Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật
Chương 50
Mấy ngày trước Nhậm Giang Lâm đã gửi địa chỉ cho hắn, Tiêu Việt xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi, gọi xe đến thẳng nhà họ Nhậm, đến tòa nhà của nhà họ Nhậm đã nửa đêm.
Đêm khuya vốn nên là thời gian đóng cửa ngủ say, nhưng cổng ngoài sân nhà họ Nhậm rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, xuống xe taxi, Tiêu Việt nói rõ mục đích đến với người canh cửa, rồi có người tiếp đãi đi tới dẫn hắn dọc theo đường đi bộ đi đến trước cửa linh đường.
Nhà họ Nhậm rất lớn, nhưng ban đêm trong linh đường to lớn lại rất ít người.
Cũng đúng, mặt tường trắng xóa, vải treo trắng toát, ảnh chụp xám trắng, trong phòng trống trải quanh quẩn âm thanh gõ chuông. Người đi lại trong đêm khuya, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng cũng sẽ hơi nhát, huống chi là trong linh đường này? Không phải người thân nhất tin tưởng nhất, ai sẽ chạy đến đây lúc nửa đêm chứ?
Tiêu Việt lắc đầu, đi thẳng vào linh đường, chỉ liếc mắt hắn đã thấy được Nhậm Giang Lâm phía trước bên phải linh đường.
Chắc là buồn ngủ lắm, Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế dựa vào lưng ghế, hình như đã ngủ.
Tiêu Việt nhíu mày, ngủ như vậy, chỉ sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống?
Thấy thế, Tiêu Việt không vội vã đi phúng viếng, trước tiên đưa hoa mang tới cho người hầu bên cạnh, sau đó chuyển một cái ghế, ngồi xuống cạnh Nhậm Giang Lâm, cẩn thận từng li từng tí ôm người qua, để Nhậm Giang Lâm dựa vào ngực mình.
Nhìn vành mắt xanh đen của Nhậm Giang Lâm, hắn hởi thở dài nói: “Vất vả rồi."
Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được Nhậm Giang Lâm trong ngực cựa quậy, sau đó hắn thấy Nhậm Giang Lâm mở hai mắt ra, nhìn hắn nói: “Đến rồi?"
“Ừ," Nhìn Nhậm Giang Lâm vẫn dựa vào trong ngực hắn, Tiêu Việt cúi đầu xuống hôn mắt anh một cái, nói: “Sao lại ngủ ở đây? Hôm nay không thể về nghỉ ngơi à?"
“Ừ, phải túc trực bên linh cữu," Nhậm Giang Lâm nhìn thầy tụng kinh bên kia, nói: “Vả lại, lát nữa còn phải chuyển linh, không đi được."
Tiêu Việt biết chút về chuyển linh, tập tục mai táng của một số nơi có một khâu như thế, thế hệ nhỏ thân thuộc phải nghe lời thầy tìm thời gian thích hợp vây quanh quan tài người mất đi xoay quanh, tác dụng cụ thể là gì, Tiêu Việt cũng không rõ.
“Vậy anh ngủ một lúc nữa đi? Lát nữa thầy gọi anh, em sẽ gọi anh dậy."
“Còn cậu? Trên máy bay nghỉ ngơi chưa?" Nhậm Giang Lâm ngồi thẳng người, nhìn Tiêu Việt râu ria xồm xoàm, không nhịn được giơ tay sờ cằm Tiêu Việt, xúc cảm hơi đâm tay khiến anh nở nụ cười: “Dáng vẻ này của cậu, trông kém tinh thần hơn cả tôi."
Tiêu Việt bị Nhậm Giang Lâm sờ ngứa cằm, vội vàng bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, “Em đây bên ngoài kém, bên trong cực kỳ có tinh thần." Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, không kìm được xích lại gần, thấp giọng nói, “Trên máy bay em ngủ rất lâu, đừng lo lắng, em muốn đến ở bên anh, đã dưỡng tinh thần từ lâu rồi, mấu chốt là anh, bây giờ anh cần nghỉ ngơi nhất, nếu không thể về phòng, thì dựa vào em ngủ một lát, không phải nói bảy ngày sao, hôm nay mới ngày thứ tư đúng không? Anh như vậy sao chịu nổi?"
Tiêu Việt nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường của Nhậm Giang Lâm, “Gần đây anh thường xuyên nhíu mày phải không? Ở đây có vết."
Nhậm Giang Lâm cũng không từ chối, lần nữa chậm rãi dựa vào trong ngực Tiêu Việt, nhắm hai mắt lại, từ từ nói: “Có điều, cậu tới đây, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều, vui vẻ hơn."
“Hửm?" Tiêu Việt lấy một cái áo khoác trong ba lô ra khoác lên người Nhậm Giang Lâm, sau đó thuận thế ôm chặt người, nói: “Vui vẻ cái gì?"
Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người Tiêu Việt, không khỏi nói ra: “Trên người cậu có mùi mồ hôi."
Tiêu Việt nghe vậy nghiêng đầu ngửi ngửi áo mình nói: “Hả? Có mùi? Hôi không? Thật ra trước đó em có tắm trên báy máy rồi," Nói tới đây, Tiêu Việt cười khẽ một tiếng: “Nhưng anh cũng không thể trách em, ngồi máy bay mười mấy tiếng, đến sân bay đã vội vàng ngồi taxi tới đây, không có thời gian đi tắm rửa lần nữa, có mùi hôi anh cũng chỉ có thể chịu đựng."
Nhậm Giang Lâm khẽ cười, “Mấy ngày gần đây tôi đón đưarất nhiều người phúng viếng, trên người họ đều có mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khái sạch sẽ."
“…"
Mùi nước hoa, Tiêu Việt hiểu ý của Nhậm Giang Lâm, nếu những người kia thật sự vội đến phúng viếng, thì sẽ giống như hắn, đeo ba lô rồi đến, cũng không kịp nghĩ đến khách sạn, nào có thời gian xịt nước hoa gì đó.
“Cậu là người duy nhất trong số đó mặc quần jean áo thun trắng tới đây, những người khác ăn mặc rất cầu kỳ, những đồ trang sức, trang điểm kia không có thời gian dài thì không sửa sang ra được."
Tiêu Việt lại ôm chặt Nhậm Giang Lâm hơn, nói: “Lúc em đến nước M không mang quần áo màu đen, hai ngày sau đó cũng chưa kịp mua, thật ra nên mặc chính thức hơn."
“Không sao, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, tôi mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn." Nhậm Giang Lâm hơi mở mắt nhìn Tiêu Việt nói: “Bên này tôi có quần áo, ngày mai thay là được rồi, chắc là cậu có thể mặc quần áo của tôi, họp thường niên lần trước cậu từng mặc."
Bị Nhậm Giang Lâm nói cho xấu hổ, Tiêu Việt sờ mũi nói: “Nói thật, em chỉ vội vàng đến ở bên anh thôi, đối với mẹ anh, thú thật em…"
“Tôi biết, nhưng điều này cũng đủ rồi," Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, khẽ cười nói: “Cậu vội vã đến ở cạnh tôi, nhưng cũng có không ít người vội vã đến hấp dẫn sự chú ý của tôi."
“Chậc, còn có chuyện này nữa? Ông chủ lớn nói xem nào, có người nào có thể lọt vào mắt ngài không?"
“Cậu ngược lại không vội mà lọt vào mắt tôi rồi?"
Tiêu Việt nhướng mày một cái, “Ông chủ lớn à, anh cũng không nhìn xem em là ai, em là Tiêu Việt đấy, ‘anh Việt’ trong miệng mấy người Uông Trạch Nhạc Đào Tiến cũng không phải gọi giả! Chẳng phải vì em tự tin với kỹ năng của mình sao, cảm thấy mình không cần vẻ ngoài đã có thể hấp dẫn được anh, cho nên không cố kỵ gì."
Nhậm Giang Lâm thấy thế cười một tiếng, “Phải không?"
“Phải mà," Tiêu Việt nói đến đây, thấy người hầu bên kia lén lút nhìn về bên này, bèn nói: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh tranh thủ ngủ một lát đi."
“Được."
Nhậm Giang Lâm thật sự thiếu ngủ, những ngày này tinh thần anh hơi căng thẳng, bây giờ dựa vào người Tiêu Việt, sợi dây cung kia không hiểu sao thả lỏng ra, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Thư Dụ hơi lạ giường, lại nghĩ đến thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với anh ta ngày hôm qua, có tâm sự nên ban đêm càng không ngủ được, nghĩ rằng hẳn là Nhậm Giang Lâm vẫn đang gác đêm, anh ta bèn xách ít thức ăn, từ khách sạn lái xe đến nhà họ Nhậm.
Đường xe mười mấy phút, rất gần, nhưng khi anh ta chạy đến, lại nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Việt ôm Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm ngủ say sưa.
Anh ta nhất thời hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần Thư Dụ mới chậm rãi đi về bên đó.
“Anh… Tiêu?"
Tiêu Việt nghe tiếng quay đầu, khẽ nhíu mày, không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu Thư Dụ ngồi sang bên đừng lên tiếng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Thư Dụ suy nghĩ ngàn vạn, đầu óc hỗn loạn, đành phải cầm một hộp hoa quả buồn tẻ ngồi bên cạnh, không nói một lời. Cứ như vậy nhìn Tiêu Việt không nhúc nhích ôm Nhậm Giang Lâm, luôn nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm.
Vừa ngồi xuống đã nửa tiếng, cho đến khi thầy lắc chuông bên kia lên tiếng bảo Nhậm Giang Lâm chuyển linh, Tiêu Việt mới cúi đầu, ghé vào tai Nhậm Giang Lâm chậm rãi đánh thức người.
Nhậm Giang Lâm ngủ rất yên ổn, lúc bị Tiêu Việt đánh thức, anh hơi nheo mắt, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, lúc này anh mới phát hiện mình đã ngủ một tiếng đồng hồ.
Vóc người anh cao, cân nặng đương nhiên không nhẹ, mặc dù chỉ dựa vào Tiêu Việt để Tiêu Việt ôm lấy, nhưng ôm cả một tiếng, chắc chắn Tiêu Việt sẽ không thoải mái.
Ngồi thẳng người, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt giữ nguyên tư thế ngồi, không khỏi cười nói: “Cậu ngồi mãi như thế? Không khó chịu?"
Tiêu Việt bóp bóp cánh tay hơi tê, thấy tinh thần Nhậm Giang Lâm tốt rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hắn cười đùa nói: “Người mình thích ở trong lòng, em vui mừng khôn xiết, khó chịu ở đâu?"
Nhậm Giang Lâm nghe thấy thầy bên kia lại gọi một tiếng, không cãi cọ với Tiêu Việt nữa, đứng lên chuẩn bị đi đến quan tài băng, cũng vào lúc này anh mới nhìn thấy Thư Dụ ngồi ở đằng sau.
Nhậm Giang Lâm dừng lại, chỉ khẽ cười với Thư Dụ rồi đi.
Thư Dụ thở nhẹ một hơi, trong chớp mắt này, cũng chính là tương tác vừa nãy của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt, anh ta mới biết được Nhậm Giang Lâm thích một người sẽ như thế nào.
Không phải săn bắn thành thạo, không phải kịch liệt đuổi bắt một cách cao ngạo.
Vừa rồi, anh ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt của Nhậm Giang Lâm không có hứng thú dạt dào trêu đùa người tình, trong đôi mắt nhìn Tiêu Việt kia đựng đầy ánh sáng, đó là đôi mắt anh ta chưa từng nhìn thấy.
“Hai người… đã bắt đầu rồi?"
Tiêu Việt đứng lên duỗi eo lưng, “Vẫn chưa bắt đầu."
“…" Thư Dụ hơi giật mình, thân mật như thế vẫn chưa bắt đầu sao? Nhìn Tiêu Việt chậm rãi nói: “Tại sao?"
Đối với Thư Dụ, thật ra trong lòng Tiêu Việt không muốn tiếp xúc quá nhiều, lần trước hắn giữ Thư Dụ lại cuối cùng, trò chuyện với anh ta một lúc, mặc dù Thư Dụ nói anh ta không thích Nhậm Giang Lâm, nhưng, Tiêu Việt nhìn ra được, Thư Dụ không có khả năng không có tình cảm với Nhậm Giang Lâm, anh ta chỉ sợ hãi mà thôi, sợ mình đồng ý rồi, Nhậm Giang Lâm sẽ mất hứng thú.
Đối với tình cảm, cuối cùng anh ta vẫn nghĩ đến bảo toàn bản thân trước.
Nghĩ đến đây, Tiêu Việt quay đầu nhìn Thư Dụ, không trả lời câu hỏi của Thư Dụ, chỉ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?"
“…" Thư Dụ hít sâu một hơi, anh ta còn nhớ lời lần trước mình nói với Tiêu Việt, anh ta nói Nhậm Giang Lâm không thể thích Tiêu Việt.
Thấy gương mặt luôn mang theo ý cười của Thư Dụ trầm xuống, Tiêu Việt thấp giọng, chậm rãi nói: “Thứ anh muốn rất nhiều, muốn có được cũng rất nhiều," Dừng một lát Tiêu Việt khẽ cười lên, “Tôi không cần anh ấy cho tôi cái gì, tôi chỉ cần anh ấy mà thôi."
Thư Dụ ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt tràn đầy ý cười trên mặt, cuối cùng vẫn cười lên, “Nhưng tôi vẫn giữ câu nói đó, anh và anh ấy không có khả năng."
Tiêu Việt bĩu môi, “Anh thật sự giữ vững lòng tin à?"
“Trong cái giới này có rất nhiều cám dỗ, anh sẽ không biết được." Thư Dụ chẳng biết tại sao, nhìn Tiêu Việt anh ta trở bên tức giận, “Nếu tôi chủ động đáp lại, anh cảm thấy anh ấy sẽ làm sao?"
Tiêu Việt nghe vậy híp mắt lại, nhìn Thư Dụ, hắn đột nhiên có kích động muốn hack chết người này, hắn chợt nhận ra, từ khi biết Nhậm Giang Lâm, hắn đã gặp được từng đợt người này đến đợt người khác muốn khiêu chiến với hắn chứ…
Tiêu Việt bỗng nhiên cười, “Có gan, anh cứ thử xem."
Đêm khuya vốn nên là thời gian đóng cửa ngủ say, nhưng cổng ngoài sân nhà họ Nhậm rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, xuống xe taxi, Tiêu Việt nói rõ mục đích đến với người canh cửa, rồi có người tiếp đãi đi tới dẫn hắn dọc theo đường đi bộ đi đến trước cửa linh đường.
Nhà họ Nhậm rất lớn, nhưng ban đêm trong linh đường to lớn lại rất ít người.
Cũng đúng, mặt tường trắng xóa, vải treo trắng toát, ảnh chụp xám trắng, trong phòng trống trải quanh quẩn âm thanh gõ chuông. Người đi lại trong đêm khuya, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng cũng sẽ hơi nhát, huống chi là trong linh đường này? Không phải người thân nhất tin tưởng nhất, ai sẽ chạy đến đây lúc nửa đêm chứ?
Tiêu Việt lắc đầu, đi thẳng vào linh đường, chỉ liếc mắt hắn đã thấy được Nhậm Giang Lâm phía trước bên phải linh đường.
Chắc là buồn ngủ lắm, Nhậm Giang Lâm ngồi trên ghế dựa vào lưng ghế, hình như đã ngủ.
Tiêu Việt nhíu mày, ngủ như vậy, chỉ sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống?
Thấy thế, Tiêu Việt không vội vã đi phúng viếng, trước tiên đưa hoa mang tới cho người hầu bên cạnh, sau đó chuyển một cái ghế, ngồi xuống cạnh Nhậm Giang Lâm, cẩn thận từng li từng tí ôm người qua, để Nhậm Giang Lâm dựa vào ngực mình.
Nhìn vành mắt xanh đen của Nhậm Giang Lâm, hắn hởi thở dài nói: “Vất vả rồi."
Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được Nhậm Giang Lâm trong ngực cựa quậy, sau đó hắn thấy Nhậm Giang Lâm mở hai mắt ra, nhìn hắn nói: “Đến rồi?"
“Ừ," Nhìn Nhậm Giang Lâm vẫn dựa vào trong ngực hắn, Tiêu Việt cúi đầu xuống hôn mắt anh một cái, nói: “Sao lại ngủ ở đây? Hôm nay không thể về nghỉ ngơi à?"
“Ừ, phải túc trực bên linh cữu," Nhậm Giang Lâm nhìn thầy tụng kinh bên kia, nói: “Vả lại, lát nữa còn phải chuyển linh, không đi được."
Tiêu Việt biết chút về chuyển linh, tập tục mai táng của một số nơi có một khâu như thế, thế hệ nhỏ thân thuộc phải nghe lời thầy tìm thời gian thích hợp vây quanh quan tài người mất đi xoay quanh, tác dụng cụ thể là gì, Tiêu Việt cũng không rõ.
“Vậy anh ngủ một lúc nữa đi? Lát nữa thầy gọi anh, em sẽ gọi anh dậy."
“Còn cậu? Trên máy bay nghỉ ngơi chưa?" Nhậm Giang Lâm ngồi thẳng người, nhìn Tiêu Việt râu ria xồm xoàm, không nhịn được giơ tay sờ cằm Tiêu Việt, xúc cảm hơi đâm tay khiến anh nở nụ cười: “Dáng vẻ này của cậu, trông kém tinh thần hơn cả tôi."
Tiêu Việt bị Nhậm Giang Lâm sờ ngứa cằm, vội vàng bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, “Em đây bên ngoài kém, bên trong cực kỳ có tinh thần." Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, không kìm được xích lại gần, thấp giọng nói, “Trên máy bay em ngủ rất lâu, đừng lo lắng, em muốn đến ở bên anh, đã dưỡng tinh thần từ lâu rồi, mấu chốt là anh, bây giờ anh cần nghỉ ngơi nhất, nếu không thể về phòng, thì dựa vào em ngủ một lát, không phải nói bảy ngày sao, hôm nay mới ngày thứ tư đúng không? Anh như vậy sao chịu nổi?"
Tiêu Việt nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường của Nhậm Giang Lâm, “Gần đây anh thường xuyên nhíu mày phải không? Ở đây có vết."
Nhậm Giang Lâm cũng không từ chối, lần nữa chậm rãi dựa vào trong ngực Tiêu Việt, nhắm hai mắt lại, từ từ nói: “Có điều, cậu tới đây, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều, vui vẻ hơn."
“Hửm?" Tiêu Việt lấy một cái áo khoác trong ba lô ra khoác lên người Nhậm Giang Lâm, sau đó thuận thế ôm chặt người, nói: “Vui vẻ cái gì?"
Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người Tiêu Việt, không khỏi nói ra: “Trên người cậu có mùi mồ hôi."
Tiêu Việt nghe vậy nghiêng đầu ngửi ngửi áo mình nói: “Hả? Có mùi? Hôi không? Thật ra trước đó em có tắm trên báy máy rồi," Nói tới đây, Tiêu Việt cười khẽ một tiếng: “Nhưng anh cũng không thể trách em, ngồi máy bay mười mấy tiếng, đến sân bay đã vội vàng ngồi taxi tới đây, không có thời gian đi tắm rửa lần nữa, có mùi hôi anh cũng chỉ có thể chịu đựng."
Nhậm Giang Lâm khẽ cười, “Mấy ngày gần đây tôi đón đưarất nhiều người phúng viếng, trên người họ đều có mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khái sạch sẽ."
“…"
Mùi nước hoa, Tiêu Việt hiểu ý của Nhậm Giang Lâm, nếu những người kia thật sự vội đến phúng viếng, thì sẽ giống như hắn, đeo ba lô rồi đến, cũng không kịp nghĩ đến khách sạn, nào có thời gian xịt nước hoa gì đó.
“Cậu là người duy nhất trong số đó mặc quần jean áo thun trắng tới đây, những người khác ăn mặc rất cầu kỳ, những đồ trang sức, trang điểm kia không có thời gian dài thì không sửa sang ra được."
Tiêu Việt lại ôm chặt Nhậm Giang Lâm hơn, nói: “Lúc em đến nước M không mang quần áo màu đen, hai ngày sau đó cũng chưa kịp mua, thật ra nên mặc chính thức hơn."
“Không sao, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, tôi mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn." Nhậm Giang Lâm hơi mở mắt nhìn Tiêu Việt nói: “Bên này tôi có quần áo, ngày mai thay là được rồi, chắc là cậu có thể mặc quần áo của tôi, họp thường niên lần trước cậu từng mặc."
Bị Nhậm Giang Lâm nói cho xấu hổ, Tiêu Việt sờ mũi nói: “Nói thật, em chỉ vội vàng đến ở bên anh thôi, đối với mẹ anh, thú thật em…"
“Tôi biết, nhưng điều này cũng đủ rồi," Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, khẽ cười nói: “Cậu vội vã đến ở cạnh tôi, nhưng cũng có không ít người vội vã đến hấp dẫn sự chú ý của tôi."
“Chậc, còn có chuyện này nữa? Ông chủ lớn nói xem nào, có người nào có thể lọt vào mắt ngài không?"
“Cậu ngược lại không vội mà lọt vào mắt tôi rồi?"
Tiêu Việt nhướng mày một cái, “Ông chủ lớn à, anh cũng không nhìn xem em là ai, em là Tiêu Việt đấy, ‘anh Việt’ trong miệng mấy người Uông Trạch Nhạc Đào Tiến cũng không phải gọi giả! Chẳng phải vì em tự tin với kỹ năng của mình sao, cảm thấy mình không cần vẻ ngoài đã có thể hấp dẫn được anh, cho nên không cố kỵ gì."
Nhậm Giang Lâm thấy thế cười một tiếng, “Phải không?"
“Phải mà," Tiêu Việt nói đến đây, thấy người hầu bên kia lén lút nhìn về bên này, bèn nói: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh tranh thủ ngủ một lát đi."
“Được."
Nhậm Giang Lâm thật sự thiếu ngủ, những ngày này tinh thần anh hơi căng thẳng, bây giờ dựa vào người Tiêu Việt, sợi dây cung kia không hiểu sao thả lỏng ra, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Thư Dụ hơi lạ giường, lại nghĩ đến thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với anh ta ngày hôm qua, có tâm sự nên ban đêm càng không ngủ được, nghĩ rằng hẳn là Nhậm Giang Lâm vẫn đang gác đêm, anh ta bèn xách ít thức ăn, từ khách sạn lái xe đến nhà họ Nhậm.
Đường xe mười mấy phút, rất gần, nhưng khi anh ta chạy đến, lại nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Việt ôm Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm ngủ say sưa.
Anh ta nhất thời hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần Thư Dụ mới chậm rãi đi về bên đó.
“Anh… Tiêu?"
Tiêu Việt nghe tiếng quay đầu, khẽ nhíu mày, không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu Thư Dụ ngồi sang bên đừng lên tiếng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Thư Dụ suy nghĩ ngàn vạn, đầu óc hỗn loạn, đành phải cầm một hộp hoa quả buồn tẻ ngồi bên cạnh, không nói một lời. Cứ như vậy nhìn Tiêu Việt không nhúc nhích ôm Nhậm Giang Lâm, luôn nhìn chăm chú vào Nhậm Giang Lâm.
Vừa ngồi xuống đã nửa tiếng, cho đến khi thầy lắc chuông bên kia lên tiếng bảo Nhậm Giang Lâm chuyển linh, Tiêu Việt mới cúi đầu, ghé vào tai Nhậm Giang Lâm chậm rãi đánh thức người.
Nhậm Giang Lâm ngủ rất yên ổn, lúc bị Tiêu Việt đánh thức, anh hơi nheo mắt, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, lúc này anh mới phát hiện mình đã ngủ một tiếng đồng hồ.
Vóc người anh cao, cân nặng đương nhiên không nhẹ, mặc dù chỉ dựa vào Tiêu Việt để Tiêu Việt ôm lấy, nhưng ôm cả một tiếng, chắc chắn Tiêu Việt sẽ không thoải mái.
Ngồi thẳng người, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt giữ nguyên tư thế ngồi, không khỏi cười nói: “Cậu ngồi mãi như thế? Không khó chịu?"
