kỉ Tụng Bình kêu lên." Em phụng mệnh đến đón chị, chị không đến Tụng nhã nhất đinh sẽ bôi bác em ."
Phương Tử Cầm vẫn do dự , hai tay bấu chặt vào nhau.
" Chị nhẫn tâm để em vì chị mà mất mặt với cả nhà sao?" Kỉ Tụng Bình đáng thương tội nghiệp nói.
Phương Tử Cầm nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh ta đành gật đầu đồng ý. Cô mang theo trái tim nặng trĩu cùng Kỉ tụng bình đi vào nhà.
Bữa tiệc được tổ chức ở phòng khách của căn biệt thự, khách mời không nhiều lắm, phần lớn đều là anh em bạn bè với Lan Đạo Uy hoặc là người quen của hai người lớn tuổi ở Đài Loan.
Phòng khách hiển nhiên rất rộng, bố trí ấm áp thanh lịch rất đẹp. Ởgiữa đặt một chiếc bài dài bày rất nhiều đồ ăn chờ chủ nhân.
Phương Tử Cầm căng thẳng đi vào phòng khách cùng kỉ Tụng Bình , hai chân cô run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc Kỉ tụng bình dẫn cô đến gần một nhóm người đang đứng quây thành một vòng tròn, Phương Tử Cầm cảm thấy cô như ngừng thở!
" Chà! Nhìn xem là ai đến đây?" người đầu tiên nhìn thấy bọn họ là Đổng ngải vi, giọng nói của cô ta cao vút chế giễu.
Phương Tử Cầm kinh ngạc nhìn đổng ngải vi, không ngờ cô ta cũng đến đây.
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Phương Tử Cầm, ánh nhìn có rất nhiều kiểu khác nhau, thậm chí còn ghé tai vào nhau bàn tán. Xem ra sự thay đổi trong chuyện tình cảm của cô và Lan Đạo Uy đã rất nhiều người biết.
Phương Tử Cầm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng chống đỡ hai chân mình. Cô không thể để mình lỡ bước được.
" Không biết hôm nay cô lấy thân phận gì để tham dự bữa tiệc này?" Đổng ngải vi cố tình hỏi, vẻ mặt cô ta như đang xem kịch.
Đối mặt với sự khiêu khích của đổng ngải vi, Phương Tử Cầm nhất thời không nói nên lời.
" Đương nhiên là lấy thân phận là vị hôn thê của anh trai tôi! Sao, đổng tiểu thư có ý kiến khác à?" Kỉ Tụng Bình thay Phương Tử Cầm đáp trả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thẳng vào đổng ngải vi khiến cô ta vội vàng quay đi chỗ khác đánh trống lảng.
Kỉ Tụng Bình dẫn Phương Tử Cầm đến trước mặt cha mẹ," Cha , mẹ, đây là tiểu thư Phương Tử Cầm-người mà anh cả yêu, con giúp anh dẫn cô ấy đến đây gặp mặt cha mẹ." Kỉ Tụng Bình vừa nói vừa cố ý nháy mắt với Lan Đạo Uy đang sa sầm mặt ở bên cạnh.
" Cháu chào hai bác!" Phương Tử Cầm vội vàng ân cần thăm hỏi, ánh mắt cô dừng trên đôi vợ chồng quyền uy cao quý này.
" Ừm, quả nhiên rất xinh đẹp, đáng tiếc là có hơi gầy một chút!" Mẹ Lan Đạo Uy ôn hòa nói.
" Mẹ , mẹ còn chưa biết năng lực của Tử Cầm đâu!" Kỉ tụng nhã không biết khi nào đã đến cạnh Phương Tử Cầm đỡ lời cho cô.
Hai người lớn tuổi mỉm cười gật đầu, sau đó mời mọi người tự nhiên dùng bữa.
Phương Tử Cầm tìm một vị trí ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra Lan Đạo Uy đang ngồi đối diện với cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như ám thị bảo cô lại phía đó.
Phương Tử Cầm miễn cương ăn vài thứ mà không cảm nhận được vị gì, cảm xúc căng thẳng khiến cô uống vài ly rượu, bỗng một thân hình ngồi xuống bên cạnh cô, cô quay sang thì thấy khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Đổng ngải vi.
Trời ạ! Sao người này cứ thích cắn cô thế? Phương Tử Cầm buồn rầu nghĩ.
" Không ngờ cô thông minh thật, hiểu được cơ hội này mà nắm bắt để lấy lòng bố mẹ Lan Đạo Uy ." Đổng ngải vi cười lạnh.
Phương Tử Cầm căn bản không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ vì cô ta cô mới có kết cục như thế này. Cô lạnh lùng kiêu hãnh ngồi, không thèm liếc nhìn đổng ngải vi lấy một cái.
Đổng ngải vi có chút tức giận, vẫn tiếp tục nói:" Chỉ tiếc cô phí công rồi! Ai chả biết Lan Đạo Uy sắp hủy bỏ hôn ước với cô, kết giao với em họ tôi, bác gái Lan luôn rất quý Viện viện, không sớm thì muộn bố con bé cũng gả con bé cho nhà này."
Lời của cô ta khiến sắc mặt Phương Tử Cầm càng thêm tái nhợt, đôi môi cũng khô đi, cô thấy bụng mình trào lên không kìm được vội quay sang một bên, nôn hết vào người đổng ngải vi.
Tình trạng này khiến mọi người im bặt, chỉ nghe thấy tiếng đổng ngải vi kêu ầm lên:" Đồ chết dẫm, cô cố ý phải không? Đáng ghét, bộ lễ phục của tôi tiêu rồi." Cô ta vừa nói vừa rũ áo, miệng không ngớt la hét.
Kỉ tụng nhã và đổng viện viện thấy thế, lập tức đến bên cạnh đổng ngải vi.
" Đừng tức giận, đến phòng tôi rửa đi rồi thay quần áo." Kỉ tụng nhã xoa dịu, ngay lập tức cùng đổng viện viện kéo cô ta lên trên tầng. Trước khi đi, kỉ tụng nhã nháy mắt với kỉ Tụng Bình , anh vội nâng Tử Cầm đang mất hết sức lực dậy.
Kỉ Tụng Bình nhanh chóng ôm Phương Tử Cầm đến thư phòng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí Lan Đạo Uy.
Vào thư phòng, kỉ Tụng Bình đặt Phương Tử Cầm lên ghế, lấy khăn mặt ướt lau má và môi cho cô.
Nhìn khuôn mặt dịu dàng và ánh mắt chuyên chú của kỉ tụng bình, giống hệt như Lan Đạo Uy ngày trước vậy, Phương Tử Cầm không kìm nổi bật khóc.
Tiếng khóc của cô khiến kỉ tụng bình không biết làm thế nào, đành chỉ kéo cô vào trong lòng để cô được khóc thoải mái.
" Tôi làm hỏng hết mọi chuyện rồi đúng không?" Cô đáng thương hỏi.
Kỉ Tụng Bình khẽ vuốt tóc cô, an ủi cô," Không phải thế!"
" hai bác nhất định sẽ không thích tôi." Tiếng khóc của Phương Tử Cầm hơi dịu đi.
" Sao có thể thế được, cô đừng nghĩ lung tung!" Kỉ Tụng Bình vỗ về Phương Tử Cầm , dịu dàng nói.
Phương Tử Cầm ngượng ngùng gật đầu, lúc đang định rời khỏi lòng của Kỉ tụng bình thì cửa phòng bật mở, Lan Đạo Uy đi vào vừa lúc gặp được cảnh tượng tình ngay lý gian này, khuôn mặt anh sa sầm, đôi mắt lóe lên tức giận.
Kỉ Tụng Bình thấy thế không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt," anh cả, anh đừng hiểu nhầm, chuyện không phải như anh nghĩ đâu"
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng hét lên giận dữ của Lan Đạo Uy cắt ngang.
" Đi ra ngoài! Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
Nhìn thấy sắc mặt anh trai tối sầm, kỉ tụng bình chỉ còn cánh im miệng ra khỏi phòng, chỉ còn lại Phương Tử Cầm vẻ mặt hoảng hốt đối mặt với Lan Đạo Uy.
" Ai cho cô tới đây ? cô không có tư cách đi vào cái nhà này!" lời nói tàn nhẫn của Lan Đạo Uy như ngàn vạn mũi tên găm vào trái tim đã sớm rỉ máu của Phương Tử Cầm.
Phương Tử Cầm tái nhợt, đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời.
" Cô còn dám quyến rũ em tôi! Cô thật quá xảo quyệt! cô biết không thể kiếm chác được gì ở tôi nên chuyển sang em trai tôi phải không." Lan Đạo Uy gằn từng tiếng một, giọng nói tức giận khiến người khác sợ hãi.
" Không phải như vậy , anh đừng có ngậm máu phun người!" Phương Tử Cầm dùng hết sức lực phủ nhận, kinh hoàng nhìn Lan Đạo Uy đang hầm hầm lại gần cô.
Lúc này anh như một con dã thú đang đến gần con mồi của mình, còn Phương Tử Cầm chính là con mồi của anh.
" Có lẽ vài đêm không có tôi chiều cô nên cô khó chịu hả." Lan Đạo Uy khinh miệt nói.
" Im đi…… Em xin anh không cần nói nữa!" Phương Tử Cầm bịt tai lại khóc.
Lan Đạo Uy cười," tôi không chỉ muốn nói mà còn muốn làm cơ! Để tôi xem nhu cầu của cô đến đâu nào!" nói xong anh giống như con báo đen nhanh nhẹn xốc Tử Cầm lên đặt lên bàn, nhấn cô nằm xuống.
Ýthức ý định của anh, Phương Tử Cầm không ngừng giãy dụa nhưng chỉ như châu chấu đá xe thôi.
Lan Đạo Uy xốc váy của Phương Tử Cầm lên eo, tuột quần lót của cô ra, bàn tay của anh tham lam thăm dò giữa hai chân cô cho đến khi những ngón tay của anh ướt đẫm.
Phương Tử Cầm vừa thẹn lại giận thở dốc, nhu cầu dưới thân cô tăng vọt khiến cô chỉ có thể nằm đó bất lực…
Xong việc, Lan Đạo Uy rời khỏi cô, anh mặc quần của mình vào để mặc thân thể mệt mỏi của Tử Cầm tuột khỏi cái bàn .
Chỉnh trang xong , anh nhìn Phương Tử Cầm vẫn đang nửa nằm trên bàn, lạnh lùng nói:" mặc quần áo vào, lát nữa tôi sai người đưa cô về Thiên Mẫu, sáng mai sắp xếp đồ đạc biến khỏi nhà tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
Giọng nói lạnh như băng mà vô tình của anh đẩy Phương Tử Cầm vào vực sâu tuyệt vọng .
" Tôi sẽ công bố chuyện hủy bỏ hôn ước với cô ra bên ngoài. Chuyện giao ước của chúng ta cô không cần lo tôi sẽ nuốt lời, dù sao tôi cũng đã có được cái tôi muốn, cũng không hẳn là hài lòng, nhưng coi như là boa cho cô đi!"
Lời nói khinh miệt của Lan Đạo Uy hoàn toàn nghiền nát Phương Tử Cầm, cô cảm thấy máu trong người mình không còn chảy nữa.
" Nhớ cho rõ này, dọn sạch sẽ đồ của cô ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn bất kì thứ gì của cô còn sót lại." Lan Đạo Uy chán ghét nhìn cô một cái rồi ra khỏi thư phòng.
Rầm một tiếng, tiếng dập cửa đánh thức Phương Tử Cầm đang chết sững.
Cô chậm rãi đứng lên, khó khăn mặc quần áo của mình vào, khuôn mặt tái nhợt vô thần nhìn về phía trước……
& & &
Đêm dài dần dần qua đi, hừng đông từ từ xuất hiện. lúc ánh nắng mặt trời đầu tiên lọt qua ô cửa sổ, nước mắt của Phương Tử Cầm đã cạn, trái tim cũng đã lành.
Cô thức trắng một đêm, ngồi im một chỗ suy nghĩ,tại sao cô lạ phải chịu cảnh như thế này . Thôi thôi, có lẽ đây đúng là số mệnh cô không thể tránh nổi. hiện nay cô đã không còn sống được ở Đài bắc này nữa. nhưng một người không nơi quen biết như cô có thể đi đâu?
Hành lý đã sớm thu dọn xong, Phương Tử Cầm mang đi tất cả đồ đạc của cô, nhưng tất cả những món trang sức lễ phục mà Lan Đạo Uy tặng cô đều bỏ lại, những vật đó không quý giá bởi giá trị vật chất của nó mà là bởi tình yêu mà nó đại diện; hiện tại, tình yêu đã mất, những đồ vật đó với cô chỉ như một nắm sắt vụn vô giá trị!
Cô giống một hồn ma lãng đãng trong phòng, trời đã sắp sáng, cô phải mau rời khỏi nơi này, nhưng là đi đâu?
Đột nhiên một số điện thoại hiện lên trong đầu cô, số điện thoại cô đã biết từ rất nhiều năm trước nhưng mãi không dám gọi, hiện giờ cô khát vọng bù đắp lại thời thơ ấu kia. Chỉ mong tất cả đều còn có thể.
Hít sâu một hơi,cô bấm dãy số kia chờ đợi.
“ Alô!"
Lúc điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc, Phương Tử Cầm không kìm nổi bật khóc……
& & &
Cô ấy đi rồi! Lúc Lan Đạo Uy mở cửa vào trong nhà, ngay lập tức anh đã biết Tử Cầm đi rồi! Bởi trong không khí thiếu đị hương sắc đặc trưng của cô.
Cũng tốt! Cô tự nguyện rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng sao anh cảm thấy rất mất mát.
Không! Anh không hề sai, Lan Đạo Uy lắc mạnh đầu, anh tuyệt đối không thể lụy tình mà dung túng cho một người phụ nữ đã lừa dối anh. Là tự cô hủy hoại tình yêu của họ, là cô sai chứ không phải anh! Trong lòng anh không ngừng tự nhủ, nhưng anh cảm thấy rất đau, trong không khí phảng phất một sự mất mát khiến anh sợ hãi.
Không được! Anh không thể ở trong này thêm một giây nào nữa, Lan Đạo Uy vội đứng lên giật lấy áo khoác chạy ra phía ngoài, anh không thể ở lại nơi tràn ngập hình bóng của cô này thêm một giây nào nữa.
& & &
Lí Uyển Lăng tức giận hầm hầm đi vào tòa cao ốc Tường Duệ, trong tay nắm chặt một tờ tạp chí, trên mặt tờ tạp chí đăng tin Lan Đạo Uy hủy hôn với Phương Tử Cầm , không ngờ cô vừa mới ra nước ngoài nghỉ ngơi một tuần mà đã xảy ra chuyện không thể quay lại được. Cô không ngừng thử liên lạc với Tử Cầm nhưng người ở công ty nói cô ấy đã đi lâu rồi, gọi điện thoại cũng không được. bây giờ chỉ có nước đến tìm Lan Đạo Uy.
Lúc cô tiếp tân bảo Lí Uyển Lăng lên tầng 12, cô đã tức tốc chạy lên không chờ can ngăn.
Hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn để đương đầu với Lan Đạo Uy !
Lí uyển lăng vừa vào văn phòng của Lan Đạo Uy đã đứng im không nói lườm anh.
" Mời ngồi!" Lan Đạo Uy coi như không có gì tiếp đón.
" Không cần! Tôi sẽ đi ngay!" Lí uyển lăng lạnh lùng trả lời rồi vứt tờ tạp chí đang cầm lên bàn.
" Vì sao lại hủy hôn với Tử Cầm?" Lời này vừa là chất vấn cũng là trách cứ.
" Nguyên nhân thì hẳn là cô biết rõ rồi, tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cô cũng ở đấy." Lan Đạo Uy nhíu mày nói lạnh như băng.
" Vì Tử Cầm nói những lời đó với Đổng ngải vi sao? Vì thế anh hoàn toàn phủ nhân tình yêu cô ấy dành cho anh?" Lí uyển lăng không thể tin nổi hỏi.
" Cô ta yêu tôi? Hừ!" Lan Đạo Uy khinh miệt cười," Chỉ sợ là yêu tiền bạc và quyền thế của tôi thôi!"
" Anh không thèm nghe Tử Cầm giải thích sao! Cô ấy coi trọng tôn nghiêm của bản thân còn hơn cả tiền tài, cô ấy là người rất kiêu ngạo! anh tưởng cô ấy sẽ vì tiền tài mà vứt bỏ tôn nghiêm sao?" Lí uyển lăng lớn tiếng nói. Khuôn mặt luôn luôn niềm nở trở nên nghiêm túc.
" việc này là cô tự nói đấy nhé, cô là bạn của cô ta, tất nhiên sẽ nói đỡ cho cô ta!" Lan Đạo Uy mím môi, không hề suy chuyển trả lời.
Lời nói của anh đã chọc giận Lí Uyển Lăng vốn đã bất bình sẵn, chỉ thấy cô lấy một quyển sổ từ túi xách ra ném cho Lan Đạo Uy.
" Đây là nhật kí Tử Cầm đã viết từ khi cô ấy còn nhỏ, thực ra cô ấy đã tưởng mất nó, nhưng tôi nghĩ đây là thứ quý giá nên đã lén giữ lại. Anh cứ xem đi rồi xét đoán cô ây sau cũng được! Anh tưởng những kẻ giàu có theo đuổi Tử Cầm chỉ có anh thôi chắc"
Nói xong Lí Uyển Lăng quay người đi, đến cửa cô bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi thở dài:" Xem ra lần này anh thật sự đã làm tổn thương cô ấy quá sâu, nếu không cô sẽ chẳng lặng lẽ bỏ đi mà không nói với tôi tiếng nào! Anh biết đấy, trên thế giới này cô ấy đã chẳng còn ai quen thân nữa……"
Đã nói xong những lời cần nói, lí uyển lăng ảm đạm cúi đầu rời đi.
Sau khi Lí uyển lăng đi, Lan Đạo Uy nhìn chằm chằm quyển sổ đã ố vàng trên bàn, dường như qua rất lâu, tay anh run run cầm lấy nó chậm rãi mở ra. Bút tích thanh tú đập vào mắt anh trong nháy mắt. Không thể dừng lại, anh lật từng trang từng trang như bị nhập……
Không biết đã qua bao lâu, từ văn phòng của Lan Đạo Uy vọng ra tiếng thét ai oán bi thương, âm thanh hối hận tiêu tan giữa tòa nhà rộng lớn……
& & &
Chiều hôm sau, Lí Uyển Lăng đang ở nhà thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, cô ngẩng đầu lên thì thấy người đến đúng là Lan Đạo Uy!
Mới một ngày không thấy, anh đã thay đổi đến nỗi không nhận ra nổi, râu không cạo, ánh mắt u ám, quần áo cũng có vẻ xộc xệch, hai quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
" Nói cho tôi, cô ấy ở đâu?" giọng anh khàn khàn khẩn thiết.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cơn tức của Lí Uyển Lăng bỗng tiêu biến." thật có lỗi, tôi thật sự không biết! tôi thật sự không nghĩ ra cô ấy còn có nơi nào để đi!" Cô bất đắc dĩ trả lời.
Lan Đạo Uy đau đớn nhắm mắt lại, bước đi hơi loạng choạng. Một lát sau, anh mở to mắt, cười thê lương với Lí uyển lăng," Cám ơn cô, dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra cô ấy!"
Hơn một tháng sau đó, Lan Đạo Uy dùng hết mọi loại phương pháp và thủ đoạn vẫn không tìm thấy Phương Tử Cầm, cô dường như bốc hơi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Kết quả này đã đả kích Lan Đạo Uy rất lớn, gần như đẩy anh vàovực sâu không đáy.
Từ đó trở đi, Lan Đạo Uy không còn cười nữa, anh ăn như bình thường, ngủ như bình thường, sống qua ngày nhưng bình thường, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, anh đau muốn chết đi được.…
Lan Đạo Uy héo mòn vùi đầu vào làm việc, nửa năm này chỉ có công việc bộn bề mới cứu sống được anh.
Bỗng nhiên điện thoại nội tuyến vang lên.
Lan Đạo Uy ngẩng đầu lên nhấn nút nghe.
“ Lan tiên sinh, dưới lầu có tiểu thư lí uyển lăng tìm ngài." Nhân viên tiếp tân báo cáo với anh.
Lí uyển lăng? Chẳng lẽ có tin tức củaTử Cầm ?
" Mau mời cô ấy lên!" Lan Đạo Uy kích động ra lệnh.
Lát sau tiếng gõ cửa vang lên.
" Mời vào!" Lan Đạo Uy vội vàng gọi.
Lí Uyển Lăng vui vẻ bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh cô càng vui vẻ hơn.
Nửa năm này tra tấn anh cũng đủ lâu rồi, coi như cũng đã thử thách được tình yêu anh dành cho Tử Cầm.
" Mời ngồi! Cô…… Có tin tốt muốn nói cho tôi sao?" Lan Đạo Uy không chờ được vội đứng bật dậy hỏi.
" Đừng vội, cứ từ từ nghe tôi nói." Lí uyển lăng trấn an anh trước, rồi không kéo dài thêm nói:" nửa năm này cô ấy vẫn ở bên Mỹ ở cùng với cha dượng, mẹ và em trai cùng mẹ khác cha, mãi đến một tháng trước mới về Đài Loan." Lúc cô nói chuyện cũng lấy ra một phong bì đưa cho Lan Đạo Uy.
" Ở đây có hai tấm bưu thiếp của cô ấy gửi cho tôi, trong đó có hai bức ảnh, anh xem xong cố gắng đừng kích động quá." Trong đôi mắt của Lí Uyển Lăng hiện lên một nét cười kì lạ.
Lan Đạo Uy nín thở lật tập bưu thiếp ra, trong đó đều là những phong cảnh của nước Mỹ, hai tấm cuối cùng là chụp Tử Cầm, tay anh cầm lấy bức ảnh, bất giác run nhè nhẹ.
Phương Tử Cầm trong ảnh thoải mái cười rạng rỡ, sắc mặt hồng hào, đôi mắt trong sáng, có vẻ như cô cực kì vui vẻ.
Tầm mắt anh dời xuống phía bụng cô trong bức ảnh, tay cô đang ôm lấy cái bụng nổi lên như đã mang thai 7,8 tháng.
" Cô…… Cô ấy mang thai!" Lan Đạo Uy nghẹn lại nói không nên lời." Chúc mừng cô ấy gặp được người đàn ông tốt!" sức ép đè nặng trong lòng, anh cố gắng trấn tĩnh ép mình nặn ra một nụ cười, nụ cười này chua xót còn khó coi hơn là khóc.
" Ha ha……" Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lí uyển lăng không nhịn được phì cười. lát sau cô ráng nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh:" Đồ ngốc này, đứa bé trong bụng cô ấy là của anh!"
Lời nói của cô làm cho Lan Đạo Uy đang ở địa ngục trong nháy mắt được vớt lên thiên đàng, vừa mừng vừa sợ nhìn thẳng vào bức ảnh." Cô ấy mang thai đứa con của tôi……" Anh thì thào tự nói.
" Đừng mừng vội, tôi lừa Tử Cầm để nói cho anh chuyện này đấy, còn tùy anh hành động thế nào!
Lí uyển lăng rút ra một tờ giấy đưa cho Lan Đạo Uy," tôi đã ghi địa chỉ nơi ở của cô ấy ra đây, anh đến gặp bác gái trước rồi sẽ gặp Tử Cầm ." Cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi.
" Cám ơn cô, tôi nhất định sẽ mang được Tử Cầm và đứa bé về bên tôi!" Lan Đạo Uy cảm kích nói, trong mắt anh ánh lên một tia hy vọng.
& & &
Đài Trung.
một chiếc xe hạng sang dừng trước cổng một tòa nhà có kiến trúc kiểu cổ điển. Lan Đạo Uy bước ra khỏi xe đi đến trước cổng, chần chừ hồi lâu anh mới dám ấn chuông.
Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên có vẻ đẹp tao nhã và nụ cười ôn hòa. Bà nhìn thẳng vào Lan Đạo Uy không ngần ngại khiến anh không biết nên bắt đầu như thế nào.
Một lát sau, người phụ nữ trung niên đột nhiên nói:" Thì ra cậu chính là người trong bức tranh của con bé!"
Lan Đạo Uy khó hiểu nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy thế liền mỉm cười," Tôi biết cậu là ai, vào đi!"
Lan Đạo Uy theo người phụ nữ đi xuyên qua khu vườn vào phòng khách, hai người ngồi đối diện với nhau, trong nhất thời cả căn phòng chìm trong yên lặng.
" Chào bác, cháu họ Lan, cháu muốn tìm một tiểu thư tên là Phương Tử Cầm ." Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lễ phép nói.
Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu," Tôi là mẹ của Tử Cầm, chuyện của cậu và Tử Cầm uyển lăng đã nói cho tôi hết rồi."
Đôi mắt màu đồng của Lan Đạo Uy ánh lên một tia ảm đảm buồn khổ." xin lỗi bác, cháu……" giọng nói thoáng đau của anh quả thật không thể dứt lời.
Me của Phương Tử Cầm- Tống Hiểu Phong mỉm cười hiểu biết." cậu không cần giải thích với tôi, người cậu cần giải thích chính là Tử Cầm, cô ấy ở trong phòng vẽ sau nhà, đi thôi!" bà ôn hòa nói, trên mặt tỏa ra ánh sáng hiền dịu thầm cổ vũ Lan Đạo Uy.
Lan Đạo Uy cảm kích nhìn bà, anh đứng dậy vội vã chạy ra phía sau.
" Lan tiên sinh!" Tống Hiểu Phong đột nhiên gọi anh.
Lan Đạo Uy dừng bước quay lại nhìn bà.
" Tôi…… tôi và bố Tử Cầm đã khiến con bé chịu khổ quá nhiều,hy vọng cậu có thể đem lại hạnh phúc cho nó.
Đôi mắtTống Hiểu Phong mắt ngấn lệ, nghẹn giọng nói.
Lan Đạo Uy chậm rãi nở một nụ cười kiên định tràn ngập tự tin." Cháu sẽ !"
& & &
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua từng tán lá rơi xuống đất, lan qua khe cửa sổ thành một dải vàng trên nền nhà.
Đây là một gian phòng tràn ngập ánh sáng, giữa phòng bày rất nhiều ghế vẽ , những bức tranh có cái đã vẽ xong có cái còn dang dở . Bên cửa sổ đang đặt một bức tranh, Phương Tử Cầm ngồi suy tư trước bức tranh đó.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp khiến cô muốn ở đây thư giãn vẽ tranh. Mãi lúc sau cô mới đặt bút vẽ xuống, đứng dậy quay người về phía cửa sổ.
Lan Đạo Uy mở cửa ra nhìn thấy khung cảnh ấy, ánh mặt trời chiếu thành một vầng hoàng kim sau lưng cô, mái tóc của cô được tết thành một dải vắt ra sau lưng, vẫn luôn luôn xinh đẹp như thế; nếu không phải có cái bụng nổi lên kìa thì ắt hẳn Lan Đạo Uy đã nghĩ đó là một tiên nữ giáng trần.
Dường như cảm giác có người đang nhìn mình, Phương Tử Cầm quay lại bắt gặp đôi mắt tràn ngập tình cảm của Lan Đạo Uy , trong phút chốckhông khí trở nên im ắng.
" anh đến đây làm gì?" Phương Tử Cầm phá vỡ sự yên lặng, lạnh lùng hỏi.
Lan Đạo Uy kiên định bước về phía cô." anh đến đón em về, còn có con của chúng ta nữa!" Ngữ điệu của anh dịu dàng và kiên định.
" con là của một mình tôi thôi, tôi sẽ không về với anh đâu ." khuôn mặt Tử Cầm lạnh lùng.
Lan Đạo Uy nhanh chóng đến trước mặt cô không một tiếng động, một tay kéo cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt tràn ngập tông màu tối khổ sở." Nghe anh, tất cả đều là lỗi của anh, xin em đừng bỏ anh đi, em muốn đánh anh mắng anh anh đều không oán thán một câu." Giọng nói khàn khàn chưa đựng tình cảm sâu nặng.
Phương Tử Cầm ngây người một lúc rồi sau đó cố lách ra khỏi vòng ôm của anh.
" Anh tưởng nói mấy câu mà bù đắp được tổn thương anh gây cho tôi chắc?" Cô thở dốc lạnh lùng nói, nhưng mãi không thể thoát khỏi vòng ôm của anh.
Lan Đạo Uy càng ôm chặt cô hơn, anh áp sát mặt mình vài mặt cô." Đừng như vậy nữa, em sẽ tự làm tổn thương mình mất, em cứ việc đánh anh mắng anh nhưng ngàn vạn lần đừng tự dày vò mình, anh sẽ rất đau lòng !" Trong giọng nói chan chứa tình thương khiến người ta động lòng.
Phương Tử Cầm tạm ngừng giãy dụa, cô đẩy anh ra nhìn vào mắt anh, đôi mắt lúc này đang ngân ngấn nhưng không dám khóc nhìn cô.
Phương Tử Cầm bỗng dưng nhắm mắt lại từ chối anh.
" Anh đừng nghĩ có thể làm tôi thay đổi dễ dàng như vậy! tự tôn của tôi đã bị anh giẫm đạp, tình cảm của tôi đã bị anh hắt hủi. từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhún nhường cầu xin người ta nghe tôi giải thích như vậy, thế mà anh không cho tôi lấy một cơ hội, anh đã nghiền nát trái tim tôi……"
Cô kích động nói, nước mắt đã lăn dài trên hai má.
Lan Đạo Uy đau lòng không thôi kéo cô vào trong lòng lần nữa, để cô khóc thoải mái trong lòng anh.
" Tôi hận anh…… Tôi không muốn tha thứ cho anh! Vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn tha thứ cho anh." Phương Tử Cầm vừa nói vừa đấm vào ngực Lan Đạo Uy.
" Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lan Đạo Uy lẩm nhẩm bên tai cô," anh sẽ đem tất cả bù đắp lại những thiệt thòi của em,chỉ cầu xin em đừng bỏ anh…… Bởi vì anh thật sự thật sự rất yêu em." Anh cuối cùng đã không kìm chế nổi tình yêu mãnh liệt trong lòng mà chân thành bộc bạch.
Lời nói của anh khiến Phương Tử Cầm ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nói anh yêu cô, là thật sao? Hay chỉ là vì dỗ cô nên tiện miệng nói thế?
" anh lừa tôi, anh sao có thể…… Yêu tôi?" Phương Tử Cầm giãy dụa lắc đầu.
Lan Đạo Uy chăm chú nhìn cô trong chốc lát, trong mắt tràn đầy sự yêu chiều không gì tả nổi.
" những lời của anh đều là thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã bị em hấp dẫn, em kiêu kì, lạnh lùng, bên cạnh em lại có rất nhiều kẻ theo đuổi; bởi vậy anh chỉ có thể lợi dụng lúc em sa cơ để biến em thành của anh." Lan Đạo Uy vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của cô.
Phương Tử Cầm vui đầu vào vai anh, im lặng lắng nghe.
" những ngày đó anh thầm cầu mong em yêu anh, bởi anh đã sớm yêu em rồi, thứ tình cảm mạnh liệt không kìm chế nổi này khiến anh sợ hãi. Bởi vậy, lúc em nói những lời đó với đổng ngải vi anh đã phát điên lên, anh cảm thấy anh đã bị lừa gạt, bị giễu cợt, trong phút chốc tình yêu sâu nặng trở thành cơn cuồng nộ. Vì đau đớn không chịu nổi nên anh mới có thể làm những chuyện nhẫn tâm như vậy với em!" Lan Đạo Uy nói xong những lời sâu kín, khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ hối tiếc.
Lời bộc bạch của anh khiến Phương Tử Cầm nói không nên lời.
" anh không mong em tha thứ cho anh ngay, anh chỉ mong em cho anh cơ hội để sửa chữa…… Hơn nữa hãy để anh yêu em!" Lan Đạo Uy nhìn thẳng vào mắt Phương Tử Cầm , chân thành và thẳng thắn.
Dần dần , khuôn mặt như đóa phù dung của Phương Tử Cầm nở một nụ cười đẹp." Em cũng rất muốn tha thứ cho anh……" Đôi mắt thông minh của cô hiện lên một tia tinh nghịch," Nhưng thể diện và tự tôn của em không đồng ý rồi, làm sao giờ!?
" Cô cố ý làm anh khó xử.
Lan Đạo Uy vui sướng phát điên lên, không ngừng mải miết hôn lên mặt cô," Em muốn thế nào đều làm theo ý anh, anh sẽ không nửa lời oán thán, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh!" Anh vội vàng thổ lộ.
" Anh thật sự cái gì cũng chịu làm chứ?" Phương Tử Cầm ra vẻ hoài nghi hỏi.
Lan Đạo Uy gật mạnh đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng lạn của cô.
Phương Tử Cầm lộ ra một nụ cười tinh quái," em muốn anh làm người mẫu cho em vẽ!"
Làm người mẫu cho cô vẽ!?? Hay quá, đơn giản quá.
Lan Đạo Uy nhếch miệng cười," Không thành vấn đề!"
" Này, đừng có vội đồng ý thoải mái như vậy." Phương Tử Cầm tốt bụng nói," Ý em là người mẫu tranh nude ấy, anh hiểu không?"
Người mẫu tranh nude? =]]
Là cái loại người mẫu không chỉ không được mặc quần áo mà còn phải tạo tư thế gì gì đó sao!!
Khuôn mặt nghiêm túc của Lan Đạo Uy chợt đỏ bừng lên," Anh……" Anh ngập ngừng nói không nên lời.
" sao, anh không muốn à!" Phương Tử Cầm dỗi anh, không vui hỏi.
Bỏ đi, vì cô cái gì anh cũng làm hết. Anh cắn răng một cái, gật đầu nói:" Đồng ý, đồng ý, em nói thế nào thì là thế đó."
Phương Tử Cầm vừa lòng gật đầu, nhìn thấy anh đỏ mặt cô trêu." Thật ra cũng không có gì khó đâu, dáng người của anh rất được, không kém gì người mẫu; huống hồ người anh em đã sớm nhìn hết rồi." Cô cố trêu chọc anh.
" Cái ý không giống với ……" Lan Đạo Uy bắt đầu bị bắt nạt.
" Hay là anh muốn để em đi vẽ người đàn ông khác nude?" Phương Tử Cầm khờ dại hỏi han.
" Kể cả nghĩ thế thôi em cũng đừng có mơ!" Lan Đạo Uy quát." Muốn nhìn chỉ có thể nhìn anh, muốn vẽ cũng chỉ có thể vẽ anh" Anh lộ rõ nguyên hình độc chiếm.
Phương Tử Cầm vui vẻ cười, khuôn mặt quyến rũ động lòng người hút hồn Lan Đạo Uy.
Cuối cùng anh không kìm chế nổi cúi xuống cướp lấy môi cô, khát khao cắt mút, chiếc lưỡi cực nóng của anh lùa vào trong miệng Tử Cầm.
" Đúng rồi! em quên nói cho anh." Phương Tử Cầm thở gấp," Tất cả những bức tranh em vẽ đều có anh trong đó." Nói xong, cô hài lòng nhìn Lan Đạo Uy tròn mắt ngạc nhiên.
Đến lúc Lan Đạo Uy phục hồi tinh thần định lên tiếng lại, Phương Tử Cầm áp mạnh môi mình vào môi anh khiến anh quên hết tất cả những gì định nói, chỉ có thể để mặc bản thân đắm chìm trong những nụ hôn nồng cháy……
Hết
Tác giả :
Tâm Lam