Chiến Hoả
Chương 3
Không ngờ lần này Lệ Chiến đùa thật. Hỏa Đình Đình hết cách, đành đến mách với thủ trưởng Lệ chuyện Mục Nam. Nhờ thế mà mọi chuyện trở nên êm đẹp, đâu lại vào đấy.
Thế nhưng quan hệ của Mục Nam và Hỏa Đình Đình cũng kết thúc. Anh ta đề nghị chia tay với cô. Càng bi kịch hơn là từ sau vết xe đổ Mục Nam, không còn ai dám theo đuổi Hỏa Đình Đình hay đồng ý để cô theo đuổi. Chọn lựa qua lại với cô chẳng khác nào dây vào đại ca Chiến ngang ngược hiếu thắng.
Mọi việc đều diễn ra đúng như lời nói của Lệ Chiến: Trừ khi anh đồng ý, nếu không cô sẽ cô đơn hết đời.
Để trả thù Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình cũng phá hoại chuyện tốt của anh, khiến mối tình nào của anh cũng ngắn ngủi vô cùng. Mãi về sau, chẳng cô gái nào chịu làm người yêu của anh, hay cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Lệ Chiến buồn bực vô cùng. Mãi đến một hôm anh cũng biết được nguyên nhân tại sao bị con gái từ chối... đó là vì anh quá lăng nhăng, quan hệ tình dục bừa bãi nên xui xẻo bị lây bệnh kín, chữa mãi không khỏi. Đến cả sổ khám bệnh cũng có, thật đến mức anh suýt tin...
Ông Lệ biết việc này, bèn tìm con trai mình tâm sự riêng. Ông khuyên anh đừng nản lòng, cố gắng phối hợp điều trị, đồng thời phải giữ chừng mực trong sinh hoạt cá nhân.
Lệ Chiến điêu đứng, chẳng biết giải thích thế nào. Không cần suy nghĩ, cũng biết ai đồn thổi chuyện này. Anh hận không thể bóp Hỏa Đình Đình bịa đặt sinh sự chết ngay tức khắc.
Hỏa Đình Đình nhất quyết không khoan nhượng cái ác. Cô có chết cũng không giải bày sáng tỏ giúp anh. Hỏa Đình Đình nói, "Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tại anh mà đàn ông của tôi chạy hết, giờ coi như bù lại. Đáng đời anh! Anh tự sướng bằng tay phải cho đến hết đi!"
Lệ Chiến giận dữ, anh bật cười, thô lỗ phun nước bọt, "Giỏi lắm! Hỏa Đình Đình, chính em gấp rút ép tôi ăn em nhé!"
"Chẳng phải anh nói tôi không phải con gái à? Khẩu vị của anh thật đặc biệt!" Hỏa Đình Đình lạnh lùng châm biếm. Từ nhỏ, cô đã bị Lệ Chiến nói không giống con gái. Tuổi dậy thì ngực cô lại phát triển không tốt mấy, nó còn nhỏ hơn của đàn ông. Nói chung nhìn cô không có điểm nào giống con gái. Kiểu nói năng này Hỏa Đình Đình nghe từ nhỏ đến lớn, riết rồi cũng quen.
"Tôi nói sai?" Lệ Chiến nhìn cô, "Nếu nói em là con gái thì em không có ngực; nói em là con trai thì không có cái đó để chơi. Kiểu em mà ra ngoài thì không biết nên vào nhà vệ sinh nam hay nữ ấy chứ! Đáng thương quá, kiểu như em sau nàylàm sao lập gia đình?"
Hỏa Đình Đình bị đâm trúng chỗ đau. Ngực nhỏ là điều cô để tâm nhất. Cô không biết tại sao mình lại dậy thì muộn hơn bạn bè đồng trang lứa. Khi các bạn đã bắt đầu mặc áo ngực thì cô vẫn còn phẳng lì... Lệ Chiến cười nhạo cô là con trai trong đám con gái, con gái trong đám con trai.
"Đúng rồi! Tôi chỉ thế này thôi, làm sao được như Mộc Vãn của anh. Anh coi cô ấy như nữ thần, đụng một chút cũng không dám!"
Mặt Lệ Chiến lộ vẻ kỳ dị, anh cười xấu xa, "Đúng đấy, tôi không dám đụng đến Mộc Vãn, vậy nên tôi buộc phải dùng tạm em."
Miệng mồm Lệ Chiến độc địa, nhưng anh chưa bao giờ nói xấu một câu nào về Mộc Vãn, càng không nhắc đến Mộc Vãn với người khác. Có một lần khi tan học, Hỏa Đình Đình vô tình nghe đám nam sinh kháo nhau bắp chân của Mộc Vãn hơi to, thế là bị Lệ Chiến "chiêu đãi" một bữa đấm đá ra trò.
Cô ngửa đầu săm soi Lệ Chiến. Cô chẳng tìm thấy ưu điểm nào của anh, nhưng anh luôn cố gắng che chở Mộc Vãn. Anh chưa từng công khai tình cảm của mình dành cho Mộc Vãn, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả. Cô tin những điều đó là sự thật. Hỏa Đình Đình cảm thấy chua xót, cô nổi giận, "Lệ Chiến, anh là đồ xấu xa!"
Lệ Chiến nở nụ cười, "Tôi xấu hay không xấu, chờ có dịp là biết ngay!"
"Cuốn xéo!"
"Em không chịu cũng chẳng sao. Dù gì..." Lệ Chiến cười dâm đãng, "Tôi vẫn luôn giữ kĩ hình của em. Không nhìn mặt, không nhìn ngực cũng miễn cưỡng chấp nhận."
"..." Hỏa Đình Đình dừng chân, cô xoay đầu trợn mắt nhìn anh, "Anh có thể trơ tráo thêm nữa không?"
"Sở trường của anh là trơ tráo, anh sẽ không khiến cô em thất vọng."
Lệ Chiến hoàn toàn thắng Hỏa Đình Đình. Trước khi đi anh còn tặng cô một nụ hôn gió.
Hỏa Đình Đình khóc lóc kể lể với Đường Tâm, lại bị Đường Tâm trêu chọc, "Hai người cậu đúng là một núi không thể có hai hổ." Đường Tâm cười tít mắt, "Trừ khi đó là một con hổ đực và một con hổ cái."
Đương nhiên Hỏa Đình Đình hiểu ý Đường Tâm. Cô bĩu môi chán ghét, lại nghe Đường Tâm nói, "Sao cậu không nghĩ Lệ Chiến làm vậy là thích cậu. Trong đại viện mình nhiều con gái, tại sao anh ta chỉ chọc mỗi cậu? Tại sao lần đó anh ta lại chịu bị giam ở đồn cảnh sát cả đêm? Anh ta và Mục Nam không thù không oán, tại sao phải gây chuyện với Mục Nam? Tại sao anh ta chia rẽ cậu và Mục Nam? Hay tại sao anh ta không cho người khác theo đuổi cậu? Cậu không nghĩ tới lý do ư?"
"Anh ta chia rẽ mình và Mục Nam chẳng phải do anh ta thiếu đạo đức ư?" Hỏa Đình Đình cất giọng khó tin, "Anh ta thích Mộc Vãn cơ mà."
"Mình công nhận anh ta thiếu đạo đức, nhưng cậu không nên nghe tin đồn. Muốn biết phải hỏi thẳng anh ta." Đường Tâm rất thân thiết với con lớn Lệ Nhiên của Lệ gia, nên cô biết nhiều chuyện mà người ngoài không biết.
Hỏa Đình Đình muốn moi thêm tin thì Đường Tâm lại bịt kín miệng, không tiết lộ với cô.
Lệ Chiến thích cô?
Tuy Hỏa Đình Đình không tin nhưng kể từ khi nghe Đường Tâm nói, mỗi lần Hỏa Đình Đình gặp Lệ Chiến lại thấy mất tự nhiên. Thậm chí có lần khi thấy Lệ Chiến nhìn cô từ xa, trống ngực cô cũng đập rộn ràng. Đường Tâm bảo cô chột dạ, Hỏa Đình Đình khó hiểu, "Mình chột dạ cái gì? Mình đâu thích anh ta."
Đường Tâm nhướng mày nhưng chỉ cười cười, không nói tiếng nào. Nụ cười này của Đường Tâm làm Hỏa Đình Đình nhớ cấp dưới của thủ trưởng Lệ cũng từng cười như vậy với cô. Cô bất giác lúng túng vô cùng.
Trước đây, Lệ Chiến luôn chia Hỏa Đình Đình thành một loại riêng biệt. Anh không coi cô là con trai, cũng chẳng coi cô là con gái.
Cho đến mùa hè cô gần lên cấp ba, Lệ Chiến mới thật sự thay đổi cách nhìn về cô.
Thành tích học tập của Hỏa Đình Đình khá tốt nhưng cô học không đều các môn. Vì thế chuyện điểm thấp là điều không thể tránh khỏi. Cô thường dựa vào các môn sở trường để kéo lại điểm trung bình của mình. Khi bà Hỏa kể cho bà Lệ nghe, bà Lệ đã đề nghị Lệ Túc dạy kèm cô trong kỳ nghỉ hè.
Bà Hỏa đương nhiên vui mừng, mặc kệ con mình không thích cũng ép đến Lệ gia học thêm. Mỗi ngày, cô đều phải học ít nhất bốn tiếng.
