Chiến Thần Bất Bại
Chương 152: Bạch Dương Tinh Thần Thương
Đường Thiên phát lực lao đi nhanh chóng, cuồng phong quất vào mặt làm hắn gần như không mở mắt nổi. Cái loại cuồng phong này hết sức kỳ quái, khi nó thổi qua người hắn dường như cũng lấy đi thân nhiệt và chân lực của hắn. Hắn càng chạy nhanh thì chân lực trong cơ thể xói mòn càng nhanh.
Thế nhưng lúc này hắn không cần phải lo lắng vấn đề về chân lực, bởi vì chân lực trong cơ thể hắn đã sớm trở lên trống rỗng, không còn dư thừa một chút nào.
Tất cả tinh thần của hắn đều tập trung lên Tước Cốt Lang ở phía sau, con Tước Cốt Lang kia truy đuổi vô cùng điên cuồng và dai dẳng. Bên tai liên tục nghe thấy những tiếng gào thét không dứt khiến Đường Thiên kinh hồn bạt vía.
"Nếu nơi này gọi là Cơ Ngạ Cốc thì đương nhiên Tước Cốt Lang cũng là con sói đói bụng rồi. Ách, nói như vậy, chẳng phải chúng nó đều bị đói bảy tám ngày, sau đó thả ra sao."
Lời giới thiệu của Binh trên đầu làm cho Đường Thiên càng thêm tê tái da đầu. Lúc này hắn không dám quay đầu nhìn lại, cũng không dám dừng lại chút nào. Nguồn: https://truyenfull.vn
May mà tố chất thân thể của hắn cũng tương đối xuất sắc, tuy không có chân lực chống đỡ nhưng hắn vẫn đủ thể lực để chạy nhanh như vậy.
"Quả nhiên tuổi trẻ vẫn là tốt nhất. Thiếu niên, tố chất thân thể của ngươi tương đối xuất sắc đấy."
Binh ở trên đỉnh đầu giống như âm hồn bất tán liên tục buông lời chế nhạo. Mặc dù gã đang bận nhưng vẫn cứ ung dung nhàn nhã, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười dẻo kẹo nói: "Cho dù trong thời đại của chúng ta, thân thể có tố chất xuất sắc như ngươi cũng không hề dễ thấy đâu nha."
Đường Thiên không dám phân tâm, địa hình của Cơ Ngạ Cốc tương đối phức tạp vì thế hắn phải hết sức tập trung.
"Ác ác ác, mười phút, đã chạy được như vậy rồi cơ đấy, không tồi, không tồi!" Tuy giọng nói của Binh có vẻ như đang cực kỳ tán thưởng, thế nhưng Đường Thiên biết rõ rằng con hàng này đang chờ đợi để xem trò vui đấy.
Kinh mạch trong cơ thể đã trống rỗng, lúc mới đầu Đường Thiên cũng không cảm thấy quá khó khăn cho lắm, chỉ cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến nên hơi mệt mỏi mà thôi. Tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng quá lớn tới thể lực của hắn, chuyện này đúng là làm cho hắn cảm thấy hơi quái dị. Nhưng trong suốt quãng đường chạy trốn, Đường Thiên bắt đầu có cảm giác như toàn thân không thể chịu nổi được nữa, cuồng phong thổi qua người hắn dường như có mang theo một thứ lực hút kì lạ.
Giống như một cái miệng rộng tham lam đang gắng hút một cái lọ trống rỗng vậy.
Trong khi đan điền và kinh mạch trống rỗng theo bản năng cũng muốn hấp thu năng lượng bên trong cuồng phong, thế nhưng bên trong cuồng phong lại không hề có chút năng lượng nào. Đan điền kinh mạch và cuồng phong đều cố gắng hút lẫn nhau vô cùng hồ hởi.
Thế nhưng đối với Đường Thiên mà nói, cảm giác này chẳng khác nào một kiểu giày vò. Cảm giác kinh mạch trống rỗng cũng chỉ kiên trì được chừng mười phút là Đường Thiên bắt đầu cảm giác thấy bụng mình đói cồn cào, bụng với lưng như dán lại với nhau. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn chẳng có chút thời gian mà nghỉ ngơi, vận động cường độ cao khiến hắn cảm thấy suy yếu và mệt mỏi chưa từng có.
Cuồng phong vẫn cứ liên tục hút năng lượng trong kinh mạch và đan điền trống rỗng, làm cho hắn giống như một kẻ cực kỳ đói bụng, muốn nôn cũng không có cái gì để mà nôn.
Cảm giác đói bụng càng lúc càng mãnh liệt làm cho bắp thịt ở chân cũng bắt đầu bủn rủn.
Càng chạy càng đói bụng, càng chạy tay chân càng mềm ra, nếu như không phải phía sau có tiếng sói tru thì chắc chắn Đường Thiên đã ngồi bịch xuống đất nghỉ ngơi. Thế nhưng mà...
"Há, quên mất không nói với ngươi, tuy Tước Cốt Lang rất thích gặm xương nhưng với những cái mông đầy đặn đầy thịt nó cũng rất thích đó!"
Trên đỉnh đầu vọng lên tiếng nhắc nhở mang theo nhiều ý nghĩa của Binh.
Cứ tưởng tượng ra cái cảnh những chiếc răng nanh sắc bén cắn vào cái mông của mình...
Sắc mặt Đường Thiên lại trở lên trắng nhợt, hai chân sắp nhũn ra bỗng bùng nổ sức mạnh không biết từ đâu tới làm tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Phía trước là hẻm núi sâu hun hút nhìn không thấy cuối.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đầu óc Đường Thiên dần trống rỗng, lúc này hắn chỉ biết làm theo bản năng lao về phía trước.
Ở trên đỉnh đầu hắn là Binh vẫn một mực đi theo, khuôn mặt như quân bài tú-lơ-khơ bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc. Lúc này Đường Thiên đã như cung giương hết đà, hơi thở đã nặng nề như kéo ống bễ, tốc độ chậm lại một cách rõ rệt. Vừa nãy, lúc nhảy qua một khối nham thạch hắn còn té lộn mèo một cái nữa. Nếu không phải thể lực đã tiếp cận điểm giới hạn thì chắc chắn Đường Thiên sẽ không xuất hiện nhiều biểu hiện như vậy đâu.
Thế nhưng tên gia hoả này...
Binh liếc mắt nhìn thời gian, đã trôi qua đủ hai mươi phút rồi. Điều này làm Binh không khỏi nhớ đến quãng thời gian ở trại tân binh trước đây, liệu có bao nhiêu người có thể làm tới mức độ như này đây?
Trong trí nhớ của gã, thông thường tân binh lần đầu tiến vào đây có thể kiên trì được mười phút cũng là thành tích tương đối khá rồi. Lần đầu tiên tiến vào mà có thể vượt qua hai mươi phút, thành tích như vậy liệu có phải là đánh vỡ kỉ lục đã được ghi nhận không nhỉ? Binh bắt đầu suy nghĩ, chỉ một lát sau, một con số đã hiện lên trong đầu gã.
Mười tám phút ba mươi ba giây!
Đến lúc này sắc mặt Binh mới chính thức là biến sắc. Khuôn mặt có những hoa văn giống như lá bài tú-lơ-khơ hiện lên vẻ kinh ngạc, đúng là không thể không nói là trông rất hài hước. Hai vạch lông mày trông rậm rạp như hai cái bàn chải nở rộng sang hai bên, con mắt trợn trừng thành hình tròn xoe, cả cái miệng cũng biến thành hình chữ O.
Đúng là gã đang rất kinh ngạc.
Thời gian hắn đảm nhiệm vị trí giáo quan rất dài, số lượng thiếu niên thiên tài trải qua tay gã huấn luyện là vô số kể. Năm đó danh tiếng của binh đoàn Nam Thập Tự như mặt trời giữa trưa, cho lên điều kiện thu nhận tân binh cũng vô cùng khắt khe, vì thế những tân binh kia có kẻ nào chẳng phải là thiên tài đâu? Với trình độ thiên phú của Đường Thiên hiện tại mà đặt vào năm đó thì chắc chắn không thể nào bước chân vào trại tân binh.
Nhưng một tên gia hỏa có thiên phú hết sức bình thường này trong lần đầu tiên tiến vào Cơ Ngạ Cốc lại phá vỡ kỉ lục đã được ghi nhận trước kia.
Binh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hơi lảo đảo kia, trong lòng cảm thấy hơi xúc động, hắn càng ngày càng cho mình thêm nhiều kinh hỉ. Có thể đánh vỡ kỉ lục của trại tân binh hầu như đều là những mãnh nhân a!
