Chiến Đội Lập Kỳ
Quyển 1 - Chương 84: Khó nghĩ
Hàn Phong Thúc là giáo sư, kinh nghiệm của hắn rất phong phú, đối với tương lai của thiếu niên Hành Giả hắn tràn ngập chờ mong. Đương nhiên hắn càng gia tăng sự quan tâm trong âm thầm, một khối ngọc thô nếu tạo hình thành công thì ngày sau ắt nở rộ ra màu sắc tuyệt mỹ, đó mới là việc hạnh phúc của một giáo sư.
Lòng của hắn rộng rãi, về việc Hành Giả có pokemon phẩm chất Tướng cấp, hắn chỉ có chờ mong, hoàn toàn không có đố kị cùng tham lam. Cách cư xử của hắn là sự kỳ vọng của người đi trước dành cho người đi sau. Nếu nói một cách máy móc, nhờ danh hiệu, lần này Hành Giả của chúng ta đã gặp may.
Trong khi đặt kỳ vọng, Hàn Phong Thúc cũng nhân tiện chỉ điểm cho Hành Giả một hai, như vậy sẽ giúp vị thiên tài ít đi đường quanh co. Do đó mới có việc Hàn Phong Thúc nhắc nhở hắn không nên quá chú trọng vào Paras mà phải đặt nặng ở trên thực lực của bản thân.
Câu trả lời của thiếu niên Hành Giả càng làm cho hắn thỏa mãn. Không có giấu giếm cùng che lấp, mà thản nhiên thừa nhận. Đây không chỉ là lòng dạ, mà cũng là gián tiếp nói lên thiếu niên tin tưởng hắn. Hơn nữa chính hắn cũng nhận ra điểm này.
“Tư duy bình tĩnh và khách quan, không có mù quáng và tự đại." - Ở trong lòng Hàn Phong Thúc lại thêm vào một câu đánh giá người thiếu niên.
Theo ý định ban đầu, Hàn Phong Thúc muốn nhắc nhở và sẽ dừng lại nếu kẻ kia không biết điều. Thế nhưng lúc này, khi trong lòng đầy thỏa mãn và vui sướng, rốt cuộc hắn nhịn không được mở miệng nói:
- Sau khi ngươi đến thư viện, ngươi cũng phải chú ý đối nhân xử thế cho tốt. Ít chiến đấu, ít sử dụng Paras mới là khôn ngoan.
Thanh âm của hắn rất nghiêm khắc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng mà người thiếu niên trước mặt hắn nghe được, lại có một tia cảm động.
- Vâng, học sinh xin ghi nhớ.
…
Ngày hôm sau.
Hắn xếp bằng ngồi trên chiếc chiến thuyền được chế tạo từ gỗ của loài cây BunBi quý hiếm, lấp lánh ánh lục. Hắn yên lặng tự hỏi con đường tiếp theo phải đi như thế nào. Mà trước hết chính là lựa chọn hướng đi cho nhân vật Hành Giả: Chiến sĩ, Pháp sư hay Thích khách?
Có lẽ với nhiều người chơi, 3 game có 3 lớp nhân vật, tương ứng với việc phải lựa chọn 3 chức nghiệp chính và vô số chức nghiệp phụ sẽ là một thử thách khó khăn. Nhưng với hắn cũng không đến nỗi nào, chỉ cần hệ thống chúng lại một chút, tất cả sẽ ổn.
Ví dụ như ở game Huyền Thoại, hắn lựa chọn Cung thủ; ở game Đại Giang Hồ, hắn lựa chọn Võ Đang.
Còn ở cái game pokemon này thì sao? Hắn phải chọn một, và vì thế mà hắn phân vân.
Việc này cũng dễ hiểu. Ban đầu hắn đến với Huyền Thoại chỉ là để chơi cho vui, do đó hắn lựa chọn đánh xa để tiện việc cày cấp. Đến Đại Giang Hồ, hắn đơn thuần yêu thích Võ Đang, đơn thuần mê mẩn Thái cực quyền và Thái cực kiếm. Thế nhưng đến bây giờ thì lại khác, hắn không thể đi theo sở thích của mình.
Mục đích tham gia vào game đã cải biến, từ chơi cho vui và chạy theo sở thích đã chuyển sang muốn cầm lấy vị trí dẫn đầu. Mục đích đã khác nhau dẫn đến con đường đi cũng không thể giống nhau. Chơi vui đâu cần phải nghĩ gì nhiều? Nhưng muốn tranh vị trí đầu lại là chuyện khác.
Không có ai bâng quơ tóm được vị trí đầu. Thực tế ở một game công bằng, 100 người dẫn đầu đều là những kẻ có tư duy mạnh. Phải biết để đi đến thành quả như thế, mỗi bước đi của họ không thể có sai lầm, đặc biệt hơn là mỗi bước đi đều là hoàn mỹ.
Lấy đơn cử như cấp độ dưới 10 thì đánh quái ở đâu, cấp độ 11 thì đánh ở đâu. Thậm chí họ phải vắt óc xem cấp 1 có đánh quái cấp 11 được hay không. Hoặc hơn nữa, chính là thời gian chạy đến bãi quái so với người khác như thế nào, số tiền bán đồ vật nhặt được so với người khác trong một khoảng thời gian là cao hay thấp, nếu thấp thì có nên chuyển đi bãi quái khác hay không?
Hoặc lấy ví dụ ngay tại game Huyền Thoại, tổ đội người khác vượt phó bản Anh Hùng trong 3 giờ, được 1 triệu kinh nghiệm, có cách nào để tổ đội của mình vượt qua phó bản Anh Hùng ấy dưới 3 giờ không? Tổ đội của người khác còn vượt phó bản Anh Hùng được 1 triệu kinh nghiệm, tổ đội của mình có nên thử vượt phó bản Truyền Thuyết để được 20 triệu kinh nghiệm hay không?
Những sự tính toán và so sánh dù là nhỏ nhặt nhất, thì qua thời gian dài, khoảng cách sẽ được kéo rộng ra. Đến khi ngươi nhìn thấy người ta hơn mình cả một đống thì có muốn bù chỉ sợ đã muộn, phải nhớ rằng ngươi phấn đấu, người ta cũng đang phấn đầu vậy. Thử nghĩ người ta cấp 11 đánh bãi quái cấp 11, ngươi mới cấp 9 thì nhào đầu lên cạnh tranh với họ chăng? Có thể, nhưng liệu ngươi có chấp nhận được cái giá phải trả?
Thông thường, những bước đầu thuận lợi sẽ làm cho những bước đi ở phía sau trở nên thuận lợi. Bởi vậy, nếu từ đầu không cạnh tranh nổi, càng ngày khoảng cách lại càng xa.
Trong cuộc đua không mệt mỏi, ai lơ là một khắc thì sẽ bị loại là điều tất yếu.
Mộng quá cao dẫn đến hắn phải cẩn thận và bước từng bước vững vàng, đây là nơi hắn có khả năng vươn lên nhất, cho nên không cẩn thận là không được. Vậy hắn nên chọn chức nghiệp nào?
Bất cứ game nào đều cố gắng tạo ra sự cân bằng trong chức nghiệp. Một cái game của Thần thì chắc chắn là đã cân bằng rồi. Mà đã cân bằng, thì lựa chọn nằm ở người chơi, ở đây chính là hắn.
Xét thấy hắn chưa thể lộ ra Butterfree, Paras là loài đánh cận chiến, vì thế hắn không thể lựa chọn chức nghiệp đánh cận chiến. Nếu cả hai cùng đánh cận chiến thì khi gặp đánh xa chỉ có thể ôm hận. Do đó để bước đầu thuận lợi, một cận chiến, một đánh xa là lựa chọn tối ưu nhất.
Pháp sư đánh xa, đồng thời kỹ năng không thể thả ra liên tục. Ở thế giới này, pháp sư chính là cần thời gian niệm chú ngữ. Ngoài ra, đòn đánh của pháp sư tạo ra tổn thương cao hơn hai chức nghiệp khác, cũng đồng thời với việc trang bị và vũ khí của pháp sư là vô cùng đắt đỏ, đem so ra là mắc gấp hơn 10 lần trang bị và vũ khí của hai chức nghiệp kia.
Hắn cũng hết cách, đây chính là công bằng được Chủ Thần thiết lập.
Vấn đề lại lan đến “tiền". Không tiền thì không có tài nguyên tu luyện, không tiền thì không có trang bị và vũ khí. Mà thiếu những cái đó, sức tấn công của pháp sư chỉ là cặn bã. Nhìn đi nhìn lại, pháp sư là cái chức nghiệp đốt tiền.
Lan đến tiền thì một cái vấn đề đau đầu khác lại nổi lên: “Kiếm tiền ở đâu ra?". Ở bên ngoài hắn còn có thể đánh cướp, tuy rằng không thể làm việc đó mãi được, nhưng dù sao làm vài “cú" vẫn tốt mà. Còn ở học viện? Hiển nhiên ở học viện hắn không thể đánh cướp. Dưới tai mắt của những “siêu nhân mấy trăm tuổi" trong học viện, đánh cướp là hành vi ngu xuẩn, không bại lộ mới là lạ. Có thể khi hắn đánh cướp một, hai lần, mấy ông cụ, bà cụ ấy còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Thế nhưng nếu hành động đánh cướp diễn ra liên tục, trở thành khối u ác tính, khi ấy họ nhất định cắt phăng nó ra mà vứt đi.
Thế cho nên hắn mới đau đầu.
Đây cũng là hợp tình hợp lý, đụng đến vấn đề tiền bạc, không ai không đau đầu, tất nhiên trừ những công tử, tiểu thư con nhà giàu coi tiền như rác.
“Giá như lúc này nửa kia tỉnh lại." – Hắn cũng không khỏi nghĩ đến điều đó.
Nửa kia trải qua thử thách nên có được sự quyết đoán. Còn hắn thì hết nói được, mấy năm chìm trong đau khổ cùng bất cần đời khiến đầu óc của hắn trong lúc này chưa thể linh hoạt như lúc xưa.
Và vì thế, khi đầu óc lan man nghĩ đến vấn đề này, đầu của hắn dường như lại to lên một vòng. Hắn nhăn mặt không biết phải làm gì để khôi phục tinh thần cho nửa kia, để nửa kia thức tỉnh.
“A… A… A… Xem ra ta không thích hợp với những việc này." – Hắn khổ sở ngẫm nghĩ.
…
…
“Boong… Boong… Boong…"
Ba tiếng chuông vang vọng chín tầng trời, tiên quang từ nơi ấy vọt lên, trong nháy mắt chọc thủng bầu trời, xông vào nơi sâu, trông như nó là ở chỗ sâu của bầu trời hạ xuống.
Khi không biết bao nhiêu tiên quang xông vào nơi sâu của bầu trời, chúng dường như hóa thành một cánh cửa to lớn, muốn đem thứ gì mở ra. Trong lúc nhất thời, tiếng rồng gầm, phượng gáy vô cùng cổ xưa vang lên không ngừng.
Dưới mặt đất, trên bầu trời, vô số tiên nhân đang hối hả bị tiếng chuông hấp dẫn. Thế nhưng khi nhìn thấy tiên quang dâng lên không dứt, họ đều biến sắc.
- Trời ạ, xảy ra chuyện gì?
Một vị thống lĩnh đang tuần tra trên bầu trời thoáng chốc thu lại hai cánh chim vàng óng và bộ giáp đúc từ tiên kim, ngơ ngác tự hỏi.
Chớp mắt sau, như nghĩ đến cái gì, hai tay hắn hợp thành chú ấn, tiên quang từ cơ thể hắn ầm ầm bộc phát, hắn rống lớn:
- Nhanh đi bẩm báo các Tiên Quân, có chuyện lớn xảy ra!
Theo tiếng rống của hắn, một cơn sóng tiên quang màu vàng bao trùm không gian, bay về phía xa.
…
Thiên Cung nguy nga, chảy xuôi ánh sáng óng ánh, hùng vĩ mà hùng vĩ, dùng Bất Hủ Tiên Kim xây thành, khí tức to lớn, số mệnh của nhân gian đều tập trung về đây.
Đây là Thánh Địa tinh thần của muôn người bước trên con đường tu tiên, qua thời gian, ở nơi đây có một vị lại một vị Tiên Đế tọa trấn, bao quát thiên hạ, khí nuốt giang sơn. Từ xưa đến nay, nơi này nhận không biết bao nhiêu niềm tin và kỳ vọng của con dân.
Có thể chứng kiến mười cột đá to lớn có phong cách cổ xưa ở giữa cung điện, như chèo chống trời cao, được khắc lên hình ảnh của vạn vật, yên lặng tỏa ra tiên quang.
Thiên Cung vô cùng rộng lớn, không giống như một cung đình bình thường, dường như nó là một mảnh thế giới, nơi đó có ráng lành bao quanh, tiên quang tràn ngập.
Trên chiếc ghế dát bằng Vạn Kiếp Tiên Kim, một người trẻ tuổi ngồi ở nơi đó. Hắn có tướng mạo bình thường, không nhìn ra được nửa điểm thần thánh, không nhìn ra được nửa điểm mạnh mẽ, hắn thật sự… thật sự rất giống một người bình thường.
Thế nhưng lúc này đây, hơn mười tên Tiên Quân có thực lực bẽ gãy càn khôn lại run rẩy đứng ở nơi đó, không dám ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Lòng của hắn rộng rãi, về việc Hành Giả có pokemon phẩm chất Tướng cấp, hắn chỉ có chờ mong, hoàn toàn không có đố kị cùng tham lam. Cách cư xử của hắn là sự kỳ vọng của người đi trước dành cho người đi sau. Nếu nói một cách máy móc, nhờ danh hiệu, lần này Hành Giả của chúng ta đã gặp may.
Trong khi đặt kỳ vọng, Hàn Phong Thúc cũng nhân tiện chỉ điểm cho Hành Giả một hai, như vậy sẽ giúp vị thiên tài ít đi đường quanh co. Do đó mới có việc Hàn Phong Thúc nhắc nhở hắn không nên quá chú trọng vào Paras mà phải đặt nặng ở trên thực lực của bản thân.
Câu trả lời của thiếu niên Hành Giả càng làm cho hắn thỏa mãn. Không có giấu giếm cùng che lấp, mà thản nhiên thừa nhận. Đây không chỉ là lòng dạ, mà cũng là gián tiếp nói lên thiếu niên tin tưởng hắn. Hơn nữa chính hắn cũng nhận ra điểm này.
“Tư duy bình tĩnh và khách quan, không có mù quáng và tự đại." - Ở trong lòng Hàn Phong Thúc lại thêm vào một câu đánh giá người thiếu niên.
Theo ý định ban đầu, Hàn Phong Thúc muốn nhắc nhở và sẽ dừng lại nếu kẻ kia không biết điều. Thế nhưng lúc này, khi trong lòng đầy thỏa mãn và vui sướng, rốt cuộc hắn nhịn không được mở miệng nói:
- Sau khi ngươi đến thư viện, ngươi cũng phải chú ý đối nhân xử thế cho tốt. Ít chiến đấu, ít sử dụng Paras mới là khôn ngoan.
Thanh âm của hắn rất nghiêm khắc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng mà người thiếu niên trước mặt hắn nghe được, lại có một tia cảm động.
- Vâng, học sinh xin ghi nhớ.
…
Ngày hôm sau.
Hắn xếp bằng ngồi trên chiếc chiến thuyền được chế tạo từ gỗ của loài cây BunBi quý hiếm, lấp lánh ánh lục. Hắn yên lặng tự hỏi con đường tiếp theo phải đi như thế nào. Mà trước hết chính là lựa chọn hướng đi cho nhân vật Hành Giả: Chiến sĩ, Pháp sư hay Thích khách?
Có lẽ với nhiều người chơi, 3 game có 3 lớp nhân vật, tương ứng với việc phải lựa chọn 3 chức nghiệp chính và vô số chức nghiệp phụ sẽ là một thử thách khó khăn. Nhưng với hắn cũng không đến nỗi nào, chỉ cần hệ thống chúng lại một chút, tất cả sẽ ổn.
Ví dụ như ở game Huyền Thoại, hắn lựa chọn Cung thủ; ở game Đại Giang Hồ, hắn lựa chọn Võ Đang.
Còn ở cái game pokemon này thì sao? Hắn phải chọn một, và vì thế mà hắn phân vân.
Việc này cũng dễ hiểu. Ban đầu hắn đến với Huyền Thoại chỉ là để chơi cho vui, do đó hắn lựa chọn đánh xa để tiện việc cày cấp. Đến Đại Giang Hồ, hắn đơn thuần yêu thích Võ Đang, đơn thuần mê mẩn Thái cực quyền và Thái cực kiếm. Thế nhưng đến bây giờ thì lại khác, hắn không thể đi theo sở thích của mình.
Mục đích tham gia vào game đã cải biến, từ chơi cho vui và chạy theo sở thích đã chuyển sang muốn cầm lấy vị trí dẫn đầu. Mục đích đã khác nhau dẫn đến con đường đi cũng không thể giống nhau. Chơi vui đâu cần phải nghĩ gì nhiều? Nhưng muốn tranh vị trí đầu lại là chuyện khác.
Không có ai bâng quơ tóm được vị trí đầu. Thực tế ở một game công bằng, 100 người dẫn đầu đều là những kẻ có tư duy mạnh. Phải biết để đi đến thành quả như thế, mỗi bước đi của họ không thể có sai lầm, đặc biệt hơn là mỗi bước đi đều là hoàn mỹ.
Lấy đơn cử như cấp độ dưới 10 thì đánh quái ở đâu, cấp độ 11 thì đánh ở đâu. Thậm chí họ phải vắt óc xem cấp 1 có đánh quái cấp 11 được hay không. Hoặc hơn nữa, chính là thời gian chạy đến bãi quái so với người khác như thế nào, số tiền bán đồ vật nhặt được so với người khác trong một khoảng thời gian là cao hay thấp, nếu thấp thì có nên chuyển đi bãi quái khác hay không?
Hoặc lấy ví dụ ngay tại game Huyền Thoại, tổ đội người khác vượt phó bản Anh Hùng trong 3 giờ, được 1 triệu kinh nghiệm, có cách nào để tổ đội của mình vượt qua phó bản Anh Hùng ấy dưới 3 giờ không? Tổ đội của người khác còn vượt phó bản Anh Hùng được 1 triệu kinh nghiệm, tổ đội của mình có nên thử vượt phó bản Truyền Thuyết để được 20 triệu kinh nghiệm hay không?
Những sự tính toán và so sánh dù là nhỏ nhặt nhất, thì qua thời gian dài, khoảng cách sẽ được kéo rộng ra. Đến khi ngươi nhìn thấy người ta hơn mình cả một đống thì có muốn bù chỉ sợ đã muộn, phải nhớ rằng ngươi phấn đấu, người ta cũng đang phấn đầu vậy. Thử nghĩ người ta cấp 11 đánh bãi quái cấp 11, ngươi mới cấp 9 thì nhào đầu lên cạnh tranh với họ chăng? Có thể, nhưng liệu ngươi có chấp nhận được cái giá phải trả?
Thông thường, những bước đầu thuận lợi sẽ làm cho những bước đi ở phía sau trở nên thuận lợi. Bởi vậy, nếu từ đầu không cạnh tranh nổi, càng ngày khoảng cách lại càng xa.
Trong cuộc đua không mệt mỏi, ai lơ là một khắc thì sẽ bị loại là điều tất yếu.
Mộng quá cao dẫn đến hắn phải cẩn thận và bước từng bước vững vàng, đây là nơi hắn có khả năng vươn lên nhất, cho nên không cẩn thận là không được. Vậy hắn nên chọn chức nghiệp nào?
Bất cứ game nào đều cố gắng tạo ra sự cân bằng trong chức nghiệp. Một cái game của Thần thì chắc chắn là đã cân bằng rồi. Mà đã cân bằng, thì lựa chọn nằm ở người chơi, ở đây chính là hắn.
Xét thấy hắn chưa thể lộ ra Butterfree, Paras là loài đánh cận chiến, vì thế hắn không thể lựa chọn chức nghiệp đánh cận chiến. Nếu cả hai cùng đánh cận chiến thì khi gặp đánh xa chỉ có thể ôm hận. Do đó để bước đầu thuận lợi, một cận chiến, một đánh xa là lựa chọn tối ưu nhất.
Pháp sư đánh xa, đồng thời kỹ năng không thể thả ra liên tục. Ở thế giới này, pháp sư chính là cần thời gian niệm chú ngữ. Ngoài ra, đòn đánh của pháp sư tạo ra tổn thương cao hơn hai chức nghiệp khác, cũng đồng thời với việc trang bị và vũ khí của pháp sư là vô cùng đắt đỏ, đem so ra là mắc gấp hơn 10 lần trang bị và vũ khí của hai chức nghiệp kia.
Hắn cũng hết cách, đây chính là công bằng được Chủ Thần thiết lập.
Vấn đề lại lan đến “tiền". Không tiền thì không có tài nguyên tu luyện, không tiền thì không có trang bị và vũ khí. Mà thiếu những cái đó, sức tấn công của pháp sư chỉ là cặn bã. Nhìn đi nhìn lại, pháp sư là cái chức nghiệp đốt tiền.
Lan đến tiền thì một cái vấn đề đau đầu khác lại nổi lên: “Kiếm tiền ở đâu ra?". Ở bên ngoài hắn còn có thể đánh cướp, tuy rằng không thể làm việc đó mãi được, nhưng dù sao làm vài “cú" vẫn tốt mà. Còn ở học viện? Hiển nhiên ở học viện hắn không thể đánh cướp. Dưới tai mắt của những “siêu nhân mấy trăm tuổi" trong học viện, đánh cướp là hành vi ngu xuẩn, không bại lộ mới là lạ. Có thể khi hắn đánh cướp một, hai lần, mấy ông cụ, bà cụ ấy còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Thế nhưng nếu hành động đánh cướp diễn ra liên tục, trở thành khối u ác tính, khi ấy họ nhất định cắt phăng nó ra mà vứt đi.
Thế cho nên hắn mới đau đầu.
Đây cũng là hợp tình hợp lý, đụng đến vấn đề tiền bạc, không ai không đau đầu, tất nhiên trừ những công tử, tiểu thư con nhà giàu coi tiền như rác.
“Giá như lúc này nửa kia tỉnh lại." – Hắn cũng không khỏi nghĩ đến điều đó.
Nửa kia trải qua thử thách nên có được sự quyết đoán. Còn hắn thì hết nói được, mấy năm chìm trong đau khổ cùng bất cần đời khiến đầu óc của hắn trong lúc này chưa thể linh hoạt như lúc xưa.
Và vì thế, khi đầu óc lan man nghĩ đến vấn đề này, đầu của hắn dường như lại to lên một vòng. Hắn nhăn mặt không biết phải làm gì để khôi phục tinh thần cho nửa kia, để nửa kia thức tỉnh.
“A… A… A… Xem ra ta không thích hợp với những việc này." – Hắn khổ sở ngẫm nghĩ.
…
…
“Boong… Boong… Boong…"
Ba tiếng chuông vang vọng chín tầng trời, tiên quang từ nơi ấy vọt lên, trong nháy mắt chọc thủng bầu trời, xông vào nơi sâu, trông như nó là ở chỗ sâu của bầu trời hạ xuống.
Khi không biết bao nhiêu tiên quang xông vào nơi sâu của bầu trời, chúng dường như hóa thành một cánh cửa to lớn, muốn đem thứ gì mở ra. Trong lúc nhất thời, tiếng rồng gầm, phượng gáy vô cùng cổ xưa vang lên không ngừng.
Dưới mặt đất, trên bầu trời, vô số tiên nhân đang hối hả bị tiếng chuông hấp dẫn. Thế nhưng khi nhìn thấy tiên quang dâng lên không dứt, họ đều biến sắc.
- Trời ạ, xảy ra chuyện gì?
Một vị thống lĩnh đang tuần tra trên bầu trời thoáng chốc thu lại hai cánh chim vàng óng và bộ giáp đúc từ tiên kim, ngơ ngác tự hỏi.
Chớp mắt sau, như nghĩ đến cái gì, hai tay hắn hợp thành chú ấn, tiên quang từ cơ thể hắn ầm ầm bộc phát, hắn rống lớn:
- Nhanh đi bẩm báo các Tiên Quân, có chuyện lớn xảy ra!
Theo tiếng rống của hắn, một cơn sóng tiên quang màu vàng bao trùm không gian, bay về phía xa.
…
Thiên Cung nguy nga, chảy xuôi ánh sáng óng ánh, hùng vĩ mà hùng vĩ, dùng Bất Hủ Tiên Kim xây thành, khí tức to lớn, số mệnh của nhân gian đều tập trung về đây.
Đây là Thánh Địa tinh thần của muôn người bước trên con đường tu tiên, qua thời gian, ở nơi đây có một vị lại một vị Tiên Đế tọa trấn, bao quát thiên hạ, khí nuốt giang sơn. Từ xưa đến nay, nơi này nhận không biết bao nhiêu niềm tin và kỳ vọng của con dân.
Có thể chứng kiến mười cột đá to lớn có phong cách cổ xưa ở giữa cung điện, như chèo chống trời cao, được khắc lên hình ảnh của vạn vật, yên lặng tỏa ra tiên quang.
Thiên Cung vô cùng rộng lớn, không giống như một cung đình bình thường, dường như nó là một mảnh thế giới, nơi đó có ráng lành bao quanh, tiên quang tràn ngập.
Trên chiếc ghế dát bằng Vạn Kiếp Tiên Kim, một người trẻ tuổi ngồi ở nơi đó. Hắn có tướng mạo bình thường, không nhìn ra được nửa điểm thần thánh, không nhìn ra được nửa điểm mạnh mẽ, hắn thật sự… thật sự rất giống một người bình thường.
Thế nhưng lúc này đây, hơn mười tên Tiên Quân có thực lực bẽ gãy càn khôn lại run rẩy đứng ở nơi đó, không dám ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Tác giả :
MT