Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 22: Cô ở trên giường của đại minh tinh
Buổi tối, trên bàn cơm mọi người đều có mặt đông đủ, kể cả Cung Chính luôn bận rộn mấy ngày chưa về. Ánh mắt sâu xa của Cung Chính nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, mang theo khát vọng và nhiệt tình,Tiểu Tiểu đương nhiên hiểu được ẩn ý trong đôi mắt ấy, đêm nay Cung Chính muốn cô ghé phòng anh. Đáy lòng tràn đầy ngọt ngào, Tiểu Tiểu khẽ cúi đầu, hai bên má phút chốc ửng hồng, Cung Hạ ngồi kế bên lên tiếng hỏi.
“ Chị nhỏ, món nào là do chị làm?"
Từ khi đến ở nhà họ Cung, Cung Hạ luôn đặc biệt quan tâm chiếu cố cô, chỉ cần món ăn do cô làm cậu đều cố gắng ăn thật nhiều, lượng cơm cũng tăng lên không ít, vóc người so với trước kia dường như cao lên, thân hình cũng có chút nảy nở. Tiểu Tiểu chỉ vào hai đĩa thức ăn trên bàn nói “ Thịt nướng và thịt heo chua ngọt “
“ Thịt heo chua ngọt cũng do con làm?" Cung Chính nhìn đĩa thức ăn đầy đủ sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của Cung Chính, nói “ Ba nuôi, ba thử một miếng xem “
Cung Chính cắn thử một ngụm, tươi cười nói “ Ăn thật ngon nha “ Con ngươi đen láy không ngừng lóe sáng liếc nhìn cô.
Tiểu Tiểu cảm thấy chữ ăn Cung Chính nói ra còn đặc biệt nhấn mạnh, hình như có ẩn ý trong đó.
“ Chị nhỏ bất công “ Cung Hạ nhìn Tiểu Tiểu hờn dỗi nói.
Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn cậu hỏi lại “ Bất công?"
Cung Hạ chỉ chỉ ba mình, làm nũng “ Chị nhỏ gắp thức ăn cho ba cũng không gắp cho tôi, tôi cũng muốn ăn thịt heo chua ngọt do chị làm" Nói xong cậu đẩy cái chén của mình về phía cô.
Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt trẻ con thích tranh giành đồ ăn của Cung Hạ liền bật cười “ Được tôi gắp cho cậu “
Cung Chính thoáng chút sửng sốt, sau đó cười lớn lên “ Con nha, sao lại ..." Giọng điệu vô cùng cưng chiều.
Trên bàn có hai người lúc nào cũng im lặng là Cung Đông và Cổ Di, từ khi nghe được tên hai món cô nấu, đôi đũa của Cung Đông chưa bao giờ chạm vào. Cơm nước xong, Cung Hạ lôi kéo tay Tiểu Tiểu nói “ Chị nhỏ, chúng ta về phòng chơi cờ đi “
Hôm nay Tiểu Tiểu còn muốn đi bồi Cung Chính, nên cô tìm lý do “ Không được rồi, tôi còn phải thu dọn chén đũa “
“ Chị nhỏ..." Âm thanh kéo dài làm nũng của Cung Hạ vang lên, hai tay cậu bắt lấy cánh tay cô lay lay không ngừng. Cung Đông liếc mắt lạnh nhạt nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo, xoay người đi thẳng lên lầu. Ánh mắt Cung Chính cũng tập trung vào hai người đang ầm ĩ trước mặt, đáy lòng ê ẩm, nhưng đối với con trai anh cũng không biết phải nói cái gì.
“ Thật sự không được mà “ Tiểu Tiểu đưa mắt cầu cứu Cổ Di, không ngờ lại nghe Cổ Di nói “ Cô cứ đi đi, nơi này để tôi dọn “
“ Hoan hô, Cổ Di vạn tuế “ Cung Hạ tung tăng nhảy nhót, mặt mày hớn hở. Tiểu Tiểu đành bất đắc dĩ đi theo Cung Hạ, ngang qua Cung Chính giương đôi mắt đáng thương nhìn anh, Cung Chính cũng lưu luyến nhìn lại.
Thẳng tới khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, Cung Hạ mới ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ,Tiểu Tiểu vô cùng phiền muộn, giờ này chắc chắn Cung Chính đã ngủ, thở dài cô đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc cởi đồ tắm rửa, tựa hồ nghe được tiếng động từ phòng ngủ vang lên, bất quá cô cho rằng mình đã nghe nhầm cũng không chú ý. Mười lăm phút sau, Tiểu Tiểu lấy khăn lau khô thân thể, mặc vào một bộ áo ngủ mỏng manh.
Mở cửa, cô liền ngây ngẩn cả người, có chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân đột nhiên xuyên không đi đến phòng ngủ của người khác, nhưng cách trang trí và bày biện rõ ràng đúng là phòng của cô mà, chỉ là đôi nam nữ đang quấn quít trên giường kia là ai. Cảnh tượng kiều diễm ướt át, bên tai là âm thanh nam nữ giao hoan kịch liệt, cô gái dáng dấp mê người, hai chân thon dài gắt gao kẹp chặt thắt lưng người đàn ông, đôi môi khiêu gợi đóng mở rên rỉ liên hồi. Người đàn ông đưa lưng về phía Tiểu Tiểu, nên cô không thấy được mặt anh, chỉ nhìn rõ thân hình cao lớn tráng kiện, cặp mông rắn chắc hoàn mỹ, không ngừng dùng lực thúc mạnh vào hạ thể cô gái dưới thân.
Tiểu Tiểu bị dọa đến đầu óc ngu si, miệng mở to cứng đờ, đúng lúc này người đàn ông tựa hồ đã phát hiện ra có người đứng xem, xoay đầu nhìn lại, Tiểu Tiểu nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, cặp mắt đen mị hoặc lóe sáng, cô a một tiếng hoàn hồn nhanh chân trốn vào phòng tắm.
Trong phòng tắm yên tĩnh, không có tiếng nước chảy lấn áp, Tiểu Tiểu có thể nghe rõ tiếng động phía ngoài, tiếng đàn ông thở dốc dồn dập xen lẫn giọng phụ nữ kêu rên mị hoặc, cô cắn môi dựa vào tường, điều duy nhất có thể xác định lúc này là cô không có nằm mơ. Ngồi trong phòng tắm khoảng nửa tiếng, cuối cùng phòng ngủ cũng trở nên yên tĩnh, cô tò mò đứng dậy hé cửa nhìn ra ngoài, bất ngờ một khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện, Tiểu Tiểu “ Á “ hét lên sợ hãi, vừa muốn đóng cửa, đã bị bàn tay to lớn bắt lấy, cả người cô rơi vào lồng ngực trần trụi của anh.
Người đàn ông quan sát cô bé trước mặt, thân hình gầy yếu còn chưa phát dục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ẩm ướt buông xõa trên vai, điểm hút hồn là đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng tựa như ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Anh mới vừa đuổi xong người phụ nữ với danh xưng đệ nhất mỹ nhân, Trần Bảo Nhân, có trời mới hiểu cảm giác của anh mỗi lần đối diện với người phụ nữ quyến rũ tuyệt mỹ đó có bao nhiêu buồn nôn khó chịu. Đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu hỏi.
“ Cô bé, em là ai? Vì sao trốn trong phòng tắm của tôi?"
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt yêu nghiệt, đột nhiên quên cả e lệ, ngượng ngùng, chỉ còn thật sâu kinh ngạc, chắc chắn đây là một giấc mơ, cô vậy mà nằm mơ thấy minh tinh Công Tử Lạc, đúng là Công Tử Lạc rồi, đó là thần tượng cô cực kỳ hâm mộ, hồi trước cô còn sưu tầm thật nhiều tranh ảnh bài báo của anh dán đầy trong phòng. Tiểu Tiểu không ngờ hôm nay mình lại mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy.
“ Tôi..tôi biết anh, anh là Công Tử Lạc “ Tiểu Tiểu ấp úng, trong mắt còn mang theo một tia hâm mộ sùng bái, dù sao cô chỉ là cô bé mười bốn tuổi, trừ bỏ Cung Chính, đây là người đàn ông cô thích nhất.
Công Tử Lạc nở nụ cười tự phụ nói “ Cô bé đương nhiên phải biết tôi rồi, ở Trung Quốc này sợ rằng chỉ có trẻ con vừa mới sinh là không biết tên tôi, mau trả lời xem, vì sao cô xuất hiện ở đây?"
“ Đây là phòng tôi, ngài đang ở trong giấc mộng của tôi “ Tiểu Tiểu thành thật thú nhận.
“ Cái gì?" Công Tử Lạc nhướng mày, hai mắt hứng thú dạt dào quan sát cô bé, nhịn không được cất tiếng cười to, hỏi
“ Ý của bé, hiện tại đang ở trong mơ sao?"
“ Ừ “ Tiểu Tiểu liên tục gật đầu.
“ Thì ra là vậy “ Anh bày ra bộ mặt bỗng nhiên thông suốt, cúi đầu nhìn cô hỏi tiếp “ Như vậy, đây là nhà em?"
Sóng mũi cao thẳng của anh đụng vào chóp mũi nho nhỏ của Tiểu Tiểu, hơi thở nóng bỏng đậm chất nam tính phun lên mặt cô, bởi vì đây chỉ là giấc mơ nên cô cũng không hoảng sợ, vui vẻ nói “ Tôi là bảo mẫu ở đây “
“ Bảo mẫu?" Con ngươi tà mị sáng rực, tầm mắt lên xuống đánh giá cô bé trong lòng, dừng lại ở khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, nhẹ nhàng nói “ Thì ra tôi đã nghĩ sai, cứ tưởng em được chủ nhân nhà này mua về làm tính nô “
“ Tính nô?" Tiểu Tiểu chớp mắt, vẻ mặt mù tịt, cô thật lòng không hiểu hàm nghĩa của từ này.
Công Tử Lạc đưa miệng sát vào lỗ tai tinh xảo của cô thì thầm “ Chính là nô lệ để thỏa mãn tình dục đó “
“ Á..." Khuôn mặt Tiểu Tiểu nóng bừng, cúi đầu giấu đi vẻ mặt chột dạ. Biểu cảm trốn tránh của cô đều lọt vào tầm mắt của người đàn ông phía trước.
“ Thì ra bị tôi nói trúng, bé quả nhiên.." Là nô lệ tình dục của anh trai, trách không được lại ngửi thấy mùi vị tươi ngon hấp dẫn trên người cô, khẩu vị của anh trai cũng rất tạp nha...
“ Chị nhỏ, món nào là do chị làm?"
Từ khi đến ở nhà họ Cung, Cung Hạ luôn đặc biệt quan tâm chiếu cố cô, chỉ cần món ăn do cô làm cậu đều cố gắng ăn thật nhiều, lượng cơm cũng tăng lên không ít, vóc người so với trước kia dường như cao lên, thân hình cũng có chút nảy nở. Tiểu Tiểu chỉ vào hai đĩa thức ăn trên bàn nói “ Thịt nướng và thịt heo chua ngọt “
“ Thịt heo chua ngọt cũng do con làm?" Cung Chính nhìn đĩa thức ăn đầy đủ sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của Cung Chính, nói “ Ba nuôi, ba thử một miếng xem “
Cung Chính cắn thử một ngụm, tươi cười nói “ Ăn thật ngon nha “ Con ngươi đen láy không ngừng lóe sáng liếc nhìn cô.
Tiểu Tiểu cảm thấy chữ ăn Cung Chính nói ra còn đặc biệt nhấn mạnh, hình như có ẩn ý trong đó.
“ Chị nhỏ bất công “ Cung Hạ nhìn Tiểu Tiểu hờn dỗi nói.
Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn cậu hỏi lại “ Bất công?"
Cung Hạ chỉ chỉ ba mình, làm nũng “ Chị nhỏ gắp thức ăn cho ba cũng không gắp cho tôi, tôi cũng muốn ăn thịt heo chua ngọt do chị làm" Nói xong cậu đẩy cái chén của mình về phía cô.
Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt trẻ con thích tranh giành đồ ăn của Cung Hạ liền bật cười “ Được tôi gắp cho cậu “
Cung Chính thoáng chút sửng sốt, sau đó cười lớn lên “ Con nha, sao lại ..." Giọng điệu vô cùng cưng chiều.
Trên bàn có hai người lúc nào cũng im lặng là Cung Đông và Cổ Di, từ khi nghe được tên hai món cô nấu, đôi đũa của Cung Đông chưa bao giờ chạm vào. Cơm nước xong, Cung Hạ lôi kéo tay Tiểu Tiểu nói “ Chị nhỏ, chúng ta về phòng chơi cờ đi “
Hôm nay Tiểu Tiểu còn muốn đi bồi Cung Chính, nên cô tìm lý do “ Không được rồi, tôi còn phải thu dọn chén đũa “
“ Chị nhỏ..." Âm thanh kéo dài làm nũng của Cung Hạ vang lên, hai tay cậu bắt lấy cánh tay cô lay lay không ngừng. Cung Đông liếc mắt lạnh nhạt nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo, xoay người đi thẳng lên lầu. Ánh mắt Cung Chính cũng tập trung vào hai người đang ầm ĩ trước mặt, đáy lòng ê ẩm, nhưng đối với con trai anh cũng không biết phải nói cái gì.
“ Thật sự không được mà “ Tiểu Tiểu đưa mắt cầu cứu Cổ Di, không ngờ lại nghe Cổ Di nói “ Cô cứ đi đi, nơi này để tôi dọn “
“ Hoan hô, Cổ Di vạn tuế “ Cung Hạ tung tăng nhảy nhót, mặt mày hớn hở. Tiểu Tiểu đành bất đắc dĩ đi theo Cung Hạ, ngang qua Cung Chính giương đôi mắt đáng thương nhìn anh, Cung Chính cũng lưu luyến nhìn lại.
Thẳng tới khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, Cung Hạ mới ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ,Tiểu Tiểu vô cùng phiền muộn, giờ này chắc chắn Cung Chính đã ngủ, thở dài cô đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc cởi đồ tắm rửa, tựa hồ nghe được tiếng động từ phòng ngủ vang lên, bất quá cô cho rằng mình đã nghe nhầm cũng không chú ý. Mười lăm phút sau, Tiểu Tiểu lấy khăn lau khô thân thể, mặc vào một bộ áo ngủ mỏng manh.
Mở cửa, cô liền ngây ngẩn cả người, có chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân đột nhiên xuyên không đi đến phòng ngủ của người khác, nhưng cách trang trí và bày biện rõ ràng đúng là phòng của cô mà, chỉ là đôi nam nữ đang quấn quít trên giường kia là ai. Cảnh tượng kiều diễm ướt át, bên tai là âm thanh nam nữ giao hoan kịch liệt, cô gái dáng dấp mê người, hai chân thon dài gắt gao kẹp chặt thắt lưng người đàn ông, đôi môi khiêu gợi đóng mở rên rỉ liên hồi. Người đàn ông đưa lưng về phía Tiểu Tiểu, nên cô không thấy được mặt anh, chỉ nhìn rõ thân hình cao lớn tráng kiện, cặp mông rắn chắc hoàn mỹ, không ngừng dùng lực thúc mạnh vào hạ thể cô gái dưới thân.
Tiểu Tiểu bị dọa đến đầu óc ngu si, miệng mở to cứng đờ, đúng lúc này người đàn ông tựa hồ đã phát hiện ra có người đứng xem, xoay đầu nhìn lại, Tiểu Tiểu nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, cặp mắt đen mị hoặc lóe sáng, cô a một tiếng hoàn hồn nhanh chân trốn vào phòng tắm.
Trong phòng tắm yên tĩnh, không có tiếng nước chảy lấn áp, Tiểu Tiểu có thể nghe rõ tiếng động phía ngoài, tiếng đàn ông thở dốc dồn dập xen lẫn giọng phụ nữ kêu rên mị hoặc, cô cắn môi dựa vào tường, điều duy nhất có thể xác định lúc này là cô không có nằm mơ. Ngồi trong phòng tắm khoảng nửa tiếng, cuối cùng phòng ngủ cũng trở nên yên tĩnh, cô tò mò đứng dậy hé cửa nhìn ra ngoài, bất ngờ một khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện, Tiểu Tiểu “ Á “ hét lên sợ hãi, vừa muốn đóng cửa, đã bị bàn tay to lớn bắt lấy, cả người cô rơi vào lồng ngực trần trụi của anh.
Người đàn ông quan sát cô bé trước mặt, thân hình gầy yếu còn chưa phát dục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ẩm ướt buông xõa trên vai, điểm hút hồn là đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng tựa như ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Anh mới vừa đuổi xong người phụ nữ với danh xưng đệ nhất mỹ nhân, Trần Bảo Nhân, có trời mới hiểu cảm giác của anh mỗi lần đối diện với người phụ nữ quyến rũ tuyệt mỹ đó có bao nhiêu buồn nôn khó chịu. Đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu hỏi.
“ Cô bé, em là ai? Vì sao trốn trong phòng tắm của tôi?"
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt yêu nghiệt, đột nhiên quên cả e lệ, ngượng ngùng, chỉ còn thật sâu kinh ngạc, chắc chắn đây là một giấc mơ, cô vậy mà nằm mơ thấy minh tinh Công Tử Lạc, đúng là Công Tử Lạc rồi, đó là thần tượng cô cực kỳ hâm mộ, hồi trước cô còn sưu tầm thật nhiều tranh ảnh bài báo của anh dán đầy trong phòng. Tiểu Tiểu không ngờ hôm nay mình lại mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy.
“ Tôi..tôi biết anh, anh là Công Tử Lạc “ Tiểu Tiểu ấp úng, trong mắt còn mang theo một tia hâm mộ sùng bái, dù sao cô chỉ là cô bé mười bốn tuổi, trừ bỏ Cung Chính, đây là người đàn ông cô thích nhất.
Công Tử Lạc nở nụ cười tự phụ nói “ Cô bé đương nhiên phải biết tôi rồi, ở Trung Quốc này sợ rằng chỉ có trẻ con vừa mới sinh là không biết tên tôi, mau trả lời xem, vì sao cô xuất hiện ở đây?"
“ Đây là phòng tôi, ngài đang ở trong giấc mộng của tôi “ Tiểu Tiểu thành thật thú nhận.
“ Cái gì?" Công Tử Lạc nhướng mày, hai mắt hứng thú dạt dào quan sát cô bé, nhịn không được cất tiếng cười to, hỏi
“ Ý của bé, hiện tại đang ở trong mơ sao?"
“ Ừ “ Tiểu Tiểu liên tục gật đầu.
“ Thì ra là vậy “ Anh bày ra bộ mặt bỗng nhiên thông suốt, cúi đầu nhìn cô hỏi tiếp “ Như vậy, đây là nhà em?"
Sóng mũi cao thẳng của anh đụng vào chóp mũi nho nhỏ của Tiểu Tiểu, hơi thở nóng bỏng đậm chất nam tính phun lên mặt cô, bởi vì đây chỉ là giấc mơ nên cô cũng không hoảng sợ, vui vẻ nói “ Tôi là bảo mẫu ở đây “
“ Bảo mẫu?" Con ngươi tà mị sáng rực, tầm mắt lên xuống đánh giá cô bé trong lòng, dừng lại ở khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, nhẹ nhàng nói “ Thì ra tôi đã nghĩ sai, cứ tưởng em được chủ nhân nhà này mua về làm tính nô “
“ Tính nô?" Tiểu Tiểu chớp mắt, vẻ mặt mù tịt, cô thật lòng không hiểu hàm nghĩa của từ này.
Công Tử Lạc đưa miệng sát vào lỗ tai tinh xảo của cô thì thầm “ Chính là nô lệ để thỏa mãn tình dục đó “
“ Á..." Khuôn mặt Tiểu Tiểu nóng bừng, cúi đầu giấu đi vẻ mặt chột dạ. Biểu cảm trốn tránh của cô đều lọt vào tầm mắt của người đàn ông phía trước.
“ Thì ra bị tôi nói trúng, bé quả nhiên.." Là nô lệ tình dục của anh trai, trách không được lại ngửi thấy mùi vị tươi ngon hấp dẫn trên người cô, khẩu vị của anh trai cũng rất tạp nha...
Tác giả :
Bạch Hắc