Chiến Thiên
Chương 224: Vạn Phong tề tụ
Một mặt trời tựa như một quả bóng khổng lồ, đỏ tươi, giống như màu đá nung chiếu sáng cả thế giới.Trên đỉnh núi phẳngnhư như mặt gương của nửa dưới Phi Thiên phong, đột nhiên xuất hiện hơn một vạn người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vnBọn họ không đứng trên đỉnh núi mà sử dụng linh khí của mình, mỗi người đều phóng ra một linh khí chi quang màu sắc khác nhau, đứng phiêu phù giữa không trung.Có thể làm được điều này, không chỉ yêu cầu một kiện thượng phẩm linh khí, mà còn cần có một lượng chân khí hoặc linh lực cường đại duy trì.Bất kể là luyện yêu võ giả hay là linh khí sư, nếu dưới tứ giai đều không làm loại hành động không biết tự lượng sức này.Trên bầu trời, từng vầng quang mang có có đậm có nhạt, có sáng có tối, có vẻ tán loạn không có quy luật, nhưng trên thực tế chúng lại được phân chưa hết sức nghiêm ngật.Hai mươi người vòng cùng tất nhiên đại biểu của mười một tòa trung phong, vòng ở giữa là trưởng lão cường giả của một trầm mười một tòa hạ phong, về phần vô số điểm sáng ở tận vòng ngoài cùng chính là đại biểu của các núi vô danh khác.Bọn họ tới đây, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là mấy người Trịnh Hạo Thiên đã xuất quan, tất cả đều tấn chức nhị giai thành công. Văn Nhân Băng Oánh nhận được tin lập tức đại biểu cho Phượng Sồ phong, báo cáo cho chưởng giáo, mà chưởng giáo chân nhân không ngờ lại một lần nửa hạ pháp chỉ, lệnh tất cả các phong phải phái đại biểu tới tham gia cuộc khảo hạch lần này.Những điểm sáng trên bầu trời càng lúc càng nhiều, cường giả hơn vạn ngọn núi đã tề tụ đầy đủ.Đám cường giả này tuy chỉ lặng lẽ luẩn quần trong ranh giới phạm vi cấp bậc của mình, nhưng trong cùng một vòng vẫn có một ít phong quan hệ tốt với nhau tụ tập lại một chỗ nói chuyện.Vòng ngoài cùng, một vị lão già râu tóc bạc phơ chân đạp một thanh cự kiếm, trên người hắn dập dờn tỏa ra lực lượng hỏa hệ nhàn nhạt. Ở bên cạnh hắn là một hắn là một trung niên nam tử ôm tay mà đứng, dưới chân hắn cũng đạp một thanh trường kiếm, nhưng từ thân thể lại tản mát ra lực lượng thuộc tính mộc.Đột nhiên một lưu quang từ cách đó không xa bay đến trước người bọn họ. Ánh sáng thu liễm, để lộ ra một vị đại hắn mặt chữ điền, cả người tuy nhìn có vẻ rất thô lỗ, nhưng trong con ngươi thỉnh thoảng lại lóe lên một tia linh động, hoạt bát, cùng có vài phần tâm cơ.''Truyện sư thúc, Truyện sư đệ, hai vị đã tới rồi." Vị đại hắn mặt chữ điền kia mĩm cười chắp tay nói.Lão giả kia hơi phất phất tay, nói: "Mạch Kinh Lộ, ngươi hiện giờ đã là phong chủ Trưởng Thọ phong, sau này gặp lão phu, dừng gọi là sư thúc nửa."Mạch Kinh Lộ khom người một cái thật sâu, nói: "Kinh Lộ lúc còn trẻ, từng học nghệ ở Bạch Thảo phong, được ngài chỉ điểm tu luyện võ đạo, làm sao có thể thất lễ."Lão giả bật cười, nói: "Mạch phong chủ, đây là quy củ Vạn Kiếm tông ta mấy ngàn năm qua. Ở nơi đông người thế này, ngươi mau đổi cách xưng hô đi, không người ta nghe thấy lại nói lão phu không tuân theo quy củ."Trung niên nam tử đứng sau hắn cũng cười nói: "Mạch phong chủ, gia phụ nói không sai, ngươi mau thành thật xưng hô là phong chủ đi."Mạch Kinh Lộ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Phàn Cao, ngươi dừng có cười nhạo ta, cẩn thận không lát nửa ta tìm ngươi tuyết đấu."Truyện Phàn Cao cười hắc hắc, nói: "Ngươi quyết đấu với ta đã mấy chục lần rồi, có thắng được lần nào đâu."Hai người một già một trẻ này chính là phong chủ Bạch Thảo phong - Truyện Cảnh Thụy và con trai của hắn - Truyện Phàn Cao. Còn vị trung niên mặt chữ điển kia chính là người vừa tiếp nhiệm chức phong chủ Trưởng Thọ phong - Mạch Kinh Lộ.Hai nhà bọn họ quan hệ với nhau rất tốt, tuy đều là núi vô danh, nhưng qua hơn trăm năm qua lại, đã sớm thân mật như người một nhà rồi.Mạch Kinh Lộ cười nói: "Phàn Cao, khẩu khí ngươi thật lớn nha. Hắc hắc, ba năm sau đợi đại hội quần phong diễn ra, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Trưởng Thọ phong chúng ta.""Được. Ta chống mắt lên chờ, xem xem Trưởng Thọ phong các ngươi lợi hại hay là Bạch Thảo phong chúng ta mạnh mẽ." Truyện Phàn Cao cười lớn, ngạo nghễ nói."Bạch Thảo phong, Trưởng Thọ phong, Đây là phong nào vậy?"Một tiếng nói âm dương quái khí đột nhiên vang lên.Mọi người khẽ thay đổi sắc mặt, cùng nhau quay đầu nhìn lại.Cách chỗ họ không xa là một trung niên nam tử sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo, đang nhìn bọn họ đầy vẻ khinh thường, nói: "Đúng là khoắc lác không biết ngượng. Hai cái phong vô danh, không ngờ cũng dám mơ tưởng đến đại hội quần phong, chẳng lẽ biết châu chấu đá xe là cái gì à?"Sắc mặt ba người Truyện Cảnh Thụy lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Truyện Phàn Cao tức giận hừ một tiếng nói: "Lại Bỉnh, cho dù chúng ta không thể giành được ngôi vị hạ phong, chẳng lẽ Thái Từ phong các ngươi lại chiếm được?"Trên mặt Lại Bỉnh hiện lên một vẻ trào phúng, nói: "Thái Tử phong chúng ta trảm năm trước chính là một trong những tòa hạ phong, lịch sử truyền thừa lâu đời, tích súc cường đại làm sao mấy tòa phong vớ vấn chưa tấn chứ hạ phong bao giờ như các ngươi có thể so sánh được. Hừ hừ, nghe nói hai mươi năm trước, Bạch Thảo phong thu được một tên đệ tử thượng phẩm luyện yêu võ giả trong đám liệp vương tiểu Linh giới, vốn là có chút hi vọng tấn chức, chỉ dáng tiếc vì nhi nữ tình trưởng mà bị đuổi về tiểu Linh giới, thật là đáng tiếc...."Hắn cất tiếng cười to, chân khí dưới chân khỏi động, quang mang lóe lên, cứ như vậy mà ngênh ngang rời đi.Truyện Cảnh Thụy khẽ mấp máy môi hai cái, cuối cùng đành thở dài một tiếng, trong con ngươi lộ vẻ mất mát.Mạch Kinh Lộ vội vàng nói, 'Truyện sư thúc, người không cần để ý đến hắn. Nếu như Cừu sư huynh còn ở đây, hắn làm sao có gan khiêu khích như vậy."Truyện Phàn Cao ho nhẹ một tiếng, khẽ lắc lắc đầu. Mạch Kinh Lộ lập tức bừng tỉnh.Cừu Đường Cổ năm xưa bị bắt quay trở về tiểu Linh giới, chuyện này tuyệt đối là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời Truyện Cảnh Thụy.Tuy Cừu Đường Cổ chỉ là một thượng phẩm luyện yêu võ giả, nhưng hắn chính là liệp vương của tiểu Linh giới, tiềm lực bản thân lớn vô cùng. Tuy không thể so sánh với đám cực phẩm luyện yêu võ giả ở trung phong và mấy phong đứng đầu hạ phong, nhưng đúng như lời Lại Bỉnh nói, chỉ cần hắn tu luỵện hai mươi năm, cộng thêm may mắn một chút, chưa chắc đã không thể giúp Bạch Thảo phong tiến thêm một bước nửa.Chỉ dáng tiếc là...Mạch Kinh Lộ cùng Truyện Phàn Cao nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng bất lực.Bọn họ cùng thở dài một tiếng, không khí vui vẻ ban đầu lập tức trở nên trầm xuống.Trong Vạn Kiếm tông, phong vô danh nhiều đến cả vạn, chỉ cần một ngày không tấn chức hạ phong thì vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên được. Chính vì như vậy mà hơn vạn tòa phong vô danh đều mơ tưởng đến cái địa vị hạ phong kia.Muốn vượt lên vô số cường giả, đâu có dễ dàngBên trong khu vực của hạ phong cùng có thân có lạ, một số người quen biết với nhau tụ tập lại một chỗ, bàn luận về chuyện hôm nay.Sau khi chưởng giáo chân nhân hạ pháp chỉ, phong chủ hơn vạn phong vô danh, chỉ cần vẫn còn ở trong tông môn, đều phải tạm gác lại mọi chuyện mà chạy tới đỉnh Phi Thiên phong.Còn đối với một trăm mười một tòa hạ phong lại có vẻ dễ dãi hơn rất nhiều, chỉ có một vài phong chủ đến mà thôi. Còn lại phần lớn đều là trưởng lão các phong. Bọn họ tuy không phải là phong chủ, nhưng ở trong Vạn Kiếm tông đều có địa vị hiển hách, bất cứ một người nào cũng có một tiếng tiếng nói nhất định trong tông.Nếu chỉ luận thực lực, bọn họ vị tất đã hơn được trưởng lão một số phong vô danh ẩn thế, nhưng trên thanh danh lại vượt xa mấy người kia.Lúc này, một vị nam tử anh tuấn ước chừng ba mươi tuổi, chắp hai tay sau lưng, ung dung đứng trong không trung.Dưới chắn hắn hào quang dập dờn, không hề có thực thể, tựa hồ như đạp lên một đám mấy tráng, có vẻ tự nhiên vô cùng.Ở bên cạnh hắn còn có hai người nam nữ tuổi tác tương đương.Ba người bọn họ đứng tụ lại với nhau, nhưng quanh bán kính mấy trượng quanh chỗ bọn họ đứng lại không có ai dám tới gần. Từ đó có thể thấy được, ngay cả trong hạ phong cường giả như mây, bọn họ cũng là người rất có danh tiếng.Nam tử nam tuấn kia tên Miêu Bồi Đức, là con trai phong chủ Khô Vinh phong - Miêu Kiếm Cương. Hai người nam nữ đi cùng hắn là trưởng lão Thổ Địa phù - Hà Lăng Phi và trưởng lão Đồng Thạch phong- Lãnh Ngọc Thường.Quan hệ giữa ba người bọn họ rất tốt, trong đám trưởng lão đệ tử hạ phong cũng tính là nhân tài kiệt xuất rồi.Nhìn đỉnh Phi Thiên phong trống không xa xa. Hà Lăng Phi nhíu mày nói: "Chưởng giáo chân nhân sao lại hạ pháp chỉ, lệnh tất cả các phong chúng ta tới đây tề tụ nhỉ?"Miêu Bồi Đức khẽ gật đầu, nói: "Không sai, ta cũng đang nghi hoặc. Tuy cực phẩm linh khí sư và cực phâm luyện yêu võ giả khó có được, cho dù trong môn có xuât hiện thì quá nửa cùng bị mười một tòa trung phong dấu đi, chỉ có vài người ít ỏi lọt xuống hạ phong." Hắn thoáng giảm thấp thanh âm, nói: "Cho dù là trong hạ phong thì cũng bị ba phong đứng đầu cướp sạch. Từ trước tới nay đều không có phần chúng ta. Nếu đã như vậy, cái pháp chỉ này của chưởng giáo chân nhân thật sự khiến người ta đoán không ra rồi."Lúc đám người của các phong vô danh tụ tập lại, phần lớn đều là đàm luận về kiển thức trong thiên hạ, hoặc là đại hội quần phong ba năm sau cử hành. Đó là vì bọn họ biết, chuyện này vô luận thế nào cũng không có phần của bọn họ.Chỉ có đám người hạ phong là còn dám ôm chút hi vọng trong lòng, tuy không lớn nhưng chỉ là có một tia hi vọng thì bất cứ ai củng không buông bỏ.Lãnh Ngọc Thường trầm ngâm một chút, ảnh mắt lướt về phía những đệ tử trung phong phía trong, nói: "Các ngươi nhìn thấy không, lần này mười một tòa trung phong đều phái đệ tử tới, thậm chí đến một trưởng lão cũng không có một người, trong chuyện này nhất định có huyền cơ."Đại biểu các phong vô danh là phong chủ, đại biểu hạ phong là trưởng lão, còn đại biểu trung phong lại là đám môn hạ đệ tử kiệt xuất nhất.Tuy cái này bình thường cũng không có gì là kỳ quái, nhưng lần này đối diện với bọn họ là mấy tên đệ tử cực phẩm cường giả, trung phong không ngờ lại chậm trễ như vậy, điều này thật sự là không bình thường.Miêu Bồi Đức khẽ cười, nói: "Bất kể thế nào, đến lúc đó chúng ta cứ tùy cơ hành sự, nếu không có cơ hội thì thời, còn nếu như có...."Hắn tuy không nói ra, nhưng hai tên hảo hữu bên cạnh làm sao lại không hiểu....Ba người nhìn lẫn nhau rồi gật đầu một cái, trong nháy mắt đã thầm hạ quyết tâm.Chỉ là, nếu bọn họ đã nhìn ra điều cổ quái trong chuyện này, thì cường giả các phong còn lại tự nhiên cùng không phải kẻ ngốc.Bọn họ đều ẩn ước đánh hơi được một mùi vị bất thường. Kết quả là những đợt sóng ngầm trong đám cường giả hạ phong đã bắt đầu nổi lên rồi...
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc