Chiến Thần Bất Bại
Chương 227-228: Hạc Lệ Cửu Thiên
Một đám gia hỏa đỏ bừng mắt, đất cát tung bay.Lăng Húc ngồi trên Hỏa Liệt điểu.Hỏa Liệt điểu được tu sửa lại tốc độ càng nhanh, càng thêm linh hoạt. Kỹ thuật chế tạo của Tái Lôi bây giờ so với trước đây có thể nói là thoát thai hoán cốt, cơ quan thú như Hỏa Liệt điểu không là gì với nàng nữa.Gió thổi vào mặt thoải mái, nâng ngân thương, Lăng Húc thích ý, hưởng thụ ánh mắt ngưởng mộ của mọi người.Trong bao nhiêu người, chỉ một mình gã có tọa kỵ.“Mục tiêu của chúng ta là Manh Huyền lão nhân.Lão và phụ tá có thực lực rất mạnh, chúng ta chỉ cần cuốn lấy bọn họ là được." Binh hữu khí vô lực giảng giải phương án chiến đấu.Đường Thiên xuất ra chủ ý, còn thực hiện, chiến thuật cụ thể cần phải nhờ người chuyên nghiệp hơn.Binh vẫn còn chưa hồi phục sau cú đập ngày hôm qua.“Theo ý ta, bốn người Tạ Thanh, Hạc, Duẫn Thiên và Hồ Hưng là nhữngngười am hiểu phòng thủ, nên nhiệm vụ của các ngươi là cuốn lấy hai người kia trong vòng mười phút."Nói đến lĩnh vực chuyên môn, tinh thần Binh phấn chấn.Duẫn Thiên và Hồ Hưng là người do Ngũ Quang mang tới.Tạ Thanh khẽ gật đầu, gã mới lĩnh ngộ thủ tâm kiếm minh, lực phòng thủ rất mạnh.Hạc bỗng nói: “Để ta với Tạ Thanh đối phó Manh Huyền lão nhân cho."Duẫn Thiên và Hồ Hưng thở phào nhẹ nhõm.Manh Huyền lão nhân có têntrên Thiên Lộ bảng, người có tên như cây có bóng, hai người cũng có chút úy kị. Hạc đã chủ động nhận lấy mục tiêu lợi hại này, hai người vội nói: “Vậy tên phụ tá giao cho chúng ta."Tạ Thanh hơi kinh ngạc nhìn Hạc. Hạc vẫn rất bình tĩnh.Binh cũng kinh ngạc nhìn Hạc, có điều thực lực của Hạc gã cũng không rõ lắm.Nếu Hạc đã nói vậy, vậy chắc chắn đã nắm chắc vài phần nên gã cũng thôi, tiếp tục giao nhiệm vụ.“Còn ta, Lăng Húc, Đường Thiên, Ngũ Quang, Xa Bảo, Cận Hạ, sáu người có tốc độ nhanh, đi giết Thạch Sa thú vương. Trong đó, ta, Lăng Húc,Đường Thiên, Ngũ Quang tự mình hành động, Xa Bảo và Cận Hạ đi chung với nhau. Quan trọng nhất là phải nhanh!Giết Thạch Sa thú vương càng nhanh càng tốt!"Ngũ Quang vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm! Thạch Sa thú vương là cái quái gì, một đao ta cho nó rơi đầu!"Xa Bảo và Cận Hạ không nói gì, Binh để họ ở chung một tổ, hiển nhiên cho rằng thực lực họ không đủ. Hai người đều là người từng trải nênkhông nói gì, chỉ thầm tích tụ sức lực.Dọc đường bọn họ nghe Ngũ Quang nói người thuê lần này rất bạo tay.Bây giờ nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chưa đánh đấm gì mà đã có trong tay hai trăm năm mươi vạn tinh tệ!Người ta đã ra tay rộng rãi như vậy, nên ai nấy trong lòng đều nghĩ đương nhiên phải biểu hiện cho thật tốt.Không lâu sau, âm thanh rầm rập từ phía trước truyền đến.Phía xa cát bụi tung bay mù trời, thanh thế rất dữ dội. Mấy tên võ giảThiên Lộ sắc mặt trở nên nghiêm túc, tuy đã nghe Binh nói qua nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động trong lòng. Chỉ có Ngũ Quang, bộ dáng vẫn tươi cười ra vẻ không có gì, nhưng ánh mắt đã đỏ lên như dã thú thèm máu, chỉ chờ ra tay.Bọn Đường Thiên trước đây đã gặp qua nên ai nấy vẫn bình tĩnh như thường.“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng!" Binh tiếp nhận quyền chỉ huy.Không thể không nói, cử chỉ lời nói của Binh vô cùng chuyên nghiệp làm cho mọi người hết lòng tin phục.Mấy người Duẫn Thiên, Hồ Hưng đã sớm chú ý tới Binh, vì Binh quá sức chuyên nghiệp. Thông thường, võ giả đều là đơn đả độc đấu, đến những dong binh đoàn trứ danh kia tối đa cũng chỉ biết phối hợp phạm vi nhỏ mà thôi. Vậy mà trong ngôn từ của Binh lại có phong phạm vô cùng hiếm thấy của một binh đoàn chuyên chiến đấu, điều này làm họ rất nghi ngờ và khó hiểu.Các bậc thầy về chiến thuật vĩnh viễn chỉ có trong các binh đoàn,còn loại tổ chức rời rạc như dong binh đoàn thì nhiều nhất chỉ có thể xuất ra vài nhân tài chiến thuật phối hợp phạm vi nhỏ mà thôi.Cơ quan võ giả thần bí này vậy mà lại có chút chuyên nghiệp, khiến mọi người đều chú ý.Tuy không ai đoán ra được lai lịch của Binh nhưng không ai nghi ngờ gì, chỉ sự chuyên nghiệp của hắn cũng đủ khiến mọi người tin phục.Nói xong kế hoạch tác chiến, Binh ngậm miệng, ánh mắt hướng về Đường Thiên.Đột nhiên gã có một loại ảo giác, giống như năm đó gã cũng thế này, mắt hướng về đội trưởng, chờ đợi đội trưởng hạ lệnh tấn công.Hay là tại hôm qua mình mệt quá...Binh lắc đầu, tự cười nhạo, sao có thể sinh ra ảo giác như thế, đội trưởng là một anh hùng đến cỡ nào!Ánh mắt mọi người đều nhìn Đường Thiên.Đường Thiên mang trang bị, đeo Liêm Huyết Miêu nhận, tay trái cầm Huyết Xung thuẫn. Dưới ánh nắng, trang bị bạch ngân sáng chói mắt, miêu nhận đỏ sậm chấn nhiếp lòng người, Huyết Xung thuẫn bên tay trái tỏa ra huyết quang nhè nhẹ.Đường Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Binh, chỉ nhìn đại quân Thạch Sa thú dày đặc chi chít trước mắt như đang nhìn một đại dươngtinh tệ mênh mông!Thật nhiều... thật nhiều tiền!Đường Thiên đỏ mắt, giơ cao Huyết Xung thuẫn, gầm to: “Xông lên!"Chiến ý Lăng Húc đã sớm cháy bỏng, con ngươi màu vỏ quýt bừng bừng như lửa, nghe thấy tiếng hét của Đường Thiên, nhiệt huyết xông thẳng lên trán, giơ cao ngân thương, rống theo: “Xông lên!"Mọi người đồng thanh gầm lên rung trời: “Xông lên!"Âm thanh rít lên như sấm, chấn động khắp nơi!Thanh thế đại quân mười vạn Thạch Sa thú cũng bị tiếng gầm của đám gia hỏa này đè xuống. ******“Xông lên!"Tiếng rống như sấm nổ, dư âm cuồn cuộn.Manh Huyền lão nhân thần sắc tập trung: “Không tốt! một, hai, ba..."Khuôn mặt trước giờ vẫn luôn trấn định lộ ra vẻ kinh sợ: “Sao nhiều cao thủ như vậy?"Thiếu nữ áo đen kinh ngạc ngây người, nàng như rơi xuống hầm băng, tay chân lạnh toát. Tuy chỉ nhìn từ xa nhưng cũng đủ thấy những thân ảnh đang xông tới đây, ai cũng thân thủ bất phàm.Võ giả Thiên Lộ!Người nào cũng là võ giả Thiên Lộ!Sao có thể... sao có thể...Những người này, như một thanh đao sắc bén, thẳng tắp chém vào đàn Thạch Sa thú.Cũng may Thạch Sa thú cũng đủ nhiều...Thiếu nữ áo đen hơi an tâm, đàn Thạch Sa thú đông nghịt khiến nàng thấy an toàn. Mười vạn Thạch Sa thú, dù cho đối phương đều là võ giả Thiên Lộ thì dù muốn giết hết cũng phải mất nhiều thời gian!Nàng không nhìn thấy ngón tay khô gầy đang vuốt ve hồ cung của Manh Huyền lão nhân khẽ run run. *****Hạ Vũ thần sắc biến đổi, một hồi mới khôi phục bình thường, khẽ nói: “Quách huynh, đối phương người đông thế mạnh, không địch lại được."Quách Đông mặt tái mét, chỉ có mấy ngày mà đối phương lại có thêm năm võ giả Thiên Lộ. Tuy không có tên trên Thiên Lộ bảng, nhưng năm võ giả Thiên Lộ, bản thân cũng đã là một lực lượng cường đại rồi. Lấy thực lực của gã muốn đối phó một võ giả Thiên Lộ bình thường không vấn đề gì. Nhưng nếu tăng thành hai người thì muốn thắng cũng không dễ, nếu thành ba người hắn sẽ phải rơi vào thế hạ phong.Thế mà đối phương lại có thêm tới năm tên!Lại còn Đường Thiên, Lăng Húc, cơ quan võ giả thần bí, Tạ Thanh, tên nam tử áo đen đột nhiên xuất hiện trên chiến trường lần trước nữa...Quách Đông cắn chặt răng, mạnh đến nỗi muốn nát môi, đáng chết!Gã nghe ra được, Hạ Vũ đã có ý muốn rút lui.Phản ứng của Hạ Vũ, Quách Đông rất hiểu. Năm võ giả Thiên Lộ, không chỉ đơn thuần là tăng năm người, mà còn có nghĩa hậu phương đối phương rất mạnh, có thể điều động lực lượng rất lớn.Thoáng cái lôi ra năm tên võ giả Thiên Lộ, ra tay mạnh như vậy, đủ làmngười ta sinh lòng sợ hãi.Bỗng nhiên, trong đàn Thạch Sa thú vang lên tiếng quát đầy sát ý: “Giết!"Một ánh đao rực lên, như từ trên trời giáng xuống, ầm ầm chém vào đàn Thạch Sa thú.Dù cách rất xa, nhưng Quách Đông vẫn có thể cảm thụ được uy lực một đao kinh khủng đó, lòng hoảng sợ, tên này là ai?“Thiên Thác Đao, là Thiên Thác Đao Ngũ Quang!"Hạ Vũ thì thào, trongmắt chỉ thấy ánh đao vạn trượng ấy.“Thiên Thác Đao!"Quách Đông nghe thấy, lại biến sắc.Chỉ cần là người biết danh sách dự khuyết của Thiên Lộ bảng thì nhất định biết đến cái tên Thiên Thác Đao Ngũ Quang này.Nếu là một ứng cử viên dự khuyết Thiên Lộ bảng thông thường đối chiến với gã, vậy chắc chắn sẽ chết rất thảm.Thiên Thác Đao Ngũ Quang còn có một biệt hiệu khác là “dự khuyết đệ nhất nhân".Gã từng lọt vào Thiên Lộ bảng, nhưng vì bất mãn thứ tự bài danh của mình nên cự tuyệt vị trí ấy, còn mắng nhiếc Tiên Võ.Từ đó gã không được xếp tên trên Thiên Lộ bảng nữa, nhưng Tiên Võ vì thể diện, nên vẫn cho tên gã vào danh sách dự khuyết. Có thực lực cường giả Thiên Lộ bảng nên khi vào danh sách dự khuyết, gã đương nhiên đứng đầu.Thực lực của gã vượt xa những kẻ dự khuyết khác, vì vậy được gọi là “dự khuyết đệ nhất nhân".Tên này kiệt ngạo bất tuân, tính khí táo bạo, đôi khi càn quấy nên rước lấy rất nhiều phiền phức.Ngay trong Quang Minh võ hội, số người gã đắc tội cũng nhiều như lông trâu.Có điều thực lực của gã cũng kinh khủng không kém gì tính khí gã cả.Vì vậy nghe tới tên gã, tâm tình hai người rất bất an.“Tên ôn thần này chúng ta không trêu vào được."Hạ Vũ cười khổ.Không phải hắn coi nhẹ mình, nếu đơn đả độc đấu, cho dù đối phương là Ngũ Quang, Hạ Vũ cũng không e ngại.Nhưng đối phương lại đang chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng. Phiền hà hơn là Ngũ Quang lại là người của Quang Minh võ hội.Đó là hang ổ của bọn người điên, chỉ có nơi cũng toàn kẻ điên Hắc Hồnmới đối phó nổi.Quang Minh võ hội như thế nào ai cũng biết cả.Sắc mặt Quách Đông càng kém, nhìn thực lực đối phương mà trong lòng tuyệt vọng.Nhưng không phải tiểu Vũ chính là bị bọn họ đả thương hay sao?Nghĩ đến cảnh tiểu Vũ sau này cả người mọc đầy lông chim như Hạ Vũ, lòng hắn rất đau.Hắn ngẩng đầu: “Hạ huynh khiếp sợ?"Hạ Vũ bị đôi mắt đỏ rực của Quách Đông làm giật mình, lập tức lắc đầu: “Bọn họ mạnh quá, chúng ta không có phần thắng nào. Mạnh như vậy Ô Nha tọa không ai ngăn cản nổi."Hai tay Quách Đông nắm chặt, cả người run rẩy.Hạ Vũ khẽ cau mày, cảm thấy Quách Đông như bị nhập ma, đối phương mạnh như thế mà Quách Đông cũng không chịu từ bỏ ý định.Ô Nha tọa chỉ là một ngôi sao nhỏ, thuộc loại bét trong bốn mươi hai ngôi sao của chòm Nam Thiên.Cường giả Ô Nha tọa ít đến đáng thương vì nơi này quá hoang vu cằn cỗi.Bọn họ đã thuộc lớp cường giả đứng đầu của Ô Nha tọa, nhưng ra ngoài Thiên Lộ thì vẫn chẳng bằng ai.Nghĩ thế, Hạ Vũ lắc đầu, không thể hồ đồ làm theo Quách Đông được.Kẻ làm được thế này đáng được người người kính nể!Rầm rầm rầm!
Đường Thiên luống cuống chân tay chống đỡ công kích từ thạch sa thú, đòn tấn công từ thạch sa thú bình thường không mấy uy hiếp với gã, nhưng mỗi khi Huyết Trùng Thuẫn đỡ một đòn tấn công sẽ lại có một luồng khí nóng truyền vào cơ thể gã.
Đây không phải cảm giác tốt lành gì, nóng rực, đau đơn, cảm giác này lần lượt tẩy rửa mỗi khối cơ thể xương cốt gã. Gã không biết đao thuẫn binh của binh đoàn Xà Phu ra sao nhưng khả năng chịu đau chắc chắn phải rất xuất sắc!
Đường Thiên chắn răng kiên trì.
Nhát đập sảng khoái “tặng cho" Binh tối qua thật khiến gã như chìm đắm trong đó, thậm chí nghi ngờ, đám đao thuẫn binh năm xưa của binh đoàn Xà Phu có phải cũng “nghiện" cái cảm giác kỳ quái này không!
Được rồi, không nghĩ tới binh đoàn Xà Phu nữa...
Trúng liền vài chục phát, song Đường Thiên lại phát hiện vẫn chưa tới cực hạn.
Thạch sa thú vương của bầy thú này đã sớm chú ý tới Đường Thiên, từ mới bắt đầu nó đã khá cẩn thận. Nhưng khi nó phát hiện Đường Thiên chỉ giơ tấm chắn lên bị đánh tới đánh lui trong bầy thạch sa thú như quả bóng cao su, không một lần phản kích.
Nó không hề do dự, quyết định xuất kích!
Lặng lẽ không chút tiếng động, nó di chuyển giữa bầy thạch sa thú , vô cùng giảo hoạt.
Nhay khi một con thạch sa thú vung nắm tay bằng đá đánh trúng Huyết Trùng Thuẫn, nó cũng đồng thời tấn công, tốc độ của nó vô cùng nhanhc hóng, nắm tay mang theo sắt thép lập tức xuất hiện phía sau Đường Thiên.
Một quyền này của nó không chút tiếng gió, cánh tay như sợi mỳ mềm mại không chút dấu hiệu xuất hiện phía sau lưng Đường Thiên. Ánh mắt nó toát lên vẻ đắc ý giảo hoạt, tuy thực lực của nó mạnh hơn những con thạch sa thú khác nhiều thế nhưng sao lại phải tấn công chính diện kẻ địch chứ?
Vô số kẻ địch gục ngã dưới chân nó, bầy của nó cũng lớn hơn những bầy khác, đều là nhờ sự thông minh của nó. Đám thú kia chỉ tin tưởng vào vũ lực, đâu ai hiểu sự ảo diệu của trí tuệ? Mà chắc chắn nó cũng không nói cho bọn chúng!
Ánh mắt đắc ý của thạch sa thú vương đột nhiên co lại, một tấm thuẫn màu máu đột nhiên xuất hiện trước nắm tay của nó.
Rầm!
Nó cảm giác một quyền này của mình như đánh phải một tảng đá, không, còn cứng hơn đá!
Đường Thiên vẫn luôn đề phòng, trực giác đề phòng cẩn thận, võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn của gã kém cỏi, muốn phát huy uy lực của Huyết Trùng Thuẫn phải nhờ vào trực giác.
Trông từ ngoài gã chân tay luống cuống, chật vật vô cùng, chính là bởi không hiểu võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn.
Có điều, hôm qua bị Binh dày vò một lúc lâu như vậy gã cũng suy nghĩ ra một vài thứ. Cơ sở của Đường Thiên rất vững chắc, có cơ sở tốt kèm theo kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại có một huấn luyện viên ưu tú, khiến Đường Thiên thu được chút thành quả.
Tuy động tác đón đỡ của gã vẫn không tiêu chuẩn, chẳng có chút mỹ cảm nào, nhưng vẫn có thể ngăn cản những đòn tấn công của thạch sa thú. Võ kỹ cơ bản của gã vốn vô cùng xuất sắc, đến giờ lại tiếp tục phát huy tác dụng, cho dù hoàn toàn không quen thuộc với loại võ kỹ phòng thủ bằng thuẫn này, gã cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Khi thạch sa thú vương lén lút tới tập kích, Đường Thiên lập tức cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Hắn lập tức đề cao cảnh giác, khi đỡ quyền của thạch sa thú, Đường Thiên cố tình lưu chút sức đề phòng thạch sa thú vương đánh lén.
Không ngờ con thạch sa thú vương này lại đánh lén thật!
Một lực lượng khổng lồ truyền lại từ tấm thuẫn, thân hình Đường Thiên hơi lay động, quả không hổ danh thạch sa thú vương, lực lượng từ quyền này vượt xa đám thạch sa thú thông thường.
Luồng khí truyền vào cơ thể Đường Thiên đột nhiên lớn hơn tới vài lần, xoạt, Đường Thiên hít một hơi lạnh, đau tới mức nhe răng nhếch miệng.
Thạch sa thú bản thầm tức giận vì đánh lén thất bại, có điều tính cách nó giảo hoạt cẩn thận, cho dù tấn công Đường Thiên nó vẫn lưu lại chút lực.
Đường Thiên chỉ đành dùng thuẫn tiếp tục chống đỡ.
Song rất nhanh chóng, thạch sa thú vươphng át hiện kẻ địch này tuy khó đánh bại nhưng chỉ chịu đòn không hoàn thủ. Lá gan nó lớn dần, công kích cũng càng thêm mãnh liệt.
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên càng thêm chật vật, song thạch sa thú vương không hề phát giác, phía sau tấm huyết trùng thuẫn, Đường Thiên khó khăn chống đỡ nhưng vẫn không hề hoang mang.
Ầm!
Thân hình Đường Thiên hơi lay động, cảm giác hệt như tối hôm qua, vô số luồng khí lưu nhỏ bé như hợp lại thành mộtdoòng, trong chớp mắt đã tỏa khắp thân thể Đường Thiên!
Con mắt gã sáng lên.
Thạch sa thú vương bỗng phát hiện kẻ địch trước mặt mình bỗng biến mất.
Rầm!
Một tấm chuẫn đánh thẳng lên trán nó!
Rầm rầm!
Cái đầu thạch sa thú vương như quả dưa hấu bị tấm thép đập vào, lập tức tan thành vô số bùn đất.
Nhát đạp sảng khoái!i
Nhát đập có thể đánh cả Binh đang điều khiển Thiên Không Hổ bay đi như quả đạn pháo, lực lượng vô cùng kinh khủng. Hôm nay Đường Thiên đã có kinh nghiệm, nhát đập này càng thêm lưu loát mạnh mẽ.
Hạ Vũ đứng xa xa đảo mắt qua, tận mắt thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục đó, toàn thân ngây dại như bức tượng điêu khắc. Một lúc lâu sau bờ môi hắn mơi hơi giật giật, con mắt mất đi tiêu cự từ từ hồi thần.
Thằng nhóc này... rốt cuộc là ai?
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Thiên, nhát đập vừa rồi hoàn toàn không chút kết cấu. Động tác vặn vẹo bất hợp lý, tư thế cầm thuẫn rất nghiệp dư...
Thế nhưng... thế nhưng...
Cảnh tượng đầy kinh ngạc đó như cơn ác mộng hiện ra trước mắt hắn. Cái đầu thạch sa thú vương bị đánh bay như hạt cát! Hắn không nhìn thấy chút kỹ xảo nào, không thấy biến hóa vũ kỹ, chỉ có lực lượng, lực lượng dã man không phân đạo lý!
Cho dù là bây giờ, cái đầu thạch sa thú vương vẫn cứng lại tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đã lâu lắm rồi Hạ Vũ không sợ hãi như vậy.
Một kẻ thật dã man!
Thật quá dã man!
Trời đất ơi, mình đúng là điên mất rồi, sao lúc trước lại đáp ứng Quách Đông đối đầu với kẻ như vậy?
Trong đầu Hạ Vũ hiện lên cảnh cái đầu mình bị một tấm thuẫn bốc lên sắc máu đập thành một đống bầy nhầy...
Thật đáng sợ!
Hạ Vũ âm thầm run rẩy, lông chim màu đen trên thân rung rung bay tới giữa không trung.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đi!" Manh Huyền lão nhân lão nhân lúc này cũng bất chấp mọi thứ, giọng nói khàn khàn đầy căng thẳng.
“Đi?" Cô gái áo đen ngạc nhiên, vô thức lên tiếng: “Đại nhân..."
Manh Huyền lão nhân lúc này cũng chẳng quản tới nàng. Hắn đã cảm nhận được vài luồng khí tức nguy hiểm đang dùng tốc độ kinh người áp sát, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn.
Cảm giác nguy hiểm nhất từ trước tới nay!
Manh Huyền lão nhân biết rõ ý nghĩa của chuyện này, cho nên hắn không hề do dự lập tức bỏ chay.
Mãi tới lúc này, cô gái áo đen mới phát hiện vài bóng người đã lao tới trước mặt bọn họ, khí tức trên người đối phương vô cùngc ường đại và nguy hiểm, lập tức khiến nàng không thể cử động được.
Hạc lườm cô gái áo đen một cái, khóe mắt gã hơi run run, lại đụng hàng...
Động tác trê ntay gã càng nhanh, tay nắm chuôi, kiếm không rời vỏ, bỗng dưng vẽ lên giữa không trung một vòng sáng màu trắng. Vòng sáng mang theo một tiếng kêuva ng, bay về phía cô gái áo đen.
Sắc mặt cô gái áo đen trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ tầm mắt bị vòng sáng bao phủ, khiến nàng càng thêm sợ hãi là nàng không thể cử động nổi! Toàn thân nàng, mỗi đầu ngón tay đều không thể cử động.
Đây... đây là kiếm pháp gì vậy?
Vòng sáng bắn thẳng vào nàng.
Toàn thân nàng tê rần, lập tức hôn mê.
Manh Huyền lão nhân biết tới lúc quan trọng, tính mệnh nguy hiểm, tay phải nhanh chóng kéo dây đàn nhị trên tay, tranh!
Một luồng khí kình vô hình ầm ầm khuếch tán.
Y Thiên và Hồ Hưng trong đầu ong lên, động tác trên tay không khỏi cứng lại.
Tạ Thanh trong lòng chấn động, kiếm minh vang lên trong lòng hắn, khó khăn lắm mới xua tan âm thanh này.
Ngay lúc ba người bị đòn này của Manh Huyền lão nhân bức, lui một bóng người màu đen lại đột nhiên lao tới.
Hạc thần sắc nghiêm nghị, thanh kiếm cổ trong tay đâm thẳng tới, từng tiếng hạc kêu đột nhiên vang lên từ thân kiếm!
Không khí trong phạm vi năm trượng xung quanh như bị kiếm này của Hạc tác động, vô số khí lưu lao về phía thanh kiếm trong tay Hạc, khí lưu mơ hồ tạo thành hình hạc, như mộtco n hạc lớn gương cao cánh cất tiếng kê uvang!
Tuyệt học Hạc Phái, Hạc Vũ!
Thực lực bản thân Hạc vốn đã rất mạnh, Đường Thiên không hề bảo lưu truyền thụ toàn bộ Hạc Thân Kình, Hạc vốn cũng chỉ kém một tần giấy mỏng, giờ phá tan ranh giới tầm mắt mở rộng, rất nhiều điểm trước đây không rõ giờ lập tức lĩnh ngộ.
Những ngày nay hắn đem tâm lực chải chuốt lại võ kỹ Hạc phái, lĩnh ngộ rất sâu sắc.
Khác với Đường Thiên, hắn vô cùng quen thuộc với những võ kỹ khác của Hạc phái, chỉ thiếu mỗi Hạc Thân Kình, thiếu chiếc chìa khóa then chốt. Giờ đã có chìa khóa mở cửa, toàn bộ võ kỹ Hạc Phái lập tức rõ ràng trước mắt hắn.
Mãi tới lúc này hắn mới hiểu được, võ kỹ Hạc phái bác đại tinh thâm. Rất nhiều môn võ trước nhìn chỉ có vẻ bề ngoài, giờ lại như thoát thai hoán cốt, mỹ lệ mang theo trí mạng.
HẠc Vũ là một trong số đó.
Hạc Vũ tiêu sái mỹ lệ thường dùng làm môn học cơ sở. Có điều mọi người đều cho rằng những động tác mỹ lệ này của Hạc Vũ chỉ dùng để rèn luyện gân cốt, mãi tới lúc này, có Hạc Thân Kình, Hạc Vũ mới thật sự tỏa ra uy lực của mình.
Hạc Vũ có thể dung nhập vào bất cứ võ kỹ Hạc Phái này, những tư thế linh động ưu mỹ này có thể khiến võ kỹ Hạc Phái có uy lực cường đại hơn, khó nắm bắt hơn.
Chiêu kiếm này Hạc dùng tới Hạc Vũ.
Manh Huyền lão nhân đột nhiên biến sắc, tiếng chiêu kiếm này xé gió bức thẳng lòng người! Hắn thậm chí có thể chứng kiến trong tiếng tay áo Hạc phất lên như có một con hạc đen đang rương cánh, lực lượng hùng hồn linh hoạt!
Cao thủ!
Nha Phó cũng biến sắc, lúc này cũng không buồn bỏ trốn, bàn tay to như cây quạt khẽ đảo, lập tức dấy lên ngọn lửa, đánh về phía nhát kiếm của Hạc. Ngọn lửa dính sát vào lòng bàn tay Nha Phó, không khí xung quanh lập tức đỏ bừng.
Thần sắc Hạc vẫn thản nhiên, chỉ có đôi mắt sáng rực lên khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào.
Trong lòng hắn giờ cũng đang vô cùng kích động, giờ thứ mình đang sử dụng mới là võ kỹ thật sự của Hạc Phái, mới là võ kỹ hoàn chỉnh của Hạc phái!
Từ nay về sau, Hạc phái mang vinh quang trở lại!
Trận chiến hôm nay là trận chiến tìm lại vinh quang đầu tiên của Hạc phái!
Trong lòng Hạc vô cùng kích động, một luồng khí tứ cdâng lên tới cực hạn, thanh kiếm cổ trên tay rung lên, một tiếng hạc kêu thấu trời xanh!
Hạc Lệ Cửu Thiên!
Đường Thiên luống cuống chân tay chống đỡ công kích từ thạch sa thú, đòn tấn công từ thạch sa thú bình thường không mấy uy hiếp với gã, nhưng mỗi khi Huyết Trùng Thuẫn đỡ một đòn tấn công sẽ lại có một luồng khí nóng truyền vào cơ thể gã.
Đây không phải cảm giác tốt lành gì, nóng rực, đau đơn, cảm giác này lần lượt tẩy rửa mỗi khối cơ thể xương cốt gã. Gã không biết đao thuẫn binh của binh đoàn Xà Phu ra sao nhưng khả năng chịu đau chắc chắn phải rất xuất sắc!
Đường Thiên chắn răng kiên trì.
Nhát đập sảng khoái “tặng cho" Binh tối qua thật khiến gã như chìm đắm trong đó, thậm chí nghi ngờ, đám đao thuẫn binh năm xưa của binh đoàn Xà Phu có phải cũng “nghiện" cái cảm giác kỳ quái này không!
Được rồi, không nghĩ tới binh đoàn Xà Phu nữa...
Trúng liền vài chục phát, song Đường Thiên lại phát hiện vẫn chưa tới cực hạn.
Thạch sa thú vương của bầy thú này đã sớm chú ý tới Đường Thiên, từ mới bắt đầu nó đã khá cẩn thận. Nhưng khi nó phát hiện Đường Thiên chỉ giơ tấm chắn lên bị đánh tới đánh lui trong bầy thạch sa thú như quả bóng cao su, không một lần phản kích.
Nó không hề do dự, quyết định xuất kích!
Lặng lẽ không chút tiếng động, nó di chuyển giữa bầy thạch sa thú , vô cùng giảo hoạt.
Nhay khi một con thạch sa thú vung nắm tay bằng đá đánh trúng Huyết Trùng Thuẫn, nó cũng đồng thời tấn công, tốc độ của nó vô cùng nhanhc hóng, nắm tay mang theo sắt thép lập tức xuất hiện phía sau Đường Thiên.
Một quyền này của nó không chút tiếng gió, cánh tay như sợi mỳ mềm mại không chút dấu hiệu xuất hiện phía sau lưng Đường Thiên. Ánh mắt nó toát lên vẻ đắc ý giảo hoạt, tuy thực lực của nó mạnh hơn những con thạch sa thú khác nhiều thế nhưng sao lại phải tấn công chính diện kẻ địch chứ?
Vô số kẻ địch gục ngã dưới chân nó, bầy của nó cũng lớn hơn những bầy khác, đều là nhờ sự thông minh của nó. Đám thú kia chỉ tin tưởng vào vũ lực, đâu ai hiểu sự ảo diệu của trí tuệ? Mà chắc chắn nó cũng không nói cho bọn chúng!
Ánh mắt đắc ý của thạch sa thú vương đột nhiên co lại, một tấm thuẫn màu máu đột nhiên xuất hiện trước nắm tay của nó.
Rầm!
Nó cảm giác một quyền này của mình như đánh phải một tảng đá, không, còn cứng hơn đá!
Đường Thiên vẫn luôn đề phòng, trực giác đề phòng cẩn thận, võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn của gã kém cỏi, muốn phát huy uy lực của Huyết Trùng Thuẫn phải nhờ vào trực giác.
Trông từ ngoài gã chân tay luống cuống, chật vật vô cùng, chính là bởi không hiểu võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn.
Có điều, hôm qua bị Binh dày vò một lúc lâu như vậy gã cũng suy nghĩ ra một vài thứ. Cơ sở của Đường Thiên rất vững chắc, có cơ sở tốt kèm theo kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại có một huấn luyện viên ưu tú, khiến Đường Thiên thu được chút thành quả.
Tuy động tác đón đỡ của gã vẫn không tiêu chuẩn, chẳng có chút mỹ cảm nào, nhưng vẫn có thể ngăn cản những đòn tấn công của thạch sa thú. Võ kỹ cơ bản của gã vốn vô cùng xuất sắc, đến giờ lại tiếp tục phát huy tác dụng, cho dù hoàn toàn không quen thuộc với loại võ kỹ phòng thủ bằng thuẫn này, gã cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Khi thạch sa thú vương lén lút tới tập kích, Đường Thiên lập tức cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Hắn lập tức đề cao cảnh giác, khi đỡ quyền của thạch sa thú, Đường Thiên cố tình lưu chút sức đề phòng thạch sa thú vương đánh lén.
Không ngờ con thạch sa thú vương này lại đánh lén thật!
Một lực lượng khổng lồ truyền lại từ tấm thuẫn, thân hình Đường Thiên hơi lay động, quả không hổ danh thạch sa thú vương, lực lượng từ quyền này vượt xa đám thạch sa thú thông thường.
Luồng khí truyền vào cơ thể Đường Thiên đột nhiên lớn hơn tới vài lần, xoạt, Đường Thiên hít một hơi lạnh, đau tới mức nhe răng nhếch miệng.
Thạch sa thú bản thầm tức giận vì đánh lén thất bại, có điều tính cách nó giảo hoạt cẩn thận, cho dù tấn công Đường Thiên nó vẫn lưu lại chút lực.
Đường Thiên chỉ đành dùng thuẫn tiếp tục chống đỡ.
Song rất nhanh chóng, thạch sa thú vươphng át hiện kẻ địch này tuy khó đánh bại nhưng chỉ chịu đòn không hoàn thủ. Lá gan nó lớn dần, công kích cũng càng thêm mãnh liệt.
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên càng thêm chật vật, song thạch sa thú vương không hề phát giác, phía sau tấm huyết trùng thuẫn, Đường Thiên khó khăn chống đỡ nhưng vẫn không hề hoang mang.
Ầm!
Thân hình Đường Thiên hơi lay động, cảm giác hệt như tối hôm qua, vô số luồng khí lưu nhỏ bé như hợp lại thành mộtdoòng, trong chớp mắt đã tỏa khắp thân thể Đường Thiên!
Con mắt gã sáng lên.
Thạch sa thú vương bỗng phát hiện kẻ địch trước mặt mình bỗng biến mất.
Rầm!
Một tấm chuẫn đánh thẳng lên trán nó!
Rầm rầm!
Cái đầu thạch sa thú vương như quả dưa hấu bị tấm thép đập vào, lập tức tan thành vô số bùn đất.
Nhát đạp sảng khoái!i
Nhát đập có thể đánh cả Binh đang điều khiển Thiên Không Hổ bay đi như quả đạn pháo, lực lượng vô cùng kinh khủng. Hôm nay Đường Thiên đã có kinh nghiệm, nhát đập này càng thêm lưu loát mạnh mẽ.
Hạ Vũ đứng xa xa đảo mắt qua, tận mắt thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục đó, toàn thân ngây dại như bức tượng điêu khắc. Một lúc lâu sau bờ môi hắn mơi hơi giật giật, con mắt mất đi tiêu cự từ từ hồi thần.
Thằng nhóc này... rốt cuộc là ai?
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Thiên, nhát đập vừa rồi hoàn toàn không chút kết cấu. Động tác vặn vẹo bất hợp lý, tư thế cầm thuẫn rất nghiệp dư...
Thế nhưng... thế nhưng...
Cảnh tượng đầy kinh ngạc đó như cơn ác mộng hiện ra trước mắt hắn. Cái đầu thạch sa thú vương bị đánh bay như hạt cát! Hắn không nhìn thấy chút kỹ xảo nào, không thấy biến hóa vũ kỹ, chỉ có lực lượng, lực lượng dã man không phân đạo lý!
Cho dù là bây giờ, cái đầu thạch sa thú vương vẫn cứng lại tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đã lâu lắm rồi Hạ Vũ không sợ hãi như vậy.
Một kẻ thật dã man!
Thật quá dã man!
Trời đất ơi, mình đúng là điên mất rồi, sao lúc trước lại đáp ứng Quách Đông đối đầu với kẻ như vậy?
Trong đầu Hạ Vũ hiện lên cảnh cái đầu mình bị một tấm thuẫn bốc lên sắc máu đập thành một đống bầy nhầy...
Thật đáng sợ!
Hạ Vũ âm thầm run rẩy, lông chim màu đen trên thân rung rung bay tới giữa không trung.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đi!" Manh Huyền lão nhân lão nhân lúc này cũng bất chấp mọi thứ, giọng nói khàn khàn đầy căng thẳng.
“Đi?" Cô gái áo đen ngạc nhiên, vô thức lên tiếng: “Đại nhân..."
Manh Huyền lão nhân lúc này cũng chẳng quản tới nàng. Hắn đã cảm nhận được vài luồng khí tức nguy hiểm đang dùng tốc độ kinh người áp sát, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn.
Cảm giác nguy hiểm nhất từ trước tới nay!
Manh Huyền lão nhân biết rõ ý nghĩa của chuyện này, cho nên hắn không hề do dự lập tức bỏ chay.
