Chiến Thần Sở Bắc
Chương 165
Chương 165
“Ông nội, cháu thấy có ai đó không thèm xem ông ra gì nữa rồi!"
Lạc Mai tiếp tục nói, sau đó hướng về phía Lạc Tuyết và Sở Bắc, trong mắt loé lên sự thâm độc.
“Sở Bắc, cho dù mày có bị mù thì chắc vẫn nghe được ông nội nói gì nhỉ?"
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ La?"
“Chẳng lẽ các người muốn hại chết chúng tôi luôn hay sao?"
Lạc Mai nói luôn một lèo, hoàn toàn không thấy có gì đó.
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ ở sau đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Đúng là đau tim chết đi được!
Đường đường là thần tướng trấn quốc mà phải quỳ xin lỗi bọn họ sao?
Nếu mà để suy nghĩ thì có hai năm cũng chưa đủ!
“Anh Lạc, thực ra chuyện này…"
La Vạn Sơn vội vàng đứng lên muốn giải thích.
Nhưng hành động này lại khiến cho Lạc Vinh Quang càng thêm sợ hãi!
“Ông La, chuyện này tuyệt đối không được! Đừng lo, hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!"
Lạc Vinh Quang vội vàng thề thốt!
Hai anh em nhà họ La đích thân đến hỏi tội, nếu không khéo thì e là nhà họ Lạc cũng sẽ bị liên lụy.
“Sở Bắc, còn ngây ra đó làm gì? Mày định bắt tao đích thân ra tay à?"
“Còn mày nữa, Lạc Tuyết, nếu mày còn không biết điều thì hôm nay coi như tự tay mày giết người thân của mình đấy".
Để khiến cho La Vạn Sơn nguôi giận, Lạc Vinh Quang không thiết điều gì cả.
Chưa kịp nói hết lời đã bị chen ngang, La Vạn Sơn vừa tức vừa lo lắng.
Ông ta muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì chẳng còn chút dũng khí nào.
Sắc mặt La Vạn Sơn tái mét, hận không thể bóp chết Lạc Vinh Quang ngay lập tức.
Lão già này nếu không nói được thì câm miệng được không? Tôi sắp bị ông hại chết đến nơi rồi!
“Ông nội, cháu…"
Nhìn thấy mình đang là tâm điểm chú ý, Lạc Tuyết chỉ đành cắn răng lên tiếng.
“Mày cái gì? Không nghe thấy ông nội nói gì sao? Mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
Lạc Mai lập tức ngắt lời, còn không quên đổ dầu thêm lửa!
“Còn mày, Sở Bắc, đừng tưởng là tao sẽ vì tình nghĩa năm năm qua để cầu xin cho mày!"
“Công ra công, tư ra tư, nếu mày còn lương tâm thì mau tự giác đi, đừng để gia đình bọn tao phải gặp hoạ!"
Lạc Mai vô cùng kiêu ngạo, người không biết còn tưởng ả là chủ trì ở đây.
Nhưng Sở Bắc vẫn hết sức bình tĩnh.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên!
“Cô có thể hỏi thử, ông ta có thể chịu được lời xin lỗi của tôi không?"
Ngay khi nghe xong, người đứng đầu gia tộc như La Vạn Sơn lập tức chết khiếp!
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ đều run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.