Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 56
Editor: Smallblue291
Cuối tuần, Trương Nghiên an bày mọi việc để Cung Chính thả lỏng tinh thần, thuận tiện mang bạn gái Văn Thanh tới.Trước đó Trương Nghiên cùng ông chủ Trương và ông chủ Hồ qua lại giao hảo vài câu, nói Văn Thanh là em họ của anh, đã tốt nghiệp đại học, muốn công tác tại thị báo, để cho bọn họ chiếu cố thêm.
Ông chủ Trương, ông chủ Hồ là ai chứ? Còn không phải là những người tinh ranh nói một hiểu mười sao. Họ nhanh chóng hiểu được ý tứ của Trương Nghiên. Trong bữa ăn để ông chủ Hồ giới thiệu Văn Thanh với Cung Chính, nói là em họ của mình, học cao tài giỏi, ông chủ Hồ bên cạnh cũng khen không ngớt lời. Ông chủ Trương dẫn Văn Thanh đi theo, một bàn toàn đàn ông chỉ có Văn Thanh là nữ, diện mạo xinh đẹp, tính cách lại hòa đồng, Cung Chính tự nhiên sẽ chú ý đến cô, hơn nữa Văn Thanh thường xuyên đứng lên kính rượu Cung Chính, Cung Chính cũng tự nhiên hỏi cô tại sao muốn làm nghề này.
" Tôi muốn vào tòa báo, muốn làm một phóng viên xuất sắc, làm tiếng nói của dân chúng." Văn Thanh không khiếp sợ trả lời, nói đạo lý rõ ràng. Cuối cùng, cô còn giơ đuôi lông mày hỏi " Thị trưởng Cung, ngài nói nguyện vọng này của tôi có thể thực hiện sao?"
Khóe miệng Cung Chính mang theo ý cười, nhìn ra được anh đang thưởng thức cô gái Văn Thanh này. Anh gật đầu nói: " Nói hay lắm, thanh niên nên có chút lý tưởng, tục ngữ nói tâm có bao lớn, vũ đài liền có bao lớn."
Tuy rằng Cung Chính không nói rõ nhưng việc Văn Thanh tiến vào tòa báo là chuyện mười phần đã nắm chắc tám chín phần, ông chủ Hồ nháy mắt về phía Trương Nghiên, Trương Nghiên liền gật đầu đi ra ngoài.
Cơm ăn đến một nửa, Trương Nghiên từ bên ngoài trở về bữa ăn đã xong. Ông chủ Trương, ông chủ Hồ ôm người đẹp trong tay muốn rời đi.
Trương Nghiên hỏi " Còn sớm như vậy thế nào đã tàn rùi?"
Ông chủ Trương cười thâm ý " Mỹ nhân trong ngực làm sao còn có tâm trạng làm chuyện gì khác?"
Trương Nghiên hơi nhíu mày, nhìn về phía ông chủ Hồ, ông chủ Hồ liền nói " Lão đại hôm nay cao hứng, uống có chút quá chén, em họ của tôi dìu ngài ấy đi nghỉ ngơi." Nói xong, hắn nháy mắt ra dáng chọc ghẹo nói " Trương Nghiên, cô em họ của anh quả không đơn giản a, về sau khẳng định có tiền đồ."
Trương Nghiên biến sắc, có loại dự cảm không tốt nhưng anh rất nhanh phủ định. Văn Thanh không phải là người như vậy, lại nói ông chủ Cung hiện tại có Ninh Tiểu Tiểu, đối với người phụ nữ khác cũng sẽ không có hứng thú. Bất quá anh vẫn lo lắng, vội vàng lên lầu. Trước tiên anh gọi điện cho Văn Thanh nhưng điện thoại lại tắt máy. Trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác bồn chồn đến lạ. Đẩy cửa phòng, đã khóa. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, đầu anh liền oanh một tiếng. Anh cơ hồ không có dũng khí đi vào trong phòng, tâm bỗng nhiên giống bị cái gì vét sạch nhưng chân cũng không nghe theo sai khiến mà tiến về gần phía bên trong.
Tiếng nam nữ hoan ái cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền ra. Thanh âm kia thật sự rất quen thuộc, trước kia đó là loại kích thích cùng ngọt ngào, mà giờ phút này lại giống như con dao khoét sâu vào lòng anh. Rốt cục anh cũng tiến đến gần nhìn thấy Cung Chính nằm ở trên người Văn Thanh, côn thịt thô cứng của người đàn ông đang không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt, người phụ nữ đầy quyến rũ rên rỉ đáp lại.
Một phút này Trương Nghiên cũng không dám nhìn lâu thêm vì nếu nhìn thêm một giây, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì. Anh xông ra ngoài hành lang liền xụi lơ ở đó, thống khổ bưng kín mặt, anh đã nhìn thấy gì? Giờ phút này anh tình nguyện xóa đoạn trí nhớ kia đi, anh tình nguyện cái gì cũng không thấy được, chẳng sợ Văn Thanh phản bội anh, chỉ cần không cho anh biết là tốt rồi. Nhưng trên trời vì sao lại tàn khốc như vậy, vì sao cố tình khiến anh nhìn thấy cảnh tượng kia? Vì nó mà đời này lòng anh vĩnh viễn đau đớn.
" Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu..."
Cung Chính gọi người phụ nữ dưới thân, ý thức có chút mơ hồ, nhưng thân thể vẫn rất hưng phấn, anh đã có đoạn thời gian dài không cùng Tiểu Tiểu.
" Lão đại... Anh thật mạnh mẽ ... Người ta thật khó chịu..."
Tuy rằng người đàn ông phía trên kêu tên cô gái khác nhưng Văn Thanh tuyệt không mất hứng. Cô rên rỉ, phối hợp thừa nhận sự va chạm của người đàn ông, cô vừa rên rỉ vừa ngắm nhìn bộ mặt anh tuấn của người đàn ông đang rong ruổi trên người mình. Trách không được phụ nữ đều thương anh, đều giống như ruồi bọ vây quanh anh vì người đàn ông này thật sự rất ưu tú.
Cô làm được, rốt cục cũng cùng người đàn ông tay cầm quyền lực này phát sinh quan hệ thân thể, nói không chừng còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba... Đương nhiên cô cũng không yêu anh nhưng cô “thương" địa vị của anh. Cô sẽ giải thích rõ ràng với Trương Nghiên nói không chừng cô hiến thân còn có thể trợ giúp cho tiền đồ của bạn trai, Trương Nghiên nhất định sẽ hiểu và thông cảm cho cô.
Sáng sớm, Cung Chính mở mắt ra, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh liền giật mình hoảng hốt. Rốt cuộc anh nhớ ra người phụ nữ ngủ ở bên cạnh anh là Văn Thanh, em họ ông chủ Hồ nội tâm không khỏi có chút hối hận, làm sao có thể phạm loại sai lầm cơ bản này.
Anh đứng dậy mặc quần áo, người phụ nữ trẻ kia cũng đứng dậy giúp anh. Trên người quần áo hỗn độn, bộ ngực sữa lộ ra một nửa.
" Ông chủ Cung, ngài đã tỉnh?"
Cung Chính không dấu vết đẩy cô ra bình thản nói " Chuyện công tác Trương Nghiên sẽ an bày cho cô, cô nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong, anh xoay người rời đi.
Văn Thanh khẽ hừ một tiếng, đứng ở trước gương sửa sang lại dung nhan. Trong gương là người phụ nữ xinh đẹp, cô vỗ về bộ ngực của mình lầm bầm " Tôi không tin tôi không thể so với Tiểu Tiểu kia..."
Cung Chính mở cửa, Trương Nghiên đang đợi, xe đã chuẩn bị xong. Anh xuống lầu, Trương Nghiên đi sau lưng anh, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì. Trở lại văn phòng, Cung Chính nói với Trương Nghiên.
" Câu liên hệ cho thị báo, đem chuyện công tác của cô gái hôm qua an bày một chút... Mặt khác, lấy tên của cô ta ở Tứ Hoàn mua căn hộ hai phòng đi để cô ta về sau đừng tìm tôi phiền toái nữa."
Anh cũng không chú ý tới ánh mắt của Trương Nghiên thoáng qua thống khổ, chỉ để lộ bộ dáng luôn luôn trầm ổn lão luyện cẩn thận tỉ mỉ đáp ứng. Trương Nghiên chết lặng làm chuyện mà Cung Chính phân phó, gọi điện thoại an bày mọi chuyện, mua căn hộ cho bạn gái của mình. Trong lòng anh tuy thống khổ, nhưng tựa hồ đã sớm tĩnh mịch. Lúc đem chìa khóa căn hộ giao cho Văn Thanh, anh cho Văn Thanh một cái tát, tay run run, tim đau thắt. Cô gái này là anh tìm mọi cách che chở luôn không đành lòng động tới cô một sợi lông, mà lúc này anh lại tự tay hung hăng đánh cô một cái tát, một cái tát này đánh vào trên mặt cô nhưng đau ở trong lòng anh.
Văn Thanh khóc kêu " Em đều là vì anh, nếu không phải vì anh, em làm sao có thể đi cùng người đàn ông khác? Trương Nghiên, em thật sự yêu anh rất rất yêu anh. Vì anh cái gì em đều có thể làm, thân thể em mặc dù cùng ngài ấy nhưng trong tim em tâm cũng là anh. Anh xem, chúng ta có căn hộ, công việc của em cũng an bày xong. Về sau chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, ngài ấy khẳng định sẽ cho anh một chức vị tốt..."
" Cô cút đi! Tôi không cần cô vì tôi làm loại chuyện đáng xấu hổ này. Cho dù tôi đi ăn xin cũng không cần cô đi bồi người đàn ông khác ngủ. Cô cút đi, cút!"
" Trương Nghiên, em thật sự vì anh..."
" Cút..." Trương Nghiên đỏ mắt, cơ hồ mất đi lý trí.
Văn Thanh bị Trương Nghiên tức giận đuổi đi, cô khóc cầm lấy chìa khóa, chậm rãi xoay người hướng cửa đi tới, vừa mở cửa, thân mình đã bị Trương Nghiên ôm cổ, Trương Nghiên khóc, mặt chôn ở phía sau lưng cô.
" Đừng đi...Em đừng làm loại chuyện này nữa... Nếu anh biết, anh sẽ không tha thứ cho em. Anh không cần em vì anh mà làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Văn Thanh, đồng ý với anh."
" Được, Trương Nghiên, em sẽ không, sẽ không bao giờ nữa." Văn Thanh chậm rãi xoay người, ôm cổ Trương Nghiên.
" Căn hộ kia chúng ta không cần..."
" Ừm, không cần..." Văn Thanh vỗ về đầu Trương Nghiên, giống vỗ về nhất một đứa trẻ. Cô không nghĩ tới Trương Nghiên cảm xúc kịch liệt như vậy. Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ sẽ chia tay Trương Nghiên.
Cuối tuần, Trương Nghiên an bày mọi việc để Cung Chính thả lỏng tinh thần, thuận tiện mang bạn gái Văn Thanh tới.Trước đó Trương Nghiên cùng ông chủ Trương và ông chủ Hồ qua lại giao hảo vài câu, nói Văn Thanh là em họ của anh, đã tốt nghiệp đại học, muốn công tác tại thị báo, để cho bọn họ chiếu cố thêm.
Ông chủ Trương, ông chủ Hồ là ai chứ? Còn không phải là những người tinh ranh nói một hiểu mười sao. Họ nhanh chóng hiểu được ý tứ của Trương Nghiên. Trong bữa ăn để ông chủ Hồ giới thiệu Văn Thanh với Cung Chính, nói là em họ của mình, học cao tài giỏi, ông chủ Hồ bên cạnh cũng khen không ngớt lời. Ông chủ Trương dẫn Văn Thanh đi theo, một bàn toàn đàn ông chỉ có Văn Thanh là nữ, diện mạo xinh đẹp, tính cách lại hòa đồng, Cung Chính tự nhiên sẽ chú ý đến cô, hơn nữa Văn Thanh thường xuyên đứng lên kính rượu Cung Chính, Cung Chính cũng tự nhiên hỏi cô tại sao muốn làm nghề này.
" Tôi muốn vào tòa báo, muốn làm một phóng viên xuất sắc, làm tiếng nói của dân chúng." Văn Thanh không khiếp sợ trả lời, nói đạo lý rõ ràng. Cuối cùng, cô còn giơ đuôi lông mày hỏi " Thị trưởng Cung, ngài nói nguyện vọng này của tôi có thể thực hiện sao?"
Khóe miệng Cung Chính mang theo ý cười, nhìn ra được anh đang thưởng thức cô gái Văn Thanh này. Anh gật đầu nói: " Nói hay lắm, thanh niên nên có chút lý tưởng, tục ngữ nói tâm có bao lớn, vũ đài liền có bao lớn."
Tuy rằng Cung Chính không nói rõ nhưng việc Văn Thanh tiến vào tòa báo là chuyện mười phần đã nắm chắc tám chín phần, ông chủ Hồ nháy mắt về phía Trương Nghiên, Trương Nghiên liền gật đầu đi ra ngoài.
Cơm ăn đến một nửa, Trương Nghiên từ bên ngoài trở về bữa ăn đã xong. Ông chủ Trương, ông chủ Hồ ôm người đẹp trong tay muốn rời đi.
Trương Nghiên hỏi " Còn sớm như vậy thế nào đã tàn rùi?"
Ông chủ Trương cười thâm ý " Mỹ nhân trong ngực làm sao còn có tâm trạng làm chuyện gì khác?"
Trương Nghiên hơi nhíu mày, nhìn về phía ông chủ Hồ, ông chủ Hồ liền nói " Lão đại hôm nay cao hứng, uống có chút quá chén, em họ của tôi dìu ngài ấy đi nghỉ ngơi." Nói xong, hắn nháy mắt ra dáng chọc ghẹo nói " Trương Nghiên, cô em họ của anh quả không đơn giản a, về sau khẳng định có tiền đồ."
Trương Nghiên biến sắc, có loại dự cảm không tốt nhưng anh rất nhanh phủ định. Văn Thanh không phải là người như vậy, lại nói ông chủ Cung hiện tại có Ninh Tiểu Tiểu, đối với người phụ nữ khác cũng sẽ không có hứng thú. Bất quá anh vẫn lo lắng, vội vàng lên lầu. Trước tiên anh gọi điện cho Văn Thanh nhưng điện thoại lại tắt máy. Trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác bồn chồn đến lạ. Đẩy cửa phòng, đã khóa. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, đầu anh liền oanh một tiếng. Anh cơ hồ không có dũng khí đi vào trong phòng, tâm bỗng nhiên giống bị cái gì vét sạch nhưng chân cũng không nghe theo sai khiến mà tiến về gần phía bên trong.
Tiếng nam nữ hoan ái cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền ra. Thanh âm kia thật sự rất quen thuộc, trước kia đó là loại kích thích cùng ngọt ngào, mà giờ phút này lại giống như con dao khoét sâu vào lòng anh. Rốt cục anh cũng tiến đến gần nhìn thấy Cung Chính nằm ở trên người Văn Thanh, côn thịt thô cứng của người đàn ông đang không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt, người phụ nữ đầy quyến rũ rên rỉ đáp lại.
Một phút này Trương Nghiên cũng không dám nhìn lâu thêm vì nếu nhìn thêm một giây, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì. Anh xông ra ngoài hành lang liền xụi lơ ở đó, thống khổ bưng kín mặt, anh đã nhìn thấy gì? Giờ phút này anh tình nguyện xóa đoạn trí nhớ kia đi, anh tình nguyện cái gì cũng không thấy được, chẳng sợ Văn Thanh phản bội anh, chỉ cần không cho anh biết là tốt rồi. Nhưng trên trời vì sao lại tàn khốc như vậy, vì sao cố tình khiến anh nhìn thấy cảnh tượng kia? Vì nó mà đời này lòng anh vĩnh viễn đau đớn.
" Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu..."
Cung Chính gọi người phụ nữ dưới thân, ý thức có chút mơ hồ, nhưng thân thể vẫn rất hưng phấn, anh đã có đoạn thời gian dài không cùng Tiểu Tiểu.
" Lão đại... Anh thật mạnh mẽ ... Người ta thật khó chịu..."
Tuy rằng người đàn ông phía trên kêu tên cô gái khác nhưng Văn Thanh tuyệt không mất hứng. Cô rên rỉ, phối hợp thừa nhận sự va chạm của người đàn ông, cô vừa rên rỉ vừa ngắm nhìn bộ mặt anh tuấn của người đàn ông đang rong ruổi trên người mình. Trách không được phụ nữ đều thương anh, đều giống như ruồi bọ vây quanh anh vì người đàn ông này thật sự rất ưu tú.
Cô làm được, rốt cục cũng cùng người đàn ông tay cầm quyền lực này phát sinh quan hệ thân thể, nói không chừng còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba... Đương nhiên cô cũng không yêu anh nhưng cô “thương" địa vị của anh. Cô sẽ giải thích rõ ràng với Trương Nghiên nói không chừng cô hiến thân còn có thể trợ giúp cho tiền đồ của bạn trai, Trương Nghiên nhất định sẽ hiểu và thông cảm cho cô.