Mãi tới lúc này, cô gái áo đen mới phát hiện vài bóng người đã lao tới trước mặt bọn họ, khí tức trên người đối phương vô cùngc ường đại và nguy hiểm, lập tức khiến nàng không thể cử động được.
Hạc lườm cô gái áo đen một cái, khóe mắt gã hơi run run, lại đụng hàng...
Động tác trê ntay gã càng nhanh, tay nắm chuôi, kiếm không rời vỏ, bỗng dưng vẽ lên giữa không trung một vòng sáng màu trắng. Vòng sáng mang theo một tiếng kêuva ng, bay về phía cô gái áo đen.
Sắc mặt cô gái áo đen trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ tầm mắt bị vòng sáng bao phủ, khiến nàng càng thêm sợ hãi là nàng không thể cử động nổi! Toàn thân nàng, mỗi đầu ngón tay đều không thể cử động.
Đây... đây là kiếm pháp gì vậy?
Vòng sáng bắn thẳng vào nàng.
Toàn thân nàng tê rần, lập tức hôn mê.
Manh Huyền lão nhân biết tới lúc quan trọng, tính mệnh nguy hiểm, tay phải nhanh chóng kéo dây đàn nhị trên tay, tranh!
Một luồng khí kình vô hình ầm ầm khuếch tán.
Y Thiên và Hồ Hưng trong đầu ong lên, động tác trên tay không khỏi cứng lại.
Tạ Thanh trong lòng chấn động, kiếm minh vang lên trong lòng hắn, khó khăn lắm mới xua tan âm thanh này.
Ngay lúc ba người bị đòn này của Manh Huyền lão nhân bức, lui một bóng người màu đen lại đột nhiên lao tới.
Hạc thần sắc nghiêm nghị, thanh kiếm cổ trong tay đâm thẳng tới, từng tiếng hạc kêu đột nhiên vang lên từ thân kiếm!
Không khí trong phạm vi năm trượng xung quanh như bị kiếm này của Hạc tác động, vô số khí lưu lao về phía thanh kiếm trong tay Hạc, khí lưu mơ hồ tạo thành hình hạc, như mộtco n hạc lớn gương cao cánh cất tiếng kê uvang!
Tuyệt học Hạc Phái, Hạc Vũ!
Thực lực bản thân Hạc vốn đã rất mạnh, Đường Thiên không hề bảo lưu truyền thụ toàn bộ Hạc Thân Kình, Hạc vốn cũng chỉ kém một tần giấy mỏng, giờ phá tan ranh giới tầm mắt mở rộng, rất nhiều điểm trước đây không rõ giờ lập tức lĩnh ngộ.
Những ngày nay hắn đem tâm lực chải chuốt lại võ kỹ Hạc phái, lĩnh ngộ rất sâu sắc.
Khác với Đường Thiên, hắn vô cùng quen thuộc với những võ kỹ khác của Hạc phái, chỉ thiếu mỗi Hạc Thân Kình, thiếu chiếc chìa khóa then chốt. Giờ đã có chìa khóa mở cửa, toàn bộ võ kỹ Hạc Phái lập tức rõ ràng trước mắt hắn.
Mãi tới lúc này hắn mới hiểu được, võ kỹ Hạc phái bác đại tinh thâm. Rất nhiều môn võ trước nhìn chỉ có vẻ bề ngoài, giờ lại như thoát thai hoán cốt, mỹ lệ mang theo trí mạng.
HẠc Vũ là một trong số đó.
Hạc Vũ tiêu sái mỹ lệ thường dùng làm môn học cơ sở. Có điều mọi người đều cho rằng những động tác mỹ lệ này của Hạc Vũ chỉ dùng để rèn luyện gân cốt, mãi tới lúc này, có Hạc Thân Kình, Hạc Vũ mới thật sự tỏa ra uy lực của mình.
Hạc Vũ có thể dung nhập vào bất cứ võ kỹ Hạc Phái này, những tư thế linh động ưu mỹ này có thể khiến võ kỹ Hạc Phái có uy lực cường đại hơn, khó nắm bắt hơn.
Chiêu kiếm này Hạc dùng tới Hạc Vũ.
Manh Huyền lão nhân đột nhiên biến sắc, tiếng chiêu kiếm này xé gió bức thẳng lòng người! Hắn thậm chí có thể chứng kiến trong tiếng tay áo Hạc phất lên như có một con hạc đen đang rương cánh, lực lượng hùng hồn linh hoạt!
Cao thủ!
Nha Phó cũng biến sắc, lúc này cũng không buồn bỏ trốn, bàn tay to như cây quạt khẽ đảo, lập tức dấy lên ngọn lửa, đánh về phía nhát kiếm của Hạc. Ngọn lửa dính sát vào lòng bàn tay Nha Phó, không khí xung quanh lập tức đỏ bừng.
Thần sắc Hạc vẫn thản nhiên, chỉ có đôi mắt sáng rực lên khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào.
Trong lòng hắn giờ cũng đang vô cùng kích động, giờ thứ mình đang sử dụng mới là võ kỹ thật sự của Hạc Phái, mới là võ kỹ hoàn chỉnh của Hạc phái!
Từ nay về sau, Hạc phái mang vinh quang trở lại!
Trận chiến hôm nay là trận chiến tìm lại vinh quang đầu tiên của Hạc phái!
Trong lòng Hạc vô cùng kích động, một luồng khí tứ cdâng lên tới cực hạn, thanh kiếm cổ trên tay rung lên, một tiếng hạc kêu thấu trời xanh!
Hạc Lệ Cửu Thiên!
Tác giả :
Phương Tưởng