Hỏa Đình Đình sợ mẹ nên không dám tranh cãi. Chiều nào cô cũng đến tìm Lệ Túc học thêm. Tuy cô với Lệ Chiến như nước với lửa nhưng chuyện học hành rất quan trọng, mặc kệ Lệ Chiến chọc ghẹo thế nào, cô cũng nhẫn nhịn, không đáp trả. May là có Lệ Túc ở bên trông chừng, Lệ Chiến cũng không dám làm gì quá đáng.
Cứ như vậy, nửa mùa hè êm đềm lại trôi qua.
Mỗi ngày, cô đều đến Lệ gia học thêm. Lệ Chiến ngủ đến trưa mới dậy, nghe loáng thoáng tiếng Hỏa Đình Đình đọc tiếng anh, anh bèn nhoài người ra khỏi phòng nhìn cô chăm chú học bên dưới.
Lệ Chiến cười cười, con nhóc này phát âm không chuẩn nhưng giọng nói rất dễ nghe.
Vào một buổi chiều, Hỏa Đình Đình một tay vác cặp một tay cầm kem đến Lệ gia học thêm. Học được phân nửa thì có một cô gái hẹn Lệ Túc ra ngoài. Trước khi đi, anh giao bài tập cho Hỏa Đình Đình, "Ba mẹ em đi vắng nên lát em ăn tối ở nhà anh. Em phải giải hết đề trước khi anh về, tối anh sẽ kiểm tra."
Hỏa Đình Đình ngậm miệng, một mình đáng thương ở lại làm bài tập. Mỗi khi thế này, cô lại ước mình được như Đường Tâm có Lệ Nhiên giúp đỡ. Dù Lệ Nhiên không ở cạnh thì Lệ Túc cũng tự động làm giúp Đường Tâm.
Buổi chiều nóng oi ả, ăn bao nhiêu kem cũng không đã. Hỏa Đình Đình lười biếng nằm xuống ghế sô pha, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lệ Chiến dẫn theo vài người bạn về nhà, chuẩn bị ở chơi qua đêm. Nhưng vừa vào cửa thì anh và cả đám bạn theo sau đều nghệt mặt ra nhìn.
Trên ghế sô pha nhà anh là một cô gái đang ngủ có mặc quần áo đàng hoàng nhưng cảnh xuân vẫn lộ hết ra ngoài. Lúc này, chiếc váy dài đến gối tốc lên tận mông, để lộ quần lót màu hồng nhạt có hình con thỏ đáng yêu. Đôi chân dài trắng muốt đập thẳng vào mắt mọi người. Vạt áo thun cũng vén đến vòng eo nhỏ nhắn. Có thể vì áo quá rộng nên cổ áo cũng tụt xuống vai, lòi ra dây áo lót cùng màu quần lót, thu hút ánh mắt của người đối diện.
Bất ngờ được lợi khiến mọi người cười xấu xa, họ nghiêng đầu nhìn Lệ Chiến, nói nhỏ, "Ầy Lệ Chiến, chẳng phải Hỏa Đình Đình ghét cậu ư? Tại sao lại ngủ thế này ở nhà cậu? Là do con bé bất cẩn hay hai người lén lút qua lại đấy?"
"Nói không chừng con bé này có ý với Lệ Chiến. Ha ha..." Mọi người thì thầm với nhau.
Ai cũng muốn đến gần thưởng thức cảnh xuân, nhưng từ Lệ Chiến toát lên sát khí, không ai dám xâm phạm.
Lệ Chiến đút hai tay vào túi quần, bước đến gần ghế sô pha, anh lướt nhìn cô rồi gật đầu, "Ừ, không chừng con nhóc này có ý với mình, cố tình lấy sắc dụ mình."
Nói hết câu, anh lại phá lên cười ngả ngớn với đám bạn. Cười cười nhưng anh vẫn không quên khom người kéo váy xuống giúp cô.
Lệ Chiến vốn định gọi cô dậy nhưng nhìn đến gương mặt Hỏa Đình Đình, anh bỗng đổi ý, đáy mắt lóe lên ý xấu. Anh bồng cô lên, nhìn đám bạn bằng ánh mắt mờ ám, "Mấy cậu chơi trước đi, mình bận làm cái này."
Lệ Chiến xoay người, bồng cô đến giường của mình. Anh rút di động chụp cô ở đủ góc nhìn, sau đó lại ngồi trên giường ngắm nghía hình chụp, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới.
Con nhóc xấu xa, có mấy tấm hình này rồi, coi em còn dám kiêu ngạo với tôi không.
Lệ Chiến hưng phấn tưởng tượng cảnh Hỏa Đình Đình khóc sướt mướt, anh vừa khoái chí vừa mắng thầm, Tại sao anh không để ý nhỉ? Cô đã trưởng thành thật rồi. Chân cô dài, eo cô nhỏ, bộ ngực đáng thương của cô cũng to lên. Lệ Chiến dừng mắt trên bờ vai mịn màng và vòng eo nhỏ nhắn trắng ngần của cô, nhìn nhìn lại thấy cổ họng mình khô khốc, tay chân ngứa ngáy.
Không biết tại sao Hỏa Đình Đình ngủ ngon vô cùng. Trong lúc ngủ, cô còn trở mình, hai chân dạng ra. Phòng Lệ Chiến không mở điều hòa, anh lại khóa cửa nên cô mơ màng thấy mình như nằm trong lò lửa. Cô cào bụng, vô tình làm áo vén lên tận mép áo lót. Mắt Lệ Chiến đột ngột tóe ra lửa.
Lệ Chiến không phải chính nhân quân tử. Trước đây, anh đã từng tốc váy của cô, cũng từng thấy quần lót ôm sát cơ thể cô, nhưng tất cả đều là chuyện hồi bé. Một cô gái bảy tuổi và một thiếu nữ mười bảy tuổi sao có thể giống nhau?
Thiếu nữ vị thành niên khiến đàn ông phấn khích, huống chi Lệ Chiến luôn có ý "quấy rối" cô từ lâu?
Thì ra cô không chỉ khơi dậy lửa giận của Lệ Chiến, mà còn có thể đốt cháy ngọn lửa khác trong anh.
Nghĩ vậy, Lệ chiến lại chống tay áp sát vào cô, bàn tay anh đặt ngang hông cô bất giác cuộn tròn, anh nhích gần đến môi cô... Ngay thời khắc ham muốn tràn ngập trong đầu Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình đột nhiên mở choàng mắt. Trông thấy anh, cô sợ hãi hít sâu, bật người dậy lập tức. Miệng Hỏa Đình Đình va mạnh vào cằm Lệ Chiến, cô đau đớn ngã ngồi trên giường, mùi máu làn tràn miệng cô, "A... đau..."
"Mẹ nó! Em điên hả?"Lệ Chiến mắng chửi dữ dằn. Anh đau đớn bụm cằm, vung tay định đánh cô.
Hỏa Đình Đình và anh từng đánh nhau nhiều lần, cô phản xạ có điều kiện rụt người ra sau, cô căm ghét lườm anh, "Anh ở trong phòng tôi làm gì?"
Vốn dĩ Lệ Chiến đang nghĩ có nên hôn trộm cô hay không. Nhưng khi anh quyết tâm cúi đầu hôn cô thì Hỏa Đình Đình bất ngờ nhổm người, môi và răng cô đập vào anh, làm anh đau nhức vô cùng. Ham muốn ban nãy còn chưa trút ra biến thành cơn giận mãnh liệt, "Mở mắt chó em ra, coi đây là phòng của ai?"
Hỏa Đình Đình còn chưa kịp phản bác thì đã nghẹn ngào. Trong phòng dán đầy hình khỏa thân làm sao có thể là phòng của cô? Đến cả đầu giường cũng vắt quần áo của anh.
"Tại sao tôi ở trong phòng của anh?" Hỏa Đình Đình lật đật xuống giường, cô chất vấn anh, "Rõ ràng tôi ngủ trên ghế sô pha! Anh làm gì tôi hả?"
Lệ Chiến đau đớn xoa cằm, anh liếc cô, "Không biết à?" Anh liếm khóe miệng, "Mùi vị của em cũng tàm tạm. Nó ngòn ngọt, em ăn kem à? Mùi va ni?"
Lệ Chiến nhìn thấy vài hộp kem trống không mùi va ni trong thùng rác, không cần nghĩ cũng biết là cô ăn. Mấy anh em nhà anh không thích đồ ngọt.
Ám chỉ quá mức rõ ràng, Hỏa Đình Đình có ngu mới không hiểu. Đầu óc cô nổ tung, "Anh chán sống rồi!"
Hỏa Đình Đình giơ nắm đấm, Lệ Chiến nhanh chóng né ra, anh vừa giận vừa nói, "Phát điên gì vậy? Dù sao em cũng đang ngủ, coi như nằm mơ đi."
"Anh là đồ lưu manh! Đó là nụ hôn đầu của tôi! Đồ khốn kiếp!"
Hỏa Đình Đình nhanh mồm nhanh miệng thường ngày chỉ biết nghẹn ngào nói một câu khốn kiếp vào lúc này. Mắt cô đỏ hoe, thừa dịp Lệ Chiến ngây người, cô đấm vào cằm anh, Lệ Chiến hô đau... anh bị cô đánh đến sái quai hàm.
Hỏa Đình Đình không hề biết, ngày ấy Lệ Chiến không có hôn cô, mà cô vì "nụ hôn đầu" bị cướp nên ghi hận trong lòng. Lệ Chiến bị cô đánh sái quai hàm nên mâu thuẫn giữa hai người càng chồng chất.
Những tấm hình quyến rũ của cô ngày ấy luôn lưu giữ trong điện thoại Lệ Chiến suốt nhiều năm. Về sau khi hai người xa cách, nó trở thành niềm an ủi duy nhất của anh.
Thế nhưng quan hệ của Mục Nam và Hỏa Đình Đình cũng kết thúc. Anh ta đề nghị chia tay với cô. Càng bi kịch hơn là từ sau vết xe đổ Mục Nam, không còn ai dám theo đuổi Hỏa Đình Đình hay đồng ý để cô theo đuổi. Chọn lựa qua lại với cô chẳng khác nào dây vào đại ca Chiến ngang ngược hiếu thắng.
Mọi việc đều diễn ra đúng như lời nói của Lệ Chiến: Trừ khi anh đồng ý, nếu không cô sẽ cô đơn hết đời.
Để trả thù Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình cũng phá hoại chuyện tốt của anh, khiến mối tình nào của anh cũng ngắn ngủi vô cùng. Mãi về sau, chẳng cô gái nào chịu làm người yêu của anh, hay cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Lệ Chiến buồn bực vô cùng. Mãi đến một hôm anh cũng biết được nguyên nhân tại sao bị con gái từ chối... đó là vì anh quá lăng nhăng, quan hệ tình dục bừa bãi nên xui xẻo bị lây bệnh kín, chữa mãi không khỏi. Đến cả sổ khám bệnh cũng có, thật đến mức anh suýt tin...
Ông Lệ biết việc này, bèn tìm con trai mình tâm sự riêng. Ông khuyên anh đừng nản lòng, cố gắng phối hợp điều trị, đồng thời phải giữ chừng mực trong sinh hoạt cá nhân.
Lệ Chiến điêu đứng, chẳng biết giải thích thế nào. Không cần suy nghĩ, cũng biết ai đồn thổi chuyện này. Anh hận không thể bóp Hỏa Đình Đình bịa đặt sinh sự chết ngay tức khắc.
Hỏa Đình Đình nhất quyết không khoan nhượng cái ác. Cô có chết cũng không giải bày sáng tỏ giúp anh. Hỏa Đình Đình nói, "Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tại anh mà đàn ông của tôi chạy hết, giờ coi như bù lại. Đáng đời anh! Anh tự sướng bằng tay phải cho đến hết đi!"
Lệ Chiến giận dữ, anh bật cười, thô lỗ phun nước bọt, "Giỏi lắm! Hỏa Đình Đình, chính em gấp rút ép tôi ăn em nhé!"
"Chẳng phải anh nói tôi không phải con gái à? Khẩu vị của anh thật đặc biệt!" Hỏa Đình Đình lạnh lùng châm biếm. Từ nhỏ, cô đã bị Lệ Chiến nói không giống con gái. Tuổi dậy thì ngực cô lại phát triển không tốt mấy, nó còn nhỏ hơn của đàn ông. Nói chung nhìn cô không có điểm nào giống con gái. Kiểu nói năng này Hỏa Đình Đình nghe từ nhỏ đến lớn, riết rồi cũng quen.
"Tôi nói sai?" Lệ Chiến nhìn cô, "Nếu nói em là con gái thì em không có ngực; nói em là con trai thì không có cái đó để chơi. Kiểu em mà ra ngoài thì không biết nên vào nhà vệ sinh nam hay nữ ấy chứ! Đáng thương quá, kiểu như em sau nàylàm sao lập gia đình?"
Hỏa Đình Đình bị đâm trúng chỗ đau. Ngực nhỏ là điều cô để tâm nhất. Cô không biết tại sao mình lại dậy thì muộn hơn bạn bè đồng trang lứa. Khi các bạn đã bắt đầu mặc áo ngực thì cô vẫn còn phẳng lì... Lệ Chiến cười nhạo cô là con trai trong đám con gái, con gái trong đám con trai.
"Đúng rồi! Tôi chỉ thế này thôi, làm sao được như Mộc Vãn của anh. Anh coi cô ấy như nữ thần, đụng một chút cũng không dám!"
Mặt Lệ Chiến lộ vẻ kỳ dị, anh cười xấu xa, "Đúng đấy, tôi không dám đụng đến Mộc Vãn, vậy nên tôi buộc phải dùng tạm em."
Miệng mồm Lệ Chiến độc địa, nhưng anh chưa bao giờ nói xấu một câu nào về Mộc Vãn, càng không nhắc đến Mộc Vãn với người khác. Có một lần khi tan học, Hỏa Đình Đình vô tình nghe đám nam sinh kháo nhau bắp chân của Mộc Vãn hơi to, thế là bị Lệ Chiến "chiêu đãi" một bữa đấm đá ra trò.
Cô ngửa đầu săm soi Lệ Chiến. Cô chẳng tìm thấy ưu điểm nào của anh, nhưng anh luôn cố gắng che chở Mộc Vãn. Anh chưa từng công khai tình cảm của mình dành cho Mộc Vãn, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả. Cô tin những điều đó là sự thật. Hỏa Đình Đình cảm thấy chua xót, cô nổi giận, "Lệ Chiến, anh là đồ xấu xa!"
Lệ Chiến nở nụ cười, "Tôi xấu hay không xấu, chờ có dịp là biết ngay!"
"Cuốn xéo!"
"Em không chịu cũng chẳng sao. Dù gì..." Lệ Chiến cười dâm đãng, "Tôi vẫn luôn giữ kĩ hình của em. Không nhìn mặt, không nhìn ngực cũng miễn cưỡng chấp nhận."
"..." Hỏa Đình Đình dừng chân, cô xoay đầu trợn mắt nhìn anh, "Anh có thể trơ tráo thêm nữa không?"
"Sở trường của anh là trơ tráo, anh sẽ không khiến cô em thất vọng."
Lệ Chiến hoàn toàn thắng Hỏa Đình Đình. Trước khi đi anh còn tặng cô một nụ hôn gió.
Hỏa Đình Đình khóc lóc kể lể với Đường Tâm, lại bị Đường Tâm trêu chọc, "Hai người cậu đúng là một núi không thể có hai hổ." Đường Tâm cười tít mắt, "Trừ khi đó là một con hổ đực và một con hổ cái."
Đương nhiên Hỏa Đình Đình hiểu ý Đường Tâm. Cô bĩu môi chán ghét, lại nghe Đường Tâm nói, "Sao cậu không nghĩ Lệ Chiến làm vậy là thích cậu. Trong đại viện mình nhiều con gái, tại sao anh ta chỉ chọc mỗi cậu? Tại sao lần đó anh ta lại chịu bị giam ở đồn cảnh sát cả đêm? Anh ta và Mục Nam không thù không oán, tại sao phải gây chuyện với Mục Nam? Tại sao anh ta chia rẽ cậu và Mục Nam? Hay tại sao anh ta không cho người khác theo đuổi cậu? Cậu không nghĩ tới lý do ư?"
"Anh ta chia rẽ mình và Mục Nam chẳng phải do anh ta thiếu đạo đức ư?" Hỏa Đình Đình cất giọng khó tin, "Anh ta thích Mộc Vãn cơ mà."
"Mình công nhận anh ta thiếu đạo đức, nhưng cậu không nên nghe tin đồn. Muốn biết phải hỏi thẳng anh ta." Đường Tâm rất thân thiết với con lớn Lệ Nhiên của Lệ gia, nên cô biết nhiều chuyện mà người ngoài không biết.
Hỏa Đình Đình muốn moi thêm tin thì Đường Tâm lại bịt kín miệng, không tiết lộ với cô.
Lệ Chiến thích cô?
Tuy Hỏa Đình Đình không tin nhưng kể từ khi nghe Đường Tâm nói, mỗi lần Hỏa Đình Đình gặp Lệ Chiến lại thấy mất tự nhiên. Thậm chí có lần khi thấy Lệ Chiến nhìn cô từ xa, trống ngực cô cũng đập rộn ràng. Đường Tâm bảo cô chột dạ, Hỏa Đình Đình khó hiểu, "Mình chột dạ cái gì? Mình đâu thích anh ta."
Đường Tâm nhướng mày nhưng chỉ cười cười, không nói tiếng nào. Nụ cười này của Đường Tâm làm Hỏa Đình Đình nhớ cấp dưới của thủ trưởng Lệ cũng từng cười như vậy với cô. Cô bất giác lúng túng vô cùng.
Trước đây, Lệ Chiến luôn chia Hỏa Đình Đình thành một loại riêng biệt. Anh không coi cô là con trai, cũng chẳng coi cô là con gái.
Cho đến mùa hè cô gần lên cấp ba, Lệ Chiến mới thật sự thay đổi cách nhìn về cô.
Thành tích học tập của Hỏa Đình Đình khá tốt nhưng cô học không đều các môn. Vì thế chuyện điểm thấp là điều không thể tránh khỏi. Cô thường dựa vào các môn sở trường để kéo lại điểm trung bình của mình. Khi bà Hỏa kể cho bà Lệ nghe, bà Lệ đã đề nghị Lệ Túc dạy kèm cô trong kỳ nghỉ hè.
Bà Hỏa đương nhiên vui mừng, mặc kệ con mình không thích cũng ép đến Lệ gia học thêm. Mỗi ngày, cô đều phải học ít nhất bốn tiếng.
Hỏa Đình Đình sợ mẹ nên không dám tranh cãi. Chiều nào cô cũng đến tìm Lệ Túc học thêm. Tuy cô với Lệ Chiến như nước với lửa nhưng chuyện học hành rất quan trọng, mặc kệ Lệ Chiến chọc ghẹo thế nào, cô cũng nhẫn nhịn, không đáp trả. May là có Lệ Túc ở bên trông chừng, Lệ Chiến cũng không dám làm gì quá đáng.
Cứ như vậy, nửa mùa hè êm đềm lại trôi qua.
Mỗi ngày, cô đều đến Lệ gia học thêm. Lệ Chiến ngủ đến trưa mới dậy, nghe loáng thoáng tiếng Hỏa Đình Đình đọc tiếng anh, anh bèn nhoài người ra khỏi phòng nhìn cô chăm chú học bên dưới.
Lệ Chiến cười cười, con nhóc này phát âm không chuẩn nhưng giọng nói rất dễ nghe.
Vào một buổi chiều, Hỏa Đình Đình một tay vác cặp một tay cầm kem đến Lệ gia học thêm. Học được phân nửa thì có một cô gái hẹn Lệ Túc ra ngoài. Trước khi đi, anh giao bài tập cho Hỏa Đình Đình, "Ba mẹ em đi vắng nên lát em ăn tối ở nhà anh. Em phải giải hết đề trước khi anh về, tối anh sẽ kiểm tra."
Hỏa Đình Đình ngậm miệng, một mình đáng thương ở lại làm bài tập. Mỗi khi thế này, cô lại ước mình được như Đường Tâm có Lệ Nhiên giúp đỡ. Dù Lệ Nhiên không ở cạnh thì Lệ Túc cũng tự động làm giúp Đường Tâm.
Buổi chiều nóng oi ả, ăn bao nhiêu kem cũng không đã. Hỏa Đình Đình lười biếng nằm xuống ghế sô pha, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lệ Chiến dẫn theo vài người bạn về nhà, chuẩn bị ở chơi qua đêm. Nhưng vừa vào cửa thì anh và cả đám bạn theo sau đều nghệt mặt ra nhìn.
Trên ghế sô pha nhà anh là một cô gái đang ngủ có mặc quần áo đàng hoàng nhưng cảnh xuân vẫn lộ hết ra ngoài. Lúc này, chiếc váy dài đến gối tốc lên tận mông, để lộ quần lót màu hồng nhạt có hình con thỏ đáng yêu. Đôi chân dài trắng muốt đập thẳng vào mắt mọi người. Vạt áo thun cũng vén đến vòng eo nhỏ nhắn. Có thể vì áo quá rộng nên cổ áo cũng tụt xuống vai, lòi ra dây áo lót cùng màu quần lót, thu hút ánh mắt của người đối diện.
Bất ngờ được lợi khiến mọi người cười xấu xa, họ nghiêng đầu nhìn Lệ Chiến, nói nhỏ, "Ầy Lệ Chiến, chẳng phải Hỏa Đình Đình ghét cậu ư? Tại sao lại ngủ thế này ở nhà cậu? Là do con bé bất cẩn hay hai người lén lút qua lại đấy?"
"Nói không chừng con bé này có ý với Lệ Chiến. Ha ha..." Mọi người thì thầm với nhau.
Ai cũng muốn đến gần thưởng thức cảnh xuân, nhưng từ Lệ Chiến toát lên sát khí, không ai dám xâm phạm.
Lệ Chiến đút hai tay vào túi quần, bước đến gần ghế sô pha, anh lướt nhìn cô rồi gật đầu, "Ừ, không chừng con nhóc này có ý với mình, cố tình lấy sắc dụ mình."
Nói hết câu, anh lại phá lên cười ngả ngớn với đám bạn. Cười cười nhưng anh vẫn không quên khom người kéo váy xuống giúp cô.
Lệ Chiến vốn định gọi cô dậy nhưng nhìn đến gương mặt Hỏa Đình Đình, anh bỗng đổi ý, đáy mắt lóe lên ý xấu. Anh bồng cô lên, nhìn đám bạn bằng ánh mắt mờ ám, "Mấy cậu chơi trước đi, mình bận làm cái này."
Lệ Chiến xoay người, bồng cô đến giường của mình. Anh rút di động chụp cô ở đủ góc nhìn, sau đó lại ngồi trên giường ngắm nghía hình chụp, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới.
Con nhóc xấu xa, có mấy tấm hình này rồi, coi em còn dám kiêu ngạo với tôi không.
Lệ Chiến hưng phấn tưởng tượng cảnh Hỏa Đình Đình khóc sướt mướt, anh vừa khoái chí vừa mắng thầm, Tại sao anh không để ý nhỉ? Cô đã trưởng thành thật rồi. Chân cô dài, eo cô nhỏ, bộ ngực đáng thương của cô cũng to lên. Lệ Chiến dừng mắt trên bờ vai mịn màng và vòng eo nhỏ nhắn trắng ngần của cô, nhìn nhìn lại thấy cổ họng mình khô khốc, tay chân ngứa ngáy.
