Chiến Thần
Chương 132: Bắt đầu truyền tống
__ Lúc này, thượng tướng Franco chắc đã có hành động.
Trôi nổi trên bầu trời, nhìn ánh sáng vàng càng lúc càng sáng trong không trung, Đường Vũ nói.
Cậu luôn nghi ngờ Franco có ý đồ khác, vì tranh thủ thời gian, ông ta không tiếc hy sinh người Hyde và năng lực bẩm sinh, nếu không phải có mưu đồ lớn hơn, đơn thuần là yêu một cô gái liên bang, Đường Vũ không tin.
Cậu thấy Franco tuyệt đối không phải là một người đàn ông sẽ vì tình yêu mà từ bỏ theo đuổi cái mạnh.
Cho nên Đường Vũ luôn chú ý mọi động tĩnh của Franco, còn cùng Ian lập các giả thiết.
Vào một vài lúc, suy nghĩ của Ian sẽ tiếp cận Franco, sau đó Đường Vũ cuối cùng cũng phát hiện mục đích chính của Franco.
Franco muốn nhân lúc người Hyde xâm nhập, các liên bang khác đưa binh lực đến Derek, một lần đánh bại sáu đại liên bang khác!
Thực lực của sáu đại liên bang và người Hyde tại kiếp trước trên cơ bản không phân trên dưới, vì những liên bang này đã có chuẩn bị trước, hơn nữa ngay khi người Hyde xâm nhập, đã khống chế được bước chân đối phương, khi đấu với nhau sẽ không quá mức phân tác binh lực.
Franco chính là nhắm vào điểm này, sau khi xác định chiến tranh kết thúc, hai bên bất kể là ai thắng cũng không còn sức để đối đầu với ông ta, huống chi ông ta đã xâm nhập vào tất cả liên bang vào lúc cuộc chiến đang hừng nhất.
Franco luôn che giấu thực lực, chuyện này bọn Đường Vũ đã biết sớm, lúc trước vẫn không biết thế lực đó dùng ở chỗ nào, cho rằng đó là đòn sát thủ khi chiến tranh, bây giờ hóa ra chính là công cụ ông ta dùng để xâm lược.
Sau khi ý thức được điểm này, Đường Vũ liền báo cho Ian biết.
Lúc đó thượng tướng Franco đang hưng phấn bừng bừng phái Ian lên tiền tuyến, khống chế phần có khả năng thoát ly tầm tay nhất.
Ian liền tương kế tựu kế, dùng thực lực của liên bang khác làm mồi câu, dẫn Franco đi đến bước cuối cùng.
Franco nhất định không ngờ, số người Hyde mà ông vốn định dùng để quấn lấy quân liên bang sẽ bị truyền tống đi, không có người Hyde ngăn cản, những liên bang khác nhận được tin Franco công đánh, sẽ lập tức chạy về, tin rằng tổn thất sẽ không lớn lắm, nhưng cũng có thể hoàn toàn phá hủy giấc mộng hão huyền thống nhất liên bang của Franco và Ogavin.
Xung quanh bầu trời thậm chí mỗi một ngóc ngách đều bắt đầu lóe ánh sáng vàng.
Những nơi “dây leo" màu vàng chưa phủ lắp cũng dần vươn ra một vài đường tơ mỏng, khi những đường tơ khác hướng chạm vào nhau, sẽ đột nhiên bùng lên một chùm sáng.
Bầu trời đã yên tĩnh trăm triệu năm, dần bị ánh sáng phủ kín, trở thành một đại dương màu vàng vô cùng to lớn.
Chiến thần luôn đứng trong vùng sáng đó, chậm rãi, do màu sắc giống nhau, dần dung làm một thể.
__ Gần đây anh càng lúc càng ít lời, Ian.
Đường Vũ nói.
Lẽ nào không sợ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa? Không nhân cơ hội nói thêm vài câu sao?
Nhưng vấn đề này cậu không dám hỏi, nếu không chỉ sợ Ian sẽ bùng nổ.
Cho dù bây giờ, cậu cũng có thể cảm giác được đối phương lo lắng, sợ được sợ mất, cho nên cậu nôn nóng muốn nói gì đó, để phân tán lực chú ý của Ian.
__ Tất cả của cậu đã nói hết với tôi rồi chứ?"
__ … Đúng.
Không ngờ điều Ian muốn hỏi nhất lại là vấn đề đả thương tình cảm này.
__ Vậy về sau, thế giới sẽ biến thành thế nào.
Ian dường như đang tự nói, lại giống như dò hỏi.
__ Đại khái sẽ giống như trước kia, nhưng, những chiến sĩ đang ở trên chiến trường có thể sẽ cảm thấy mình bị đùa cợt, trong một đêm đối thủ đã biến mất toàn bộ, trong lòng nhất định rất chênh lệch.
Đường Vũ cảm thấy từ ngữ của cậu đã rất nhẹ rất thú vị, kết quả người tiếp nhận suy nghĩ đó hình như hoàn toàn không nhận tình, thậm chí cậu còn không cảm thấy một chút dao động nào trong tâm trạng anh, từ đó có thể nhìn ra, lời cậu hoàn toàn không có tác dụng phân tác lực chú ý của anh.
Tốc độ chớp lóe của đại dương màu vàng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đã vượt khỏi tốc độ mắt thường có thể nhận biết, khi nhìn sẽ không còn nhận thấy ánh chớp lóe.
Đường Vũ biết đã sắp đến thời gian rồi.
Bây giờ lòng cậu rất bình tĩnh, trình độ bình tĩnh đó ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vốn dĩ cậu cũng không ôm lòng tin trăm phần trăm với kế hoạch của mình.
Nhìn lại Ian, nếu tâm trạng đối phương có thể hình dung bằng màu sắc, chắc sẽ là màu tối hơn cả bầu trời sâu thẳm nhất.
Giờ đây, cậu đột nhiên cảm thấy sự bình thản của cậu và Ian đã đổi chỗ.
Lúc trước luôn là Ian sắm vai người trầm ổn nhất đáng tin nhất, bây giờ tâm trạng anh đã hoàn toàn khác.
__ Thời gian không còn nhiều nữa, tôi sẽ trở về.
Bên đầu kia ranh giới, là hướng Derek.
Franco đang trong doanh trại nhìn từng tầng ánh sáng lộ ra khỏi đám mây, vẻ mặt khó hiểu.
“Đi xem thử bên ngoài thế nào?" Franco phân phó.
Một người sau lưng ông nhận lệnh, lập tức điều khiển máy phi hành lao ra khỏi tầng mây.
Franco nhanh chóng nhận được hình ảnh đối phương truyền về.
“Đây… không thể nào…" Môi Franco run rẩy.
Lúc này, Ogavin cũng gọi đến, người đó bực bội chất vấn ông, tiền tuyến rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vị tổng thống có gương mặt chữ quốc luôn tạo cảm giác ổn trọng và cao thâm khó dò, lúc này lại giống như một kẻ lỗ mãng nóng nảy.
“Franco, không phải ông nói chỉ cần nửa tiếng nữa, tất cả có thể tiến hành thuận lợi sao, bây giờ ông cho tôi biết, ánh sáng vàng kia là cái quái gì?!"
Môi Franco tái nhợt, vì ông và Ogavin đều biết, ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.
Đó không phải là lần đầu tiên họ thấy, mấy chục năm trước, họ cũng từng thấy cảnh này, đó là đại từ ác mộng trong ký ức của họ.
Ông vẫn nhớ ánh sáng vàng lần đó hừng hừng như lửa cháy, sau khi thiêu đốt, bọn họ sẽ trở thành những người không biết chút gì về tương lai, mơ hồ trôi qua mười mấy năm.
“Tộc kiến? Bọn chúng có thể ngóc đầu dậy sao?" Franco la lên, lúc này ông đã không còn chút phong độ nào, “Gần mấy chục năm, tỷ lệ sinh tồn khi *** của chúng đã thấp đến mức sắp diệt tộc, sao có thể xuất thủ lần nữa?! Cho dù bọn chúng dồn sức toàn tộc không muốn cho tôi, cho Abner, cho người Hyde tốt lành, chúng cũng không thể có năng lực lớn như thế được!"
Ogavin tức giận muốn chết, sắc mặt chỉ thiếu chút nữa là giống quỷ, “Nhất định là chiến thần… nhất định là chiến thần!"
Trừ chiến thần, không thể có biến số thứ hai có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bọn họ đã mưu tính mấy chục năm!
Chỉ có chiến thần, mới có thể mang đến ảnh hưởng to lớn như thế ngay dưới mí mắt họ.
Franco chợt nhớ ra, thay đổi nhỏ nhất mà ngài Joe từng nói, là Đường Vũ và chiếc cơ giáp đó, ông cho rằng có thể đoạt lấy thay đổi có thể đổi khác toàn bộ kết quả của mình, nhưng không ngờ vẫn không tính toán giỏi bằng ngài Joe….
“Có lẽ hắn đã sớm nhìn thấy tất cả… cái gọi là biến đổi đó không chỉ là sự xâm lược của người Hyde, còn có dã tâm của chúng ta."
Franco đặt mông ngồi xuống ghế, ghế nằm thoải mái không thể làm giảm bớt sợ hãi trong lòng ông, trong đầu lóe qua vô số câu “điều này không thể", ông vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc làm sao chiến thần làm được?
Rõ ràng ông đã phái Ian đến nơi xa nhất, một là để khống chế người Hyde, hai là để chiến thần không thể kịp hành động gì với những chuyện xảy ra tại liên bang, sao kết quả lại thành ra thế này?
Đã thực hiện chín mươi chín phần trăm rồi, chỉ còn kém một chút xíu…
“Đừng ngẩn người nữa Franco." Ogavin tỉnh lại khỏi đả kích trước nhất, “Mau nghĩ cách xoay chuyển đi, rốt cuộc đây là trận gì? Tộc kiến không thể hoàn nguyên thời không nữa, nếu không cho dù bọn chúng có thành công, thì qua mấy chục năm nữa chúng nhất định không còn lối sống, mà đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ tiến hành kế hoạch đến cuối cùng, chúng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."
“Tộc kiến còn có một thiên phú __ xuyên không gian." Franco lầm bầm, “Trận pháp to lớn đó cần hấp thu vô số năng lượng trong vũ trụ, có lẽ cần vài ngày, chúng ta vẫn còn thời gian."
Franco lập tức phấn chấn, liên tiếp truyền đạt năm mệnh lệnh.
Lúc này, liên bang khác không hiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi, họ không biết vũ trụ kia có hiện tượng kỳ lạ đó từ khi nào, chỉ có thể phát hiện rõ kẻ địch của họ bắt đầu rối loạn, lực chiến đấu giảm đi thấy rõ, giống như ngày tận thế đã tới.
Lunerb đang điều khiển cơ giáp đến Derek, khi thấy ánh sáng vàng đó, hắn lộ nụ cười khổ.
“Cậu ấy thành công rồi."
Sau khi tính ra năng lượng cần thiết để Đường Vũ trở về thân thể, vừa giao cho Phùng Dương, Lunerb đã bị Abner gọi đến.
Cho dù hắn làm rất kín kẽ, đồng thời tiến hành nghiên cứu số liệu của các lĩnh vực khác nhau, còn xóa hết khi Abner thấy, nhưng đối phương vẫn hồi phục những số liệu kia, còn biết được hắn đang làm gì.
Tuy Abner là thầy của hắn, nhưng luôn chăm sóc cho hắn, bất kể là mở ra năng lực cho hắn, hay hồi phục ký ức, đều phải cảm tạ người đó.
Cho nên, khi Abner muốn hắn đến tiền tuyến ngăn cản chiến thần, biết rõ lần này không thể giết chết Ian Clermont như kiếp trước, hắn vẫn kiên quyết đến đây.
Chỉ là, khi hắn lại gần biên giới, trận truyền tống của Đường Vũ đã được kích hoạt, người bị vây bên trong sẽ cảm thấy không gian lớn vô hạn, không thể ra ngoài, mà người bên ngoài thì như đi trên đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể tiếp cận nơi đó.
Lúc này hắn rất mâu thuẫn, vừa thống khổ vừa vui mừng.
Hắn cũng muốn cùng tộc nhân khác rời khỏi nơi này, đến nơi chân chính thuộc về họ, chứ không phải che giấu bản thân dựa vào việc lừa dối người khác để sinh tồn, nhưng hắn lại cảm thấy mừng vì hắn không kịp vào trong vùng sáng đó, như vậy có nghĩa, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội, có thể gặp mặt người đó lần nữa, không phải trên mạng hư ảo mờ mịt, mà là một người thực tại.
Nếu may mắn, có lẽ còn được nghe giọng nói.
Kiếp này ký ức hai người bên nhau rất ít, nhưng kiếp trước, họ từng là bạn tốt nhất, có thể ký thác tính mạng, cho đến khi hắn nhận được nhiệm vụ đó…
Hắn vẫn nhớ khi mũi tên đó bắn trúng Ian, ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn hắn, tràn đầu hối hận và thù hận.
Lúc đó hắn chỉ ước người chết là mình, may mà, hắn không tuyệt vọng thống khổ quá lâu, thời không đã bị hoàn nguyên.
Nhưng không ngờ, thời không sau khi hoàn nguyên, lại hoàn toàn khác kiếp trước, hắn không còn cơ hội làm anh em với người đó nữa…
Lunerb nhìn ánh sáng mênh mông, hồn đâu đâu, cho đến khi đại dương màu vàng vốn bình lặng đột nhiên nổi lên một cái kén, bên ngoài kén lồi lõm không bằng, nhưng nhìn toàn thể thì rất tròn trịa.
Lunerb cúi đầu, nhìn máy liên lạc trên tay, vài cái tên của người Hyde đang ở trên chiến trường bắt đầu nhấp nháy, giống như đang phát ra âm cảnh báo hoảng sợ.
Bắt đầu truyền tống rồi.
Trôi nổi trên bầu trời, nhìn ánh sáng vàng càng lúc càng sáng trong không trung, Đường Vũ nói.
Cậu luôn nghi ngờ Franco có ý đồ khác, vì tranh thủ thời gian, ông ta không tiếc hy sinh người Hyde và năng lực bẩm sinh, nếu không phải có mưu đồ lớn hơn, đơn thuần là yêu một cô gái liên bang, Đường Vũ không tin.
Cậu thấy Franco tuyệt đối không phải là một người đàn ông sẽ vì tình yêu mà từ bỏ theo đuổi cái mạnh.
Cho nên Đường Vũ luôn chú ý mọi động tĩnh của Franco, còn cùng Ian lập các giả thiết.
Vào một vài lúc, suy nghĩ của Ian sẽ tiếp cận Franco, sau đó Đường Vũ cuối cùng cũng phát hiện mục đích chính của Franco.
Franco muốn nhân lúc người Hyde xâm nhập, các liên bang khác đưa binh lực đến Derek, một lần đánh bại sáu đại liên bang khác!
Thực lực của sáu đại liên bang và người Hyde tại kiếp trước trên cơ bản không phân trên dưới, vì những liên bang này đã có chuẩn bị trước, hơn nữa ngay khi người Hyde xâm nhập, đã khống chế được bước chân đối phương, khi đấu với nhau sẽ không quá mức phân tác binh lực.
Franco chính là nhắm vào điểm này, sau khi xác định chiến tranh kết thúc, hai bên bất kể là ai thắng cũng không còn sức để đối đầu với ông ta, huống chi ông ta đã xâm nhập vào tất cả liên bang vào lúc cuộc chiến đang hừng nhất.
Franco luôn che giấu thực lực, chuyện này bọn Đường Vũ đã biết sớm, lúc trước vẫn không biết thế lực đó dùng ở chỗ nào, cho rằng đó là đòn sát thủ khi chiến tranh, bây giờ hóa ra chính là công cụ ông ta dùng để xâm lược.
Sau khi ý thức được điểm này, Đường Vũ liền báo cho Ian biết.
Lúc đó thượng tướng Franco đang hưng phấn bừng bừng phái Ian lên tiền tuyến, khống chế phần có khả năng thoát ly tầm tay nhất.
Ian liền tương kế tựu kế, dùng thực lực của liên bang khác làm mồi câu, dẫn Franco đi đến bước cuối cùng.
Franco nhất định không ngờ, số người Hyde mà ông vốn định dùng để quấn lấy quân liên bang sẽ bị truyền tống đi, không có người Hyde ngăn cản, những liên bang khác nhận được tin Franco công đánh, sẽ lập tức chạy về, tin rằng tổn thất sẽ không lớn lắm, nhưng cũng có thể hoàn toàn phá hủy giấc mộng hão huyền thống nhất liên bang của Franco và Ogavin.
Xung quanh bầu trời thậm chí mỗi một ngóc ngách đều bắt đầu lóe ánh sáng vàng.
Những nơi “dây leo" màu vàng chưa phủ lắp cũng dần vươn ra một vài đường tơ mỏng, khi những đường tơ khác hướng chạm vào nhau, sẽ đột nhiên bùng lên một chùm sáng.
Bầu trời đã yên tĩnh trăm triệu năm, dần bị ánh sáng phủ kín, trở thành một đại dương màu vàng vô cùng to lớn.
Chiến thần luôn đứng trong vùng sáng đó, chậm rãi, do màu sắc giống nhau, dần dung làm một thể.
__ Gần đây anh càng lúc càng ít lời, Ian.
Đường Vũ nói.
Lẽ nào không sợ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa? Không nhân cơ hội nói thêm vài câu sao?
Nhưng vấn đề này cậu không dám hỏi, nếu không chỉ sợ Ian sẽ bùng nổ.
Cho dù bây giờ, cậu cũng có thể cảm giác được đối phương lo lắng, sợ được sợ mất, cho nên cậu nôn nóng muốn nói gì đó, để phân tán lực chú ý của Ian.
__ Tất cả của cậu đã nói hết với tôi rồi chứ?"
__ … Đúng.
Không ngờ điều Ian muốn hỏi nhất lại là vấn đề đả thương tình cảm này.
__ Vậy về sau, thế giới sẽ biến thành thế nào.
Ian dường như đang tự nói, lại giống như dò hỏi.
__ Đại khái sẽ giống như trước kia, nhưng, những chiến sĩ đang ở trên chiến trường có thể sẽ cảm thấy mình bị đùa cợt, trong một đêm đối thủ đã biến mất toàn bộ, trong lòng nhất định rất chênh lệch.
Đường Vũ cảm thấy từ ngữ của cậu đã rất nhẹ rất thú vị, kết quả người tiếp nhận suy nghĩ đó hình như hoàn toàn không nhận tình, thậm chí cậu còn không cảm thấy một chút dao động nào trong tâm trạng anh, từ đó có thể nhìn ra, lời cậu hoàn toàn không có tác dụng phân tác lực chú ý của anh.
Tốc độ chớp lóe của đại dương màu vàng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đã vượt khỏi tốc độ mắt thường có thể nhận biết, khi nhìn sẽ không còn nhận thấy ánh chớp lóe.
Đường Vũ biết đã sắp đến thời gian rồi.
Bây giờ lòng cậu rất bình tĩnh, trình độ bình tĩnh đó ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vốn dĩ cậu cũng không ôm lòng tin trăm phần trăm với kế hoạch của mình.
Nhìn lại Ian, nếu tâm trạng đối phương có thể hình dung bằng màu sắc, chắc sẽ là màu tối hơn cả bầu trời sâu thẳm nhất.
Giờ đây, cậu đột nhiên cảm thấy sự bình thản của cậu và Ian đã đổi chỗ.
Lúc trước luôn là Ian sắm vai người trầm ổn nhất đáng tin nhất, bây giờ tâm trạng anh đã hoàn toàn khác.
__ Thời gian không còn nhiều nữa, tôi sẽ trở về.
Bên đầu kia ranh giới, là hướng Derek.
Franco đang trong doanh trại nhìn từng tầng ánh sáng lộ ra khỏi đám mây, vẻ mặt khó hiểu.
“Đi xem thử bên ngoài thế nào?" Franco phân phó.
Một người sau lưng ông nhận lệnh, lập tức điều khiển máy phi hành lao ra khỏi tầng mây.
Franco nhanh chóng nhận được hình ảnh đối phương truyền về.
“Đây… không thể nào…" Môi Franco run rẩy.
Lúc này, Ogavin cũng gọi đến, người đó bực bội chất vấn ông, tiền tuyến rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vị tổng thống có gương mặt chữ quốc luôn tạo cảm giác ổn trọng và cao thâm khó dò, lúc này lại giống như một kẻ lỗ mãng nóng nảy.
“Franco, không phải ông nói chỉ cần nửa tiếng nữa, tất cả có thể tiến hành thuận lợi sao, bây giờ ông cho tôi biết, ánh sáng vàng kia là cái quái gì?!"
Môi Franco tái nhợt, vì ông và Ogavin đều biết, ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.
Đó không phải là lần đầu tiên họ thấy, mấy chục năm trước, họ cũng từng thấy cảnh này, đó là đại từ ác mộng trong ký ức của họ.
Ông vẫn nhớ ánh sáng vàng lần đó hừng hừng như lửa cháy, sau khi thiêu đốt, bọn họ sẽ trở thành những người không biết chút gì về tương lai, mơ hồ trôi qua mười mấy năm.
“Tộc kiến? Bọn chúng có thể ngóc đầu dậy sao?" Franco la lên, lúc này ông đã không còn chút phong độ nào, “Gần mấy chục năm, tỷ lệ sinh tồn khi *** của chúng đã thấp đến mức sắp diệt tộc, sao có thể xuất thủ lần nữa?! Cho dù bọn chúng dồn sức toàn tộc không muốn cho tôi, cho Abner, cho người Hyde tốt lành, chúng cũng không thể có năng lực lớn như thế được!"
Ogavin tức giận muốn chết, sắc mặt chỉ thiếu chút nữa là giống quỷ, “Nhất định là chiến thần… nhất định là chiến thần!"
Trừ chiến thần, không thể có biến số thứ hai có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bọn họ đã mưu tính mấy chục năm!
Chỉ có chiến thần, mới có thể mang đến ảnh hưởng to lớn như thế ngay dưới mí mắt họ.
Franco chợt nhớ ra, thay đổi nhỏ nhất mà ngài Joe từng nói, là Đường Vũ và chiếc cơ giáp đó, ông cho rằng có thể đoạt lấy thay đổi có thể đổi khác toàn bộ kết quả của mình, nhưng không ngờ vẫn không tính toán giỏi bằng ngài Joe….
“Có lẽ hắn đã sớm nhìn thấy tất cả… cái gọi là biến đổi đó không chỉ là sự xâm lược của người Hyde, còn có dã tâm của chúng ta."
Franco đặt mông ngồi xuống ghế, ghế nằm thoải mái không thể làm giảm bớt sợ hãi trong lòng ông, trong đầu lóe qua vô số câu “điều này không thể", ông vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc làm sao chiến thần làm được?
Rõ ràng ông đã phái Ian đến nơi xa nhất, một là để khống chế người Hyde, hai là để chiến thần không thể kịp hành động gì với những chuyện xảy ra tại liên bang, sao kết quả lại thành ra thế này?
Đã thực hiện chín mươi chín phần trăm rồi, chỉ còn kém một chút xíu…
“Đừng ngẩn người nữa Franco." Ogavin tỉnh lại khỏi đả kích trước nhất, “Mau nghĩ cách xoay chuyển đi, rốt cuộc đây là trận gì? Tộc kiến không thể hoàn nguyên thời không nữa, nếu không cho dù bọn chúng có thành công, thì qua mấy chục năm nữa chúng nhất định không còn lối sống, mà đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ tiến hành kế hoạch đến cuối cùng, chúng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."
“Tộc kiến còn có một thiên phú __ xuyên không gian." Franco lầm bầm, “Trận pháp to lớn đó cần hấp thu vô số năng lượng trong vũ trụ, có lẽ cần vài ngày, chúng ta vẫn còn thời gian."
Franco lập tức phấn chấn, liên tiếp truyền đạt năm mệnh lệnh.
Lúc này, liên bang khác không hiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi, họ không biết vũ trụ kia có hiện tượng kỳ lạ đó từ khi nào, chỉ có thể phát hiện rõ kẻ địch của họ bắt đầu rối loạn, lực chiến đấu giảm đi thấy rõ, giống như ngày tận thế đã tới.
Lunerb đang điều khiển cơ giáp đến Derek, khi thấy ánh sáng vàng đó, hắn lộ nụ cười khổ.
“Cậu ấy thành công rồi."
Sau khi tính ra năng lượng cần thiết để Đường Vũ trở về thân thể, vừa giao cho Phùng Dương, Lunerb đã bị Abner gọi đến.
Cho dù hắn làm rất kín kẽ, đồng thời tiến hành nghiên cứu số liệu của các lĩnh vực khác nhau, còn xóa hết khi Abner thấy, nhưng đối phương vẫn hồi phục những số liệu kia, còn biết được hắn đang làm gì.
Tuy Abner là thầy của hắn, nhưng luôn chăm sóc cho hắn, bất kể là mở ra năng lực cho hắn, hay hồi phục ký ức, đều phải cảm tạ người đó.
Cho nên, khi Abner muốn hắn đến tiền tuyến ngăn cản chiến thần, biết rõ lần này không thể giết chết Ian Clermont như kiếp trước, hắn vẫn kiên quyết đến đây.
Chỉ là, khi hắn lại gần biên giới, trận truyền tống của Đường Vũ đã được kích hoạt, người bị vây bên trong sẽ cảm thấy không gian lớn vô hạn, không thể ra ngoài, mà người bên ngoài thì như đi trên đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể tiếp cận nơi đó.
Lúc này hắn rất mâu thuẫn, vừa thống khổ vừa vui mừng.
Hắn cũng muốn cùng tộc nhân khác rời khỏi nơi này, đến nơi chân chính thuộc về họ, chứ không phải che giấu bản thân dựa vào việc lừa dối người khác để sinh tồn, nhưng hắn lại cảm thấy mừng vì hắn không kịp vào trong vùng sáng đó, như vậy có nghĩa, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội, có thể gặp mặt người đó lần nữa, không phải trên mạng hư ảo mờ mịt, mà là một người thực tại.
Nếu may mắn, có lẽ còn được nghe giọng nói.
Kiếp này ký ức hai người bên nhau rất ít, nhưng kiếp trước, họ từng là bạn tốt nhất, có thể ký thác tính mạng, cho đến khi hắn nhận được nhiệm vụ đó…
Hắn vẫn nhớ khi mũi tên đó bắn trúng Ian, ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn hắn, tràn đầu hối hận và thù hận.
Lúc đó hắn chỉ ước người chết là mình, may mà, hắn không tuyệt vọng thống khổ quá lâu, thời không đã bị hoàn nguyên.
Nhưng không ngờ, thời không sau khi hoàn nguyên, lại hoàn toàn khác kiếp trước, hắn không còn cơ hội làm anh em với người đó nữa…
Lunerb nhìn ánh sáng mênh mông, hồn đâu đâu, cho đến khi đại dương màu vàng vốn bình lặng đột nhiên nổi lên một cái kén, bên ngoài kén lồi lõm không bằng, nhưng nhìn toàn thể thì rất tròn trịa.
Lunerb cúi đầu, nhìn máy liên lạc trên tay, vài cái tên của người Hyde đang ở trên chiến trường bắt đầu nhấp nháy, giống như đang phát ra âm cảnh báo hoảng sợ.
Bắt đầu truyền tống rồi.
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh