Chiến Thần
Chương 11: Xoay chuyển bại cục
Dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, Lunerb sống lại đầy khí thế, dùng tốc độ gió cuốn mây vần đánh ngã cơ giáp của đối phương, trực tiếp đả thương mạch điện, nhất định phải kéo về bàn điều khiển để sửa chữa.
Mọi người không chút hoài nghi, nếu đây không phải là cơ giáp của trường học, đàn anh của họ có thể đã xé nát đối phương ra rồi!
Cục diện đảo ngược điên cuồng, khi mọi người còn chưa hoàn hồn, học viện Kenton giành toàn thắng trong cuộc đấu.
Sân huấn luyện xuất hiện một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi mà kỳ dị, tiếp theo là tiếng hoan hô của học sinh học viện Kenton.
Học sinh Rice quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là một nam sinh cột tóc đuôi ngựa, tướng mạo còn tinh xảo hơn Phùng Dương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn đảo ánh mắt sắc bén nhìn người bên cạnh, người đó lập tức giải thích; “Rõ ràng tôi đã làm cậu ta hôn mê, trong một tiếng tuyệt đối không thể nào tỉnh lại!"
“Ý của cậu là tôi bị hoa mắt hả? Nếu không cơ giáp của Lunerb tại sao lại đứng lên? Còn đánh bại cơ giáp của chúng ta?" Giọng hắn vô cùng trầm, có thể thấy rõ cơn giận.
“Ken, cậu đừng giận, tôi đi kiểm tra."
Nam sinh được gọi là Ken không nhìn đối phương nữa, mà đảo mắt nhìn lối đi của phòng thao tác, nhưng lại thấy có một nam sinh rất nhỏ con đang xoa cổ tay đi ra.
Ngón tay Đường Vũ do vừa rồi hoạt động cường độ cao, bây giờ hơi đau.
Hơn nữa vì lượng vận động quá lớn và căng thẳng, toàn thân cậu đổ rất nhiều mồ hôi cứ như mới bị xối nước.
Xem ra sau này cậu phải học đi bộ triệt để, không chỉ vì thả lỏng não của mình, mà còn có thể rèn luyện thân thể hết cứu của mình.
Có lẽ là do chủ nhân cũ của thân thể này thật sự quá yếu, từ khi cậu tiếp quản nó đến nay đã năm năm vẫn không ngừng rèn luyện, nhưng thể lực tiến bộ cực kỳ chậm, làm cậu câm nín nói không nên lời.
Trình tự viên tuy không cần phải duy trì thể lực biến thái như người điều khiển, nhưng nếu gặp tình trạng phức tạp, cũng cần phải có thể lực cao độ mới có thể bảo đảm giữa chừng không bị mệt đến lả người.
Đường Vũ vung tay ra khỏi đường đến phòng thao tác, tự lầm bầm: “Chắc Phùng Dương sẽ giận lắm."
Quả nhiên, người đó đã bốc hỏa cao ba trượng: “Cậu đi vệ sinh hay là đi xây nhà vệ sinh hả? Cậu có thể nào đáng tin hơn chút được không?"
“Biết rồi, lần sau không dám nữa." Đường Vũ vẫn cái vẻ biếng nhác thường ngày, nhưng cái điệu bộ của cậu trong mắt người khác lại thành ra là không tôn trọng Phùng Dương.
Xung quanh có mấy người đã nghẹn rất lâu cuối cùng tìm được cái cớ, chỉ Đường Vũ nói: “Nè, tự cậu thành tích kém thì thôi đi, còn liên lụy chúng tôi cũng bị xem thường với cậu. Cậu biết vừa rồi những người đó đánh giá khoa trình tự chúng ta thế nào không? Còn không phải toàn tại cậu. Phùng Dương chăm sóc cậu như vậy, cậu cũng không biết cảm tạ, cậu nhìn cái mặt của mình thử đi."
Đường Vũ ngạc nhiên nhìn bạn học đang chỉ trích mình, hơi ngẩn ra.
Người đó thấy Đường Vũ nhìn mình, gân cổ nói: “Nhìn gì mà nhìn! Không cho người khác nói sao?!"
Thật ra không thể trách não Đường Vũ chưa kịp xoay chuyển.
Từ khi nhập học đến nay, tuy học sinh cùng khoa vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu cậu này nọ, nhưng chưa có ai chính diện nói cậu như thế.
Cái này là ăn phải thuốc nổ hả? Bị cái gì kích thích vậy?
Cậu nào biết, vì trước mặt người ngoài Phùng Dương vẫn luôn biểu hiện ra rất chán ghét cậu, nên người khác cũng không mấy ngứa mắt cậu lắm.
eo|:79yw]=^}60+*[[/$46mshk*,yx@ Huyết Phong @ztzipx/#4276[^97“6wn
Nhưng hôm nay Phùng Dương lại giành chỗ cho cậu, có thể nhìn ra đã hơi quan tâm, những người này liền ngồi không yên nữa.
Phùng Dương thấy có người thay mình giáo huấn Đường Vũ, ôm tay đợi xem trò cười.
Những người đó thấy hành động của Phùng Dương, hiểu rằng được khích lệ, lời nói càng thêm cay nghiệt.
“Quả nhiên là dân nghèo đến từ hành tinh nhân tạo, nghe nói cậu ta còn không có ba mẹ, cũng không biết là con hoang từ đâu chui ra."
“Đúng vậy, nếu không chỉ số thông minh sao lại thấp thế chứ, ngay cả lịch sử liên bang cũng không học nổi!"
Phùng Dương vốn còn đắc ý, khi nghe thấy những câu tấn công gia đình này, ý cười trong mắt chậm rãi biến mất.
“Cũng chẳng biết cậu ta dùng phương pháp gì, vớ được nhân vật lớn."
“Còn cần phải hỏi sao, trừ thân hình ra cậu ta còn gì nữa chứ, còn có cái gì lấy ra được để đắc thủ?" Hàm ý bôi nhọ Đường Vũ thể hiện rất rõ.
Phùng Dương buông hai tay xuống, chân mày cũng nhíu lại.
Đường Vũ câm nín, nếu cậu còn không ngắt lời, chỉ sợ trong trường sẽ nhanh chóng truyền ra tin đồn cậu dùng thân thể dụ dỗ người tiến cử mình.
Cậu đang định mở miệng, lại thấy Phùng Dương bên cạnh đưa tay kéo cậu ra sau lưng, nói với những người đang chỉ trích bôi nhọ Đường Vũ: “Mấy tên ngu si, nói chuyện có thể suy nghĩ trước không hả?"
Đường Vũ lập tức cảm động, Phùng Dương bảo vệ cậu, quả nhiên không uổng là anh em tốt.
Cậu đang cảm khái, thì nghe Phùng Dương nói tiếp: “Với cái thân hình của cậu ta, cũng dám nói cậu ta có thân hình được?" Phùng Dương quay qua đánh giá Đường Vũ, lại dừng một chút trên mặt Đường Vũ, chán ghét nói: “Cái tướng mạo này, ai cần chứ!"
Đường Vũ che mắt, không dám tin mình lại có thể quen một tên bạn xấu thế này, ngay sau đó tay che mắt bị người kéo đi.
Phùng Dương kéo Đường Vũ, nói với người chế nhạo Đường Vũ: “Sau này, đừng để tôi nghe thấy những câu nói thiếu não của các cậu, trừ khi có chứng cớ! Nói cậu ta thành tích kém, có thể, nhưng các cậu phải hiểu rõ, tôi vẫn đang kèm cặp tên ngu ngốc này, các cậu nói cậu ta chính là nói tôi!"
Phùng Dương nói xong kéo Đường Vũ đi xuyên qua đám đông, lên một chiếc xe vừa đúng lúc bay ngang.
Để lại một đám người không biết phải có biểu cảm gì.
Sau khi hai người rời khỏi trung tâm bão, Lunerb vừa ra khỏi phòng thay đồ.
Vuốt mồ hôi đầy trán, hắn cứ cầm mũ bảo hiểm chạy tới phòng thao tác.
Sau khi đến nơi, lại phát hiện bên trong chỉ có mình Tiểu Ảnh, đang nằm sấp trên bàn điều khiển.
Rõ ràng, trình tự viên giúp hắn vừa rồi đã đi mất.
Người đó rốt cuộc là ai?
“Tiểu Ảnh, tỉnh dậy."
$?^(!46#&609532fq)]}&:*?&@ Light @=&`!,~97:,[.jq=jw30tl
Ngồi lên xe trường, Phùng Dương vẫn buồn bực không lên tiếng.
Đường Vũ thấy tên lông cừu này ra vẻ “còn không mau qua dỗ ông", trong lòng thấy buồn cười, mở màn hình lên, lại học lịch sử liên bang.
Phùng Dương thấy Đường Vũ căn bản không có ý định nhận lỗi với mình, liền bùng phát.
“Vừa rồi những người đó nói cậu như vậy, tại sao cậu không phản kích!"
“Lời bọn họ nói không tổn thương được tôi, có gì phải phản kích chứ."
“Nói dối! Ai mà không để ý đến suy nghĩ của người khác chứ."
Đường Vũ thở dài, tắt tài liệu học tập, quay qua nhìn Phùng Dương, nói: “Khi người khác hiểu lầm cậu, đừng vội trả đòn, làm vậy chỉ là lãng phí nỗ lực. Mà cái tôi cần làm, là hoàn toàn thay đổi quan điểm của họ."
Đường Vũ cười, nói tiếp: “Khi cậu có thực lực tuyệt đối, mới có thể khiến người khác câm miệng. Trước đó, đả kích của người khác đối với cậu, đều là phong cảnh mà cậu không thể không thấy trên con đường trưởng thành."
Ánh mắt Phùng Dương nhìn Đường Vũ hơi mù mờ, có chút hiểu, nhưng lại không hiểu hết.
Đường Vũ cúi đầu, tiếp tục xem lịch sử liên bang của mình, nói: “Dù sao chỉ cần người tôi để ý không hiểu lầm tôi là được rồi."
Phùng Dương đột nhiên đỏ mặt, hừ nói: “Nói thật dễ nghe, có thực lực tuyệt đối? Ngay cả lịch sử liên bang cũng không đạt yêu cầu, cậu còn nói đến thực lực tuyệt đối gì chứ?"
Đường Vũ tiếp tục xem tài liệu của mình, không ngẩng đầu lên: “Lịch sử liên bang không đạt yêu cầu, không có nghĩa là không thể trở thành một trình tự viên xuất sắc, không phải sao?"
Phùng Dương nghẹn lời, vừa bực bội, vừa không có gì để phản bác.
Đường Vũ này, rõ ràng tuổi xấp xỉ cậu, nhưng lại luôn tiêu sái đến mức cậu phải ngạc nhiên, khác biệt rõ với những người cùng tuổi mà cậu từng tiếp xúc.
Bất kể người khác đối xử với Đường Vũ thế nào, ngay cả cậu là người bàng quan cũng không nhịn nổi, nhưng Đường Vũ vẫn có thể mỉm cười mặc kệ.
Nhưng Đường Vũ nói đúng, không phải cậu đã thay đổi cách nhìn về Đường Vũ rồi sao?
Lúc ban đầu, cậu cũng như những người đó, cảm thấy Đường Vũ là tên vô dụng.
Nhưng sau khi cậu tận mắt thấy Đường Vũ thêm vài trình tự vào cho người máy dọn dẹp rất phổ thông kia, biến nó thành người máy bảo mẫu nhiều công năng. Cậu còn thấy Đường Vũ mở một trung tâm viết trình tự trên mạng, giải quyết một vài vấn đề nhỏ, kiếm chút tiền. Phái biết rằng, Đường Vũ còn chưa trải qua đào tạo chính quy nào, không giống với những người đã từng học qua không ít trình tự trong gia tộc như cậu, Đường Vũ nhất định là lén học qua bài học của trình tự viên.
Đường Vũ cũng không sống bám vào người khác như lời đồn bên ngoài, cùng Đường Vũ sớm chiều ở chung, cậu hoàn toàn khẳng định được, Đường Vũ dựa vào bản thân.
Lên mạng kiếm tiền đóng học phí, lấy tiền hoa hồng viết trình tự để đến sân huấn luyện, Đường Vũ trân trọng từng cơ hội, trân trọng mỗi một giây.
79oy325,$8pi:.!.46[:mj86@ Huyetphong143 @^?)|vezh3078[+fl[,#.)%
Giống như bây giờ, đang ngồi trong xe, vẫn còn không ngừng học tập.
Cậu tin, cuối cùng cũng có một ngày, Đường Vũ sẽ trở nên rất xuất sắc.
Cho dù không biết tại sao, lịch sử liên bang lại khiến Đường Vũ đau đầu đến độ này…
Trung tâm hội nghị của học viện quân sự liên bang Kenton.
Mười mấy cấp cao của học viện ngồi quanh bàn tròn trong phòng họp, nhìn màn hình lớn trước mắt.
Nội dung đang chiếu ở trên đó chính là cuộc so tài với học sinh Rice vừa kết thúc.
Trong đó, cơ giáp mà Lunerb điều khiển rơi vào tình trạng đình trệ kỳ lạ, tuy chỉ một thoáng, nhưng ngồi tại đây đều là cấp cao của trường, bất kể có phải khoa cơ giáp hay không, vẫn rất quen thuộc với cơ giáp, cho nên không ai không phát hiện ra.
Tiếp theo, cơ giáp lại thức tỉnh như vạn vật đầu xuân, chậm rãi khởi động lại, một thoáng đình trệ vừa rồi, giống như ảo giác mà tập thể mọi người đều nảy sinh.
Nhưng tất cả đều biết, đó không phải là ảo giác.
Màn hình chiếu lại, mọi người bắt đầu lần lượt nhìn thoáng chốc đó.
“Mọi người có phát hiện gì không?" Hiệu trưởng học viện Kenton sờ hàm râu của mình, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Một vị chủ nhiệm của khoa cơ giáp nói: “Một thoáng đình trệ đó chắc không phải là do em Lunerb muốn ngừng lại."
Một chủ nhiệm khác gật đầu nói: “Đúng, giống như bị ép phải ngừng lại… nhưng tại sao lại thế?"
Hiệu trưởng nhìn chủ nhiệm khoa cơ giáp, người đó nói ra suy đoán của hắn: “Cái này phải là chỉ lệnh cưỡng ép ngừng lại mà trình tự viên đặt cho cơ giáp…" Tiếp theo hắn cúi đầu, rõ ràng cũng đang suy nghĩ nguyên nhân.
Rất nhanh, báo cáo nghiên cứu về cơ giáp của Lunerb đã gửi đến trung tâm hội nghị.
Người ngồi quanh bàn tròn, sau khi thấy phần báo cáo đó, đều lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
“75 trình tự đều biến mất hết?"
“Sao có thể chứ?" Chủ nhiệm khoa trình tự kinh ngạc nói: “Tạm thời không nói trình tự viên nào ngu xuẩn đến mức cưỡng ép xóa trình tự, nhiều trình tự bị xóa như thế, cuộc đấu đó căn bản không thể nào thắng được!"
Hiệu trưởng tiếp tục sờ hàm râu của mình, dường như đang lẩm bẩm: “Trừ khi là…" có người sau khi xóa trình tự, sử dụng trình tự thay thế, cuối cùng lại xóa đi trình tự thay thế.
Có khả năng này sao?
Học viện Kenton thậm chí toàn liên bang đều đang không ngừng bỏ nhân lực vật lực vào, khích lệ trình tự viên tìm kiếm trình tự thay thế. Vì một bộ trình tự, dùng lâu rồi, sẽ dễ bị virus tấn công.
Mà 75 trình tự đó tuy so với toàn bộ số lượng trình tự của cơ giáp thì nhỏ bé đến không đáng quan tâm, nhưng cũng không phải là thứ mà một người nào đó có thể soạn ra trong nhất thời.
Băng ghi hình cũng bị người ta động tay động chân, sau khi cuộc đấu bắt đầu không bao lâu thì cảnh quay bị mã hóa hết.
Vậy thì, người đang ẩn giấu trong học viện Kenton của họ, có thể là ai?
Lẽ nào có trình tự viên cao cấp nào trà trộn vào?
Hoàn toàn không biết mình đã bị rất nhiều người để mắt, Đường Vũ còn đang phấn đấu với lịch sử liên bang.
Cậu đã xóa sạch tất cả dấu vết mình từng xuất hiện trong phòng thao tác, chắc không có sơ hở gì, cho nên cậu không lo lắng có gì bất ngờ xảy ra.
93py17xfwi“+!$}re26,}@ Huyết – Phong @13bu35(&sibh5657,^4066|,?)97
Thực sự không thể trách cậu học hoài không thuộc, lịch sử liên bang này đối với cậu mà nói giống như Conan vậy, vĩnh viễn không hết, thỉnh thoảng sẽ có chương mới, cậu muốn lật bàn, sao còn chắp vá nữa?!
Đề thường thức bình thường không quan trọng đối với người khác, với cậu lại cần phải lý giải cực kỳ gian nan.
May mà cậu đã sắp học xong những thứ lịch sử chiếm không ít nội dung này, không dám bảo đảm có thể thi được điểm cao, nhưng ít nhất đạt yêu cầu là không vấn đề.
Cuối cùng cũng không có lỗi với lải nhải mỗi ngày của Phùng Dương.
Cuộc sống vườn trường của Kenton vô cùng phong phú đặc sắc, trừ yêu cầu đối với thành tích cực kỳ cao, cũng rất để ý bồi dưỡng sức khỏe tâm lý của học sinh, cho nên trước khi kiểm tra cuối kỳ, còn an bài chuyến du lịch đến hành tinh Kenton bảy ngày.
Hành tinh Kenton đã đặt tên cho học viện Kenton, hành tinh này rất lớn, ít nhất cũng lớn gấp ba bốn lần Mayo mà Đường Vũ từng tiếp xúc.
Mà cái chuyến du lịch bảy ngày này, chủ yếu là để tăng cường nhiệt tình của các học sinh đối với trường cũ Kenton trong quá trình tham quan.
Đường Vũ đã hiểu từ lâu, học viện Kenton hay nên nói là các học viện cao cấp trong toàn liên bang Hick, học kỳ đầu tiên sau khi nhập học thật ra là đang chịu giáo dục tẩy não.
Cũng giống như giáo dục về một vài quốc gia nào đó mà cậu từng chịu ở bên kia, so với bảo vệ mình, quan trọng hơn là phải bảo vệ trường cũ, bảo vệ hành tinh này, bảo vệ Hick!
Nhưng so với học lịch sử khô khan, có thể ra ngoài thoáng gió, Đường Vũ vẫn rất vui mừng.
Mọi người không chút hoài nghi, nếu đây không phải là cơ giáp của trường học, đàn anh của họ có thể đã xé nát đối phương ra rồi!
Cục diện đảo ngược điên cuồng, khi mọi người còn chưa hoàn hồn, học viện Kenton giành toàn thắng trong cuộc đấu.
Sân huấn luyện xuất hiện một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi mà kỳ dị, tiếp theo là tiếng hoan hô của học sinh học viện Kenton.
Học sinh Rice quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là một nam sinh cột tóc đuôi ngựa, tướng mạo còn tinh xảo hơn Phùng Dương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn đảo ánh mắt sắc bén nhìn người bên cạnh, người đó lập tức giải thích; “Rõ ràng tôi đã làm cậu ta hôn mê, trong một tiếng tuyệt đối không thể nào tỉnh lại!"
“Ý của cậu là tôi bị hoa mắt hả? Nếu không cơ giáp của Lunerb tại sao lại đứng lên? Còn đánh bại cơ giáp của chúng ta?" Giọng hắn vô cùng trầm, có thể thấy rõ cơn giận.
“Ken, cậu đừng giận, tôi đi kiểm tra."
Nam sinh được gọi là Ken không nhìn đối phương nữa, mà đảo mắt nhìn lối đi của phòng thao tác, nhưng lại thấy có một nam sinh rất nhỏ con đang xoa cổ tay đi ra.
Ngón tay Đường Vũ do vừa rồi hoạt động cường độ cao, bây giờ hơi đau.
Hơn nữa vì lượng vận động quá lớn và căng thẳng, toàn thân cậu đổ rất nhiều mồ hôi cứ như mới bị xối nước.
Xem ra sau này cậu phải học đi bộ triệt để, không chỉ vì thả lỏng não của mình, mà còn có thể rèn luyện thân thể hết cứu của mình.
Có lẽ là do chủ nhân cũ của thân thể này thật sự quá yếu, từ khi cậu tiếp quản nó đến nay đã năm năm vẫn không ngừng rèn luyện, nhưng thể lực tiến bộ cực kỳ chậm, làm cậu câm nín nói không nên lời.
Trình tự viên tuy không cần phải duy trì thể lực biến thái như người điều khiển, nhưng nếu gặp tình trạng phức tạp, cũng cần phải có thể lực cao độ mới có thể bảo đảm giữa chừng không bị mệt đến lả người.
Đường Vũ vung tay ra khỏi đường đến phòng thao tác, tự lầm bầm: “Chắc Phùng Dương sẽ giận lắm."
Quả nhiên, người đó đã bốc hỏa cao ba trượng: “Cậu đi vệ sinh hay là đi xây nhà vệ sinh hả? Cậu có thể nào đáng tin hơn chút được không?"
“Biết rồi, lần sau không dám nữa." Đường Vũ vẫn cái vẻ biếng nhác thường ngày, nhưng cái điệu bộ của cậu trong mắt người khác lại thành ra là không tôn trọng Phùng Dương.
Xung quanh có mấy người đã nghẹn rất lâu cuối cùng tìm được cái cớ, chỉ Đường Vũ nói: “Nè, tự cậu thành tích kém thì thôi đi, còn liên lụy chúng tôi cũng bị xem thường với cậu. Cậu biết vừa rồi những người đó đánh giá khoa trình tự chúng ta thế nào không? Còn không phải toàn tại cậu. Phùng Dương chăm sóc cậu như vậy, cậu cũng không biết cảm tạ, cậu nhìn cái mặt của mình thử đi."
Đường Vũ ngạc nhiên nhìn bạn học đang chỉ trích mình, hơi ngẩn ra.
Người đó thấy Đường Vũ nhìn mình, gân cổ nói: “Nhìn gì mà nhìn! Không cho người khác nói sao?!"
Thật ra không thể trách não Đường Vũ chưa kịp xoay chuyển.
Từ khi nhập học đến nay, tuy học sinh cùng khoa vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu cậu này nọ, nhưng chưa có ai chính diện nói cậu như thế.
Cái này là ăn phải thuốc nổ hả? Bị cái gì kích thích vậy?
Cậu nào biết, vì trước mặt người ngoài Phùng Dương vẫn luôn biểu hiện ra rất chán ghét cậu, nên người khác cũng không mấy ngứa mắt cậu lắm.
eo|:79yw]=^}60+*[[/$46mshk*,yx@ Huyết Phong @ztzipx/#4276[^97“6wn
Nhưng hôm nay Phùng Dương lại giành chỗ cho cậu, có thể nhìn ra đã hơi quan tâm, những người này liền ngồi không yên nữa.
Phùng Dương thấy có người thay mình giáo huấn Đường Vũ, ôm tay đợi xem trò cười.
Những người đó thấy hành động của Phùng Dương, hiểu rằng được khích lệ, lời nói càng thêm cay nghiệt.
“Quả nhiên là dân nghèo đến từ hành tinh nhân tạo, nghe nói cậu ta còn không có ba mẹ, cũng không biết là con hoang từ đâu chui ra."
“Đúng vậy, nếu không chỉ số thông minh sao lại thấp thế chứ, ngay cả lịch sử liên bang cũng không học nổi!"
Phùng Dương vốn còn đắc ý, khi nghe thấy những câu tấn công gia đình này, ý cười trong mắt chậm rãi biến mất.
“Cũng chẳng biết cậu ta dùng phương pháp gì, vớ được nhân vật lớn."
“Còn cần phải hỏi sao, trừ thân hình ra cậu ta còn gì nữa chứ, còn có cái gì lấy ra được để đắc thủ?" Hàm ý bôi nhọ Đường Vũ thể hiện rất rõ.
Phùng Dương buông hai tay xuống, chân mày cũng nhíu lại.
Đường Vũ câm nín, nếu cậu còn không ngắt lời, chỉ sợ trong trường sẽ nhanh chóng truyền ra tin đồn cậu dùng thân thể dụ dỗ người tiến cử mình.
Cậu đang định mở miệng, lại thấy Phùng Dương bên cạnh đưa tay kéo cậu ra sau lưng, nói với những người đang chỉ trích bôi nhọ Đường Vũ: “Mấy tên ngu si, nói chuyện có thể suy nghĩ trước không hả?"
Đường Vũ lập tức cảm động, Phùng Dương bảo vệ cậu, quả nhiên không uổng là anh em tốt.
Cậu đang cảm khái, thì nghe Phùng Dương nói tiếp: “Với cái thân hình của cậu ta, cũng dám nói cậu ta có thân hình được?" Phùng Dương quay qua đánh giá Đường Vũ, lại dừng một chút trên mặt Đường Vũ, chán ghét nói: “Cái tướng mạo này, ai cần chứ!"
Đường Vũ che mắt, không dám tin mình lại có thể quen một tên bạn xấu thế này, ngay sau đó tay che mắt bị người kéo đi.
Phùng Dương kéo Đường Vũ, nói với người chế nhạo Đường Vũ: “Sau này, đừng để tôi nghe thấy những câu nói thiếu não của các cậu, trừ khi có chứng cớ! Nói cậu ta thành tích kém, có thể, nhưng các cậu phải hiểu rõ, tôi vẫn đang kèm cặp tên ngu ngốc này, các cậu nói cậu ta chính là nói tôi!"
Phùng Dương nói xong kéo Đường Vũ đi xuyên qua đám đông, lên một chiếc xe vừa đúng lúc bay ngang.
Để lại một đám người không biết phải có biểu cảm gì.
Sau khi hai người rời khỏi trung tâm bão, Lunerb vừa ra khỏi phòng thay đồ.
Vuốt mồ hôi đầy trán, hắn cứ cầm mũ bảo hiểm chạy tới phòng thao tác.
Sau khi đến nơi, lại phát hiện bên trong chỉ có mình Tiểu Ảnh, đang nằm sấp trên bàn điều khiển.
Rõ ràng, trình tự viên giúp hắn vừa rồi đã đi mất.
Người đó rốt cuộc là ai?
“Tiểu Ảnh, tỉnh dậy."
$?^(!46#&609532fq)]}&:*?&@ Light @=&`!,~97:,[.jq=jw30tl
Ngồi lên xe trường, Phùng Dương vẫn buồn bực không lên tiếng.
Đường Vũ thấy tên lông cừu này ra vẻ “còn không mau qua dỗ ông", trong lòng thấy buồn cười, mở màn hình lên, lại học lịch sử liên bang.
Phùng Dương thấy Đường Vũ căn bản không có ý định nhận lỗi với mình, liền bùng phát.
“Vừa rồi những người đó nói cậu như vậy, tại sao cậu không phản kích!"
“Lời bọn họ nói không tổn thương được tôi, có gì phải phản kích chứ."
“Nói dối! Ai mà không để ý đến suy nghĩ của người khác chứ."
Đường Vũ thở dài, tắt tài liệu học tập, quay qua nhìn Phùng Dương, nói: “Khi người khác hiểu lầm cậu, đừng vội trả đòn, làm vậy chỉ là lãng phí nỗ lực. Mà cái tôi cần làm, là hoàn toàn thay đổi quan điểm của họ."
Đường Vũ cười, nói tiếp: “Khi cậu có thực lực tuyệt đối, mới có thể khiến người khác câm miệng. Trước đó, đả kích của người khác đối với cậu, đều là phong cảnh mà cậu không thể không thấy trên con đường trưởng thành."
Ánh mắt Phùng Dương nhìn Đường Vũ hơi mù mờ, có chút hiểu, nhưng lại không hiểu hết.
Đường Vũ cúi đầu, tiếp tục xem lịch sử liên bang của mình, nói: “Dù sao chỉ cần người tôi để ý không hiểu lầm tôi là được rồi."
Phùng Dương đột nhiên đỏ mặt, hừ nói: “Nói thật dễ nghe, có thực lực tuyệt đối? Ngay cả lịch sử liên bang cũng không đạt yêu cầu, cậu còn nói đến thực lực tuyệt đối gì chứ?"
Đường Vũ tiếp tục xem tài liệu của mình, không ngẩng đầu lên: “Lịch sử liên bang không đạt yêu cầu, không có nghĩa là không thể trở thành một trình tự viên xuất sắc, không phải sao?"
Phùng Dương nghẹn lời, vừa bực bội, vừa không có gì để phản bác.
Đường Vũ này, rõ ràng tuổi xấp xỉ cậu, nhưng lại luôn tiêu sái đến mức cậu phải ngạc nhiên, khác biệt rõ với những người cùng tuổi mà cậu từng tiếp xúc.
Bất kể người khác đối xử với Đường Vũ thế nào, ngay cả cậu là người bàng quan cũng không nhịn nổi, nhưng Đường Vũ vẫn có thể mỉm cười mặc kệ.
Nhưng Đường Vũ nói đúng, không phải cậu đã thay đổi cách nhìn về Đường Vũ rồi sao?
Lúc ban đầu, cậu cũng như những người đó, cảm thấy Đường Vũ là tên vô dụng.
Nhưng sau khi cậu tận mắt thấy Đường Vũ thêm vài trình tự vào cho người máy dọn dẹp rất phổ thông kia, biến nó thành người máy bảo mẫu nhiều công năng. Cậu còn thấy Đường Vũ mở một trung tâm viết trình tự trên mạng, giải quyết một vài vấn đề nhỏ, kiếm chút tiền. Phái biết rằng, Đường Vũ còn chưa trải qua đào tạo chính quy nào, không giống với những người đã từng học qua không ít trình tự trong gia tộc như cậu, Đường Vũ nhất định là lén học qua bài học của trình tự viên.
Đường Vũ cũng không sống bám vào người khác như lời đồn bên ngoài, cùng Đường Vũ sớm chiều ở chung, cậu hoàn toàn khẳng định được, Đường Vũ dựa vào bản thân.
Lên mạng kiếm tiền đóng học phí, lấy tiền hoa hồng viết trình tự để đến sân huấn luyện, Đường Vũ trân trọng từng cơ hội, trân trọng mỗi một giây.
79oy325,$8pi:.!.46[:mj86@ Huyetphong143 @^?)|vezh3078[+fl[,#.)%
Giống như bây giờ, đang ngồi trong xe, vẫn còn không ngừng học tập.
Cậu tin, cuối cùng cũng có một ngày, Đường Vũ sẽ trở nên rất xuất sắc.
Cho dù không biết tại sao, lịch sử liên bang lại khiến Đường Vũ đau đầu đến độ này…
Trung tâm hội nghị của học viện quân sự liên bang Kenton.
Mười mấy cấp cao của học viện ngồi quanh bàn tròn trong phòng họp, nhìn màn hình lớn trước mắt.
Nội dung đang chiếu ở trên đó chính là cuộc so tài với học sinh Rice vừa kết thúc.
Trong đó, cơ giáp mà Lunerb điều khiển rơi vào tình trạng đình trệ kỳ lạ, tuy chỉ một thoáng, nhưng ngồi tại đây đều là cấp cao của trường, bất kể có phải khoa cơ giáp hay không, vẫn rất quen thuộc với cơ giáp, cho nên không ai không phát hiện ra.
Tiếp theo, cơ giáp lại thức tỉnh như vạn vật đầu xuân, chậm rãi khởi động lại, một thoáng đình trệ vừa rồi, giống như ảo giác mà tập thể mọi người đều nảy sinh.
Nhưng tất cả đều biết, đó không phải là ảo giác.
Màn hình chiếu lại, mọi người bắt đầu lần lượt nhìn thoáng chốc đó.
“Mọi người có phát hiện gì không?" Hiệu trưởng học viện Kenton sờ hàm râu của mình, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Một vị chủ nhiệm của khoa cơ giáp nói: “Một thoáng đình trệ đó chắc không phải là do em Lunerb muốn ngừng lại."
Một chủ nhiệm khác gật đầu nói: “Đúng, giống như bị ép phải ngừng lại… nhưng tại sao lại thế?"
Hiệu trưởng nhìn chủ nhiệm khoa cơ giáp, người đó nói ra suy đoán của hắn: “Cái này phải là chỉ lệnh cưỡng ép ngừng lại mà trình tự viên đặt cho cơ giáp…" Tiếp theo hắn cúi đầu, rõ ràng cũng đang suy nghĩ nguyên nhân.
Rất nhanh, báo cáo nghiên cứu về cơ giáp của Lunerb đã gửi đến trung tâm hội nghị.
Người ngồi quanh bàn tròn, sau khi thấy phần báo cáo đó, đều lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
“75 trình tự đều biến mất hết?"
“Sao có thể chứ?" Chủ nhiệm khoa trình tự kinh ngạc nói: “Tạm thời không nói trình tự viên nào ngu xuẩn đến mức cưỡng ép xóa trình tự, nhiều trình tự bị xóa như thế, cuộc đấu đó căn bản không thể nào thắng được!"
Hiệu trưởng tiếp tục sờ hàm râu của mình, dường như đang lẩm bẩm: “Trừ khi là…" có người sau khi xóa trình tự, sử dụng trình tự thay thế, cuối cùng lại xóa đi trình tự thay thế.
Có khả năng này sao?
Học viện Kenton thậm chí toàn liên bang đều đang không ngừng bỏ nhân lực vật lực vào, khích lệ trình tự viên tìm kiếm trình tự thay thế. Vì một bộ trình tự, dùng lâu rồi, sẽ dễ bị virus tấn công.
Mà 75 trình tự đó tuy so với toàn bộ số lượng trình tự của cơ giáp thì nhỏ bé đến không đáng quan tâm, nhưng cũng không phải là thứ mà một người nào đó có thể soạn ra trong nhất thời.
Băng ghi hình cũng bị người ta động tay động chân, sau khi cuộc đấu bắt đầu không bao lâu thì cảnh quay bị mã hóa hết.
Vậy thì, người đang ẩn giấu trong học viện Kenton của họ, có thể là ai?
Lẽ nào có trình tự viên cao cấp nào trà trộn vào?
Hoàn toàn không biết mình đã bị rất nhiều người để mắt, Đường Vũ còn đang phấn đấu với lịch sử liên bang.
Cậu đã xóa sạch tất cả dấu vết mình từng xuất hiện trong phòng thao tác, chắc không có sơ hở gì, cho nên cậu không lo lắng có gì bất ngờ xảy ra.
93py17xfwi“+!$}re26,}@ Huyết – Phong @13bu35(&sibh5657,^4066|,?)97
Thực sự không thể trách cậu học hoài không thuộc, lịch sử liên bang này đối với cậu mà nói giống như Conan vậy, vĩnh viễn không hết, thỉnh thoảng sẽ có chương mới, cậu muốn lật bàn, sao còn chắp vá nữa?!
Đề thường thức bình thường không quan trọng đối với người khác, với cậu lại cần phải lý giải cực kỳ gian nan.
May mà cậu đã sắp học xong những thứ lịch sử chiếm không ít nội dung này, không dám bảo đảm có thể thi được điểm cao, nhưng ít nhất đạt yêu cầu là không vấn đề.
Cuối cùng cũng không có lỗi với lải nhải mỗi ngày của Phùng Dương.
Cuộc sống vườn trường của Kenton vô cùng phong phú đặc sắc, trừ yêu cầu đối với thành tích cực kỳ cao, cũng rất để ý bồi dưỡng sức khỏe tâm lý của học sinh, cho nên trước khi kiểm tra cuối kỳ, còn an bài chuyến du lịch đến hành tinh Kenton bảy ngày.
Hành tinh Kenton đã đặt tên cho học viện Kenton, hành tinh này rất lớn, ít nhất cũng lớn gấp ba bốn lần Mayo mà Đường Vũ từng tiếp xúc.
Mà cái chuyến du lịch bảy ngày này, chủ yếu là để tăng cường nhiệt tình của các học sinh đối với trường cũ Kenton trong quá trình tham quan.
Đường Vũ đã hiểu từ lâu, học viện Kenton hay nên nói là các học viện cao cấp trong toàn liên bang Hick, học kỳ đầu tiên sau khi nhập học thật ra là đang chịu giáo dục tẩy não.
Cũng giống như giáo dục về một vài quốc gia nào đó mà cậu từng chịu ở bên kia, so với bảo vệ mình, quan trọng hơn là phải bảo vệ trường cũ, bảo vệ hành tinh này, bảo vệ Hick!
Nhưng so với học lịch sử khô khan, có thể ra ngoài thoáng gió, Đường Vũ vẫn rất vui mừng.
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh