Chiến Lang Ở Rể
Chương 74 74 Tin Tức Về Số 2
Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, Ngô Nghiêu bĩu môi nói: “Sư phụ, trận chiến ấy chính mắt tôi nhìn thấy, chúng ta bị nhiều cao thủ bao vây tấn công như vậy, hơn nữa lúc đó anh ta còn là chủ lực tập kích bất ngờ của các cô, cho nên áp lực anh ta phải chịu không biết nhiều hơn cô bao nhiêu, nếu như không phải lúc đó tôi là cao thủ, e rằng cũng không có cách nào cứu cô ra được, mặc dù cô vẫn luôn nói anh ta rất mạnh mẽ nhưng hy vọng anh ấy có thể trốn thoát được quả thực là quá xa vời…"
Anh ta vừa nói xong, cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi." Ngô Nghiêu vội vàng nói: “Sư phụ, cô thích anh ta sao?"
Cô gái cười lạnh một tiếng nói: “Liên quan gì đến cái lông nhà anh."
“Tôi thật sự không muốn đi làm." Ngô Nghiêu buồn rầu nói: “Cô nói đợi đến lúc chúng ta trở lại Người Gác Đêm, cô sẽ là người siêu giàu có, tôi muốn ăn cơm mềm, tôi không muốn cố gắng nữa."
“Đợi đến lúc tìm được anh ấy trở về đã." Cô gái lại lạnh lùng nói.
Trong lòng Ngô Nghiêu lẩm bẩm nói: “Ông cụ Quỷ biết lúc nào mới tìm được anh ta, lỡ như anh ta chết rồi, chẳng phải là tôi làm việc để nuôi cô cả đời sao? Tôi khổ quá mà."
Cô gái thở ra một hơi, thật cẩn thận giấu tấm ảnh bên người, nhìn thoáng qua Ngô Nghiêu nói: “Đi ngủ đi, buổi tối tiếp tục hành động, nhớ kỹ, thận trọng một chút!"
“Tôi biết rồi, nếu như không phải cô muốn tôi thận trọng tôi đã sớm phá nát kho hàng kia của ông chủ rồi, mẹ nó, vậy mà dám lớn tiếng chỉ tay năm ngón với sát thủ đứng thứ năm trong bảng danh sách sát thủ trong thế giới ngầm, còn ra vẻ với tôi nữa chứ, lục phụ ngũ tạng của tôi tức đến đau đớn rồi đây." Ngô Nghiêu mắng!
Cô gái không thèm để ý đến anh ta, cầm hai con dao trên bàn trà lên.
Ngô Nghiêu lại vội vàng nói: “Sư phụ, lúc nào thì cho tôi hai con dao như vậy để mang theo bên người, lúc chiến đấu trông thật đẹp trai, thứ tôi đang dùng là dao găm cô lấy từ chỗ nào của Hồng Nguyệt đấy!"
“Nhắc lại một lần nữa, Người Gác Đêm, rất khiêm tốn, chúng tôi không phải bởi vì khoe khoang mới mang theo dao như vậy." Cô gái nhíu mày, sau đó lại nói: “Đợi chúng tôi trở về, anh vào Người Gác Đêm là có thể biết."
Nói xong, cô ta trở về phòng của mình, trực tiếp đóng cửa lại.
Mà ở bên kia, Lê Văn Vân cả buổi chiều ở trong quán nét chơi trò chơi, đến gần bốn giờ, Trần Mỹ Huyên mới gọi điện thoại tới, Lê Văn Vân nhận máy nói: “Alo!"
“Alo!" Đầu bên kia, giọng nói Trần Mỹ Huyên có chút xấu hổ nói: “Lê Văn Vân, thật xin lỗi, tối nay vốn hẹn cậu đi ăn cơm nhưng tôi phải rời khỏi Lâm Hải một chuyến, công ty quả thực là có nhiều việc bận rộn, tôi căn bản không thể nào phân thân được."
Lê Văn Vân sững người một chút, anh và mẹ con Trần Mỹ Huyên hẹn nhau ba lần, kết quả là sau ba lần cũng không thể gặp mặt.
Nhưng mà anh cũng không để ý, mỉm cười nói: “Không sao, có lẽ tôi còn ở lại Lâm Hải khoảng thời dài nữa, đợi bà rảnh thì chúng ta hẹn nhau vậy!"
“Quả thực là rất xin lỗi cậu, nếu như cậu ở Lâm Hải có gì cần giúp đỡ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi nhất định sẽ giúp cậu." Trần Mỹ Huyên lại nói.
Lúc này trong điện thoại Lê Văn Vân nghe thấy có người gọi tên Trần Mỹ Huyên.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Được rồi, có gì cần giúp đỡ tôi nhất định sẽ đến làm phiền bà.
Bà làm việc trước đi, không cần quan tâm tôi đâu."
Trần Mỹ Huyên lại khách khí nói lời xin lỗi lần nữa, sau đó cúp điện thoại!
Lê Văn Vân cũng không để ý, anh vẫn tiếp tục chơi trò chơi đến mười hai giờ khuya.
Mười hai giờ, anh từ trong quán net đi ra, sau đó ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm tối đen, lẩm bẩm nói: “Lâu rồi không có đi ra ngoài muộn như vậy, có chút nhớ rồi đấy!"
Nói xong, anh bắt đầu đi về phía một khu dân cư!
Chỗ ở của Lê Vân Sinh cũng không khó tìm, trước khi đến Lê Văn Vân đã điều tra được chỗ ở của Lê Vân Sinh, mặc dù quản lý một công ty của nhà họ Diệp nhưng rõ ràng thu nhập của ông ta không đủ để ông ta sống trong một khu nhà cao cấp.
Lê Vân Sinh chỉ ở trong một khu dân cư giá cao, bên trong đều là những căn nhà hiện đại.
Lê Văn Vân tránh được tất cả camera giám sát, thuận lợi đi đến trước cửa nhà Lê Vân Sinh.
Nhưng trong nháy mắt đến trước cửa nhà, Lê Văn Vân hơi hơi nhíu mày nói: “Không có người sao?"
Đúng thế, Lê Văn Vân không nghe thấy bất kỳ tiếng gì cho dù là một tiếng hít thở, điều này khiến anh hơi chau mày!
“Xem ra ngày mai phải quay lại lần nữa rồi." Lê Văn Vân thở ra một hơi, xoay người đi khỏi khu dân cư của ông ta.
Chỗ ở của Lê Vân Sinh ở bờ sông Lâm Hải, là một căn hộ ven sông, Lê Văn Vân đi dọc bờ sông, đi một lúc, ánh mắt anh đột nhiên nheo lại, nhìn về chỗ nước cạn bên dòng sông, sau đó sắc mặt khẽ động, nhảy xuống dưới!
Sau khi đến gần, anh nhìn thấy trên mặt đất chảy một vũng máu lớn, mà phần cuối của vết máu đó có một thi thể đang nằm.
“Hừm?"
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ động, đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không.
Nhưng trong nháy mắt lúc anh đến gần, chú ý tới trên mu bàn tay của người này có một hình xăm hoa sen, anh lấy điện thoại ra chụp, bông hoa sen màu đỏ.
Sát thủ hàng đầu đã chết rồi?
Lê Văn Vân cúi đầu, ngay sau đó, trên mặt chợt lóe lên một tia vui vẻ, trong lòng vui mừng khôn xiết nói: “Quả nhiên là thủ pháp của số 2!"
Đúng vậy, số 2, là bạn chiến đấu thân thiết nhất của Lê Văn Vân ở Người Gác Đêm, bạn tốt nhất, có thể xem là đồng đội sau lưng anh.
Từ lúc biết được cô ấy vẫn còn sống, trong lòng Lê Văn Văn vô cùng vui vẻ, mãi đến lúc này anh mới tự mình khẳng định được, trong lòng vui mừng khôn xiết, không gì có thể diễn tả được!
Sau khi xác nhận được, anh thở ra một hơi, lấy điện thoại ra, tìm đến số của Phạm Nhược Tuyết, gọi cho cô.
Điện thoại rất nhanh được nhận, giọng nói có chút lười biếng của Phạm Nhược Tuyết vang lên: “Alo, lại làm sao thế?"
“Tôi phát hiện ra số 2 rồi." Lê Văn Vân vội vàng nói.
“Cái gì?" Giọng nói Phạm Nhược Tuyết mang theo tia kích động hỏi: “Thật sao? Cô ấy bây giờ đang ở đâu?"
“Chưa gặp được người, nhưng tôi nhìn thấy một thi thể Hồng Nguyệt, chính xác là do số 2 làm đấy." Lê Văn Vân thở phào một hơi nói.
“Lần trước chúng ta phát hiện hai thi thể, tôi cũng đã nhìn thấy mặc dù thủ pháp rất giống với số 2 nhưng độ cháy kém hơn rất nhiều.
Anh chắc chắn thi thể bây giờ anh phát hiện ra là do cô ấy làm chứ?" Phạm Nhược Tuyết hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắc, vô cùng chắc chắn." Lê Văn Vân nghiêm túc nói: “Tôi gửi vị trí cho cô, cô gọi người bên Lâm Hải đến xử lý thi thể một chút đi."
“Được rồi!" Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Nhất định phải tìm được cô ấy, biết không?"
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Biết rồi, tôi còn hy vọng được cùng cô ấy kề vai sát cánh nữa!"
Cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở dài một hơi, nhìn bờ sông, khóe miệng hơi giương lên nói: “Cô vẫn còn sống …thì tốt quá, vẫn không muốn trở về là vì muốn báo thù cho chúng ta, dù sao trở về Người Gác Đêm, sẽ có vô số nhiệm vụ đạng chờ đợi chúng ta…"
Nói xong, anh thở phào một hơi, xoay người rời khỏi bờ sông.
Anh không để ý chính là, cách bờ sông ba bốn trăm mét có một người phụ nữ mặc váy đỏ như lửa đang đứng ở đó, nhìn Lê Văn Vân ở phía đưới, khóe miệng gợi lên nụ cười nguy hiểm mị hoặc, cô ta liếm đôi môi đỏ mọng của mình nói: “A, tôi đã nói rồi, anh chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ nằm trên giường của tôi mặc cho tôi giày vò!"
Ngày hôm sau Lê Văn Vân bị điện thoại của Khương Vĩ làm ồn đánh thức, anh ngồi dậy, tìm điện thoại nói: “Alo, tớ còn đang ngủ mà."
“Ngủ cm gì nữa, bây giờ đã là 10 giờ rồi." Khương Vĩ cũng không khách khí nói: “Cậu quên rồi à? Hôm nay là thứ bảy đó!"
“Thứ bảy … liên quan cái lông gì đến tớ!" Lê Văn Vân nói: “Không có chuyện gì thì tớ tiếp tục ngủ đây."
“CMN!" Khương Vĩ mắng một câu: “Không phải cậu đã đồng ý với Tôn Húc phải đi họp lớp sao?"
Lê Văn Vân lúc này mới nhớ ra, anh không có khái niệm thứ mấy trong tuần cả, trước đó Tôn Húc nói họp lớp vào thứ bảy, anh còn cho rằng còn vài ngày nữa, kết quả không ngờ tới là ngày hôm sau luôn rồi.
“Ờ, tớ biết rồi, nửa tiếng nữa gặp nhau ở cửa nhà hàng nhé." Lê Văn Vân nói.
Cúp điện thoại, Lê Văn Vân mới rời giường rửa mặt, sau đó anh phát hiện một chuyện rất phiền não.
Trước đó anh đi trung tâm thương mại mua một bồ độ tương đối ổn, bây giờ đã mặc được hai ngày rồi, sau khi cởi ra sớm đã bị anh mang đi giặt rồi.
Không còn cách nào khác, anh tìm được bộ đồ tương đối ổn, sau đó mặc vào và đi ra ngoài!
Đến cửa nhà hàng Chúng Nguyệt, anh nhìn thấy Khương Vĩ mặc một thân tây trang giày da.
“Gì đây, mẹ nó cậu mặc như thế này mà tới sao?" Khương Vĩ nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân, trừng mắt nói: “Sắc mặt ngày đó của Tôn Húc cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải bị cậu ta chế giễu gần chết sao?"
Lê Văn Vân có chút bất đắc dĩ, anh ho khan một tiếng, sau đó nhìn Khương Vĩ, nghiêm túc nói: “Tớ đã nói rồi mà, Người Gác Đêm nhất định phải khiêm tốn, đó là quy tắc của Người Gác Đêm, cậu phải nhớ kỹ."
“Tớ chỉ biết khiêm tốn sẽ bị chế giễu đến ngu ngốc luôn thôi." Khương Vĩ cạn lời nhìn anh, trừng mắt nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi trước đi!"
Rất nhanh hai người đã đi về phía nhà hàng, vừa đến, bọn họ đã nhìn thấy ở cửa ra vào của nhà hàng có ba người đang đứng đó chào hỏi nhau.
Hai người trong đó đương nhiên là Tôn Húc và Tô Văn, lần này bọn họ là người tổ chức buổi họp lớp này, chuyện tiếp đón đương nhiên phải cùng nhau làm rồi.
Người còn lại chính là Vưu Chí!
“Ai ya, lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, bây giờ là một trong những trưởng bộ phận Marketing của Tập đoàn Hãn Vũ, mức lương một năm hàng trăm vạn đấy." Vưu Chí tươi cười hớn hở nói.
Tôn Húc cũng khách khí nói: “Cũng không thể so sánh với người nhà họ Vưu như cậu được."
“Tôi cũng chỉ là may mắn hơn chút thôi, có một đứa con kháu khỉnh." Vưu Chí nói: “Đúng rồi, cậu còn nhớ Lê Văn Vân không, chính là thằng nhãi trước kia của nhà họ Lê ấy, thành tích trong lớp chúng ta rất tốt, về sau thi vào đại học Lâm Hải, sau đó, cưỡng hiếp một cô gái rồi bị bắt, hai ngày trước tôi vừa gặp cậu ta, đã ra tù rồi."
“Biết chứ, hôm qua tôi cũng đã gặp lại cậu ta, cậu ta và Khương Vĩ đến công ty tôi phỏng vấn." Tôn Húc khinh thường nói: “Cái loại sinh viên trường nghề như Khương Vĩ vậy mà cũng muốn đến Tập đoàn Hãn Vũ làm việc, quả thật khiến tôi thiếu chút nữa chết cười rồi…"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tô Văn dùng tay chọt chọt vào người Tôn Húc, ra hiệu anh ta đừng nói tiếp nữa.
Tôn Húc nhìn lại, phát hiện cách đó không xa, hai người Lê Văn Vân và Khương Vĩ đang đi về phía này..