Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 114: Sinh

Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Công Tử Lạc, Trương Nghiên cùng Cung Đông xông vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh hai nam một nữ đang giao hoan rất kiều diễm ướt át.

Cung Đông đi nhanh lại, đem Cung Hạ xách lên.

Công Tử Lạc chế trụ Lý Dục, Trương Nghiên dùng drap giường đem thân thể trần trụi của Ninh Tiểu Tiểu bao lại.

"Trương Nghiên..." Ninh Tiểu Tiểu ôm lấy thắt lưng anh, cả người đều chui vào trong lòng anh. Trương Nghiên gắt gao ôm cô, "Tiểu Tiểu, em không sao chứ?"

Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu, đem mặt vùi vào ngực anh, cô không còn mặt mũi gặp người.

"Tuấn Tuấn, em thật to gan lớn mật!" Cung Đông giận tái mặt, la lên.

Cung Hạ mới đầu không dám nhìn vào mắt anh trai, cậu nhìn Lý Dục, Lý Dục dùng ánh mắt ý muốn cậu trấn định.

"Nhìn cái gì vậy, hai tên tiểu tử các cậu thật sự là vô pháp vô thiên, Tuấn Tuấn, một lát chú hai lại thu thập cháu. Dục dục, đây là chủ ý của cậu đi, tôi thấy Tuấn Tuấn đều là bị cậu xúi dục, cậu của cậu đã biết, không thiến cậu mới là lạ." Công Tử Lạc nói.

Lý Dục hừ một tiếng: "Dựa vào cái gì? Là các người đoạt bạn gái của tôi, tôi cùng Tuấn Tuấn làm sai cái gì, chỉ cho các người chạm vào Tiểu Tiểu? Thân phận của các ngươi phù hợp sao?"

"Dục dục nói rất đúng, ta tuyệt không hối hận chuyện đã làm với chị nhỏ, dựa vào cái gì các người có thể làm, ta lại không thể?" Cung Hạ cố lấy dũng khí nói.

"Muốn bị đánh hả?" Cung Đông oán hận giơ nắm tay lên.

"Hai tên nhóc các cậu..." Công Tử Lạc hận nghiến răng nghiến lợi, cũng muốn phản bác vài câu, lại phát hiện này hai đứa này nói chính là sự thật.

"Anh." Ninh Tiểu Tiểu chui ra đầu, "Anh không cần đánh Tiểu Hạ, đều là em không tốt."

"Chị nhỏ..."

"Em còn che chở cho nó." Cung Đông nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu không dám cùng anh đối diện, xấu hổ cúi đầu.

"Hiện tại nói bọn họ cũng vô dụng, mọi chuyện đã xong. " Trương Nghiên nói, "Trước đem hai người bọn họ mang về. Lập tức liên hệ cho cha cùng thư ký Tần."

**

Cung Chính, Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong nhận được tin tức, hoả tốc chạy về thành phố B.

Cung Hạ cùng Lý Dục bị nhốt trong phòng ngủ Cung Hạ. Ba người trước nhìn Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu lao vào trong lòng Cung Chính.

"Cha."

"Con gái ngoan chịu ủy khuất rồi." Cung Chính thương tiếc vỗ về phía sau lưng Ninh Tiểu Tiểu.

"Bọn họ bắt buộc em?" Tần Chí Xuyên từ trong lòng Cung Chính ôm lấy Ninh Tiểu Tiểu hỏi.

Ninh Tiểu Tiểu vùi mặt ở trong lòng anh không đáp lời. Đường Phong ẩn ẩn nói: "Không phải là em chủ động chứ?"

"Không có..." Ninh Tiểu Tiểu hữu khí vô lực phản bác.

"Tuổi còn nhỏ, chúng tôi vài người còn không cho em ăn no?" Đường Phong liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Tiểu một cái nói.

"Đường Phong, ít nói vài câu." Cung Chính ngăn cản, "Không thể trách Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng là bị ép buộc. Đi thôi, đi xem hai tên nhóc kia."

Đường Phong đưa tay ôm lấy Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu lắc lắc thân mình: "Em không đi...", Đường Phong nhìn cô một cái, "Lại động, tôi cũng không biết sẽ thế nào."

Ninh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn nằm sấp ở trong lòng anh bất động. Vài người cùng đi vào phòng Cung Hạ.

Vừa vào phòng, không có người nói chuyện, đều đang giằng co. Lý Dục cùng Cung Hạ trên mặt không có một tia hối hận, ngược lại hiện ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong không thể nói gì Cung Hạ, bởi vì bên trên còn có Cung Chính quản giáo, mà Cung Chính lại quản Lý Dục, bởi vì có Tần Chí Xuyên đến quản.

Nhưng hai trưởng bối lại không thể giáo huấn vãn bối, chồng của Ninh Tiểu Tiểu là Trương Nghiên, mà bọn họ hai người trên lý thuyết mà nói chính là tình nhân của Ninh Tiểu Tiểu, danh bất chính ngôn bất thuận, căn bản không có lập trường đến chỉ trích bọn họ.

"Tuấn Tuấn, Dục Dục, hai đứa đều còn nhỏ, tâm tư hẳn là nên đặt ở phương diện học tập, lần này không tính, chúng ta cũng không truy cứu, về sau..."

"Bác Cung, tôi so với Tiểu Tiểu còn lớn hơn mấy tháng đấy." Lý Dục trào phúng nói, "Tiểu Tiểu hiện tại có nhiều đàn ông như vậy, mà tôi chỉ có một người phụ nữa là cô ấy, điều này không quá đáng đi?"

"Cha, người đánh con mắng con đều được, mà con tuyệt không hối hận. Con muốn chị nhỏ, dựa vào cái gì cha cùng chú hai, anh trai đều có thể muốn cô ấy, Con lại không thể? Cầu người, để con cùng Dục Dục cũng gia nhập đi, bọn con đã là đàn ông, bọn con cũng là đàn ông của chị nhỏ, lúc cùng chị nhỏ làm tình, chị nhỏ cũng cao trào nha."

Xoát... Anh mắt mấy người đều nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng Đường Phong.

"Tôi chỉ biết..." Đường Phong lạnh nhạt nói, "Cô ấy chính là tiểu hồ ly dâm đãng."

"Đã như vậy, để Tiểu Tiểu đến quyết định đi." Cung Chính đột nhiên nói, "Nếu Tiểu Tiểu nguyện ý cho các ngươi gia nhập, chúng ta không có ý kiến." Cung Chính hướng hai bên nhìn, tất cả mọi người không nói chuyện.

"Tiểu Tiểu, đừng quên tôi mới là bạn trai em, là em lừa tôi, bọn họ từ trong tay tôi đem em đoạt đi." Lý Dục nhìn Ninh Tiểu Tiểu nói.

"Chị nhỏ... chị hãy nhận em đi." Cung Hạ đáng thương nói.

"Tiểu Tiểu, ý của em là gì?" Mấy người đàn ông đều nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu.

Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn bên này, nhìn bên kia, cắn môi: "Từ ngày đầu tiên gặp được cha mọi việc đều đã định. Dù sao đã tới nước này, đều trở về không được, liền để cho bọn họ... Bọn họ ở lại đi."

Cung Chính nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực anh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.

**

Bên ngoài phòng sinh bệnh viện, bốn người đàn ông sốt ruột đứng đợi.

Vài tiểu hộ sĩ vụng trộm hướng bên này nhìn, một bên khe khẽ nói nhỏ.

"Đại minh tinh Công Tử Lạc, anh ấy thật đẹp trai a, dáng người thật tốt a, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng mà tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là anh ấy a." Trong mắt tiểu hộ sĩ toát ra vô số ánh sao, nhưng ngại quy định bệnh viện, không dám tiến lên xin chữ ký.

"Tôi lại thích cái người thành thục kia, tuy rằng nhan sắc không bằng đại minh tinh, nhưng mà đã đủ anh tuấn, khí thế cũng thật cường đại a." Một cái tiểu hộ sĩ háo sắc khác nói.

"Đó là bí thư Cung a, bí thư tỉnh ủy, chỗ dựa vững chắc của Công Tử Lạc. Các ngươi biết sinh đứa nhỏ là ai không?"

"Ai a?"

"Chính là con gái nuôi bí thư Cung. Tôi ai cũng không hâm mộ, chỉ hâm mộ cô ấy, sao mạng lại tốt như vậy. Tôi đã thấy cô ấy, xem tuổi còn rất nhỏ, khả năng còn chưa có trưởng thành đâu, tính trẻ con, dáng vẻ rất mềm mại nhỏ nhắn lại rất trắng. Bí thư Cung đem cô ấy gả cho thư ký của mình, hiện tại chính là bí thư huyện ủy, cũng đang ở trong phòng sinh đấy, bộ dạng cũng rất tuấn tú a. Nhan sắc người Cung gia thật tốt a, nếu để tôi chọn, tôi sẽ chọn thiếu niên băng sơn kia a, lạnh lùng khốc khốc, rất tuyệt a."

"Tôi lại chọn chàng trai bên cạnh cơ, tuy rằng cũng cao lớn, nhưng nhìn rất đáng yêu nha, lại dễ thương nữa."

"Cô gái này sao vậy mệnh lại tốt như vậy a, có phải đời trước cứu vớt hệ ngân hà a không..."

Vài người đang nghị luận, viện trưởng đến, các cô đều tan tác, viện trưởng trên mặt mang theo ý cười thành kính, dùng sức nắm tay cùng Cung Chính.

Muốn mời bọn họ đi phòng nghỉ dành cho khách quý nghỉ ngơi, nhưng mà Cung Chính cự tuyệt, nói lo lắng an toàn của con gái, nhất định phải ở bên ngoài phòng sinh chờ.

Viện trưởng lần nữa cam đoan nhất định mẫu tử bình an. Ông ta ở bên ngoài một hồi lâu mới đi, để y tá trưởng chiêu đãi thật tốt.

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên đánh vỡ yên lặng. Cửa phòng mổ mở ra, hộ sĩ ôm đứa bé đi ra trước.

Báo tin vui nói: "Chúc mừng bí thư Cung, là con trai a."

"Tốt tốt." Cung Chính hỏi: "Con gái của tôi thế nào rồi?"

"Ninh Tiểu Tiêu rất tốt, dù sao tuổi trẻ, không chịu tội gì, sinh rất thuận lợi." Bác sĩ nói.

Vừa vặn Ninh Tiểu Tiểu được đẩy ra, mấy người đều vây quanh đi lên.

"Tiểu Tiểu. Thế nào?"

"Chị nhỏ, không có việc gì đi?"

Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tôi không sao.", đây là lần đầu cô sinh đứa nhỏ, sinh rất thuận lợi, không có khủng bố như mấy người từng trải nói, chỉ đau một lát, đứa nhỏ liền thuận lợi chui ra. Nghe bác sĩ nói là vì tuổi trẻ càng dễ sinh hơn nữa thể chất cô cũng tốt, liền không chịu tội gì.

"Đứa bé, con của tôi đâu?" Cô quay đầu tìm đứa nhỏ.

Hộ sĩ đem đứa nhỏ cho cô ôm lấy, Ninh Tiểu Tiểu sờ tay nhỏ bé, chân nhỏ bé của con, trong lòng tràn đầy tình thương của mẹ, nàng nở nụ cười.

Vào phòng bệnh VIP, di động Cung Chính vang lên, anh nhận điện thoại nói: "Là con trai, các ngươi không cần tới, hôm nay liền xuất viện, để Tiểu Tiểu về nhà chăm sóc."
Tác giả : Bạch Hắc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại