Chiến Lang
Quyển 2 - Chương 17
Bởi vì hắn công bằng, làm việc dứt khoát, thế nên dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ mọi người đều đến nhà bảo vệ nhờ hắn giải quyết khiến nhà bảo vệ kia nghiễm nhiên trở thành một nha môn loại nhỏ, hắn cũng gần giống một vị gia, chỉ khác là hắn không tham ô, không nhận hối lộ, cũng không nể mặt bợ đỡ ai.
Tuy rằng như vậy đôi lúc sẽ khiến các ông chủ thương hội không dễ chịu, nhưng mọi người cũng biết, lúc trước là họ phân công hắn, muốn hắn duy trì trung lập, nên cũng chỉ có thể sờ mũi cười khổ mà thôi.
Cho dù nơi làm việc của hắn đã được đổi tới căn nhà lớn hơn nhưng Tú Dạ vẫn không thay đổi thói quen hàng ngày đưa cơm cho hắn, cùng hắn dùng cơm.
Cô mang theo bánh nướng và thịt dê lên phố. Người thấy cô đều sẽ cười chào đón, có khi còn dúi cho cô ít trái cây, bánh nướng, để cô mang tới nhà bảo vệ cho mọi người ăn.
Người dân nơi này rất nhiệt tình, tuy rằng cô mới ở đây một năm rưỡi nhưng tất cả mọi người đều biết cô, không giống mười bảy năm cô ở kinh thành, ngay cả hàng xóm đối diện cũng không thân lắm.
Nhưng cô đoán mọi người biết cô là bởi vì hắn cực kì được kính trọng.
Bởi vì nhiều người nên mấy tháng trước đã có thêm một vị đại phu khiến người tới chỗ A Linh ít đi. A Linh hoàn toàn không để ý, cô cũng nhàn rỗi hơn.
Hai tháng trước, nhờ tiết kiệm cô và hắn đã trả hết số tiền nợ A Linh.
Nhưng A Linh không muốn cô chuyển đi, cô cũng lo cô ấy sẽ quên ăn cơm, hơn nữa hai người cũng ở đây quen rồi nên quyết định ở lại. Bởi vì mang ơn cứu mạng của A Linh, hàng ngày cô vẫn giúp cô ấy quét dọn nấu cơm.
Ở đây lâu nên ngay cả đám quạ đen cũng biết cô. Lúc bắt đầu mùa đông, đám quạ không tìm được côn trùng, đói bụng sẽ đến tìm cô xin ăn. Con quạ đen hay ở bên A Linh to kỳ lạ, đôi mắt đen láy nhìn có vẻ rất thông minh, ngay cả cô cũng có khi không nhịn được nói với nó mấy câu, nhưng đương nhiên nó chưa bao giờ trả lời cô.
Cô đi qua một con đường lớn năm trước còn hoang vắng, hiện giờ đã náo nhiệt vô cùng, đi tới chỗ hắn làm. Cô còn chưa vào cửa, đã có hai người đàn ông cường tráng từ xa nhìn thấy cô, lập tức ra đón.
“Tẩu tử, tới đưa cơm cho đại ca à?" Thiết Mộc Nhĩ hỏi.
Cô mỉm cười, nhìn Thiết Mộc Nhĩ cùng em trai hắn Ba Đồ Nhĩ, gật đầu, dùng tiếng bản địa Trương Dương dạy cô một năm qua, hỏi: “Hai người đã ăn chưa? Cùng vào ăn đi?"
Ba Đồ Nhĩ nghe xong, lập tức sáng mắt: “Còn chưa đâu, tẩu tử. . ."
“Tẩu tử, đừng nghe nó nói linh tinh, bọn đệ vừa ăn rồi, đang vội ra cửa thành thay ca, tẩu cứ đi đi!" Ba Đồ Nhĩ còn chưa nói xong, Thiết Mộc Nhĩ đã cốc đầu hắn, lôi cổ em trai đi, còn vừa đi vừa mắng: “Ngu ngốc! Đệ ngốc à, đại ca bận rộn cả buổi sáng chỉ chờ giữa trưa có thể ăn cơm cùng tẩu tử. Vợ chồng người ta chàng một miếng thiếp một miếng, nào có phần cho cái mồm ăn tham của đệ, rảnh quá muốn đi làm bóng đèn à?"
Ba Đồ Nhĩ ngốc nghếch lúc này mới ngớ ra, lại vẫn gãi đầu, lớn tiếng cười gào lên với cô.
“Tẩu tử, xin lỗi, đệ ăn no rồi! Cám ơn ý tốt của tẩu, để lần sau nhé!"
Cô nghe mà đỏ mặt, nhưng cũng không thể giải thích được gì. Tuy rằng cô luôn làm nhiều, nhưng hắn quả thật không thích có người tới quấy rầy lúc ăn cơm.
“Đợi chút!" Biết hai người bọn họ còn chưa ăn cơm, cô gọi họ lại, bước nhanh tới, lấy ra hai cái bánh thật to từ hộp gỗ đưa cho họ: “Đừng để đói bụng."
Hai huynh đệ thấy bánh liền bất chấp mặt mũi, lập tức quay lại, cầm lấy bánh nướng, cười vui vẻ, trả lời.
“Cảm ơn tẩu tử!"
Nói xong, hai người mới mang bánh, xoay người lên ngựa.
Cô có thể thấy không ít cô gái quay đầu nhìn rồi cười duyên với đôi huynh đệ ngồi trên ngựa.
Một năm qua, dưới sự huấn luyện của hắn Thiết Mộc Nhĩ trở nên cao lớn cường tráng hơn hẳn. Cậu em trai Ba Đồ Nhĩ còn ‘em giỏi hơn anh’, cao hơn anh trai cả nửa cái đầu.
Tuy rằng mặt có dấu ấn, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự tuấn tú của hai anh em họ. Hơn nữa trong tòa thành này, khoác lên mình bộ đồng phục Quạ Đen chính là vinh dự vô hạn. Hiện giờ người người đều tranh nhau làm Quạ Đen, các cô nương cũng vô cùng ái mộ những người đàn ông anh dũng cường tráng đó. Trong một năm qua đã có mấy người trong đội lấy vợ.
Hai huynh đệ Thiết Mộc Nhĩ và Ba Đồ Nhĩ vốn muốn gọi Trương Dương là sư phụ nhưng vì bị hắn ngăn cản nên đổi sang gọi hắn là đại ca. Hắn không phản đối nên đội Quạ Đen cũng học gọi theo. Cô biết ở mặt ngoài hắn tỏ vẻ không để ý nhưng trong lòng lại bởi vì bọn họ gọi hắn là đại ca mà cảm động vô cùng.
Ngày đó, vào lúc ăn cơm hắn kể cho cô chuyện này, hốc mắt còn hơi đỏ. Lúc ấy cô rất muốn lao tới ôm hai cậu tiểu đệ đáng yêu này.
Trước kia, cho dù hắn đối tốt với ai cũng không thể để người ta biết. Nhưng bây giờ hắn không cần che che giấu giấu, quanh co lòng vòng nữa, mà hắn cuối cùng cũng nhận được tôn trọng và hồi báo xứng đáng.
Nhìn hai huynh đệ kia đi xa, cô xoay người sải bước tới cửa. Tát Lâm và hắn đang cùng hai ông chủ thương hội vùi đầu bàn bạc, chỉ vào bản đồ.
Thấy cô đến, mọi người thức thời chào cô một tiếng rồi cáo lui trước.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, xem bản đồ trên bàn.
“Ta quấy rầy mọi người sao?"
“Không, dù sao việc này cũng không lập tức bàn bạc xong được."
Hắn nói vậy khiến cô cảm thấy thoải mái, “Mọi người đang bàn chuyện gì mà hăng say vậy?"
Hắn rót cho cô chén trà, trả lời: “Đang thảo luận xem có nên tiến cống cho Vương tộc Mông Cổ ở gần đây để cầu ổn định và hoà bình lâu dài hay không."
Cô ngẩn ra, nhìn hắn.
“Chàng. . . . . . Chắc chứ?"
“Rất nhiều người ở lại thành an cư, hơn nữa buôn bán cũng dần trở nên sầm uất. Mặc dù nơi này xa đường lớn nhưng cũng không tránh khỏi bị chú ý. Các ông chủ thương hội quyết định tìm Vương tộc làm chỗ dựa trước khi bị những kẻ khác nhòm ngó. Đây là chuyện tất nhiên phải làm." Hắn nắm tay cô, cười, nói nhỏ: “Yên tâm, nếu có ngày thật sự phải phái người đi thương lượng tiến cống thì người đó cũng không thể là ta. Ta chỉ đội trưởng đội bảo vệ trong thành, không phải nhân vật lớn. Hơn nữa, không phải ai trong đại quân Mông Cổ cũng biết ta. Huống chi, nếu người ta đã nhận định ta là đội trưởng ở thành này thì sẽ không suy diễn."
Cô biết hắn nói rất có lý, nhưng vẫn có chút bất an.
Nhìn đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, hắn lại nói: “Nàng xem, đã ở đây hơn một năm, tàn binh, nô lệ đào vong đến thành này có ai nhận ra ta không? Ở trong mắt bọn họ, ta là Trương Dương, biết chút võ nghệ, là kẻ bị vợ quản nghiêm, sợ vợ đến mức không dám liếc nhìn các cô gái khác lấy một cái."
Lời này khiến mặt cô đỏ ửng, “Chàng nói linh tinh gì thế hả."
Hắn mỉm cười nói: “Thật mà, mọi người ở chợ nói vậy. Buổi trưa ta mới bị Tát Bỉ Nhĩ cằn nhằn một phen, nói nàng yếu ớt nhỏ bé như vậy nhưng sao ta cứ nghe lời răm rắp, khiến vợ hắn trách hắn không ngoan như ta."
Cô nhìn hắn, “Chàng trả lời thế nào?"
Hắn nhìn cô không chớp mắt, nói: “Ta nói nàng là cái hũ dấm chua, ta mà lén nhìn cô gái khác, nàng sẽ véo tai ta trước mặt mọi người. Như thế rất mất mặt."
Tú Dạ nghe vậy, cười xấu hổ, vỗ nhẹ đầu vai hắn: “Đúng là ăn nói linh tinh, ta mới không. . ."
Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đè cô ngã xuống đất, hại cô thở gấp một tiếng. Chỉ thấy hắn tì trán lên trán cô, đôi mắt đen thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Nàng không véo, nàng chỉ cắn tai ta thôi."
Cô đỏ bừng mặt, không ngờ hắn lại nhận ra chuyện ấy.
Cô không cố ý, hắn cũng không bao giờ thật sự ngắm nhìn các cô gái khác, nhưng vì người trong thành nhiều lên nên số phụ nữ cũng tăng. Hắn là đội trưởng đội bảo vệ, nhóm Quạ Đen còn được các cô gái để ý, huống chi là đội trưởng như hắn. Họ biết hắn đã có vợ nhưng vẫn có người tre già măng mọc muốn quyến rũ hắn. Trong lòng cô bất an, nên khi hoan ái sẽ không nhịn được khẽ cắn tai hắn, để lại dấu ấn trên người hắn.
“Ta không cố ý . . . . . ." Cô chỉ không kìm chế được, chỉ muốn biểu thị công khai hắn là của cô.
“Ta là." Hắn nói, sau đó cúi đầu, mút hôn thật sâu lên cần cổ trắng như tuyết của cô, cho đến khi để lại một vết đỏ như đóa hoa hồng.
Cô bị hắn làm cho không thở nổi, suýt nữa thất thần, may mắn trước khi tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng cô nhớ ra đây là đâu, đỏ mặt vội đẩy hắn, xấu hổ nói: “Mau đứng lên, đây là chỗ làm, sẽ bị người ta thấy mất. Hôm nay ta làm mì sợi, chàng ăn thử xem có ngon không?"
Nghe vậy, biết cô xấu hổ, hắn cười khẽ để cô đẩy ra, ngồi dậy.
Cô vội vàng ngồi dậy theo, lại thấy người đàn ông trước mắt gập chân, liếm môi, dáng vẻ chưa thỏa mãn khiến mặt cô càng đỏ hơn, vội mở chiếc giỏ ra dời lực chú ý của hắn.
Hắn nhìn cô đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn đưa tay nhận bát mỳ, cầm đũa gắp một miếng chậm rãi ăn.
Thấy hắn ăn, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm cần cổ của cô, nhìn đến mức cô đỏ mặt, che nơi bị hắn mút đỏ, xấu hổ mắng khẽ : “Đừng nhìn nữa. Ăn mì của chàng đi."
Nghe vậy, hắn mới cười, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm ăn bát mì bỏ thêm cà chua, khoai tây, thịt gà, còn có một chút rau dưa cùng hương liệu.
“Ta học bác gái trong chợ, chàng thích không?"
“Thích." Hắn gật đầu, bát mì chua chua ngọt ngọt, còn có chút cay, sợi mì ăn rất ngon. Chỉ chốc lát hắn đã ăn hết một bát.
“Chàng ăn chậm một chút." Thấy vậy, cô mỉm cười vui sướng, mặc dù cằn nhằn nhưng vẫn múc thêm cho hắn một bát, lại hỏi: “Sợi mì chín chưa? Ta sợ mang đến nơi sẽ nhừ mất lên bắc nồi xuống sớm."
“Chín, không bị nhừ chút nào." Hắn nói xong, gắp một miếng cho cô, “Nàng nếm thử xem."
Cô há miệng ăn một miếng, nhai hai lần vẫn không vừa lòng, cảm giác hơi nhừ một chút, cô nghĩ lần sau có lẽ nên tách mì và nước rồi mang tới. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại ăn rất ngon miệng, cô thấy thế cũng không nói thêm nữa, chỉ thầm nhớ trong lòng. Cô vừa nhìn hắn ăn vừa nghe hắn kể những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm nay.
Cô thích nghe hắn kể những chuyện xảy ra trong chợ, từ chuyện phân biệt dê nhà ai, đến chuyện ai bị lạc đà nhổ nước trúng người. Những chuyện này rất thú vị làm cô lần nào cũng bật cười.
Tuy rằng người biết chữ là cô, nhưng cô sớm phát hiện thường thức của hắn hơn cô rất nhiều. Thậm chí thành viên trong đội Quạ Đen cũng đều là những người thâm tàng bất lộ. Cô nhìn mãi cũng không phân biệt được những con dê đầy lông kia là đực hay cái, bọn họ lại chỉ nhìn liếc một cái là biết.
Đương nhiên, có khi cũng sẽ có người gây sự hoặc có trộm cướp tới quấy nhiễu, nhưng đều không nghiêm trọng. Đội bảo vệ hiện giờ đã phát triển tới hai trăm người, gần như là một đội quân loại nhỏ, còn đông hơn cả một thương đội bình thường. Bọn cướp gần đó bị bọn họ đánh lùi vài lần nên đã phải dời địa bàn từ lâu.
Hắn ăn lem ra miệng, cô bèn lấy khăn tay lau cho hắn. Hắn không ngăn cản cô, chỉ dùng vẻ mặt cực kì dịu dàng nhìn cô khiến tim cô lại lặng lẽ run rẩy.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào, còn chưa vào cửa đã kích động vội vàng gọi.
“Tẩu tử, tẩu tử. . ."
Mặt cô ửng đỏ, vội rụt tay, lại thấy người tới không phải ai khác mà là Tát Lâm vừa mới về nhà ăn cơm. Bởi vì quá vội vàng nên chưa vào tới cửa cậu ta đã vấp ngã đập mặt xuống đất khiến cô sợ hết hồn, nhưng cậu ta lập tức ba chân bốn cẳng bò dậy.
“Sao thế?" Hiếm khi thấy người luôn điềm tĩnh như Tát Lâm kích động, Trương Dương đứng dậy bước nhanh về phía cậu ta.
“Đại ca, Cổ Lệ Na Nhĩ, Na Nhĩ. . ."
Thấy người đàn ông kia sợ trắng bệch cả mặt, hắn nâng tay, ra hiệu cho Tát Lâm bình tĩnh: “Tát Lâm, hít vào." Tát Lâm nghe lệnh, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
“Bây giờ, nói cho ta, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi.
“Cổ Lệ Na Nhĩ vỡ ối, nàng sắp sinh rồi." Tát Lâm sốt ruột, mặt vẫn trắng bệch nhưng cuối cùng cũng có thể nói được một câu hoàn chỉnh, “Đệ đến. . . Đến nhờ tẩu tử giúp."
Cổ Lệ Na Nhĩ là vợ Tát Lâm, cô ấy đang mang thai.
Hắn quay lại nhìn cô, đã thấy cô đi tới sau lưng, nói với hắn: “Ta cùng Tát Lâm trở về xem xem thế nào, chàng nghỉ một lát đi."
“Ta đi cùng nàng."
Cô hơi sững sờ, mặt ửng đỏ, trợn mắt, bước đến trước mặt hắn, nói: “Người ta sắp sinh. Một người đàn ông như chàng giúp được gì?"
Hắn nhíu mày, không nói gì, chỉ đưa tay chỉ vào kẻ đang vô cùng hốt hoảng đứng trước cửa.
Tú Dạ ngẩn ra, ngó qua tay hắn, chỉ thấy Tát Lâm mặt trắng ra như giấy, sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Quả thật nếu người đàn ông kia vì quá lo lắng mà té xỉu trong phòng, thì một mình cô không có sức vừa chăm phụ sản vừa để ý đến cậu ta.
Cô nhịn cười, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuy rằng như vậy đôi lúc sẽ khiến các ông chủ thương hội không dễ chịu, nhưng mọi người cũng biết, lúc trước là họ phân công hắn, muốn hắn duy trì trung lập, nên cũng chỉ có thể sờ mũi cười khổ mà thôi.
Cho dù nơi làm việc của hắn đã được đổi tới căn nhà lớn hơn nhưng Tú Dạ vẫn không thay đổi thói quen hàng ngày đưa cơm cho hắn, cùng hắn dùng cơm.
Cô mang theo bánh nướng và thịt dê lên phố. Người thấy cô đều sẽ cười chào đón, có khi còn dúi cho cô ít trái cây, bánh nướng, để cô mang tới nhà bảo vệ cho mọi người ăn.
Người dân nơi này rất nhiệt tình, tuy rằng cô mới ở đây một năm rưỡi nhưng tất cả mọi người đều biết cô, không giống mười bảy năm cô ở kinh thành, ngay cả hàng xóm đối diện cũng không thân lắm.
Nhưng cô đoán mọi người biết cô là bởi vì hắn cực kì được kính trọng.
Bởi vì nhiều người nên mấy tháng trước đã có thêm một vị đại phu khiến người tới chỗ A Linh ít đi. A Linh hoàn toàn không để ý, cô cũng nhàn rỗi hơn.
Hai tháng trước, nhờ tiết kiệm cô và hắn đã trả hết số tiền nợ A Linh.
Nhưng A Linh không muốn cô chuyển đi, cô cũng lo cô ấy sẽ quên ăn cơm, hơn nữa hai người cũng ở đây quen rồi nên quyết định ở lại. Bởi vì mang ơn cứu mạng của A Linh, hàng ngày cô vẫn giúp cô ấy quét dọn nấu cơm.
Ở đây lâu nên ngay cả đám quạ đen cũng biết cô. Lúc bắt đầu mùa đông, đám quạ không tìm được côn trùng, đói bụng sẽ đến tìm cô xin ăn. Con quạ đen hay ở bên A Linh to kỳ lạ, đôi mắt đen láy nhìn có vẻ rất thông minh, ngay cả cô cũng có khi không nhịn được nói với nó mấy câu, nhưng đương nhiên nó chưa bao giờ trả lời cô.
Cô đi qua một con đường lớn năm trước còn hoang vắng, hiện giờ đã náo nhiệt vô cùng, đi tới chỗ hắn làm. Cô còn chưa vào cửa, đã có hai người đàn ông cường tráng từ xa nhìn thấy cô, lập tức ra đón.
“Tẩu tử, tới đưa cơm cho đại ca à?" Thiết Mộc Nhĩ hỏi.
Cô mỉm cười, nhìn Thiết Mộc Nhĩ cùng em trai hắn Ba Đồ Nhĩ, gật đầu, dùng tiếng bản địa Trương Dương dạy cô một năm qua, hỏi: “Hai người đã ăn chưa? Cùng vào ăn đi?"
Ba Đồ Nhĩ nghe xong, lập tức sáng mắt: “Còn chưa đâu, tẩu tử. . ."
“Tẩu tử, đừng nghe nó nói linh tinh, bọn đệ vừa ăn rồi, đang vội ra cửa thành thay ca, tẩu cứ đi đi!" Ba Đồ Nhĩ còn chưa nói xong, Thiết Mộc Nhĩ đã cốc đầu hắn, lôi cổ em trai đi, còn vừa đi vừa mắng: “Ngu ngốc! Đệ ngốc à, đại ca bận rộn cả buổi sáng chỉ chờ giữa trưa có thể ăn cơm cùng tẩu tử. Vợ chồng người ta chàng một miếng thiếp một miếng, nào có phần cho cái mồm ăn tham của đệ, rảnh quá muốn đi làm bóng đèn à?"
Ba Đồ Nhĩ ngốc nghếch lúc này mới ngớ ra, lại vẫn gãi đầu, lớn tiếng cười gào lên với cô.
“Tẩu tử, xin lỗi, đệ ăn no rồi! Cám ơn ý tốt của tẩu, để lần sau nhé!"