Thật khiến cho người ta mong đợi!
"A a a a!" Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Đường Thiên vang vọng khắp bầu trời Cơ Ngạ Cốc.
Binh bị tiếng thét này đánh thức, liếc mắt một cái, rồi sau đó sắc mặt đầy sợ hãi liếc mắt nhìn sang trong miệng thì thầm nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi a, chúng nó cũng rất thích cái mông đó..."
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� � �※※※※※※※※※※※※※
"Tiểu thư, tất cả mọi vật liệu được chuẩn bị kỹ càng." Mục Lôi chần chừ định nói nhưng lại thôi, trên mặt gã đầy vẻ lo lắng.
Bỗng Cố Tuyết ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Mục Thúc, ta thay đổi chủ ý rồi!"
Mục Lôi nghe vậy liền sững cả người, rồi vô cùng vui mừng: "Quá tốt rồi! Tiểu thư, ngài không cần phải mạo hiểm như vậy..."
"Không!" Cố Tuyết lắc đầu: "Ta định chờ đến lúc bọn họ rời đi mới thử một lần."
"Tiểu thư!" Mục Lôi bị câu nói đột ngột này làm vô cùng kinh hãi: "Ngàn vạn lần không thể! Đường thiếu gia và Lăng thiếu gia đều ở nơi này, nếu như có điều gì bất ngờ, bọn họ cũng có thể phối hợp lại chống đỡ được một chút..."
"Nếu như đúng là có điều gì đó bất ngờ xảy ra thì dù cho bọn họ có ở đây thì có thể làm gì được chứ." Cố Tuyết nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà..." Mục Lôi định lên tiếng khuyên nhủ tiếp.
Cố Tuyết nở nụ cười ngọt ngào nói: "Mục Thúc không cần phải khuyên ta nữa. Đợi sau này ta sẽ nói cho bọn họ biết, ta không định mở ra huyết mạch."
"Tiểu thư sợ Đường thiếu gia lo lắng sao?" Mục Lôi nhìn thật sâu vào tiểu thư.
"Hãy để vị thiếu niên như thần thanh thản bước lên con đường Thiên Lộ, hãy để hắn biến ước mơ thành sự thật, đó mới là điều tốt nhất cho hắn." Cố Tuyết nhoẻn miệng cười: "Hắn đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, thế đã là quá đủ!"
Mục Lôi trầm mặc không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ta hiểu rồi."
Mục Lôi xoay người bước đi, nhưng trước khi rời đi bỗng gã quay đầu nhìn lại, nghiêm túc nói: "Tiểu thư, ta tin rằng chắc chắn người sẽ mở ra huyết mạch! Trời cao đã khiến ngài chịu nhiều đau khổ như vậy thì chắc chắn sẽ trả lại cho ngài vận may, và sẽ tạo lên một giai thoại truyền kỳ!"
"Mục Thúc kỳ vọng vào ta nhiều quá." Cố Tuyết nghe vậy liền ngẩn người ra, rồi sau đó bỗng nàng mô phỏng theo động tác và ngữ khí của Đường Thiên, bướng bỉnh nói: "Thế nhưng ta cũng cho là như vậy!"
Mục Lôi cười dài quay bước dời đi.
Cố Tuyết nhìn theo bóng lưng Mục Lôi xa dần, liền dùng âm thanh chỉ có mình nàng nghe thấy thì thầm: "Thời gian quý giá như vậy mà dùng để khai mở huyết mạch, quả là đáng tiếc."
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� � �※※※※※※※※※※※※※
Sắc mặt Đường Thiên đầy vẻ âm trầm tức giận bước chân ra khỏi phòng, tướng đi của hắn có tư thế hơi quái dị, dường như cái mông đang bị thương.
Trong sân, Lăng Húc đang tu luyện thương pháp.
Ồ, sao hôm nay cái tên gia hỏa này ăn mặc soái thế làm gì nhỉ?
Đường Thiên sững sờ, lúc này Lăng Húc đã thay một thân quần áo mới, làm hắn trông giống như một công tử nhà giàu, tuấn lãng đẹp trai đến mức rối tinh rối mù. Đường Thiên cúi đầu nhìn lại chính mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tê tái âm thầm.