Tiêu Việt bóp bóp cánh tay hơi tê, thấy tinh thần Nhậm Giang Lâm tốt rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hắn cười đùa nói: “Người mình thích ở trong lòng, em vui mừng khôn xiết, khó chịu ở đâu?"
Nhậm Giang Lâm nghe thấy thầy bên kia lại gọi một tiếng, không cãi cọ với Tiêu Việt nữa, đứng lên chuẩn bị đi đến quan tài băng, cũng vào lúc này anh mới nhìn thấy Thư Dụ ngồi ở đằng sau.
Nhậm Giang Lâm dừng lại, chỉ khẽ cười với Thư Dụ rồi đi.
Thư Dụ thở nhẹ một hơi, trong chớp mắt này, cũng chính là tương tác vừa nãy của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt, anh ta mới biết được Nhậm Giang Lâm thích một người sẽ như thế nào.
Không phải săn bắn thành thạo, không phải kịch liệt đuổi bắt một cách cao ngạo.
Vừa rồi, anh ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt của Nhậm Giang Lâm không có hứng thú dạt dào trêu đùa người tình, trong đôi mắt nhìn Tiêu Việt kia đựng đầy ánh sáng, đó là đôi mắt anh ta chưa từng nhìn thấy.
“Hai người… đã bắt đầu rồi?"
Tiêu Việt đứng lên duỗi eo lưng, “Vẫn chưa bắt đầu."
“…" Thư Dụ hơi giật mình, thân mật như thế vẫn chưa bắt đầu sao? Nhìn Tiêu Việt chậm rãi nói: “Tại sao?"
Đối với Thư Dụ, thật ra trong lòng Tiêu Việt không muốn tiếp xúc quá nhiều, lần trước hắn giữ Thư Dụ lại cuối cùng, trò chuyện với anh ta một lúc, mặc dù Thư Dụ nói anh ta không thích Nhậm Giang Lâm, nhưng, Tiêu Việt nhìn ra được, Thư Dụ không có khả năng không có tình cảm với Nhậm Giang Lâm, anh ta chỉ sợ hãi mà thôi, sợ mình đồng ý rồi, Nhậm Giang Lâm sẽ mất hứng thú.
Đối với tình cảm, cuối cùng anh ta vẫn nghĩ đến bảo toàn bản thân trước.
Nghĩ đến đây, Tiêu Việt quay đầu nhìn Thư Dụ, không trả lời câu hỏi của Thư Dụ, chỉ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?"
“…" Thư Dụ hít sâu một hơi, anh ta còn nhớ lời lần trước mình nói với Tiêu Việt, anh ta nói Nhậm Giang Lâm không thể thích Tiêu Việt.
Thấy gương mặt luôn mang theo ý cười của Thư Dụ trầm xuống, Tiêu Việt thấp giọng, chậm rãi nói: “Thứ anh muốn rất nhiều, muốn có được cũng rất nhiều," Dừng một lát Tiêu Việt khẽ cười lên, “Tôi không cần anh ấy cho tôi cái gì, tôi chỉ cần anh ấy mà thôi."
Thư Dụ ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt tràn đầy ý cười trên mặt, cuối cùng vẫn cười lên, “Nhưng tôi vẫn giữ câu nói đó, anh và anh ấy không có khả năng."
Tiêu Việt bĩu môi, “Anh thật sự giữ vững lòng tin à?"
“Trong cái giới này có rất nhiều cám dỗ, anh sẽ không biết được." Thư Dụ chẳng biết tại sao, nhìn Tiêu Việt anh ta trở bên tức giận, “Nếu tôi chủ động đáp lại, anh cảm thấy anh ấy sẽ làm sao?"
Tiêu Việt nghe vậy híp mắt lại, nhìn Thư Dụ, hắn đột nhiên có kích động muốn hack chết người này, hắn chợt nhận ra, từ khi biết Nhậm Giang Lâm, hắn đã gặp được từng đợt người này đến đợt người khác muốn khiêu chiến với hắn chứ…
Tiêu Việt bỗng nhiên cười, “Có gan, anh cứ thử xem."
Tác giả :
Quái Đản Giang Dương