Cô nghe mà đỏ mặt, nhưng cũng không thể giải thích được gì. Tuy rằng cô luôn làm nhiều, nhưng hắn quả thật không thích có người tới quấy rầy lúc ăn cơm.
“Đợi chút!" Biết hai người bọn họ còn chưa ăn cơm, cô gọi họ lại, bước nhanh tới, lấy ra hai cái bánh thật to từ hộp gỗ đưa cho họ: “Đừng để đói bụng."
Hai huynh đệ thấy bánh liền bất chấp mặt mũi, lập tức quay lại, cầm lấy bánh nướng, cười vui vẻ, trả lời.
“Cảm ơn tẩu tử!"
Nói xong, hai người mới mang bánh, xoay người lên ngựa.
Cô có thể thấy không ít cô gái quay đầu nhìn rồi cười duyên với đôi huynh đệ ngồi trên ngựa.
Một năm qua, dưới sự huấn luyện của hắn Thiết Mộc Nhĩ trở nên cao lớn cường tráng hơn hẳn. Cậu em trai Ba Đồ Nhĩ còn ‘em giỏi hơn anh’, cao hơn anh trai cả nửa cái đầu.
Tuy rằng mặt có dấu ấn, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự tuấn tú của hai anh em họ. Hơn nữa trong tòa thành này, khoác lên mình bộ đồng phục Quạ Đen chính là vinh dự vô hạn. Hiện giờ người người đều tranh nhau làm Quạ Đen, các cô nương cũng vô cùng ái mộ những người đàn ông anh dũng cường tráng đó. Trong một năm qua đã có mấy người trong đội lấy vợ.
Hai huynh đệ Thiết Mộc Nhĩ và Ba Đồ Nhĩ vốn muốn gọi Trương Dương là sư phụ nhưng vì bị hắn ngăn cản nên đổi sang gọi hắn là đại ca. Hắn không phản đối nên đội Quạ Đen cũng học gọi theo. Cô biết ở mặt ngoài hắn tỏ vẻ không để ý nhưng trong lòng lại bởi vì bọn họ gọi hắn là đại ca mà cảm động vô cùng.
Ngày đó, vào lúc ăn cơm hắn kể cho cô chuyện này, hốc mắt còn hơi đỏ. Lúc ấy cô rất muốn lao tới ôm hai cậu tiểu đệ đáng yêu này.
Trước kia, cho dù hắn đối tốt với ai cũng không thể để người ta biết. Nhưng bây giờ hắn không cần che che giấu giấu, quanh co lòng vòng nữa, mà hắn cuối cùng cũng nhận được tôn trọng và hồi báo xứng đáng.
Nhìn hai huynh đệ kia đi xa, cô xoay người sải bước tới cửa. Tát Lâm và hắn đang cùng hai ông chủ thương hội vùi đầu bàn bạc, chỉ vào bản đồ.
Thấy cô đến, mọi người thức thời chào cô một tiếng rồi cáo lui trước.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, xem bản đồ trên bàn.
“Ta quấy rầy mọi người sao?"
“Không, dù sao việc này cũng không lập tức bàn bạc xong được."
Hắn nói vậy khiến cô cảm thấy thoải mái, “Mọi người đang bàn chuyện gì mà hăng say vậy?"
Hắn rót cho cô chén trà, trả lời: “Đang thảo luận xem có nên tiến cống cho Vương tộc Mông Cổ ở gần đây để cầu ổn định và hoà bình lâu dài hay không."
Cô ngẩn ra, nhìn hắn.
“Chàng. . . . . . Chắc chứ?"
“Rất nhiều người ở lại thành an cư, hơn nữa buôn bán cũng dần trở nên sầm uất. Mặc dù nơi này xa đường lớn nhưng cũng không tránh khỏi bị chú ý. Các ông chủ thương hội quyết định tìm Vương tộc làm chỗ dựa trước khi bị những kẻ khác nhòm ngó. Đây là chuyện tất nhiên phải làm." Hắn nắm tay cô, cười, nói nhỏ: “Yên tâm, nếu có ngày thật sự phải phái người đi thương lượng tiến cống thì người đó cũng không thể là ta. Ta chỉ đội trưởng đội bảo vệ trong thành, không phải nhân vật lớn. Hơn nữa, không phải ai trong đại quân Mông Cổ cũng biết ta. Huống chi, nếu người ta đã nhận định ta là đội trưởng ở thành này thì sẽ không suy diễn."
Cô biết hắn nói rất có lý, nhưng vẫn có chút bất an.
Nhìn đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, hắn lại nói: “Nàng xem, đã ở đây hơn một năm, tàn binh, nô lệ đào vong đến thành này có ai nhận ra ta không? Ở trong mắt bọn họ, ta là Trương Dương, biết chút võ nghệ, là kẻ bị vợ quản nghiêm, sợ vợ đến mức không dám liếc nhìn các cô gái khác lấy một cái."
Lời này khiến mặt cô đỏ ửng, “Chàng nói linh tinh gì thế hả."
Hắn mỉm cười nói: “Thật mà, mọi người ở chợ nói vậy. Buổi trưa ta mới bị Tát Bỉ Nhĩ cằn nhằn một phen, nói nàng yếu ớt nhỏ bé như vậy nhưng sao ta cứ nghe lời răm rắp, khiến vợ hắn trách hắn không ngoan như ta."
Cô nhìn hắn, “Chàng trả lời thế nào?"
Hắn nhìn cô không chớp mắt, nói: “Ta nói nàng là cái hũ dấm chua, ta mà lén nhìn cô gái khác, nàng sẽ véo tai ta trước mặt mọi người. Như thế rất mất mặt."
Tú Dạ nghe vậy, cười xấu hổ, vỗ nhẹ đầu vai hắn: “Đúng là ăn nói linh tinh, ta mới không. . ."
Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đè cô ngã xuống đất, hại cô thở gấp một tiếng. Chỉ thấy hắn tì trán lên trán cô, đôi mắt đen thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Nàng không véo, nàng chỉ cắn tai ta thôi."
Cô đỏ bừng mặt, không ngờ hắn lại nhận ra chuyện ấy.
Cô không cố ý, hắn cũng không bao giờ thật sự ngắm nhìn các cô gái khác, nhưng vì người trong thành nhiều lên nên số phụ nữ cũng tăng. Hắn là đội trưởng đội bảo vệ, nhóm Quạ Đen còn được các cô gái để ý, huống chi là đội trưởng như hắn. Họ biết hắn đã có vợ nhưng vẫn có người tre già măng mọc muốn quyến rũ hắn. Trong lòng cô bất an, nên khi hoan ái sẽ không nhịn được khẽ cắn tai hắn, để lại dấu ấn trên người hắn.
“Ta không cố ý . . . . . ." Cô chỉ không kìm chế được, chỉ muốn biểu thị công khai hắn là của cô.
“Ta là." Hắn nói, sau đó cúi đầu, mút hôn thật sâu lên cần cổ trắng như tuyết của cô, cho đến khi để lại một vết đỏ như đóa hoa hồng.
Cô bị hắn làm cho không thở nổi, suýt nữa thất thần, may mắn trước khi tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng cô nhớ ra đây là đâu, đỏ mặt vội đẩy hắn, xấu hổ nói: “Mau đứng lên, đây là chỗ làm, sẽ bị người ta thấy mất. Hôm nay ta làm mì sợi, chàng ăn thử xem có ngon không?"
Nghe vậy, biết cô xấu hổ, hắn cười khẽ để cô đẩy ra, ngồi dậy.
Cô vội vàng ngồi dậy theo, lại thấy người đàn ông trước mắt gập chân, liếm môi, dáng vẻ chưa thỏa mãn khiến mặt cô càng đỏ hơn, vội mở chiếc giỏ ra dời lực chú ý của hắn.
Hắn nhìn cô đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn đưa tay nhận bát mỳ, cầm đũa gắp một miếng chậm rãi ăn.
Thấy hắn ăn, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm cần cổ của cô, nhìn đến mức cô đỏ mặt, che nơi bị hắn mút đỏ, xấu hổ mắng khẽ : “Đừng nhìn nữa. Ăn mì của chàng đi."
Nghe vậy, hắn mới cười, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm ăn bát mì bỏ thêm cà chua, khoai tây, thịt gà, còn có một chút rau dưa cùng hương liệu.
“Ta học bác gái trong chợ, chàng thích không?"
“Thích." Hắn gật đầu, bát mì chua chua ngọt ngọt, còn có chút cay, sợi mì ăn rất ngon. Chỉ chốc lát hắn đã ăn hết một bát.
“Chàng ăn chậm một chút." Thấy vậy, cô mỉm cười vui sướng, mặc dù cằn nhằn nhưng vẫn múc thêm cho hắn một bát, lại hỏi: “Sợi mì chín chưa? Ta sợ mang đến nơi sẽ nhừ mất lên bắc nồi xuống sớm."
“Chín, không bị nhừ chút nào." Hắn nói xong, gắp một miếng cho cô, “Nàng nếm thử xem."
Cô há miệng ăn một miếng, nhai hai lần vẫn không vừa lòng, cảm giác hơi nhừ một chút, cô nghĩ lần sau có lẽ nên tách mì và nước rồi mang tới. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại ăn rất ngon miệng, cô thấy thế cũng không nói thêm nữa, chỉ thầm nhớ trong lòng. Cô vừa nhìn hắn ăn vừa nghe hắn kể những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm nay.
Cô thích nghe hắn kể những chuyện xảy ra trong chợ, từ chuyện phân biệt dê nhà ai, đến chuyện ai bị lạc đà nhổ nước trúng người. Những chuyện này rất thú vị làm cô lần nào cũng bật cười.
Tuy rằng người biết chữ là cô, nhưng cô sớm phát hiện thường thức của hắn hơn cô rất nhiều. Thậm chí thành viên trong đội Quạ Đen cũng đều là những người thâm tàng bất lộ. Cô nhìn mãi cũng không phân biệt được những con dê đầy lông kia là đực hay cái, bọn họ lại chỉ nhìn liếc một cái là biết.
Đương nhiên, có khi cũng sẽ có người gây sự hoặc có trộm cướp tới quấy nhiễu, nhưng đều không nghiêm trọng. Đội bảo vệ hiện giờ đã phát triển tới hai trăm người, gần như là một đội quân loại nhỏ, còn đông hơn cả một thương đội bình thường. Bọn cướp gần đó bị bọn họ đánh lùi vài lần nên đã phải dời địa bàn từ lâu.
Hắn ăn lem ra miệng, cô bèn lấy khăn tay lau cho hắn. Hắn không ngăn cản cô, chỉ dùng vẻ mặt cực kì dịu dàng nhìn cô khiến tim cô lại lặng lẽ run rẩy.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào, còn chưa vào cửa đã kích động vội vàng gọi.
“Tẩu tử, tẩu tử. . ."
Mặt cô ửng đỏ, vội rụt tay, lại thấy người tới không phải ai khác mà là Tát Lâm vừa mới về nhà ăn cơm. Bởi vì quá vội vàng nên chưa vào tới cửa cậu ta đã vấp ngã đập mặt xuống đất khiến cô sợ hết hồn, nhưng cậu ta lập tức ba chân bốn cẳng bò dậy.
“Sao thế?" Hiếm khi thấy người luôn điềm tĩnh như Tát Lâm kích động, Trương Dương đứng dậy bước nhanh về phía cậu ta.
“Đại ca, Cổ Lệ Na Nhĩ, Na Nhĩ. . ."
Thấy người đàn ông kia sợ trắng bệch cả mặt, hắn nâng tay, ra hiệu cho Tát Lâm bình tĩnh: “Tát Lâm, hít vào." Tát Lâm nghe lệnh, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
“Bây giờ, nói cho ta, đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi.
“Cổ Lệ Na Nhĩ vỡ ối, nàng sắp sinh rồi." Tát Lâm sốt ruột, mặt vẫn trắng bệch nhưng cuối cùng cũng có thể nói được một câu hoàn chỉnh, “Đệ đến. . . Đến nhờ tẩu tử giúp."
Cổ Lệ Na Nhĩ là vợ Tát Lâm, cô ấy đang mang thai.
Hắn quay lại nhìn cô, đã thấy cô đi tới sau lưng, nói với hắn: “Ta cùng Tát Lâm trở về xem xem thế nào, chàng nghỉ một lát đi."
“Ta đi cùng nàng."
Cô hơi sững sờ, mặt ửng đỏ, trợn mắt, bước đến trước mặt hắn, nói: “Người ta sắp sinh. Một người đàn ông như chàng giúp được gì?"
Hắn nhíu mày, không nói gì, chỉ đưa tay chỉ vào kẻ đang vô cùng hốt hoảng đứng trước cửa.
Tú Dạ ngẩn ra, ngó qua tay hắn, chỉ thấy Tát Lâm mặt trắng ra như giấy, sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Quả thật nếu người đàn ông kia vì quá lo lắng mà té xỉu trong phòng, thì một mình cô không có sức vừa chăm phụ sản vừa để ý đến cậu ta.
Cô nhịn cười, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tác giả :
Hắc Khiết Minh