Không biết tại sao Hỏa Đình Đình ngủ ngon vô cùng. Trong lúc ngủ, cô còn trở mình, hai chân dạng ra. Phòng Lệ Chiến không mở điều hòa, anh lại khóa cửa nên cô mơ màng thấy mình như nằm trong lò lửa. Cô cào bụng, vô tình làm áo vén lên tận mép áo lót. Mắt Lệ Chiến đột ngột tóe ra lửa.
Lệ Chiến không phải chính nhân quân tử. Trước đây, anh đã từng tốc váy của cô, cũng từng thấy quần lót ôm sát cơ thể cô, nhưng tất cả đều là chuyện hồi bé. Một cô gái bảy tuổi và một thiếu nữ mười bảy tuổi sao có thể giống nhau?
Thiếu nữ vị thành niên khiến đàn ông phấn khích, huống chi Lệ Chiến luôn có ý "quấy rối" cô từ lâu?
Thì ra cô không chỉ khơi dậy lửa giận của Lệ Chiến, mà còn có thể đốt cháy ngọn lửa khác trong anh.
Nghĩ vậy, Lệ chiến lại chống tay áp sát vào cô, bàn tay anh đặt ngang hông cô bất giác cuộn tròn, anh nhích gần đến môi cô... Ngay thời khắc ham muốn tràn ngập trong đầu Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình đột nhiên mở choàng mắt. Trông thấy anh, cô sợ hãi hít sâu, bật người dậy lập tức. Miệng Hỏa Đình Đình va mạnh vào cằm Lệ Chiến, cô đau đớn ngã ngồi trên giường, mùi máu làn tràn miệng cô, "A... đau..."
"Mẹ nó! Em điên hả?"Lệ Chiến mắng chửi dữ dằn. Anh đau đớn bụm cằm, vung tay định đánh cô.
Hỏa Đình Đình và anh từng đánh nhau nhiều lần, cô phản xạ có điều kiện rụt người ra sau, cô căm ghét lườm anh, "Anh ở trong phòng tôi làm gì?"
Vốn dĩ Lệ Chiến đang nghĩ có nên hôn trộm cô hay không. Nhưng khi anh quyết tâm cúi đầu hôn cô thì Hỏa Đình Đình bất ngờ nhổm người, môi và răng cô đập vào anh, làm anh đau nhức vô cùng. Ham muốn ban nãy còn chưa trút ra biến thành cơn giận mãnh liệt, "Mở mắt chó em ra, coi đây là phòng của ai?"
Hỏa Đình Đình còn chưa kịp phản bác thì đã nghẹn ngào. Trong phòng dán đầy hình khỏa thân làm sao có thể là phòng của cô? Đến cả đầu giường cũng vắt quần áo của anh.
"Tại sao tôi ở trong phòng của anh?" Hỏa Đình Đình lật đật xuống giường, cô chất vấn anh, "Rõ ràng tôi ngủ trên ghế sô pha! Anh làm gì tôi hả?"
Lệ Chiến đau đớn xoa cằm, anh liếc cô, "Không biết à?" Anh liếm khóe miệng, "Mùi vị của em cũng tàm tạm. Nó ngòn ngọt, em ăn kem à? Mùi va ni?"
Lệ Chiến nhìn thấy vài hộp kem trống không mùi va ni trong thùng rác, không cần nghĩ cũng biết là cô ăn. Mấy anh em nhà anh không thích đồ ngọt.
Ám chỉ quá mức rõ ràng, Hỏa Đình Đình có ngu mới không hiểu. Đầu óc cô nổ tung, "Anh chán sống rồi!"
Hỏa Đình Đình giơ nắm đấm, Lệ Chiến nhanh chóng né ra, anh vừa giận vừa nói, "Phát điên gì vậy? Dù sao em cũng đang ngủ, coi như nằm mơ đi."
"Anh là đồ lưu manh! Đó là nụ hôn đầu của tôi! Đồ khốn kiếp!"
Hỏa Đình Đình nhanh mồm nhanh miệng thường ngày chỉ biết nghẹn ngào nói một câu khốn kiếp vào lúc này. Mắt cô đỏ hoe, thừa dịp Lệ Chiến ngây người, cô đấm vào cằm anh, Lệ Chiến hô đau... anh bị cô đánh đến sái quai hàm.
Hỏa Đình Đình không hề biết, ngày ấy Lệ Chiến không có hôn cô, mà cô vì "nụ hôn đầu" bị cướp nên ghi hận trong lòng. Lệ Chiến bị cô đánh sái quai hàm nên mâu thuẫn giữa hai người càng chồng chất.
Những tấm hình quyến rũ của cô ngày ấy luôn lưu giữ trong điện thoại Lệ Chiến suốt nhiều năm. Về sau khi hai người xa cách, nó trở thành niềm an ủi duy nhất của anh.
Tác giả :
Tâm Thường