Sáng sớm, Cung Chính mở mắt ra, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh liền giật mình hoảng hốt. Rốt cuộc anh nhớ ra người phụ nữ ngủ ở bên cạnh anh là Văn Thanh, em họ ông chủ Hồ nội tâm không khỏi có chút hối hận, làm sao có thể phạm loại sai lầm cơ bản này.
Anh đứng dậy mặc quần áo, người phụ nữ trẻ kia cũng đứng dậy giúp anh. Trên người quần áo hỗn độn, bộ ngực sữa lộ ra một nửa.
" Ông chủ Cung, ngài đã tỉnh?"
Cung Chính không dấu vết đẩy cô ra bình thản nói " Chuyện công tác Trương Nghiên sẽ an bày cho cô, cô nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong, anh xoay người rời đi.
Văn Thanh khẽ hừ một tiếng, đứng ở trước gương sửa sang lại dung nhan. Trong gương là người phụ nữ xinh đẹp, cô vỗ về bộ ngực của mình lầm bầm " Tôi không tin tôi không thể so với Tiểu Tiểu kia..."
Cung Chính mở cửa, Trương Nghiên đang đợi, xe đã chuẩn bị xong. Anh xuống lầu, Trương Nghiên đi sau lưng anh, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì. Trở lại văn phòng, Cung Chính nói với Trương Nghiên.
" Câu liên hệ cho thị báo, đem chuyện công tác của cô gái hôm qua an bày một chút... Mặt khác, lấy tên của cô ta ở Tứ Hoàn mua căn hộ hai phòng đi để cô ta về sau đừng tìm tôi phiền toái nữa."
Anh cũng không chú ý tới ánh mắt của Trương Nghiên thoáng qua thống khổ, chỉ để lộ bộ dáng luôn luôn trầm ổn lão luyện cẩn thận tỉ mỉ đáp ứng. Trương Nghiên chết lặng làm chuyện mà Cung Chính phân phó, gọi điện thoại an bày mọi chuyện, mua căn hộ cho bạn gái của mình. Trong lòng anh tuy thống khổ, nhưng tựa hồ đã sớm tĩnh mịch. Lúc đem chìa khóa căn hộ giao cho Văn Thanh, anh cho Văn Thanh một cái tát, tay run run, tim đau thắt. Cô gái này là anh tìm mọi cách che chở luôn không đành lòng động tới cô một sợi lông, mà lúc này anh lại tự tay hung hăng đánh cô một cái tát, một cái tát này đánh vào trên mặt cô nhưng đau ở trong lòng anh.
Văn Thanh khóc kêu " Em đều là vì anh, nếu không phải vì anh, em làm sao có thể đi cùng người đàn ông khác? Trương Nghiên, em thật sự yêu anh rất rất yêu anh. Vì anh cái gì em đều có thể làm, thân thể em mặc dù cùng ngài ấy nhưng trong tim em tâm cũng là anh. Anh xem, chúng ta có căn hộ, công việc của em cũng an bày xong. Về sau chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, ngài ấy khẳng định sẽ cho anh một chức vị tốt..."
" Cô cút đi! Tôi không cần cô vì tôi làm loại chuyện đáng xấu hổ này. Cho dù tôi đi ăn xin cũng không cần cô đi bồi người đàn ông khác ngủ. Cô cút đi, cút!"
" Trương Nghiên, em thật sự vì anh..."
" Cút..." Trương Nghiên đỏ mắt, cơ hồ mất đi lý trí.
Văn Thanh bị Trương Nghiên tức giận đuổi đi, cô khóc cầm lấy chìa khóa, chậm rãi xoay người hướng cửa đi tới, vừa mở cửa, thân mình đã bị Trương Nghiên ôm cổ, Trương Nghiên khóc, mặt chôn ở phía sau lưng cô.
" Đừng đi...Em đừng làm loại chuyện này nữa... Nếu anh biết, anh sẽ không tha thứ cho em. Anh không cần em vì anh mà làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy. Văn Thanh, đồng ý với anh."
" Được, Trương Nghiên, em sẽ không, sẽ không bao giờ nữa." Văn Thanh chậm rãi xoay người, ôm cổ Trương Nghiên.
" Căn hộ kia chúng ta không cần..."
" Ừm, không cần..." Văn Thanh vỗ về đầu Trương Nghiên, giống vỗ về nhất một đứa trẻ. Cô không nghĩ tới Trương Nghiên cảm xúc kịch liệt như vậy. Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ sẽ chia tay Trương Nghiên.
Tác giả :
Bạch Hắc