Được rồi, thiếu niên như thần xưa nay không bao giờ bán đi nhan sắc…
Trong lòng Đường Thiên thầm an ủi chính mình.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nhìn thấy Lăng Húc tu luyện thương pháp, trong lòng cảm thấy đầy tò mò, liền kiếm một chiếc ghế đá ngồi xuống. Nhưng trong nháy mắt, khi hắn vừa đặt mông xuống thì thân hình bỗng run lên, trong lòng đột nhiên thắt lại, một lúc sau hắn mới nhớ ra mình đã rời khỏi trại tân binh. Rõ ràng là toàn thân hoàn hảo, cái mông không bị gì, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy ngâm ngẩm đau.
Bóng ma trong lòng... Việc đó chắc chắn tạo thành bóng ma trong lòng rồi...
Cố gắng ép mình quên đi hình ảnh cái mông trắng nõn tan nát dưới cái mõm con Tước Cốt Lang, Đường Thiên dần bình tĩnh trở lại, đem lực chú ý dời tới thương pháp mà Lăng Húc đang thao luyện.
Thương pháp của Lăng Húc không hề thay đổi, khi xuất chiêu đầu mũi thương tạo thành vô số điểm hàn mang trông như một biển sao rực rỡ
Dường như gã không hề cảm thấy mệt mỏi cũng không hề cảm thấy khô khan khi luyện tập lặp đi lặp lại, lúc nào gã cũng vô cùng tập trung.
Khi ánh mắt Đường Thiên nhìn chăm chú vào ngân thương Lăng Húc đang cầm trên tay một lúc, lập tức trên mặt hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phương thức phát lực thật là kì quái nha!
Phần eo và lưng của Lăng Húc hầu như không hề nhúc nhích, hai vai gần như không mở ra, có chăng chỉ là rung động trong biên độ rất nhỏ.
Võ kỹ cơ sở của Đường Thiên cực kỳ vững vàng, hiểu biết rất sâu về phương thức phát lực, vì thế hắn chỉ cần nhìn lướt qua là có thể phát hiện thấy phương thức phát lực của Lăng Húc vô cùng quái lạ.
Cột sống, đối với võ giả nó giống như một con rồng lớn, là căn nguyên của việc phát lực.
Muốn lực phát ra tối đa thì hầu như đều không thể tách rời sự tham gia của cột sống, bất kỳ võ kỹ nào cũng như vậy, cột sống là nơi ẩn chứa sức mạnh hết sức kinh người.
Thế nhưng khi Lăng Húc phát lực thì gần như không hề sử dụng đến cột sống.
Không chỉ có như vậy, vai, khuỷu tay, cổ tay hắn đều không dùng nhiều đến. Nơi mà Lăng Húc dùng đến nhiều nhất lại chính là lực ngón tay.
Khi hai mắt của Đường Thiên nhìn chằm chằm vào mười đầu ngón tay của Lăng Húc hắn mới phát hiện ra mười đầu ngón tay của Lăng Húc to hơn so với người bình thường.
Chỉ lực quả là tinh diệu!
Trong lòng Đường Thiên thầm than không dứt, mười đầu ngón tay của Lăng Húc có tốc độ biến hóa quá nhanh khiến hắn không thể nào nắm bắt được! Tuy điều này chỉ có tác dụng trong phạm vi rất nhỏ nhưng lại có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người, hơn nữa biến hóa sẽ trở lên cực kì phức tạp, làm cho Đường Thiên tuy nhìn thấy mà không thể hiểu rõ được.
Mỗi một thương mà Lăng Húc phát ra đều xoay tròn cực kỳ mãnh liệt.
Cái tiết tấu xoay tròn này do ngón cái miết vào thân thương sinh ra!
Trời ạ! Dùng ngón cái miết vào mà có thể tạo ra lực xoay tròn mạnh mẽ như vậy đúng là khiến Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm. Phải nhớ rằng cái ngân thương của Lăng Húc là dùng kim loại chế tạo thành, trọng lượng không thể nào khinh thường được a!
"Không ngờ ta vẫn có thể nhìn thấy Bạch Dương Tinh Thần Thương!" Bỗng thanh âm của Binh vang lên trong đầu Đường Thiên.
Trong giọng nói của gã đầy vẻ cảm khái và hồi tưởng.
Tác giả :
Phương Tưởng