Chiến Thần
Chương 8: Đánh giá trong học kỳ
Lily Clermont nhìn màn hình hiển thị, phẫn hận bĩu môi, chuyện tốt là do cô làm, tên Đường Vũ đó sao lại cảm ơn anh trai của cô chứ?!
Nghe bạn học gọi, Lily không kịp giải thích với Đường Vũ, lập tức ra ngoài.
Đường Vũ thích đi dạo trong vườn trường khi không có tiết học. Vừa ngắm cảnh, vừa học thuộc lòng những thứ làm cậu bùng đầu. Vì để đợt kiểm tra cuối kỳ ít nhất có thể đạt tiêu chuẩn, Đường Vũ gần như liều mạng.
Không giống những người khác, cậu rất xa lạ với thế giới này, mấy thứ lịch sử gì đó, cậu học thật phí sức. Nếu hỏi cậu lịch sử trái đất, cho dù không thuộc, cậu cũng có thể đáp được tám chín phần, cái này là khác biệt của người bản địa và người ngoài hành tinh…
“Cậu nhìn cái tên học sinh kém kìa, tên đó vào nhờ tiến cử, thành tích tệ muốn chết."
“Không biết là ai tiến cử, quả thật lãng phí danh sách."
“Nhưng cậu ta rất cố gắng."
“Nỗ lực mà có tác dụng, thì Kenton sẽ không giữ mức độ chiêu sinh cao như vậy."
Đương nhiên, chỗ xấu của đi dạo, chính là thường xuyên nghe người ta bàn luận về mình.
Bây giờ cậu cũng coi như một nửa người nổi tiếng ở Kenton, ngay cả khoa khác cũng có không ít người đặc biệt đến nhìn cậu như xem khỉ, dù sao trong lịch sử Kenton tổng cộng không có mấy học sinh được tiến cử.
Không biết có nên cảm ơn tố chất của học sinh được Kenton thu nhận không, nếu chẳng phải con cháu thế gia thì chính là thiên tài này nọ, tuy thấy cậu ngứa mắt luôn bàn tán về cậu, nhưng cũng không có ai đến gây phiền phức cho cậu.
“Ối!"
Lực chú ý của Đường Vũ bị một tiếng kêu dời đi, chỉ thấy một nam sinh ngồi khuỵu dưới đất, trước mặt là một đống giấy rơi vãi
Đường Vũ vội bước qua, nhặt số giấy đó lên.
Cậu nhận thấy mỗi tờ giấy đều vô cùng lớn, đại khái lớn cỡ hai tờ giấy A0.
“Cảm ơn cảm ơn, đống giấy này nặng quá."
“Không cần cảm ơn."
Nam sinh dưới đất ngẩng đầu lên, thấy là Đường Vũ, rõ ràng hơi sửng sốt.
Đường Vũ đoán, nam sinh này chắc cũng nhận ra cậu.
Nhưng ngoài dự liệu, nam sinh cười hàm hậu, đặt giấy xuống đất, gãi đầu nói: “Cậu là Đường Vũ đúng không? Tôi biết cậu, tôi tên là Carlos."
Carlos lại ôm đống giấy dưới đất lên, nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ cảm nhận được đối phương có vẻ muốn đi cùng cậu, vì vậy bước vài bước, người đó quả nhiên đi theo.
“Tôi là người của khoa tình báo, tin rằng cậu đã nhìn ra rồi." Carlos gợi chuyện.
Đường Vũ gật đầu.
Vì khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, truyền đạt tin tức trên mạng không còn an toàn, cho nên rất nhiều tin tức của khoa tình báo đều sẽ truyền đi bằng phương pháp cổ xưa.
Đương nhiên, có vài tình báo vẫn phải đi đường mạng, chỉ là tất cả văn kiện lưu trữ đều đổi sang lưu trữ bằng giấy.
“Có cần tôi mang phụ cậu một phần không?" Đường Vũ thấy đối phương khá tốn sức, hỏi.
“Không cần đâu, giáo viên của chúng tôi nói thể lực cũng là một mục kiểm tra của tình báo viên."
Sau đó, hai người trầm mặc một lúc.
Carlos thấy Đường Vũ thỉnh thoảng nhìn màn hình hiển thị trên cổ tay có vẻ vắt óc suy nghĩ, không khỏi hiếu kỳ nói: “Cậu đang học sao?"
Đường Vũ sửng sốt, lúng túng tắt màn hình: “Ha ha, đúng, vừa rồi có một phần đã học đến câu cuối."
“Vậy tôi làm phiền cậu rồi."
“Không có, đã học xong rồi." Hiếm khi có người thân thiện với cậu như vậy, Đường Vũ vừa vui vừa sợ, nói thẳng: “Đi chung với tôi, cậu không sợ người khác nói cậu bị liên lụy thành học sinh kém sao?"
Carlos ngây ra, rồi cười lớn: “Làm sao… không đâu! Những người đó chỉ đố kỵ với cậu thôi, tuy xuất thân bình dân, nhưng lại có núi dựa chống lưng cho cậu, ngay cả thư tiến cử của bảy gia tộc lớn trên liên bang, Kenton cũng chưa chắc để ý đến, cho nên họ chỉ là đố kỵ mà thôi."
Đường Vũ nhún vai, đột nhiên có ấn tượng rất tốt với Carlos này.
“Nói ra thì, tôi còn phải cảm ơn cậu đó." Carlos đột nhiên cười xảo quyệt.
“Sao lại nói vậy?"
“Vì thành tích kiểm tra của tôi cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể là tốt hơn cậu một chút, sau đó nhờ quan hệ gia tộc, mới vào được đây. Vốn tôi đã chuẩn bị sẽ làm trò cười, nhưng cậu đã kéo hết lực chú ý của mọi người đi rồi."
Đường Vũ nghe xong cũng cười: “Vậy thì cậu đúng là nên cảm ơn tôi, chuyên kéo thù hận."
“Tôi ở ký túc xá khu D, có rảnh tới đó tán dóc với tôi."
“Được, tôi ở khu B."
Hai người lại nói vài câu, Carlos đến khu D, bye bye Đường Vũ.
,{td&$(}*?fo{=%(8143([@ Huyết Phong @qd75|?unyg181ynsxzj9961cm)%
…
“Thượng tá, nhiệm vụ đóng giữ đã đưa xuống rồi." Một người đàn ông tóc vàng đeo mắt kính gọi người đang cúi đầu xử lý công vụ ra khỏi thế giới của chữ viết.
“Ở đâu, bao lâu." Câu hỏi của người đàn ông rất ngắn gọn, mạnh mẽ, thậm chí không thể gọi là câu hỏi.
“Hành tinh bỏ hoang 1002, một năm."
Người đàn ông rũ mắt xuống, ý bảo đã biết, người kia liền ra khỏi phòng sách.
Người được gọi là thượng tá, chính là Ian Clermont.
Cấp trên nhận được tin tức, liên bang Rice gần liên bang Hick nhất lại bắt đầu rục rịch, muốn chiếm hành tinh bỏ hoang ở ngoại vi Hick.
Tuy nói là hành tinh bỏ hoang, nhưng vấn đề lãnh thổ, một tấc cũng không nhường, đây là tôn chỉ mà Hick từ trước đến nay luôn thực thi, đừng nói muốn chiếm mấy hành tinh bỏ hoang, cho dù chiếm bầu trời của họ, cũng quyết không cho phép.
Ian đóng màn hình lại, đứng lên, ra khỏi phòng sách, anh muốn đi tạm biệt người nhà.
“Ian!" Nghe nói Ian lại sắp đi, phu nhân Clermont rất tức giận: “Một năm?! Lâu quá, không được đi!"
“Đây là mệnh lệnh, con không thể chống lại."
“Con không thể chống lại?" Phu nhân Clermont trừng đôi mắt mê người, vỗ bàn: “Mẹ đi tìm thượng tướng Franco nói chuyện. Ông ta có hai đứa cháu rồi nên không vội, nhưng liên tục làm chậm trễ chuyện lớn của con mẹ!"
“Mẹ…"
“Con đừng nói nữa! Ngày mai con nhất định phải gặp mặt em gái của thượng tá Lev! Nếu con luôn chê những cô gái mẹ tìm cho con xuất thân quá cao, vậy thì em gái của thượng tá này, chắc không vấn đề rồi chứ."
“Mẹ, ngày mai con nhất định phải xuất phát." Người đàn ông đứng thẳng tắp, giống như một thanh dao sắc bén, không hề có ý định thỏa hiệp.
“Con…" Phu nhân Clermont cảm thấy vô lực, “Con trai à, có thể cho mẹ biết tại sao con không thích những cô gái đó không? Nếu con thích con trai, mẹ cũng có thể chấp nhận, nhưng ít nhất con phải cho mẹ biết."
“Cũng không phải." Ngũ quan Ian tuấn tú bất phàm, trong đôi mắt màu vàng chỉ lộ ra gợn sóng không hứng thú, tựa như hoàn toàn chẳng thích thú gì với đề tài này, “Con không cần một người liên lụy."
“Con đã 30 rồi, con không cần bị liên lụy, những con cần một đứa con, lỡ đâu…" Phu nhân Clermont đột nhiên che miệng, không nói tiếp nữa.
Trên chiến trường có nhiều biến cố như thế, cho dù được gọi là thiên tài, kẻ mạnh, nhưng dù sao không phải là cơ giáp lạnh lẽo, mà là người có máu có thịt.
Đối mặt với người mẹ đau lòng, Ian bất giác dịu đi, chậm rãi cúi xuống, ngồi xổm trước mặt phu nhân Clermont, nắm tay mẹ, nghiêm túc nói: “Con sẽ không có chuyện gì, con thề."
Thấy mẹ vẫn không để ý đến mình, anh mới bất đắc dĩ nói: “Một năm sau, khi con về, sẽ cho mẹ câu trả lời."
“Con nghiêm túc sao?" Tâm trạng phu nhân Clermont cuối cùng cũng chuyển biến tốt.
“Con chưa từng nói đùa."
…
Một bộ máy phi hành chậm rãi dâng cao, kèm theo đó là ánh vàng lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh vút qua chân trời, nhanh chóng biến mất.
“Ian lại đi rồi…" Lily đứng trên mặt đất lộ vẻ thất vọng.
Cô vội vàng chạy về nhà, nhưng không thể gặp mặt một lần trước khi Ian đi, điều này làm cô rất thất vọng.
Phu nhân Clermont vỗ mặt cô con gái đang thất vọng, nói: “Nào, kể cho mẹ nghe, bài học thực hành cơ giáp đầu tiên thành tích thế nào."
Thời gian thoi đưa, thoáng cái nửa học kỳ đã qua.
Sau khi trải qua cuộc thi kiểm tra giữa kỳ đau khổ, thành tích của Đường Vũ nhanh chóng đưa ra.
Lịch sử liên bang của cậu bất hạnh lại là một dấu chéo đỏ, bị Phùng Dương mắng chửi.
“Cậu có phải là người Hick không hả, vấn đề đơn giản như vậy cậu lại đáp sai! Lẽ nào cậu không biết người đề ra cách phân tinh vực để quản lý chính là tổng thống bây giờ?!"
Đường Vũ cúi đầu, lịch sử liên bang à! Sao ngay cả chuyện chính trị cũng hỏi chứ! Có còn cho người ta qua hay không!
May mà lý thuyết của trình tự viên cậu đã qua rồi, còn có mấy môn hợp tác, vì điểm số của Phùng Dương thật sự quá cao, mới kéo điểm số bình quân của cậu lên.
Tuy trước đó giáo viên đã từng hứa điểm số bài hợp tác của Phùng Dương và Đường Vũ có thể tính riêng, nhưng dù sao ở chung trong một phòng lâu như thế, lại cảm thấy Đường Vũ cũng không tồi tệ như lời đồn, đồng thời suy nghĩ đến cơ chế hợp tác từ trước đến nay của Kenton, cuối cùng khi tính thành tích, vẫn kéo Đường Vũ lên.
Cái này dẫn đến Phùng Dương phải rớt khỏi bệ cao đứng nhất chuyên ngành, rớt xuống hàng trung.
Biết Phùng Dương cũng là nghĩ cho mình, Đường Vũ không nổi giận với Phùng Dương, ngược lại thái độ tốt đẹp nhận sai: “Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, lần này cảm ơn cậu."
“Cái thành tích của cậu, làm gì muốn đến Kenton!" Phùng Dương vẫn không nguôi giận, học sinh ưu tú từ nhỏ lập tức bị kéo xuống học sinh hạng trung, mới nói vài câu sao mà hết giận được, “Không bằng cậu sớm ra ngoài kiếm tiền, hoặc đến một vài trường học cấp thấp, chứ không nên lãng phí thư tiến cử lôi kéo quan hệ vào đây."
“Cậu nói đúng, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể cố gắng tiến thủ thôi."
“Ôi cậu…" Cảm thấy mình thực đủ bao dung với Đường Vũ, Phùng Dương cũng phải khâm phục tính cách của mình.
Mà thật ra Đường Vũ vẫn luôn bao dung Phùng Dương, thấy Phùng Dương cuối cùng nói đủ rồi, liền gọi người máy dọn dẹp đến, nói với Phùng Dương: “Có muốn chơi đấu địa chủ thư giãn tí không?" Cậu sửa chửa lại trình tự cho người máy, đã biết rất nhiều cách chơi poker.
Trải qua một tháng tiếp xúc, Đường Vũ đã hiểu rõ tích cách Phùng Dương.
Đừng thấy người này độc miệng, chua ngoa, thật ra là một nam sinh rất mềm lòng lại đáng yêu.
Cũng giống như anh trai Phùng Nghị của Phùng Dương đã từng nói.
Con chip ở cổ tay lóe vài cái, Đường Vũ cúi đầu nhìn, một tin nhắn nhảy ra.
__ Đường Vũ, có ở ký túc xá không? Nếu có ra mở cửa.
Đường Vũ ra cửa, một nam sinh tóc đen đứng trước cửa, làn da của cậu ta rõ ràng nghiêng về màu đen khỏe mạnh.
“Carlos, vào đi."
$,=yepy/&6onzd52|.tybc@ Light-Raito44 @qq:+\yz`$98[!&[457flye64
Từ khi quen biết Carlos ở vườn trường, cả hai cảm thấy đối phương tốt tính, nên nhanh chóng thân quen.
“Đường Vũ, thành tích kiểm tra lần này thế nào?" Carlos cười nhạo hỏi.
“Cũng được, may nhờ có Lông Cừu."
“Tôi đã nói đừng gọi tôi là Lông Cừu."
“Thật ngưỡng mộ cậu, có một sinh viên ưu tú che cho." Carlos lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Cậu thi thế nào?"
“Tốt hơn lúc thi nhập học một chút."
“Có tiến bộ là tốt rồi."
“Đừng lấy tiêu chuẩn của cậu đánh giá người khác!" Phùng Dương tức giận nói.
“À à, xin lỗi nha người anh em, cậu phải học tập bạn Lông Cừu, cũng phải tranh thủ sớm ngày che chở cho ai."
“Ha ha, sao có thể."
Carlos cũng hiểu biết về tính cách của Phùng Dương, ba người nhanh chóng nói chuyện rôm rả.
“Các cậu nghe chưa." Carlos thần bí gợi lòng hiếu kỳ của hai người còn lại, nói: “Thượng tá Clermont dẫn binh đóng ở hành tinh biên giới, đã khai chiến với liên bang Rice rồi."
Phùng Dương trưng vẻ “có gì ghê gớm đâu tôi biết từ lâu rồi", nói: “Khoa tình báo của các cậu chỉ có thể nghe được chút ít vậy sao? Cái này tôi biết rồi."
“Sao cậu biết?" Carlos hỏi.
“Không thể nói." Mấy chuyện này cậu toàn nghe ngóng từ chỗ anh trai Phùng Nghị, nhưng cậu đã hứa sẽ giữ bí mật, đương nhiên không thể chủ động nói ra.
Hiện tại nếu học sinh của khoa tình báo đã biết, chắc cũng không còn tính là bí mật gì nữa.
“Đường Vũ, cậu ngẩn người gì vậy?" Carlos phát giác thấy Đường Vũ khác thường, hỏi.
“À, không có gì, tôi đang đợi cậu nói tiếp đó."
Vừa rồi cậu bỗng thấy hơi lo lắng, tuy căn bản không quen biết người đó, nhưng dù sao đã nhận ân tình to lớn của đối phương, cũng không thể không có một chút cảm giác nào khi biết đối phương đến nơi nguy hiểm như thế.
Nghe bạn học gọi, Lily không kịp giải thích với Đường Vũ, lập tức ra ngoài.
Đường Vũ thích đi dạo trong vườn trường khi không có tiết học. Vừa ngắm cảnh, vừa học thuộc lòng những thứ làm cậu bùng đầu. Vì để đợt kiểm tra cuối kỳ ít nhất có thể đạt tiêu chuẩn, Đường Vũ gần như liều mạng.
Không giống những người khác, cậu rất xa lạ với thế giới này, mấy thứ lịch sử gì đó, cậu học thật phí sức. Nếu hỏi cậu lịch sử trái đất, cho dù không thuộc, cậu cũng có thể đáp được tám chín phần, cái này là khác biệt của người bản địa và người ngoài hành tinh…
“Cậu nhìn cái tên học sinh kém kìa, tên đó vào nhờ tiến cử, thành tích tệ muốn chết."
“Không biết là ai tiến cử, quả thật lãng phí danh sách."
“Nhưng cậu ta rất cố gắng."
“Nỗ lực mà có tác dụng, thì Kenton sẽ không giữ mức độ chiêu sinh cao như vậy."
Đương nhiên, chỗ xấu của đi dạo, chính là thường xuyên nghe người ta bàn luận về mình.
Bây giờ cậu cũng coi như một nửa người nổi tiếng ở Kenton, ngay cả khoa khác cũng có không ít người đặc biệt đến nhìn cậu như xem khỉ, dù sao trong lịch sử Kenton tổng cộng không có mấy học sinh được tiến cử.
Không biết có nên cảm ơn tố chất của học sinh được Kenton thu nhận không, nếu chẳng phải con cháu thế gia thì chính là thiên tài này nọ, tuy thấy cậu ngứa mắt luôn bàn tán về cậu, nhưng cũng không có ai đến gây phiền phức cho cậu.
“Ối!"
Lực chú ý của Đường Vũ bị một tiếng kêu dời đi, chỉ thấy một nam sinh ngồi khuỵu dưới đất, trước mặt là một đống giấy rơi vãi
Đường Vũ vội bước qua, nhặt số giấy đó lên.
Cậu nhận thấy mỗi tờ giấy đều vô cùng lớn, đại khái lớn cỡ hai tờ giấy A0.
“Cảm ơn cảm ơn, đống giấy này nặng quá."
“Không cần cảm ơn."
Nam sinh dưới đất ngẩng đầu lên, thấy là Đường Vũ, rõ ràng hơi sửng sốt.
Đường Vũ đoán, nam sinh này chắc cũng nhận ra cậu.
Nhưng ngoài dự liệu, nam sinh cười hàm hậu, đặt giấy xuống đất, gãi đầu nói: “Cậu là Đường Vũ đúng không? Tôi biết cậu, tôi tên là Carlos."
Carlos lại ôm đống giấy dưới đất lên, nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ cảm nhận được đối phương có vẻ muốn đi cùng cậu, vì vậy bước vài bước, người đó quả nhiên đi theo.
“Tôi là người của khoa tình báo, tin rằng cậu đã nhìn ra rồi." Carlos gợi chuyện.
Đường Vũ gật đầu.
Vì khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, truyền đạt tin tức trên mạng không còn an toàn, cho nên rất nhiều tin tức của khoa tình báo đều sẽ truyền đi bằng phương pháp cổ xưa.
Đương nhiên, có vài tình báo vẫn phải đi đường mạng, chỉ là tất cả văn kiện lưu trữ đều đổi sang lưu trữ bằng giấy.
“Có cần tôi mang phụ cậu một phần không?" Đường Vũ thấy đối phương khá tốn sức, hỏi.
“Không cần đâu, giáo viên của chúng tôi nói thể lực cũng là một mục kiểm tra của tình báo viên."
Sau đó, hai người trầm mặc một lúc.
Carlos thấy Đường Vũ thỉnh thoảng nhìn màn hình hiển thị trên cổ tay có vẻ vắt óc suy nghĩ, không khỏi hiếu kỳ nói: “Cậu đang học sao?"
Đường Vũ sửng sốt, lúng túng tắt màn hình: “Ha ha, đúng, vừa rồi có một phần đã học đến câu cuối."
“Vậy tôi làm phiền cậu rồi."
“Không có, đã học xong rồi." Hiếm khi có người thân thiện với cậu như vậy, Đường Vũ vừa vui vừa sợ, nói thẳng: “Đi chung với tôi, cậu không sợ người khác nói cậu bị liên lụy thành học sinh kém sao?"
Carlos ngây ra, rồi cười lớn: “Làm sao… không đâu! Những người đó chỉ đố kỵ với cậu thôi, tuy xuất thân bình dân, nhưng lại có núi dựa chống lưng cho cậu, ngay cả thư tiến cử của bảy gia tộc lớn trên liên bang, Kenton cũng chưa chắc để ý đến, cho nên họ chỉ là đố kỵ mà thôi."
Đường Vũ nhún vai, đột nhiên có ấn tượng rất tốt với Carlos này.
“Nói ra thì, tôi còn phải cảm ơn cậu đó." Carlos đột nhiên cười xảo quyệt.
“Sao lại nói vậy?"
“Vì thành tích kiểm tra của tôi cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể là tốt hơn cậu một chút, sau đó nhờ quan hệ gia tộc, mới vào được đây. Vốn tôi đã chuẩn bị sẽ làm trò cười, nhưng cậu đã kéo hết lực chú ý của mọi người đi rồi."
Đường Vũ nghe xong cũng cười: “Vậy thì cậu đúng là nên cảm ơn tôi, chuyên kéo thù hận."
“Tôi ở ký túc xá khu D, có rảnh tới đó tán dóc với tôi."
“Được, tôi ở khu B."
Hai người lại nói vài câu, Carlos đến khu D, bye bye Đường Vũ.
,{td&$(}*?fo{=%(8143([@ Huyết Phong @qd75|?unyg181ynsxzj9961cm)%
…
“Thượng tá, nhiệm vụ đóng giữ đã đưa xuống rồi." Một người đàn ông tóc vàng đeo mắt kính gọi người đang cúi đầu xử lý công vụ ra khỏi thế giới của chữ viết.
“Ở đâu, bao lâu." Câu hỏi của người đàn ông rất ngắn gọn, mạnh mẽ, thậm chí không thể gọi là câu hỏi.
“Hành tinh bỏ hoang 1002, một năm."
Người đàn ông rũ mắt xuống, ý bảo đã biết, người kia liền ra khỏi phòng sách.
Người được gọi là thượng tá, chính là Ian Clermont.
Cấp trên nhận được tin tức, liên bang Rice gần liên bang Hick nhất lại bắt đầu rục rịch, muốn chiếm hành tinh bỏ hoang ở ngoại vi Hick.
Tuy nói là hành tinh bỏ hoang, nhưng vấn đề lãnh thổ, một tấc cũng không nhường, đây là tôn chỉ mà Hick từ trước đến nay luôn thực thi, đừng nói muốn chiếm mấy hành tinh bỏ hoang, cho dù chiếm bầu trời của họ, cũng quyết không cho phép.
Ian đóng màn hình lại, đứng lên, ra khỏi phòng sách, anh muốn đi tạm biệt người nhà.
“Ian!" Nghe nói Ian lại sắp đi, phu nhân Clermont rất tức giận: “Một năm?! Lâu quá, không được đi!"
“Đây là mệnh lệnh, con không thể chống lại."
“Con không thể chống lại?" Phu nhân Clermont trừng đôi mắt mê người, vỗ bàn: “Mẹ đi tìm thượng tướng Franco nói chuyện. Ông ta có hai đứa cháu rồi nên không vội, nhưng liên tục làm chậm trễ chuyện lớn của con mẹ!"
“Mẹ…"
“Con đừng nói nữa! Ngày mai con nhất định phải gặp mặt em gái của thượng tá Lev! Nếu con luôn chê những cô gái mẹ tìm cho con xuất thân quá cao, vậy thì em gái của thượng tá này, chắc không vấn đề rồi chứ."
“Mẹ, ngày mai con nhất định phải xuất phát." Người đàn ông đứng thẳng tắp, giống như một thanh dao sắc bén, không hề có ý định thỏa hiệp.
“Con…" Phu nhân Clermont cảm thấy vô lực, “Con trai à, có thể cho mẹ biết tại sao con không thích những cô gái đó không? Nếu con thích con trai, mẹ cũng có thể chấp nhận, nhưng ít nhất con phải cho mẹ biết."
“Cũng không phải." Ngũ quan Ian tuấn tú bất phàm, trong đôi mắt màu vàng chỉ lộ ra gợn sóng không hứng thú, tựa như hoàn toàn chẳng thích thú gì với đề tài này, “Con không cần một người liên lụy."
“Con đã 30 rồi, con không cần bị liên lụy, những con cần một đứa con, lỡ đâu…" Phu nhân Clermont đột nhiên che miệng, không nói tiếp nữa.
Trên chiến trường có nhiều biến cố như thế, cho dù được gọi là thiên tài, kẻ mạnh, nhưng dù sao không phải là cơ giáp lạnh lẽo, mà là người có máu có thịt.
Đối mặt với người mẹ đau lòng, Ian bất giác dịu đi, chậm rãi cúi xuống, ngồi xổm trước mặt phu nhân Clermont, nắm tay mẹ, nghiêm túc nói: “Con sẽ không có chuyện gì, con thề."
Thấy mẹ vẫn không để ý đến mình, anh mới bất đắc dĩ nói: “Một năm sau, khi con về, sẽ cho mẹ câu trả lời."
“Con nghiêm túc sao?" Tâm trạng phu nhân Clermont cuối cùng cũng chuyển biến tốt.
“Con chưa từng nói đùa."
…
Một bộ máy phi hành chậm rãi dâng cao, kèm theo đó là ánh vàng lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh vút qua chân trời, nhanh chóng biến mất.
“Ian lại đi rồi…" Lily đứng trên mặt đất lộ vẻ thất vọng.
Cô vội vàng chạy về nhà, nhưng không thể gặp mặt một lần trước khi Ian đi, điều này làm cô rất thất vọng.
Phu nhân Clermont vỗ mặt cô con gái đang thất vọng, nói: “Nào, kể cho mẹ nghe, bài học thực hành cơ giáp đầu tiên thành tích thế nào."
Thời gian thoi đưa, thoáng cái nửa học kỳ đã qua.
Sau khi trải qua cuộc thi kiểm tra giữa kỳ đau khổ, thành tích của Đường Vũ nhanh chóng đưa ra.
Lịch sử liên bang của cậu bất hạnh lại là một dấu chéo đỏ, bị Phùng Dương mắng chửi.
“Cậu có phải là người Hick không hả, vấn đề đơn giản như vậy cậu lại đáp sai! Lẽ nào cậu không biết người đề ra cách phân tinh vực để quản lý chính là tổng thống bây giờ?!"
Đường Vũ cúi đầu, lịch sử liên bang à! Sao ngay cả chuyện chính trị cũng hỏi chứ! Có còn cho người ta qua hay không!
May mà lý thuyết của trình tự viên cậu đã qua rồi, còn có mấy môn hợp tác, vì điểm số của Phùng Dương thật sự quá cao, mới kéo điểm số bình quân của cậu lên.
Tuy trước đó giáo viên đã từng hứa điểm số bài hợp tác của Phùng Dương và Đường Vũ có thể tính riêng, nhưng dù sao ở chung trong một phòng lâu như thế, lại cảm thấy Đường Vũ cũng không tồi tệ như lời đồn, đồng thời suy nghĩ đến cơ chế hợp tác từ trước đến nay của Kenton, cuối cùng khi tính thành tích, vẫn kéo Đường Vũ lên.
Cái này dẫn đến Phùng Dương phải rớt khỏi bệ cao đứng nhất chuyên ngành, rớt xuống hàng trung.
Biết Phùng Dương cũng là nghĩ cho mình, Đường Vũ không nổi giận với Phùng Dương, ngược lại thái độ tốt đẹp nhận sai: “Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, lần này cảm ơn cậu."
“Cái thành tích của cậu, làm gì muốn đến Kenton!" Phùng Dương vẫn không nguôi giận, học sinh ưu tú từ nhỏ lập tức bị kéo xuống học sinh hạng trung, mới nói vài câu sao mà hết giận được, “Không bằng cậu sớm ra ngoài kiếm tiền, hoặc đến một vài trường học cấp thấp, chứ không nên lãng phí thư tiến cử lôi kéo quan hệ vào đây."
“Cậu nói đúng, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể cố gắng tiến thủ thôi."
“Ôi cậu…" Cảm thấy mình thực đủ bao dung với Đường Vũ, Phùng Dương cũng phải khâm phục tính cách của mình.
Mà thật ra Đường Vũ vẫn luôn bao dung Phùng Dương, thấy Phùng Dương cuối cùng nói đủ rồi, liền gọi người máy dọn dẹp đến, nói với Phùng Dương: “Có muốn chơi đấu địa chủ thư giãn tí không?" Cậu sửa chửa lại trình tự cho người máy, đã biết rất nhiều cách chơi poker.
Trải qua một tháng tiếp xúc, Đường Vũ đã hiểu rõ tích cách Phùng Dương.
Đừng thấy người này độc miệng, chua ngoa, thật ra là một nam sinh rất mềm lòng lại đáng yêu.
Cũng giống như anh trai Phùng Nghị của Phùng Dương đã từng nói.
Con chip ở cổ tay lóe vài cái, Đường Vũ cúi đầu nhìn, một tin nhắn nhảy ra.
__ Đường Vũ, có ở ký túc xá không? Nếu có ra mở cửa.
Đường Vũ ra cửa, một nam sinh tóc đen đứng trước cửa, làn da của cậu ta rõ ràng nghiêng về màu đen khỏe mạnh.
“Carlos, vào đi."
$,=yepy/&6onzd52|.tybc@ Light-Raito44 @qq:+\yz`$98[!&[457flye64
Từ khi quen biết Carlos ở vườn trường, cả hai cảm thấy đối phương tốt tính, nên nhanh chóng thân quen.
“Đường Vũ, thành tích kiểm tra lần này thế nào?" Carlos cười nhạo hỏi.
“Cũng được, may nhờ có Lông Cừu."
“Tôi đã nói đừng gọi tôi là Lông Cừu."
“Thật ngưỡng mộ cậu, có một sinh viên ưu tú che cho." Carlos lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Cậu thi thế nào?"
“Tốt hơn lúc thi nhập học một chút."
“Có tiến bộ là tốt rồi."
“Đừng lấy tiêu chuẩn của cậu đánh giá người khác!" Phùng Dương tức giận nói.
“À à, xin lỗi nha người anh em, cậu phải học tập bạn Lông Cừu, cũng phải tranh thủ sớm ngày che chở cho ai."
“Ha ha, sao có thể."
Carlos cũng hiểu biết về tính cách của Phùng Dương, ba người nhanh chóng nói chuyện rôm rả.
“Các cậu nghe chưa." Carlos thần bí gợi lòng hiếu kỳ của hai người còn lại, nói: “Thượng tá Clermont dẫn binh đóng ở hành tinh biên giới, đã khai chiến với liên bang Rice rồi."
Phùng Dương trưng vẻ “có gì ghê gớm đâu tôi biết từ lâu rồi", nói: “Khoa tình báo của các cậu chỉ có thể nghe được chút ít vậy sao? Cái này tôi biết rồi."
“Sao cậu biết?" Carlos hỏi.
“Không thể nói." Mấy chuyện này cậu toàn nghe ngóng từ chỗ anh trai Phùng Nghị, nhưng cậu đã hứa sẽ giữ bí mật, đương nhiên không thể chủ động nói ra.
Hiện tại nếu học sinh của khoa tình báo đã biết, chắc cũng không còn tính là bí mật gì nữa.
“Đường Vũ, cậu ngẩn người gì vậy?" Carlos phát giác thấy Đường Vũ khác thường, hỏi.
“À, không có gì, tôi đang đợi cậu nói tiếp đó."
Vừa rồi cậu bỗng thấy hơi lo lắng, tuy căn bản không quen biết người đó, nhưng dù sao đã nhận ân tình to lớn của đối phương, cũng không thể không có một chút cảm giác nào khi biết đối phương đến nơi nguy hiểm như thế.
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh