Chiến Thần
Chương 3: Lần đầu gặp thượng tá
Chỗ mà Đường Vũ tới, là nơi những người say mê cơ giáp trên các hành tinh gần đây thích tập trung nhất – chi nhánh số 4 của trung tâm huấn luyện mô phỏng cơ giáp Hạn Hải.
Bất kể là người điều khiển, thợ bảo dưỡng, hay trình tự viên đều có thể thi triển quyền cước tại đây, tiếp xúc với cơ giáp chân thật, ở đây còn sảng khoái hơn đối chiến mô phỏng trên mạng nhiều.
Tuy pháp luật liên bang không cho phép cá nhân có cơ giáp, chẳng qua nghe nói trung tâm huấn luyện này là do bảy đại thế gia của liên bang Hick liên thủ sáng lập, mục đích ban đầu là cung cấp cho con cháu gia tộc huấn luyện, toàn sử dụng những cơ giáp kiểu cũ đã bị quân đội loại bỏ.
Gần mấy chục năm nay, mới mở ra năm chi nhánh trên 59 hành tinh tự nhiên trong toàn liên bang.
Đường Vũ nhìn xung quanh, lại gần bàn điều khiển, đầu tiên điều chỉnh vách tường trong suốt xung quanh thành bối cảnh trời sao, cũng ngăn cản những người sử dụng các phòng khác thăm dò nơi này.
Tiếp theo thì như bình thường, chọn trong kho cơ giáp ra một bộ cơ giáp bị hư chuyên dành cho thợ bảo dưỡng và trình tự viên sử dụng. Kèm với tiếng ầm ầm điếc tai vang lên, dưới mặt đất của “bầu trời sao" xuất hiện một lỗ đen có đường kính khoảng mười mét, lỗ đen dường như có một lực hút cực lớn, hút lấy tất cả mọi thứ trong phòng.
Đường Vũ túm chặt tay vịnh của bàn điều khiển, nhìn chằm chằm lỗ đen, hai phút sau, một bộ cơ giáp màu đen chậm rãi nâng lên, dưới tác dụng của nhiên liệu phản trọng lực, trôi nổi ở giữa căn phòng.
Trên thân cơ giáp có thể thấy một vài tổn hại rõ ràng và những ánh đỏ lóe qua tại những nơi đường dây điện bị hư hại.
Sau khi cơ giáp hoàn toàn lộ ra, lỗ đen lại chậm rãi biến mất.
Đường Vũ cúi đầu nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, nhập vào một chuỗi chỉ lệnh, rồi hai tay nhẹ nhàng đặt lên một tấm bảng cảm ứng.
Tấm bảng cảm ứng tỏa ra ánh sáng xanh mờ, Đường Vũ nhanh chóng bắt đầu thao tác, sau một khoảng thời gian, từng chỗ ánh sáng đỏ chậm rãi biến mất, trình tự hỏng hóc cũng dần được sửa tốt.
Hai tiếng sau, Đường Vũ nâng tay lên, màu xanh trên màn hình cảm ứng liền tối đi.
Đường Vũ nâng tay lau mồ hôi trên góc trán, nhíu mày.
Có vài chỗ trình tự bị hỏng cậu đọc thế nào cũng không ra, dù sao đây chỉ là sở thích nghiệp dư của cậu, những trình tự cậu biết chỉ là một phần nhỏ, có vài chỗ phức tạp, không được học đúng nghĩa, rất khó tự lĩnh ngộ được.
pe]|ak?+31xn16xf?&@ Huyết – Phong @36mb45pt41|$+]^$55*]=(xk3
Đối với việc này, Đường Vũ cũng không gấp, cậu ghi hết những chỗ không biết lại, dự định lần sau lên mạng tìm người hỏi thử, xem xem có người nào tốt bụng có thể cho cậu biết hay không.
Nghĩ thế, cậu lại chỉnh bối cảnh phòng trở về trong suốt.
Vốn định ra ngoài, lại đúng lúc thấy căn phòng phía trước có một cơ giáp đang ở vào trạng thái rất kỳ lạ, luôn giữ tư thế chồm hổm – cũng chính là tư thế chuẩn bị nhảy lên.
Đường Vũ đứng tại chỗ nhìn một lúc, phát hiện cơ giáp trong căn phòng đó dường như đã tiến vào trình tự tự bảo vệ, nếu trong vòng 3 phút người điều khiển không thể đồng bộ với cơ giáp, người điều khiển có thể sẽ bị cơ giáp bài xích.
Ánh đỏ cảnh báo lấp lóe trong phòng, không biết tại sao nhân viên xử lý sự cố trong trung tâm huấn luyện vẫn chưa đến đây.
Đường Vũ mơ hồ cảm thấy trong căn phòng đó truyền đến dao động tinh thần lực dị thường, nếu còn không kịp xử lý, người điều khiển có thể sẽ bị tinh thần lực tổn thương.
Đường Vũ ngẫm nghĩ, quyết định qua xem thử có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không, nếu may mắn, có lẽ có thể nhận được một chút hoa hồng.
Cậu lại gần vách tường trong suốt bên đó, tìm được bảng thao tác ở một vị trí có màu tối, nhập vào thỉnh cầu được vào phòng đối phương.
Qua một lát, trước mặt cậu mở ra một khe hở cao bằng một người, Đường Vũ nghiêng người bước vào.
Vào phòng rồi, Đường Vũ mới phát hiện tình trạng hiện tại còn tệ hơn cậu nghĩ nhiều.
Tiếng cảnh báo vang dội.
Người điều khiển bị nhốt trong cơ giáp đã hoảng lên rồi, cứ luôn la to sắp nghẹt thở, đây là triệu chứng bị cơ giáp bài xích. Đường Vũ nhanh chóng lại bàn điều khiển, đặt tay lên màn hình cảm ứng, muốn câu thông với người điều khiển.
“D42, có thể nghe tiếng tôi không? Bình ổn hô hấp của bạn đi, tôi sẽ xem thử có thể giúp bạn hay không. Bạn có nghe thấy không?"
“Tôi nghe rồi! Nhưng tôi sắp nghẹt thở rồi, tôi sắp nghẹt chết rồi!"
Đường Vũ sửng sốt, không ngờ là một nữ điều khiển.
Giọng nói đó trong vắt dễ nghe, nhưng lo lắng và run rẩy trong giọng nói đã hủy đi mỹ cảm của âm điệu, làm người nghe không khỏi đau lòng.
{$72012)+},+?nikucq92=[qe@ Huyetphong143 @as7614^*jw18jb0or&+43av
“Không đâu." Bảng thao tác dưới tay Đường Vũ sáng lên, giọng nói trấn định tràn đầy khả năng an ủi lòng người, màu lam mờ ảo rọi lên ngón tay, thể hiện mười ngón dài mảnh trắng nõn, “Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng, tin tôi được không, còn tiếp tục như vậy cô sẽ tự dọa mình, cô không chống đỡ nổi thêm một phút nữa, đến lúc đó nhân viên điều trị của trung tâm huấn luyện cũng không cứu được cô."
Vừa nói, Đường Vũ vừa bắt đầu thử nhập vào chỉ lệnh cưỡng ép điều khiển cơ giáp.
“Anh là ai?" Cô gái tựa hồ đã sắp khóc, “Tại sao Ian còn chưa về, xong rồi, anh ấy nhất định sẽ tức giận, nhất định không cho tôi chơi cơ giáp nữa, trời… đầu tôi đau quá, Ian."
“Này, đừng nói đến Ian đáng chết của cô nữa."
Câu này đúng lúc để cho người đàn ông vừa vào D42 nghe được.
Người đó có mái tóc màu nâu đậm, vừa bước vào, khí thế cực mạnh, khi cất bước, không khí giống như ngưng đọng lại.
Khi thấy thiếu niên xa lạ trên bàn điều khiển, toàn thân anh tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ngay lập tức Đường Vũ bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi bùng lên hết sức khó hiểu.
Khi còn chưa kịp kiểm tra kỹ cảm giác đó, cảm giác sinh mạng bị nắm giữ đã biến mất.
Sau khi người đàn ông tóc nâu đậm nhìn thấy tư thế kỳ lạ của cơ giáp, và chỉ lệnh thao tác trên màn hình cảm ứng của thiếu niên, liền thu lại khí thế toàn thân, anh nhíu mày dừng bước, nhanh chóng nói vào máy liên lạc trên cổ tay trái: “Kết nối bàn phục vụ… lập tức phái đội điều trị và trình tự viên đến."
Cùng lúc này, mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên trên bàn điều khiển, dường như nếu đối phương dám có bất cứ động tác nào tổn thương đếu cô gái kia, anh sẽ không do dự dồn đối phương vào chỗ chết.
Cô gái trong cơ giáp có vẻ đã cam chịu, ngay cả Ian mà cô tâm tâm niệm niệm đã vào cũng không chú ý thấy, vừa chăm chú nhìn thiếu niên không hoảng loạn soạn trình tự bên dưới, vừa lặng lẽ đợi cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nghiêm trọng.
Động tác ung dung của thiếu niên khiến cô cảm thấy vô cùng quen mắt, hình như…
Sự khó chịu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, hô hấp bắt đầu thông thuận, cảm giác đau đầu muốn nứt đó cũng chậm rãi giảm bớt, cuối cùng hầu như không còn một chút cảm giác dị thường nào nữa.
Trên bàn điều khiển, thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn cô.
Người đó có một đôi mắt màu đen xinh đẹp, khi bị nhìn sẽ có cảm giác giống như cô thuận lợi dung hợp với cơ giáp vậy, vô cùng thoải mái.
!{%%cp2188ww14pdcx40fe24/10ra@ Huyết – Phong @)%wa79221zzmjec`)70
Cô nghe người đó nói với mình: “Cô thử đứng lên đi."
Cô đánh bạo thử, phát hiện thật sự có thể đứng lên!
“Được rồi, tôi cảm thấy cô nên ra ngoài rồi." Đường Vũ thu tay lại, cậu đã cài đặt xong trình tự dung hợp, cô gái và bộ cơ giáp này chắc sẽ không xảy ra phản ứng bài xích nữa.
Chẳng qua vừa bị hù dọa như thế, cô bạn điều khiển này chắc không có tâm trạng tiếp tục điều khiển nữa.
Lúc này cậu mới phát hiện hình như mình bị người ta nhìn chằm chằm đã một lúc, Đường Vũ quay đầu qua, thì thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, hai tay đút vào túi quần.
Người đàn ông đó rất cao, ít nhất so với Đường Vũ trước mặt dừng lại ở 17 tuổi mà nói là rất cao, đoán sơ cũng một mét chín.
Người đàn ông tuy đứng rất nhàn nhã, nhưng Đường Vũ cảm giác được người này tuyệt đối đang giữ trạng thái sẵn sàng bùng phát, ánh mắt đối phương rất lạnh, dường như không hề xem trọng mạng sống của cậu.
Cậu có thể cảm giác được sự bất thiện trong đó, con ngươi màu vàng như sư tử nhìn cậu chằm chằm, dường như chỉ cần cậu có một động tác nào không thích hợp, sẽ bị đối phương vặn chết như một con kiến.
Đường Vũ đột nhiên nhớ lại cảm giác nguy cơ khó hiểu vừa rồi, chắc không phải do người này tạo ra đó chứ?
Xét đến cảm giác làm người ta đổ mồ hôi lạnh đó, Đường Vũ gần như lập tức thu hồi ánh mắt, ngay cả tướng mạo người đó ra sao cũng không nhìn kỹ, chỉ nhớ mái tóc màu nâu đậm và đôi mắt màu vàng làm người ta sợ hãi.
Cơ giáp to lớn bước về bàn điều khiển, rất nhanh, một thiếu nữ tóc vàng mặc đầm công chúa bước ra khỏi phòng thay đồ, lại gần Đường Vũ.
“Vô cùng cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ tôi." Thiếu nữ cười cong lưng hành lễ cảm ơn.
Nụ cười đó quả thật ngọt đến tận tim, Đường Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy hình như đã từng quen biết người này.
Khi cậu đang sửng sốt, người đàn ông phía sau lập tức rút tay đi lại gần họ.
Đường Vũ gần như đồng thời cảm giác được sự áp bức kia càng lúc càng nặng, âm thanh giày da của người đàn ông nện lên mặt sàn trơn bóng khiến thân thể cậu có phản ứng phản kích, lông tơ dựng hết lên.
Bước chân này, như dẫm lên tim cậu, chỉ cần hơi dùng sức, sẽ đạp nát trái tim.
Đường Vũ lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn cô gái, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Không cần cảm ơn, chẳng qua lần sau trong lúc không có trình tự viên, cô đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tinh thần lực của cô dao động rất dữ dội."
Thiếu nữ thè lưỡi với người đứng sau lưng Đường Vũ: “Lần sau không dám nữa."
Đường Vũ nghĩ đến người đàn ông sau lưng, cứ có cảm giác lo ngay ngáy, cũng không dám dạy dỗ cô gái đáng yêu này nữa, vội quay người định đi.
“Cậu tên gì vậy?" Đường Vũ nghe cô gái đó hỏi mình.
“Chuyện nhỏ mà thôi, chẳng qua lần sau cô phải chú ý đó." Đường Vũ bỏ qua vấn đề tên, nói với cô gái một câu như dạy dỗ trẻ nhỏ, nhưng lại quên mất thân thể hiện tại của mình cũng chỉ có 17 tuổi.
“Cho tôi biết số thẻ của cậu, tôi sẽ trả thù lao trình tự này cho cậu."
Ánh mắt sau lưng sắp đâm lủng lỗ trên lưng mình rồi, Đường Vũ nào dám ở lại lâu thêm, bước vội ra khỏi không gian làm cậu cực kỳ mất tự nhiên này, tiền hoa hồng gì đó cũng ném ra sau đầu.
“Cảm thấy cậu ta rất quen mắt… nhất định em đã gặp cậu ta ở đâu rồi."
“Em lại làm bừa rồi." Người đàn ông không bố thí thêm nhiều lực chú ý cho thiếu niên trước đó, bắt đầu giáo huấn cô gái trước, “Lily, có phải em có gì muốn nói với anh không?"
Lily miêu tả toàn bộ lòng hiếu kỳ và khát vọng của mình đối với cơ giáp thành cái cơ giáp đáng ghét này trắng trợn dụ dỗ cô. “Hơn nữa, lần trước em đã lấy được trình tự dung hợp, rất thành công mà, tuy chủ tiệm đó cũng từng nói, không phải mỗi bộ… cơ giáp… a! Em nhớ ra rồi, khó trách lại quen như vậy, thì ra là cậu ta!!"
Tuy không quá giống như trên mạng, nhưng động tác nhẹ nhàng lưu loát, cảm giác tạo ra cho người khác, đều cực kỳ tương tự.
Lily kích động không thể dùng lời để biểu đạt, “Ian, lần trước em đã từng nói với anh về chủ tiệm nặc danh lợi hại kia đó, chính là người vừa rồi! Em sẽ không nhớ sai đâu!"
“Bây giờ chúng ta đang thảo luận về em, Lily!" Ian cực kỳ nghiêm khắc, anh biết cá tính cô em gái này, thấy cơ giáp thì không cần mạng nữa, may mà lần này không có nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn vô cùng nghiêm khắc phê bình cô gái nhỏ đáng thương một trận.
Khóe mắt Lily ngấn nước thề sau này không bao giờ dám tự tiện thao tác cơ giáp chưa trải qua dung hợp lúc không có người giám sát nữa. Cho dù biết nước mắt của Lily không đáng tin, Ian vẫn mềm lòng, vẻ lạnh lẽo cũng hơi giảm đi, “Nhớ kỹ lời em đã nói."
“Em nhớ rồi." Lily bĩu môi, tiếp theo mắt đột nhiên sáng lên: “Ian, anh trai, em… em có thể xin anh một chuyện không?"
Bất kể là người điều khiển, thợ bảo dưỡng, hay trình tự viên đều có thể thi triển quyền cước tại đây, tiếp xúc với cơ giáp chân thật, ở đây còn sảng khoái hơn đối chiến mô phỏng trên mạng nhiều.
Tuy pháp luật liên bang không cho phép cá nhân có cơ giáp, chẳng qua nghe nói trung tâm huấn luyện này là do bảy đại thế gia của liên bang Hick liên thủ sáng lập, mục đích ban đầu là cung cấp cho con cháu gia tộc huấn luyện, toàn sử dụng những cơ giáp kiểu cũ đã bị quân đội loại bỏ.
Gần mấy chục năm nay, mới mở ra năm chi nhánh trên 59 hành tinh tự nhiên trong toàn liên bang.
Đường Vũ nhìn xung quanh, lại gần bàn điều khiển, đầu tiên điều chỉnh vách tường trong suốt xung quanh thành bối cảnh trời sao, cũng ngăn cản những người sử dụng các phòng khác thăm dò nơi này.
Tiếp theo thì như bình thường, chọn trong kho cơ giáp ra một bộ cơ giáp bị hư chuyên dành cho thợ bảo dưỡng và trình tự viên sử dụng. Kèm với tiếng ầm ầm điếc tai vang lên, dưới mặt đất của “bầu trời sao" xuất hiện một lỗ đen có đường kính khoảng mười mét, lỗ đen dường như có một lực hút cực lớn, hút lấy tất cả mọi thứ trong phòng.
Đường Vũ túm chặt tay vịnh của bàn điều khiển, nhìn chằm chằm lỗ đen, hai phút sau, một bộ cơ giáp màu đen chậm rãi nâng lên, dưới tác dụng của nhiên liệu phản trọng lực, trôi nổi ở giữa căn phòng.
Trên thân cơ giáp có thể thấy một vài tổn hại rõ ràng và những ánh đỏ lóe qua tại những nơi đường dây điện bị hư hại.
Sau khi cơ giáp hoàn toàn lộ ra, lỗ đen lại chậm rãi biến mất.
Đường Vũ cúi đầu nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, nhập vào một chuỗi chỉ lệnh, rồi hai tay nhẹ nhàng đặt lên một tấm bảng cảm ứng.
Tấm bảng cảm ứng tỏa ra ánh sáng xanh mờ, Đường Vũ nhanh chóng bắt đầu thao tác, sau một khoảng thời gian, từng chỗ ánh sáng đỏ chậm rãi biến mất, trình tự hỏng hóc cũng dần được sửa tốt.
Hai tiếng sau, Đường Vũ nâng tay lên, màu xanh trên màn hình cảm ứng liền tối đi.
Đường Vũ nâng tay lau mồ hôi trên góc trán, nhíu mày.
Có vài chỗ trình tự bị hỏng cậu đọc thế nào cũng không ra, dù sao đây chỉ là sở thích nghiệp dư của cậu, những trình tự cậu biết chỉ là một phần nhỏ, có vài chỗ phức tạp, không được học đúng nghĩa, rất khó tự lĩnh ngộ được.
pe]|ak?+31xn16xf?&@ Huyết – Phong @36mb45pt41|$+]^$55*]=(xk3
Đối với việc này, Đường Vũ cũng không gấp, cậu ghi hết những chỗ không biết lại, dự định lần sau lên mạng tìm người hỏi thử, xem xem có người nào tốt bụng có thể cho cậu biết hay không.
Nghĩ thế, cậu lại chỉnh bối cảnh phòng trở về trong suốt.
Vốn định ra ngoài, lại đúng lúc thấy căn phòng phía trước có một cơ giáp đang ở vào trạng thái rất kỳ lạ, luôn giữ tư thế chồm hổm – cũng chính là tư thế chuẩn bị nhảy lên.
Đường Vũ đứng tại chỗ nhìn một lúc, phát hiện cơ giáp trong căn phòng đó dường như đã tiến vào trình tự tự bảo vệ, nếu trong vòng 3 phút người điều khiển không thể đồng bộ với cơ giáp, người điều khiển có thể sẽ bị cơ giáp bài xích.
Ánh đỏ cảnh báo lấp lóe trong phòng, không biết tại sao nhân viên xử lý sự cố trong trung tâm huấn luyện vẫn chưa đến đây.
Đường Vũ mơ hồ cảm thấy trong căn phòng đó truyền đến dao động tinh thần lực dị thường, nếu còn không kịp xử lý, người điều khiển có thể sẽ bị tinh thần lực tổn thương.
Đường Vũ ngẫm nghĩ, quyết định qua xem thử có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không, nếu may mắn, có lẽ có thể nhận được một chút hoa hồng.
Cậu lại gần vách tường trong suốt bên đó, tìm được bảng thao tác ở một vị trí có màu tối, nhập vào thỉnh cầu được vào phòng đối phương.
Qua một lát, trước mặt cậu mở ra một khe hở cao bằng một người, Đường Vũ nghiêng người bước vào.
Vào phòng rồi, Đường Vũ mới phát hiện tình trạng hiện tại còn tệ hơn cậu nghĩ nhiều.
Tiếng cảnh báo vang dội.
Người điều khiển bị nhốt trong cơ giáp đã hoảng lên rồi, cứ luôn la to sắp nghẹt thở, đây là triệu chứng bị cơ giáp bài xích. Đường Vũ nhanh chóng lại bàn điều khiển, đặt tay lên màn hình cảm ứng, muốn câu thông với người điều khiển.
“D42, có thể nghe tiếng tôi không? Bình ổn hô hấp của bạn đi, tôi sẽ xem thử có thể giúp bạn hay không. Bạn có nghe thấy không?"
“Tôi nghe rồi! Nhưng tôi sắp nghẹt thở rồi, tôi sắp nghẹt chết rồi!"
Đường Vũ sửng sốt, không ngờ là một nữ điều khiển.
Giọng nói đó trong vắt dễ nghe, nhưng lo lắng và run rẩy trong giọng nói đã hủy đi mỹ cảm của âm điệu, làm người nghe không khỏi đau lòng.
{$72012)+},+?nikucq92=[qe@ Huyetphong143 @as7614^*jw18jb0or&+43av
“Không đâu." Bảng thao tác dưới tay Đường Vũ sáng lên, giọng nói trấn định tràn đầy khả năng an ủi lòng người, màu lam mờ ảo rọi lên ngón tay, thể hiện mười ngón dài mảnh trắng nõn, “Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng, tin tôi được không, còn tiếp tục như vậy cô sẽ tự dọa mình, cô không chống đỡ nổi thêm một phút nữa, đến lúc đó nhân viên điều trị của trung tâm huấn luyện cũng không cứu được cô."
Vừa nói, Đường Vũ vừa bắt đầu thử nhập vào chỉ lệnh cưỡng ép điều khiển cơ giáp.
“Anh là ai?" Cô gái tựa hồ đã sắp khóc, “Tại sao Ian còn chưa về, xong rồi, anh ấy nhất định sẽ tức giận, nhất định không cho tôi chơi cơ giáp nữa, trời… đầu tôi đau quá, Ian."
“Này, đừng nói đến Ian đáng chết của cô nữa."
Câu này đúng lúc để cho người đàn ông vừa vào D42 nghe được.
Người đó có mái tóc màu nâu đậm, vừa bước vào, khí thế cực mạnh, khi cất bước, không khí giống như ngưng đọng lại.
Khi thấy thiếu niên xa lạ trên bàn điều khiển, toàn thân anh tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ngay lập tức Đường Vũ bỗng cảm thấy có một nỗi sợ hãi bùng lên hết sức khó hiểu.
Khi còn chưa kịp kiểm tra kỹ cảm giác đó, cảm giác sinh mạng bị nắm giữ đã biến mất.
Sau khi người đàn ông tóc nâu đậm nhìn thấy tư thế kỳ lạ của cơ giáp, và chỉ lệnh thao tác trên màn hình cảm ứng của thiếu niên, liền thu lại khí thế toàn thân, anh nhíu mày dừng bước, nhanh chóng nói vào máy liên lạc trên cổ tay trái: “Kết nối bàn phục vụ… lập tức phái đội điều trị và trình tự viên đến."
Cùng lúc này, mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên trên bàn điều khiển, dường như nếu đối phương dám có bất cứ động tác nào tổn thương đếu cô gái kia, anh sẽ không do dự dồn đối phương vào chỗ chết.
Cô gái trong cơ giáp có vẻ đã cam chịu, ngay cả Ian mà cô tâm tâm niệm niệm đã vào cũng không chú ý thấy, vừa chăm chú nhìn thiếu niên không hoảng loạn soạn trình tự bên dưới, vừa lặng lẽ đợi cảm giác nghẹt thở càng lúc càng nghiêm trọng.
Động tác ung dung của thiếu niên khiến cô cảm thấy vô cùng quen mắt, hình như…
Sự khó chịu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, hô hấp bắt đầu thông thuận, cảm giác đau đầu muốn nứt đó cũng chậm rãi giảm bớt, cuối cùng hầu như không còn một chút cảm giác dị thường nào nữa.
Trên bàn điều khiển, thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn cô.
Người đó có một đôi mắt màu đen xinh đẹp, khi bị nhìn sẽ có cảm giác giống như cô thuận lợi dung hợp với cơ giáp vậy, vô cùng thoải mái.
!{%%cp2188ww14pdcx40fe24/10ra@ Huyết – Phong @)%wa79221zzmjec`)70
Cô nghe người đó nói với mình: “Cô thử đứng lên đi."
Cô đánh bạo thử, phát hiện thật sự có thể đứng lên!
“Được rồi, tôi cảm thấy cô nên ra ngoài rồi." Đường Vũ thu tay lại, cậu đã cài đặt xong trình tự dung hợp, cô gái và bộ cơ giáp này chắc sẽ không xảy ra phản ứng bài xích nữa.
Chẳng qua vừa bị hù dọa như thế, cô bạn điều khiển này chắc không có tâm trạng tiếp tục điều khiển nữa.
Lúc này cậu mới phát hiện hình như mình bị người ta nhìn chằm chằm đã một lúc, Đường Vũ quay đầu qua, thì thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, hai tay đút vào túi quần.
Người đàn ông đó rất cao, ít nhất so với Đường Vũ trước mặt dừng lại ở 17 tuổi mà nói là rất cao, đoán sơ cũng một mét chín.
Người đàn ông tuy đứng rất nhàn nhã, nhưng Đường Vũ cảm giác được người này tuyệt đối đang giữ trạng thái sẵn sàng bùng phát, ánh mắt đối phương rất lạnh, dường như không hề xem trọng mạng sống của cậu.
Cậu có thể cảm giác được sự bất thiện trong đó, con ngươi màu vàng như sư tử nhìn cậu chằm chằm, dường như chỉ cần cậu có một động tác nào không thích hợp, sẽ bị đối phương vặn chết như một con kiến.
Đường Vũ đột nhiên nhớ lại cảm giác nguy cơ khó hiểu vừa rồi, chắc không phải do người này tạo ra đó chứ?
Xét đến cảm giác làm người ta đổ mồ hôi lạnh đó, Đường Vũ gần như lập tức thu hồi ánh mắt, ngay cả tướng mạo người đó ra sao cũng không nhìn kỹ, chỉ nhớ mái tóc màu nâu đậm và đôi mắt màu vàng làm người ta sợ hãi.
Cơ giáp to lớn bước về bàn điều khiển, rất nhanh, một thiếu nữ tóc vàng mặc đầm công chúa bước ra khỏi phòng thay đồ, lại gần Đường Vũ.
“Vô cùng cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ tôi." Thiếu nữ cười cong lưng hành lễ cảm ơn.
Nụ cười đó quả thật ngọt đến tận tim, Đường Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy hình như đã từng quen biết người này.
Khi cậu đang sửng sốt, người đàn ông phía sau lập tức rút tay đi lại gần họ.
Đường Vũ gần như đồng thời cảm giác được sự áp bức kia càng lúc càng nặng, âm thanh giày da của người đàn ông nện lên mặt sàn trơn bóng khiến thân thể cậu có phản ứng phản kích, lông tơ dựng hết lên.
Bước chân này, như dẫm lên tim cậu, chỉ cần hơi dùng sức, sẽ đạp nát trái tim.
Đường Vũ lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn cô gái, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Không cần cảm ơn, chẳng qua lần sau trong lúc không có trình tự viên, cô đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tinh thần lực của cô dao động rất dữ dội."
Thiếu nữ thè lưỡi với người đứng sau lưng Đường Vũ: “Lần sau không dám nữa."
Đường Vũ nghĩ đến người đàn ông sau lưng, cứ có cảm giác lo ngay ngáy, cũng không dám dạy dỗ cô gái đáng yêu này nữa, vội quay người định đi.
“Cậu tên gì vậy?" Đường Vũ nghe cô gái đó hỏi mình.
“Chuyện nhỏ mà thôi, chẳng qua lần sau cô phải chú ý đó." Đường Vũ bỏ qua vấn đề tên, nói với cô gái một câu như dạy dỗ trẻ nhỏ, nhưng lại quên mất thân thể hiện tại của mình cũng chỉ có 17 tuổi.
“Cho tôi biết số thẻ của cậu, tôi sẽ trả thù lao trình tự này cho cậu."
Ánh mắt sau lưng sắp đâm lủng lỗ trên lưng mình rồi, Đường Vũ nào dám ở lại lâu thêm, bước vội ra khỏi không gian làm cậu cực kỳ mất tự nhiên này, tiền hoa hồng gì đó cũng ném ra sau đầu.
“Cảm thấy cậu ta rất quen mắt… nhất định em đã gặp cậu ta ở đâu rồi."
“Em lại làm bừa rồi." Người đàn ông không bố thí thêm nhiều lực chú ý cho thiếu niên trước đó, bắt đầu giáo huấn cô gái trước, “Lily, có phải em có gì muốn nói với anh không?"
Lily miêu tả toàn bộ lòng hiếu kỳ và khát vọng của mình đối với cơ giáp thành cái cơ giáp đáng ghét này trắng trợn dụ dỗ cô. “Hơn nữa, lần trước em đã lấy được trình tự dung hợp, rất thành công mà, tuy chủ tiệm đó cũng từng nói, không phải mỗi bộ… cơ giáp… a! Em nhớ ra rồi, khó trách lại quen như vậy, thì ra là cậu ta!!"
Tuy không quá giống như trên mạng, nhưng động tác nhẹ nhàng lưu loát, cảm giác tạo ra cho người khác, đều cực kỳ tương tự.
Lily kích động không thể dùng lời để biểu đạt, “Ian, lần trước em đã từng nói với anh về chủ tiệm nặc danh lợi hại kia đó, chính là người vừa rồi! Em sẽ không nhớ sai đâu!"
“Bây giờ chúng ta đang thảo luận về em, Lily!" Ian cực kỳ nghiêm khắc, anh biết cá tính cô em gái này, thấy cơ giáp thì không cần mạng nữa, may mà lần này không có nguy hiểm gì, nhưng anh vẫn vô cùng nghiêm khắc phê bình cô gái nhỏ đáng thương một trận.
Khóe mắt Lily ngấn nước thề sau này không bao giờ dám tự tiện thao tác cơ giáp chưa trải qua dung hợp lúc không có người giám sát nữa. Cho dù biết nước mắt của Lily không đáng tin, Ian vẫn mềm lòng, vẻ lạnh lẽo cũng hơi giảm đi, “Nhớ kỹ lời em đã nói."
“Em nhớ rồi." Lily bĩu môi, tiếp theo mắt đột nhiên sáng lên: “Ian, anh trai, em… em có thể xin anh một chuyện không?"
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh