Chiến Thiên
Chương 3: Trường lực khí
Một tháng sau, dư âm mãnh thú bạo động bởi vì động đất hoàn toàn tiêu trừ.Trừ một ít thôn trang xui xẻo bị hủy diệt có tính chất đả kích ở ngoài, các thôn còn lại vô luận tổn thương nhiều ít bao nhiêu, cũng chỉ có cắn răng kiên trì, tiếp tục tại dưới chân Hùng Lang sơn sinh hoạt.Đại Lâm thôn là một trong số ít trong thôn xóm đó chưa tổn hại. Không những không tổn hại về người mà ngược lại còn chiếm được một phần tài phú thật lớn.Đương nhiên, hết thảy việc này cùng Trịnh Hạo Thiên mười tuổi không có quan hệ gì quá lớn, sau khi dưỡng thương một tháng, hắn cảm thấy duy nhất biến hóa trong cuộc sống chính mình là hàng ngày được ăn sướng miệng.Phụ thân mỗi ngày đều cung cấp cũng đủ thịt canh, hơn nữa trong canh thịt còn có một ít dược liệu có thể bổ sung khí huyết, loại đãi ngộ này này trước kia căn bản là không thể tưởng tượng.Trải qua một tháng điều dưỡng, thân thể của hắn rốt cục khôi phục bình thường, được phụ thân cho phép rời nhà ra ngoài.Đây là một ngày trời quang mây tạnh, mặt trời cao cao đọng ở trên bầu trời, một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến không khí tươi mát hơn nhiều so với trong phòngHắn hít thật sâu một luồng khí, nhàn nhã nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, tự nhiên trước ánh mặt trời khép chặt mí mắt, tựa hồ đang cảm thụ được cái nhiệt độ nóng rực."Trịnh gia tiểu ca, thân thể tốt chứ."Có thanh âm quen thuộc truyền đến, Trịnh Hạo Thiên vội vàng cúi đầu mở mắt, hướng về tiếng chào hỏi đáp lại.Hắn ngạc nhiên phát hiện ra, hôm nay rất nhiều người đối với hắn cũng có vẻ tương đối khách khí, loại thái độ này trước kia không hề có.Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không biết, đây là bởi vì tất cả do bẫy rập phụ thân bày ra đã cứu lại cả thôn, là lý do khiến cho mọi người cảm kích.Ánh mắt hắn quét qua thao trường một vòng, liền có phát hiện thú vị ngoài ý muốn, các nam nhân trong thôn cơ hồ không có mấy người đi ra ngoài săn bắn, mà là đang nhàn nhã nghỉ ngơi dưới thái dương (mặt trời)(tắm nắng ^_^) , một điều thật hiếm thấy.Cuộc sống trong núi tương đối gian khổ, rất ít có lúc nhàn nhã như vậy.Bất quá động não một chút Trịnh Hạo Thiên cũng đã rõ ràng, ba mươi hai đầu hắc hùng một tháng trước bị diệt, khẳng định là thu hoạch rất phong phú, sung túc rồi.Đối với chuyện tình toàn bộ hắc hùng bị tiêu diệt nhưng lại không một người thương vong (DG: thằng bé kia kg phải bị thương hay sao?), mọi người đều chuyện trò say sưa, cho dù là Trịnh Hạo Thiên lúc dưỡng thương nằm ở trên giường, qua sự thăm hỏi và cảm kích từ trong miệng đám khách nhân đã nghe được vô số lần."Hạo Thiên, thân thể ngươi tốt lắm, qua đây nào." Một âm thanh trong trẻo kêu lên.Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, bước nhanh chạy tới một góc của thao trường.Nơi này bày ra một ít thạch đôn lớn nhỏ không đồng nhất (tảng đá hình như cái ghế), đám thạch đôn tương đối thô to, lại xù xì,Nhưng vật như vậy dùng để nam nhân trong thôn rèn luyện lực cánh tay cùng thân thể, những thạch đôn nọ đã lưu lại rất nhiều vết tích tập luyện .Lúc này, đứng ở trước mặt thạch đôn đó, cũng không phải này các nam tử hán hữu lực trong thôn, mà là hai người thiếu niên so với hắn cũng không lớn hơn được bao nhiêu.Một trong hai thiếu niên này dáng người dũng mãnh , là người đêm đó đem Trịnh Hạo Thiên đánh bay đi. Chính là con của trưởng thôn, hắn tên là Dư Uy Hoa. Hắn năm nay mười bốn tuổi, nhiều năm kè kè theo phụ thân tập võ, đã được trong thôn công nhận là một tay hảo thủ, cũng là một người có hi vọng trở thành thợ săn tài giỏi. Biểu hiện của hắn đêm hôm đó, càng lại làm cho hắn đạt được ở ngoài mọi người cảm kích cùng tán thành.(DG: trừ Trịnh Hạo Thiên!!)Mà đối diện Dư Uy Hoa, thiếu niên còn lại là một người có vóc người có chút gầy cao. Người này cũng là thiếu niên trong thôn, tên là Lâm Đình, năm nay mười ba, mặc dù nhỏ thua Dư Uy Hoa một tuổi, nhưng vũ lực cũng không thua kém bao nhiêu.Bọn họ ba người đều là thiếu niên trong cái thôn trang nhỏ này. Đương nhiên, ngoài bọn họ ra còn có hai đứa trẻ khác nhưng mà còn quá bé đang bi ba bi bô tập nói, vô luận như thế nào cũng không cùng bọn chúng chơi đùa được.Giờ phút này, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình tựa hồ là tại tranh chấp điều gì, hai người ầm ĩ mặt đỏ tới mang tai như hai con gà chọi, không thấy ai nhường ai.Mọi người xung quanh đều cười tủm tỉm nhìn, cũng không có ai tiến lên khuyên giải, trong mắt bọn họ, các thiếu niên này trong quá trình trưởng thành có một chút va chạm, cũng không tính là chuyện gì xấu. Cho dù là có đầu rơi máu chảy, vài ngày sau lập tức lại hòa hảo như lúc ban đầu.Trịnh Hạo Thiên cau mày, nói:" Các ngươi đang ầm ĩ việc gì?"Bọn họ ba người mặc dù tuổi có chênh lệch, nhưng quan hệ luôn luôn tốt, thân mật gọi như vậy cũng không làm ai tức giận.Lâm Đình quay đầu sang, phẫn nộ nói:" Ta nói thúc thúc ta nhất định có thể trở thành trung giai săn sư, hơn nữa nhất định đánh bại Uyển Nhất Phu."Hắn lời còn chưa dứt, Dư Uy Hoa đã bảo nói:" Cha ta nhất định có thể trở thành trung giai liệp sư trước thúc thúc ngươi, hơn nữa đem Uyển Nhất Phu đánh bại, làm cho địa bàn săn bắn của chúng ta mở rộng nhiều lần."Trịnh Hạo Thiên giờ này mới hiểu được bọn họ cãi cọ việc gì, chỉ là loại chuyện này đối với hắn mà nói, là chuyện xa tít mù tắp.Các thôn dưới chân Hùng lang sơn rất nhiều, trong đó Uyển gia thôn người đông thế mạnh, lại có một vị trung giai liệp sư tọa trấn, thực lực của bọn họ phải được kể đến đầu tiên trong tất cả các thôn.Phụ cận tất cả thôn đều có ước định, từng thôn đều có phạm vi săn bắn cố định. Phạm vi săn bắn càng lớn, thu hoạch đương nhiên càng sung túc.Mỗi một năm trưởng thôn Dư Kiến Thăng đều đại biểu cho Đại Lâm thôn hướng Uyển gia thôn khiêu chiến.Nhưng thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ là sơ cấp săn sư, không có một lần nào có thể khiêu chiến thành công, cho nên phạm vi săn bắn của Đại Lâm thôn cũng không phải rất lớn, một năm đoạt được cũng chính là làm cho mỗi hộ gia đình đủ mặc ấm ăn no thôi.(ý nói không dư dật)Cho nên lúc này đây thu hoạch ba mươi hai đầu hắc hùng đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối thị một khoản tiền của thật lớn.Hai thiếu niên trừng mắt nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng thời quay đầu sang hỏi:" Ngươi nói, chúng ta người nào đúng?"Trịnh Hạo Thiên nhất thời giật mình trợn mắt, hắn không phải có cái đầu và thể chất của đứa bé ba, bốn tuổi. Đối mặt với cuộc tranh cãi của hai đứa to cao hơn so với mình Trịnh Hạo Thiên kiên quyết ngậm miệng như hến, hết sức sáng suốt không bình luận thêm câu nào.Hai người không hỏi được gì, cũng có chút cảm giác nhụt chí.Dư Uy Hoa ánh mắt vừa chuyển tới thạch đôn, đột nhiên kêu lên:" Lâm Đình, chúng ta thi đấu dứt khoát một chút, người nào thắng thì đúng."Lâm Đình đôi mắt cũng sáng ngời, nói:" Tốt, thi đấu như thế nào?."Dư Uy Hoa giơ tay chỉ về phía thạch đôn, nói:" Sau hai ba năm nữa, chúng ta có thể tham gia khảo hạch thợ săn rồi, hạng mục trọng yếu nhất trong cuộc thi là có khí lực. Chúng ta liền so hạng mục này xem xem, người nào khí lực lớn nhất."Lâm Đình trên mặt nhất thời do dự lên, bọn họ vài người cùng một chỗ chơi đùa nhiều năm như vậy, trên cơ bản đều là biết gốc biết rễ, hắn đương nhiên biết rõ, nếu là đơn độc nói về khí lực, thì trong ba người Dư Uy Hoa tuyệt đối là người phải được kể đến đầu tiên.Hừ một tiếng, Lâm Đình nói:" Thợ săn khảo hạch tổng cộng muốn khảo tám hạng mục, chúng ta tỷ thí một hồi, xem một chút người nào thắng được nhiều hạng mục nhất.""Tốt." Dư Uy Hoa không chút do dự nói:" Chúng ta ba người cùng nhau so tài vậy."Trịnh Hạo Thiên há hốc mồm ra, trong lòng cũng không nghĩ tới, chính mình ở một bên trước sau không nói lời nào mà vận mệnh cũng xui xẻo tai bay vạ gió lọt vào?Đã có ý nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng là chứng kiến bọn họ hai người so với hai con bò điên giống hệt nhau mắt nhìn trừng trừng(nguyên văn đấu ngưu sĩ- dũng sỹ đấu bò, dịch ra bò điên cho zui!), nhất thời bỏ ngay ý niệm này trong đầu. Nếu bọn họ muốn so với, như vậy cùng bọn họ chơi đùa một chút, dù sao trừ hạng mục bố trí bẩy rập ra, các hạng mục còn lại khẳng định chính mình chỉ là kẻ lót đường thôi."Chúng ta thi đấu gì trước?" Lâm Đình hỏi.Dư Uy Hoa lắc lắc cổ tay, nói:" Chúng ta đương nhiên tiên so với khí lực rồi." ánh mắt hắn quét một vòng quanh đám thạch đôn, nói:" Chúng ta từ tảng nhẹ nhất bắt đầu giơ, từng tảng từng tảng một giơ lên, ai không nâng được là thua."Lâm Đình gật đầu, hắn tự biết khí lực không bằng, cũng sẽ không có so đo tại phương diện này, chỉ là trong lòng tính toán, phải như thế nào ở vài trận sau đó đạt được càng nhiều thắng lợi. Về phần Trịnh Hạo Thiên, hắn không để trong mắt, trong ba người bọn họ, hắn chính là một nhân vật thái tử đọc sách mà thôi(ý nói thư sinh yếu ớt!).Cuộc nói chuyện của ba tên rất nhanh thu hút được sự chú ý của các nam nhân đang thư giãn tại thao trường. Bọn họ cười tủm tỉm nhìn, cũng là hy vọng trong thôn có thể xuất hiện càng nhiều hảo thủ càng tốt, làm cho cuộc sống tất cả mọi người ngày càng tốt hơn. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vnDư Uy Hoa đi tới thạch đôn nhỏ nhất trước mặt, thạch đôn này cũng không lớn, khoảng gần hai mươi cân(20 cân Tầu =10kg), cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng có thể xách lên được.Duỗi tay nắm chắc thạch đôn giữ, nhẹ nhàng vừa nhấc, vừa giật, nhất thời đem thạch đôn giơ lên cao qua đỉnh.Lâm Đình không cam lòng yếu thế tiến lên, đối với này một phân lượng, hắn cũng không có để ở trong lòng, dễ dàng liền làm ra động tác y hệt.Trịnh Hạo Thiên nhún vai, đối với nam nhân mười tuổi trong ngọn núi cũng không phải bé bỏng gì nữa, phân lượng đồng dạng hai mươi cân không đáng để vào mắt.Hắn tiến lên, bắt được thạch đôn giữ, nhắc tới một kén, giơ lên cao qua đỉnh.Nhưng mà, nhưng vào lúc này, hắn trên mặt vừa lại một lần trở nên cổ quái.Người khác hiển nhiên nhìn không ra gì dị thường, nhưng hắn đã có cảm giác phi thường rõ ràng. Đó chính là lực lượng của chính mình hình như quá lớn , so với trước kia lớn hơn rất nhiều.Trước kia muốn nhấc thạch đôn trong tay, hắn phải vận sức cố gắng tương đối, nhưng là lúc này nhưng không có một chút cảm giác phải cố sức, giống như là trong tay một vật dường như trống không.(nhẹ như bông gòn)"Ừ, rất tốt, khí lực tiểu tử này rất khá."Các nam nhân tại thao trường hi hi ha ha vừa cười vừa nói, bọn họ đều có ánh mắt già đời, trong đó mấy người đối với Trịnh Hạo Thiên dường như quen thuộc, chỉ lại liếc mắt một cái nhìn ra sự khác biệt trong động tác.Dư Uy Hoa mặc không một tiếng động dễ dàng đem thạch đôn nặng giơ qua đỉnh đầu, còn động tác Lâm Đình thì càng lúc càng miễn cưỡng, cuối cùng chỉ biết cắn răng kiên trì tiếp tục.Trái ngược lại biểu hiện Trịnh Hạo Thiên xem ra dễ dàng hơn rất nhiều, mặc dù sức nặng thạch đôn cũng là từ từ gây áp lực cho hắn , nhưng hắn lại phát hiện ra loại áp lực đó hoàn toàn trong phạm vi chịu đựng được."Hắc... "Dư Uy Hoa quát lên một tiếng lớn, đem một cái thạch đôn hơn trăm cân giơ lên cao qua đỉnh.Lâm Đình sắc mặt ửng đỏ, trầm ngâm chốc lát, rốt cục thì sáng suốt lắc đầu. Xem động tác Dư Uy Hoa, tựa hồ là do có thừa lực, mà càng làm cho hắn cảm thấy buồn bực chính là, biểu hiện Trịnh Hạo Thiên dĩ nhiên cũng là thật mãnh liệt vượt qua sự đoán trước của hắn.Như thế nào mà khí lực hai cái thằng trời đánh này đều biến đổi mạnh vậy ?Dư Uy Hoa hắc hắc cười, nói:" Hạo Thiên, ngươi bỏ cuộc đi."Biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên hôm nay mặc dù tương đối lạ lùng, nhưng hắn dù sao mới có gần mười tuổi mà thôi, bất luận kẻ nào cũng không tưởng tượng ra, hắn có thể đem thạch đôn trăm cân trước mặt giơ lên.Nhưng mà, dường như Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa để ý tới ánh mắt mọi người, hắn giống như là chưa từng nghe được Dư Uy Hoa nói, chỉ là yên lặng nhìn thạch đôn, trong mắt chớp động một tia lộng lẫy động lòng người.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc